Chương 24
Mùa đông giá rét đang đến gần.
Sau khi Anna rời đi, Paris ngày càng trở nên tẻ nhạt. Mọi người sống vật vờ dưới họng súng của Gestapo, ăn khoai tây và rau thối, uống cà phê thay thế có mùi vị kỳ lạ. Đồng tiền hợp pháp của chính phủ Vichy vô dụng như giấy bỏ đi, người dân vẫn dùng đồng franc hoặc đồng mark Đức để bí mật mua thực phẩm từ những kẻ đầu cơ.
Bụng Viola bắt đầu trướng lên theo từng ngày, nhanh chóng bị bố mẹ và anh trai sống cùng nhà phát hiện. Không biết bọn họ đã trải qua những gì, nhưng đó hẳn là một ngày tàn nhẫn và vô tâm, vì khi Viola mặc áo khoác xuất hiện trước mặt Tố Tố, trông cô có vẻ hốc hác hơn trước. Gương mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống của cô đã bị phá hủy bởi cơn gió rét buốt, trong đôi mắt xám ngoét lộ rõ vẻ đau buồn, “Tớ không hiểu, Isabelle. Tớ thực sự không hiểu tại sao bọn họ lại căm ghét tớ? Tớ mang bánh mì và sữa về nhà ngay thời điểm cả Paris đều đang chịu đói, xóa tên Charles ra khỏi cuộc săn lùng điên cuồng truy bắt đảng viên cách mạng của Gestapo, vậy mà khi đó bọn họ đều giả vờ, vờ rằng mọi thứ chỉ là may mắn, là lòng thương xót của Chúa. Đến khi tớ thú nhận, bọn họ lại mắng mỏ tớ, mắng tớ là Pháp gian, là gái điếm, là kỹ nữ đáng ghê tởm…………”
Tố Tố không nói nên lời, cô chỉ có thể ôm lấy Viola một cách yếu ớt nhất giữa cái lạnh đầu đông, và tất nhiên, còn có một cái an ủi yếu ớt hơn, “Cậu đừng quá thương tâm, tớ tin một ngày nào đó họ sẽ hiểu ra, cậu và họ là một gia đình. Ngoài ra, hãy nghĩ đến con cậu nhiều hơn, đừng để đứa bé phải chịu khổ cùng cậu.”
“Đúng vậy, tớ vẫn còn đứa bé.” Phụ nữ luôn trở nên kiên cường hơn khi có con, kiên cường hơn trong tưởng tượng của bất kỳ ai.
Viola kìm nén nước mắt, cúi người, nói với vẻ mừng rỡ: “Hermann sẽ trở về, trong thư anh ấy nói rằng trận chiến rất thuận lợi, quân đội Đức sẽ chiếm đóng Moscow trước lễ giáng sinh, anh ấy hứa nhất định sẽ quay về ngay khi đứa bé chào đời.”
“Ít ra…… Ít ra vẫn còn hy vọng.” Tố Tố không thể chúc mừng khí thế áp đảo của quân đội Đức, và cũng không thể nói ra bất kỳ điều gì khác, cô đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa tình thế này vẫn còn sẽ tiếp diễn.
“Cậu có nhận được thư của Heinz không?” Viola hỏi.
Tố Tố không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô chậm rãi đứng dậy, mỉm cười hỏi, “Cậu muốn uống chút gì đó không? Trà hay cà phê? Tớ nghĩ bây giờ cậu thích hợp uống trà hơn.”
“Cậu cứ như thế thôi.” Viola có chút không vui, cô cho rằng sự dè dặt của Tố Tố thật không công bằng, “Chẳng lẽ đến lúc kết hôn cũng không định nói cho tớ biết luôn sao?”
Kết hôn?
Điều này quá xa vời, Tố Tố không dám nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến.
Những lúc nhớ anh, cô sẽ lén chơi bài《 Let's fall in love 》trước cửa sổ, thi thoảng không nhịn được cô sẽ ngâm nga hát theo, và đôi khi cô lại mỉm cười với bệ cửa sổ ấy, như thể trong giây tiếp theo ngài thiếu tá tao nhã thanh cao sẽ chọc vào cửa sổ phòng cô bằng một cây gậy dài nhặt được từ trong sân, cạch cạch cạch ——
Này, thời tiết đẹp thật.
Anh nói.
Vào đêm Anna rời đi, cuối cùng cô cũng có thể đến gần hòm thư nhà Bonnet, bên trong hòm thư sơn màu xanh lá có ba lá thư, kèm theo sương tuyết từ Siberia, đi qua đám tro cốt của người Do Thái lơ lửng trên bầu trời Ba Lan và người dân Cologne tiệc tùng suốt đêm, cuối cùng đã đến với Paris dưới bức màn sắt.
Cô chạm vào những mảnh vỡ của vẻ tráng lệ đầy mê đắm, nước mắt của cô tựa như nụ cười xấu xa của anh, đều là những tâm hồn chân thành tha thiết nhất.
Cô phải thừa nhận rằng, cô rất nhớ anh, bằng cách thật thầm lặng và dằn vặt bản thân mình.
Nhưng trên thư anh lại nói rằng ——
Người tình bé nhỏ thân mến,
Anh biết em nhất định đang nhớ đến anh, giống như anh vậy, đêm nào anh cũng ngủ không yên giấc chỉ vì tiếng ngáy khủng khiếp của lũ chó chết ấy, ngắm nhìn ảnh của em hết lần này đến lần khác rồi lại nhớ em, hôn lên môi em trên khắp vùng đất rộng lớn của Ukraine và Hungary.
Thành thật mà nói, các cô gái Ukraine thực sự không tồi, mấy hôm nay quân đội đóng quân tại một thị trấn nhỏ tồi tàn, có lẽ là vì vẻ đẹp trai phong độ tuyệt vời từ chú ngựa con của em, người dân trong thị trấn đã khua chiêng gõ trống chào đón 101, còn có một cô gái chăn bò đeo khăn trùm đầu trèo lên xe tăng muốn hôn anh. Lúc ấy anh đã giận đến mức chỉ muốn bắt cô ta và tống cổ cô ta vào chuồng bò mà thôi! Nhưng Hans đã ngăn anh lại, sau đó thằng nhóc ngốc nghếch này đã dây dưa với cô gái táo bạo ấy một thời gian rất dài, đúng vậy, tính toán sơ bộ, ước chừng khoảng năm ngày.
Trong năm ngày qua anh đều nghiên cứu tác chiến trong bộ chỉ huy, anh đã cách ly bọn người đó thật xa, anh rất sợ các cô gái trẻ ở đây sẽ gây rắc rối cho thiếu tá Mackensen phong độ, điều đó sẽ làm tổn hại đến nhân phẩm của anh mất.
Em yêu, anh muốn hứa với em rằng, lòng chung thủy của anh đối với em sẽ không bao giờ đổi thay.
Và, anh nghĩ em sẽ có sự ngờ vực về bức ảnh đó, nhưng hiện giờ anh không muốn nói cho em biết, anh phải giữ bí mật này cho đến khi anh quay lại Paris, hãy để anh kể em nghe trong khi anh hôn lên môi em và hôn lên vành tai em.
Heinz mãi yêu em
Ngày 29 tháng 8 năm 1941
- -
Moaw moaw cô bé đáng yêu,
Anh biết em sẽ thấy buồn nôn trước những biệt danh này, nhưng anh nhất quyết phải gọi như thế, nếu không anh thật sự cũng không biết phải gọi em là gì, dù sao giữa chúng ta cũng là cuộc tình bí mật, mặc dù rất kích thích, nhưng cũng thật khó chịu.
Em biết không? Anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của em khi em đọc thư, lúc đầu sẽ là bực dọc, nhưng sau đó lại chuyển sang bất lực, không còn cách nào cả, ai bảo em có cảm tình đậm sâu với anh làm gì, nhưng cũng đừng tự trách, đây không phải lỗi của em, đây là sự an bài của Chúa, chúng ta cần phải tiếp nhận nó.
Dạo này ổn chứ, bé yêu? Dù biết em không trả lời nhưng anh vẫn cứ hỏi đấy. Anh vừa đi qua Kyiv được hai ngày nay, nơi này thật khác với những gì anh tưởng tượng, có lẽ là vì thành phố Kyiv đã bị máy bay ném bom, anh và Hermann không thể ăn được một bữa ăn ngon ở đây, cũng không tìm thấy một khách sạn nào để ở, anh đúng là số khổ mà, sớm biết vậy anh đã bảo Hans xả súng ít hơn, có lẽ đã giữ lại được một căn nhà tốt.
Có điều phong cảnh sông Dnieper rất tuyệt đẹp, anh thật muốn nắm tay em và cùng em tận hưởng. Đáng sợ là lúc ấy anh đã suýt gọi tên Hans thành tên của em, anh nghĩ nhất định là anh đã nhớ em đến phát rồ nên mới bị hoa mắt đến độ này.
Em yêu, anh muốn giữ lại cho em tất thảy những điều đẹp đẽ nhất, như con sông Dnieper chảy xuôi giữa đống đổ nát, những chú cừu con kêu gào đòi ăn, hay một bông hoa nhỏ nở rộ trong hố bom.
Heinz ngày đêm nhớ mong em
Đêm ngày 24 tháng 10 năm 1941
Tố Tố che miệng, âm thầm lặng lẽ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Nước mắt rơi trên lá thư, làm nhòe đi nét chữ của anh, làm ướt sũng con tim cứng cáp tựa đá trong mùa đông năm nay.
Moaw moaw người tình bé nhỏ,
Không phải là anh trách em, nhưng em nói xem rốt cuộc em đang nghĩ gì thế, em không thể may thêm hai chiếc tay áo được sao? Cứ khiến anh phải co ro hai tay đứng trên bục xe tăng và giả vờ lạnh lùng. Hay người Trung Quốc bọn em chỉ quan tâm đến cơ thể mà mặc xác tay chân?
Em yêu, chiếc áo khoác nhỏ của em đã biến anh thành một con rùa cõng mai, chỉ hận không thể thu hết tay chân vào trong mai rùa. Nếu biết sớm hơn anh đã nhờ em đắp cho anh một tấm chăn dài hai mét rồi, như vậy anh sẽ không sợ lạnh nữa, có lẽ còn có thể cho 101 tiến thêm hai km về phía trước.
Vì em không cho anh lời hồi đáp nên anh không biết được tin tức gì về em cả, nhưng hôm nay anh nghe được tin từ Hermann rằng dạo gần đây em đang phải chịu đói chịu khát, anh đã nổi giận đến mức suýt đánh nhau với Hermann.
Trong lòng anh rất khó chịu, không biết nên diễn tả thế nào, có lẽ là anh đang giận em.
Anh đã nhờ người đưa thức ăn xuống tầng hầm nhà Bonnet, anh mong rằng khi em đọc được bức thư này, những chiếc bánh mì đó vẫn còn tươi mới.
Khi viết đến dòng này anh đã tha thứ cho em rồi, người tình bé nhỏ duy nhất của anh.
Heinz nằm giữa vũng bùn viết thư cho em
Ngày 10 tháng 11 năm 1941
Đêm đã khuya, lũ bồ câu mổ cọc cạch vào cửa sổ xin thức ăn từ chủ nhà. Tố Tố nhiều lần nhấc bút lên rồi lại đặt xuống, sau năm lần bảy lượt cuối cùng cô cũng từ bỏ.
Cô nhẹ nhàng sờ soạng nét chữ lồi lõm trên tờ giấy viết thư, không nói gì.
Ngày 29 tháng 10 năm 1941, đại lộ Volokolamsk, Liên Xô.
Tập đoàn quân thiết giáp thứ ba của lực lượng quốc phòng chỉ còn cách Moscow 30km, đối với những quân nhân Đức đói khát và lạnh lẽo, không gì có thể truyền cảm hứng hơn “Lễ kỷ niệm Quảng trường Đỏ Moscow” được nguyên thủ quốc gia nhắc đến.
Tuyết rơi ngày một lớn, pháo Katyusha* vẫn chưa có ý định dừng lại. Heinz và Hermann nấp trong “hố tuyết” hút thuốc, cầm trên tay tấm áp phích tuyên truyền của Ivan, với khẩu hiệu do chính Aleksey Nikolayevich Tolstoy* điền vào: “Cắn chặt răng, một bước cũng không nhường!”
*Pháo phản lực Katyusha (tiếng Nga: Катюша), hay còn được gọi là pháo Cachiusa, là một loại bệ phóng đạn phản lực (rocket - hỏa tiễn) được thiết kế bởi Georgy Langemak chế tạo bởi Liên Xô trong Chiến tranh thế giới thứ hai
*Aleksey Nikolayevich Tolstoy (tiếng Nga: Алексей Николаевич Толстой) là một nhà văn nổi tiếng Liên Xô. Thường được gọi vui là Đồng chí Bá tước, ông là một trong những nhân vật tiêu biểu của dòng văn học Liên Xô giai đoạn trước và trong Thế chiến II
“Những biểu tượng giống con bọ này có ý nghĩa gì vậy?” Hermann chỉ vào tấm áp phích và hỏi.
Heinz chớp lấy cơ hội để xem thường Hermann, “Đừng lùi bước, đồ mù chữ.”
“Chẳng lẽ tiếng Nga của anh tốt lắm à?”
“Đương nhiên rồi, tôi có gia sư đặc biệt mà.” Heinz nói đầy kiêu ngạo.
Hermann cười gian xảo, “Làm việc bán thời gian à? Xem ra quý cô Trung Quốc xinh đẹp này cũng biết nhiều thứ thật đấy.”
Heinz nhấp môi không nói gì, anh phải bảo vệ người tình bí mật của mình, mặc dù anh có chút không tình nguyện.
Hermann nhìn anh, cười đầy mờ ám.
Heinz đang định nói gì đó, một người lính đưa tin bất ngờ xuất hiện, Donitz yêu cầu 101 và 103 chuẩn bị chiến đấu.
Heinz dập tắt điếu thuốc, đưa Hans quay trở lại doanh trại cùng mình.
Trên bầu trời sao lộng lẫy và mênh mông vô tận, từng quả Katyusha bay qua, anh trèo lên xe tăng, tiếp tục chiến đấu ở vùng ngoại ô Moscow.
Sau khi Anna rời đi, Paris ngày càng trở nên tẻ nhạt. Mọi người sống vật vờ dưới họng súng của Gestapo, ăn khoai tây và rau thối, uống cà phê thay thế có mùi vị kỳ lạ. Đồng tiền hợp pháp của chính phủ Vichy vô dụng như giấy bỏ đi, người dân vẫn dùng đồng franc hoặc đồng mark Đức để bí mật mua thực phẩm từ những kẻ đầu cơ.
Bụng Viola bắt đầu trướng lên theo từng ngày, nhanh chóng bị bố mẹ và anh trai sống cùng nhà phát hiện. Không biết bọn họ đã trải qua những gì, nhưng đó hẳn là một ngày tàn nhẫn và vô tâm, vì khi Viola mặc áo khoác xuất hiện trước mặt Tố Tố, trông cô có vẻ hốc hác hơn trước. Gương mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống của cô đã bị phá hủy bởi cơn gió rét buốt, trong đôi mắt xám ngoét lộ rõ vẻ đau buồn, “Tớ không hiểu, Isabelle. Tớ thực sự không hiểu tại sao bọn họ lại căm ghét tớ? Tớ mang bánh mì và sữa về nhà ngay thời điểm cả Paris đều đang chịu đói, xóa tên Charles ra khỏi cuộc săn lùng điên cuồng truy bắt đảng viên cách mạng của Gestapo, vậy mà khi đó bọn họ đều giả vờ, vờ rằng mọi thứ chỉ là may mắn, là lòng thương xót của Chúa. Đến khi tớ thú nhận, bọn họ lại mắng mỏ tớ, mắng tớ là Pháp gian, là gái điếm, là kỹ nữ đáng ghê tởm…………”
Tố Tố không nói nên lời, cô chỉ có thể ôm lấy Viola một cách yếu ớt nhất giữa cái lạnh đầu đông, và tất nhiên, còn có một cái an ủi yếu ớt hơn, “Cậu đừng quá thương tâm, tớ tin một ngày nào đó họ sẽ hiểu ra, cậu và họ là một gia đình. Ngoài ra, hãy nghĩ đến con cậu nhiều hơn, đừng để đứa bé phải chịu khổ cùng cậu.”
“Đúng vậy, tớ vẫn còn đứa bé.” Phụ nữ luôn trở nên kiên cường hơn khi có con, kiên cường hơn trong tưởng tượng của bất kỳ ai.
Viola kìm nén nước mắt, cúi người, nói với vẻ mừng rỡ: “Hermann sẽ trở về, trong thư anh ấy nói rằng trận chiến rất thuận lợi, quân đội Đức sẽ chiếm đóng Moscow trước lễ giáng sinh, anh ấy hứa nhất định sẽ quay về ngay khi đứa bé chào đời.”
“Ít ra…… Ít ra vẫn còn hy vọng.” Tố Tố không thể chúc mừng khí thế áp đảo của quân đội Đức, và cũng không thể nói ra bất kỳ điều gì khác, cô đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa tình thế này vẫn còn sẽ tiếp diễn.
“Cậu có nhận được thư của Heinz không?” Viola hỏi.
Tố Tố không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô chậm rãi đứng dậy, mỉm cười hỏi, “Cậu muốn uống chút gì đó không? Trà hay cà phê? Tớ nghĩ bây giờ cậu thích hợp uống trà hơn.”
“Cậu cứ như thế thôi.” Viola có chút không vui, cô cho rằng sự dè dặt của Tố Tố thật không công bằng, “Chẳng lẽ đến lúc kết hôn cũng không định nói cho tớ biết luôn sao?”
Kết hôn?
Điều này quá xa vời, Tố Tố không dám nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến.
Những lúc nhớ anh, cô sẽ lén chơi bài《 Let's fall in love 》trước cửa sổ, thi thoảng không nhịn được cô sẽ ngâm nga hát theo, và đôi khi cô lại mỉm cười với bệ cửa sổ ấy, như thể trong giây tiếp theo ngài thiếu tá tao nhã thanh cao sẽ chọc vào cửa sổ phòng cô bằng một cây gậy dài nhặt được từ trong sân, cạch cạch cạch ——
Này, thời tiết đẹp thật.
Anh nói.
Vào đêm Anna rời đi, cuối cùng cô cũng có thể đến gần hòm thư nhà Bonnet, bên trong hòm thư sơn màu xanh lá có ba lá thư, kèm theo sương tuyết từ Siberia, đi qua đám tro cốt của người Do Thái lơ lửng trên bầu trời Ba Lan và người dân Cologne tiệc tùng suốt đêm, cuối cùng đã đến với Paris dưới bức màn sắt.
Cô chạm vào những mảnh vỡ của vẻ tráng lệ đầy mê đắm, nước mắt của cô tựa như nụ cười xấu xa của anh, đều là những tâm hồn chân thành tha thiết nhất.
Cô phải thừa nhận rằng, cô rất nhớ anh, bằng cách thật thầm lặng và dằn vặt bản thân mình.
Nhưng trên thư anh lại nói rằng ——
Người tình bé nhỏ thân mến,
Anh biết em nhất định đang nhớ đến anh, giống như anh vậy, đêm nào anh cũng ngủ không yên giấc chỉ vì tiếng ngáy khủng khiếp của lũ chó chết ấy, ngắm nhìn ảnh của em hết lần này đến lần khác rồi lại nhớ em, hôn lên môi em trên khắp vùng đất rộng lớn của Ukraine và Hungary.
Thành thật mà nói, các cô gái Ukraine thực sự không tồi, mấy hôm nay quân đội đóng quân tại một thị trấn nhỏ tồi tàn, có lẽ là vì vẻ đẹp trai phong độ tuyệt vời từ chú ngựa con của em, người dân trong thị trấn đã khua chiêng gõ trống chào đón 101, còn có một cô gái chăn bò đeo khăn trùm đầu trèo lên xe tăng muốn hôn anh. Lúc ấy anh đã giận đến mức chỉ muốn bắt cô ta và tống cổ cô ta vào chuồng bò mà thôi! Nhưng Hans đã ngăn anh lại, sau đó thằng nhóc ngốc nghếch này đã dây dưa với cô gái táo bạo ấy một thời gian rất dài, đúng vậy, tính toán sơ bộ, ước chừng khoảng năm ngày.
Trong năm ngày qua anh đều nghiên cứu tác chiến trong bộ chỉ huy, anh đã cách ly bọn người đó thật xa, anh rất sợ các cô gái trẻ ở đây sẽ gây rắc rối cho thiếu tá Mackensen phong độ, điều đó sẽ làm tổn hại đến nhân phẩm của anh mất.
Em yêu, anh muốn hứa với em rằng, lòng chung thủy của anh đối với em sẽ không bao giờ đổi thay.
Và, anh nghĩ em sẽ có sự ngờ vực về bức ảnh đó, nhưng hiện giờ anh không muốn nói cho em biết, anh phải giữ bí mật này cho đến khi anh quay lại Paris, hãy để anh kể em nghe trong khi anh hôn lên môi em và hôn lên vành tai em.
Heinz mãi yêu em
Ngày 29 tháng 8 năm 1941
- -
Moaw moaw cô bé đáng yêu,
Anh biết em sẽ thấy buồn nôn trước những biệt danh này, nhưng anh nhất quyết phải gọi như thế, nếu không anh thật sự cũng không biết phải gọi em là gì, dù sao giữa chúng ta cũng là cuộc tình bí mật, mặc dù rất kích thích, nhưng cũng thật khó chịu.
Em biết không? Anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của em khi em đọc thư, lúc đầu sẽ là bực dọc, nhưng sau đó lại chuyển sang bất lực, không còn cách nào cả, ai bảo em có cảm tình đậm sâu với anh làm gì, nhưng cũng đừng tự trách, đây không phải lỗi của em, đây là sự an bài của Chúa, chúng ta cần phải tiếp nhận nó.
Dạo này ổn chứ, bé yêu? Dù biết em không trả lời nhưng anh vẫn cứ hỏi đấy. Anh vừa đi qua Kyiv được hai ngày nay, nơi này thật khác với những gì anh tưởng tượng, có lẽ là vì thành phố Kyiv đã bị máy bay ném bom, anh và Hermann không thể ăn được một bữa ăn ngon ở đây, cũng không tìm thấy một khách sạn nào để ở, anh đúng là số khổ mà, sớm biết vậy anh đã bảo Hans xả súng ít hơn, có lẽ đã giữ lại được một căn nhà tốt.
Có điều phong cảnh sông Dnieper rất tuyệt đẹp, anh thật muốn nắm tay em và cùng em tận hưởng. Đáng sợ là lúc ấy anh đã suýt gọi tên Hans thành tên của em, anh nghĩ nhất định là anh đã nhớ em đến phát rồ nên mới bị hoa mắt đến độ này.
Em yêu, anh muốn giữ lại cho em tất thảy những điều đẹp đẽ nhất, như con sông Dnieper chảy xuôi giữa đống đổ nát, những chú cừu con kêu gào đòi ăn, hay một bông hoa nhỏ nở rộ trong hố bom.
Heinz ngày đêm nhớ mong em
Đêm ngày 24 tháng 10 năm 1941
Tố Tố che miệng, âm thầm lặng lẽ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Nước mắt rơi trên lá thư, làm nhòe đi nét chữ của anh, làm ướt sũng con tim cứng cáp tựa đá trong mùa đông năm nay.
Moaw moaw người tình bé nhỏ,
Không phải là anh trách em, nhưng em nói xem rốt cuộc em đang nghĩ gì thế, em không thể may thêm hai chiếc tay áo được sao? Cứ khiến anh phải co ro hai tay đứng trên bục xe tăng và giả vờ lạnh lùng. Hay người Trung Quốc bọn em chỉ quan tâm đến cơ thể mà mặc xác tay chân?
Em yêu, chiếc áo khoác nhỏ của em đã biến anh thành một con rùa cõng mai, chỉ hận không thể thu hết tay chân vào trong mai rùa. Nếu biết sớm hơn anh đã nhờ em đắp cho anh một tấm chăn dài hai mét rồi, như vậy anh sẽ không sợ lạnh nữa, có lẽ còn có thể cho 101 tiến thêm hai km về phía trước.
Vì em không cho anh lời hồi đáp nên anh không biết được tin tức gì về em cả, nhưng hôm nay anh nghe được tin từ Hermann rằng dạo gần đây em đang phải chịu đói chịu khát, anh đã nổi giận đến mức suýt đánh nhau với Hermann.
Trong lòng anh rất khó chịu, không biết nên diễn tả thế nào, có lẽ là anh đang giận em.
Anh đã nhờ người đưa thức ăn xuống tầng hầm nhà Bonnet, anh mong rằng khi em đọc được bức thư này, những chiếc bánh mì đó vẫn còn tươi mới.
Khi viết đến dòng này anh đã tha thứ cho em rồi, người tình bé nhỏ duy nhất của anh.
Heinz nằm giữa vũng bùn viết thư cho em
Ngày 10 tháng 11 năm 1941
Đêm đã khuya, lũ bồ câu mổ cọc cạch vào cửa sổ xin thức ăn từ chủ nhà. Tố Tố nhiều lần nhấc bút lên rồi lại đặt xuống, sau năm lần bảy lượt cuối cùng cô cũng từ bỏ.
Cô nhẹ nhàng sờ soạng nét chữ lồi lõm trên tờ giấy viết thư, không nói gì.
Ngày 29 tháng 10 năm 1941, đại lộ Volokolamsk, Liên Xô.
Tập đoàn quân thiết giáp thứ ba của lực lượng quốc phòng chỉ còn cách Moscow 30km, đối với những quân nhân Đức đói khát và lạnh lẽo, không gì có thể truyền cảm hứng hơn “Lễ kỷ niệm Quảng trường Đỏ Moscow” được nguyên thủ quốc gia nhắc đến.
Tuyết rơi ngày một lớn, pháo Katyusha* vẫn chưa có ý định dừng lại. Heinz và Hermann nấp trong “hố tuyết” hút thuốc, cầm trên tay tấm áp phích tuyên truyền của Ivan, với khẩu hiệu do chính Aleksey Nikolayevich Tolstoy* điền vào: “Cắn chặt răng, một bước cũng không nhường!”
*Pháo phản lực Katyusha (tiếng Nga: Катюша), hay còn được gọi là pháo Cachiusa, là một loại bệ phóng đạn phản lực (rocket - hỏa tiễn) được thiết kế bởi Georgy Langemak chế tạo bởi Liên Xô trong Chiến tranh thế giới thứ hai
*Aleksey Nikolayevich Tolstoy (tiếng Nga: Алексей Николаевич Толстой) là một nhà văn nổi tiếng Liên Xô. Thường được gọi vui là Đồng chí Bá tước, ông là một trong những nhân vật tiêu biểu của dòng văn học Liên Xô giai đoạn trước và trong Thế chiến II
“Những biểu tượng giống con bọ này có ý nghĩa gì vậy?” Hermann chỉ vào tấm áp phích và hỏi.
Heinz chớp lấy cơ hội để xem thường Hermann, “Đừng lùi bước, đồ mù chữ.”
“Chẳng lẽ tiếng Nga của anh tốt lắm à?”
“Đương nhiên rồi, tôi có gia sư đặc biệt mà.” Heinz nói đầy kiêu ngạo.
Hermann cười gian xảo, “Làm việc bán thời gian à? Xem ra quý cô Trung Quốc xinh đẹp này cũng biết nhiều thứ thật đấy.”
Heinz nhấp môi không nói gì, anh phải bảo vệ người tình bí mật của mình, mặc dù anh có chút không tình nguyện.
Hermann nhìn anh, cười đầy mờ ám.
Heinz đang định nói gì đó, một người lính đưa tin bất ngờ xuất hiện, Donitz yêu cầu 101 và 103 chuẩn bị chiến đấu.
Heinz dập tắt điếu thuốc, đưa Hans quay trở lại doanh trại cùng mình.
Trên bầu trời sao lộng lẫy và mênh mông vô tận, từng quả Katyusha bay qua, anh trèo lên xe tăng, tiếp tục chiến đấu ở vùng ngoại ô Moscow.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất