Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt

Quyển 2 Chương 2: Khúc dạo đầu – A Lâm kể chuyện xưa

Trước Sau
Trước đây rất lâu, cuộc sống yêu thú trong năm đại dương đông nhất chỉ có một loài – nhân ngư, nửa người trên của họ giống người, nửa người dưới là đuôi cá, ngao du giữa lòng biển sâu, họ sở hữu giọng hát rung động lòng người, nhưng tiếng hát đó chỉ người hữu duyên với họ mới có thể nghe thấy được.

Tuổi thọ của nhân ngư so với con người dài hơn một chút, ước chừng có thể đến một trăm năm mươi tuổi. Máu của nhân ngư màu lam lạnh buốt, truyền thuyết nói rằng máu của họ rất đặc biệt, mang tế bào có khả năng tái sinh cực mạnh, vì vậy nhân ngư liên tục bị con người săn bắt. Những nhân ngư bị bắt được thường thường bị biến thành vật nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, thậm chí có người còn đem họ nuôi như sủng vật quý hiếm. Nhưng từ sau khi có ‘Thú quyền pháp’, các loài yêu cũng đã có được quyền sinh tồn như con người, không thể bị tùy ý săn bắt. Bởi vậy, mọi người bắt đầu thử nhân giống nhân tạo nhân ngư, nhưng điều đáng tiếc chính là, sức sinh sản của nhân ngư cực thấp, sinh sản vô tính chưa bao giờ thành công. Hiện tại trong lòng biển sâu số lượng nhân ngư sinh sống tương đối khá ít ỏi, trên toàn thế giới ước chừng chỉ còn khoảng mấy chục nhân ngư.

Giá bán nhân ngư ở chợ đen phi thường đắt đỏ, vả lại trong giới chợ đen còn tồn tại một truyền thuyết – truyền rằng chỉ cần có thể bắt được một nhân ngư, là có thể lợi dụng y để bắt những nhân ngư khác. Phương pháp này rất đơn giản, chính là ở trên người nhân ngư bị bắt họa một vết thương, sẽ làm máu lam sắc lạnh buốt của họ chảy ra. Đối với nhân ngư, chảy máu là sự thống khổ rất lớn, bọn họ vì vậy sẽ đau đớn mà khóc thật to, tiếng khóc của nhân ngư có thể tìm kiếm sự đồng cảm từ những nhân ngư khác, họ sẽ theo tiếng khóc chạy đến chỗ nhân ngư đang bị thương kia.

Vì lợi ích quá lớn, những con người ác độc cùng những con yêu thú gian ác khác luôn tìm kiếm tung tích của nhân ngư từ trên bờ lẫn dưới biển, rình bắt. Những nhân ngư đối với mặt đất đầy cỏ xanh, muôn chim bay lượn luôn tràn đầy khác khao và luôn hướng về đó, sống lâu trong lòng biển, những nhân ngư không được thấy ánh sáng thỉnh thoảng sẽ lên khỏi mặt biển, hưởng thụ ánh mặt trời, hoa cỏ, gió, mưa, mà đằng sau, chính là lúc nhân ngư gặp nguy hiểm nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau