Lili Marleen

Chương 5

Trước Sau
Để chứng minh rằng ngay cả khi ở lại Paris ngợp trong vàng son, quý ngài Thiếu tá vẫn có khả năng thực thi mạnh mẽ, ngay ngày hôm sau Heinz đã nộp đơn cho Donitz, trưa hôm đó anh lái xe rời khỏi Paris.

Anh chỉ là một lữ khách đơn độc, mang theo sổ tay của mình, chiếc máy ảnh robot, cùng với đôi mắt xanh lam u sầu, xuyên qua rừng cây giữa đêm khuya như một chú ngựa chiến.

Con đường nông thôn vắng vẻ cùng những hàng cây ngô đồng chứa đầy bí mật nhanh chóng lùi về sau giữa cơn gió đêm, từ xa tỏa đến hương thơm của bùn đất, ôi, tất cả những điều đó, những điều thuần túy trong sáng hóa ra thật sự đang tồn tại. Anh mê luyến thứ cảm giác này từ tận đáy lòng, trở thành một người nghệ sĩ cô đơn, thuần túy, sinh ra vì lý tưởng của chính mình.

Hermann đã tiếp đón anh tại một tòa lâu đài ở Reims, hai quý ông cùng thưởng thức loại rượu champagne ngon nhất nước Pháp, trao đổi tâm tình giữa thời chiến.

"Tôi nói này Heinz, anh đang sống rất tốt ở Paris mà, đột nhiên lại đến Reims làm gì?"

"Đến thăm người bạn tốt Hermann Wollrich của tôi cùng những người đồng đội thân thiết trong tiểu đoàn thiết giáp 103."

"Lý do này thật khó tin mà."

"Vậy thì......nói cách khác, tôi đến đây để tham quan nơi Louis XIII đăng quang, và ngày mai tôi cũng cần anh đưa tôi đến tham quan Nhà thờ Đức Bà."

"Đừng đùa chứ Heinz, tôi đưa anh đến quán rượu đánh bài poker còn hơn."

Cả hai đều uống đến say khướt, cổ áo mở toang, vắt chéo hai chân trên chiếc bàn trà bằng đá cẩm thạch, Hermann là tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi nhất của Tập đoàn quân số 6, nổi tiếng bởi vẻ đẹp trai đa tình, nhưng sau khi đỏ gay mặt vì uống rượu, hai mắt nhìn đăm đăm, điều này khiến anh ta trông có vẻ ngốc nghếch.

Hermann nhợn lên, "Chết tiệt, mọi người ở 103 đều ghen tị với anh, cớ gì 101 có thể đóng quân ở ngoại ô Paris, còn chúng tôi lại ở một nơi nông thôn như Reims chứ."

"Hài lòng chút đi Hermann, hãy nghĩ đến việc anh phải ăn xúc xích ở miền nam, ít nhất Reims cũng có vô số champagne để thưởng thức."

"Tôi thật sự muốn đến Paris......" Hermann ngửa đầu nhìn lên trần nhà lộng lẫy, mềm nhũn thành một vũng bùn trên ghế sô pha.

"Paris?" Heinz cười mỉa mai, tay phải thò vào túi trong bên trái lục lọi hồi lâu, cuối cùng lấy ra một tấm bản đồ được gấp gọn, ném cho Hermann ở phía đối diện.

"Đây là cái gì?"

"Bản đồ Paris do Bộ chỉ huy Tập đoàn quân số 6 in ấn và phát hành, đánh dấu những quán rượu và viện Tolerance tốt nhất ở Paris."

Herman giơ bản đồ lên và cười to, "Ôi, Chúa ơi, Paris xinh đẹp và tuyệt vời làm sao."

Heinz lại cau mày, đầy vẻ tức giận, "Paris chết tiệt."

"Chúng ta hãy nâng ly, Heinz, vì thiên đường Paris." Hermann nâng ly rượu lên cao, vui mừng khôn xiết.

"Vì địa ngục Paris."

"Ôi, Heinz, đừng biến thành một người đàn bà oán hờn như thế chứ."

Heinz cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Mẹ kiếp Paris!

Giáng sinh đang đến gần, tuyết rơi dày đặc bao phủ cả thành phố phồn hoa -- báo cáo, đây chính là Paris trước lúc nhìn thấy quỷ.



Đèn trong phòng ngủ của cậu bé Bonnet nhà bên đã lâu không được bật, cũng đã lâu rồi Tố Tố không còn nghe thấy giọng hát gợi cảm ma mị của Lily Marleen trên máy quay đĩa.

Có thể anh ta đã được quân đội điều động, có thể đang thay đổi cách phòng thủ, có thể đang chuẩn bị cho cuộc xâm lược tiếp theo, ác quỷ đã đi đâu, có lẽ chỉ có Chúa mới biết.

Tố Tố rất may mắn, khi không còn phải lo lắng đụng mặt tên sĩ quan Nazi mang ý đồ xấu giữa phố Jacques.

Đêm trước Giáng sinh, Tố Tố đến tiệm may Rosenberg theo lịch hẹn, đi tìm Albert để lấy lễ phục. Thành thật mà nói, nếu không có lời mời trịnh trọng của Viona, Tố Tố thà nằm lỳ trong phòng ngủ trên lầu hai, nghe bà Boulanger phàn nàn về mọi chuyện trên trời dưới đất còn hơn là tham dự buổi khiêu vũ chúc mừng do trường tổ chức.

Cô không phải là một giao tế xã hội, cô rất hiểu rõ về điều này.

Leng keng, chuông gió trước cửa tiệm may vang lên khúc hát trong trẻo giữa gió lạnh, vô tình trở thành tiếng cười cuối cùng trong mùa đông năm nay.

"Chiều tốt lành, Isabelle."

"Chiều tốt lành, Anna." Luận án kiến trúc học cuối kỳ đã khiến cô sức cùng lực kiệt, cô thường tự hỏi liệu mình có thực sự chọn sai chuyên ngành hay không, lẽ ra cô nên dựa vào thiên phú đáng thương này để đi học ngôn ngữ, có thể sẽ trở thành một phiên dịch viên theo ngài Cố đi khắp thế giới.

Anna mang hồng trà nóng đến, nhưng lần này lại không có bánh hương thảo, trên đĩa sứ được thay thế bằng những lát bánh mì mỏng. Toàn bộ miền bắc nước Pháp đang phải đối mặt với tình trạng thiếu thốn lương thực, và Paris cũng không ngoại lệ.

"Trông cậu không được khỏe, Isabelle, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đến lúc phải viết luận án, khó tránh khỏi sẽ như thế, cả tuần nay tớ đều cắm mặt trong thư viện, nếu Viona không nhắc nhở, tớ đã sớm quên đến lấy lễ phục rồi."

Khi nghe nói về trường học, trong ánh mắt màu hổ phách của Anna chợt lóe lên vẻ cô đơn, mặc dù chính quyền Paris không ban hành một loạt các hạn chế và pháp luật chống lại người Do Thái như chính phủ Ba Lan, nhưng mọi người đều biết ngoài đường phố vẫn đang rất thần hồn nát thần tính, Vệ quốc quân sớm muộn gì cũng sẽ động thủ.

Sống cạnh quỷ dữ, cuối cùng rồi cũng sẽ bị quỷ dữ ăn thịt.

Trong giờ giải lao, Albert trốn trên gác mái thu dọn hành lý, Tố Tố khẽ xoa trán, hỏi thăm Anna, "Visa thế nào rồi? Có phản hồi gì không?"

Anna liếc nhìn ông Rosenberg đang gục đầu bận rộn ở quầy, lắc đầu với Tố Tố.

"Bố nghĩ chúng ta không cần phải rời đi nữa, mọi chuyện không tệ như trong tưởng tượng đâu." Ông Rosenberg ngẩng đầu lên, tháo kính xuống, giũ giũ chiếc váy đang hoàn thiện một nửa, "Có lẽ chúng ta có thể kiên trì được, dù sao thì Paris cũng không giống với Warsaw, Paris vô cùng khoan dung."

Anna vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tố Tố, "Vài ngày trước đội trưởng cảnh sát đã đến xin lỗi chúng ta, đảm bảo sẽ không phát sinh ra chuyện như ngày hôm đó nữa. Isabelle, có lẽ tớ không cần phải đến Mỹ, tớ không nỡ rời xa cậu, không nỡ rời xa Paris, sẽ tốt hơn trong tương lai, người Đức không dám quấy rối ở Paris đâu, nơi đây không phải Warsaw."

Tố Tố cảm thấy rất bất lực trước sự tin tưởng mù quáng của gia đình Rosenberg, cho đến khi nghe Anna nói: "Muốn xin visa Mỹ thật sự rất khó khăn, cậu biết đấy, gia đình tớ không giàu, trước mặt còn có vô số người giàu đang chờ xếp hàng, hy vọng xa vời............"

Dù sao thì gia đình Rosenberg cũng đã sinh sống tại Paris được 30 năm nay, trừ phi đó là phương sách cuối cùng, ai lại muốn rời xa quê hương của mình chứ. Tố Tố gật đầu, an ủi Anna, "Tớ hy vọng sau Giáng sinh cậu có thể trở lại trường học, không có cậu, tớ thật sự rất cô đơn."

"Được thôi, nhưng tớ tin rằng các quý ông ở khoa kiến trúc sẽ không làm quý cô phương Đông cảm thấy cô đơn đâu."

"Nếu cần giúp đỡ, Anna, nhất định phải báo với tớ."

"Được rồi, quý cô tốt bụng, tớ nhất định sẽ báo cho cậu trước tiên."

"Chiều tốt lành, xin lỗi vì đã để các cô đợi lâu." Albert thay một bộ vest kẻ sọc màu xám, mái tóc đen ngắn được chải chuốt bóng mượt, tay trái đút vào túi, mắt nhìn vào cổ tay của Tố Tố, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.



"Được rồi Albert, đừng trì hoãn nữa. Tôi rất nóng lòng được nhìn thấy Isabella khoác lên mình bộ váy của cậu ấy." Anna vui vẻ kéo Tố Tố lên lầu.

"Là sườn xám --" Albert cắn lưỡi rồi chỉnh lại cho cô, nhưng cách phát âm của chính anh lại đáng sợ một cách bất thường, "Qipao--"

Tố Tố đang thay sườn xám trên gác mái, trong mắt Anna lóe lên nỗi kinh ngạc, cô kêu lên "Quá tuyệt vời, vô cùng rực rỡ. Isabelle, không một ai có thể từ chối vẻ đẹp của cậu được, dù cho ngài Bá tước có bảo thủ đến đâu cũng sẽ tán thưởng cho cậu thôi."

Còn anh thợ may nhỏ bé, ồ, không, nhà thiết kế Albert cụp vai buồn rầu, "Có lẽ nên thu eo lại một chút, tạo thành nếp gấp ở eo."

"Được rồi đấy Albert, anh muốn Tố Tố nhịn ăn nhịn uống cả đêm luôn à?"

Tố Tố nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương, bỗng có chút bối rối, cô dường như đã thay đổi rồi, nhưng đâu đó vẫn còn dáng vẻ -- một người chiến sĩ cố chấp mù quáng.

Bầu trời đêm ở Reims tràn ngập những vì sao, từng tán cây khổng lồ bao phủ lấy thị trấn nhỏ xinh đẹp Reims, mang đến phước lành cho những con người sống cuộc sống bình thường nơi thị trấn.

Nhưng Hermann lại phàn nàn về sự yên tĩnh này, anh uống cạn ly champagne Veuve Clicquot Widow trong căn phòng vip của tòa lâu đài. Ở thành phố nhỏ không có viện Tolerance nhộn nhịp xa hoa, vì vậy bọn họ đành phải chủ động mời chào những cô nàng xinh đẹp sẵn sàng cống hiến hết mình cho Đệ Tam Đế chế.

Phòng vip được trang bị đầy đủ phương tiện giải trí, trong bồn tắm vang vọng những câu nói tục tĩu của đàn ông cùng với tiếng cười khúc khích của phụ nữ.

Bữa tiệc của Tiểu đoàn thiết giáp Pháp 103 đang diễn ra, một số người đang chơi poker quanh bàn, một số người đang tán tỉnh các cô gái, nhiều người đuổi theo những kẻ say rượu rồi loạng choạng té ngã. Điểm chung duy nhất của họ là đều đang hút thuốc, khiến cả căn phòng mịt mù khói xanh.

Heinz lười biếng tựa lưng lên ghế, gác đôi chân dài thẳng tắp lên chiếc bàn chơi bài, chỉ còn lại ba chiếc cúc áo quân trang trên eo, còn lại đều đã sớm bị anh bực dọc xé toạc. Lúc này anh đang chán nản hút thuốc, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, rít một hơi, phà lên quầng thâm dưới mắt.

Hermann không nhịn nổi nữa, xách theo chai rượu đã vơi hơn nửa, vắt nửa người cô nàng tóc vàng trên vai, lảo đảo bước đến, "Tôi nói này, Thiếu tá Heinz, anh đang một mình làm gì ở đây vậy?"

Heinz tiếp tục hút thuốc, không nói lời nào.

Hermann mặt đỏ gay, mở miệng nói, "Nhìn xem, mau nhìn xem, ngài Thiếu tá đẹp trai đa tình của chúng ta vậy mà lại trông như một kẻ thất tình tội nghiệp vậy."

Cuối cùng Heinz cũng có phản ứng với điều này, anh đổi thành quay mặt lại, phà làn khói lên mặt Hermann.

Hermann lắc đầu cười nhạo anh, "Ôi ôi ôi, Heinz đáng thương, anh đã trải qua những gì ở Paris vậy? Thật sự là anh nên soi mình trong gương thật kỹ đi, đôi mắt xanh của anh đang tràn đầy khao khát, ngay cả tôi cũng cảm thấy buồn cho anh."

Heinz chộp lấy chai rượu trong tay Hermann, ném điếu thuốc đi, ngửa đầu nuốt rượu ừng ực.

Hermann đẩy cô nàng tóc vàng ra, đột nhiên hô to, "Được rồi, nâng ly nào, kính những chiến binh Đệ Tam Đế chế, kính Quốc trưởng vĩ đại, kính --"

Heinz bỗng đứng lên bàn, anh quá cao, đầu gần như đụng phải trần nhà, anh nâng ly lên trời tựa như một "tín đồ" cuồng tín trước cổng Brandenburg, nói tiếp câu của Hermann, "Kính Paris vĩ đại, kính nước Pháp, kính Lily Marleen!"

Vị trung úy đặc công xuất thân là thợ rèn nhưng lại dũng mãnh lạ thường liền giơ tay hành lễ, chiếc mũ che khuất nửa gương mặt, say bí tỉ nghiêng vai sang bên, "Xin chào, Hitler!"

Các hạ sĩ quan xung quanh đều bật cười khanh khách, những cô gái cũng cười phá lên trong lòng gã đàn ông. Phải hiểu rằng khoảng thời gian này sẽ không còn lâu nữa, phải biết nắm bắt thời gian để sống trong mơ.

Hermann gào thét một bản ballad đồng quê Bavaria, gần như ôm chầm lấy Heinz mà nói: "Nghe này người anh em, anh phải quay lại. Paris là một nơi tốt, bọn tôi phải tổ chức sinh nhật cho anh trong quán rượu ngon nhất Paris."

"Ợ --" Hermann khựng lại một lúc rồi mới nói tiếp, "Đừng để tôi phải lãng phí kỳ nghỉ Giáng sinh chứ, tôi không muốn cùng anh trải qua kỳ nghỉ hiếm có này tại một vùng nông thôn như Reims. Tôi phải đến Paris, ôi, Paris trong mơ của tôi."

Nhưng Heinz lại rất thích Reims, ở Reims anh không cần phải trắng đêm mất ngủ. Nhưng ở Paris có thể sẽ xảy ra biến đổi, có thể Lily Marleen sẽ bị mất trí và muốn kết hôn với tên thợ may Do Thái kia, không không không, tuyệt đối không thể, anh sẽ tự tay bắn chết hắn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau