Linh Hồn Nhỏ

Chương 2: Nhóc điên khùng

Trước Sau
Tai nạn lần trước đã trôi qua được gần một tháng, Hứa Chu Thành nhận ra rằng ấn tượng về hắn trong mình ngày càng mơ hồ.

Cậu đã sắp quên giọng nói của người kia rồi.

Cậu sinh ra ý nghĩ rằng hết thảy mọi chuyện đều là mơ, nghi ngờ về trạng thái tinh thần của mình, nhưng cậu lại muốn tin tưởng người kia thực sự tồn tại.

Hôm nay, cậu đi ngang qua con hẻm như thường lệ thì nhìn thấy một bà lão.

Một bà lão chống gậy ngồi dưới đất trong con hẻm thật kỳ quái.

Hứa Chu Thành dựa sát vào tường đi qua bà lão, chợt nghe thấy bà ta nói:

“Mệnh thiên sát cô tinh¹, đời này lục thân duyên truyệt². Dù có người bằng lòng ở bên cậu đi nữa thì cũng không tránh được số mệnh bị khắc chết.”

(1) Thiên sát cô tinh (天煞孤星):

Đó là sao chiếu mệnh của một người.

Tức là tất cả những người thân xung quanh người nọ sẽ gặp tai hoạ.

(2) Lục thân duyên tuyệt (六亲缘绝):

Lục thân: họ hàng; thân thuộc (sáu người thân: phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử).

Ý chỉ không có duyên với người thân, họ hàng.

Giọng của bà lão già nua chói tai. Hứa Chu Thành dừng trước mặt bà ta một lúc, không quay đầu lại mà rời đi luôn.

“Đồ sao chổi! Thứ sao chổi khắc chết cha mẹ!”

Đây là từ thường được dùng nhất để hình dung cậu vào những năm đó.

Năm cậu 5 tuổi ấy, bố đưa cậu đi câu cá, hai người cùng rơi xuống nước, cậu mất đi bố.

“Mẹ, con xin lỗi.”

“Nhật Thành, đây không phải là lỗi của con, đừng nghe người ta nói linh tinh.”

Mẹ cố nén nước mắt an ủi cậu, nhưng người bà lại đang run lên. Hứa Chu Thành chui vào lòng mẹ mà khóc, cậu biết đây đều là lỗi của mình.

Tin đồn thất thiệt lan truyền nhanh chóng trong thôn, ngày càng có nhiều lời bịa đặt về việc Hứa Chu Thành là sao chổi. Cuối cùng, mẹ cậu không chịu đựng nổi nữa, mang cậu rời khỏi quê hương đang sinh sống.

“Mẹ, con xin lỗi.”

Lúc trên xe buýt rời đi, Hứa Chu Thành nắm tay mẹ nói lời xin lỗi. Đều do mình, nếu như ban đầu mình không nằng nặc đòi đi câu cá, bố cũng sẽ không chết. Nếu như mình không phải là sao chổi, mẹ cũng không cần phải mang cậu rời bỏ quê hương.

“Hứa Nhật Thành, con nghe cho rõ, đây không phải là lỗi của con.”

Mẹ nhéo mặt cậu, như đang tức giận. Hứa Chu Thành không hiểu, sao đây lại không phải là lỗi cậu?

“Hứa Chu Thành là mặt trời nhỏ, không phải sao chổi, nhớ chưa?”

“Nhớ rồi ạ. Nhưng mẹ, sau này đừng gọi con là Hứa Nhật Thành nữa, có được không?”

“Sao hả? Con thấy nó khó nghe à?”

Mẹ nhéo tai cậu, lặp đi lặp lại:

“Hứa Nhật Thành, Hứa Nhật Thành, Hứa Nhật Thành.”

Nhưng sau đó cậu mất luôn cả mẹ rồi.

Năm cậu 16 tuổi, mẹ nhảy lầu tự sát. Bị ung thư dạ dày rất khổ sở. Cảm giác ăn không ngon, dạ dày quặn đau ấy, Hứa Chu Thành không hiểu.

Cậu chỉ hy vọng mẹ mãi mãi ở bên cậu, nhưng mẹ vẫn bỏ cậu mà đi rồi.

Hứa Chu Thành mang hũ tro cốt của mẹ về quê, cậu biết mẹ nhất định là rất nhớ bố.

Thiếu niên ôm hũ tro cốt về thôn, việc này lại thành chuyện để những người ở đó ngồi lê đôi mách.



“Đấy, xem kìa, mới được mấy năm đâu, lại khắc chết mẹ ruột mình luôn rồi.”

“Từ đầu đã khuyên mẹ nó bỏ nó đi, cứ khăng khăng không nghe, nhìn coi kết quả bây giờ ra sao?”

Người trong thôn chỉ trích ngay trước mặt thiếu niên như thể cậu phạm phải thập ác bất xá³ vậy.

(3) Thập ác (十惡) là 10 tội nguy hiểm nhất trong pháp luật Trung Hoa cổ đại:

Mưu phản (謀反): lật đổ nhà vua.

Mưu đại nghịch (謀大逆): phá hoại đền đài, lăng tẩm, cung điện của vua.

Mưu bạn (謀叛): phản bội tổ quốc.

Ác nghịch (惡逆): âm mưu giết hay đánh đập ông bà, cha mẹ.

Bất đạo (不道): vô cớ giết nhiều người.

Đại bất kính (大不敬): lấy trộm các đồ tế lễ trong lăng tẩm vua, làm giả ấn của vua.

Bất hiếu (不孝): chửi rủa ông bà cha mẹ, không phụng dưỡng cha mẹ.

Bất mục (不睦): mưu giết hay bán những thân thuộc (5 đời).

Bất nghĩa (不義): dân giết quan lại, phản bội người có ơn.

Nội loạn (內亂): tội loạn luân.

Hứa Chu Thành hoàn thành tang sự với tâm trạng chết lặng. Nếu được, cậu không muốn trở lại cái “quê hương” khiến cậu khổ sở này nữa.

Chuyện cũ quẩn quanh tâm trí cậu giống như một cơn ác mộng. Cuộc sống của cậu cứ đơn giản và buồn tẻ, chưa từng có mối liên hệ tình cảm với bất kỳ ai.

Cậu cảm giác mình như một người vô hình trong thế giới này, không ai có thể nhìn thấy cậu.

Tuy biết mình sẽ mang đến bất hạnh cho người khác, nhưng cậu vẫn ôm những suy nghĩ viển vông với cuộc sống này.

Cậu sờ hình vẽ hoa bỉ ngạn chỗ xương cùng, nhớ lại hồi 5 tuổi hình như cũng là người trong giấc mơ kia đã cứu mình.

Hình vẽ ấy cũng không phải là vô cớ xuất hiện, mà là mỗi lần mình chết sẽ dài ra thêm một đoạn.

Hứa Chu Thành không biết mình lấy đâu ra cái suy nghĩ rằng: có phải mình chết một lần nữa thì anh ta sẽ xuất hiện không?

Nhà cậu ở tầng 18, nếu như rơi từ đây xuống thì chết là điều chắc chắn.

Nghĩ tới đây, cậu mở cửa sổ ra nhảy xuống.

Cậu không sợ chết, hay nói đúng hơn là cậu muốn chết từ lâu rồi. Nếu người kia không xuất hiện thì cậu sẽ chết luôn. Dù sao thì cái mạng này của cậu cũng không đáng tiền, chết rồi cũng không có ai để ý.

Tiếng gió rít bên tai, cảnh vật xung quanh nhanh chóng vụt qua trước mắt cậu.

Ngay khi cậu cho rằng mình được nếm mùi vỡ đầu chảy máu thêm lần nữa, một cánh tay cứng rắn đã giữ cậu lại.

Một giây sau, cậu bị bế về nhà.

Đôi mắt xinh đẹp của người nọ nheo lại vì tức giận, phẫn nộ nói:

“Em điên rồi à?”

Nói xong, dường như hắn vẫn còn sợ hãi, ôm chặt Hứa Chu Thành vào lòng, như thể Hứa Chu Thành là thứ quý giá nhất của hắn trên đời này.

Hứa Chu Thành cảm nhận được nỗi buồn của hắn, vươn tay ôm lấy đối phương.

“Anh vẫn chưa cho tôi biết tên của anh.”

Cậu rúc vào vòng tay người kia, ngửi mùi đàn hương thoang thoảng trên người hắn, lòng như muốn vỡ òa.

Giống như chỉ cần người này ở đây, cậu sẽ cảm thấy an tâm hơn, luôn cảm nhận được sự tồn tại của mình trên thế gian này.



“Ta tên Độ.”

“Không có họ sao?”

Độ ôm cậu, cúi xuống dựa vào đầu Hứa Chu Thành.

“Không họ.”

“Anh là… ai?”

Mặc dù Hứa Chu Thành không muốn thừa nhận, nhưng mọi thứ về Độ căn bản không thể giải thích bằng lẽ thường.

“Thập Điện Diêm Vương.”

Hứa Chu Thành sững sờ, cậu không ngờ Độ lại có lai lịch khủng như vậy. Dân gian có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Thập Điện Diêm Vương, nhưng cậu không nghĩ tới việc người này thật sự có tồn tại.

“Vậy anh là?”

“Thập Điện Chuyển Luân Vương.”

Độ nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng. Dường như hắn cũng không lo Hứa Chu Thành sẽ vì thế mà sợ hắn.

“Sợ ta không?”

Hắn biết rất rõ rằng Hứa Chu Thành sẽ không sợ hãi chút nào, nhưng hắn vẫn muốn hỏi để trêu chọc cậu.

“Vậy anh có sợ một kẻ “thiên sát cô tinh” như tôi khắc chết anh không?”

Hứa Chu Thành hỏi ngược lại, ném vấn đề sang phía hắn.

“Ta là Diêm Vương, mạng cứng lắm, em khắc không chết.”

Lúc Độ cười, đôi mắt phượng hơi nheo lại, trông thân thiện và dễ gần hơn. Hứa Chu Thành chợt nhớ lại cái đêm điên cuồng kia, Độ cũng cười như vậy.

“Anh… tại sao lại muốn cứu tôi?”

Hứa Chu Thành đỏ mặt, ánh mắt né tránh không dám nhìn Độ nữa. Cậu cứ cảm thấy mình nhìn hắn ta một cái thôi là lại nghĩ tới mấy chuyện không thể miêu tả được.

“A Chu, chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.”

Độ nâng cằm cậu lên, giọng nói dịu dàng phả vào mặt như làn gió xuân.

Hứa Chu Thành bị buộc phải đối diện với ánh mắt đong đầy tình cảm của hắn, trái tim bắt đầu mất liêm sỉ đập rộn lên.

“Em là ý trung nhân của ta, ta đã có những ý nghĩ xằng bậy với em lâu lắm rồi.”

Độ khẽ cười nhìn cậu, không đợi cậu trả lời đã hôn xuống. Kí ức hơn một tháng trước bị thức tỉnh, Hứa Chu Thành đắm chìm vào cảm giác gần gũi quấn quýt.

Rất lâu là bao lâu? Anh có thể nói cho tôi biết không?

Hứa Chu Thành nghĩ thầm trong lòng, động tác ở miệng vô tình ngừng lại. Độ dùng răng cắn nhẹ lưỡi cậu như đang trách cứ việc cậu không tập trung.

Cậu “ưm” một tiếng, Độ buông cậu ra.

“Ta phải đi rồi.”

Ngoài mặt, Độ ra vẻ bình tĩnh như không, nhưng hơi thở dồn dập lúc nói chuyện đã bộc lộ tất cả. Hắn đưa tay nhéo miếng thịt mềm trên mặt Hứa Chu Thành, sau đó nói với cậu bằng giọng điệu có phần trách móc:

“Nhóc điên khùng, lần sau không được làm bậy nữa.”

“Biết rồi.”

Hứa Chu Thành ôm lấy eo hắn, gò má còn hơi ửng đỏ. Lúc nói xong, cậu còn vô thức liếm miệng một cái khiến cổ họng Độ như thắt lại.

Vị ngọt ngào dâng lên trong lòng, nhưng thay vào đó, nó thực sự là một nỗi chua xót khổ sở.

A Chu, đây là mạng cuối cùng của em rồi, em có biết không?

_Hết chương 2_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau