Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức

Chương 27: Quá Không Công Bằng

Trước Sau
Cả đời này ông ta chưa từng làm ra chuyện gì xấu cả, nhưng tại sao tuổi thọ lại ngắn như thế?

Quá không công bằng.

Lục Tân nhìn một màn này mà cũng cảm thấy khó chịu, trong lòng cũng nhạt thếch như nước lã.

“Chị… đại sư, có phải chị bói nhầm rồi không, chú họ của em cũng không lớn tuổi gì!”

Lâm Phiên Phiên không để ý đến anh ta mà nhìn Châu Kiến Quốc với ánh mắt sáng quắc.

“Ông muốn sống không?”

Châu Kiến Quốc nghe thế chợt ngẩng phắt đầu lên, không hề do dự mà tiếp lời: “Muốn!”

Làm sao ông ta lại không muốn sống được chứ?

Vất vả khổ cực cả một đời, già rồi cũng khó khăn lắm mới được hưởng phúc một tí, cho nên ông ta thật sự không muốn chết!

Ông ta vẫn còn quá nhiều nguyện vọng.

“Đại sư, chỉ cần cô có thể giúp tôi sống tiếp vậy cô kêu tôi làm gì cũng được hết!”

Lâm Phiên Phiên tính bát tự của ông ta: “Ông kinh doanh vật phẩm tang lễ đúng không?”

Châu Kiến Quốc hơi há hốc mồm.



Con đường phát tài của ông ta quả thật không được dễ nghe cho lắm.

Công ty của ông ta chuyên sản xuất tiền âm phủ, đĩnh vàng, làm vòng hoa và đồ tang… tóm lại là dịch vụ tang lễ.

Tuy rằng cái nghề này không dễ nghe gì nhưng lại rất kiếm được tiền.

Dù sao thì người nào cũng phải chết thôi.

Khoản tiền này, người người đều phải tiêu.

Lâm Phiên Phiên đã hiểu rồi.

Sau đó cô nói với Châu Kiến Quốc: “Đã từng nghe về tích âm đức chưa? Tôi sẽ tăng tuổi thọ âm đức cho ông!”

Tuổi thọ của một người đã được định trước, muốn sống thì mượn thọ mệnh cũng được. Nhưng cô là đệ tử của huyền môn chính phái, sẽ không làm ra mấy chuyện thương thiên hại lý này.

Không có cách nào mượn thọ mệnh cho ông ta nhưng có thể tích âm đức cho ông ta.

Châu Kiến Quốc lập tức hiểu ra ý của Lâm Phiên Phiên.

“Tiên tử, cầu cô nói cho tôi biết phải làm thế nào, tôi nhất định sẽ làm theo yêu cầu của cô!”

Lâm Phiên Phiên giải thích: “Hiện giờ vật phẩm tang lễ mà công ty ông sản xuất ra đều không đạt tiêu chuẩn, cho dù đã dùng trong tang lễ nhưng người ở dưới địa phủ cũng không nhận được.”

Gọi tắt lại là đồ không đạt tiêu chuẩn.

Công ty của Châu Kiến Quốc là công ty bán đồ tang lễ lớn nhất khắp toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới, mà sản phẩm của công ty ông ta đều không đạt tiêu chuẩn, có thể thấy được những công ty khác càng không đạt tiêu chuẩn hơn.



Cho nên bây giờ địa phủ mới tiêu điều như thế đấy.

Sự phồn thịnh của đại phủ được quyết định bởi tín ngưỡng của con người trên trần thế, còn có cả tiền giấy mà bọn họ đốt nữa.

Tiền giấy không đạt tiêu chuẩn, địa phủ không nhận được vậy tương đương với người ở dưới địa phủ đều không có lương.

Đương nhiên cuộc sống sẽ túng quẫn rồi.

Châu Kiến Quốc vội vàng đáp: “Đại sư, cô cho tôi một tiêu chuẩn đi, tôi tuyệt đối sẽ sản xuất dựa theo yêu cầu của cô.”

Tay của Lâm Phiên Phiên nhẹ nhàng giơ lên khỏi sô pha sau đó quay đầu nhìn Lục Tân ở bên cạnh.

“Tôi phải mời người lên đây, anh có muốn tránh đi một lúc không?”

Sau lưng Lục Tân chẳng hiểu sao lại thấy rét lạnh.

“Mời một người lên đây”, từ này nghe cứ thấy rờn rợn thế nào.

Bây giờ lá gan của anh ta cũng nhỏ lắm, không dám tùy tiện thử đâu, nhưng lòng tò mò hại chết con mèo.

Ở cái tuổi này của anh ta lại đang ở độ tuổi tò mò về sự vật sự việc, nhất là đối với huyền học, huống chi có Lâm Phiên Phiên ở đây, anh ta cảm thấy mình sẽ không gặp chuyện lớn gì đâu.

Vì thế, anh ta căng da đầu lên nói: “Em… em muốn ở lại ạ…”

Lâm Phiên Phiên mỉm cười, cô cũng không có dự định kêu Lục Tân đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau