Loã Xoa (H)

Chương 18: Phu Nhân Đừng Có Trở Mặt Như Trở Bàn Tay 3

Trước Sau
Nhóm Dịch: 102

"Tối qua tôi say rồi..." Khuôn mặt cô vẫn còn hơi tái nhợt: "Chuyện tình nguyện của tôi, tôi sẽ không để trong lòng."

Ý của Du Vi Tri không cần nói cũng hiểu, xóa bỏ mọi chuyện như vậy.

Cô không có "quan niệm trinh tiết" cổ hủ, Trình Tiêu Dực đã hết lòng giúp đỡ, cô mới có thể thuận lợi giành được nhà họ Du, đây cũng coi như là báo đáp ân tình.

Huống hồ tối qua cô cũng rất vui vẻ, mặc dù cơ thể mệt mỏi, nhưng nỗi u ám đè nén trong tinh thần dường như đã tan biến, cuối cùng cũng hiểu được tại sao Tề Túc lại thích "săn sắc" như vậy.

(*) "Săn sắc" ở đây là một thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là tìm kiếm và thưởng thức những người phụ nữ đẹp. Tề Túc là một vị vua nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc vì có rất nhiều thê thiếp, và ông được cho là đã "săn sắc" rất nhiều phụ nữ đẹp.

Cô có khả năng chịu đựng rượu, ngay cả khi say rượu cũng ngoan ngoãn, trí nhớ cũng rõ ràng.

Anh không phải là kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, dù sao cô cũng nghĩ vậy, một lần thỏa thuê, rất rõ ràng là Trình Tiêu Dực không khiến cô thất vọng, thậm chí còn phát huy quá mức, phần dưới của cô đến bây giờ vẫn còn tê dại và sưng tấy.

"Em không để trong lòng, nhưng tôi thì có."

"Du Vi Tri, tối qua là lần đầu tiên của tôi, phu nhân sẽ không muốn chịu trách nhiệm chứ?" Anh cười khẽ, trong mắt lóe lên vài phần gian xảo, quá vô lại.

"Sao có thể?" Cô đã không chỉ một lần xem tin đồn về chuyện trăng hoa của anh, không phải là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng thì cũng là người mẫu quốc tế, có lần thảm đỏ còn nghe nói có một tiểu hoa nào đó còn táo bạo đeo đồ trang sức đính hôn của nhà họ Trình - một bộ trang sức vòng cổ đá sapphire Kashmir đã ngừng sản xuất từ lâu.

Những chuyện này đều kể cho cô nghe như chuyện cười, Du Vi Tri đương nhiên sẽ không để trong lòng, chỉ là tiểu hoa kia vừa mới chen chân vào hàng ngũ, liền mất tích không thấy tăm hơi.

"Đàn ông không tự trọng, giống như lá rau thối." Giọng nói khàn khàn lười biếng của anh ẩn chứa ý trêu chọc, "Nhà chúng tôi bảo thủ, sẽ bị ông già dùng gậy đánh gãy chân."

Du Vi Tri không buồn đôi co với anh nữa, theo bản năng né tránh anh, kéo chăn lên cao hơn.



Dù bình thản như vậy, nhưng quần áo ngủ trên người cô cũng là do anh thay, ánh mắt né tránh như một chú nai hoang mang, nhưng lại khiến lòng người ngứa ngáy nhất.

"Tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch, phu nhân cũng đừng bội tình bạc nghĩa." Anh chậm rãi đứng dậy, đường nét góc cạnh càng trở nên dịu dàng: "Có cảnh báo bão tuyết, tôi sẽ ở lại thêm hai ngày để chăm sóc em."

"Phu nhân" anh ấy kêu nghiện rồi.

"Cái gì?"

Giây tiếp theo, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên trán cô, anh cười nói: "Dậy đi, bà nội đang đợi chúng ta ăn tối."

Nơi đầu ngón tay anh lướt qua, như bị lửa thiêu đốt.

Trình Tiêu Dực chỉ mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt mỏng, nhưng tay áo lại được xắn lên, cánh tay cong cong sạch sẽ, chiếc đồng hồ tourbillon Patek Philippe 6002G-001 tỏa sáng rực rỡ.

"Bà nội?"

"Ừ."

Du Vi Tri sửng sốt, anh thậm chí đã gặp cả bà nội?

Đợt rét đậm hiếm có trong nhiều năm ập đến miền Nam, sức mạnh không thể xem thường, mà tuyết ngoài cửa sổ vẫn còn rơi lất phất. không thể coi thường, mà tuyết bên ngoài cửa sổ vẫn đang rơi rào rào.

Những bông tuyết li ti tô điểm cho màn đêm u ám thêm phần sinh động.

Ánh đèn hắt bóng cây thông bên ngoài cửa sổ, cốc nước ấm trên đầu giường đã nguội lạnh, anh uống cạn.

Một đôi chân trắng ngần thò ra khỏi chăn, cơ thể đau nhức khó chịu, Du Vi Tri thậm chí còn khó khăn khi trở mình, đột nhiên có một luồng nhiệt ấm áp lạ thường ở eo, cánh tay anh vòng qua sau lưng, ôm chặt lấy eo cô, truyền cho cô sức mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau