Chương 10
Trong kỳ nghỉ giáng sinh kéo dài hai tuần, Tố Tố ngược lại còn bận rộn hơn cả khi đi học, công văn ở Đại sứ quán không hề dễ giải quyết như việc học ở trường cô, nhưng may là cô đã có Kế Văn Lương bên cạnh, và tất nhiên, bà Kế cũng vô cùng hiền hậu. Cô và bà Kế đều là người gốc Thượng Hải, nên mỗi khi khi gặp nhau bọn họ hay dùng tiếng Thượng Hải để vui đùa, nhưng điều này sẽ bị Kế Văn Lương phê bình nặng nề, vì sự thống nhất của Đại sứ quán, anh muốn bọn họ nói tiếng Pháp hơn.
Vì để thuận tiện, thỉnh thoảng Tố Tố sẽ đến sống tại khu sinh hoạt của Đại sứ quán, ở cùng một phòng với bà Kế, bà Kế vô cùng xinh đẹp, nấu món ăn Thượng Hải lại ngon, Tố Tố gần như không muốn về nhà.
Heinz không có biện pháp đối với sự biến mất của Tố Tố, anh đứng một mình trước bệ cửa sổ, mùi vị này thật sự không dễ chịu chút nào. Trong thời gian này anh đã mua lại chiếc đàn piano cũ từ một người Do Thái với giá 60 franc, âm sắc hay vô cùng, người thợ chỉnh âm đã phát huy hết khả năng dưới áp lực cao của ngài Thiếu tá, nhưng dù có hoàn hảo đến đâu, tiếng đàn của anh vẫn không thể truyền đến tai Lili Marleen.
Lòng như tro nguội, anh lơ là việc huấn luyện hàng ngày, nhanh chóng nhận được giáo huấn từ Donitz, tất nhiên là không chỉ mình anh, mà gần như toàn bộ sư đoàn đều bị mắng. Mọi người đều đoán được rằng, khi năm mới đến, chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc chiến khác, nhưng đích đến vẫn chưa được xác minh, tuy nhiên, Luxembourg và Nam Tư* có gì khác biệt?
*Nhà nước Nam Tư được thành lập sau Chiến tranh thế giới lần thứ hai và tồn tại cho đến khi bị giải thể vào năm 1992 trong bối cảnh xảy ra chiến tranh Nam Tư. Đây là một cựu nhà nước xã hội chủ nghĩa và là một liên bang bao gồm sáu nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa: Bosnia và Herzegovina, Croatia, Macedonia, Montenegro, Serbia, và Slovenia. Ngoài ra, bản thân Serbia có hai tỉnh tự trị là Vojvodina cùng Kosovo và Metohija
Nhưng đối với Otto và Carlius, sự khác biệt đó vô cùng rõ ràng, ở Luxembourg họ cần phải kiềm hãm, nhưng ở Nam Tư, không có bất cứ công ước quốc tế hay quy định quân đội nào áp dụng cho nô lệ Slav.
Sau khi trở lại phố Jacques vào đêm khuya, Heinz cuối cùng cũng không nhịn được mà ra lệnh cho Hans, “Tám giờ sáng mai hãy lái xe đến đây.”
Hans không nhớ nổi ngày mai có lịch trình quan trọng nào, nhưng điều đó không quan trọng, anh chỉ biết gật đầu vâng lời trước mặt chỉ huy. “Vâng, Thiếu tá.”
“Vào bữa sáng ngày mai anh hãy hỏi hầu gái xem cô gái phương Đông tóc đen nhà bên đã đi đâu rồi, có phải muốn chuyển đi không.”
Hả?
Hans vẫn đang nhướng mày, giữ nguyên ánh mắt nghi hoặc chờ đợi ngài Thiếu tá chỉ điểm. Nhưng Heinz lại đẩy đẩy vành mũ, gật gù, “Không sai, chính là như vậy.” Anh tiến lên một bước, nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ lại.
Than ôi —— Hans thở dài nhìn căn phòng khách trống trải.
Vào bữa sáng ngày hôm sau, Hans đã rất căng thẳng, anh rất hiếm khi chấp hành những mệnh lệnh có vẻ khác thường như vậy từ ngài Thiếu tá, thế nên khi đối mặt với Lina đang bận rộn trong phòng bếp, anh vậy mà lại có hơi đỏ mặt.
Mãi cho đến khi Heinz ho khan hai tiếng, anh mới hạ quyết tâm, “Sáng tốt lành Lina, không cần, không cần phải đứng thẳng, xin cô hãy thả lỏng để nói chuyện với tôi, chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà, nói chuyện phiếm thôi.” Anh lén nhìn ngài Thiếu tá, Heinz đang giơ cao tờ báo, che kín toàn bộ khuôn mặt, nhưng Hans có thể đảm bảo rằng, chắc chắn là Heinz đang vểnh tai lên nghe lén. Tình yêu của ngài Thiếu tá đối với cô hầu gái thật sâu sắc làm sao, ngay cả chủ nhân của cô hầu gái cũng muốn hỏi thăm.
“Ừm…… Dường như đã lâu không gặp cô gái tóc đen nhà bên, cô ấy không còn sống trong nhà bà Boulanger nữa sao?”
Lina hiển nhiên rất kinh ngạc, dù thế nào đi nữa cô cũng không ngờ cô gái Trung Quốc sống nhờ nhà Boulanger lại có liên hệ với Hans, bầu không khí bỗng khựng lại khoảng ba đến năm giây. Heinz ngồi trước bàn ăn, mất kiên nhẫn vẫy vẫy tờ báo, phát ra âm thanh khó chịu. Hans đành phải cắn răng tiếp tục hỏi: “Đừng lo lắng Lina, tôi chỉ tò mò tiện hỏi vậy thôi. Vậy, cô có thể nói cho tôi biết được không?”
“Là thế này ——” Lina nhìn Hans đầy bối rối, “Isabelle đến Đại sứ quán Trung Quốc rồi……”
“Để làm gì? Chẳng lẽ cô ấy sẽ về lại Trung Quốc?” Giọng nói đột ngột của Heinz khiến Lina sợ đến mức mặt mũi tái mét, Hans có hơi lúng túng, mỉm cười khó xử với Lina.
Lina đáp lại dưới sự đe dọa của Heinz: “Cô ấy đến để giúp đỡ Đại sứ quán, công tác hội báo cuối năm cực kỳ bận rộn, Isabelle nói rằng cô ấy muốn đến làm chút gì đó nằm trong khả năng của mình.”
“Ồ, ra là vậy.” Heinz cuối cùng cũng ý thức được sự thất thố của mình, chật vật mở tờ báo ra lần nữa để che đậy bản thân, “Ý tôi là, chương trình học ở Collège de France đáng quý như thế, làm sao cô ấy có thể bỏ dở nửa chừng, quả thực là lãng phí tài nguyên quốc gia.”
Lina lại cho rằng tên viên sĩ quan này không chỉ là một đao phủ quỷ dữ, mà còn là một kẻ thần kinh lo chuyện bao đồng.
Năm 1941 cuối cùng cũng đến với mọi người trong tiếng chuông Nhà thờ Đức bà, mặc dù nó có vẻ không được hoan nghênh mấy dưới những chiến bại u ám, nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất cũng có hơn một nửa số người vẫn có thể nuôi hy vọng. Trong một thành phố bị bao quanh bởi đói khát, áp bức, họng súng, niềm hy vọng vẫn quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Vào tuần thứ ba của năm mới, Tố Tố cuối cùng cũng có thể hít sâu một hơi, quay trở lại quỹ đạo sinh hoạt ban đầu của mình. Viola có mái tóc xoăn tuyệt đẹp và thời thượng, kết hợp với đôi môi đỏ mọng của cô ấy, thể hiện một phong cách gợi cảm có thể lật đổ cả Paris.
“Viola thân mến, nói tớ nghe đã xảy ra chuyện gì, cậu thật tỏa sáng làm sao.”
“Ý cậu là gì? Có phải trước đây tớ khốn khổ lắm đúng không?” Khi tuyết tan, hai cô gái đã rủ nhau đi xem phim trong rạp, đây là buổi chiều thứ hai, lại là một bộ phim cũ từ năm 1939, hiển nhiên là không có nhiều người trong rạp chiếu phim, trên những hàng ghế trống cũng không có lấy một đôi tình nhân nào.
Trên màn ảnh lớn đang chiếu cảnh tình yêu giữa Scarlett O'Hara và Rhett Butler, Viola nhận xét: “Người Mỹ đúng là quê mùa mà.” Tố Tố hạ giọng lặp lại một câu thoại bằng tiếng Anh, “The cause of living in the past is dying right in front of us*. Câu nói này thật sự rất phù hợp với hiện tại.”
*Tạm dịch: Nguyên nhân sống trong quá khứ đang chết dần trước mắt chúng ta
“Ít nhất chúng ta vẫn có phim để xem.” Viola đổi lại an ủi cô, “Mặc dù đó chỉ là một bộ phim Mỹ đã lỗi thời.”
“Đúng vậy, có lẽ nên uống rượu chúc mừng thôi.”
Tố Tố và Viola nhìn nhau cười.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, những người đang xem phim đều lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người các cô, Viola khẳng định mà nói: “Cậu thấy đấy, mọi người đều không thể chịu nổi Scarlett, một người phụ nữ giả tạo.”
Lưng Tố Tố như bị kim châm, nhưng mỗi lần quay đầu lại, phía sau rạp chiếu phim chỉ có một mảnh tối đen, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, cô có chút sợ hãi, hoảng loạn sợ sệt tựa như đang bị thợ săn truy đuổi.
Viola nói: “Tớ phải đi vệ sinh rồi.” Nói xong cũng không đợi cô níu lại, lập tức bỏ cô một mình trong rạp chiếu phim “Không một bóng người”. Tố Tố vô thức quay đầu nhìn lại, thấy trong bóng tối mơ hồ xuất hiện một bóng đen, giống hệt như bóng ma vậy.
Thực ra anh đã đến đây từ sớm, trong lúc Rhett Butler và Scarlett O'Hara đang cãi nhau lần đầu tiên, anh thật sự không hiểu, hai chòm ria mép của người Mỹ có gì để mà ngưỡng mộ chứ, tại sao các cô gái lại thích anh ta. Bộ râu sẽ gây cản trở cho việc hôn, anh có thể đảm bảo với Lili Marleen rằng anh sẽ cạo râu sạch sẽ vào mỗi buổi sáng, tuyệt đối không để ria mép cọ xước gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Từ hàng ghế cuối cùng nhìn về phía trước, ánh sáng từ màn ảnh chiếu lên dáng người mảnh khảnh duyên dáng của cô, tạo thêm một đường viền bạc cho từng đường nét ấy, tựa như thiên thần, đúng vậy, tựa như một thiên thần. Anh đỡ lấy mặt, vuốt cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Lời thoại trên phim đã nói rằng: “Thưa ngài, ngài thực sự không phải là một quý ông; Thưa tiểu thư, cô cũng chẳng phải là một quý cô gì cả.” Tố Tố đang cảm thấy vô cùng bất an, chẳng bao lâu, nỗi bất an của cô đã bị thay thế hoàn toàn bởi sự tuyệt vọng. Anh đứng dậy từ hàng ghế cuối cùng, lập lờ như một bóng ma, không một tiếng động ngồi xuống bên cạnh cô, thay thế Viola, trở thành người bạn đồng hành cùng cô xem phim vào buổi chiều.
“Chiều tốt lành, thật là trùng hợp, thế nhưng lại gặp nhau ở đây.” Anh đang diễn xuất, đang giả vờ thoải mái, có Chúa mới biết anh nhớ cô đến nhường nào, gần như tiêu hết toàn bộ trí tưởng tượng về tình yêu mà anh đã tích góp bao nhiêu năm qua.
Tố Tố rõ ràng đã phải chịu kinh hãi, nhưng cô vẫn cố kìm nén ý định muốn bỏ chạy của mình, cô bình tĩnh đáp: “Tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp, thưa ngài Mackensen.”
“Em có thể gọi tôi là Heinz, hoặc…… hoặc cái gì đó khác.” Ví dụ như là bé cưng, người tình bé nhỏ, anh chắc chắn sẽ không bận tâm.
Nhưng Tố Tố căn bản không để ý đến anh, cô căm thù tận xương tuỷ đối với kiểu cách láu lỉnh này, “Xin lỗi, tôi còn có hẹn, anh có thể tiếp tục, chúc anh vui vẻ.” Cô đứng dậy định bỏ đi, mà anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, đôi mắt sâu thẳm nhìn lên màn ảnh phim, anh tự cho mình rất tự cao tự đại, cũng không có ý định ngăn cô lại bằng một cú kéo trực tiếp và thô bạo, “Thật đáng tiếc, phụ tá của tôi đã khóa cửa rồi, chúng ta phải nói chuyện thật tử tế, bằng không, tôi sợ sẽ khó ra ngoài được đấy.” Đúng vậy, anh đã lựa chọn một phương thức ngoằn ngoèo và hèn hạ bỉ ổi hơn.
“Ngài Mackensen, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô không còn cách, đành phải ngồi lại chỗ cũ, nhưng lửa giận đã khiến cô mất đi lý trí, khẩu khí cũng không còn tốt như trước.
“Than ôi…… Em thật là một cô nàng bướng bỉnh.”
Tố Tố nổi giận đùng đùng, không nói lời nào.
Heinz bỗng xoay người, cảm tạ vì đã được lọt vào mắt xanh của cô bằng gương mặt đẹp trai hoàn hảo như tượng điêu khắc của mình, “Tôi sẽ nói với em một điều, nhưng, Isabelle, em phải hứa với tôi, hãy kiểm soát cơ mặt của mình, đừng để chúng lộ ra vẻ vui mừng.”
Tố Tố phớt lờ anh.
Anh nói tiếp: “Thứ tư tuần sau tôi sẽ rời khỏi Paris…… Nhìn này, nụ cười của em đã lên đến khóe miệng rồi, em yêu, đừng ép tôi phải hôn em, mặc dù tôi rất muốn, vô cùng vô cùng muốn.” Trong lúc anh lặp lại câu nói đó, trong mắt anh chợt lóe lên ánh sáng xanh, tựa như một con sói đói khát, thật đáng sợ. Tố Tố bỗng đần ra như khúc gỗ.
“Tôi phải đến Luxembourg, kế tiếp có thể sẽ đến Nam Tư, hay một nơi quỷ quái nào khác như Rumani chẳng hạn, ai mà biết được? Nhưng tôi sẽ quay về trước mùa hè, tôi hứa.”
“Anh không cần phải hứa với tôi, tôi hy vọng hơn nếu anh nói rằng, tôi sẽ giữ khoảng cách với cô, cô gái ăn gạo.” Lần này, ngay cả một tiếng gọi ngài Mackensen cũng không có.
“Em đang giễu cợt tôi ư ——”
“Hoàn toàn chính xác, tôi cam đoan.” Tố Tố kiên định trả lời.
Anh cất tiếng cười to sảng khoái trong phòng chiếu phim vắng lặng, Tố Tố cau mày, sự chán ghét trong lòng cũng giảm bớt.
“Tôi sẽ viết thư cho em.” Heinz nghiêm túc nói, “Thư sẽ được gửi đến hòm thư của nhà Bonnet, số 38 phố Jacques, tôi đã bảo người sơn lại nó, vẽ lên đó hình chữ thập quân đội chính quy màu đen, không ai dám động đến.”
“Đúng vậy, thật khủng khiếp, ngay cả tôi cũng không dám.”
Anh nghẹn lại, lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng tựa như xương cá tươi, khiến thịt anh đau nhức.
“Được rồi……” Anh thở dài, nản lòng từ bỏ, “Dù rằng em từ chối, nhưng nghe này, tôi vẫn đề nghị em có thể đến thử vào lúc ba giờ sáng, sẽ không có ai nhìn thấy đâu.”
“Ba giờ sáng? Ba giờ sáng tôi bò dậy khỏi chiếc giường ấm áp, bước ra phố Jacques âm năm độ để nhận thư của anh sao?”
“Đúng vậy, không sai, chính là như thế…………” Mặc dù miệng anh đang nói những lời khẳng định, nhưng trong lòng anh đã từ bỏ, thật tồi tệ, anh gần như chỉ muốn chạy trốn khỏi phòng chiếu phim. Nhưng anh vẫn không ngừng kiên trì, “Dù có người nhận hay không, tôi cũng nhất định sẽ viết, mỗi ngày một lá thư.”
“Ngài Mackensen.”
“Chuyện gì?” Anh lập tức vui lên hẳn.
“Anh từ Luxembourg gửi thư cho chính mình tại phố Jacques, tôi không chắc, liệu bác sĩ chịu trách nhiệm giám sát sức khỏe trong quân đội có kê đơn thuốc tâm thần cho anh hay không.”
Anh thừa biết, cô lại mắng anh là bệnh hoạn tâm thần. Đúng vậy, không sai, anh chính xác là đang có bệnh, “Tôi bị bệnh giai đoạn cuối rồi, cưng ơi, lời hồi đáp của em chính là liều thuốc tốt cho tôi.”
Thừa lúc Tố Tố đang suy nghĩ nên nói gì để đáp trả, anh đã học được một lời thoại trong phim, “In spite of you and me and the whole silly world going to pieces around us, I love you.” (Dù cho em và tôi và cả thế giới ngớ ngẩn xung quanh chúng ta đều tan vỡ, tôi vẫn sẽ yêu em). Thế nào, tiếng Anh của anh có phải rất tốt đúng không? Giọng Luân Đôn tiêu chuẩn, không hề có chút khẩu âm Berlin nào.
Vì để thuận tiện, thỉnh thoảng Tố Tố sẽ đến sống tại khu sinh hoạt của Đại sứ quán, ở cùng một phòng với bà Kế, bà Kế vô cùng xinh đẹp, nấu món ăn Thượng Hải lại ngon, Tố Tố gần như không muốn về nhà.
Heinz không có biện pháp đối với sự biến mất của Tố Tố, anh đứng một mình trước bệ cửa sổ, mùi vị này thật sự không dễ chịu chút nào. Trong thời gian này anh đã mua lại chiếc đàn piano cũ từ một người Do Thái với giá 60 franc, âm sắc hay vô cùng, người thợ chỉnh âm đã phát huy hết khả năng dưới áp lực cao của ngài Thiếu tá, nhưng dù có hoàn hảo đến đâu, tiếng đàn của anh vẫn không thể truyền đến tai Lili Marleen.
Lòng như tro nguội, anh lơ là việc huấn luyện hàng ngày, nhanh chóng nhận được giáo huấn từ Donitz, tất nhiên là không chỉ mình anh, mà gần như toàn bộ sư đoàn đều bị mắng. Mọi người đều đoán được rằng, khi năm mới đến, chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc chiến khác, nhưng đích đến vẫn chưa được xác minh, tuy nhiên, Luxembourg và Nam Tư* có gì khác biệt?
*Nhà nước Nam Tư được thành lập sau Chiến tranh thế giới lần thứ hai và tồn tại cho đến khi bị giải thể vào năm 1992 trong bối cảnh xảy ra chiến tranh Nam Tư. Đây là một cựu nhà nước xã hội chủ nghĩa và là một liên bang bao gồm sáu nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa: Bosnia và Herzegovina, Croatia, Macedonia, Montenegro, Serbia, và Slovenia. Ngoài ra, bản thân Serbia có hai tỉnh tự trị là Vojvodina cùng Kosovo và Metohija
Nhưng đối với Otto và Carlius, sự khác biệt đó vô cùng rõ ràng, ở Luxembourg họ cần phải kiềm hãm, nhưng ở Nam Tư, không có bất cứ công ước quốc tế hay quy định quân đội nào áp dụng cho nô lệ Slav.
Sau khi trở lại phố Jacques vào đêm khuya, Heinz cuối cùng cũng không nhịn được mà ra lệnh cho Hans, “Tám giờ sáng mai hãy lái xe đến đây.”
Hans không nhớ nổi ngày mai có lịch trình quan trọng nào, nhưng điều đó không quan trọng, anh chỉ biết gật đầu vâng lời trước mặt chỉ huy. “Vâng, Thiếu tá.”
“Vào bữa sáng ngày mai anh hãy hỏi hầu gái xem cô gái phương Đông tóc đen nhà bên đã đi đâu rồi, có phải muốn chuyển đi không.”
Hả?
Hans vẫn đang nhướng mày, giữ nguyên ánh mắt nghi hoặc chờ đợi ngài Thiếu tá chỉ điểm. Nhưng Heinz lại đẩy đẩy vành mũ, gật gù, “Không sai, chính là như vậy.” Anh tiến lên một bước, nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ lại.
Than ôi —— Hans thở dài nhìn căn phòng khách trống trải.
Vào bữa sáng ngày hôm sau, Hans đã rất căng thẳng, anh rất hiếm khi chấp hành những mệnh lệnh có vẻ khác thường như vậy từ ngài Thiếu tá, thế nên khi đối mặt với Lina đang bận rộn trong phòng bếp, anh vậy mà lại có hơi đỏ mặt.
Mãi cho đến khi Heinz ho khan hai tiếng, anh mới hạ quyết tâm, “Sáng tốt lành Lina, không cần, không cần phải đứng thẳng, xin cô hãy thả lỏng để nói chuyện với tôi, chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà, nói chuyện phiếm thôi.” Anh lén nhìn ngài Thiếu tá, Heinz đang giơ cao tờ báo, che kín toàn bộ khuôn mặt, nhưng Hans có thể đảm bảo rằng, chắc chắn là Heinz đang vểnh tai lên nghe lén. Tình yêu của ngài Thiếu tá đối với cô hầu gái thật sâu sắc làm sao, ngay cả chủ nhân của cô hầu gái cũng muốn hỏi thăm.
“Ừm…… Dường như đã lâu không gặp cô gái tóc đen nhà bên, cô ấy không còn sống trong nhà bà Boulanger nữa sao?”
Lina hiển nhiên rất kinh ngạc, dù thế nào đi nữa cô cũng không ngờ cô gái Trung Quốc sống nhờ nhà Boulanger lại có liên hệ với Hans, bầu không khí bỗng khựng lại khoảng ba đến năm giây. Heinz ngồi trước bàn ăn, mất kiên nhẫn vẫy vẫy tờ báo, phát ra âm thanh khó chịu. Hans đành phải cắn răng tiếp tục hỏi: “Đừng lo lắng Lina, tôi chỉ tò mò tiện hỏi vậy thôi. Vậy, cô có thể nói cho tôi biết được không?”
“Là thế này ——” Lina nhìn Hans đầy bối rối, “Isabelle đến Đại sứ quán Trung Quốc rồi……”
“Để làm gì? Chẳng lẽ cô ấy sẽ về lại Trung Quốc?” Giọng nói đột ngột của Heinz khiến Lina sợ đến mức mặt mũi tái mét, Hans có hơi lúng túng, mỉm cười khó xử với Lina.
Lina đáp lại dưới sự đe dọa của Heinz: “Cô ấy đến để giúp đỡ Đại sứ quán, công tác hội báo cuối năm cực kỳ bận rộn, Isabelle nói rằng cô ấy muốn đến làm chút gì đó nằm trong khả năng của mình.”
“Ồ, ra là vậy.” Heinz cuối cùng cũng ý thức được sự thất thố của mình, chật vật mở tờ báo ra lần nữa để che đậy bản thân, “Ý tôi là, chương trình học ở Collège de France đáng quý như thế, làm sao cô ấy có thể bỏ dở nửa chừng, quả thực là lãng phí tài nguyên quốc gia.”
Lina lại cho rằng tên viên sĩ quan này không chỉ là một đao phủ quỷ dữ, mà còn là một kẻ thần kinh lo chuyện bao đồng.
Năm 1941 cuối cùng cũng đến với mọi người trong tiếng chuông Nhà thờ Đức bà, mặc dù nó có vẻ không được hoan nghênh mấy dưới những chiến bại u ám, nhưng dù thế nào đi nữa, ít nhất cũng có hơn một nửa số người vẫn có thể nuôi hy vọng. Trong một thành phố bị bao quanh bởi đói khát, áp bức, họng súng, niềm hy vọng vẫn quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Vào tuần thứ ba của năm mới, Tố Tố cuối cùng cũng có thể hít sâu một hơi, quay trở lại quỹ đạo sinh hoạt ban đầu của mình. Viola có mái tóc xoăn tuyệt đẹp và thời thượng, kết hợp với đôi môi đỏ mọng của cô ấy, thể hiện một phong cách gợi cảm có thể lật đổ cả Paris.
“Viola thân mến, nói tớ nghe đã xảy ra chuyện gì, cậu thật tỏa sáng làm sao.”
“Ý cậu là gì? Có phải trước đây tớ khốn khổ lắm đúng không?” Khi tuyết tan, hai cô gái đã rủ nhau đi xem phim trong rạp, đây là buổi chiều thứ hai, lại là một bộ phim cũ từ năm 1939, hiển nhiên là không có nhiều người trong rạp chiếu phim, trên những hàng ghế trống cũng không có lấy một đôi tình nhân nào.
Trên màn ảnh lớn đang chiếu cảnh tình yêu giữa Scarlett O'Hara và Rhett Butler, Viola nhận xét: “Người Mỹ đúng là quê mùa mà.” Tố Tố hạ giọng lặp lại một câu thoại bằng tiếng Anh, “The cause of living in the past is dying right in front of us*. Câu nói này thật sự rất phù hợp với hiện tại.”
*Tạm dịch: Nguyên nhân sống trong quá khứ đang chết dần trước mắt chúng ta
“Ít nhất chúng ta vẫn có phim để xem.” Viola đổi lại an ủi cô, “Mặc dù đó chỉ là một bộ phim Mỹ đã lỗi thời.”
“Đúng vậy, có lẽ nên uống rượu chúc mừng thôi.”
Tố Tố và Viola nhìn nhau cười.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, những người đang xem phim đều lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người các cô, Viola khẳng định mà nói: “Cậu thấy đấy, mọi người đều không thể chịu nổi Scarlett, một người phụ nữ giả tạo.”
Lưng Tố Tố như bị kim châm, nhưng mỗi lần quay đầu lại, phía sau rạp chiếu phim chỉ có một mảnh tối đen, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, cô có chút sợ hãi, hoảng loạn sợ sệt tựa như đang bị thợ săn truy đuổi.
Viola nói: “Tớ phải đi vệ sinh rồi.” Nói xong cũng không đợi cô níu lại, lập tức bỏ cô một mình trong rạp chiếu phim “Không một bóng người”. Tố Tố vô thức quay đầu nhìn lại, thấy trong bóng tối mơ hồ xuất hiện một bóng đen, giống hệt như bóng ma vậy.
Thực ra anh đã đến đây từ sớm, trong lúc Rhett Butler và Scarlett O'Hara đang cãi nhau lần đầu tiên, anh thật sự không hiểu, hai chòm ria mép của người Mỹ có gì để mà ngưỡng mộ chứ, tại sao các cô gái lại thích anh ta. Bộ râu sẽ gây cản trở cho việc hôn, anh có thể đảm bảo với Lili Marleen rằng anh sẽ cạo râu sạch sẽ vào mỗi buổi sáng, tuyệt đối không để ria mép cọ xước gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
Từ hàng ghế cuối cùng nhìn về phía trước, ánh sáng từ màn ảnh chiếu lên dáng người mảnh khảnh duyên dáng của cô, tạo thêm một đường viền bạc cho từng đường nét ấy, tựa như thiên thần, đúng vậy, tựa như một thiên thần. Anh đỡ lấy mặt, vuốt cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Lời thoại trên phim đã nói rằng: “Thưa ngài, ngài thực sự không phải là một quý ông; Thưa tiểu thư, cô cũng chẳng phải là một quý cô gì cả.” Tố Tố đang cảm thấy vô cùng bất an, chẳng bao lâu, nỗi bất an của cô đã bị thay thế hoàn toàn bởi sự tuyệt vọng. Anh đứng dậy từ hàng ghế cuối cùng, lập lờ như một bóng ma, không một tiếng động ngồi xuống bên cạnh cô, thay thế Viola, trở thành người bạn đồng hành cùng cô xem phim vào buổi chiều.
“Chiều tốt lành, thật là trùng hợp, thế nhưng lại gặp nhau ở đây.” Anh đang diễn xuất, đang giả vờ thoải mái, có Chúa mới biết anh nhớ cô đến nhường nào, gần như tiêu hết toàn bộ trí tưởng tượng về tình yêu mà anh đã tích góp bao nhiêu năm qua.
Tố Tố rõ ràng đã phải chịu kinh hãi, nhưng cô vẫn cố kìm nén ý định muốn bỏ chạy của mình, cô bình tĩnh đáp: “Tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp, thưa ngài Mackensen.”
“Em có thể gọi tôi là Heinz, hoặc…… hoặc cái gì đó khác.” Ví dụ như là bé cưng, người tình bé nhỏ, anh chắc chắn sẽ không bận tâm.
Nhưng Tố Tố căn bản không để ý đến anh, cô căm thù tận xương tuỷ đối với kiểu cách láu lỉnh này, “Xin lỗi, tôi còn có hẹn, anh có thể tiếp tục, chúc anh vui vẻ.” Cô đứng dậy định bỏ đi, mà anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, đôi mắt sâu thẳm nhìn lên màn ảnh phim, anh tự cho mình rất tự cao tự đại, cũng không có ý định ngăn cô lại bằng một cú kéo trực tiếp và thô bạo, “Thật đáng tiếc, phụ tá của tôi đã khóa cửa rồi, chúng ta phải nói chuyện thật tử tế, bằng không, tôi sợ sẽ khó ra ngoài được đấy.” Đúng vậy, anh đã lựa chọn một phương thức ngoằn ngoèo và hèn hạ bỉ ổi hơn.
“Ngài Mackensen, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô không còn cách, đành phải ngồi lại chỗ cũ, nhưng lửa giận đã khiến cô mất đi lý trí, khẩu khí cũng không còn tốt như trước.
“Than ôi…… Em thật là một cô nàng bướng bỉnh.”
Tố Tố nổi giận đùng đùng, không nói lời nào.
Heinz bỗng xoay người, cảm tạ vì đã được lọt vào mắt xanh của cô bằng gương mặt đẹp trai hoàn hảo như tượng điêu khắc của mình, “Tôi sẽ nói với em một điều, nhưng, Isabelle, em phải hứa với tôi, hãy kiểm soát cơ mặt của mình, đừng để chúng lộ ra vẻ vui mừng.”
Tố Tố phớt lờ anh.
Anh nói tiếp: “Thứ tư tuần sau tôi sẽ rời khỏi Paris…… Nhìn này, nụ cười của em đã lên đến khóe miệng rồi, em yêu, đừng ép tôi phải hôn em, mặc dù tôi rất muốn, vô cùng vô cùng muốn.” Trong lúc anh lặp lại câu nói đó, trong mắt anh chợt lóe lên ánh sáng xanh, tựa như một con sói đói khát, thật đáng sợ. Tố Tố bỗng đần ra như khúc gỗ.
“Tôi phải đến Luxembourg, kế tiếp có thể sẽ đến Nam Tư, hay một nơi quỷ quái nào khác như Rumani chẳng hạn, ai mà biết được? Nhưng tôi sẽ quay về trước mùa hè, tôi hứa.”
“Anh không cần phải hứa với tôi, tôi hy vọng hơn nếu anh nói rằng, tôi sẽ giữ khoảng cách với cô, cô gái ăn gạo.” Lần này, ngay cả một tiếng gọi ngài Mackensen cũng không có.
“Em đang giễu cợt tôi ư ——”
“Hoàn toàn chính xác, tôi cam đoan.” Tố Tố kiên định trả lời.
Anh cất tiếng cười to sảng khoái trong phòng chiếu phim vắng lặng, Tố Tố cau mày, sự chán ghét trong lòng cũng giảm bớt.
“Tôi sẽ viết thư cho em.” Heinz nghiêm túc nói, “Thư sẽ được gửi đến hòm thư của nhà Bonnet, số 38 phố Jacques, tôi đã bảo người sơn lại nó, vẽ lên đó hình chữ thập quân đội chính quy màu đen, không ai dám động đến.”
“Đúng vậy, thật khủng khiếp, ngay cả tôi cũng không dám.”
Anh nghẹn lại, lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng tựa như xương cá tươi, khiến thịt anh đau nhức.
“Được rồi……” Anh thở dài, nản lòng từ bỏ, “Dù rằng em từ chối, nhưng nghe này, tôi vẫn đề nghị em có thể đến thử vào lúc ba giờ sáng, sẽ không có ai nhìn thấy đâu.”
“Ba giờ sáng? Ba giờ sáng tôi bò dậy khỏi chiếc giường ấm áp, bước ra phố Jacques âm năm độ để nhận thư của anh sao?”
“Đúng vậy, không sai, chính là như thế…………” Mặc dù miệng anh đang nói những lời khẳng định, nhưng trong lòng anh đã từ bỏ, thật tồi tệ, anh gần như chỉ muốn chạy trốn khỏi phòng chiếu phim. Nhưng anh vẫn không ngừng kiên trì, “Dù có người nhận hay không, tôi cũng nhất định sẽ viết, mỗi ngày một lá thư.”
“Ngài Mackensen.”
“Chuyện gì?” Anh lập tức vui lên hẳn.
“Anh từ Luxembourg gửi thư cho chính mình tại phố Jacques, tôi không chắc, liệu bác sĩ chịu trách nhiệm giám sát sức khỏe trong quân đội có kê đơn thuốc tâm thần cho anh hay không.”
Anh thừa biết, cô lại mắng anh là bệnh hoạn tâm thần. Đúng vậy, không sai, anh chính xác là đang có bệnh, “Tôi bị bệnh giai đoạn cuối rồi, cưng ơi, lời hồi đáp của em chính là liều thuốc tốt cho tôi.”
Thừa lúc Tố Tố đang suy nghĩ nên nói gì để đáp trả, anh đã học được một lời thoại trong phim, “In spite of you and me and the whole silly world going to pieces around us, I love you.” (Dù cho em và tôi và cả thế giới ngớ ngẩn xung quanh chúng ta đều tan vỡ, tôi vẫn sẽ yêu em). Thế nào, tiếng Anh của anh có phải rất tốt đúng không? Giọng Luân Đôn tiêu chuẩn, không hề có chút khẩu âm Berlin nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất