Chương 62
Lúc này, Mộc Á Tùy tuy tâm phiền ý loạn, nhưng lý trí rốt cuộc cũng quay trở về, cậu không cùng Hồng Tần nhiều lời, liền xoay người bỏ chạy, Hồng Tần đầu tiên là ngẩn người, hiển nhiên là không rõ tại sao tự nhiên Mộc Á Tùy giống như là được uống tiết gà, bỏ chạy. Nhưng mà Mộc Á Tùy tuy chân nhanh, nhưng tay của hắn còn nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt, Mộc Á Tùy đã bị xách cổ trở về, cố định ở thạch quan bên cạnh
"Muốn đi đâu?" Ngữ điệu không đầu không đuôi, nhẹ nhàng như lông vũ đảo qua, Mộc Á Tùy lại cảm thấy sợ run cả người, không có trả lời.
Hồng Tần nhíu mày "Cậu sẽ không phải là muốn trở về tìm hắn?"
Mộc Á Tùy cứng cổ phản bác "Chuyện này chỉ là do lời nói phiến diện từ bên anh"
Lời của anh nói có thể tin? Mộc Á Tùy cố gắng nuốt xuống lời này không nói ra
Hồng Tần giống như hiểu ngầm ý của cậu, gật đầu "Cậu không tin tôi là chuyện hiển nhiên. Chỉ là, với tướng mạo tương tự như vậy, không phải là minh chứng tốt nhất?"
Mộc Á Tùy há to miệng, nửa ngày cũng không nói nên lời
Hồng Tần thỏa mãn tiếp tục "Huống hồ, điều kiện của cậu bình thường như vậy, nếu không phải cậu cùng Hoàng Nghiêu có mối quan hệ sâu xa, cậu cho rằng ánh mắt cao hơn đầu của Tử Tiêu sẽ để ý đến cậu?"
Những lời này tựa như một thanh chùy, nặng nề đánh vào trong lòng của Mộc Á Tùy. Trên thực tế, cậu đối với lời nói của Hồng Tần cũng đã tin vài phần, chỉ còn lại một ít nghi kị, bất quá cũng chỉ là liều mạng muốn tìm cho mình một lý do phản bác mà thôi
"Cho dù Tử Tiêu yêu chính là Hoàng Nghiêu, vậy thì còn anh? Anh muốn gì ở tôi?" Mộc Á Tùy không cơ linh*, nhưng cũng không ngốc. Hồng Tần hao tổn tâm cơ mang cậu đến nơi này, chắc sẽ không chỉ muốn nói ra bí mật bị che dấu nhiều năm như vậy cho cậu biết?
(cơ linh: cơ trí cùng linh lợi)
Hồng Tần nhìn cậu cười cười, cấp cho cậu ánh mắt 'ngươi còn chưa triệt để ngu ngốc' rồi nói "Tôi quả thật là có tâm tư riêng. Khoảng thời gian Hoàng Nghiêu còn sống, tôi lao lực hết thảy thủ đoạn muốn tìm được hắn. Biết được tâm tư của hắn cùng Tử Tiêu, tôi cũng không tiếc hết thảy quay lưng phản bội bọn họ chỉ vì muốn vây hắn một mực ở bện cạnh tôi"
"Chỉ là đến cuối cùng, chẳng những hắn hận tôi, ngay cả tính mạng của hắn tôi lại không thể bảo vệ được" Sắc mặt Hồng Tần càng thêm âm trầm đáng sợ, xuất hiện ở trên gương mặt tràn đầy tuổi trẻ của Đỗ Đào hoàn toàn không tương xứng
Mộc Á Tùy đầu lóe lên linh quang "Hoàng Nghiêu hắn..."
"Hắn là bị Tử Tiêu tự tay giết chết!" Những lời này giống như được phát ra từ trong kẽ răng, Mộc Á Tùy có thể tưởng tượng nổi hắn có bao nhiêu thống hận Tử Tiêu
Trong một khoảng thời gian ngắn, Mộc Á Tùy cũng đã an tĩnh lại, cậu tin tưởng lời của Hồng Tần nói, nhưng cậu càng tin tưởng vào lời nói của Tử Tiêu. Mặc kệ lúc trước Tử Tiêu có lừa dối cậu hay không, nhưng những chuyện xảy tại đây, cậu càng tin tưởng vào nhân phẩm của Tử Tiêu
Hoàng Nghiêu bị giết, nhất định là có cái lý do gì đó không thể không giết
Ngay cả chính cậu cũng không biết sự tín nhiệm này xuất phát từ nơi nào. Cậu cũng tự cười giễu cợt, lời của Hồng Tần, cậu cũng đã tin đến 7, 8 phần. Chỉ là cho dù lời của hắn nói là sự thật, cậu cũng không thể nhẫn tâm đi trách cứ Tử Tiêu
Có lẽ... có lẽ ngay từ đầu, cậu xác thực là đã bị động tiếp nhận Tử Tiêu, nhưng cho tới bây giờ, tình yêu của cậu dành cho Tử Tiêu cũng không hề ít. Cho nên trong nháy mắt phát hiện chính mình đã bị lừa gạt, cậu là khổ sở chứ không hề oán hận
"Hai người thật đúng là giống nhau!" Hồng Tần đột nhiên cười khổ lên tiếng, như là tự trào phúng chính mình nói nhỏ "Lúc ấy, hắn cũng có biểu tình như vậy"
Mộc Á Tùy bị lời nói mộng của hắn làm cho sững sờ. Hồng Tần cũng không chờ cho cậu hiểu được, hắn tiếp tục, thẳng nói ra
"Sau khi Hoàng Nghiêu chết, tôi mang theo thân thể của hắn đào tẩu, vì hắn là tìm ở mọi chân trời góc bể phương pháp làm hắn sống lại. 3 năm, 5 năm, 10 năm... về sau là bao lâu thì tôi cũng không còn nhớ rõ nữa, trong đầu tôi chỉ có một ý niệm duy nhất – chỉ cần hắn sống lại, tôi nhất định sẽ cho thứ hắn muốn nhất"
Lời của hắn như một liều thuốc độc, khiến cho Mộc Á Tùy không nhịn được có chút xúc động, tập trung tinh thần nhìn hắn "Hoàng Nghiêu, hắn không phải là đã..." Hoàng Nghiêu không phải đã sống lại sao? Tại sao lại còn phải chiếm lấy thân thể của cậu?
Nghĩ đến đây, Mộc Á Tùy có chút căm giận, hai chân giao nhau giẫm trên mặt đất. Trong đầu liền hiện lên cảnh Hoàng Nghiêu chiếm lấy thân thể của cậu, dùng chính thân thể của cậu để thân mật với Tử Tiêu, cậu nghiến chặt răng đến nỗi mỏi nhừ
Hồng Tần ý vị thâm trường nhìn cậu, Mộc Á Tùy mới vừa từ trong kịch bản tự biên của chính mình tỉnh lại, vừa nhấc mắt liền đối diện với ánh nhìn không có hảo ý của Hồng Tần, cảnh giác của cậu lập tức nâng cao
"Không đúng, Hoàng Nghiêu vì cái gì không trở về chính thân thể của chính hắn? Tôi, còn tôi tại sao lại bị nhốt đến trong cái thân thể này?"
Nụ cười trên mặt Hồng Tần càng thêm sâu sắc "Khi chúng tôi gia hạn khế ước, một khi linh hồn bị tử vong, sẽ bị mang đến Hư Vô Giới. Tôi phải mất khí lực rất lớn mới gom lại một số phần hồn của hắn, nhưng cũng không đầy đủ, cho nên hắn không thể quay trở về chính thân thể của chính hắn, bất quá, thân thể của cậu cũng không tệ, là một vật chứa cũng tốt lắm"
Hắn vừa nói vừa đưa mắt dò xét Mộc Á Tùy, như ý nguyện, trên mặt của Mộc Á Tùy liền xuất hiện biểu tình kinh hoảng. Trên thực tế, Hồng Tần còn che dấu một số tình tiết khác chưa nói. Nếu như đem Mộc Á Tùy trở thành một vật chứa, hắn đã sớm làm, cũng không khả năng lại chờ đến bây giờ
"Sống lại?" khác xa so với tưởng tượng của Mộc Á Tùy thì càng khó giải quyết hơn, nhưng Hồng Tần không có ý định giải thích
"Lần này khi nhìn thấy giây phút hồn phách của Hoàng Nghiêu quay trở về, tôi đã quyết định buông tay. Cho nên, tôi mang cậu đến đây, cũng hi vọng là cậu có thể hoàn toàn buông bỏ, thành toàn cho bọn họ."
Lời này cư nhiên thốt ra từ chính miệng của một người vô cùng cao ngạo, Hồng Tần, khiến cho Mộc Á Tùy có một loại cảm giác hoang đường
Nhìn thấy mặt mũi của Mộc Á Tùy tràn đầy hồ nghi, Hông Tần lại đột nhiên thay đổi chủ đề
"Nơi này cách nhà cổ gần như vậy, nhưng nhiều năm vẫn không bị phát hiện, cậu không cảm thấy kỳ quái hay sao?"
"Ân?" Mộc Á Tùy còn chưa có kịp có bắt kịp chủ đề này của hắn, đối với câu hỏi của hắn cũng không có phản ứng
Hồng Tần thế nhưng không có để ý, ngược lại không nhanh không chậm ở trên mặt đất vẽ vẽ một trận đồ, sau đó dùng tay vung lên, thạnh quan 'lạch cạch' một tiếng, giống như thanh âm mở ra của cơ quan. Mộc Á Tùy mở to mắt, nhìn thấy thạch quan chậm rãi từ dưới đất đi lên, mà phía trên tựa hồ không có vật gì lôi kéo, chầm chậm từng chút một
Đợi cho thạch quan ổn định, nhìn quanh bốn phía, những đường vân trên trận đồ mà Hồng Tần vẽ lúc nãy lập tức phát ra ánh sáng, tất cả đều tập trung đến thạch quan kia. Dần dần, ánh sáng chậm rãi giảm đi, hình thành một cái màn hình cỡ lớn
Mộc Á Tùy kinh ngạc há miệng. Loại biểu diễn xiếc này Tử Tiêu cũng đã làm cho cậu một lần, cho nên cũng không có nhiều kinh ngạc, điều làm cho cậu kinh ngạc chính là, trên màn hình đang hiện lên khung cảnh Bạch Diễn từng ngụm từng ngụm ăn cơm, ngoại trừ cậu ta, còn có Hắc Liêu, Thanh Hiện, Lý Tránh... còn có, Tử Tiêu cùng Hoàng Nghiêu
Đây là lần đầu tiên cậu dùng thân phận người ngoài cuộc nhìn bọn họ ăn cơm, từ góc độ này xem xét, tất cả mọi người đều cười đến vô cùng thoải mái, nếu dùng một từ để hình dung, thì chính là – thân mật khắng khít
Rõ ràng là một màn vô cùng tốt đẹp, nhưng mũi Mộc Á Tùy bắt đầu chua xót
Cuối cùng, cậu cũng đã thua trong ván cược kia, Tử Tiêu có lẽ là không nhận ra, nhưng cũng có thể là hắn liếc mắt liền biết, mà giờ phút này nhìn người đang ngồi bên cạnh hắn, đó cũng chính là đáp án tốt nhất
"Người bên gối hắn là cậu, hắn như thế nào lại không nhận ra? Tử Tiêu chỉ là muốn chọn lấy thứ hắn muốn nhất thôi" Hồng Tần nhìn lướt qua hốc mắt đỏ lên của Mộc Á Tùy, mặt không biểu tình nói
Mộc Á Tùy trầm mặc cả nửa ngày, suy nghĩ phiêu phiêu cực kỳ xa. Khoảng thời gian cùng Tử Tiêu ở một chỗ, tựa hồ cuộc sống của cậu đã thay đổi toàn bộ. Bọn họ cùng nhau đi du lịch, cùng nhau phá án... Hình bóng của Tử Tiêu đã thật khắc sâu vào trong đầu cậu. Tựa hồ không cần tốn nhiều sức hồi tưởng, hình bóng ấy cũng đã hiện ra
Lúc trước, Tử Tiêu cũng rất vui vẻ
Mộc Á Tùy đột nhiên phát lực giãy giãy "Vô luận là như thế nào, tôi chỉ muốn có một đáp án, đáp án do chính miệng Tử Tiêu nói ra, lời của những người khác, tôi không tin!"
Ngữ khí cùng vẻ mặt của cậu vô cùng kiên định, như là cố gắng xua tan đi tất cả những lo lắng dưới đáy lòng
Hồng Tần giật mình nhìn cậu. Trước đó một khắc không lâu lắm, cả người đều đã như muốn hỏng, nhưng trong nháy mắt lại nhanh chóng khôi phục lại. Mặc dù đây không phải là điều hắn muốn, nhưng tính cách cương nghị này, Hồng Tần vẫn tương đối thưởng thức. Điểm này, cậu ta cùng Hoàng Nghiêu rất giống
"Cậu..." Hồng Tần đang nghĩ tìm từ ngữ thích hợp, lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Mộc Á Tùy. Hắn liền xoay người, khuôn mặt hắn đầu tiên là tái xanh, sau đó chậm rãi kìm xuống, chỉ là hai mắt của hắn đỏ đến dọa người
"Muốn đi đâu?" Ngữ điệu không đầu không đuôi, nhẹ nhàng như lông vũ đảo qua, Mộc Á Tùy lại cảm thấy sợ run cả người, không có trả lời.
Hồng Tần nhíu mày "Cậu sẽ không phải là muốn trở về tìm hắn?"
Mộc Á Tùy cứng cổ phản bác "Chuyện này chỉ là do lời nói phiến diện từ bên anh"
Lời của anh nói có thể tin? Mộc Á Tùy cố gắng nuốt xuống lời này không nói ra
Hồng Tần giống như hiểu ngầm ý của cậu, gật đầu "Cậu không tin tôi là chuyện hiển nhiên. Chỉ là, với tướng mạo tương tự như vậy, không phải là minh chứng tốt nhất?"
Mộc Á Tùy há to miệng, nửa ngày cũng không nói nên lời
Hồng Tần thỏa mãn tiếp tục "Huống hồ, điều kiện của cậu bình thường như vậy, nếu không phải cậu cùng Hoàng Nghiêu có mối quan hệ sâu xa, cậu cho rằng ánh mắt cao hơn đầu của Tử Tiêu sẽ để ý đến cậu?"
Những lời này tựa như một thanh chùy, nặng nề đánh vào trong lòng của Mộc Á Tùy. Trên thực tế, cậu đối với lời nói của Hồng Tần cũng đã tin vài phần, chỉ còn lại một ít nghi kị, bất quá cũng chỉ là liều mạng muốn tìm cho mình một lý do phản bác mà thôi
"Cho dù Tử Tiêu yêu chính là Hoàng Nghiêu, vậy thì còn anh? Anh muốn gì ở tôi?" Mộc Á Tùy không cơ linh*, nhưng cũng không ngốc. Hồng Tần hao tổn tâm cơ mang cậu đến nơi này, chắc sẽ không chỉ muốn nói ra bí mật bị che dấu nhiều năm như vậy cho cậu biết?
(cơ linh: cơ trí cùng linh lợi)
Hồng Tần nhìn cậu cười cười, cấp cho cậu ánh mắt 'ngươi còn chưa triệt để ngu ngốc' rồi nói "Tôi quả thật là có tâm tư riêng. Khoảng thời gian Hoàng Nghiêu còn sống, tôi lao lực hết thảy thủ đoạn muốn tìm được hắn. Biết được tâm tư của hắn cùng Tử Tiêu, tôi cũng không tiếc hết thảy quay lưng phản bội bọn họ chỉ vì muốn vây hắn một mực ở bện cạnh tôi"
"Chỉ là đến cuối cùng, chẳng những hắn hận tôi, ngay cả tính mạng của hắn tôi lại không thể bảo vệ được" Sắc mặt Hồng Tần càng thêm âm trầm đáng sợ, xuất hiện ở trên gương mặt tràn đầy tuổi trẻ của Đỗ Đào hoàn toàn không tương xứng
Mộc Á Tùy đầu lóe lên linh quang "Hoàng Nghiêu hắn..."
"Hắn là bị Tử Tiêu tự tay giết chết!" Những lời này giống như được phát ra từ trong kẽ răng, Mộc Á Tùy có thể tưởng tượng nổi hắn có bao nhiêu thống hận Tử Tiêu
Trong một khoảng thời gian ngắn, Mộc Á Tùy cũng đã an tĩnh lại, cậu tin tưởng lời của Hồng Tần nói, nhưng cậu càng tin tưởng vào lời nói của Tử Tiêu. Mặc kệ lúc trước Tử Tiêu có lừa dối cậu hay không, nhưng những chuyện xảy tại đây, cậu càng tin tưởng vào nhân phẩm của Tử Tiêu
Hoàng Nghiêu bị giết, nhất định là có cái lý do gì đó không thể không giết
Ngay cả chính cậu cũng không biết sự tín nhiệm này xuất phát từ nơi nào. Cậu cũng tự cười giễu cợt, lời của Hồng Tần, cậu cũng đã tin đến 7, 8 phần. Chỉ là cho dù lời của hắn nói là sự thật, cậu cũng không thể nhẫn tâm đi trách cứ Tử Tiêu
Có lẽ... có lẽ ngay từ đầu, cậu xác thực là đã bị động tiếp nhận Tử Tiêu, nhưng cho tới bây giờ, tình yêu của cậu dành cho Tử Tiêu cũng không hề ít. Cho nên trong nháy mắt phát hiện chính mình đã bị lừa gạt, cậu là khổ sở chứ không hề oán hận
"Hai người thật đúng là giống nhau!" Hồng Tần đột nhiên cười khổ lên tiếng, như là tự trào phúng chính mình nói nhỏ "Lúc ấy, hắn cũng có biểu tình như vậy"
Mộc Á Tùy bị lời nói mộng của hắn làm cho sững sờ. Hồng Tần cũng không chờ cho cậu hiểu được, hắn tiếp tục, thẳng nói ra
"Sau khi Hoàng Nghiêu chết, tôi mang theo thân thể của hắn đào tẩu, vì hắn là tìm ở mọi chân trời góc bể phương pháp làm hắn sống lại. 3 năm, 5 năm, 10 năm... về sau là bao lâu thì tôi cũng không còn nhớ rõ nữa, trong đầu tôi chỉ có một ý niệm duy nhất – chỉ cần hắn sống lại, tôi nhất định sẽ cho thứ hắn muốn nhất"
Lời của hắn như một liều thuốc độc, khiến cho Mộc Á Tùy không nhịn được có chút xúc động, tập trung tinh thần nhìn hắn "Hoàng Nghiêu, hắn không phải là đã..." Hoàng Nghiêu không phải đã sống lại sao? Tại sao lại còn phải chiếm lấy thân thể của cậu?
Nghĩ đến đây, Mộc Á Tùy có chút căm giận, hai chân giao nhau giẫm trên mặt đất. Trong đầu liền hiện lên cảnh Hoàng Nghiêu chiếm lấy thân thể của cậu, dùng chính thân thể của cậu để thân mật với Tử Tiêu, cậu nghiến chặt răng đến nỗi mỏi nhừ
Hồng Tần ý vị thâm trường nhìn cậu, Mộc Á Tùy mới vừa từ trong kịch bản tự biên của chính mình tỉnh lại, vừa nhấc mắt liền đối diện với ánh nhìn không có hảo ý của Hồng Tần, cảnh giác của cậu lập tức nâng cao
"Không đúng, Hoàng Nghiêu vì cái gì không trở về chính thân thể của chính hắn? Tôi, còn tôi tại sao lại bị nhốt đến trong cái thân thể này?"
Nụ cười trên mặt Hồng Tần càng thêm sâu sắc "Khi chúng tôi gia hạn khế ước, một khi linh hồn bị tử vong, sẽ bị mang đến Hư Vô Giới. Tôi phải mất khí lực rất lớn mới gom lại một số phần hồn của hắn, nhưng cũng không đầy đủ, cho nên hắn không thể quay trở về chính thân thể của chính hắn, bất quá, thân thể của cậu cũng không tệ, là một vật chứa cũng tốt lắm"
Hắn vừa nói vừa đưa mắt dò xét Mộc Á Tùy, như ý nguyện, trên mặt của Mộc Á Tùy liền xuất hiện biểu tình kinh hoảng. Trên thực tế, Hồng Tần còn che dấu một số tình tiết khác chưa nói. Nếu như đem Mộc Á Tùy trở thành một vật chứa, hắn đã sớm làm, cũng không khả năng lại chờ đến bây giờ
"Sống lại?" khác xa so với tưởng tượng của Mộc Á Tùy thì càng khó giải quyết hơn, nhưng Hồng Tần không có ý định giải thích
"Lần này khi nhìn thấy giây phút hồn phách của Hoàng Nghiêu quay trở về, tôi đã quyết định buông tay. Cho nên, tôi mang cậu đến đây, cũng hi vọng là cậu có thể hoàn toàn buông bỏ, thành toàn cho bọn họ."
Lời này cư nhiên thốt ra từ chính miệng của một người vô cùng cao ngạo, Hồng Tần, khiến cho Mộc Á Tùy có một loại cảm giác hoang đường
Nhìn thấy mặt mũi của Mộc Á Tùy tràn đầy hồ nghi, Hông Tần lại đột nhiên thay đổi chủ đề
"Nơi này cách nhà cổ gần như vậy, nhưng nhiều năm vẫn không bị phát hiện, cậu không cảm thấy kỳ quái hay sao?"
"Ân?" Mộc Á Tùy còn chưa có kịp có bắt kịp chủ đề này của hắn, đối với câu hỏi của hắn cũng không có phản ứng
Hồng Tần thế nhưng không có để ý, ngược lại không nhanh không chậm ở trên mặt đất vẽ vẽ một trận đồ, sau đó dùng tay vung lên, thạnh quan 'lạch cạch' một tiếng, giống như thanh âm mở ra của cơ quan. Mộc Á Tùy mở to mắt, nhìn thấy thạch quan chậm rãi từ dưới đất đi lên, mà phía trên tựa hồ không có vật gì lôi kéo, chầm chậm từng chút một
Đợi cho thạch quan ổn định, nhìn quanh bốn phía, những đường vân trên trận đồ mà Hồng Tần vẽ lúc nãy lập tức phát ra ánh sáng, tất cả đều tập trung đến thạch quan kia. Dần dần, ánh sáng chậm rãi giảm đi, hình thành một cái màn hình cỡ lớn
Mộc Á Tùy kinh ngạc há miệng. Loại biểu diễn xiếc này Tử Tiêu cũng đã làm cho cậu một lần, cho nên cũng không có nhiều kinh ngạc, điều làm cho cậu kinh ngạc chính là, trên màn hình đang hiện lên khung cảnh Bạch Diễn từng ngụm từng ngụm ăn cơm, ngoại trừ cậu ta, còn có Hắc Liêu, Thanh Hiện, Lý Tránh... còn có, Tử Tiêu cùng Hoàng Nghiêu
Đây là lần đầu tiên cậu dùng thân phận người ngoài cuộc nhìn bọn họ ăn cơm, từ góc độ này xem xét, tất cả mọi người đều cười đến vô cùng thoải mái, nếu dùng một từ để hình dung, thì chính là – thân mật khắng khít
Rõ ràng là một màn vô cùng tốt đẹp, nhưng mũi Mộc Á Tùy bắt đầu chua xót
Cuối cùng, cậu cũng đã thua trong ván cược kia, Tử Tiêu có lẽ là không nhận ra, nhưng cũng có thể là hắn liếc mắt liền biết, mà giờ phút này nhìn người đang ngồi bên cạnh hắn, đó cũng chính là đáp án tốt nhất
"Người bên gối hắn là cậu, hắn như thế nào lại không nhận ra? Tử Tiêu chỉ là muốn chọn lấy thứ hắn muốn nhất thôi" Hồng Tần nhìn lướt qua hốc mắt đỏ lên của Mộc Á Tùy, mặt không biểu tình nói
Mộc Á Tùy trầm mặc cả nửa ngày, suy nghĩ phiêu phiêu cực kỳ xa. Khoảng thời gian cùng Tử Tiêu ở một chỗ, tựa hồ cuộc sống của cậu đã thay đổi toàn bộ. Bọn họ cùng nhau đi du lịch, cùng nhau phá án... Hình bóng của Tử Tiêu đã thật khắc sâu vào trong đầu cậu. Tựa hồ không cần tốn nhiều sức hồi tưởng, hình bóng ấy cũng đã hiện ra
Lúc trước, Tử Tiêu cũng rất vui vẻ
Mộc Á Tùy đột nhiên phát lực giãy giãy "Vô luận là như thế nào, tôi chỉ muốn có một đáp án, đáp án do chính miệng Tử Tiêu nói ra, lời của những người khác, tôi không tin!"
Ngữ khí cùng vẻ mặt của cậu vô cùng kiên định, như là cố gắng xua tan đi tất cả những lo lắng dưới đáy lòng
Hồng Tần giật mình nhìn cậu. Trước đó một khắc không lâu lắm, cả người đều đã như muốn hỏng, nhưng trong nháy mắt lại nhanh chóng khôi phục lại. Mặc dù đây không phải là điều hắn muốn, nhưng tính cách cương nghị này, Hồng Tần vẫn tương đối thưởng thức. Điểm này, cậu ta cùng Hoàng Nghiêu rất giống
"Cậu..." Hồng Tần đang nghĩ tìm từ ngữ thích hợp, lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Mộc Á Tùy. Hắn liền xoay người, khuôn mặt hắn đầu tiên là tái xanh, sau đó chậm rãi kìm xuống, chỉ là hai mắt của hắn đỏ đến dọa người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất