Livestream Đoán Mệnh: Ôi! Bà Ăn Tro Cốt Thông Gia
Chương 38:
Nghiêm Minh thậm chí bỗng nhiên có chút ghen tị với nhóc béo.
Nếu trưởng bối Triệu gia nghe được câu trả lời này của đại sư thì không biết sẽ vui mừng đến mức nào.
"Đưa em về." Đàm Từ ngắt lời hai người đang nói chuyện, hỏi: "Vẫn xuống xe ở chỗ cũ sao?"
"Trời mưa nên tôi liền chuyển nhà." Vu Âm nhoài người ra ngoài dò xét một chút rồi nói chuyện với tài xế: "Chú ơi, đến trước chỗ cháu xuống xe lần trước, rồi cháu sẽ nói cho chú biết cách đi."
Tài xế đáp lời "Được rồi" và lập tức khởi động xe.
Buổi tối mưa không lớn, chỉ rả rích nhưng dày đặc. Vu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn cảnh vật trong mưa, thỉnh thoảng lại quay đầu lại và phát hiện Đàm Từ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Lại giống như chỉ là ánh mắt vô thức dừng lại trên người cô, đầu óc anh lại suy nghĩ miên man hoặc tập trung cao độ vào việc gì đó.
Xe đã đến nơi Vu Âm xuống xe lần trước, Vu Âm vội vàng hướng dẫn tài xế.
"Chú dừng xe ở đây này là được, còn một đoạn đường nữa cháu sẽ tự đi vào." Vu Âm bảo tài xế dừng xe, nơi này đã khá gần khu chung cư cao tầng.
Nghiêm Minh xuống xe trước, mở cửa xe cho Vu Âm, sau đó đi ra sau cốp xe lấy vali của Vu Âm.
Đàm Từ chìa tay ngăn Vu Âm đóng cửa xe, "Mưa đang rơi, để tài xế đưa em đến dưới lầu."
Nghĩ đến tính cảnh giác của Vu Âm, Đàm Từ nói thêm một câu: "Em và Triệu Vũ là bạn, tôi là cậu của Triệu Vũ, chúng tôi cũng coi như là bạn bè, vậy mà em không yên tâm để tôi đưa em về đến nhà dưới lầu sao?"
Vu Âm mất nửa phút mới nhận ra Đàm Từ hiểu lầm điều gì.
Cô bật cười vì thấy buồn cười.
"Anh cho rằng tôi không cho anh đưa đến dưới lầu là không yên tâm anh à?" Vu Âm vẫy vẫy cánh tay: "Tôi một mình có thể bế anh lên lầu được, sao có thể sợ anh chứ?"
Nghiêm Minh gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, cô chỉ cần bắt cóc một mình Đàm tổng, tôi và tài xế này cũng chỉ có thể quỳ xuống đất đầu hàng."
"Đi vào đường trong sẽ khó đi hơn, hơn nữa cũng không thích hợp cho người thường như các anh lại gần, cho nên tôi mới muốn xuống xe ở đây." Vu Âm lấy vali của mình, vẫy tay chào mọi người: "Trời mưa đường trơn, các anh lái xe cẩn thận, mai gặp lại."
Vu Âm một tay cầm ô, một tay đẩy vali đi vào trong mưa.
Nơi này không có đèn đường, Vu Âm bước đi nhanh chóng, trên xe ba người rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng của Vu Âm, đợi một hồi lâu tài xế mới nhận được mệnh lệnh rời đi từ Đàm Từ.
Đây là một khu nhà cao tầng bỏ hoang gần mười năm, vì có truyền thuyết về ma quỷ, nhiều năm nay không ai đến đây.
Nơi này vốn dĩ là dự định xây dựng nhà máy, giàn giáo đã hoàn toàn rỉ sét, chân đế cũng bị phá hủy, nhưng không biết vì lý do gì mà công trình đột ngột ngừng lại. Trừ việc gió lùa khắp nơi, nơi này còn tốt hơn môi trường cầu vòm nơi cô ở tạm trú.
Chỉ có điều đối với Vu Âm mà nói, nơi này không yên tĩnh bằng cầu vòm, thật quá ồn ào.
Vu Âm vừa tìm một chỗ chắn gió để đặt vali xuống, thì một bàn tay nhỏ trắng bệch đã sờ lên vali của cô.
"Chạm vào đồ của người khác mà không xin phép là hành vi bất lịch sự!" Vu Vu nâng tay lên dùng linh lực đẩy bàn tay nhỏ đó ra, giọng nói mang theo sự uy hiếp, "Nơi này rộng lớn như vậy, các ngươi đi chơi nơi khác đi, tối nay tôi còn phải làm việc, đừng quấy rầy tôi."
Hai bóng đen ở góc phòng lập tức tan biến trong nháy mắt.
Vu Âm thấy đã đến giờ liền lấy điện thoại ra bấm nút bắt đầu livestream.
Các cư dân mạng chen chúc vào, vừa thấy livestream đã bắt đầu rồi, xung quanh lại đen kịt, đều ngớ ra.
Fan: Streamer, sao bạn không bật đèn vậy? Sao tối thế.
Vu Âm gãi đầu, người tu hành có thị lực tốt hơn người thường, họ có thể hoạt động tự nhiên trong môi trường này, nhưng lại quên rằng cư dân mạng xem livestream sẽ không nhìn thấy họ.
Nếu trưởng bối Triệu gia nghe được câu trả lời này của đại sư thì không biết sẽ vui mừng đến mức nào.
"Đưa em về." Đàm Từ ngắt lời hai người đang nói chuyện, hỏi: "Vẫn xuống xe ở chỗ cũ sao?"
"Trời mưa nên tôi liền chuyển nhà." Vu Âm nhoài người ra ngoài dò xét một chút rồi nói chuyện với tài xế: "Chú ơi, đến trước chỗ cháu xuống xe lần trước, rồi cháu sẽ nói cho chú biết cách đi."
Tài xế đáp lời "Được rồi" và lập tức khởi động xe.
Buổi tối mưa không lớn, chỉ rả rích nhưng dày đặc. Vu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn cảnh vật trong mưa, thỉnh thoảng lại quay đầu lại và phát hiện Đàm Từ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Lại giống như chỉ là ánh mắt vô thức dừng lại trên người cô, đầu óc anh lại suy nghĩ miên man hoặc tập trung cao độ vào việc gì đó.
Xe đã đến nơi Vu Âm xuống xe lần trước, Vu Âm vội vàng hướng dẫn tài xế.
"Chú dừng xe ở đây này là được, còn một đoạn đường nữa cháu sẽ tự đi vào." Vu Âm bảo tài xế dừng xe, nơi này đã khá gần khu chung cư cao tầng.
Nghiêm Minh xuống xe trước, mở cửa xe cho Vu Âm, sau đó đi ra sau cốp xe lấy vali của Vu Âm.
Đàm Từ chìa tay ngăn Vu Âm đóng cửa xe, "Mưa đang rơi, để tài xế đưa em đến dưới lầu."
Nghĩ đến tính cảnh giác của Vu Âm, Đàm Từ nói thêm một câu: "Em và Triệu Vũ là bạn, tôi là cậu của Triệu Vũ, chúng tôi cũng coi như là bạn bè, vậy mà em không yên tâm để tôi đưa em về đến nhà dưới lầu sao?"
Vu Âm mất nửa phút mới nhận ra Đàm Từ hiểu lầm điều gì.
Cô bật cười vì thấy buồn cười.
"Anh cho rằng tôi không cho anh đưa đến dưới lầu là không yên tâm anh à?" Vu Âm vẫy vẫy cánh tay: "Tôi một mình có thể bế anh lên lầu được, sao có thể sợ anh chứ?"
Nghiêm Minh gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, cô chỉ cần bắt cóc một mình Đàm tổng, tôi và tài xế này cũng chỉ có thể quỳ xuống đất đầu hàng."
"Đi vào đường trong sẽ khó đi hơn, hơn nữa cũng không thích hợp cho người thường như các anh lại gần, cho nên tôi mới muốn xuống xe ở đây." Vu Âm lấy vali của mình, vẫy tay chào mọi người: "Trời mưa đường trơn, các anh lái xe cẩn thận, mai gặp lại."
Vu Âm một tay cầm ô, một tay đẩy vali đi vào trong mưa.
Nơi này không có đèn đường, Vu Âm bước đi nhanh chóng, trên xe ba người rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng của Vu Âm, đợi một hồi lâu tài xế mới nhận được mệnh lệnh rời đi từ Đàm Từ.
Đây là một khu nhà cao tầng bỏ hoang gần mười năm, vì có truyền thuyết về ma quỷ, nhiều năm nay không ai đến đây.
Nơi này vốn dĩ là dự định xây dựng nhà máy, giàn giáo đã hoàn toàn rỉ sét, chân đế cũng bị phá hủy, nhưng không biết vì lý do gì mà công trình đột ngột ngừng lại. Trừ việc gió lùa khắp nơi, nơi này còn tốt hơn môi trường cầu vòm nơi cô ở tạm trú.
Chỉ có điều đối với Vu Âm mà nói, nơi này không yên tĩnh bằng cầu vòm, thật quá ồn ào.
Vu Âm vừa tìm một chỗ chắn gió để đặt vali xuống, thì một bàn tay nhỏ trắng bệch đã sờ lên vali của cô.
"Chạm vào đồ của người khác mà không xin phép là hành vi bất lịch sự!" Vu Vu nâng tay lên dùng linh lực đẩy bàn tay nhỏ đó ra, giọng nói mang theo sự uy hiếp, "Nơi này rộng lớn như vậy, các ngươi đi chơi nơi khác đi, tối nay tôi còn phải làm việc, đừng quấy rầy tôi."
Hai bóng đen ở góc phòng lập tức tan biến trong nháy mắt.
Vu Âm thấy đã đến giờ liền lấy điện thoại ra bấm nút bắt đầu livestream.
Các cư dân mạng chen chúc vào, vừa thấy livestream đã bắt đầu rồi, xung quanh lại đen kịt, đều ngớ ra.
Fan: Streamer, sao bạn không bật đèn vậy? Sao tối thế.
Vu Âm gãi đầu, người tu hành có thị lực tốt hơn người thường, họ có thể hoạt động tự nhiên trong môi trường này, nhưng lại quên rằng cư dân mạng xem livestream sẽ không nhìn thấy họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất