Chương 16
Edit: Ney
Di chứng sau một đêm phóng túng là ngày hôm sau cả hai người Nhâm Kiệt với Tôn Xuyên đều đi làm với tình trạng đau đầu sắp nứt.
Tôn Xuyên còn khá một chút, dẫu sao cũng là làm ông chủ, quá lắm thì chúi trong phòng làm việc không gặp người khác. Nhâm Kiệt xui cái là đúng lúc còn có một cuộc hội nghị lớn, miệng cười mà mày thì nhíu, vô số người đi ngang qua cạnh anh đều cảm khái một câu: “Anh Kiệt à, anh đúng thật là càng ngày ra dáng đó…”
Cảm xúc buồn rầu mang vị dịu dàng này người bình thường có mà học mà hiểu đằng trời ấy.
Đối với điều này Nhâm Kiệt không hề đáp lời gì. Ráng chịu đến lúc tan tầm về nhà, anh đặt lưng xuống giường cái là gần như ngủ say như chết. Giấc ngủ này, kéo dài vài chục tiếng.
Đợi đến khi anh mở mắt lần nữa, thì đã trưa trờ trưa trật.
May ngày hôm qua là cuối tuần, nếu không kiểu vin cớ ngủ dậy muộn này, Nhâm Kiệt mà nói ra có lẽ sẽ bị tất cả mọi người cười chết.
Anh rửa mặt rồi thu dọn nhà sơ sơ tý, thấy thời gian đã đến tầm tầm chiều rồi, mới gọi một cuộc điện thoại. Anh gọi cho Tôn Xuyên.
Hiển nhiên tình hình của đối phương cũng không khá hơn anh là bao. Khi nhận được điện thoại của anh, Tôn Xuyên vẫn còn lơ ma lơ mơ chưa tỉnh hẳn.
“Vẫn đang ngủ à?” Nhâm Kiệt cười cười.
Tôn Xuyên ở đầu dây bên kia khá là khó chịu rên rỉ một tiếng, hồi lâu sau mới nặn ra được một câu: “Ngủ đến mức tôi buồn ói luôn…”
Cảm giác đó thật sự đúng chả khác gì uống say túy lúy cả. Toàn thân mất sức người lâng lâng, ngay cả nhận cuộc điện thoại thôi y cũng phải dùng cả tay cả chân bò từ trên giường qua.
Nhâm Kiệt nhướng cao mày, anh cố tình đợi hắn đến thời gian này mới gọi điện thoại chính do biết chắc đối phương có khi ngủ bù. Mấy ngày nay tất cả mọi người cứ bòn xài tinh thần sức lực như thể thần kinh vậy, không cố gắng mà lại sức, chứ vác cái bộ dạng quỷ tha ma bắt đấy đi ra ngoài ai nhìn cũng bị dọa chết toi.
Mà dù sao anh gọi cũng gọi rồi, y theo tính tình của anh là chắc chắn sẽ không làm chuyện kiểu như đò đưa giả bộ nói một câu “Ô vậy thôi, cậu ngủ tiếp đi”, rồi sau đó cúp điện thoại dâu.
Anh cảm thấy được khùa người khác lúc đang ngủ ngon quả thật đáng xấu hổ, thế nhưng người mà sau khi khua xong lại tỏ thái độ thật ra không có việc gì đâu, anh ngủ tiếp đi càng đáng ăn đòn.
Tiện tay cầm một miếng táo nhét vào miệng, anh hắng giọng: “Ra ngoài đi.”
Tôn Xuyên vẫn còn hơi lên mây: “Đi làm gì?”
Trời sáng choang đừng nói bắt đầu uống luôn chứ… Bây giờ y ngửi thấy mùi rượu thôi cũng buồn ói đây này~
“Leo núi.” Nhâm Kiệt cười liếc mắt nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ. Loại thời tiết này mà làm tổ ngột ngạt trong nhà là phạm tội ấy, chuyện có tý thôi qua rồi chính là qua rồi, tuy làm bộ chẳng có việc gì thì là tự phỉnh mình dối cả người khác quá, nhưng cứ ôm khư khư lấy quá khứ cũng có vẻ rất ngu xuẩn.
Ban đầu Tôn Xuyên không muốn đi, dù sao tâm trạng y thật ra còn chưa hồi lại như cũ, nhưng mà Nhâm Kiệt lặp lại liên tiếp vài lần thì y lại hơi ngại.
Tôn Xuyên ráng gắng gượng tắm rửa thay quần áo khác, khi y chuẩn bị xong xuôi thì cuộc gọi của Nhâm Kiệt vừa lúc tới.
Nếu không phải chỗ ở của hai người tính kiểu gì cũng không coi là gần, thì y cũng nghi liệu người này có ở luôn cửa nhà mình không nữa. Quái quá rồi đó.
Sau đó lúc Tôn Xuyên nhắc chuyện này với Nhâm Kiệt, đối phương chẳng qua chỉ thoảng cười.
“Chứng tỏ hai ta có duyên.” Người đàn ông trước giờ luôn ưu nhã nhướng mày, trong mắt có chút hững hờ, song còn có vài phần thâm ý khó bề miêu tả.
Chỉ có điều, khi đó Tôn Xuyên vẫn chưa để ý đến.
Sau đó suốt gần một tháng, mỗi cuối tuần Nhâm Kiệt đều sẽ lôi Tôn Xuyên ra khỏi nhà. Leo núi chạy xe shopping, gần như mọi cái cớ có thể nghĩ ra được đều bị dùng một lần. Thật ra trong tình huống như vậy, là ai thì cũng sẽ cảm giác được cố tình. Nhưng có lẽ bởi người làm là Nhâm Kiệt, hoặc người bị tha lôi chạy khắp nơi là Tôn Xuyên, hai người này một người thì lòng dạ vô tư, một người khác thì hoàn toàn không để ý, bảo đi phía Đông liền đi đằng đông, bảo đi phía tây liền đi đằng tây, còn nghe lời hơn cả cái xe nữa.
Có lẽ là ngắm phong cảnh núi sông quá nhiều, giở đi giở lại như thế mấy tuần, trái lại tâm trạng của Tôn Xuyên thật sự khá hơn nhiều. Chí ít không phải cái loại trạng thái mất ba hồn bảy vía như hồi đầu nữa.
Tình cờ nói đùa đôi chút, thuận miệng trêu vài câu, thậm chí hứng lên hai tên đàn ông chạy đến Happy Valley chơi bắn súng[0] hồi lâu, thắng được một con thú bông to hai người cười ngơ mãi lâu, cuối cùng thì tặng cho một cô bé.
[0] Nguyên văn 欢乐谷 (Hoan Nhạc Cốc) tức Happy Valley: Khu liên hợp vui chơi giải trí thuộc tập đoàn cùng tên.
Trò bắn súng: tức là cái trò bắn súng mọi người hay thấy ở hội chợ đó, bên bán dịch vụ sẽ đưa bạn cây súng với đạn giả, bắn trúng phần thưởng nào (thường là thù nhồi bông, đồ chơi,…) thì được phần thưởng đó.
Trên đường trở về, Tôn Xuyên hãy còn đang cảm khái tài bắn chuẩn xác của mình: “Dáng vẻ xanh cả mặt của ông chủ ấy đúng là quá đã!”
Chỉ là sự chuẩn xác của Tôn Xuyên quả thật có hơi dị chút. Nhâm Kiệt vừa lái xe vừa liếc nhìn y: “Có phải cậu từng luyện rồi không?”
Bảo là lần đầu tiên khẳng định chẳng ai tin. Tôn Xuyên cũng không giả vờ, cười cười gật đầu: “Trước kia bố tôi tham gia quân đội, lúc còn bé đã bị tha đến sân bắn rồi.”
Thật ra nếu không có một số chuyện phát sinh về sau, có lẽ bây giờ Tôn Xuyên đã đi làm lính rồi. Những người xuất thân gia đình quân nhân đều khó tránh khỏi hơi mang lòng muốn đầu quân, từ nhỏ được tiếp thu sự giáo dục sắt đá, sẵn sàng hi sinh cũng là nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy thành tính cách y như vậy.
“Thì ra bố cậu là quân nhân hả?”
Ngược lại cũng giống thật ấy chứ. So với thương nhân bình thường, trên người Tôn Xuyên luôn có vẻ nhiều thêm song lại cũng thiếu thiếu chút gì đó. Bây giờ biết được xuất thân của y, trái lại rất nhiều chuyện đã hợp lý.
“Ừm.” Tôn Xuyên gật đầu một cái, nhưng không có nói thêm nữa.
Ở một mức độ nào đó tính ra y không phải là một đứa con hiếu thuận. Bởi vì y biết đối với chuyện come out hay lựa chọn nghề nghiệp của mình, người nhà mình đều có quá quá là nhiều bất mãn.
Nhưng mà giấu được nhất thời chứ không giấu được cả đời, Tôn Xuyên cảm thấy có một số việc ban đầu chọn cách thẳng thắn tựu chung vẫn tốt hơn dùng lời nói dối chồng chất, sau cuối hoàn toàn trở thành kết cục đáng buồn không lối thoát. Nếu biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt, y thà dùng thời gian về sau nỗ lực từ từ khiến người nhà chấp nhận, còn tốt hơn là sống dễ chịu trong sự yên bình giả tạo mang tính tự huyễn hoặc bản thân dối lừa người khác. Đợi đến khi sự việc vỡ lở, thì lại trở tay không kịp.
Hướng suy xét vấn đề này của Tôn Xuyên rất giống với Nhâm Kiệt. Cả hai người bọn họ đều là kẻ đặt sự lựa chọn lên ngay trước đầu.
Hạ cửa xe xuống, gió đêm thổi vào trong xe, cũng như thổi đi cái ngột ngạt vẫn luôn quấy nhiễu y, Tôn Xuyên hít một hơi thật sâu: “Kỳ thật đời người vẫn đẹp quá đi chư.”
Nhâm Kiệt chợt cười: “Cậu lại bắt đầu đấy.”
Lúc trước hai người đi leo núi, sau khi leo đến đỉnh núi con người này cũng cảm khái cái gì mà tầm mắt trải khắp núi non như xem trọn bể dâu cuộc đời[1] như một ông già. Lúc đi ngang qua chòi nghỉ mát, xem các cụ chơi cờ mà cũng xem mất gần một tiếng.
[1] Nguyên văn cả câu không phải thơ ca gì cả. Chỗ này tui đi tìm hiểu thì vế đầu có lẽ tác giả mượn ý câu cuối của bài thơ Vọng Nhạc của Đỗ Phủ. Thấy bảo đây là câu thơ thường hay được dân TQ cảm khái nhất khi leo được lên đỉnh núi =))) Ý tả cảm giác nhỏ bé của con người trước thiên nhiên, cũng ngụ ý là đứng ở chỗ cao rồi thì thấy những thứ khác chỉ là nhỏ bé thôi.Chi tiết m.n cứ search tên bài bằng tiếng Việt là ra, có nhiều bài dịch thơ hay và phân tích chi tiết phết
Nhất là chỗ núi mà hai người họ chọn đó chính là khu du lịch nổi tiếng cho người cao tuổi.
Dọc đường leo từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi, không ít người lớn tuổi gặp trên đường cổ vũ hai người họ gắng lên, sau đó khỏe phăm phăm vượt qua hai người bọn họ.
Cho nên sau đó Tôn Xuyên thẳng thắn đùa cợt nói: “Kỳ thật chính ra hai ta đến là để tăng cường sự tự tin cho đám các ông các bà ấy đúng không?”
Hầu như mỗi một người vượt qua hai người bọn bọ đều cười cực kỳ xán lạn. Nhâm Kiệt lúc đó chỉ cười theo, nhất thời cũng không nghĩ ra cái gì để trả lời y.
Nói kiểu gì được đây nhỉ?
Tuy rằng trẻ hơn mấy chục tuổi, nhưng lại không có thứ xúc cảm mãnh liệt ấy.
Vì thế con người tựu chung chỉ lúc mới sinh ra hoặc khi tuổi đã xế tà mới sẽ cảm thấy mình sống thật đơn thuần. Một là cái gì cũng vẫn chưa hiểu, một là cái gì cũng đã có thể buông xuống.
Nhấn phát nhạc trong xe, ca khúc hoàng kim quen thuộc hoài cựu chảy ra, đi kèm gió đêm thoải mái vô cùng. Tôn Xuyên thỏa mãn thở dài một hơi nhắm mắt dựa vào ghế, Nhâm Kiệt chuyên tâm lái xe, để mặc cảnh sắc vút qua một bên, không gửi lại bất kỳ dấu vết.
[2] Nguyên văn 金曲: Tui đi tra toàn chỉ ra giải thưởng Kim Khúc (GMA) thôi. Nhưng theo cái kiểu hàng gì xịn là thêm “kim” vào thì tui cho là ở đây hiểu nôm na kiểu mấy bài hát rất được yêu thích, rất hay, bất hủ ấy, (T.T) ai biết gì hơn thì góp ý tui nhe.
Tuy anh hơi sướt mướt, nhưng mà kệ chứ, ai quy định giai nhà lính, ông chủ nhà hàng là không được khóc lóc kể lể đâu:v
Di chứng sau một đêm phóng túng là ngày hôm sau cả hai người Nhâm Kiệt với Tôn Xuyên đều đi làm với tình trạng đau đầu sắp nứt.
Tôn Xuyên còn khá một chút, dẫu sao cũng là làm ông chủ, quá lắm thì chúi trong phòng làm việc không gặp người khác. Nhâm Kiệt xui cái là đúng lúc còn có một cuộc hội nghị lớn, miệng cười mà mày thì nhíu, vô số người đi ngang qua cạnh anh đều cảm khái một câu: “Anh Kiệt à, anh đúng thật là càng ngày ra dáng đó…”
Cảm xúc buồn rầu mang vị dịu dàng này người bình thường có mà học mà hiểu đằng trời ấy.
Đối với điều này Nhâm Kiệt không hề đáp lời gì. Ráng chịu đến lúc tan tầm về nhà, anh đặt lưng xuống giường cái là gần như ngủ say như chết. Giấc ngủ này, kéo dài vài chục tiếng.
Đợi đến khi anh mở mắt lần nữa, thì đã trưa trờ trưa trật.
May ngày hôm qua là cuối tuần, nếu không kiểu vin cớ ngủ dậy muộn này, Nhâm Kiệt mà nói ra có lẽ sẽ bị tất cả mọi người cười chết.
Anh rửa mặt rồi thu dọn nhà sơ sơ tý, thấy thời gian đã đến tầm tầm chiều rồi, mới gọi một cuộc điện thoại. Anh gọi cho Tôn Xuyên.
Hiển nhiên tình hình của đối phương cũng không khá hơn anh là bao. Khi nhận được điện thoại của anh, Tôn Xuyên vẫn còn lơ ma lơ mơ chưa tỉnh hẳn.
“Vẫn đang ngủ à?” Nhâm Kiệt cười cười.
Tôn Xuyên ở đầu dây bên kia khá là khó chịu rên rỉ một tiếng, hồi lâu sau mới nặn ra được một câu: “Ngủ đến mức tôi buồn ói luôn…”
Cảm giác đó thật sự đúng chả khác gì uống say túy lúy cả. Toàn thân mất sức người lâng lâng, ngay cả nhận cuộc điện thoại thôi y cũng phải dùng cả tay cả chân bò từ trên giường qua.
Nhâm Kiệt nhướng cao mày, anh cố tình đợi hắn đến thời gian này mới gọi điện thoại chính do biết chắc đối phương có khi ngủ bù. Mấy ngày nay tất cả mọi người cứ bòn xài tinh thần sức lực như thể thần kinh vậy, không cố gắng mà lại sức, chứ vác cái bộ dạng quỷ tha ma bắt đấy đi ra ngoài ai nhìn cũng bị dọa chết toi.
Mà dù sao anh gọi cũng gọi rồi, y theo tính tình của anh là chắc chắn sẽ không làm chuyện kiểu như đò đưa giả bộ nói một câu “Ô vậy thôi, cậu ngủ tiếp đi”, rồi sau đó cúp điện thoại dâu.
Anh cảm thấy được khùa người khác lúc đang ngủ ngon quả thật đáng xấu hổ, thế nhưng người mà sau khi khua xong lại tỏ thái độ thật ra không có việc gì đâu, anh ngủ tiếp đi càng đáng ăn đòn.
Tiện tay cầm một miếng táo nhét vào miệng, anh hắng giọng: “Ra ngoài đi.”
Tôn Xuyên vẫn còn hơi lên mây: “Đi làm gì?”
Trời sáng choang đừng nói bắt đầu uống luôn chứ… Bây giờ y ngửi thấy mùi rượu thôi cũng buồn ói đây này~
“Leo núi.” Nhâm Kiệt cười liếc mắt nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ. Loại thời tiết này mà làm tổ ngột ngạt trong nhà là phạm tội ấy, chuyện có tý thôi qua rồi chính là qua rồi, tuy làm bộ chẳng có việc gì thì là tự phỉnh mình dối cả người khác quá, nhưng cứ ôm khư khư lấy quá khứ cũng có vẻ rất ngu xuẩn.
Ban đầu Tôn Xuyên không muốn đi, dù sao tâm trạng y thật ra còn chưa hồi lại như cũ, nhưng mà Nhâm Kiệt lặp lại liên tiếp vài lần thì y lại hơi ngại.
Tôn Xuyên ráng gắng gượng tắm rửa thay quần áo khác, khi y chuẩn bị xong xuôi thì cuộc gọi của Nhâm Kiệt vừa lúc tới.
Nếu không phải chỗ ở của hai người tính kiểu gì cũng không coi là gần, thì y cũng nghi liệu người này có ở luôn cửa nhà mình không nữa. Quái quá rồi đó.
Sau đó lúc Tôn Xuyên nhắc chuyện này với Nhâm Kiệt, đối phương chẳng qua chỉ thoảng cười.
“Chứng tỏ hai ta có duyên.” Người đàn ông trước giờ luôn ưu nhã nhướng mày, trong mắt có chút hững hờ, song còn có vài phần thâm ý khó bề miêu tả.
Chỉ có điều, khi đó Tôn Xuyên vẫn chưa để ý đến.
Sau đó suốt gần một tháng, mỗi cuối tuần Nhâm Kiệt đều sẽ lôi Tôn Xuyên ra khỏi nhà. Leo núi chạy xe shopping, gần như mọi cái cớ có thể nghĩ ra được đều bị dùng một lần. Thật ra trong tình huống như vậy, là ai thì cũng sẽ cảm giác được cố tình. Nhưng có lẽ bởi người làm là Nhâm Kiệt, hoặc người bị tha lôi chạy khắp nơi là Tôn Xuyên, hai người này một người thì lòng dạ vô tư, một người khác thì hoàn toàn không để ý, bảo đi phía Đông liền đi đằng đông, bảo đi phía tây liền đi đằng tây, còn nghe lời hơn cả cái xe nữa.
Có lẽ là ngắm phong cảnh núi sông quá nhiều, giở đi giở lại như thế mấy tuần, trái lại tâm trạng của Tôn Xuyên thật sự khá hơn nhiều. Chí ít không phải cái loại trạng thái mất ba hồn bảy vía như hồi đầu nữa.
Tình cờ nói đùa đôi chút, thuận miệng trêu vài câu, thậm chí hứng lên hai tên đàn ông chạy đến Happy Valley chơi bắn súng[0] hồi lâu, thắng được một con thú bông to hai người cười ngơ mãi lâu, cuối cùng thì tặng cho một cô bé.
[0] Nguyên văn 欢乐谷 (Hoan Nhạc Cốc) tức Happy Valley: Khu liên hợp vui chơi giải trí thuộc tập đoàn cùng tên.
Trò bắn súng: tức là cái trò bắn súng mọi người hay thấy ở hội chợ đó, bên bán dịch vụ sẽ đưa bạn cây súng với đạn giả, bắn trúng phần thưởng nào (thường là thù nhồi bông, đồ chơi,…) thì được phần thưởng đó.
Trên đường trở về, Tôn Xuyên hãy còn đang cảm khái tài bắn chuẩn xác của mình: “Dáng vẻ xanh cả mặt của ông chủ ấy đúng là quá đã!”
Chỉ là sự chuẩn xác của Tôn Xuyên quả thật có hơi dị chút. Nhâm Kiệt vừa lái xe vừa liếc nhìn y: “Có phải cậu từng luyện rồi không?”
Bảo là lần đầu tiên khẳng định chẳng ai tin. Tôn Xuyên cũng không giả vờ, cười cười gật đầu: “Trước kia bố tôi tham gia quân đội, lúc còn bé đã bị tha đến sân bắn rồi.”
Thật ra nếu không có một số chuyện phát sinh về sau, có lẽ bây giờ Tôn Xuyên đã đi làm lính rồi. Những người xuất thân gia đình quân nhân đều khó tránh khỏi hơi mang lòng muốn đầu quân, từ nhỏ được tiếp thu sự giáo dục sắt đá, sẵn sàng hi sinh cũng là nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy thành tính cách y như vậy.
“Thì ra bố cậu là quân nhân hả?”
Ngược lại cũng giống thật ấy chứ. So với thương nhân bình thường, trên người Tôn Xuyên luôn có vẻ nhiều thêm song lại cũng thiếu thiếu chút gì đó. Bây giờ biết được xuất thân của y, trái lại rất nhiều chuyện đã hợp lý.
“Ừm.” Tôn Xuyên gật đầu một cái, nhưng không có nói thêm nữa.
Ở một mức độ nào đó tính ra y không phải là một đứa con hiếu thuận. Bởi vì y biết đối với chuyện come out hay lựa chọn nghề nghiệp của mình, người nhà mình đều có quá quá là nhiều bất mãn.
Nhưng mà giấu được nhất thời chứ không giấu được cả đời, Tôn Xuyên cảm thấy có một số việc ban đầu chọn cách thẳng thắn tựu chung vẫn tốt hơn dùng lời nói dối chồng chất, sau cuối hoàn toàn trở thành kết cục đáng buồn không lối thoát. Nếu biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt, y thà dùng thời gian về sau nỗ lực từ từ khiến người nhà chấp nhận, còn tốt hơn là sống dễ chịu trong sự yên bình giả tạo mang tính tự huyễn hoặc bản thân dối lừa người khác. Đợi đến khi sự việc vỡ lở, thì lại trở tay không kịp.
Hướng suy xét vấn đề này của Tôn Xuyên rất giống với Nhâm Kiệt. Cả hai người bọn họ đều là kẻ đặt sự lựa chọn lên ngay trước đầu.
Hạ cửa xe xuống, gió đêm thổi vào trong xe, cũng như thổi đi cái ngột ngạt vẫn luôn quấy nhiễu y, Tôn Xuyên hít một hơi thật sâu: “Kỳ thật đời người vẫn đẹp quá đi chư.”
Nhâm Kiệt chợt cười: “Cậu lại bắt đầu đấy.”
Lúc trước hai người đi leo núi, sau khi leo đến đỉnh núi con người này cũng cảm khái cái gì mà tầm mắt trải khắp núi non như xem trọn bể dâu cuộc đời[1] như một ông già. Lúc đi ngang qua chòi nghỉ mát, xem các cụ chơi cờ mà cũng xem mất gần một tiếng.
[1] Nguyên văn cả câu không phải thơ ca gì cả. Chỗ này tui đi tìm hiểu thì vế đầu có lẽ tác giả mượn ý câu cuối của bài thơ Vọng Nhạc của Đỗ Phủ. Thấy bảo đây là câu thơ thường hay được dân TQ cảm khái nhất khi leo được lên đỉnh núi =))) Ý tả cảm giác nhỏ bé của con người trước thiên nhiên, cũng ngụ ý là đứng ở chỗ cao rồi thì thấy những thứ khác chỉ là nhỏ bé thôi.Chi tiết m.n cứ search tên bài bằng tiếng Việt là ra, có nhiều bài dịch thơ hay và phân tích chi tiết phết
Nhất là chỗ núi mà hai người họ chọn đó chính là khu du lịch nổi tiếng cho người cao tuổi.
Dọc đường leo từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi, không ít người lớn tuổi gặp trên đường cổ vũ hai người họ gắng lên, sau đó khỏe phăm phăm vượt qua hai người bọn họ.
Cho nên sau đó Tôn Xuyên thẳng thắn đùa cợt nói: “Kỳ thật chính ra hai ta đến là để tăng cường sự tự tin cho đám các ông các bà ấy đúng không?”
Hầu như mỗi một người vượt qua hai người bọn bọ đều cười cực kỳ xán lạn. Nhâm Kiệt lúc đó chỉ cười theo, nhất thời cũng không nghĩ ra cái gì để trả lời y.
Nói kiểu gì được đây nhỉ?
Tuy rằng trẻ hơn mấy chục tuổi, nhưng lại không có thứ xúc cảm mãnh liệt ấy.
Vì thế con người tựu chung chỉ lúc mới sinh ra hoặc khi tuổi đã xế tà mới sẽ cảm thấy mình sống thật đơn thuần. Một là cái gì cũng vẫn chưa hiểu, một là cái gì cũng đã có thể buông xuống.
Nhấn phát nhạc trong xe, ca khúc hoàng kim quen thuộc hoài cựu chảy ra, đi kèm gió đêm thoải mái vô cùng. Tôn Xuyên thỏa mãn thở dài một hơi nhắm mắt dựa vào ghế, Nhâm Kiệt chuyên tâm lái xe, để mặc cảnh sắc vút qua một bên, không gửi lại bất kỳ dấu vết.
[2] Nguyên văn 金曲: Tui đi tra toàn chỉ ra giải thưởng Kim Khúc (GMA) thôi. Nhưng theo cái kiểu hàng gì xịn là thêm “kim” vào thì tui cho là ở đây hiểu nôm na kiểu mấy bài hát rất được yêu thích, rất hay, bất hủ ấy, (T.T) ai biết gì hơn thì góp ý tui nhe.
Tuy anh hơi sướt mướt, nhưng mà kệ chứ, ai quy định giai nhà lính, ông chủ nhà hàng là không được khóc lóc kể lể đâu:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất