Chương 20
“Hermann khốn kiếp, anh ta ném cocktail Molotov không đúng cách, quả nhiên bị bắn lên quần anh, hại anh suýt thì được trao danh hiệu chiếc mông trần trụi……” Anh đã buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, nhưng vẫn cứng đầu nói mãi, lải nhải lài nhài không khác gì bà Boulanger.
Tố Tố không nhịn được nữa mà ngủ thiếp đi, Heinz ôm cô từ phía sau, cũng dần chìm vào giấc mộng.
Rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn anh đã bị Tố Tố tàn nhẫn đánh thức, cô nhìn anh chằm chằm như gián điệp, “Anh dậy đi, Heinz.”
Anh mơ màng ôm lấy eo cô, vẫn còn muốn quấn lấy cô mà ngủ tiếp, nhưng cô vẫn cố chấp không tha, lẩm bà lẩm bẩm bên tai anh. Anh đành phải mở mắt, chờ bị người tình đuổi ra khỏi nhà.
“Mau dậy đi, nếu bà Boulanger bắt gặp anh trong phòng của em, nhất định sẽ ồn ào cả phố đều biết.”
Heinz gãi đầu, có vẻ vô cùng uất ức, “Xem ra chúng ta phải làm việc ngầm rồi, em thực sự có thể làm tan vỡ trái tim anh mất.”
Anh xoay người bước xuống giường, lưu luyến di chuyển đến bên cạnh cửa sổ, nói lời khẩn cầu cuối cùng, “Em chắc chắn em không cần anh ở lại ăn sáng cùng em chứ? Hoặc là đưa em đến trường?”
“Không cần, chắc chắn 100%.”
Thịnh Vĩnh Ái tàn nhẫn, vô tâm!
Anh cong người chui qua bệ cửa sổ, Tố Tố lại nói: “Anh có thể giúp Antony được không?”
Heinz không nói lời nào, nhấc chân bước qua nhà Bonnet.
Anh thật sự đã nổi giận, lần đầu tiên người tình bé nhỏ cầu xin anh, vậy mà lại là vì tên Pháp Cộng ngu xuẩn xấu xí kia.
Đừng tưởng rằng anh không nhìn ra được, ánh mắt tên lùn tóc đỏ nhìn cô trông rất khác thường, giống như chính anh, đúng vậy, cũng mê mẩn giống như anh.
Khi Antony trở về nhà vào đêm hôm đó, bà Boulanger đã khóc đến long trời lở đất, mực nước sông Seine cũng phải dâng cao vì nước mắt của bà, nhưng giáo sư Boulanger vẫn duy trì thái độ không thể tả xiết, ông vẫy vẫy tờ báo cũ: “Vẫn nên để con chịu khổ nhiều hơn nữa.”
Antony xác thực đã chịu không ít khổ sở dưới tay Vệ quốc quân, Vệ quốc quân ở Paris dường như không biết làm gì khác ngoài việc đánh đập anh. Đầu anh bị đánh đến mức kêu ong ong, như thể có một đoàn tàu hơi nước chạy tới chạy lui trong đầu.
Tố Tố rót một tách lớn cà phê đặt vào tay anh, “Anh ổn chưa? Trong bếp vẫn còn bán quy, để em đi lấy ——”
Antony bất chợt túm lấy tay cô, trong đôi mắt nâu sẫm đầy rẫy vẻ sợ hãi, anh run rẩy nói, “Husain và John bị bọn chúng bắn chết rồi, tại sao…… tại sao chúng lại giữ anh lại? Anh không thể giải thích được, các đồng đội nhất định sẽ không tin anh.”
“Con phải tìm một người đồng đội chân chính, chứ không phải một đám sinh viên cấp tiến láo nháo.” Giáo sư Boulanger lạnh lùng mỉa mai anh, “Từ ngày mai hãy ở yên trong nhà đi, để tránh bị các đồng đội của con ám sát.”
Tình hình ở Paris đang hỗn loạn, đám sinh viên trẻ còn cấp tiến hơn cả đảng viên nồng cốt của Đảng Cộng sản, rất khó để kiểm soát.
11 giờ tối, Heinz nửa nằm nửa ngồi nghe radio, huênh hoang chiếm lấy giường của Tố Tố. Chiếc giường nhỏ êm ái ấm áp ban đầu của cô trông vô cùng chật hẹp so với thân hình cao lớn của Heinz, thậm chí còn không có chỗ cho một người ngồi xuống.
Tất nhiên, cô quá lười để ngồi cùng anh, Tố Tố thà ngồi trước bàn làm việc ôn lại các khóa học đại học trong ngày.
“Bạn đến từ bộ nội vụ đúng không?” Anh đang ăn bánh quy vàng, giơ quyển sổ tay tiếng Nga được phát hành hôm nay lên, ríu rít tiếng Nga trong miệng với cách phát âm kỳ quặc.
“Trang trại tập thể ở đâu?” Anh lại nói một câu, lần này càng kỳ quặc hơn. Anh đành phải ngẩng đầu cầu cứu người đa ngôn ngữ bên cạnh mình, “Em yêu, em giúp anh được không?”
Tố Tố đặt bút xuống, ngồi xuống bên cạnh anh, Heinz nhanh chóng quấn lấy eo Tố Tố, chìa quyển sổ tay tiếng Nga ra trước mặt cô. Tố Tố đọc rõ ràng, “Trang trại tập thể ở đâu?”
Heinz đọc theo vài lần, lần này khá hơn rất nhiều, không còn là chất giọng Nga xa lạ và vụng về nữa. “Em yêu, em đúng là một thiên tài ngôn ngữ. Nghe anh nói này, đừng lãng phí thời gian vào môn kiến trúc nhàm chán nữa, em phải học cách phát triển tài năng của mình, giống như anh vậy.”
“Giống anh?” Cô không khỏi biểu đạt sự nghi ngờ.
“Đương nhiên, giống như anh. Phát huy hết tài năng chiến tranh của mình, dù sao cũng phải biết ơn Quốc trưởng, đã cho anh có nơi để dùng võ.”
Tố Tố mím môi không nói lời nào, anh nhanh chóng nhận ra đây là dấu hiệu cho thấy tâm trạng chán nản của cô, Heinz khéo léo chọn cách thay đổi chủ đề, anh chỉ vào cuốn sổ tay tiếng Nga và hỏi, “Câu này đọc thế nào?”
“Ông ta là chính ủy của các người à?”
Heinz lại học theo cô, nói bằng vẻ đắc ý, “Thế nào? Cũng nhờ anh là thiên tài đa ngôn ngữ nên mới có thể phối hợp với em được như vậy.”
Tố Tố với tay sờ soạng mái tóc ngắn màu vàng nhạt mềm mại của anh, tựa như đang khen ngợi một cậu bé nghịch ngợm.
“Em yêu, em thật dịu dàng.” Anh ôm lấy cô, ghé lại trên vai cô một hồi lâu. Có một câu anh không thể nói ra được —— Em yêu dấu, em thật giống mẹ anh.
Có lẽ không ai thích nghe điều này, dù là quý cô đến từ phương Đông cũng vậy.
Ở đây có thể bắt được các đài phát thanh của Anh Quốc, bọn họ cùng lắng nghe giọng nói nghèn nghẹt của phát thanh viên: “Chính ủy Nhân dân Ngoại giao Liên Xô Molotov đã tố cáo tin đồn về một cuộc chiến sắp diễn ra giữa Liên Xô và Đức: ‘ Đây rõ là một sự tuyên truyền kém cỏi. ’”
Trên mặt Heinz lộ ra điệu cười trào phúng và khinh thường, anh đặt cuốn sổ tay tiếng Nga xuống và nghĩ đến “lệnh Chính ủy” vừa nhận được từ Quốc trưởng trong cuộc họp thường kỳ ngày hôm nay, trong lệnh đã nói rõ đối với những người Bolshevik, lòng trắc ẩn hay sự tôn trọng luật pháp quốc tế đều là viễn vông và chúng ta chỉ có thể sử dụng những biện pháp man rợ của người Châu Á để đối phó với chúng.
Thật ngu ngốc.
Anh tỏ vẻ hoài nghi nghiêm trọng về chỉ số thông minh của Stalin.
“Anh phải đến phía Đông ư?” Tố Tố hỏi, ánh mắt thăm thẳm tuyệt đẹp của cô chứa đầy vẻ u buồn.
Tim Heinz dịu lại, anh hôn lên trán cô và nói: “Đừng lo bé yêu, anh sẽ về trước giáng sinh, chúng ta vẫn có thể khiêu vũ trong buổi lễ giáng sinh đó.”
Tố Tố nhắm mắt lại, không nói gì.
Heinz cảm thấy nỗi buồn của cô có chút không cần thiết, anh là một người lính bất khả chiến bại của lực lượng quốc phòng Đệ Tam Đế chế, con quái vật đen Panther* V của anh có thể nghiền nát tất cả phần tử Bolshevik không thương tiếc, có lẽ bọn chúng đã cắm cờ chữ vạn ở Điện Kremlin trước khi mùa thu kết thúc.
*Xe tăng Panther là tên một loại chiến xa hạng trung phục vụ cho lực lượng Đức Quốc xã từ giữa năm 1943 đến cuối năm 1945. Nó được thiết kế ra nhằm thay thế cho Panzer III và Panzer IV làm đối trọng với xe tăng T-34 của Liên Xô. Panther đã hoạt động cho đến tận cuối cuộc chiến cùng với Tiger I
“Em sẽ nhớ anh, đúng không?”
Cô gật đầu, mỉm cười đầy yếu ớt và miễn cưỡng, “Đừng để bản thân bị thương.”
“Đương nhiên rồi.” Anh vui vẻ hôn vào lòng bàn tay cô, hồ hởi nói, “Anh sẽ viết thư cho em, chúng ta sẽ bí mật gửi thư đến nhà Bonnet giống như lúc trước.”
“Được thôi.”
“Đừng lo lắng em yêu, anh tuyệt đối sẽ không bị các cô gái Slavic mê hoặc, trong tim anh luôn chỉ có em, Tố Tố.” Anh chớp mắt, vui vẻ nói những lời dí dỏm.
Tố Tố nói: “Liên Xô rất lạnh, ngay cả St. Petersburg trên bờ biển Baltic cũng vậy.”
“Đừng sợ, không đến ba tháng là đã có thể san bằng Liên Xô rồi, bọn anh thậm chí còn không cần mang theo áo khoác hay một đôi tất dày.”
Tố Tố bất chợt không nói gì, cô yên lặng tựa vào người anh, huân chương của anh sượt qua mặt cô, có chút đau.
Radio tiếp tục phát sóng, phát thanh viên nhắc đến, “Thủ tướng Pháp Vichy Pierre Laval* đã nói: “Nước Pháp không muốn được ‘ giải phóng ’, nó muốn tự quyết định vận mệnh của mình dưới tình thế hợp tác với Đức.” Giáo sư Boulanger tức giận đập vỡ tách trà trên bàn, phát ra âm thanh nặng nề.
*Henri Philippe Benoni Omer Joseph Pétain (1856 - 1951), thường được biết đến với tên Philippe Pétain, là thống chế quân đội Pháp đồng thời là thủ tướng trong chính phủ Vichy từ năm 1940 đến năm 1944. Ông là anh hùng dân tộc của Pháp trong Chiến tranh thế giới thứ nhất nhưng đến cuối đời lại bị kết tội phản quốc vì đã hợp tác với Đức Quốc xã trong Chiến tranh thế giới thứ hai. Do đó, những chiến công của ông trong cuộc Đại chiến thế giới lần thứ nhất đã bị che lấp bởi sự “bán nước” của ông trong cuộc Đại chiến thế giới lần thứ hai
Đầu óc Antony bị nỗi thù hận xâm lấn, anh gào to, bọn Pháp gian* này nên bị lôi ra ngoài bắn chết! Treo cổ!
*Chỉ bộ phận phản động, bán nước
Hans gần đây rất sầu não, ngoài việc tổ chức lại tiểu đoàn để huấn luyện tân binh, anh còn phải tìm một cô gái người Đức ở Học viện Pháp để phục vụ cho cuộc vui, mặc dù đây là mệnh lệnh của chỉ huy, nhưng thực sự có hơi xấu hổ, “Anh phải chụp ảnh với một cô gái Trung Quốc học năm hai trường kiến trúc.”
“Tại sao?”
“Xong việc tôi sẽ trả cho anh 40 franc.”
“Anh đúng là một tên biến thái.”
Hans đáng thương không nói nên lời, anh đành phải giấu kín nỗi uất ức, cay đắng trong lòng.
Nhưng cuối cùng Heinz đã trả 40 franc, Tố Tố trong ảnh không hiểu chuyện gì, trông hơi ngốc nghếch, và trong mắt anh, cô còn đáng yêu hơn cả khi cô thanh lịch.
Vào đêm hè ảm đạm này, nhóm nam nữ trẻ Paris đã tổ chức khiêu vũ bên bờ sông Seine, hình thức rất tự do, không hạn chế vũ đạo hay cách thức ăn mặc.
Sau giờ học, Tố Tố bị Viola lôi kéo vào đám người để tham gia buổi khiêu vũ, Viola và anh chàng Hermann điển trai trong bộ quân phục đang nhảy múa say mê giữa sàn nhảy, Viola mặc váy đỏ, theo lẽ thường sẽ trở thành tiêu điểm, nhưng không thể tránh khỏi việc nghe thấy những lời bàn luận xung quanh, hầu hết trong đó là đồ điếm, nỗi ô nhục của nước Pháp, gái điếm vô liêm sỉ và những câu tương tự khác.
Tố Tố cúi đầu, chậm rãi rút lui ra ngoài đám đông, bỗng nhiên cô được một người đàn ông “Chưa từng gặp” ôm lấy eo, đưa cô đến giữa sàn nhảy.
Người đàn ông đội mũ Beret, mặc áo khoác kẻ sọc màu nâu cũ kỹ, ăn mặc như một sinh viên trẻ hoặc như một công nhân cổ xanh* nào đó.
*Công nhân cổ xanh: Đây là nhóm công nhân có trình độ kỹ năng thấp và thường xuyên làm việc trong các ngành nghề lao động đơn giản như nông nghiệp, xây dựng cơ bản và dịch vụ nhà hàng. Công nhân cổ xanh thường không có trình độ học vấn cao và nhận được mức lương thấp
Vành mũ của anh ta được hạ xuống, anh ta nói bằng chất giọng trầm thấp gợi cảm: “Em yêu, em có muốn nhảy cho anh xem không?”
Tố Tố không nhịn được nữa mà ngủ thiếp đi, Heinz ôm cô từ phía sau, cũng dần chìm vào giấc mộng.
Rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn anh đã bị Tố Tố tàn nhẫn đánh thức, cô nhìn anh chằm chằm như gián điệp, “Anh dậy đi, Heinz.”
Anh mơ màng ôm lấy eo cô, vẫn còn muốn quấn lấy cô mà ngủ tiếp, nhưng cô vẫn cố chấp không tha, lẩm bà lẩm bẩm bên tai anh. Anh đành phải mở mắt, chờ bị người tình đuổi ra khỏi nhà.
“Mau dậy đi, nếu bà Boulanger bắt gặp anh trong phòng của em, nhất định sẽ ồn ào cả phố đều biết.”
Heinz gãi đầu, có vẻ vô cùng uất ức, “Xem ra chúng ta phải làm việc ngầm rồi, em thực sự có thể làm tan vỡ trái tim anh mất.”
Anh xoay người bước xuống giường, lưu luyến di chuyển đến bên cạnh cửa sổ, nói lời khẩn cầu cuối cùng, “Em chắc chắn em không cần anh ở lại ăn sáng cùng em chứ? Hoặc là đưa em đến trường?”
“Không cần, chắc chắn 100%.”
Thịnh Vĩnh Ái tàn nhẫn, vô tâm!
Anh cong người chui qua bệ cửa sổ, Tố Tố lại nói: “Anh có thể giúp Antony được không?”
Heinz không nói lời nào, nhấc chân bước qua nhà Bonnet.
Anh thật sự đã nổi giận, lần đầu tiên người tình bé nhỏ cầu xin anh, vậy mà lại là vì tên Pháp Cộng ngu xuẩn xấu xí kia.
Đừng tưởng rằng anh không nhìn ra được, ánh mắt tên lùn tóc đỏ nhìn cô trông rất khác thường, giống như chính anh, đúng vậy, cũng mê mẩn giống như anh.
Khi Antony trở về nhà vào đêm hôm đó, bà Boulanger đã khóc đến long trời lở đất, mực nước sông Seine cũng phải dâng cao vì nước mắt của bà, nhưng giáo sư Boulanger vẫn duy trì thái độ không thể tả xiết, ông vẫy vẫy tờ báo cũ: “Vẫn nên để con chịu khổ nhiều hơn nữa.”
Antony xác thực đã chịu không ít khổ sở dưới tay Vệ quốc quân, Vệ quốc quân ở Paris dường như không biết làm gì khác ngoài việc đánh đập anh. Đầu anh bị đánh đến mức kêu ong ong, như thể có một đoàn tàu hơi nước chạy tới chạy lui trong đầu.
Tố Tố rót một tách lớn cà phê đặt vào tay anh, “Anh ổn chưa? Trong bếp vẫn còn bán quy, để em đi lấy ——”
Antony bất chợt túm lấy tay cô, trong đôi mắt nâu sẫm đầy rẫy vẻ sợ hãi, anh run rẩy nói, “Husain và John bị bọn chúng bắn chết rồi, tại sao…… tại sao chúng lại giữ anh lại? Anh không thể giải thích được, các đồng đội nhất định sẽ không tin anh.”
“Con phải tìm một người đồng đội chân chính, chứ không phải một đám sinh viên cấp tiến láo nháo.” Giáo sư Boulanger lạnh lùng mỉa mai anh, “Từ ngày mai hãy ở yên trong nhà đi, để tránh bị các đồng đội của con ám sát.”
Tình hình ở Paris đang hỗn loạn, đám sinh viên trẻ còn cấp tiến hơn cả đảng viên nồng cốt của Đảng Cộng sản, rất khó để kiểm soát.
11 giờ tối, Heinz nửa nằm nửa ngồi nghe radio, huênh hoang chiếm lấy giường của Tố Tố. Chiếc giường nhỏ êm ái ấm áp ban đầu của cô trông vô cùng chật hẹp so với thân hình cao lớn của Heinz, thậm chí còn không có chỗ cho một người ngồi xuống.
Tất nhiên, cô quá lười để ngồi cùng anh, Tố Tố thà ngồi trước bàn làm việc ôn lại các khóa học đại học trong ngày.
“Bạn đến từ bộ nội vụ đúng không?” Anh đang ăn bánh quy vàng, giơ quyển sổ tay tiếng Nga được phát hành hôm nay lên, ríu rít tiếng Nga trong miệng với cách phát âm kỳ quặc.
“Trang trại tập thể ở đâu?” Anh lại nói một câu, lần này càng kỳ quặc hơn. Anh đành phải ngẩng đầu cầu cứu người đa ngôn ngữ bên cạnh mình, “Em yêu, em giúp anh được không?”
Tố Tố đặt bút xuống, ngồi xuống bên cạnh anh, Heinz nhanh chóng quấn lấy eo Tố Tố, chìa quyển sổ tay tiếng Nga ra trước mặt cô. Tố Tố đọc rõ ràng, “Trang trại tập thể ở đâu?”
Heinz đọc theo vài lần, lần này khá hơn rất nhiều, không còn là chất giọng Nga xa lạ và vụng về nữa. “Em yêu, em đúng là một thiên tài ngôn ngữ. Nghe anh nói này, đừng lãng phí thời gian vào môn kiến trúc nhàm chán nữa, em phải học cách phát triển tài năng của mình, giống như anh vậy.”
“Giống anh?” Cô không khỏi biểu đạt sự nghi ngờ.
“Đương nhiên, giống như anh. Phát huy hết tài năng chiến tranh của mình, dù sao cũng phải biết ơn Quốc trưởng, đã cho anh có nơi để dùng võ.”
Tố Tố mím môi không nói lời nào, anh nhanh chóng nhận ra đây là dấu hiệu cho thấy tâm trạng chán nản của cô, Heinz khéo léo chọn cách thay đổi chủ đề, anh chỉ vào cuốn sổ tay tiếng Nga và hỏi, “Câu này đọc thế nào?”
“Ông ta là chính ủy của các người à?”
Heinz lại học theo cô, nói bằng vẻ đắc ý, “Thế nào? Cũng nhờ anh là thiên tài đa ngôn ngữ nên mới có thể phối hợp với em được như vậy.”
Tố Tố với tay sờ soạng mái tóc ngắn màu vàng nhạt mềm mại của anh, tựa như đang khen ngợi một cậu bé nghịch ngợm.
“Em yêu, em thật dịu dàng.” Anh ôm lấy cô, ghé lại trên vai cô một hồi lâu. Có một câu anh không thể nói ra được —— Em yêu dấu, em thật giống mẹ anh.
Có lẽ không ai thích nghe điều này, dù là quý cô đến từ phương Đông cũng vậy.
Ở đây có thể bắt được các đài phát thanh của Anh Quốc, bọn họ cùng lắng nghe giọng nói nghèn nghẹt của phát thanh viên: “Chính ủy Nhân dân Ngoại giao Liên Xô Molotov đã tố cáo tin đồn về một cuộc chiến sắp diễn ra giữa Liên Xô và Đức: ‘ Đây rõ là một sự tuyên truyền kém cỏi. ’”
Trên mặt Heinz lộ ra điệu cười trào phúng và khinh thường, anh đặt cuốn sổ tay tiếng Nga xuống và nghĩ đến “lệnh Chính ủy” vừa nhận được từ Quốc trưởng trong cuộc họp thường kỳ ngày hôm nay, trong lệnh đã nói rõ đối với những người Bolshevik, lòng trắc ẩn hay sự tôn trọng luật pháp quốc tế đều là viễn vông và chúng ta chỉ có thể sử dụng những biện pháp man rợ của người Châu Á để đối phó với chúng.
Thật ngu ngốc.
Anh tỏ vẻ hoài nghi nghiêm trọng về chỉ số thông minh của Stalin.
“Anh phải đến phía Đông ư?” Tố Tố hỏi, ánh mắt thăm thẳm tuyệt đẹp của cô chứa đầy vẻ u buồn.
Tim Heinz dịu lại, anh hôn lên trán cô và nói: “Đừng lo bé yêu, anh sẽ về trước giáng sinh, chúng ta vẫn có thể khiêu vũ trong buổi lễ giáng sinh đó.”
Tố Tố nhắm mắt lại, không nói gì.
Heinz cảm thấy nỗi buồn của cô có chút không cần thiết, anh là một người lính bất khả chiến bại của lực lượng quốc phòng Đệ Tam Đế chế, con quái vật đen Panther* V của anh có thể nghiền nát tất cả phần tử Bolshevik không thương tiếc, có lẽ bọn chúng đã cắm cờ chữ vạn ở Điện Kremlin trước khi mùa thu kết thúc.
*Xe tăng Panther là tên một loại chiến xa hạng trung phục vụ cho lực lượng Đức Quốc xã từ giữa năm 1943 đến cuối năm 1945. Nó được thiết kế ra nhằm thay thế cho Panzer III và Panzer IV làm đối trọng với xe tăng T-34 của Liên Xô. Panther đã hoạt động cho đến tận cuối cuộc chiến cùng với Tiger I
“Em sẽ nhớ anh, đúng không?”
Cô gật đầu, mỉm cười đầy yếu ớt và miễn cưỡng, “Đừng để bản thân bị thương.”
“Đương nhiên rồi.” Anh vui vẻ hôn vào lòng bàn tay cô, hồ hởi nói, “Anh sẽ viết thư cho em, chúng ta sẽ bí mật gửi thư đến nhà Bonnet giống như lúc trước.”
“Được thôi.”
“Đừng lo lắng em yêu, anh tuyệt đối sẽ không bị các cô gái Slavic mê hoặc, trong tim anh luôn chỉ có em, Tố Tố.” Anh chớp mắt, vui vẻ nói những lời dí dỏm.
Tố Tố nói: “Liên Xô rất lạnh, ngay cả St. Petersburg trên bờ biển Baltic cũng vậy.”
“Đừng sợ, không đến ba tháng là đã có thể san bằng Liên Xô rồi, bọn anh thậm chí còn không cần mang theo áo khoác hay một đôi tất dày.”
Tố Tố bất chợt không nói gì, cô yên lặng tựa vào người anh, huân chương của anh sượt qua mặt cô, có chút đau.
Radio tiếp tục phát sóng, phát thanh viên nhắc đến, “Thủ tướng Pháp Vichy Pierre Laval* đã nói: “Nước Pháp không muốn được ‘ giải phóng ’, nó muốn tự quyết định vận mệnh của mình dưới tình thế hợp tác với Đức.” Giáo sư Boulanger tức giận đập vỡ tách trà trên bàn, phát ra âm thanh nặng nề.
*Henri Philippe Benoni Omer Joseph Pétain (1856 - 1951), thường được biết đến với tên Philippe Pétain, là thống chế quân đội Pháp đồng thời là thủ tướng trong chính phủ Vichy từ năm 1940 đến năm 1944. Ông là anh hùng dân tộc của Pháp trong Chiến tranh thế giới thứ nhất nhưng đến cuối đời lại bị kết tội phản quốc vì đã hợp tác với Đức Quốc xã trong Chiến tranh thế giới thứ hai. Do đó, những chiến công của ông trong cuộc Đại chiến thế giới lần thứ nhất đã bị che lấp bởi sự “bán nước” của ông trong cuộc Đại chiến thế giới lần thứ hai
Đầu óc Antony bị nỗi thù hận xâm lấn, anh gào to, bọn Pháp gian* này nên bị lôi ra ngoài bắn chết! Treo cổ!
*Chỉ bộ phận phản động, bán nước
Hans gần đây rất sầu não, ngoài việc tổ chức lại tiểu đoàn để huấn luyện tân binh, anh còn phải tìm một cô gái người Đức ở Học viện Pháp để phục vụ cho cuộc vui, mặc dù đây là mệnh lệnh của chỉ huy, nhưng thực sự có hơi xấu hổ, “Anh phải chụp ảnh với một cô gái Trung Quốc học năm hai trường kiến trúc.”
“Tại sao?”
“Xong việc tôi sẽ trả cho anh 40 franc.”
“Anh đúng là một tên biến thái.”
Hans đáng thương không nói nên lời, anh đành phải giấu kín nỗi uất ức, cay đắng trong lòng.
Nhưng cuối cùng Heinz đã trả 40 franc, Tố Tố trong ảnh không hiểu chuyện gì, trông hơi ngốc nghếch, và trong mắt anh, cô còn đáng yêu hơn cả khi cô thanh lịch.
Vào đêm hè ảm đạm này, nhóm nam nữ trẻ Paris đã tổ chức khiêu vũ bên bờ sông Seine, hình thức rất tự do, không hạn chế vũ đạo hay cách thức ăn mặc.
Sau giờ học, Tố Tố bị Viola lôi kéo vào đám người để tham gia buổi khiêu vũ, Viola và anh chàng Hermann điển trai trong bộ quân phục đang nhảy múa say mê giữa sàn nhảy, Viola mặc váy đỏ, theo lẽ thường sẽ trở thành tiêu điểm, nhưng không thể tránh khỏi việc nghe thấy những lời bàn luận xung quanh, hầu hết trong đó là đồ điếm, nỗi ô nhục của nước Pháp, gái điếm vô liêm sỉ và những câu tương tự khác.
Tố Tố cúi đầu, chậm rãi rút lui ra ngoài đám đông, bỗng nhiên cô được một người đàn ông “Chưa từng gặp” ôm lấy eo, đưa cô đến giữa sàn nhảy.
Người đàn ông đội mũ Beret, mặc áo khoác kẻ sọc màu nâu cũ kỹ, ăn mặc như một sinh viên trẻ hoặc như một công nhân cổ xanh* nào đó.
*Công nhân cổ xanh: Đây là nhóm công nhân có trình độ kỹ năng thấp và thường xuyên làm việc trong các ngành nghề lao động đơn giản như nông nghiệp, xây dựng cơ bản và dịch vụ nhà hàng. Công nhân cổ xanh thường không có trình độ học vấn cao và nhận được mức lương thấp
Vành mũ của anh ta được hạ xuống, anh ta nói bằng chất giọng trầm thấp gợi cảm: “Em yêu, em có muốn nhảy cho anh xem không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất