Chương 7: Một lời không hợp
Cận Chu không trả lời ngay lập tức, giả vờ nhìn vào những tấm ảnh, để tranh thủ thời gian suy nghĩ.
Dương Thời Dữ thận trọng cẩn thận, lại đội một chiếc mũ bóng chày. Camera gần đó chắc chắn không chụp được khuôn mặt của hắn. Mà hắn lại đậu xe ở một con phố hẻo lánh, có lẽ là cố tình tránh camera và không muốn tiết lộ hành tung của mình.
Từ góc độ này, cảnh sát có lẽ hoàn toàn không có cách nào nắm được thông tin của Dương Thời Dữ, cho nên rất hiển nhiên, Cận Chu đã trở thành bước đột phá duy nhất.
......Sao cậu lại trở thành đồng đội heo rồi?
Một lúc sau, Cận Chu đặt tấm ảnh xuống, dáng vẻ như thường lệ nhìn Nhậm Văn Lệ nói: "Tôi không biết."
"Cậu xác định?" Nhậm Văn Lệ nhướng mày, hiển nhiên là không tin lời Cận Chu nói, "Hai người các cậu đi rất gần nhau."
"Đi rất gần không có nghĩa là quen biết, đúng không?"
Cận Chu nhớ rõ, sau khi ra khỏi khu nhà ngang, Dương Thời Dữ đã đi ở phía trước, từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào với cậu.
Còn ở nơi hai người cùng lên xe, Cận Chu cơ bản có thể chắc chắn rằng không có camera ở đó, bởi vì nếu cảnh sát lấy được biển số xe, khẳng định họ đã sớm điều tra ra danh tính của Dương Thời Dữ, không đến mức phải tra hỏi cậu như thế này.
Nhậm Văn Lệ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, bất động nhìn Cận Chu. Một lúc sau, có lẽ là không nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào, cô đổi một cách khác, hỏi: "Tối hôm qua khi nào thì cậu về đến nhà?"
Cận Chu suy nghĩ một chút: "Khoảng mười một giờ."
Khu ổ chuột cách khu phố cũ không xa. Cả hai đều có địa hình phức tạp, phạm vi giám sát không toàn diện, thời gian Dương Thời Dữ lái xe đưa Cận Chu về nhà thực ra không chênh lệch nhiều so với thời gian Cận Chu tự đi bộ về nhà.
Nó chỉ phụ thuộc vào việc Nhậm Văn Lệ có nắm chặt không chịu buông, tra hỏi cách thức Cận Chu trở về nhà hay không.
Nhậm Văn Lệ trầm mặc, lật xem tài liệu trong tay, ở nơi cô không nhìn thấy, lưng Cận Chu căng chặt lại.
May mắn thay, sau sự im lặng khiến người nghẹt thở, Nhậm Văn Lệ lại vòng trở lại động cơ Cận Chu đi đến khu nhà ngang, hỏi Cận Chu làm sao biết được địa chỉ cụ thể nơi ở của Vương Đại Vinh.
"Cầm ảnh chụp đi hỏi thăm xung quanh." Cận Chu thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên bịa ra một cái cớ, nhưng vẻ mặt vẫn như lúc nãy, không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
"Cậu không tin tưởng phía cảnh sát sao?" Nhậm Văn Lệ thu hồi tầm mắt sắc bén, đổi trở về giọng điệu nói chuyện thường ngày, "Chuyện của cha mẹ cậu, phía cảnh sát nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
"Không phải là tôi không tin." Cận Chu cuối cùng cũng bắt được cơ hội thở dài một hơi, đem căng thẳng trong lòng cùng thở ra, "Tôi chỉ là không muốn bị động chờ đợi tin tức."
Lại nói, Cận Chu và Nhậm Văn Lệ quen biết nhau trong một tình huống khá kịch tính.
Một khách hàng đến tiệm sửa xe của Cận Chu, yêu cầu thay cản trước(*) và kính chắn gió. Cận Chu nhìn thấy cản trước xe có một vết lõm, kính chắn gió bị nện thành một cái hố lớn, vì vậy lắm mồm hỏi vài câu, nhưng lại thấy phản ứng của người khách hàng rất đáng ngờ.
Sau khi khách hàng rời đi, Cận Chu cẩn thận kiểm tra toàn bộ chiếc xe, phát hiện vết máu đã được lau chùi ở trong cốp xe, bởi vậy đã vạch trần ra một vụ án gây tai nạn rồi giấu xác.
Khi đó, Nhậm Văn Lệ vẫn đang làm việc trong Cục Cảnh Sát, thấy Cận Chu lý giải được mọi tình tiết của vụ án, quả thật không thể tin rằng cậu chỉ là một thợ sửa xe.
Hai người sau này dần trở nên quen thuộc, Nhậm Văn Lệ cũng chứng kiến Cận Chu vượt qua kỳ thi tư pháp.
Cho nên Cận Chu tự đi điều tra vụ án của cha mẹ mình, Nhậm Văn Lệ cũng không thấy lạ chút nào, thậm chí còn biết rằng ngăn cản Cận Chu là việc làm vô ích.
Chủ đề dần dần lệch khỏi vụ án giết người, Nhậm Văn Lệ kịp thời dừng lại, chỉ vào Dương Thời Dữ trong tấm ảnh, hỏi Cận Chu: "Cậu nhớ kỹ lại xem, người này có đặc điểm gì không?"
Lúc này, Cận Chu mới hoàn toàn thả lỏng, bởi vì Nhậm Văn Lệ rõ ràng đã tin lời cậu nói.
Cậu phối hợp cầm tấm ảnh lên nhìn lại lần nữa, thầm nghĩ người này ngoài đẹp trai ra còn có thể có đặc điểm gì?
Bất quá ngoài mặt cậu vẫn khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Người này làm sao, là hung thủ sao?"
Nhậm Văn Lệ lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Không chắc chắn."
Bầu không khí giữa hai người rõ ràng đã thay đổi.
Cận Chu đã bị thẩm vấn suốt từ nãy giờ, không tìm thấy cơ hội để hỏi về vụ án, nhưng bây giờ Nhậm Văn Lệ bắt đầu trả lời câu hỏi của cậu, điều đó có nghĩa là cuộc thẩm vấn đã kết thúc, cuộc đối thoại giữa hai người biến thành nói chuyện phiếm.
"Khi rời đi vào tối hôm qua, tôi nghe thấy trong tòa nhà có một đứa trẻ đang khóc", Cận Chu chủ động nói về vụ án, "Có phải là người nhà của nạn nhân không?"
"Cậu nghe thấy khi nào?" Nhậm Văn Lệ hỏi.
Cận Chu chỉ vào thời gian trên bức ảnh giám sát.
"Không khác biệt lắm, những người hàng xóm khác cũng nghe thấy vào lúc đó." Nhậm Văn Lệ trầm ngâm cầm ảnh chụp lên, "Có điều, cậu đã giúp chúng tôi xác định được thời gian cụ thể."
Khi người khác nghe thấy tiếng khóc, họ nhất định sẽ không nhìn đồng hồ, cũng chỉ có Cận Chu vào khoảnh khắc quay đầu đúng lúc bị camera giám sát chụp lại, mới có thể giúp phía cảnh sát xác định chính xác thời gian.
"Đây là thời gian gây án sao?" Cận Chu lại hỏi.
Nhậm Văn Lệ gật đầu: "Đứa trẻ bị kinh sợ, không hỏi ra được bao nhiêu thông tin, có điều có thể chắc chắn rằng, đứa bé bị nhốt trong phòng ngủ, cùng lúc đó, hung thủ đã thực hiện hành vi giết người ở phòng khách."
Điều này ăn khớp với tin đồn của cư dân rằng, lúc hung thủ gây án đứa bé đang ở trong nhà.
Cận Chu theo sát hỏi: "Liệu Vương Đại Vinh có phải là hung thủ không?"
Nhậm Văn Lệ không thể hiểu được mà nhìn Cận Chu, dở khóc dở cười nói: "Cậu cũng đừng lăn lộn mù quáng nữa, vụ này không liên quan gì đến Vương Đại Vinh."
Cận Chu có chút ngượng ngùng sờ sờ gáy, thật ra cậu cũng cảm thấy hơn phân nửa là không có liên quan, nhưng lại sợ bỏ lỡ mất một khả năng.
Nếu đã như vậy, cũng không cần thiết tiếp tục hỏi về vụ án, nhưng trước khi rời đi, Cận Chu phải lau sạch mông cái đã.
"Nếu hung thủ gây án vào lúc này," Cận Chu lại chỉ vào thời gian trên ảnh chụp, "Điều đó có nghĩa là người trước mặt tôi không phải là kẻ tình nghi, đúng không?"
"Cho dù không phải kẻ tình nghi gây án, nhưng cách ăn mặc của người này cũng rất đáng ngờ." Nhậm Văn Lệ nói.
Cận Chu thầm nghĩ Dương Thời Dữ thực sự quá xui xẻo, vốn dĩ tới vô ảnh đi vô tung(*), không ai phát hiện ra, kết quả lại đụng phải một vụ án mạng, thu hút sự chú ý của cảnh sát.
"Chẳng lẽ là trộm sao?" Cận Chu trong lòng thầm xin lỗi Nhậm Văn Lệ, cố ý làm lệch hướng điều tra, "Những tòa nhà này an ninh kém, kẻ trộm không phải thường xuyên tới sao?"
"Cũng có thể." Nhậm Văn Lệ gật đầu, "Chúng tôi phải xác nhận lại lần nữa."
Cận Chu thở phào nhẹ nhõm, dù sao chỉ cần Dương Thời Dữ không phải là hung thủ, phía cảnh sát sẽ không cắn chặt không buông.
Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cậu vẫn nên thông báo một tiếng cho Dương Thời Dữ.
Sau khi ra khỏi Cục Cảnh Sát, Cận Chu trước tiên lái xe trở lại tiệm sửa xe, sau đó đi bộ đến tòa án.
Đại sảnh tòa án có thông tin về phiên tòa trong ngày, Cận Chu nhìn quanh một vòng, phát hiện hôm nay Dương Thời Dữ không có phiên tòa, nhất thời không còn manh mối, không biết nên đi đâu tìm Dương Thời Dữ.
Bất kỳ ai cũng có thể gọi điện đến văn phòng thẩm phán, nhưng hầu hết đều do trợ lý thẩm phán nhấc máy.
Đợi tan làm rồi đến cũng được......
Quên đi, Cận Chu lập tức đánh gãy cái suy nghĩ này.
Cậu cũng không phải đến đón vợ tan làm, phí tâm tư này làm gì?
Do dự một hồi, Cận Chu lấy điện thoại di động ra, tìm lại số điện thoại đã bị cậu phong ấn từ lâu.
Tiếng nhắc cuộc gọi vang lên ba lần, giọng nói lạnh lùng của Dương Thời Dữ vang lên ở đầu dây bên kia: "Alo?"
Cận Chu như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, năm lần bảy lượt xác nhận không gọi nhầm số, mới một lần nữa đưa điện thoại lên tai: "Anh không chặn số của tôi?"
Rất lâu trước đây, có một lần Cận Chu say rượu, gọi điện thoại cho Dương Thời Dữ, mắng chửi hắn một trận xối xả. Kể từ đó, Cận Chu luôn cho rằng Dương Thời Dữ đã chặn số cậu, nhưng bây giờ xem ra, Dương Thời Dữ không có bụng dạ hẹp hòi như cậu nghĩ.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu của Dương Thời Dữ không chút thay đổi, một câu hỏi một câu nói giống như đang trần thuật, nếu để Cận Chu phiên dịch, thì ba chữ này đại khái sẽ có nghĩa là: Có rắm mau thả.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Cận Chu cố ý nhây với hắn, kết quả rất hiển nhiên —— Dương Thời Dữ trực tiếp cúp điện thoại.
Cận Chu thầm chửi tục một câu, gọi lại cho Dương Thời Dữ, lần này Dương Thời Dữ bắt máy rất nhanh, nhưng không nói lời nào, như thể đang thầm giục Cận Chu: Tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng.
"Khu nhà ngang chúng ta đến vào tối hôm qua đã xảy ra một vụ án mạng." Cận Chu nói, "Tôi vừa trở về từ Cục Cảnh Sát."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng động xê dịch ghế, tiếp theo là tiếng giày da giẫm trên mặt đất. Một lúc sau, toàn bộ âm thanh đều biến mất, chỉ nghe thấy Dương Thời Dữ hỏi: "Sau đó?"
"Có phải anh cố tình tránh camera giám sát không?" Cận Chu đang đi trên đường trở về, theo bản năng quan sát xung quanh, "Camera theo dõi không chụp được mặt anh, nhưng nó đã chụp được cảnh anh đi cùng tôi."
Dương Thời Dữ không trả lời, chắc là đang nhớ lại những chi tiết của đêm qua.
"Tôi nói tôi không quen biết anh, phía cảnh sát không có hoài nghi." Cận Chu nói, " Nhưng không loại trừ khả năng họ sẽ tra ra được anh. "
"Sẽ không." Dương Thời Dữ nhàn nhạt nói, "Tuyến đường tôi chọn là tuyến đường ít camera giám sát nhất. Nếu không có cậu, họ căn bản sẽ không biết bắt đầu tra từ đâu."
Cận Chu: "......" Được rồi, cái này càng làm cho cậu giống đồng đội heo hơn.
Nhưng vào lúc này, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cận Chu, cậu đứng yên tại chỗ, hỏi: "Sao anh lại có kinh nghiệm như vậy?"
Dương Thời Dữ không hiểu ý của Cận Chu: "Cái gì?"
"Anh thường xuyên đi điều tra bí mật như tối hôm qua sao?" Nhiều mảnh ghép dần dần tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh, Cận Chu lập tức trở nên thông suốt, khóe miệng không nhịn được câu lên một độ cung vui vẻ, "Tôi đã nói sao anh lại đi mua một chiếc xe, trông bộ dạng anh có vẻ rất nhàn rỗi nhỉ, đại thẩm phán Dương."
Dương Thời Dữ vẫn như cũ không có phản ứng gì: "Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Anh mua một chiếc xe hơi vì anh thường xuyên ra ngoài để điều tra, cách cải trang, sự nhạy bén với camera giám sát của anh, cho thấy đây không phải là lần đầu tiên anh làm việc này." Cận Chu cất bước, tiếp tục đi trở về, "Tôi lại đoán tiếp, anh đã sớm biết vụ án của cha mẹ tôi có ẩn tình, cho nên luôn bí mật đi điều tra, đúng không?"
Dương Thời Dữ không thể tự mình điều tra từng vụ án, nếu như nhất định phải chỉ ra một vụ án đặc biệt nào đó, thì chỉ có thể là vụ tai nạn xe hơi của cha mẹ Cận Chu.
Trên thực tế, đêm qua Dương Thời Dữ đến khu nhà ngang, chính là để điều tra chuyện này.
Đầu dây bên kia trầm mặc lại, một lúc sau giọng nói không mặn không nhạt của Dương Thời Dữ vang lên: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Đương nhiên, Cận Chu sẽ không dễ bị gạt như vậy, cậu lại hỏi: "Năm đó bố tôi đang thẩm tra vụ án gì vậy? Ông ấy rốt cuộc có kẻ thù nào?"
Lần này, giọng nói của Dương Thời Dữ triệt để lạnh xuống: "Tôi rất bận."
Cuộc gọi đột ngột bị ngắt ở đây, Cận Chu cau mày "Aish" mội tiếng, một lời không hợp liền cúp máy, thật sự không dễ thương chút nào.
Dương Thời Dữ thận trọng cẩn thận, lại đội một chiếc mũ bóng chày. Camera gần đó chắc chắn không chụp được khuôn mặt của hắn. Mà hắn lại đậu xe ở một con phố hẻo lánh, có lẽ là cố tình tránh camera và không muốn tiết lộ hành tung của mình.
Từ góc độ này, cảnh sát có lẽ hoàn toàn không có cách nào nắm được thông tin của Dương Thời Dữ, cho nên rất hiển nhiên, Cận Chu đã trở thành bước đột phá duy nhất.
......Sao cậu lại trở thành đồng đội heo rồi?
Một lúc sau, Cận Chu đặt tấm ảnh xuống, dáng vẻ như thường lệ nhìn Nhậm Văn Lệ nói: "Tôi không biết."
"Cậu xác định?" Nhậm Văn Lệ nhướng mày, hiển nhiên là không tin lời Cận Chu nói, "Hai người các cậu đi rất gần nhau."
"Đi rất gần không có nghĩa là quen biết, đúng không?"
Cận Chu nhớ rõ, sau khi ra khỏi khu nhà ngang, Dương Thời Dữ đã đi ở phía trước, từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào với cậu.
Còn ở nơi hai người cùng lên xe, Cận Chu cơ bản có thể chắc chắn rằng không có camera ở đó, bởi vì nếu cảnh sát lấy được biển số xe, khẳng định họ đã sớm điều tra ra danh tính của Dương Thời Dữ, không đến mức phải tra hỏi cậu như thế này.
Nhậm Văn Lệ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, bất động nhìn Cận Chu. Một lúc sau, có lẽ là không nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào, cô đổi một cách khác, hỏi: "Tối hôm qua khi nào thì cậu về đến nhà?"
Cận Chu suy nghĩ một chút: "Khoảng mười một giờ."
Khu ổ chuột cách khu phố cũ không xa. Cả hai đều có địa hình phức tạp, phạm vi giám sát không toàn diện, thời gian Dương Thời Dữ lái xe đưa Cận Chu về nhà thực ra không chênh lệch nhiều so với thời gian Cận Chu tự đi bộ về nhà.
Nó chỉ phụ thuộc vào việc Nhậm Văn Lệ có nắm chặt không chịu buông, tra hỏi cách thức Cận Chu trở về nhà hay không.
Nhậm Văn Lệ trầm mặc, lật xem tài liệu trong tay, ở nơi cô không nhìn thấy, lưng Cận Chu căng chặt lại.
May mắn thay, sau sự im lặng khiến người nghẹt thở, Nhậm Văn Lệ lại vòng trở lại động cơ Cận Chu đi đến khu nhà ngang, hỏi Cận Chu làm sao biết được địa chỉ cụ thể nơi ở của Vương Đại Vinh.
"Cầm ảnh chụp đi hỏi thăm xung quanh." Cận Chu thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên bịa ra một cái cớ, nhưng vẻ mặt vẫn như lúc nãy, không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
"Cậu không tin tưởng phía cảnh sát sao?" Nhậm Văn Lệ thu hồi tầm mắt sắc bén, đổi trở về giọng điệu nói chuyện thường ngày, "Chuyện của cha mẹ cậu, phía cảnh sát nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
"Không phải là tôi không tin." Cận Chu cuối cùng cũng bắt được cơ hội thở dài một hơi, đem căng thẳng trong lòng cùng thở ra, "Tôi chỉ là không muốn bị động chờ đợi tin tức."
Lại nói, Cận Chu và Nhậm Văn Lệ quen biết nhau trong một tình huống khá kịch tính.
Một khách hàng đến tiệm sửa xe của Cận Chu, yêu cầu thay cản trước(*) và kính chắn gió. Cận Chu nhìn thấy cản trước xe có một vết lõm, kính chắn gió bị nện thành một cái hố lớn, vì vậy lắm mồm hỏi vài câu, nhưng lại thấy phản ứng của người khách hàng rất đáng ngờ.
Sau khi khách hàng rời đi, Cận Chu cẩn thận kiểm tra toàn bộ chiếc xe, phát hiện vết máu đã được lau chùi ở trong cốp xe, bởi vậy đã vạch trần ra một vụ án gây tai nạn rồi giấu xác.
Khi đó, Nhậm Văn Lệ vẫn đang làm việc trong Cục Cảnh Sát, thấy Cận Chu lý giải được mọi tình tiết của vụ án, quả thật không thể tin rằng cậu chỉ là một thợ sửa xe.
Hai người sau này dần trở nên quen thuộc, Nhậm Văn Lệ cũng chứng kiến Cận Chu vượt qua kỳ thi tư pháp.
Cho nên Cận Chu tự đi điều tra vụ án của cha mẹ mình, Nhậm Văn Lệ cũng không thấy lạ chút nào, thậm chí còn biết rằng ngăn cản Cận Chu là việc làm vô ích.
Chủ đề dần dần lệch khỏi vụ án giết người, Nhậm Văn Lệ kịp thời dừng lại, chỉ vào Dương Thời Dữ trong tấm ảnh, hỏi Cận Chu: "Cậu nhớ kỹ lại xem, người này có đặc điểm gì không?"
Lúc này, Cận Chu mới hoàn toàn thả lỏng, bởi vì Nhậm Văn Lệ rõ ràng đã tin lời cậu nói.
Cậu phối hợp cầm tấm ảnh lên nhìn lại lần nữa, thầm nghĩ người này ngoài đẹp trai ra còn có thể có đặc điểm gì?
Bất quá ngoài mặt cậu vẫn khẽ cau mày, lắc đầu nói: "Người này làm sao, là hung thủ sao?"
Nhậm Văn Lệ lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Không chắc chắn."
Bầu không khí giữa hai người rõ ràng đã thay đổi.
Cận Chu đã bị thẩm vấn suốt từ nãy giờ, không tìm thấy cơ hội để hỏi về vụ án, nhưng bây giờ Nhậm Văn Lệ bắt đầu trả lời câu hỏi của cậu, điều đó có nghĩa là cuộc thẩm vấn đã kết thúc, cuộc đối thoại giữa hai người biến thành nói chuyện phiếm.
"Khi rời đi vào tối hôm qua, tôi nghe thấy trong tòa nhà có một đứa trẻ đang khóc", Cận Chu chủ động nói về vụ án, "Có phải là người nhà của nạn nhân không?"
"Cậu nghe thấy khi nào?" Nhậm Văn Lệ hỏi.
Cận Chu chỉ vào thời gian trên bức ảnh giám sát.
"Không khác biệt lắm, những người hàng xóm khác cũng nghe thấy vào lúc đó." Nhậm Văn Lệ trầm ngâm cầm ảnh chụp lên, "Có điều, cậu đã giúp chúng tôi xác định được thời gian cụ thể."
Khi người khác nghe thấy tiếng khóc, họ nhất định sẽ không nhìn đồng hồ, cũng chỉ có Cận Chu vào khoảnh khắc quay đầu đúng lúc bị camera giám sát chụp lại, mới có thể giúp phía cảnh sát xác định chính xác thời gian.
"Đây là thời gian gây án sao?" Cận Chu lại hỏi.
Nhậm Văn Lệ gật đầu: "Đứa trẻ bị kinh sợ, không hỏi ra được bao nhiêu thông tin, có điều có thể chắc chắn rằng, đứa bé bị nhốt trong phòng ngủ, cùng lúc đó, hung thủ đã thực hiện hành vi giết người ở phòng khách."
Điều này ăn khớp với tin đồn của cư dân rằng, lúc hung thủ gây án đứa bé đang ở trong nhà.
Cận Chu theo sát hỏi: "Liệu Vương Đại Vinh có phải là hung thủ không?"
Nhậm Văn Lệ không thể hiểu được mà nhìn Cận Chu, dở khóc dở cười nói: "Cậu cũng đừng lăn lộn mù quáng nữa, vụ này không liên quan gì đến Vương Đại Vinh."
Cận Chu có chút ngượng ngùng sờ sờ gáy, thật ra cậu cũng cảm thấy hơn phân nửa là không có liên quan, nhưng lại sợ bỏ lỡ mất một khả năng.
Nếu đã như vậy, cũng không cần thiết tiếp tục hỏi về vụ án, nhưng trước khi rời đi, Cận Chu phải lau sạch mông cái đã.
"Nếu hung thủ gây án vào lúc này," Cận Chu lại chỉ vào thời gian trên ảnh chụp, "Điều đó có nghĩa là người trước mặt tôi không phải là kẻ tình nghi, đúng không?"
"Cho dù không phải kẻ tình nghi gây án, nhưng cách ăn mặc của người này cũng rất đáng ngờ." Nhậm Văn Lệ nói.
Cận Chu thầm nghĩ Dương Thời Dữ thực sự quá xui xẻo, vốn dĩ tới vô ảnh đi vô tung(*), không ai phát hiện ra, kết quả lại đụng phải một vụ án mạng, thu hút sự chú ý của cảnh sát.
"Chẳng lẽ là trộm sao?" Cận Chu trong lòng thầm xin lỗi Nhậm Văn Lệ, cố ý làm lệch hướng điều tra, "Những tòa nhà này an ninh kém, kẻ trộm không phải thường xuyên tới sao?"
"Cũng có thể." Nhậm Văn Lệ gật đầu, "Chúng tôi phải xác nhận lại lần nữa."
Cận Chu thở phào nhẹ nhõm, dù sao chỉ cần Dương Thời Dữ không phải là hung thủ, phía cảnh sát sẽ không cắn chặt không buông.
Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cậu vẫn nên thông báo một tiếng cho Dương Thời Dữ.
Sau khi ra khỏi Cục Cảnh Sát, Cận Chu trước tiên lái xe trở lại tiệm sửa xe, sau đó đi bộ đến tòa án.
Đại sảnh tòa án có thông tin về phiên tòa trong ngày, Cận Chu nhìn quanh một vòng, phát hiện hôm nay Dương Thời Dữ không có phiên tòa, nhất thời không còn manh mối, không biết nên đi đâu tìm Dương Thời Dữ.
Bất kỳ ai cũng có thể gọi điện đến văn phòng thẩm phán, nhưng hầu hết đều do trợ lý thẩm phán nhấc máy.
Đợi tan làm rồi đến cũng được......
Quên đi, Cận Chu lập tức đánh gãy cái suy nghĩ này.
Cậu cũng không phải đến đón vợ tan làm, phí tâm tư này làm gì?
Do dự một hồi, Cận Chu lấy điện thoại di động ra, tìm lại số điện thoại đã bị cậu phong ấn từ lâu.
Tiếng nhắc cuộc gọi vang lên ba lần, giọng nói lạnh lùng của Dương Thời Dữ vang lên ở đầu dây bên kia: "Alo?"
Cận Chu như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, năm lần bảy lượt xác nhận không gọi nhầm số, mới một lần nữa đưa điện thoại lên tai: "Anh không chặn số của tôi?"
Rất lâu trước đây, có một lần Cận Chu say rượu, gọi điện thoại cho Dương Thời Dữ, mắng chửi hắn một trận xối xả. Kể từ đó, Cận Chu luôn cho rằng Dương Thời Dữ đã chặn số cậu, nhưng bây giờ xem ra, Dương Thời Dữ không có bụng dạ hẹp hòi như cậu nghĩ.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu của Dương Thời Dữ không chút thay đổi, một câu hỏi một câu nói giống như đang trần thuật, nếu để Cận Chu phiên dịch, thì ba chữ này đại khái sẽ có nghĩa là: Có rắm mau thả.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Cận Chu cố ý nhây với hắn, kết quả rất hiển nhiên —— Dương Thời Dữ trực tiếp cúp điện thoại.
Cận Chu thầm chửi tục một câu, gọi lại cho Dương Thời Dữ, lần này Dương Thời Dữ bắt máy rất nhanh, nhưng không nói lời nào, như thể đang thầm giục Cận Chu: Tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng.
"Khu nhà ngang chúng ta đến vào tối hôm qua đã xảy ra một vụ án mạng." Cận Chu nói, "Tôi vừa trở về từ Cục Cảnh Sát."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng động xê dịch ghế, tiếp theo là tiếng giày da giẫm trên mặt đất. Một lúc sau, toàn bộ âm thanh đều biến mất, chỉ nghe thấy Dương Thời Dữ hỏi: "Sau đó?"
"Có phải anh cố tình tránh camera giám sát không?" Cận Chu đang đi trên đường trở về, theo bản năng quan sát xung quanh, "Camera theo dõi không chụp được mặt anh, nhưng nó đã chụp được cảnh anh đi cùng tôi."
Dương Thời Dữ không trả lời, chắc là đang nhớ lại những chi tiết của đêm qua.
"Tôi nói tôi không quen biết anh, phía cảnh sát không có hoài nghi." Cận Chu nói, " Nhưng không loại trừ khả năng họ sẽ tra ra được anh. "
"Sẽ không." Dương Thời Dữ nhàn nhạt nói, "Tuyến đường tôi chọn là tuyến đường ít camera giám sát nhất. Nếu không có cậu, họ căn bản sẽ không biết bắt đầu tra từ đâu."
Cận Chu: "......" Được rồi, cái này càng làm cho cậu giống đồng đội heo hơn.
Nhưng vào lúc này, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cận Chu, cậu đứng yên tại chỗ, hỏi: "Sao anh lại có kinh nghiệm như vậy?"
Dương Thời Dữ không hiểu ý của Cận Chu: "Cái gì?"
"Anh thường xuyên đi điều tra bí mật như tối hôm qua sao?" Nhiều mảnh ghép dần dần tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh, Cận Chu lập tức trở nên thông suốt, khóe miệng không nhịn được câu lên một độ cung vui vẻ, "Tôi đã nói sao anh lại đi mua một chiếc xe, trông bộ dạng anh có vẻ rất nhàn rỗi nhỉ, đại thẩm phán Dương."
Dương Thời Dữ vẫn như cũ không có phản ứng gì: "Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Anh mua một chiếc xe hơi vì anh thường xuyên ra ngoài để điều tra, cách cải trang, sự nhạy bén với camera giám sát của anh, cho thấy đây không phải là lần đầu tiên anh làm việc này." Cận Chu cất bước, tiếp tục đi trở về, "Tôi lại đoán tiếp, anh đã sớm biết vụ án của cha mẹ tôi có ẩn tình, cho nên luôn bí mật đi điều tra, đúng không?"
Dương Thời Dữ không thể tự mình điều tra từng vụ án, nếu như nhất định phải chỉ ra một vụ án đặc biệt nào đó, thì chỉ có thể là vụ tai nạn xe hơi của cha mẹ Cận Chu.
Trên thực tế, đêm qua Dương Thời Dữ đến khu nhà ngang, chính là để điều tra chuyện này.
Đầu dây bên kia trầm mặc lại, một lúc sau giọng nói không mặn không nhạt của Dương Thời Dữ vang lên: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Đương nhiên, Cận Chu sẽ không dễ bị gạt như vậy, cậu lại hỏi: "Năm đó bố tôi đang thẩm tra vụ án gì vậy? Ông ấy rốt cuộc có kẻ thù nào?"
Lần này, giọng nói của Dương Thời Dữ triệt để lạnh xuống: "Tôi rất bận."
Cuộc gọi đột ngột bị ngắt ở đây, Cận Chu cau mày "Aish" mội tiếng, một lời không hợp liền cúp máy, thật sự không dễ thương chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất