Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 17: Quán trà sữa mới mở gần trường

Trước Sau
Hôm nay ở trong Đại học A có chút kỳ quái.

Buổi trưa vừa hết lớp, Bạch Đa Đa đã thấy mấy người bạn học chung ở tòa nhà khu Đông chạy qua khu phố sinh sống gần đó.

Bạn cùng phòng Kỳ Cách của cậu là một sinh viên thể dục cao lớn đẹp trai, sáng sớm đã phóng còn nhanh hơn cả gió mà qua chơi với bạn gái, chỉ chốc lát sau một nhóm bọn họ cũng chỉ còn lại có ba người Bạch Đa Đa Hứa Tinh và Mễ Hướng Địch bị rơi lại vào đoàn người phía sau.

Bạch Đa Đa quay đầu hỏi Hứa Tinh ở bên cạnh là chuyện gì xảy ra, Hứa Tinh ý nói rằng mấy ngày nay cậu ta toàn qua chơi ở CLB, không hề biết gì về tin tức trong trường. Mà Mễ Hướng Địch là một nhân vật luôn ngồi vững vàng ở vị trí là thiên tài học hành đứng top đầu trường, tính cách vẫn luôn hờ hững lạnh nhạt, ngoại trừ chuyện trong thư viện thì cũng không quan tâm chuyện gì khác nữa cả.

Vì vậy Bạch Đa Đa nhấc ba lô lên, tiện tay ngăn lại hai cô gái đang bước nhanh ngang qua, bắt đầu dùng sắc trao đổi.

Cậu lộ ra một nụ cười vô cùng ngượng ngùng, hai lúm đồng tiền thật sâu chứa đựng ánh mặt trời, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Hai chị ơi, em thấy rất đông mọi người đều chạy qua khu phố sinh sống bên kia, dạo này bên ấy có hoạt động gì hay ho ạ?"

Hai nữ sinh lúc đầu đã vội vã chạy về bên kia, nhưng còn đột nhiên chưa kịp chuẩn bị đã thấy một cậu trai thật đáng yêu lọt ngay vào tầm mắt, còn có vầng sáng từ người khác giới, vì vậy rất vui vẻ dừng lại, giải thích cho cậu:

"Chuyện này á, em ơi em không biết à? Ba ngày trước tiệm trà sữa ở trên khu phố kia đột nhiên thay đổi chủ tiệm rồi, mấy ngày nay ngày nào cũng lắp đặt sửa chữa, không nghĩ tới hiệu suất cao như vậy, ngày hôm nay đã chính thức khai trương. Còn nữa, cô chủ tiệm mới còn đưa ra chương trình 'cá Koi'* đặc biệt, sẽ từ các sinh viên trong trường chọn ra một người được uống miễn phí cả đời không mất tiền đó!"

*cá Koi: từ lóng của dân mạng Trung, ý chỉ người vô cùng may mắn. Vốn cá Koi mang ý nghĩa may mắn, Alipay có tổ chức chương trình xổ số mà người trúng giải độc đắc được gọi là 'cá Koi Trung Quốc', có 3 triệu người tham dự đã repost ảnh cá Koi để cầu may. Năm 2018 Dương Siêu Việt bị gọi châm biếm là 'cá koi may mắn' cũng vì bị chê bất tài nhưng vẫn vượt qua các vòng thi để được debut trong nhóm Produce 101 bản Trung.

Bạch Đa Đa nghe vậy cũng kinh ngạc: "Miễn phí cả đời? Giải thưởng lớn như vậy!"

Ba ngày nay cậu vẫn ở nhà để chăm cho mèo, Tranh Tử vừa tới nhà mới nên cũng không quá quen, nên chỉ cần trong thời gian cậu không có lớp, đều ở nhà với Triệu Bình Phong để ở bên nó.

Một cô gái khác ở phía ngoài cũng rất kích động vừa cười vừa nói: "Đúng rồi, mà điểm tuyệt nhất là, thức uống của quán này đều dùng trái cây thật, uống ngon lại tốt cho sức khỏe, cho nên rất đắt hàng. Cộng thêm cũng không ít hoạt động ưu đãi khác, cô chủ rất hào phóng, chị nghĩ em cũng nên đến đó uống thử xem sao".

Mắt Bạch Đa Đa sáng rực lên, tuy là cậu cũng không thiếu tiền uống trà sữa, nhưng cái trò bốc thăm chọn người này nghe cũng thú vị đấy, ai mà không muốn làm người may mắn đó cứ?

Cậu cám ơn hai cô nữ sinh, vẫy tay chào tạm biệt với họ rồi mới hào hứng mà chạy về phía Hứa Tinh và Mễ Hướng Địch, kể lại những gì mình được giải thích cho hai đứa bạn.

"Chậc chậc, nhanh như vậy đã hỏi được rồi", Hứa Tinh đánh nhẹ vào bả vai Bạch Đa Đa một cái, làm bộ thở dài nói, "Quả nhiên mấy gái giờ đều thích kiểu người như ông, chứ như tui mà muốn đi gần chắc người ta chỉ muốn trả lời qua quýt cho xong chuyện".

Bạch Đa Đa đánh lại một cái, nói lầm bầm: "Nếu tui là con gái cũng chả thèm thích kiểu như ông".

Hứa Tinh thầm nghĩ hay quá nhỉ, ông đây không được cả gay lẫn gái mê, làm hòa thượng quách cho rồi.

Cậu liếc mắt nhìn người trước mặt, sau đó kéo lại Hứa Tinh đang chuyển chủ đề càng lúc càng xa, "Tui muốn đi chơi một lúc, ông đi với tui nhé."

Bạch Đa Đa lại quay đầu nhìn về phía Mễ Hướng Địch vẫn luôn rất yên lặng, hỏi cậu có muốn đi cùng không.

Kính mắt Mễ Hướng Địch trễ xuống, con ngươi khẽ động, lúc đầu cậu dự định sau khi ăn cơm cho xong sẽ đi thư viện tự học, nhưng nhìn gương mặt tràn đầy mong đợi của Bạch Đa Đa, gật đầu như bị ma xúi: "Ừ, đi chứ".

Bạch Đa Đa cười vui vẻ, lôi kéo hai người đi đến chỗ quán thức uống trên khu phố mới mở kia. Trên đường Hứa Tinh than thở chuyện ba người bọn họ là đàn ông con trai mà vì sao lại muốn giành cái phần thưởng gì ở tiệm trà sữa với mấy đứa con gái khác, trong khi cậu ta đói muốn chết rồi, muốn đi căn tin ăn.

Đáng tiếc bên trong ký túc xá bạn học Bạch mới là người có tiếng nói nhất, lời thỉnh cầu của cậu bị bác bỏ không thương tiếc.

Mễ Hướng Địch thờ ơ nói một câu "Mấy quán ăn với quầy bán quà vặt ở trên chỗ khu phố ấy có rất nhiều, chúng ta có thể giải quyết bữa trưa ở đó luôn thể", đủ để hoàn toàn chặn lại cái miệng của Hứa Tinh.

Khoảng cách từ tòa nhà dạy học tới chỗ khu phố cũng không phải rất xa, ba người rất nhanh đã nhìn thấy một đám người lớn đang đứng chen nhau trước cửa tiệm kia.



Tiệm mới tên là "Trạm trái cây duyên phận", mặt tiền cửa hàng vừa phải, bên trong được trang trí hết sức ấm áp, là màu hồng thật dễ thương.

Bạch Đa Đa yên lặng nghĩ, là màu hồng mình thích. Đây coi như một bí mật nhỏ mà rất ít người biết, khi còn bé bởi vì điều này mà không ít lần cậu bị cả chị mình và Lục Thiếu Thiếu trêu chọc.

Cậu nhón chân lên nhìn xuyên qua đám người nhìn vào bên trong, trong tiệm được bày trí theo kiểu mở rộng, có bàn và sô pha nhỏ cho khác nghỉ ngơi. Trong quầy hàng bằng tủ kính có chưng bày đầy các loại hoa quả, quả cam, xoài, chuối các loại... quả gì cũng có, quầy pha chế cũng hoàn toàn được để mở thấy hết, không có bất cứ loại syrup chất phụ gia nhân tạo nào, chỉ có để bày các loại nước trà và sữa tươi.

Bạch Đa Đa líu lưỡi, đây rốt cuộc là tiệm bán đồ ngọt hoa quả hay tiệm trà sữa vậy.

Bà chủ là một cô gái tuổi còn rất trẻ, mái tóc ngắn nhuộm màu cà phê đậm uốn cong lên nhìn có vẻ rất năng động, lúc này đang đứng ở trước một màn hình lớn chiếu bên ngoài, giảng giải các quy tắc để tham gia chương trình khuyến mãi.

"Chương trình của chúng tôi rất đơn giản, chú ý để quét mã QR trên màn hình. Sau mười phút, chúng tôi sẽ rút ra một bạn may mắn nhất để trở thành cá koi trường thọ của Trạm trái cây duyên phận, người này sẽ được sử dụng miễn phí tất cả các thức uống được bán trong hệ thống cửa hàng đồ uống được nhượng quyền trên toàn quốc của chúng tôi, với thời hạn là suốt đời."

"Trời ạ!", tất cả mọi người đứng đó nghe được mà cũng bàng hoàng, có gồm cả Bạch Đa Đa. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, xung quang càng trở nên thêm huyên náo.

Bọn họ mới vừa rồi còn cho rằng được miễn phí cũng chỉ tính là áp dụng cho cửa hàng trong trường, không nghĩ tới hóa ra là tất cả các Trạm trái cây duyên phận trên toàn quốc đều sẽ phục vụ cho người may mắn nhất này.

Phải hiểu rằng, Trạm trái cây duyên phận là một thương hiệu chỉ bán các loại nước có trái cây, nguyên vật liệu chỉ có những loại trái cây khô ngon và chất lượmg nhất, dịch vụ cũng tốt nhất nên có một chuỗi các cửa hàng nhượng quyền khắp cả nước.

Đương nhiên giá cả cũng không thể rẻ được.

Đại học A ở đâu có một nhà doanh nhân chơi lớn đến thế, trường học của bọn họ nổi tiếng đến mức đó rồi?

Mọi người nhao nhao cầm điện thoại di động lên bắt đầu quét mã, lúc này Hứa Tinh cũng biết cần làm gì, quét mã tích cực còn nhanh hơn mấy đứa con gái.

Bạch Đa Đa nhức đầu, cho là xếp hạng của Đại học A đúng là không thể xem thường, nếu không... vì sao chỉ chọn duy nhất trường mình để làm nơi tổ chức chương trình 'cá Koi may mắn' thế này.

Chỉ có mỗi Mễ Hướng Địch là lẳng lặng nhìn phầm mềm chọn ngẫu nhiên đang chiếu trên màn hình, ánh mắt lóe lên tia sáng khó hiểu.

Mười phút sau, màn hình bắt đầu chuyển động, vô số những hình ảnh avatar đang quay trong ống trụ (?) màu hồng, các con số đang nhịp nhàng chạy theo hai mươi giây đếm ngược cuối cùng. Càng gần đến 0, trái tim của mọi người càng thắt chặt hơn.

" 5, 4, 3, 2, 1... "

"Cá Koi may mắn nhất của cửa tiệm chính là -- 'Luôn Vui Vẻ'!"

Kiểu chữ có màu sắc to lớn rực rỡ xuất hiện ở trong màn hình, ID may mắn trúng giải tên là "Luôn Vui Vẻ"(Hoan nhạc đa), hình ava để trong khung tròn là một bé mèo con lông màu vàng cam đang ngoan ngoãn nằm ổ, yên bình và ấm áp.

"Á á! Là tôi! Tôi là Luôn Vui Vẻ" phía sau đoàn người đột nhiên có tiếng hò reo vang ra vô cùng kích động.

Mọi người đều cùng quay lại theo hướng của tiếng reo kia, thấy được người đã nhận mình chính là Luôn Vui Vẻ là một cậu sinh viên vai còn đang mang ba lô.

Mái tóc của cậu mềm mại bồng bềnh, nhìn có vẻ sờ vào sẽ rất mượt vì ánh mặt trời đã phủ lên đó một luồng sáng dịu nhẹ. Đôi mắt hạnh đen nhánh của cậu lúc này đang cong lên do vui vẻ, con ngươi lấp lánh là những vụn kim cương, khóe miệng cong lên rất cao, nụ cười rạng rỡ, còn có lúm đồng tiền khiến người ta ngây ngất.

Thật là một cậu nhóc đáng yêu mà, mấy cô nữ sinh quen nhau cũng phải xúm lại để bàn tán với nhau, bạn học được làm 'Cá Koi' này tuy đúng là làm cho người khác cực kỳ ghen tỵ, thế nhưng trà sữa và thiên sứ đúng là sinh ra để dành cho nhau mà.

Cái ID Luôn Vui Vẻ kia cũng thật hợp với cậu ấy đấy.



Nhóm mấy chị gái nhịn không được che miệng nở nụ cười.

Luôn Vui Vẻ chính là Bạch Đa Đa. Hứa Tinh đang đứng cạnh mà cười nghiêng ngả, cậu che mặt đem cái hình nền cá Koi mới hiện đẩy lên (?), nói năng lộn xộn vì cười quá nhiều, "Lần đầu tiên ông đây nghe thấy có người nói mình là Luôn Vui Vẻ, ha ha ha ha, má ơi ông muốn giết tui hay gì mà bắt tui cười nhiều đến thế này".

Có câu thường nói: Chỉ có con nít chậm phát triển mới luôn thấy vui vẻ.

Bạch Đa Đa đã hết kích động, lúc này mới phản ứng được cái ID kia đáng xấu hổ đến thế nào. Mọi người dạt ra để chừa đường cho cậu đi, dọc theo đường đi Bạch Đa Đa nhận các loại ánh mắt săm soi khác nhau, mãi đến khi bị Hứa Tinh đẩy tới trước mặt cô chủ tiệm, khuôn mặt đều mắc cỡ tới đỏ bừng.

Đầu cậu cuối thấp xuống như muốn chạm tới lồng ngực đến nơi, mở miệng lắp bắp nói với chủ tiệm: "Em, em chào chị chủ ạ. Em cũng không phải mang tên Luôn Vui Vẻ đâu, em tên là Bạch Đa Đa".

Cô chủ tiệm phải phì cười, rồi mới ho khan một tiếng, nói: "Chị biết tên em không phải là Luôn Vui Vẻ mà".

Mặt của Bạch Đa Đa càng nóng lên, ngón tay bắt đầu vô ý thức nắm chặt lấy vạt áo của mình.

Cô chủ cũng không muốn chọc khách hàng quá đáng, vì vậy lập tức làm cho nhân viên cửa hàng dắt Bạch Đa Đa vào đi điền thông tin cá nhân để đăng ký, lập tức tuyên bố với đám đông rằng chương trình đã kết thúc, còn tặng thêm thẻ khuyến mãi cho những người ở đó.

Mà người may mắn hôm nay là bạnh nhỏ Bạch Đa Đa đã được nhân viên mời ngồi yên ổn lên trên ghế.

Nhân viên cửa hàng đưa cho cậu mấy tờ đơn để điền thông tin cá nhân, ngay lập tức lưu lại dấu vân tay của cậu, sau đó giao cho cậu một cái card VIP màu hồng đặc biệt chỉ dành riêng cho 'cá Koi'.

Mặt trên còn in một con mèo màu cam vẽ theo kiểu Chibi.

Bạch Đa Đa ngạc nhiên 'ý' lên một tiếng, cảm giác sao mà lại trùng hợp như được sắp đặt sẵn thế nhỉ, màu hồng và mèo vàng, toàn là những thứ mà mình thích nhất!

Hứa Tinh cùng theo vào nhìn tấm card kia, sờ cằm nghĩ thầm, cái card này chắc lúc làm là đã định dành riêng cho con gái rồi! Chủ quán chắc hẳn đã không ngờ rằng sẽ có nhiều đám con trai tham dự trò này đến thế.

Hứa – Tinh – vốn-là-trai– thẳng - băng, nên mãi mãi sẽ không hiểu thằng bạn Bạch Đa Đa của mình hóa ra lại thích mấy thứ tưởng như chỉ có con gái thích này.

Trong lúc đang đợi để điền thông tin cá nhân vào, " Trạm trái cây duyên phận" đã làm cho người may mắn nhất và cậu bạn của mình một ly nước siêu lớn tên là "Sữa tươi trái cây đầy màu sắc".

Từng múi cam tròn trịa dính vào thành cốc, khi lắc sẽ hiện ra màu vàng của cam, còn nhiều loại trái cây khác nhau được cắt thành từng miếng nhỏ chất đầy cả miệng ly, Bạch Đa Đa bưng cả ly trà sữa lên hút rột một cái, tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

Ánh mắt của cậu híp lại đầy thỏa mãn.

...

Mễ Hướng Địch ở ngoài cửa hàng cũng không theo hai đứa bạn đi vào, cậu đứng ở trước màn hình mà nhớ chi tiết lại màn hình hồi nãy.

Mặc dù cậu là chuyên gia tài chính nhưng vẫn rất nhạy cảm những gì về mặt thị giác và hình ảnh.

Nếu như cậu nhớ không lầm, một giây trước khi thời gian đếm ngược kết thúc, hình ảnh mà cậu thấy ngay lúc ấy cũng không phải là ảnh ava của Bạch Đa Đa.

Chuyện này cứ như được dàn dựng sẵn vậy.

Có nên nói cho Bạch Đa Đa biết một chút hay không đây...

Chương này nhiều câu/cụm từ khó hiểu nên mình chém bậy hơi nhiều, các bạn thông cảm TT__TT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau