Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Quyển 5 Chương 18: Phiên ngoại: HỒ LOP NUR (3)

Trước Sau
3 – CHUYỂN

Sa mạc Taklamakan hai ngàn năm trước, cổ quốc Lâu Lan.

Sông Khổng Tước hệt như một dải lụa lấp lánh, chảy uốn lượn qua ốc đảo tràn ngập sức sống.

Triển Hành đội mũ dã hồ, chân mang ủng da sói, một thân tơ lụa cao sang, ngồi trong lều giật giật khóe miệng.

Cư nhiên hồn xuyên luôn! Triển Hành gãi gãi nách, thân thể của thiếu niên này gầy yếu y như con gái, chỉ khác một điểm duy nhất_____bộ ngực phẳng lì. Tiết trời nóng bức, cậu mặc bốn lớp áo ngoài bằng tơ lụa, hai điểm đỏ trước ngực thoắt ẩn thoắt hiện, chiếc quần dệt bằng đay đen, cũng coi như phát huy hiệu quả che đậy.

Những thứ này không trọng yếu, chuyện phiền toái nhất chính là:

Cậu nghe không hiểu ngôn ngữ của người bên cạnh.

Hai võ sĩ Kazakhstan tay cầm chuôi đao, diện mạo dữ tợn đi vào lều, nói với Triển Hành một tràng bô lô ba la, Triển Hành sợ hãi hơi rụt vào chiếc ghế da thú, võ sĩ Kazakhstan lại chỉ chỉ ra ngoài, giận dữ rống lớn.

Triển Hành mỉm cười, gật đầu lia lịa, xuyên việt kiểu này đúng là lừa đảo mà, không cấp cho mình cái máy phiên dịch nữa.

Triển Hành chỉ chỉ cổ họng mình, lễ phép ra hiệu cổ họng khó chịu, không nói chuyện được, rồi lại rất ra dáng phất phất tay, ý bảo bản cung/bản tọa/ai gia/trẫm (gì gì đó tùy thích) long thể bất an, các ngươi có thể lui xuống rồi.

Ai dè võ sĩ kia không dễ xỏ mũi, tiến lên ôm Triển Hành đi ra ngoài.

Hai chân Triển Hành quẫy đạp loạn xạ, muốn la vô lễ, nhưng sợ một khi lên tiếng sẽ lòi đuôi, lúc quay đầu qua thoáng nhìn thật nhanh, trông thấy chính mình trong gương, thật không ngờ lại chính là thi hài thiếu niên nhìn thấy trong quan tài.

Triển Hành bị kéo ra khỏi lều, bị túm lên ngựa, dọc đường kêu la chí chóe không ngừng, hai tên võ sĩ có vẻ như nhân vật trọng yếu, Triển Hành hồi tưởng lại, tộc Kazakhstan là kiểu dân tộc du mục ư? Tộc trưởng…Thân thể này có lẽ là tiểu vương tử Kazakhstan? Họ muốn làm gì?

Cuối sông Khổng Tước, hồ Lop Nur hệt như bảo thạch màu lam mỹ lệ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Wow, thật đẹp quá, Triển Hành thầm nghĩ, Địch Thanh đang ở đâu? Rõ ràng cậu ta xuyên qua trước mà, đeo nhẫn vào là có thể xuyên thành người tương ứng phải không?

Vậy người thích khách kia đang ở đâu?

Kỵ binh Kazakhstan xếp đầy bên bờ sông Khổng Tước, còn đằng xa là thành Lâu Lan đang đắm mình trong ánh nắng xuân.

Triển Hành gật gật đầu, đoán ra được đại khái, họ muốn xuất binh đánh Lâu Lan, chắc là trận chiến tranh đoạt nguồn nước.

“Tự nhiên!” Triển Hành: “Các vị cứ tự nhiên! Nam gian nữ sát gì đó tùy! Có trai đẹp thì cống lên! Ta quay về trước!”

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Triển Hành, miệng thì nói bô lô ba la, Triển Hành ngẫm nghĩ, rồi duỗi thẳng lưỡi phát ra một tràn âm tiết vô nghĩa.

“Bô lô ba la nam gian nữ sát xí lô xí la…”

Sau đó uốn đầu lưỡi, bắt chước người Kazakhstan nói một hơi bậy bạ mà ngay chính mình cũng nghe không hiểu.

Hơn vạn người im phăng phắc.

Triển Hành khoa trương ngã ngang qua, trút đầu xuống nền cát.

Các binh sĩ xôn xao, đều cho rằng tiểu vương tử Kazakhstan trúng nắng nên nói mê sảng, lập tức có người tới lật đật ôm về lều, thắp huân hương cầu thần, lại có người lấy túi nước tới đút.

Triển Hành quậy xong nằm trong lều, bên ngoài đi lại ồn ào, như đang chuẩn bị đánh thành Lâu Lan.

Đêm đã khuya, mười dặm tĩnh lặng, như vầy không được, Triển Hành đang chờ đêm tới đào tẩu, cậu chờ thêm một hồi nữa rồi rón ra rón rén trèo lên, nhìn dáo dác ra ngoài.

Bên ngoài có tướng lĩnh thiếu niên xa lạ mặc giáp da đang tuần tra, thoạt nhìn không lớn hơn mình bao nhiêu, phải nghĩ cách đuổi hắn đi trước.

Triển Hành lùi vào trong lều lục đồ, bắt đầu lén đào con đường thông từ lều bạt ra hướng khác để đào tẩu, lát sau ở đằng xa ngoài lều truyền vào một tiếng trầm đục, một cái bóng đen lách vào lều như một cơn gió.

Triển Hành vừa quay đầu lại liền sững sờ.

Trong gương chiếu ra cảnh tượng: tiểu vương tử Kazakhstan và thích khách cao lớn nhìn nhau.

Thần tình thích khách nọ hờ hững, giơ tay tháo vải bịt mặt xuống, đôi mắt lam sâu thẳm mênh mông như biển sao, diện dung anh tuấn đến độ làm người ta nín thở.

Hắn cởi trần, chỉ mặc cái quần tơ bó sát đen nhánh, tôn lên thân thể đàn ông anh vĩ và hoàn mỹ.

Gò má tiểu vương tử Kazakhstan đỏ ửng, trên bàn chân trần đeo cái vòng chuông đinh đang, ngón chân trắng nõn, ngón tay đẹp đẽ như ngọc khắc.

Hai người nhìn nhau thật lâu, Triển Hành mở miệng nói:

“Tráng sĩ thủ hạ lưu tình, tôi là dân xuyên qua”

Thích khách: “…”

Thích khách cau mày nói: “Tiểu Tiện?”

Triển Hành mừng rơn: “Ô, tốt quá! Anh cũng xuyên qua hả? Anh là ai?”

Thích khách mệt mỏi thở hắt ra, cất dao vào: “Sao cậu cũng tới đây? Cảnh Phong đâu?”

Thích khách hắc y nọ chính là Trương Huy, Triển Hành rốt cuộc cũng tìm được tổ chức rồi, cậu phủi phủi tấm thảm bên cạnh mời anh ngồi xuống, đem chuyện Địch Thanh tới Tranh Vanh Tuế Nguyệt cầu trợ kể cho Trương Huy nghe từ đầu tới cuối.

Trương Huy ngẩn người, Triển Hành nói: “Anh tới đây bao lâu rồi? Chiếc nhẫn…”

Cậu chợt phát hiện trên tay Trương Huy đeo chiếc nhẫn bạc mặt đỏ như máu, Trương Huy nói: “Vô ích thôi, dù cởi ra cũng không quay về được, cậu thử xem?”

Triển Hành tháo nhẫn ra, không hiệu quả, đành đeo vào lại.

“Trước tiên chúng ta nghĩ xem là nguyên do gì…” Triển Hành lẩm bẩm.

Trương Huy: “Anh tới từ rất sớm, ở nơi này sắp ba tháng rồi, cậu nghe anh nói cặn kẽ trước đã”

Triển Hành gật đầu, Trương Huy nói: “Hai thân thể này của chúng ta có quan hệ…tình nhân. Nhưng anh là sát thủ, hơn nữa còn là con trai một của Lâu Lan vương, cậu là tù trường kế nhiệm của tộc Kazakhstan. Tộc này đang tranh đoạt nguồn nước Lop Nur với Lâu Lan”



Triển Hành loáng thoáng đoán ra gì đó, hỏi: “Sao anh biết?”

Trương Huy giải thích: “Lúc anh tới đã kế thừa một phần ký ức của nguyên chủ, biết được rất nhiều chuyện…Nhưng anh ta không cho anh giúp bất cứ việc gì, ba tháng trước, anh ta bắt cậu…bắt vị tiểu tù trưởng này, muốn đem cậu ta về Lâu Lan, hai người bị lạc trong sa mạc, tiểu tù trưởng cảm nắng rất nghiêm trọng”

Triển Hành: “Lúc đó anh tới rồi hả?”

Trương Huy lắc đầu: “Chưa, đều là ký ức thôi, anh ta cõng tiểu tù trưởng trở về, đặt ở ngoài ốc đảo của tộc Kazakhstan, còn mình thì bỏ chạy, truy binh đuổi anh ta tới lòng chảo sa mạc Taklamakan, anh ta ngất trong sa mạc, lúc đó anh tiếp nhận ý thức anh ta tỉnh lại, chạy về Lâu Lan”

Triển Hành: “Anh nghe hiểu lời họ nói không?”

Trương Huy: “Ba tháng trước anh giả vờ trúng nắng mất trí nhớ, từ từ học ngôn ngữ của bọn họ, chắc đã vốn có ký ức này, nên học rất nhanh, hiện người Kazakhstan tới đoạt nước, họ bèn kêu anh bắt thằng nhóc này lần nữa”

Triển Hành: “Cho nên…hiện tại em phải đi theo anh. Nhưng chúng ta phải đi đâu, khoan hẳn vội, để em suy nghĩ trước đã”

Trương Huy ngẫm nghĩ, hỏi: “Cậu tính sao?”

Triển Hành trầm mặc suy nghĩ, thích khách bị linh hồn Trương Huy nhập hiện chỉ đeo một chiếc nhẫn trên tay, cũng có nghĩa là, mấy chiếc nhẫn còn lại đều lấy được từ chỗ người khác, nói không chừng chủ nhân của từng chiếc đều đang ở thời đại này, có quan hệ với cặp tình nhân thích khách và tiểu tù trưởng này.

Trương Huy ôm gối ngồi bên cạnh Triển Hành, bổ sung: “Mấy hôm trước anh có tới vài lần, thấy chủ nhân thân thể cậu sắp chết rồi, trước lúc chết…vẫn luôn gọi tên anh”

Triển Hành: “Cậu ta gọi ‘Trương Huy Trương Huy’ hả?”

Trương Huy phì cười: “Là ‘Lôi Khắc Cáp Nhĩ Thản’, tiểu Địch tới cùng em hả? Cậu ta đang ở đâu?”

Triển Hành lắc lắc đầu: “Tiểu sư phụ, Hổ ca, Đường Du cũng chẳng biết đi đâu luôn”

Trương Huy: “Trong ba tháng này, anh vẫn luôn mơ đi mơ lại một giấc mộng”

Triển Hành nhướng nhướng mày, hỏi: “Mơ thấy gì?”

Trương Huy: “Anh mơ thấy em chết…Không, là cậu ta bệnh chết, vào thời khắc cuối cùng, cậu ta không chịu ra trận đốc quân” Anh đưa tay chọt chọt đầu tiểu vương tử: “Anh ôm cậu ta về trị bệnh ở trước thành Lâu Lan, người Kazakhstan vây thành, quốc vương bất chấp bệnh tình cậu ta, ép giải cậu ta lên đầu thành làm con tin…Sau quân Kazakhstan một tiễn bắn chết cậu ta tại chỗ, anh trai cậu ta suất quân công hãm Lâu Lan, anh giết chết Lâu Lan vương, đặt thi thể ông ta lên tế đàn, hạ lời nguyền…”

Triển Hành: “…”

Trương Huy dường như hoàn toàn thay thế chủ nhân của thân thể này, xuất thần nói: “Nguyền sông Khổng Tước cạn kiệt, nước Lop Nur khô cằn, hai bờ ốc đảo mất sức sống, thành Lâu Lan trở thành phế tích”

Triển Hành hít sâu một hơi: “Nói không chừng năm xưa Lôi Khắc Cáp Nhĩ Thản đã làm như vậy thật”

Ngoài lều lại xôn xao, Trương Huy cảnh giác rút dao găm ra, che Triển Hành sau lưng, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi, nghĩ cách rời khỏi chỗ này”

Triển Hành: “Không, Trương Huy, em cảm thấy, nếu đeo nhẫn vào sẽ đưa chúng ta quay về đây, thì ắt hẳn đó chính là chấp niệm của chủ nhân chiếc nhẫn”

Trương Huy trầm giọng nói: “Chấp niệm?”

Triển Hành gật đầu: “Không chừng cậu ta muốn chúng ta thay đổi quá khứ”

Trương Huy: “Chưa chắc, cũng có thể đây chỉ là một giấc mộng. Hơn nữa, dù cậu muốn thay đổi, thì phải thay đổi bằng cách nào?”

Triển Hành cũng không biết đâu mà lần, trừ Trương Huy, ngay cả người để thương lượng cũng không có, Trương Huy kéo tay Triển Hành: “Không thể nán lại đây lâu hơn nữa, ra ngoài trước xem thử”

Triển Hành đành gật gật đầu, theo Trương Huy ra ngoài lều.

Sao giăng đầy trời, thỉnh thoảng Trương Huy lại đụng mặt người Kazakhstan, bèn dùng chuôi dao đánh sau ót cho hắn bất tỉnh, im hơi lặng tiếng đánh ngã vài lính tuần tra dọc đường, dắt một con ngựa chở Triển Hành phi như bay về phía sông Khổng Tước.

Tới bờ sông, người bên bờ đối diện dùng tiếng Lâu Lan la hét, Trương Huy đáp trả vài câu cứng nhắc đứt quãng, thân thể Triển Hành yếu ớt, cưỡi ngựa một đường mệt muốn tắt thở, ngồi bên bờ vốc nước rửa mặt.

Trương Huy: “Tạm thời đừng qua, họ nhận ra cậu rồi”

Triển Hành ngắm nghía ảnh phản chiếu của mình dưới nước, tiểu vương tử Kazakhstan nọ quả thật rất đẹp, thanh tú ôn nhu, thân thể vẫn chưa trưởng thành hết.

Cậu nhìn tinh tú in bóng đầy sông, thình lình ngẩng đầu lên như điện giật.

Bên kia bờ có một thích khách chân trần toàn thân hắc y đang đứng, trông như thuộc cùng nhóm người tới tiếp ứng Lôi Khắc Cáp Nhĩ Thản, nhưng không tụ họp mà chỉ đứng dưới tàng cây bên bờ nam Khổng Tước, lẳng lặng nhìn Triển Hành.

Thích khách nọ cao xấp xỉ Trương Huy, trên mắt cá chân có buộc…

Triển Hành ngạc nhiên quan sát, nhìn ra trên mắt cá chân của thích khách nọ có buộc một sợi dây đỏ, tức khắc biết y là ai, bèn la: “Tiểu sư phụ!”

Thích khách hết hồn, hô: “Tiểu Tiện!”

Nhân sĩ xuyên việt hợp quân thành công, Triển Hành bất chấp hết thảy, bổ nhào xuống sông, sặc mấy ngụm nước, bơi kiểu chó qua, bơi nửa đường hụt hơi, lúc sắp chìm thì được một cánh tay hữu lực ôm vào lòng, bế lên bờ.

Tay thích khách nọ đeo một chiếc nhẫn mặt đá màu chàm, chính là chiếc nhẫn ngón giữa mà Lâm Cảnh Phong tháo xuống.

Triển Hành ướt như chuột lột, chật vật nói: “Anh…Anh…”

Lâm Cảnh Phong như trút được gánh nặng: “Anh lượn lờ ở bờ sông cả ngày trời, rốt cuộc cũng tìm được em rồi”

Thích khách Lâu Lan hai bên bờ không biết xảy ra chuyện gì, trong lúc hai mặt nhìn nhau, Trương Huy trầm giọng nói: “Cảnh Phong?”

Lâm Cảnh Phong hốt hoảng gật đầu, Trương Huy nói: “Sao cậu không lên tiếng? Hôm nay theo anh cả buổi trưa, anh còn nghĩ sao tự nhiên thành tên câm rồi”

Lâm Cảnh Phong dở khóc dở cười: “Tôi hoàn toàn nghe không hiểu tiếng Lâu Lan, kêu tôi lên tiếng thế nào đây?”

Người bên bờ đối diện lại nhao nhao, Trương Huy nói lớn mấy câu, kêu họ về trước, mình thì dựa vào đại thụ ngồi xuống, giải thích đầu đuôi ngọn ngành cho Lâm Cảnh Phong nghe.

“Người này là ai?” Triển Hành đè đầu Lâm Cảnh Phong lắc không ngừng.

Lâm Cảnh Phong mỉa mai: “Thân phận hiện tại của tiểu Tiện là tình nhân của anh hả?”

Trương Huy tức giận mắng: “Đừng nói bậy! Vợ bạn không thể chọc…”

Lâm Cảnh Phong: “Vợ bạn tùy ý cưỡi, chính tiểu Tiện bảo thế”

Triển Hành cười nghiêng ngã.



Trương Huy: “Cậu tha cho anh đi…” Đoạn giải thích: “Thân thể của cậu tên là Y Nhĩ Cáp Đặc, là bạn thuở nhỏ của Lôi Khắc Cáp Nhĩ Thản, con trai của tế ti Lâu Lan…”

Triển Hành: “Quan hệ của các anh không tầm thường nha, hai sát thủ trúc mã thành đôi hả?”

Lâm Cảnh Phong tức giận mắng: “Đừng có nói tào lao!”

Trương Huy hết sức xấu hổ, nói: “Dựa theo quy củ Lâu Lan, các sát thủ được huấn luyện thành đôi, ăn ngủ cùng một chỗ, quan hệ của nguyên chủ…quả thật có hơi không tầm thường, bất quá hiện tại chả dây dưa gì…”

Lâm Cảnh Phong: “Được rồi đừng nói nữa, tiểu Tiện qua đây, em mệt không, sao lại biến thành bộ dạng này”

Triển Hành như chim nhỏ nép vào người Lâm Cảnh Phong, thực sự là hết cách, sao ngay cả cái kiểu dựa cũng yêu kiều như hoa thế này, không so đo nữa.

“Chúng ta thử sửa sang quan hệ một chút xem” Triển Hành bẻ ngón tay, nói: “Bé gái Địch Thanh yêu anh, em thụ yếu đuối này cũng yêu anh, nguyên chủ thân thể của tiểu sư phụ cũng thích anh luôn…”

Lời chưa dứt thì một đội kỵ binh Kazakhstan phát hiện ngựa bị cướp, vương tử chạy trốn, bèn từ doanh trại đằng xa đuổi tới, mắng nhiếc inh ỏi, Trương Huy lập tức đứng dậy: “Các cậu qua bờ bên kia!”

Lâm Cảnh Phong trở tay rút dao găm, nói: “Tiểu Tiện em qua bờ bên kia đi!”

Triển Hành: “Em em em…bơi không nổi”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Trương Huy: “Đi mau a!”

Lâm Cảnh Phong ôm Triển Hành nhảy xuống sông, kỵ binh Kazakhstan đuổi tới trước mặt Trương Huy, lập tức nghe một tiếng ngựa hí vang.

Hai người trồi đầu lên mặt sông, không biết xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy dưới ánh sao chi chít sáng như ban ngày, một tướng quân thiếu niên Kazakhstan giục ngựa hò hét xông ngang lao dọc, dọc đường tông bay không ít người bên phe mình, thân thể thích khách cao lớn lăn một vòng, trở tay vung dao, kéo kỵ binh bên đường té ngựa.

Tướng quân thiếu niên hô: “Lên ngựa!”

Tiếng thét đó dùng Hán ngữ, Triển Hành lập tức hiểu ra, quát: “Đường Du? Là cậu hả?”

Tướng quân thiếu niên Kazakhstan hét: “Các anh chạy về phía nam! Mặc kệ bọn em!”

Trong lúc tuấn mã phi như bay thiếu niên nọ chìa tay ra, nắm chặt tay Trương Huy, kéo anh lên lưng ngựa, Trương Huy rơi vững sau lưng thiếu niên, men theo sông Khổng Tước chạy băng băng lên thượng du.

Động tĩnh càng ngày càng lớn, kỵ binh Kazakhstan đuổi tới ngày càng đông, thiếu niên kẹp bụng ngựa, Trương Huy tự giác vòng tay qua eo cậu điều khiển cương ngựa, chỉ thấy thiếu niên dáng thấp kia thò một cánh tay ra từ lỗ hổng ở cánh tay Trương Huy, rút một cây cung nhỏ bên yên ra kéo căng, tên bay hàng loạt, chỉ bắn ngựa chứ không bắn người, đoàn truy binh ngã nghiêng, té lăn xuống đất.

“Bắn tuyệt lắm!” Giọng Triển Hành thanh thúy êm tai.

Lâm Cảnh Phong bế Triển Hành lên bờ, con tuấn mã nọ lượn một vòng, truy binh Kazakhstan ngừng bước mắng om sòm.

Triển Hành: “Trình độ bắn tên của Đường Du từ khi nào lại trở nên lợi hại quá vậy?”

Lâm Cảnh Phong hỏi: “Đổi lại là em, em có làm được không?”

Triển Hành lắc đầu: “Không làm được, bắn hàng loạt đã rất khó, này lại còn bắn lúc di chuyển cao tốc nữa”

Tuấn mã qua sông, tiến vào ranh giới Lâu Lan, Trương Huy và thiếu niên nọ xuống ngựa, Triển Hành nói: “Đường…”

Lời chưa dứt đã thấy tướng quân thiếu niên Kazakhstan kia xoay người qua ôm ghì eo Trương Huy, vùi mặt vào ngực anh.

Trương Huy ôm vai cậu, hôn lên trán cậu, kế tiếp mê luyến cọ lên gò má, cuối cùng cúi thấp đầu áp nụ hôn vào môi thiếu niên nọ, dưới ánh sao trời sáng lạn, thân ảnh hai người tạo thành một cái bóng cắt trùng điệp tuyệt đẹp.

Triển Hành giật giật khóe miệng: “Đó là Địch Thanh!”

Lâm Cảnh Phong cũng hiểu ra, cười nói: “Sao suốt dọc đường nửa điểm cũng nhìn không ra”

Cơn gió êm dịu thổi qua thảo nguyên xanh tươi, trong đêm khuya bốn người đều đã rất mệt, Trương Huy ôm Địch Thanh, Lâm Cảnh Phong ôm Triển Hành, ai nấy tự dựa vào hai gốc cây cách xa chừng mười bước nghỉ ngơi.

Triển Hành từ xa nói: “Sao lại biết là bọn anh?”

Địch Thanh đáp: “Hồi trưa hôm qua em thấy anh nói sảng rồi ngã xuống ngựa từ xa, liền nghĩ có lẽ anh là một người trong số đó, nghe không hiểu họ nói gì, tìm thật lâu mới tới được lều của anh, còn hai người đồng hành nữa đâu?”

Triển Hành mờ mịt: “Không rõ, hiện chúng ta đã có bốn người”

Trương Huy: “Ngày mai về Lâu Lan xem thử, tìm Hổ ca và tiểu Đường rồi thương lượng sau”

Triển Hành gật đầu: “Địch Thanh xuyên thành ai vậy?”

Trương Huy: “Cậu ấy là ca ca cùng cha khác mẹ với cậu”

Lâm Cảnh Phong buồn cười nói: “Lần nào Trương Huy chơi trò hồn xuyên cũng thành người vạn nhân mê”

“Haiz” Triển Hành ra chiều nghiêm túc nói: “Hiện tại có ba người thích ảnh rồi”

Đêm đó Triển Hành mơ mơ màng màng thiếp ngủ, sáng sớm hôm sau bị vài người Lâu Lan đánh thức.

Vài kỵ binh Lâu Lan tìm tới bờ sông Khổng Tước, Lâm Cảnh Phong cảnh giác bảo vệ Triển Hành, Trương Huy giao tiếp lấp vấp với họ vài câu, lát sau song phương đều im lặng.

“Anh ta nói gì vậy?” Triển Hành hỏi.

Trương Huy: “Họ bảo, Lâu Lan vương…Ờ, cha anh, mấy ngày trước sốt cao nói sảng, từ trên vương vị lăn cù xuống, hiện chỉ có thể uống sữa bò, chẳng nói được câu gì khác”

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong: “…”

————————————————

Sao mấy chuyện tình cổ xưa đều BE hết trơn vậy >.< Người ta yêu đương lâm li bi đát, tới phiên cái đám này xuyên vô thành bát nháo hết trơn =))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau