Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 9: Toán cao cấp rất hay
Ngày nghỉ thứ hai đếm ngược của lễ Quốc khánh, bạn nhỏ Bạch Đa Đa rốt cuộc phải bắt đầu học toán cao cấp. Đại học A yêu cầu luôn luôn nghiêm ngặt đối với sinh viên đại học năm thứ nhất, cho dù không phải 10 trường đại học đứng đầu nước Z, nhưng vẫn nổi tiếng toàn quốc.
Giáo sư Bạch không cho phép cậu được nhắc đến cách đi đường tắt cửa sau, việc học sinh ở khu vực thành phố B được cộng điểm ưu tiên cũng đã bỏ từ mấy năm trước. Cộng thêm cậu vốn cũng không quá có khiếu học, do tư chất chỉ đến thế thôi, cho nên lúc đó Bạch Đa Đa vì để được học đại học ở thành phố B, cũng đã trải qua một quãng nỗ lực phấn đấu khá dài.
Đừng nhắc đến thời kỳ địa ngục hồi cuối cấp ba, dù cho bên cạnh cậu là rất nhiều các anh chị là học trò của cha mình, đã kể cho cậu nghe về năm đầu đại học, nhưng tới lúc thật sự cậu được trải nghiệm qua thì đúng là vẫn vô cùng nhức đầu mệt não.
Dù sao thì cha cậu là giáo sư môn văn, trong khi ngành cậu học lại là Quản trị kinh doanh.
Bạn nhỏ Bạch đang nhức đầu, giờ đang cắn cán bút, đọc cuốn sách mà chỉ cần đọc tựa đã thấy nhức đầu: "Giải toán chuyên đề giới hạn".
"Dùng quy luật Robida thử xem ", cậu quay một vòng bút, bắt đầu biến đổi tử số và mẫu số ở trên tờ giấy nháp. Biến giản được một nửa lại phát hiện càng đổi càng phức tạp.
Anh bực bội gạch bỏ phép tính trước đó và lại bắt đầu cắn bút: "Thay đổi thành các phép tính vô cùng bé thì sao".
Vẫn còn chưa nhớ những kiến thức mới, Bạch Đa Đa mở laptop ra và đối chiếu với "Phép biến đổi theo cặp". Sau đó thất vọng phát hiện ra không có cách giải nào phù hợp với đề này.
Đối với toán tìm giới hạn, Bạch Đa Đa không thể tìm ra lời giải cùng một lúc, vì vậy cậu chỉ có thể nhớ lại về các phương pháp mà giáo viên đã dạy, và bắt đầu thử từng phương pháp một.
Bạch Đa Đa gãi gãi cái ót hít thở sâu một hơi, sau đó yên lặng tự nói với mình, cần cù bù thông minh, mình chậm hơn nên cần bắt đầu sớm hơn, không có việc gì, từ từ sẽ đến.
Nhưng mà hai mươi phút trôi qua, đến khi cậu đem nước trái cây trong chăn uống xong rồi, cũng vẫn không tìm được biện pháp.
Bạch Đa Đa mặt không thay đổi xem sách, trong đầu tự động hiện ra meme con panda muốn xé sách đi, bắt đầu muốn bỏ cuộc.
Đúng lúc này cửa phòng làm việc bị gõ, giọng nói dễ nghe của Triệu Bình Phong ở bên ngoài vang lên: "Thiếu gia, tôi mang hoa quả gọt sẵn, có thể vào không? "
Bạch Đa Đa nghe anh nói như vậy, do dự một chút, rồi vẫn cất cao giọng ngăn cản nói: "Hay là Triệu tiên sinh đến phòng khách chờ tôi đi! Tôi sẽ xuống". Dù cậu có không muốn cỡ nào, ở đây cũng là phòng làm việc.
Trong nháy mắt sau ngoài cửa không lên tiếng, sau đó truyền đến tiếng trả lời của Triệu Bình Phong.
Bạch Đa Đa suy nghĩ một chút, cầm cả tập vở bài toán cao cấp và giấy bút, chậm rãi đi xuống lầu.
Phòng khách có thiết kế một sân ngoài hiên nhỏ tầm mấy mét vuông, thường đặt một cái bàn nhỏ và trải miếng nệm lót, còn có tấm thảm hình bàn cờ bay, có màn cửa màu trắng ngà vải dày đủ để che được ánh mặt trời chói chang, chính là vị trí tuyệt vời cho Bạch Đa Đa nghỉ ngơi một chút.
Triệu Bình Phong đem bàn cờ để xuống, đem đĩa trái cây đã được cắt gọt khéo léo lên bàn, sau đó anh đổ ra nước chanh leo mới ép cho Bạch Đa Đa, và cuối cùng đặt một cái gối dưa hấu dễ thương vào chỗ cậu đang ngồi.
Hôm nay cho Bạch thiếu gia làm chủ đề hoa quả.
Bạch Đa Đa đang xuống lầu đã nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, vén ống tay áo lên, lộ ra bắp thịt cánh tay lực lưỡng, đang bận rộn chuẩn bị cho cậu những thứ này. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp rèm khiến cậu thấy không rõ gò má của Triệu Bình Phong, chỉ cảm thấy khuôn mặt vốn có đường nét bén nhọn kia, lúc này nhìn đã hiền hơn rất nhiều.
Sau đó người đàn ông kia cũng đã thấy cậu, nhoẻn môi cười với cậu, gương mặt có đường nét khắc sâu kia chỉ nhìn chăm chú vào cậu, kêu: "Thiếu gia, qua đây".
Người này thật sự vẫn đẹp trai quá mà, Bạch Đa Đa nghĩ đến, có điều ánh mắt lại liếc đến sách giáo khoa toán cao cấp đang cầm trong tay, tức thì suy nghĩ gì cũng tiêu mất.
Trai đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng bài tập càng mất hồn hơn.
Bạch Đa Đa chạy đến chỗ hiên nhà, cởi giày đặt sách xuống, từ từ thong thả ngồi vào vị trí của mình, đầu tiên là nhịn không được mà hút cái rột miếng nước trái cây, mùi vị chua chua ngọt ngọt làm cho cậu phải díp mắt lại.
Sờ sờ cái đệm ở dưới mông, đột nhiên cậu lại thở dài.
Trải qua mấy ngày này ở chung, Triệu Bình Phong cũng đã phát hiện lối suy nghĩ của cậu nhóc này nhảy nhót không ngừng, bây giờ thấy cậu đột nhiên thở dài, tự mình đã có suy đoán nhưng sợ không đúng nên vẫn hỏi thẳng: "Làm sao vậy thiếu gia, sao lại thở dài?"
Bạch Đa Đa giải thích: "Aiz, chỉ là có chút tiếc nuối không thể mang con mèo Tranh Tử của tôi qua đây ở, nếu không... hai chúng tôi có thể làm ổ ở chỗ này, chắc sẽ thấy tận hưởng lắm".
Đáng tiếc bản thân mình còn di học, sợ không chăm sóc tốt cho Tranh Tử được, để nó ở lại trong nhà chính rồi.
Triệu Bình Phong trong nháy mắt đã hiểu rõ ngay nguồn duyên cớ sự, anh biết Bạch Đa Đa có nuôi một con thú cưng nhỏ, rất thích, không thể nuôi ở chung với cậu, hẳn là thấy rất tiếc nuối.
Anh âm thầm sờ sờ vào mặt đồng hồ đeo tay đang giấu trong cổ tay mình, điểm đỏ ở phía trên vẫn lóe lên ở chỗ nhà họ Bạch, không đi ra...
Triệu Bình Phong vẫn rất bình tĩnh suy tính tiếp, lại nhìn thấy sách giáo khoa của cậu, mở miệng chủ động dò hỏi: "Thiếu gia đang làm bài tập à? Có chỗ nào cần tôi giúp không".
"Có ", Bạch Đa Đa buông nước trái cây, thu hồi tâm tư mà cắn môi dưới, cũng không nói quanh co, ngẩng đầu mắt lom lom nhìn người đàn ông ở bên cạnh cậu đang cúi người, người mà cậu nghi là có thể có khả năng học hành rất siêu, nói rằng: "Tôi có đề bài này không biết làm, mà anh đã hứa là sẽ dạy tôi học rồi, không được lừa tôi đấy".
Triệu Bình Phong nghe vậy, gần như không kiềm chế nổi tay của mình, muốn lấy tay bẹo bẹo cái mặt ấy.
Lời này sao mà nghe giống như đang làm nũng quá?
Trời đất chứng giám, bạn nhỏ Bạch ở nhà vẫn nói như vậy.
"Ế", Bạch Đa Đa nhìn trong mắt Triệu Bình Phong, ánh mắt đột nhiên thay đổi rất lạ, hơi nghi hoặc một chút mà nháy mắt mấy cái, lầm bầm nói: "Sao vậy ta".
Triệu Bình Phong bị lôi kéo suy nghĩ trở lại, âm thầm nhắc nhở mình phải biết nhẫn, giờ này mà động đậy gì sẽ dọa người ta sợ mất.
Anh lắc đầu nói: "Tôi chỉ đang suy nghĩ thiếu gia nên sớm tìm tôi, mới vừa rồi chắc đã vò đầu bứt tai ở trên đầu à?"
"... ", Bạch Đa Đa lặng im, làm sao anh ta lại biết mình vò đầu bứt tai ở trên đó, "Tôi thật sự không biết làm, có cách nào không", cậu cũng được nước làm tới mà than phiền nhiều hơn.
Triệu Bình Phong nhìn cái ót của cậu, tóc hơi rối, có mấy lọn tóc đã vểnh lên nói cho anh biết rằng trong phòng làm việc, mái tóc ấy đã trải qua những gì. Cố ý không có nhắc nhở Bạch Đa Đa, anh chỉ nhịn cười dụ dỗ: "Không sao cả, tôi nói được thì làm được, đây, cho tôi xem đề bài coi nào".
Anh chen vào ngồi ở vị trí bên cạnh Bạch Đa Đa, cậu thấy người này không có ý muốn trêu chọc cậu gì, Vì vậy yên tâm dịch vào bên trong, lập tức mở sách giáo khoa ra, hết sức chăm chú để nghe giải bài.
Trên sách bài tập có đề bài được khoanh vòng tròn, Triệu Bình Phong nhìn thoáng qua bài thứ nhất, đáp án đã nhanh chóng thành hình ở trong đầu.
Anh lấy bút ở trên giấy nháp, viết các bước giải xuống, vừa nhẹ nhàng giảng giải tỉ mỉ cho vì Bạch Đa Đa nghe cách suy luận: "Thiếu gia cậu nhìn đi, tử số của phân số này là một hàm lượng giác, mẫu số là lũy thừa của x. Các giới hạn như thế này thường dùng khai triển Taylor... "
Giọng nam trầm thấp trưởng thành mang theo từ tính ở bên tai Bạch Đa Đa nói liên tục, Bạch Đa Đa nghiêm túc nghe lời giả, lâu lâu lại mở miệng hỏi anh những chỗ không hiểu, 'thầy' Triệu lại đối chiếu với sách giáo khoa, giảng giải lại từ những dạng cơ bản.
Bạch Đa Đa đang vận hết nơ ron để hiểu bài giảng, còn Triệu Bình Phong vẫn vừa giảng cách làm, còn vừa thành thạo giở trò.
Vì vậy ở chỗ Bạch Đa Đa không thấy được, tay vẫn lặng lẽ vòng qua bờ vai của cậu khoác lên trên đệm, thân thể của người đàn ông càng nhích lại gần, từng bước biến thành tư thế nửa ôm, đem người nhè nhẹ ấp vào trong lòng.
Lâu lâu còn đút vô miệng người ta mấy miếng hoa quả.
Triệu Bình Phong hít sâu một hơi, khí chất Bạch Đa Đa sạch sẽ, trên người thật ra không có mùi vị gì đặc biệt, nhưng chính anh lại cảm thấy một cảm giác hết sức thỏa mãn.
Đây là một cảm giác hạnh phúc do được gần gũi.
Giữa những người bạn học chung lớp, trao đổi cách làm bài là biện pháp tốt để xúc tiến cùng nhau tiến bộ, mà còn ở chỗ Triệu Bình Phong, lại là cách tuyệt vời để thúc đẩy tình cảm và kiếm thêm 'cơ hội.'
Bạch Đa Đa vẫn đang đắm chìm trong bài vở, Triệu Bình Phong đối với cậu rất có lòng kiên nhẫn, hơn nữa kiến thức vững vàng, phụ đạo bài liên quan đến ngành học chính của mình là điều rất dễ dàng, chỉ cần hai tiếng cậu đã hoàn thành xong phần bài được phân ra để làm trong hai ngày theo kế hoạch.
Còn hiểu được toàn bộ!
Bạn nhỏ Đa Đa cười vui vẻ thật tươi cong khóe miệng, hai lúm đồng tiền đã hiện lên hai bên gương mặt, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy nhìn Triệu Bình Phong, nghiêm túc nói rằng: "Cám ơn anh nha Triệu tiên sinh, tôi nghe đã hiểu rồi".
Như thấy được ánh mặt trời, Triệu Bình Phong cười đến mặt người dạ thú: "Vậy tôi có phần thưởng gì không?".
Bạch Đa Đa sửng sốt: "Ế? "
Mặt người dạ thú nói cái làm liền, ngón trỏ hướng đến lúm đồng tiền mơ ước đã lâu, chọc chọc vào hai cái.
Bạch Đa Đa chịu sao thấu, trực tiếp đập quyển sách lên mặt anh, đẩy anh ra ngoài.
Rõ ràng cậu còn chưa đồng ý mà!!!
Editor: Có ai hiểu 2 chương toán là về cái gì không, kiến thức toán của tui đã dừng sau cấp hai nên đọc vô hiểu gì chết liền =))
Giáo sư Bạch không cho phép cậu được nhắc đến cách đi đường tắt cửa sau, việc học sinh ở khu vực thành phố B được cộng điểm ưu tiên cũng đã bỏ từ mấy năm trước. Cộng thêm cậu vốn cũng không quá có khiếu học, do tư chất chỉ đến thế thôi, cho nên lúc đó Bạch Đa Đa vì để được học đại học ở thành phố B, cũng đã trải qua một quãng nỗ lực phấn đấu khá dài.
Đừng nhắc đến thời kỳ địa ngục hồi cuối cấp ba, dù cho bên cạnh cậu là rất nhiều các anh chị là học trò của cha mình, đã kể cho cậu nghe về năm đầu đại học, nhưng tới lúc thật sự cậu được trải nghiệm qua thì đúng là vẫn vô cùng nhức đầu mệt não.
Dù sao thì cha cậu là giáo sư môn văn, trong khi ngành cậu học lại là Quản trị kinh doanh.
Bạn nhỏ Bạch đang nhức đầu, giờ đang cắn cán bút, đọc cuốn sách mà chỉ cần đọc tựa đã thấy nhức đầu: "Giải toán chuyên đề giới hạn".
"Dùng quy luật Robida thử xem ", cậu quay một vòng bút, bắt đầu biến đổi tử số và mẫu số ở trên tờ giấy nháp. Biến giản được một nửa lại phát hiện càng đổi càng phức tạp.
Anh bực bội gạch bỏ phép tính trước đó và lại bắt đầu cắn bút: "Thay đổi thành các phép tính vô cùng bé thì sao".
Vẫn còn chưa nhớ những kiến thức mới, Bạch Đa Đa mở laptop ra và đối chiếu với "Phép biến đổi theo cặp". Sau đó thất vọng phát hiện ra không có cách giải nào phù hợp với đề này.
Đối với toán tìm giới hạn, Bạch Đa Đa không thể tìm ra lời giải cùng một lúc, vì vậy cậu chỉ có thể nhớ lại về các phương pháp mà giáo viên đã dạy, và bắt đầu thử từng phương pháp một.
Bạch Đa Đa gãi gãi cái ót hít thở sâu một hơi, sau đó yên lặng tự nói với mình, cần cù bù thông minh, mình chậm hơn nên cần bắt đầu sớm hơn, không có việc gì, từ từ sẽ đến.
Nhưng mà hai mươi phút trôi qua, đến khi cậu đem nước trái cây trong chăn uống xong rồi, cũng vẫn không tìm được biện pháp.
Bạch Đa Đa mặt không thay đổi xem sách, trong đầu tự động hiện ra meme con panda muốn xé sách đi, bắt đầu muốn bỏ cuộc.
Đúng lúc này cửa phòng làm việc bị gõ, giọng nói dễ nghe của Triệu Bình Phong ở bên ngoài vang lên: "Thiếu gia, tôi mang hoa quả gọt sẵn, có thể vào không? "
Bạch Đa Đa nghe anh nói như vậy, do dự một chút, rồi vẫn cất cao giọng ngăn cản nói: "Hay là Triệu tiên sinh đến phòng khách chờ tôi đi! Tôi sẽ xuống". Dù cậu có không muốn cỡ nào, ở đây cũng là phòng làm việc.
Trong nháy mắt sau ngoài cửa không lên tiếng, sau đó truyền đến tiếng trả lời của Triệu Bình Phong.
Bạch Đa Đa suy nghĩ một chút, cầm cả tập vở bài toán cao cấp và giấy bút, chậm rãi đi xuống lầu.
Phòng khách có thiết kế một sân ngoài hiên nhỏ tầm mấy mét vuông, thường đặt một cái bàn nhỏ và trải miếng nệm lót, còn có tấm thảm hình bàn cờ bay, có màn cửa màu trắng ngà vải dày đủ để che được ánh mặt trời chói chang, chính là vị trí tuyệt vời cho Bạch Đa Đa nghỉ ngơi một chút.
Triệu Bình Phong đem bàn cờ để xuống, đem đĩa trái cây đã được cắt gọt khéo léo lên bàn, sau đó anh đổ ra nước chanh leo mới ép cho Bạch Đa Đa, và cuối cùng đặt một cái gối dưa hấu dễ thương vào chỗ cậu đang ngồi.
Hôm nay cho Bạch thiếu gia làm chủ đề hoa quả.
Bạch Đa Đa đang xuống lầu đã nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, vén ống tay áo lên, lộ ra bắp thịt cánh tay lực lưỡng, đang bận rộn chuẩn bị cho cậu những thứ này. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp rèm khiến cậu thấy không rõ gò má của Triệu Bình Phong, chỉ cảm thấy khuôn mặt vốn có đường nét bén nhọn kia, lúc này nhìn đã hiền hơn rất nhiều.
Sau đó người đàn ông kia cũng đã thấy cậu, nhoẻn môi cười với cậu, gương mặt có đường nét khắc sâu kia chỉ nhìn chăm chú vào cậu, kêu: "Thiếu gia, qua đây".
Người này thật sự vẫn đẹp trai quá mà, Bạch Đa Đa nghĩ đến, có điều ánh mắt lại liếc đến sách giáo khoa toán cao cấp đang cầm trong tay, tức thì suy nghĩ gì cũng tiêu mất.
Trai đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng bài tập càng mất hồn hơn.
Bạch Đa Đa chạy đến chỗ hiên nhà, cởi giày đặt sách xuống, từ từ thong thả ngồi vào vị trí của mình, đầu tiên là nhịn không được mà hút cái rột miếng nước trái cây, mùi vị chua chua ngọt ngọt làm cho cậu phải díp mắt lại.
Sờ sờ cái đệm ở dưới mông, đột nhiên cậu lại thở dài.
Trải qua mấy ngày này ở chung, Triệu Bình Phong cũng đã phát hiện lối suy nghĩ của cậu nhóc này nhảy nhót không ngừng, bây giờ thấy cậu đột nhiên thở dài, tự mình đã có suy đoán nhưng sợ không đúng nên vẫn hỏi thẳng: "Làm sao vậy thiếu gia, sao lại thở dài?"
Bạch Đa Đa giải thích: "Aiz, chỉ là có chút tiếc nuối không thể mang con mèo Tranh Tử của tôi qua đây ở, nếu không... hai chúng tôi có thể làm ổ ở chỗ này, chắc sẽ thấy tận hưởng lắm".
Đáng tiếc bản thân mình còn di học, sợ không chăm sóc tốt cho Tranh Tử được, để nó ở lại trong nhà chính rồi.
Triệu Bình Phong trong nháy mắt đã hiểu rõ ngay nguồn duyên cớ sự, anh biết Bạch Đa Đa có nuôi một con thú cưng nhỏ, rất thích, không thể nuôi ở chung với cậu, hẳn là thấy rất tiếc nuối.
Anh âm thầm sờ sờ vào mặt đồng hồ đeo tay đang giấu trong cổ tay mình, điểm đỏ ở phía trên vẫn lóe lên ở chỗ nhà họ Bạch, không đi ra...
Triệu Bình Phong vẫn rất bình tĩnh suy tính tiếp, lại nhìn thấy sách giáo khoa của cậu, mở miệng chủ động dò hỏi: "Thiếu gia đang làm bài tập à? Có chỗ nào cần tôi giúp không".
"Có ", Bạch Đa Đa buông nước trái cây, thu hồi tâm tư mà cắn môi dưới, cũng không nói quanh co, ngẩng đầu mắt lom lom nhìn người đàn ông ở bên cạnh cậu đang cúi người, người mà cậu nghi là có thể có khả năng học hành rất siêu, nói rằng: "Tôi có đề bài này không biết làm, mà anh đã hứa là sẽ dạy tôi học rồi, không được lừa tôi đấy".
Triệu Bình Phong nghe vậy, gần như không kiềm chế nổi tay của mình, muốn lấy tay bẹo bẹo cái mặt ấy.
Lời này sao mà nghe giống như đang làm nũng quá?
Trời đất chứng giám, bạn nhỏ Bạch ở nhà vẫn nói như vậy.
"Ế", Bạch Đa Đa nhìn trong mắt Triệu Bình Phong, ánh mắt đột nhiên thay đổi rất lạ, hơi nghi hoặc một chút mà nháy mắt mấy cái, lầm bầm nói: "Sao vậy ta".
Triệu Bình Phong bị lôi kéo suy nghĩ trở lại, âm thầm nhắc nhở mình phải biết nhẫn, giờ này mà động đậy gì sẽ dọa người ta sợ mất.
Anh lắc đầu nói: "Tôi chỉ đang suy nghĩ thiếu gia nên sớm tìm tôi, mới vừa rồi chắc đã vò đầu bứt tai ở trên đầu à?"
"... ", Bạch Đa Đa lặng im, làm sao anh ta lại biết mình vò đầu bứt tai ở trên đó, "Tôi thật sự không biết làm, có cách nào không", cậu cũng được nước làm tới mà than phiền nhiều hơn.
Triệu Bình Phong nhìn cái ót của cậu, tóc hơi rối, có mấy lọn tóc đã vểnh lên nói cho anh biết rằng trong phòng làm việc, mái tóc ấy đã trải qua những gì. Cố ý không có nhắc nhở Bạch Đa Đa, anh chỉ nhịn cười dụ dỗ: "Không sao cả, tôi nói được thì làm được, đây, cho tôi xem đề bài coi nào".
Anh chen vào ngồi ở vị trí bên cạnh Bạch Đa Đa, cậu thấy người này không có ý muốn trêu chọc cậu gì, Vì vậy yên tâm dịch vào bên trong, lập tức mở sách giáo khoa ra, hết sức chăm chú để nghe giải bài.
Trên sách bài tập có đề bài được khoanh vòng tròn, Triệu Bình Phong nhìn thoáng qua bài thứ nhất, đáp án đã nhanh chóng thành hình ở trong đầu.
Anh lấy bút ở trên giấy nháp, viết các bước giải xuống, vừa nhẹ nhàng giảng giải tỉ mỉ cho vì Bạch Đa Đa nghe cách suy luận: "Thiếu gia cậu nhìn đi, tử số của phân số này là một hàm lượng giác, mẫu số là lũy thừa của x. Các giới hạn như thế này thường dùng khai triển Taylor... "
Giọng nam trầm thấp trưởng thành mang theo từ tính ở bên tai Bạch Đa Đa nói liên tục, Bạch Đa Đa nghiêm túc nghe lời giả, lâu lâu lại mở miệng hỏi anh những chỗ không hiểu, 'thầy' Triệu lại đối chiếu với sách giáo khoa, giảng giải lại từ những dạng cơ bản.
Bạch Đa Đa đang vận hết nơ ron để hiểu bài giảng, còn Triệu Bình Phong vẫn vừa giảng cách làm, còn vừa thành thạo giở trò.
Vì vậy ở chỗ Bạch Đa Đa không thấy được, tay vẫn lặng lẽ vòng qua bờ vai của cậu khoác lên trên đệm, thân thể của người đàn ông càng nhích lại gần, từng bước biến thành tư thế nửa ôm, đem người nhè nhẹ ấp vào trong lòng.
Lâu lâu còn đút vô miệng người ta mấy miếng hoa quả.
Triệu Bình Phong hít sâu một hơi, khí chất Bạch Đa Đa sạch sẽ, trên người thật ra không có mùi vị gì đặc biệt, nhưng chính anh lại cảm thấy một cảm giác hết sức thỏa mãn.
Đây là một cảm giác hạnh phúc do được gần gũi.
Giữa những người bạn học chung lớp, trao đổi cách làm bài là biện pháp tốt để xúc tiến cùng nhau tiến bộ, mà còn ở chỗ Triệu Bình Phong, lại là cách tuyệt vời để thúc đẩy tình cảm và kiếm thêm 'cơ hội.'
Bạch Đa Đa vẫn đang đắm chìm trong bài vở, Triệu Bình Phong đối với cậu rất có lòng kiên nhẫn, hơn nữa kiến thức vững vàng, phụ đạo bài liên quan đến ngành học chính của mình là điều rất dễ dàng, chỉ cần hai tiếng cậu đã hoàn thành xong phần bài được phân ra để làm trong hai ngày theo kế hoạch.
Còn hiểu được toàn bộ!
Bạn nhỏ Đa Đa cười vui vẻ thật tươi cong khóe miệng, hai lúm đồng tiền đã hiện lên hai bên gương mặt, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy nhìn Triệu Bình Phong, nghiêm túc nói rằng: "Cám ơn anh nha Triệu tiên sinh, tôi nghe đã hiểu rồi".
Như thấy được ánh mặt trời, Triệu Bình Phong cười đến mặt người dạ thú: "Vậy tôi có phần thưởng gì không?".
Bạch Đa Đa sửng sốt: "Ế? "
Mặt người dạ thú nói cái làm liền, ngón trỏ hướng đến lúm đồng tiền mơ ước đã lâu, chọc chọc vào hai cái.
Bạch Đa Đa chịu sao thấu, trực tiếp đập quyển sách lên mặt anh, đẩy anh ra ngoài.
Rõ ràng cậu còn chưa đồng ý mà!!!
Editor: Có ai hiểu 2 chương toán là về cái gì không, kiến thức toán của tui đã dừng sau cấp hai nên đọc vô hiểu gì chết liền =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất