Chương 26: Kẹo dẻo
Không biết qua bao lâu, yến tiệc bên ngoài mới tan rã, tiếng người ồn ào giống như là đang đứng ở cạnh cửa, làm cho người ta cảm giác họ tùy thời đều sẽ tiến vào, bỗng nhiên một tiếng đập cửa vang lên.
Rõ ràng là thính lực hơn người nhưng Kiều Tước lại tựa như là không nghe thấy, vẫn chăm chú hôn môi với Sở Ninh, cuối cùng còn hạ giọng hà hơi bên cạnh lỗ tai của nhóc con: "Bảo bối vừa chặt vừa ướt, lại muốn phun nước sao?"
Vòng eo của Kiều Tước cứ như cái động cơ vĩnh viễn, liên tục thẳng lưng chịch làm, ngón tay thon dài còn duỗi ra xoa nắn âm đế sưng đỏ của Sở Ninh.
"Ưm...Có người...A..." Lỗ nhỏ của Sở Ninh khẩn trương co rút lại, cơ thể sướng chịu không nổi, tay nhỏ gắt gao nắm chặt tấm thảm dưới thân, làm cho chiếc thảm mềm mại bị cào ra nếp nhăn, giống như như vậy có thể giải quyết được tình dục trong người cậu.
Ngón tay Kiều Tước thọc mở nụ hoa đang tràn lan nước dâm, môi mỏng hôn lên đôi môi Sở Ninh: "Đừng sợ, ngoại trừ anh thì không có kẻ nào được nhìn thấy em."
"A a a..." Sở Ninh bị vẻ mặt bá đạo của hắn làm cho say mê, khoái cảm gấp bội dưới thân khiến cho cậu không còn rảnh để lo lắng sẽ có người tiến vào nữa, may mà cánh cửa kia cũng không mở ra, giống như người bên ngoài đã rời đi.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Kiều Tước moi đào bên trong bướm nhỏ của Sở Ninh, lỗ nhỏ phía sau theo khoái cảm ở mặt trước mà cắn hút ngày càng lợi hại, tầng tầng lớp lớp nếp nhăn trên vách thịt quấn lấy dương v*t Kiều Tước, làm cho Kiều Tước nhịn không được kêu rên một tiếng, khàn khàn nói bên tai Sở Ninh: "A...Bên trong bướm non của bé dâm nóng quá...Không ngừng cắn chặt anh...Thật sướng..."
"...A...Câm miệng...Đừng đùa nữa..." Sở Ninh bị hắn chơi cái bướm đến run rẩy phun ra lượng lớn nước dâm, tay nhỏ vô lực mà đấm đánh trên ngực Kiều Tước, ngửa đầu thở dốc gọi, đôi mắt mông lung: "A...Không chịu nổi...Anh nhanh lên..."
Pháo thứ hai của Kiều Tước luôn luôn rất lâu, lúc ánh mắt Sở Ninh đã mờ mịt, hắn vẫn còn siêng năng thao làm.
Biết Sở Ninh đã sắp đến cực hạn, Kiều Tước liên tục đưa đẩy tăng nhanh ý muốn bắn tinh, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt thiếu niên bị chịch đến bất lực, cúi người hỏi Sở Ninh: "Bảo bối muốn bị chịch đến bắn không, hử?"
"Ưm...A...Đừng...Quá sâu...A a...Em muốn bắn...Bắn rồi..." Tiếng rên rỉ hỗn loạn của Sở Ninh theo động tác của hắn mà ngày càng to lên, cuối cùng dùng hết sức lực thẳng lưng, há miệng không kêu được chữ nào, dòng nước trong lỗ dâm phun lên bụng nhỏ của Kiều Tước, làm cho lớp lông dưới háng hắn cũng ướt dầm dề tỏa sáng.
Lỗ bướm Sở Ninh cao trào mấp máy, côn th*t phía trước sưng lên đỏ bừng, mắt thấy sắp bắn, đang muốn duỗi tay vuốt lên lại bị Kiều Tước xấu xa lấp kín mã mắt.
"Ha...A...Để em bắn...a a..." côn th*t Sở Ninh lay động, đôi mắt nghẹn đỏ tình dục, ủy khuất trừng Kiều Tước.
Kiều Tước hôn cậu, giọng nói khàn khàn: "Ngoan, chờ anh cùng nhau."
Động tác của hắn lại vô cùng tương phản với nụ hôn ôn nhu này, dương v*t dính đầy nước dâm trơn láng điên cuồng thọc cắm, nếp nhăn mềm mại bị căng ra rồi lại đẩy vào.
"Ưm...Đừng mà..." Sở Ninh chịu không nổi đẩy bụng hắn, như là con mồi bị báo săn giam cầm không thể động đậy, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn hắn, cuối cùng lại chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm nhiễm tình dục của Kiều Tước, như là một con động vật nhỏ gần chết phí công thở dốc, mờ mịt nhìn cây dương v*t của Kiều Tước thọc sâu vào trong cái bướm, tinh dịch đặc sệt nóng rực phun lên điểm dâm bên trong.
Lúc bắn tinh, Kiều Tước cũng không quên buông côn th*t của nhóc con ra, vật nhỏ sưng cứng kia được buông tha liền vô ý thức phun ra tinh dịch, tương phản vô cùng lớn với vẻ mặt thuần khiết mờ mịt của Sở Ninh.
Sau một lúc lâu, dưới nụ hôn ôn nhu của Kiều Tước, Sở Ninh mới lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt lên án hành vi bạo hành của hắn.
Đáng tiếc cơ thể cậu rộng mở, hai cái lỗ dâm ngập nước mấp máy, côn th*t bắn tinh mềm nhũn rũ trên bụng nhỏ, vừa rồi lượng tinh dịch bắn ra đều phun lên người cậu, không chỉ có cặp vú và cái bụng nhỏ nhuốm đẫm tinh dịch trắng ngà, mà chất lỏng kia còn chậm rãi chảy xuống, để lại một vài giọt trên cái rốn, mới tiếp tục đi xuống, tư thế rối tinh rối mù kia không có chút thuyết phục nào.
Kiều Tước nhìn ánh mắt của cậu, cười nhẹ một tiếng, quỳ một gối xuống đất giữa hai chân cậu, giống như đang cúng bái mà liếm hôn từ dưới lên trên, nam nhân ngày thường khó nắm bắt trong mắt người thường, bây giờ lại đang lười biếng duỗi lưỡi liếm ăn tinh dịch của chính mình.
Cảm giác được người ta coi mình là bảo bối trong lòng vô cùng tốt đẹp, huống chi người này lại là Kiều Tước. Sở Ninh rũ mắt nhìn hắn, tầm mắt vẫn không nỡ rời đi, cơ thể bị hắn liếm đến phát run.
Kiều Tước liếm sạch sẽ tinh dịch trên người Sở Ninh, thẳng người hôn môi cậu.
Sở Ninh bị hắn hôn, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhéo cằm đẩy hắn ra: "Có mùi."
"Là mùi vị của bảo bối, rất ngọt." Kiều Tước trợn mắt nói dối, xấu xa tiếp tục hôn cậu.
Làm gì có tinh dịch của người nào mà ngọt chứ? Nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn mặc kệ Kiều Tước chơi xấu hôn cậu, cũng không màng đến việc trong miệng của Kiều Tước đều là mùi vị của chính mình.
Hai người xà nẹo một phen, Kiều Tước sợ Sở Ninh cảm lạnh, lấy thảm lông bọc cậu lại, quay đầu đang muốn đi tìm quần áo, Sở Ninh lại duỗi tay ôm eo hắn, cái đầu xù xù cọ trên ngực Kiều Tước: "Ở lại một lúc nữa."
Kiều Tước cười, xoay người ôm cậu vào lòng, dựa tường nhìn toàn cảnh thành phố ầm ĩ bên ngoài cửa sổ, nói bên tai cậu: "Sợ cái gì, anh cũng sẽ không chạy."
Sau một lúc lâu, Sở Ninh mới nói một câu: "Nếu thật vậy thì tốt rồi."
Nói đến đây, Sở Ninh cũng cảm thấy rất lúng túng, trước nay ở trong tổ chức vẫn không sợ trời không sợ đất, thế nhưng sau khi Kiều Phỉ xuất hiện lại biến thành như vậy.
Ánh mắt Kiều Tước tối đen, nụ hôn vẫn ôn nhu như cũ: "Bảo bối của anh tốt như vậy, anh khóa lại còn không kịp, sao có thể chạy chứ?"
Sở Ninh nghe nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: "...Nếu có người nói với anh rằng em không tốt như anh nghĩ thì sao?"
Kiều Tước vừa nghe đã biết cậu đang lo lắng cái gì, đôi mắt tối sầm lại, lời nói không chút để ý thế nhưng lại không giống như đang nói giỡn: "Vậy anh sẽ giết chết tên kia, sau đó lại yêu em thêm gấp bội."
Sở Ninh quay đầu nhìn hắn, ngọn đèn dầu lộng lẫy ngoài cửa sổ chiếu vào trong căn phòng tối tăm, khiến cho khuôn mặt Kiều Tước càng thêm khắc sâu, Sở Ninh nhìn nhìn bỗng nhiên cười ra má lúm đồng tiền, nói: "Kiều Tước, sao anh lại đen tối như vậy chứ."
Đen tối làm cho cậu thích đến như vậy...
Kiều Tước cúi đầu hôn chóp mũi cậu, lười biếng cười: "Bởi vì ánh sáng của anh đều ở đây mà."
Sở Ninh ngốc lăng, sau đó cười rộ lên - - Trong đôi mắt thâm thúy của Kiều Tước chỉ có hình ảnh của mình cùng với ngọn đèn rực rỡ bên cạnh, phảng phất như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều là một mảnh tối đen, chỉ có bóng dáng của mình có thể thắp sáng vùng trời kia, làm Sở Ninh không nhịn được ngửa đầu hôn lên môi Kiều Tước, mới có thể giảm bớt cảm xúc trong lòng.
Người này tốt như vậy, làm sao cậu có thể không yêu cho được. Cho dù công khai phản bội Kiều Thời Chiếu, ngay cả khi thân phận bại lộ, video bị tung ra thì cậu cũng chấp nhận.
Bởi vì đây là Kiều Tước, hắn khác biệt với tất cả mọi người.
...
Tắm xong, hai người mới chậm rãi rời đi.
Trên xe, Sở Ninh sớm đã mệt ngủ thiếp đi, không còn lo lắng trong lòng nữa, tư thế ngủ của cậu thả lỏng hơn trước đây nhiều.
Chờ tới đèn đỏ, Kiều Tước nhìn Sở Ninh đang ngủ ngon lành trên ghế phụ, nhịn không được thò lại gần khẽ hôn một cái lên mặt cậu.
"Heo nhỏ." Nhìn Sở Ninh trong lúc ngủ mơ chu chu miệng, Kiều Tước duỗi tay nhéo mặt cậu, kéo quần áo trên người Sở Ninh lên cao một chút.
Nhưng mà tin nhắn trên di động gửi đến lại kéo hắn về hiện thực - -
Tin nhắn là của Tra Thiên nhắn đến, ngắn gọn trước sau như một, chỉ có hai chữ.
Bạch Đồ.
Đèn đỏ hết, đèn xanh sáng lên, Kiều Tước tắt di động, tiếp tục lái xe.
Cuối cùng cũng dùng tới gián điệp cài đã lâu bên người hắn, xem ra Kiều Thời Chiếu đã muốn chó cùng rứt giậu*.
(*) Chó cùng rứt giậu: Ví đến tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
Vừa lúc nhân cơ hội này nhất lao vĩnh dật*, miễn cho Sở Ninh lại lo lắng như vừa rồi nữa.
(*) Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khỏe suốt đời; một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.
...
Editor: 2 chương sau là chương cuối rồi nha bà con =)))
Rõ ràng là thính lực hơn người nhưng Kiều Tước lại tựa như là không nghe thấy, vẫn chăm chú hôn môi với Sở Ninh, cuối cùng còn hạ giọng hà hơi bên cạnh lỗ tai của nhóc con: "Bảo bối vừa chặt vừa ướt, lại muốn phun nước sao?"
Vòng eo của Kiều Tước cứ như cái động cơ vĩnh viễn, liên tục thẳng lưng chịch làm, ngón tay thon dài còn duỗi ra xoa nắn âm đế sưng đỏ của Sở Ninh.
"Ưm...Có người...A..." Lỗ nhỏ của Sở Ninh khẩn trương co rút lại, cơ thể sướng chịu không nổi, tay nhỏ gắt gao nắm chặt tấm thảm dưới thân, làm cho chiếc thảm mềm mại bị cào ra nếp nhăn, giống như như vậy có thể giải quyết được tình dục trong người cậu.
Ngón tay Kiều Tước thọc mở nụ hoa đang tràn lan nước dâm, môi mỏng hôn lên đôi môi Sở Ninh: "Đừng sợ, ngoại trừ anh thì không có kẻ nào được nhìn thấy em."
"A a a..." Sở Ninh bị vẻ mặt bá đạo của hắn làm cho say mê, khoái cảm gấp bội dưới thân khiến cho cậu không còn rảnh để lo lắng sẽ có người tiến vào nữa, may mà cánh cửa kia cũng không mở ra, giống như người bên ngoài đã rời đi.
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Kiều Tước moi đào bên trong bướm nhỏ của Sở Ninh, lỗ nhỏ phía sau theo khoái cảm ở mặt trước mà cắn hút ngày càng lợi hại, tầng tầng lớp lớp nếp nhăn trên vách thịt quấn lấy dương v*t Kiều Tước, làm cho Kiều Tước nhịn không được kêu rên một tiếng, khàn khàn nói bên tai Sở Ninh: "A...Bên trong bướm non của bé dâm nóng quá...Không ngừng cắn chặt anh...Thật sướng..."
"...A...Câm miệng...Đừng đùa nữa..." Sở Ninh bị hắn chơi cái bướm đến run rẩy phun ra lượng lớn nước dâm, tay nhỏ vô lực mà đấm đánh trên ngực Kiều Tước, ngửa đầu thở dốc gọi, đôi mắt mông lung: "A...Không chịu nổi...Anh nhanh lên..."
Pháo thứ hai của Kiều Tước luôn luôn rất lâu, lúc ánh mắt Sở Ninh đã mờ mịt, hắn vẫn còn siêng năng thao làm.
Biết Sở Ninh đã sắp đến cực hạn, Kiều Tước liên tục đưa đẩy tăng nhanh ý muốn bắn tinh, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt thiếu niên bị chịch đến bất lực, cúi người hỏi Sở Ninh: "Bảo bối muốn bị chịch đến bắn không, hử?"
"Ưm...A...Đừng...Quá sâu...A a...Em muốn bắn...Bắn rồi..." Tiếng rên rỉ hỗn loạn của Sở Ninh theo động tác của hắn mà ngày càng to lên, cuối cùng dùng hết sức lực thẳng lưng, há miệng không kêu được chữ nào, dòng nước trong lỗ dâm phun lên bụng nhỏ của Kiều Tước, làm cho lớp lông dưới háng hắn cũng ướt dầm dề tỏa sáng.
Lỗ bướm Sở Ninh cao trào mấp máy, côn th*t phía trước sưng lên đỏ bừng, mắt thấy sắp bắn, đang muốn duỗi tay vuốt lên lại bị Kiều Tước xấu xa lấp kín mã mắt.
"Ha...A...Để em bắn...a a..." côn th*t Sở Ninh lay động, đôi mắt nghẹn đỏ tình dục, ủy khuất trừng Kiều Tước.
Kiều Tước hôn cậu, giọng nói khàn khàn: "Ngoan, chờ anh cùng nhau."
Động tác của hắn lại vô cùng tương phản với nụ hôn ôn nhu này, dương v*t dính đầy nước dâm trơn láng điên cuồng thọc cắm, nếp nhăn mềm mại bị căng ra rồi lại đẩy vào.
"Ưm...Đừng mà..." Sở Ninh chịu không nổi đẩy bụng hắn, như là con mồi bị báo săn giam cầm không thể động đậy, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn hắn, cuối cùng lại chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm nhiễm tình dục của Kiều Tước, như là một con động vật nhỏ gần chết phí công thở dốc, mờ mịt nhìn cây dương v*t của Kiều Tước thọc sâu vào trong cái bướm, tinh dịch đặc sệt nóng rực phun lên điểm dâm bên trong.
Lúc bắn tinh, Kiều Tước cũng không quên buông côn th*t của nhóc con ra, vật nhỏ sưng cứng kia được buông tha liền vô ý thức phun ra tinh dịch, tương phản vô cùng lớn với vẻ mặt thuần khiết mờ mịt của Sở Ninh.
Sau một lúc lâu, dưới nụ hôn ôn nhu của Kiều Tước, Sở Ninh mới lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt lên án hành vi bạo hành của hắn.
Đáng tiếc cơ thể cậu rộng mở, hai cái lỗ dâm ngập nước mấp máy, côn th*t bắn tinh mềm nhũn rũ trên bụng nhỏ, vừa rồi lượng tinh dịch bắn ra đều phun lên người cậu, không chỉ có cặp vú và cái bụng nhỏ nhuốm đẫm tinh dịch trắng ngà, mà chất lỏng kia còn chậm rãi chảy xuống, để lại một vài giọt trên cái rốn, mới tiếp tục đi xuống, tư thế rối tinh rối mù kia không có chút thuyết phục nào.
Kiều Tước nhìn ánh mắt của cậu, cười nhẹ một tiếng, quỳ một gối xuống đất giữa hai chân cậu, giống như đang cúng bái mà liếm hôn từ dưới lên trên, nam nhân ngày thường khó nắm bắt trong mắt người thường, bây giờ lại đang lười biếng duỗi lưỡi liếm ăn tinh dịch của chính mình.
Cảm giác được người ta coi mình là bảo bối trong lòng vô cùng tốt đẹp, huống chi người này lại là Kiều Tước. Sở Ninh rũ mắt nhìn hắn, tầm mắt vẫn không nỡ rời đi, cơ thể bị hắn liếm đến phát run.
Kiều Tước liếm sạch sẽ tinh dịch trên người Sở Ninh, thẳng người hôn môi cậu.
Sở Ninh bị hắn hôn, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhéo cằm đẩy hắn ra: "Có mùi."
"Là mùi vị của bảo bối, rất ngọt." Kiều Tước trợn mắt nói dối, xấu xa tiếp tục hôn cậu.
Làm gì có tinh dịch của người nào mà ngọt chứ? Nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn mặc kệ Kiều Tước chơi xấu hôn cậu, cũng không màng đến việc trong miệng của Kiều Tước đều là mùi vị của chính mình.
Hai người xà nẹo một phen, Kiều Tước sợ Sở Ninh cảm lạnh, lấy thảm lông bọc cậu lại, quay đầu đang muốn đi tìm quần áo, Sở Ninh lại duỗi tay ôm eo hắn, cái đầu xù xù cọ trên ngực Kiều Tước: "Ở lại một lúc nữa."
Kiều Tước cười, xoay người ôm cậu vào lòng, dựa tường nhìn toàn cảnh thành phố ầm ĩ bên ngoài cửa sổ, nói bên tai cậu: "Sợ cái gì, anh cũng sẽ không chạy."
Sau một lúc lâu, Sở Ninh mới nói một câu: "Nếu thật vậy thì tốt rồi."
Nói đến đây, Sở Ninh cũng cảm thấy rất lúng túng, trước nay ở trong tổ chức vẫn không sợ trời không sợ đất, thế nhưng sau khi Kiều Phỉ xuất hiện lại biến thành như vậy.
Ánh mắt Kiều Tước tối đen, nụ hôn vẫn ôn nhu như cũ: "Bảo bối của anh tốt như vậy, anh khóa lại còn không kịp, sao có thể chạy chứ?"
Sở Ninh nghe nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: "...Nếu có người nói với anh rằng em không tốt như anh nghĩ thì sao?"
Kiều Tước vừa nghe đã biết cậu đang lo lắng cái gì, đôi mắt tối sầm lại, lời nói không chút để ý thế nhưng lại không giống như đang nói giỡn: "Vậy anh sẽ giết chết tên kia, sau đó lại yêu em thêm gấp bội."
Sở Ninh quay đầu nhìn hắn, ngọn đèn dầu lộng lẫy ngoài cửa sổ chiếu vào trong căn phòng tối tăm, khiến cho khuôn mặt Kiều Tước càng thêm khắc sâu, Sở Ninh nhìn nhìn bỗng nhiên cười ra má lúm đồng tiền, nói: "Kiều Tước, sao anh lại đen tối như vậy chứ."
Đen tối làm cho cậu thích đến như vậy...
Kiều Tước cúi đầu hôn chóp mũi cậu, lười biếng cười: "Bởi vì ánh sáng của anh đều ở đây mà."
Sở Ninh ngốc lăng, sau đó cười rộ lên - - Trong đôi mắt thâm thúy của Kiều Tước chỉ có hình ảnh của mình cùng với ngọn đèn rực rỡ bên cạnh, phảng phất như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều là một mảnh tối đen, chỉ có bóng dáng của mình có thể thắp sáng vùng trời kia, làm Sở Ninh không nhịn được ngửa đầu hôn lên môi Kiều Tước, mới có thể giảm bớt cảm xúc trong lòng.
Người này tốt như vậy, làm sao cậu có thể không yêu cho được. Cho dù công khai phản bội Kiều Thời Chiếu, ngay cả khi thân phận bại lộ, video bị tung ra thì cậu cũng chấp nhận.
Bởi vì đây là Kiều Tước, hắn khác biệt với tất cả mọi người.
...
Tắm xong, hai người mới chậm rãi rời đi.
Trên xe, Sở Ninh sớm đã mệt ngủ thiếp đi, không còn lo lắng trong lòng nữa, tư thế ngủ của cậu thả lỏng hơn trước đây nhiều.
Chờ tới đèn đỏ, Kiều Tước nhìn Sở Ninh đang ngủ ngon lành trên ghế phụ, nhịn không được thò lại gần khẽ hôn một cái lên mặt cậu.
"Heo nhỏ." Nhìn Sở Ninh trong lúc ngủ mơ chu chu miệng, Kiều Tước duỗi tay nhéo mặt cậu, kéo quần áo trên người Sở Ninh lên cao một chút.
Nhưng mà tin nhắn trên di động gửi đến lại kéo hắn về hiện thực - -
Tin nhắn là của Tra Thiên nhắn đến, ngắn gọn trước sau như một, chỉ có hai chữ.
Bạch Đồ.
Đèn đỏ hết, đèn xanh sáng lên, Kiều Tước tắt di động, tiếp tục lái xe.
Cuối cùng cũng dùng tới gián điệp cài đã lâu bên người hắn, xem ra Kiều Thời Chiếu đã muốn chó cùng rứt giậu*.
(*) Chó cùng rứt giậu: Ví đến tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
Vừa lúc nhân cơ hội này nhất lao vĩnh dật*, miễn cho Sở Ninh lại lo lắng như vừa rồi nữa.
(*) Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khỏe suốt đời; một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.
...
Editor: 2 chương sau là chương cuối rồi nha bà con =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất