Quyển 6 Chương 5: Quyển 6 Chương 4
Thích Thiệu Phong nhờ vài người bạn cũng nuôi miêu chỉ dẫn, bọn họ đều tỏ ý nên giải phẫu triệt sản cho miêu, làm như vậy hoàn toàn là lo nghĩ cho thân thể của mèo. Đương nhiên, nếu người chủ mong muốn để mèo sinh con, không làm cũng được.
“Mày có muốn quen bạn gái không? Muốn kết hôn sinh con không?” Về đến nhà, Thích Thiệu Phong hỏi Tiểu An. Đương nhiên cậu không nghĩ Tiểu An hiểu được, nhưng cậu vẫn muốn hỏi thử xem sao.
“Muốn giúp mày tìm vợ tốt cũng không dễ chút nào. Có nhà ai nuôi chồn nữa chứ? Hay là đến bệnh viện sủng vật coi thử?”
Thích Thiệu Phong thực sự lo lắng cho Tiểu An. Nghe cậu lảm nhảm một mình, biểu tình Tiểu An ngày càng bất an.
Cuối cùng, Thích Thiệu Phong vẫn quyết định không cắt tuyến thể. Thương cân động cốt nhất bách thiên (chấn thương gân cốt mất trăm ngày mới lành), cậu không muốn để Tiểu An chịu nỗi khổ dao kéo kia. Cậu không cảm thấy Tiểu An hôi, lại nói, mỗi ngày tắm rửa là được. Còn chuyện ‘triệt giống’ kia, ngược lại cũng cần thiết, hiện tại không cảm thấy Tiểu An ‘động dục’, nhưng mà khó nói được sau này sẽ không có. Người ta năm lần bảy lượt nói với cậu, lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Quyết định rồi, ‘cắt’ thôi.” Tối nay, Thích Thiệu Phong nói với Tiểu An như vậy.
Tiểu An nghe vậy hiển nhiên thập phần lo lắng bất an, Thích Thiệu Phong cố gắng trấn an nó.
“Đừng sợ đừng sợ, có thuốc tê, không đau, không đau.”
Tiểu An cũng không nổi giận, nhưng tâm tình nó rõ ràng không yên, điều này làm Thích Thiệu Phong rất lo lắng, cậu vẫn ôm nói. Không biết làm sao, từ trong mắt Tiểu An, Thích Thiệu Phong nhìn được một chút ủy khuất.
“Mày cũng không hề muốn a…” Thích Thiệu Phong thầm nghĩ, “Quả nhiên là nam nhân thì đều để tâm, a, không, mày là công nha.”
Buổi tối, sau khi Thích Thiệu Phong chìm vào giấc ngủ, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê liền cảm thấy bên cạnh mình có người, từ cơn mê cậu đột nhiên hoảng sợ, tỉnh lại. Quả nhiên, bên cạnh có bóng đen, là thân ảnh!
Thích Thiệu Phong vùng dậy, mở đèn trên đầu giường, quát lớn: “Là ai?”
Bị ánh đèn làm lóa mắt, người kia theo bản năng nhắm mắt lại quay đi. Ngay trong chớp mắt ngắn ngủi, Thích Thiệu Phong thấy rất rõ, người ngồi bên cạnh cậu là một nam nhân gần trung niên.
Không đợi Thích Thiệu Phong có phản ứng, nam nhân đã đè tay cậu trước, tiếng nói khinh nhu: “Cậu đừng sợ…”
Thanh âm ôn hòa của nam nhân có tác dụng trấn an, bản năng của Thích Thiệu Phong nói cậu biết – nam nhân cũng không có ý xấu, cũng không có ý định tổn thương cậu.
“Anh là ai? Anh vào bằng cách nào? Nhà tôi ở tầng mười lăm, tôi rõ ràng khóa chặt cửa, anh vào bằng cách nào?” Thích Thiệu Phong nhíu mày truy hỏi, ngôn ngữ thân thể đều muốn nói cậu đang ở trạng thái đề phòng.
“Tôi… tôi là… là nó…”
“Nó nào? Nói a!”
Nam nhân trầm mặc một chút, tiếp theo, sau một tiếng ‘ba’ nho nhỏ vang lên anh ta biến mất, đứng ở trên giường là – Tiểu An.
“A…” Thích Thiệu Phong há miệng, nhìn chằm chằm Tiểu An không rời, “Mày… Mày…”
Chồn mở miệng nói, “Tôi… tôi là… Tiểu An.”
“Anh…”
Thích Thiệu Phong hiểu rồi, cậu không mang về một con chồn thuần chủng, mà là yêu thú, có thể biến thành người.
“Bây giờ thì cậu biết rồi.” Chồn nói.
Thích Thiệu Phong gật gật đầu.
“Cho nên…” Chồn cúi gục đầu, nghiêng mặt cẩn thận nhìn Thích Thiệu Phong, lí nhí nói: “Cậu thật sự muốn đưa tôi đến bệnh viện sủng vật…”
“A, không. Không!” Thích Thiệu Phong kiên quyết phủ nhận. Tiểu An không phải chồn mà là yêu thú, có nhân hình, để cho nó, a không, để anh ta triệt sản thì thật sự không thể nào làm được.
“Cám ơn cậu…” Chồn ngẩng đầu, cảm kích nhìn Thích Thiệu Phong.
“A, không, không cần cảm ơn.” Thích Thiệu Phong đối với câu cảm ơn thì vừa ngượng vừa bất an, cậu cảm thấy việc cậu làm căn bản không cần phải cảm ơn, hoàn toàn là chuyện nên làm.
Một người một chồn im lặng đối diện nhau một lúc, nhất thời không biết tiếp theo phải làm gì.
Một lúc sau, chồn mở miệng, “Hiện tại, cậu đã biết thân phận của tôi, cậu còn có thể… ý tôi là, tôi còn có thể ở lại không?”
Thích Thiệu Phong sửng sốt, đúng vậy, con chồn trước mặt đã không phải là thú kiểng nữa, sau này, cậu ở chung với anh ta thế nào đây?
Thấy Thích Thiệu Phong không trả lời, thanh âm chồn khẽ run rẩy, “Tôi… Tôi… Tôi phải đi sao?”
Nghe thanh âm nghẹn ngào của chồn, đột nhiên Thích Thiệu Phong cũng thấy cái mũi đau xót. Quen nhau là vì con chồn này phải cứu cậu, giữa trời băng tuyết nó đã dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cậu, một tiểu động vật đáng yêu như vậy mà. Đến khi đưa nó về nhà, Thích Thiệu Phong tịch mịch có nó làm bạn, đã không còn cô đơn, có nó, cuộc sống Thích Thiệu Phong đã ấm áp hơn nhiều. Cậu đã sớm có cảm tình với con chồn này, làm sao bỏ nó được. Nhưng mà, khi nó không chỉ là một con chồn đơn thuần, đồng thời còn là một nam nhân, sau này ở chung ra sao đây?
“Anh cũng tịch mịch đi.” Thích Thiệu Phong hỏi.
Chồn không trả lời, cúi đầu thừa nhận.
Thích Thiệu Phong nhớ đến quyển sổ tay cách nuôi thú cưng đã từng đọc được, chồn là loài vật sống một mình, nó hẳn cũng có lúc tịch mịch, tin rằng cũng mong ngóng bạn đời. Thích Thiệu Phong đoán rằng có lẽ đây chính là nguyên nhân chồn đi theo cậu. Vừa gặp đã thấy bọn họ có duyên, hiện tại cậu vẫn nghĩ như vậy. Không hiểu sao cậu rất có hảo cảm với Tiểu An, cảm thấy anh ta rất thân thiết, ngay cả thú hình của Tiểu An thập phần vừa mắt Thích Thiệu Phong.
“Xin anh ở lại được không?” Thích Thiệu Phong chăm chú nhìn con chồn đang ngồi xổm bên cạnh, nghiêm túc thỉnh cầu.
“Có.. có thể sao?” Chồn bỗng chốc ngẩng đầu nhìn Thích Thiệu Phong, trong ánh mắt đen láy tràn đầy kinh hỉ.
“Vậy lấy hình thái nào ở lại thì được hơn?” Chồn lại hỏi.
“Anh thích thế nào cũng được.”
Chồn gật gật đầu, không nói nữa. Nhớ đến ngày mai còn phải đi làm, Thích Thiệu Phong chúc ngủ ngon, tắt đèn. Trong bóng đêm, Thích Thiệu Phong nhìn thấy con chồn nằm xuống giường. Suy nghĩ về chồn và người, Thích Thiệu Phong cả đêm đều ngủ không ngon.
Sáng hôm sau Thích Thiệu Phong tỉnh giấc, theo thói quen nhìn qua bên cạnh, chồn không thấy, thay vào đó là một nam nhân đang ngủ say, Thích Thiệu Phong khẽ động trong lòng, nhân cơ hội này hảo hảo quan sát ‘Tiểu An’ một chút. Nam nhân này nhìn thế nào cũng đã hơn ba mươi tuổi, có gương mặt cân đối, mang nét phương Đông, thuộc kiểu thanh tú nhã nhặn, kiểu người vừa nhìn đã biết là tính tình rất tốt. Thích Thiệu Phong kề sát vào nhìn kỹ, phát hiện làn da nam nhân phi thường đẹp, trơn nhẵn lại bóng loáng, cậu thầm sinh ái mộ, đột nhiên muốn vươn tay sờ một chút, lại sợ làm đối phương tỉnh giấc, đành phải ngừng lại.
Giữa lúc đang nhìn, nam nhân đột nhiên mở mắt, tỉnh giấc, hai người bốn mắt nhìn nhau đều ngớ người một chút, sau đó nam nhân thoáng đỏ mặt, vội vàng chuyển mắt, Thích Thiệu Phong cũng lập tức ngồi thẳng dậy.
“Sao… Sao vậy? Sao lại nhìn tôi như vậy?” Nam nhân hỏi, dường như muốn che giấu sự xấu hổ vừa rồi.
“Ách, tôi… tôi nghĩ anh rõ ràng là chồn Na Uy, vì sao lại có gương mặt mang nét Á Đông a?” Thích Thiệu Phong nói.
Đối phương nhất thời sửng sốt, một lúc sau tự anh ta cũng nghi hoặc: “Sao trả lời cậu vấn đề này được đây?”
“Chính anh cũng không biết sao?” Thích Thiệu Phong nhất thời khó hiểu.
“Đương nhiên không biết, tôi biết tìm ai hỏi bây giờ?”
“Cha mẹ anh đâu?”
“Sau khi trưởng thành thì không gặp nữa.” Nam nhân cúi đầu, “Lúc cùng một chỗ cũng không nhớ ra chuyện này để hỏi.”
Dù sao anh cũng không phải con người, mà là yêu thú, là chồn. Thích Thiệu Phong nhớ đến tư liệu cậu từng đọc qua có ghi rằng, chồn là động vật sống một mình. Nói như vậy anh ta còn độc thân a.
“Ách, xin lỗi…”
Thấy không khí sáng sớm bị cậu làm cho sầu não đôi chút, Thích Thiệu Phong muốn tim chuyện gì đó để dời sự chú ý của nam nhân đi, cậu vừa xốc chăn xuống khỏi giường, vừa hỏi: “Sáng nay anh muốn ăn món gì? Nói để tôi làm cho.”
Nam nhân vừa nghe cũng đứng lên, “Không, để tôi làm đi.”
“Anh biết hả?”
“Đương nhiên.”
Một con chồn biết làm bữa sáng? Nhớ ra đối phương cũng có thuộc tính con người, Thích Thiệu Phong tự nhiên trở lại.
“Tiểu…” Thích Thiệu Phong muốn nói gì đó, theo thói quen gọi tên chồn rồi thì phát hiện tiếng ‘Tiểu An’ này đã không còn thích hợp với nam nhân trưởng thành có chiều cao không sai biệt với cậu lắm.
“Gọi tôi là ‘An’ đi.”
“Ân.”
Vì thế, nhà Thích Thiệu Phong ít đi một con chồn kiểng – Tiểu An, thêm vào một chồn yêu thú – An.
“Mày có muốn quen bạn gái không? Muốn kết hôn sinh con không?” Về đến nhà, Thích Thiệu Phong hỏi Tiểu An. Đương nhiên cậu không nghĩ Tiểu An hiểu được, nhưng cậu vẫn muốn hỏi thử xem sao.
“Muốn giúp mày tìm vợ tốt cũng không dễ chút nào. Có nhà ai nuôi chồn nữa chứ? Hay là đến bệnh viện sủng vật coi thử?”
Thích Thiệu Phong thực sự lo lắng cho Tiểu An. Nghe cậu lảm nhảm một mình, biểu tình Tiểu An ngày càng bất an.
Cuối cùng, Thích Thiệu Phong vẫn quyết định không cắt tuyến thể. Thương cân động cốt nhất bách thiên (chấn thương gân cốt mất trăm ngày mới lành), cậu không muốn để Tiểu An chịu nỗi khổ dao kéo kia. Cậu không cảm thấy Tiểu An hôi, lại nói, mỗi ngày tắm rửa là được. Còn chuyện ‘triệt giống’ kia, ngược lại cũng cần thiết, hiện tại không cảm thấy Tiểu An ‘động dục’, nhưng mà khó nói được sau này sẽ không có. Người ta năm lần bảy lượt nói với cậu, lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Quyết định rồi, ‘cắt’ thôi.” Tối nay, Thích Thiệu Phong nói với Tiểu An như vậy.
Tiểu An nghe vậy hiển nhiên thập phần lo lắng bất an, Thích Thiệu Phong cố gắng trấn an nó.
“Đừng sợ đừng sợ, có thuốc tê, không đau, không đau.”
Tiểu An cũng không nổi giận, nhưng tâm tình nó rõ ràng không yên, điều này làm Thích Thiệu Phong rất lo lắng, cậu vẫn ôm nói. Không biết làm sao, từ trong mắt Tiểu An, Thích Thiệu Phong nhìn được một chút ủy khuất.
“Mày cũng không hề muốn a…” Thích Thiệu Phong thầm nghĩ, “Quả nhiên là nam nhân thì đều để tâm, a, không, mày là công nha.”
Buổi tối, sau khi Thích Thiệu Phong chìm vào giấc ngủ, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê liền cảm thấy bên cạnh mình có người, từ cơn mê cậu đột nhiên hoảng sợ, tỉnh lại. Quả nhiên, bên cạnh có bóng đen, là thân ảnh!
Thích Thiệu Phong vùng dậy, mở đèn trên đầu giường, quát lớn: “Là ai?”
Bị ánh đèn làm lóa mắt, người kia theo bản năng nhắm mắt lại quay đi. Ngay trong chớp mắt ngắn ngủi, Thích Thiệu Phong thấy rất rõ, người ngồi bên cạnh cậu là một nam nhân gần trung niên.
Không đợi Thích Thiệu Phong có phản ứng, nam nhân đã đè tay cậu trước, tiếng nói khinh nhu: “Cậu đừng sợ…”
Thanh âm ôn hòa của nam nhân có tác dụng trấn an, bản năng của Thích Thiệu Phong nói cậu biết – nam nhân cũng không có ý xấu, cũng không có ý định tổn thương cậu.
“Anh là ai? Anh vào bằng cách nào? Nhà tôi ở tầng mười lăm, tôi rõ ràng khóa chặt cửa, anh vào bằng cách nào?” Thích Thiệu Phong nhíu mày truy hỏi, ngôn ngữ thân thể đều muốn nói cậu đang ở trạng thái đề phòng.
“Tôi… tôi là… là nó…”
“Nó nào? Nói a!”
Nam nhân trầm mặc một chút, tiếp theo, sau một tiếng ‘ba’ nho nhỏ vang lên anh ta biến mất, đứng ở trên giường là – Tiểu An.
“A…” Thích Thiệu Phong há miệng, nhìn chằm chằm Tiểu An không rời, “Mày… Mày…”
Chồn mở miệng nói, “Tôi… tôi là… Tiểu An.”
“Anh…”
Thích Thiệu Phong hiểu rồi, cậu không mang về một con chồn thuần chủng, mà là yêu thú, có thể biến thành người.
“Bây giờ thì cậu biết rồi.” Chồn nói.
Thích Thiệu Phong gật gật đầu.
“Cho nên…” Chồn cúi gục đầu, nghiêng mặt cẩn thận nhìn Thích Thiệu Phong, lí nhí nói: “Cậu thật sự muốn đưa tôi đến bệnh viện sủng vật…”
“A, không. Không!” Thích Thiệu Phong kiên quyết phủ nhận. Tiểu An không phải chồn mà là yêu thú, có nhân hình, để cho nó, a không, để anh ta triệt sản thì thật sự không thể nào làm được.
“Cám ơn cậu…” Chồn ngẩng đầu, cảm kích nhìn Thích Thiệu Phong.
“A, không, không cần cảm ơn.” Thích Thiệu Phong đối với câu cảm ơn thì vừa ngượng vừa bất an, cậu cảm thấy việc cậu làm căn bản không cần phải cảm ơn, hoàn toàn là chuyện nên làm.
Một người một chồn im lặng đối diện nhau một lúc, nhất thời không biết tiếp theo phải làm gì.
Một lúc sau, chồn mở miệng, “Hiện tại, cậu đã biết thân phận của tôi, cậu còn có thể… ý tôi là, tôi còn có thể ở lại không?”
Thích Thiệu Phong sửng sốt, đúng vậy, con chồn trước mặt đã không phải là thú kiểng nữa, sau này, cậu ở chung với anh ta thế nào đây?
Thấy Thích Thiệu Phong không trả lời, thanh âm chồn khẽ run rẩy, “Tôi… Tôi… Tôi phải đi sao?”
Nghe thanh âm nghẹn ngào của chồn, đột nhiên Thích Thiệu Phong cũng thấy cái mũi đau xót. Quen nhau là vì con chồn này phải cứu cậu, giữa trời băng tuyết nó đã dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cậu, một tiểu động vật đáng yêu như vậy mà. Đến khi đưa nó về nhà, Thích Thiệu Phong tịch mịch có nó làm bạn, đã không còn cô đơn, có nó, cuộc sống Thích Thiệu Phong đã ấm áp hơn nhiều. Cậu đã sớm có cảm tình với con chồn này, làm sao bỏ nó được. Nhưng mà, khi nó không chỉ là một con chồn đơn thuần, đồng thời còn là một nam nhân, sau này ở chung ra sao đây?
“Anh cũng tịch mịch đi.” Thích Thiệu Phong hỏi.
Chồn không trả lời, cúi đầu thừa nhận.
Thích Thiệu Phong nhớ đến quyển sổ tay cách nuôi thú cưng đã từng đọc được, chồn là loài vật sống một mình, nó hẳn cũng có lúc tịch mịch, tin rằng cũng mong ngóng bạn đời. Thích Thiệu Phong đoán rằng có lẽ đây chính là nguyên nhân chồn đi theo cậu. Vừa gặp đã thấy bọn họ có duyên, hiện tại cậu vẫn nghĩ như vậy. Không hiểu sao cậu rất có hảo cảm với Tiểu An, cảm thấy anh ta rất thân thiết, ngay cả thú hình của Tiểu An thập phần vừa mắt Thích Thiệu Phong.
“Xin anh ở lại được không?” Thích Thiệu Phong chăm chú nhìn con chồn đang ngồi xổm bên cạnh, nghiêm túc thỉnh cầu.
“Có.. có thể sao?” Chồn bỗng chốc ngẩng đầu nhìn Thích Thiệu Phong, trong ánh mắt đen láy tràn đầy kinh hỉ.
“Vậy lấy hình thái nào ở lại thì được hơn?” Chồn lại hỏi.
“Anh thích thế nào cũng được.”
Chồn gật gật đầu, không nói nữa. Nhớ đến ngày mai còn phải đi làm, Thích Thiệu Phong chúc ngủ ngon, tắt đèn. Trong bóng đêm, Thích Thiệu Phong nhìn thấy con chồn nằm xuống giường. Suy nghĩ về chồn và người, Thích Thiệu Phong cả đêm đều ngủ không ngon.
Sáng hôm sau Thích Thiệu Phong tỉnh giấc, theo thói quen nhìn qua bên cạnh, chồn không thấy, thay vào đó là một nam nhân đang ngủ say, Thích Thiệu Phong khẽ động trong lòng, nhân cơ hội này hảo hảo quan sát ‘Tiểu An’ một chút. Nam nhân này nhìn thế nào cũng đã hơn ba mươi tuổi, có gương mặt cân đối, mang nét phương Đông, thuộc kiểu thanh tú nhã nhặn, kiểu người vừa nhìn đã biết là tính tình rất tốt. Thích Thiệu Phong kề sát vào nhìn kỹ, phát hiện làn da nam nhân phi thường đẹp, trơn nhẵn lại bóng loáng, cậu thầm sinh ái mộ, đột nhiên muốn vươn tay sờ một chút, lại sợ làm đối phương tỉnh giấc, đành phải ngừng lại.
Giữa lúc đang nhìn, nam nhân đột nhiên mở mắt, tỉnh giấc, hai người bốn mắt nhìn nhau đều ngớ người một chút, sau đó nam nhân thoáng đỏ mặt, vội vàng chuyển mắt, Thích Thiệu Phong cũng lập tức ngồi thẳng dậy.
“Sao… Sao vậy? Sao lại nhìn tôi như vậy?” Nam nhân hỏi, dường như muốn che giấu sự xấu hổ vừa rồi.
“Ách, tôi… tôi nghĩ anh rõ ràng là chồn Na Uy, vì sao lại có gương mặt mang nét Á Đông a?” Thích Thiệu Phong nói.
Đối phương nhất thời sửng sốt, một lúc sau tự anh ta cũng nghi hoặc: “Sao trả lời cậu vấn đề này được đây?”
“Chính anh cũng không biết sao?” Thích Thiệu Phong nhất thời khó hiểu.
“Đương nhiên không biết, tôi biết tìm ai hỏi bây giờ?”
“Cha mẹ anh đâu?”
“Sau khi trưởng thành thì không gặp nữa.” Nam nhân cúi đầu, “Lúc cùng một chỗ cũng không nhớ ra chuyện này để hỏi.”
Dù sao anh cũng không phải con người, mà là yêu thú, là chồn. Thích Thiệu Phong nhớ đến tư liệu cậu từng đọc qua có ghi rằng, chồn là động vật sống một mình. Nói như vậy anh ta còn độc thân a.
“Ách, xin lỗi…”
Thấy không khí sáng sớm bị cậu làm cho sầu não đôi chút, Thích Thiệu Phong muốn tim chuyện gì đó để dời sự chú ý của nam nhân đi, cậu vừa xốc chăn xuống khỏi giường, vừa hỏi: “Sáng nay anh muốn ăn món gì? Nói để tôi làm cho.”
Nam nhân vừa nghe cũng đứng lên, “Không, để tôi làm đi.”
“Anh biết hả?”
“Đương nhiên.”
Một con chồn biết làm bữa sáng? Nhớ ra đối phương cũng có thuộc tính con người, Thích Thiệu Phong tự nhiên trở lại.
“Tiểu…” Thích Thiệu Phong muốn nói gì đó, theo thói quen gọi tên chồn rồi thì phát hiện tiếng ‘Tiểu An’ này đã không còn thích hợp với nam nhân trưởng thành có chiều cao không sai biệt với cậu lắm.
“Gọi tôi là ‘An’ đi.”
“Ân.”
Vì thế, nhà Thích Thiệu Phong ít đi một con chồn kiểng – Tiểu An, thêm vào một chồn yêu thú – An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất