Chương 46: PN17: Kẹo que (Kiều Tước x Sở Ninh)
Sở Ninh dùng tiền mua nhẫn còn dư lại mở một tiệm sách ở thành phố S, có mèo có trà có sách, giải quyết được vấn đề mèo lưu lạc, cũng có thể ngồi ở đó sáng tác vào mỗi ngày, hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của Sở Ninh.
Chạng vạng, sau đợt tuyết, ánh dương chiếu vào trong sân nhỏ, Sở Ninh nằm bẹp trên ghê bập bênh, sắp xếp lại kịch bản mới vừa sửa xong rồi đặt máy tính sang một bên, pha ly trà ngồi phơi nắng với đám mèo trong tiệm.
Tiếng nhạc và tiếng người từ sảnh ngoài truyền đến, trong bầu không khí thoải mái, Sở Ninh nhìn ánh mặt trời đang nhảy nhót ngồi cửa sổ, không biết từ lúc nào đã ôm mèo ngủ mất.
Quản lí mà Sở Ninh mời về thấy đã đến thời gian, tính toán theo lời dặn dò của Sở Ninh trước đó gọi cậu dậy, nhìn thấy cảnh đẹp trong viện lại không nỡ quấy rầy, cứ như vậy mặc quần áo đồng phục đứng đó không biết làm thế nào mới phải.
Lúc trước, cậu thấy trên thông báo tuyển dụng có để tên Sở Ninh thì đã lập tức tới ứng tuyển.
Tuy rằng những tác phẩm của Sở Ninh đều để bút danh, nhưng tên cậu cũng bị đào ra từ rất lâu rồi. Cậu vốn rất thích tác phẩm của Sở Ninh, tuy chưa từng gặp mặt nhưng cho dù là tranh hay sách đều có thể nhìn ra được người sáng tác đã biến nỗi khổ riêng thành động lực, dũng cảm lại mềm mại, ôn hòa lại có sức thuyết phục.
Sau khi thấy người thật, quản lí nhỏ càng thêm kinh ngạc - - vốn tưởng Sở Ninh chỉ là một trạch nam lớn tuổi, kết quả lại xinh đẹp như vậy, lúc Sở Ninh đứng im không nói lời nào, thoạt nhìn giống như là một cái giếng cổ, không nói một lời cũng làm cho người khác cảm thấy thoải mái, một khi di chuyển thì phảng phất như là người đẹp đi ra từ bức tranh, thêm vài phần linh động.
"Để tôi gọi giúp cho." Quản lí nhỏ quay đầu lại, không biết từ lúc nào Kiều Tước đã đứng chỗ này, thấy hắn không chút để ý đứng phía sau mình, cậu sợ tới mức xấu hổ ho khan một tiếng, vội vàng đáp một tiếng, nhanh chóng ra ngoài tiếp tục làm việc.
Tuy Kiều Tước thả nhẹ bước chân nhưng mèo con mẫn cảm vẫn tỉnh trước một bước so với Sở Ninh, đứng trên đùi cậu nhìn Kiều Tước, xác nhận là hắn vô hại mới nhẹ nhàng nhảy xuống đi tới sảnh trước.
Kiều Tước ngồi xổm xuống bên ghế bập bênh, ngón tay miêu tả khuôn mặt nhu hòa của Sở Ninh dưới ánh mặt trời, nhìn nhóc con bị mèo quậy tỉnh chậm rãi mở mắt, mới thò lại gần hôn một cái giữa mi tâm cậu: "Về nhà ăn cơm, heo nhỏ lười biếng."
"Ưm..." Sở Ninh dụi dụi mắt, thấy rõ là Kiều Tước mới hôn đáp lại, không nhanh không chậm đứng dậy theo Kiều Tước ra cửa.
Trên xe, Sở Ninh vừa mới ngủ một giấc no say đã lấy lại tinh thần, ngồi trên ghế phụ hứng thú lướt weibo sau đó nhịn không được cười.
Kiều Tước ghé mắt nhìn cậu Sở Ninh cười nhìn hắn: "Chúng ta thế nhưng cũng có fan CP, còn có siêu thoại topic."
Vốn dĩ Kiều Tước cực kỳ điệu thấp, rất ít xuất hiện trước tầm mắt công chúng, gần đây bởi vì công việc của Kiều gia nên mới lộ diện nhiều lần hơn, thế nhưng chưa được mấy giây đã gom được một lượng lớn fan.
Người biết chuyện còn đào ra ảnh chụp và dấu vết lúc trước hai người hẹn hò ở trong trường, đối chiếu với ảnh của Sở Ninh trên sách mới, lập tức đã có người nhận ra, còn xào nấu CP, hơn nữa nhiệt độ được chú ý chỉ có tăng không có giảm.
"Vừa lúc làm mọi người biết em đã có chủ." Kiều Tước lái xe, bộ dáng giống như không biết gì đến việc này.
Kiều Tước cũng không phải là người thích bị chú ý, nếu hắn muốn xóa nhất định có thể xóa được, nhưng Sở Ninh nhìn tin tức không ngừng được tung ra, lập tức đã biết hắn không ngăn cản, ngầm hiểu mà cười ra lúm đồng tiền - - muốn mọi người biết người yêu mình đã có chủ cũng không phải chỉ một mình Kiều Tước, cậu cũng giống hắn mà.
Lái xe về đến nhà, Kiều Tước còn đỗ xe ở dưới, Sở Ninh vào nhà trước mở cửa, ngôi nhà nhỏ cho mèo trên cây trong phòng khách liền đập vào mi mắt - -
Lòng Đỏ Trứng đúng là không phụ huyết thống của nó, dưới sự dốc lòng chăm sóc của Sở Ninh đã biến thành con mèo mập mạp, lúc này nó đang ngồi trên nhà cây cho mèo duỗi duỗi móng vuốt, nỗ lực bắt lấy cái đuôi của anh nhỏ.
Anh nhỏ Hổ Phách là mèo Bengal mà Kiều Tước mang về, ánh đèn trong phòng khách chiếu vào trên người nó, bộ lông mềm mại như tơ lụa lóe lên chút ánh vàng, cũng khó trách Lòng Đỏ Trứng có hứng thú với cái đuôi của nó.
(*): Mèo Bengal
Nhìn thấy Sở Ninh đã trở lại, Lòng Đỏ Trứng lập tức vứt bỏ anh nhỏ, nhảy xuống khỏi nhà cây, nhỏ giọng rầm rì, móng vuốt nhẹ nhàng cào cào ống quần Sở Ninh sau đó dùng thân mình cọ chân Sở Ninh.
"Sao lại không vào? Cơm đã dọn trên bàn rồi." Kiều Tước mở cửa tiến vào, bàn tay tự nhiên mà ôm eo Sở Ninh.
Hổ Phách ưu nhã nhảy xuống, muốn gọi em trai không nghe lời trở về, Lòng Đỏ Trứng thấy nó tới, lập tức dời mục tiêu bắt đầu làm nũng cọ nó. Hổ Phách liếm liếm đám lông bị cọ loạn trên cổ em trai một chút, sau đó cao lãnh trở về, cũng không nhìn lại Lòng Đỏ Trứng đang tung ta tung tăng đuổi theo.
Sở Ninh cho hai chú mèo ăn xong mới tới bàn ăn, nhìn Kiều Tước hâm lại đồ ăn, nhịn không được nghiêng đầu hôn môi hắn một cái.
"Đừng dụ dỗ anh." Kiều Tước rũ mắt hôn cậu, lướt qua liền ngừng.
Sở Ninh cười cào hắn: "Anh cũng có ngày hôm nay sao."
Kiều Tước nhướng mày, giả bộ không còn cách nào mặc cậu cọ lại đây, thừa dịp nhóc con đang cười lộ răng nanh liền đút cho cậu một miếng thịt bò mềm: "Ăn cơm đàng hoàng."
"Nếu không anh sẽ dụ dỗ ngược lại." Kiều Tước thò lại, xấu xa liếm vành tai Sở Ninh một cái, mang theo một trận tê dại.
Từ khi có con, đã lâu rồi Sở Ninh còn chưa bị Kiều Tước trêu chọc qua, vừa rồi vốn dĩ chỉ là muốn thừa dịp Kiều Tước không thể chạm vào cậu, khiến Kiều tước nếm thử mùi vị chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, không nghĩ tới Kiều Tước còn có hậu chiêu, Sở Ninh chưa nghĩ ra đối sách, chỉ có thể trốn, sau đó ngoan ngoãn nuốt miếng thịt trong miệng xuống.
Ánh đèn ấm áp mềm mại, món ăn mà Kiều Tước mới học bay ra từng trận mùi thơm, trong phòng quanh quẩn tiếng mèo ăn cơm, cùng với âm thanh vừa ăn vừa nháo của hai người, đúng là bộ dáng ngôi nhà lý tưởng của Sở Ninh.
Chạng vạng, sau đợt tuyết, ánh dương chiếu vào trong sân nhỏ, Sở Ninh nằm bẹp trên ghê bập bênh, sắp xếp lại kịch bản mới vừa sửa xong rồi đặt máy tính sang một bên, pha ly trà ngồi phơi nắng với đám mèo trong tiệm.
Tiếng nhạc và tiếng người từ sảnh ngoài truyền đến, trong bầu không khí thoải mái, Sở Ninh nhìn ánh mặt trời đang nhảy nhót ngồi cửa sổ, không biết từ lúc nào đã ôm mèo ngủ mất.
Quản lí mà Sở Ninh mời về thấy đã đến thời gian, tính toán theo lời dặn dò của Sở Ninh trước đó gọi cậu dậy, nhìn thấy cảnh đẹp trong viện lại không nỡ quấy rầy, cứ như vậy mặc quần áo đồng phục đứng đó không biết làm thế nào mới phải.
Lúc trước, cậu thấy trên thông báo tuyển dụng có để tên Sở Ninh thì đã lập tức tới ứng tuyển.
Tuy rằng những tác phẩm của Sở Ninh đều để bút danh, nhưng tên cậu cũng bị đào ra từ rất lâu rồi. Cậu vốn rất thích tác phẩm của Sở Ninh, tuy chưa từng gặp mặt nhưng cho dù là tranh hay sách đều có thể nhìn ra được người sáng tác đã biến nỗi khổ riêng thành động lực, dũng cảm lại mềm mại, ôn hòa lại có sức thuyết phục.
Sau khi thấy người thật, quản lí nhỏ càng thêm kinh ngạc - - vốn tưởng Sở Ninh chỉ là một trạch nam lớn tuổi, kết quả lại xinh đẹp như vậy, lúc Sở Ninh đứng im không nói lời nào, thoạt nhìn giống như là một cái giếng cổ, không nói một lời cũng làm cho người khác cảm thấy thoải mái, một khi di chuyển thì phảng phất như là người đẹp đi ra từ bức tranh, thêm vài phần linh động.
"Để tôi gọi giúp cho." Quản lí nhỏ quay đầu lại, không biết từ lúc nào Kiều Tước đã đứng chỗ này, thấy hắn không chút để ý đứng phía sau mình, cậu sợ tới mức xấu hổ ho khan một tiếng, vội vàng đáp một tiếng, nhanh chóng ra ngoài tiếp tục làm việc.
Tuy Kiều Tước thả nhẹ bước chân nhưng mèo con mẫn cảm vẫn tỉnh trước một bước so với Sở Ninh, đứng trên đùi cậu nhìn Kiều Tước, xác nhận là hắn vô hại mới nhẹ nhàng nhảy xuống đi tới sảnh trước.
Kiều Tước ngồi xổm xuống bên ghế bập bênh, ngón tay miêu tả khuôn mặt nhu hòa của Sở Ninh dưới ánh mặt trời, nhìn nhóc con bị mèo quậy tỉnh chậm rãi mở mắt, mới thò lại gần hôn một cái giữa mi tâm cậu: "Về nhà ăn cơm, heo nhỏ lười biếng."
"Ưm..." Sở Ninh dụi dụi mắt, thấy rõ là Kiều Tước mới hôn đáp lại, không nhanh không chậm đứng dậy theo Kiều Tước ra cửa.
Trên xe, Sở Ninh vừa mới ngủ một giấc no say đã lấy lại tinh thần, ngồi trên ghế phụ hứng thú lướt weibo sau đó nhịn không được cười.
Kiều Tước ghé mắt nhìn cậu Sở Ninh cười nhìn hắn: "Chúng ta thế nhưng cũng có fan CP, còn có siêu thoại topic."
Vốn dĩ Kiều Tước cực kỳ điệu thấp, rất ít xuất hiện trước tầm mắt công chúng, gần đây bởi vì công việc của Kiều gia nên mới lộ diện nhiều lần hơn, thế nhưng chưa được mấy giây đã gom được một lượng lớn fan.
Người biết chuyện còn đào ra ảnh chụp và dấu vết lúc trước hai người hẹn hò ở trong trường, đối chiếu với ảnh của Sở Ninh trên sách mới, lập tức đã có người nhận ra, còn xào nấu CP, hơn nữa nhiệt độ được chú ý chỉ có tăng không có giảm.
"Vừa lúc làm mọi người biết em đã có chủ." Kiều Tước lái xe, bộ dáng giống như không biết gì đến việc này.
Kiều Tước cũng không phải là người thích bị chú ý, nếu hắn muốn xóa nhất định có thể xóa được, nhưng Sở Ninh nhìn tin tức không ngừng được tung ra, lập tức đã biết hắn không ngăn cản, ngầm hiểu mà cười ra lúm đồng tiền - - muốn mọi người biết người yêu mình đã có chủ cũng không phải chỉ một mình Kiều Tước, cậu cũng giống hắn mà.
Lái xe về đến nhà, Kiều Tước còn đỗ xe ở dưới, Sở Ninh vào nhà trước mở cửa, ngôi nhà nhỏ cho mèo trên cây trong phòng khách liền đập vào mi mắt - -
Lòng Đỏ Trứng đúng là không phụ huyết thống của nó, dưới sự dốc lòng chăm sóc của Sở Ninh đã biến thành con mèo mập mạp, lúc này nó đang ngồi trên nhà cây cho mèo duỗi duỗi móng vuốt, nỗ lực bắt lấy cái đuôi của anh nhỏ.
Anh nhỏ Hổ Phách là mèo Bengal mà Kiều Tước mang về, ánh đèn trong phòng khách chiếu vào trên người nó, bộ lông mềm mại như tơ lụa lóe lên chút ánh vàng, cũng khó trách Lòng Đỏ Trứng có hứng thú với cái đuôi của nó.
(*): Mèo Bengal
Nhìn thấy Sở Ninh đã trở lại, Lòng Đỏ Trứng lập tức vứt bỏ anh nhỏ, nhảy xuống khỏi nhà cây, nhỏ giọng rầm rì, móng vuốt nhẹ nhàng cào cào ống quần Sở Ninh sau đó dùng thân mình cọ chân Sở Ninh.
"Sao lại không vào? Cơm đã dọn trên bàn rồi." Kiều Tước mở cửa tiến vào, bàn tay tự nhiên mà ôm eo Sở Ninh.
Hổ Phách ưu nhã nhảy xuống, muốn gọi em trai không nghe lời trở về, Lòng Đỏ Trứng thấy nó tới, lập tức dời mục tiêu bắt đầu làm nũng cọ nó. Hổ Phách liếm liếm đám lông bị cọ loạn trên cổ em trai một chút, sau đó cao lãnh trở về, cũng không nhìn lại Lòng Đỏ Trứng đang tung ta tung tăng đuổi theo.
Sở Ninh cho hai chú mèo ăn xong mới tới bàn ăn, nhìn Kiều Tước hâm lại đồ ăn, nhịn không được nghiêng đầu hôn môi hắn một cái.
"Đừng dụ dỗ anh." Kiều Tước rũ mắt hôn cậu, lướt qua liền ngừng.
Sở Ninh cười cào hắn: "Anh cũng có ngày hôm nay sao."
Kiều Tước nhướng mày, giả bộ không còn cách nào mặc cậu cọ lại đây, thừa dịp nhóc con đang cười lộ răng nanh liền đút cho cậu một miếng thịt bò mềm: "Ăn cơm đàng hoàng."
"Nếu không anh sẽ dụ dỗ ngược lại." Kiều Tước thò lại, xấu xa liếm vành tai Sở Ninh một cái, mang theo một trận tê dại.
Từ khi có con, đã lâu rồi Sở Ninh còn chưa bị Kiều Tước trêu chọc qua, vừa rồi vốn dĩ chỉ là muốn thừa dịp Kiều Tước không thể chạm vào cậu, khiến Kiều tước nếm thử mùi vị chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, không nghĩ tới Kiều Tước còn có hậu chiêu, Sở Ninh chưa nghĩ ra đối sách, chỉ có thể trốn, sau đó ngoan ngoãn nuốt miếng thịt trong miệng xuống.
Ánh đèn ấm áp mềm mại, món ăn mà Kiều Tước mới học bay ra từng trận mùi thơm, trong phòng quanh quẩn tiếng mèo ăn cơm, cùng với âm thanh vừa ăn vừa nháo của hai người, đúng là bộ dáng ngôi nhà lý tưởng của Sở Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất