Chương 10
Đem nguyên con vịt nướng cho vào dạ dày, Tô Khuynh Quốc thỏa mãn xoa bụng, lúc chuẩn bị cáo từ mới phát hiện Hạ Lan Thính Tuyết chưa kịp ăn gì....
Đương nhiên, hắn chỉ chừa lại cho Hạ Lan Thính Tuyết một đống xương vịt. Kỳ thực nếu không phải Tô Tuyền cứ trừng mắt nhìn hắn, hắn rất muốn nhai luôn ngay cả đống xương vịt giòn thơm kia.
“Này thì… Hạ Lan đại ca, thật ngại quá…”
Tô Khuynh Quốc dù không biết sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt) đến mức nào đi nữa, nhìn tới bản mặt quan tài của đám hoàng y nhân xung quanh, cũng đủ hiểu mình đã vô cùng quá phận. Đảo mắt nói: “Tô Ki, ngươi bảo chưởng quỹ đem lên một con vịt nướng nữa, coi như lễ vật tạ lỗi với Hạ Lan đại ca.”
Hạ Lan Thính Tuyết thủy chung vẫn mỉm cười nhìn Tô Khuynh Quốc, nghe vậy liền phất tay ngăn Tô Ki, cười nói với Tô Khuynh Quốc: “Một con vịt nướng thôi, Tô huynh đệ nói thế là quá khách khí rồi.”
Không ổn a không ổn, Hạ Lan công tử này liều mạng kết thân với Phủ tông, tuyệt đối có ý đồ ── Tô Tuyền đang lau miệng cho Tô Khuynh Quốc, liếc nhìn Tô Ki, phát hiện trong ánh mắt đối phương cũng thập phần cảnh giác.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, tuy Hạ Lan Thính Tuyết này tuấn tú văn nhã, bất quá vẫn phải thận trọng. Tô Tuyền đã xuất chủ ý, hướng về phía Hạ Lan Thính Tuyết bày ra vẻ mặt tươi cười: “Đa tạ công tử khoản đãi. Tiểu chủ nhân nhà ta tới Phượng Diệp thành phen này là để tìm thân nhân, xin cáo từ trước.”
Tô Khuynh Quốc chợt ho sặc sụa, tên quỷ keo kiệt Đàm Tiếu kia từ lúc nào lại biến thành thân nhân của hắn a?
Hạ Lan Thính Tuyết nhịn không được thoáng lộ vẻ thất vọng, nhưng lập tức cười nói: “Tại hạ ở Phượng Diệp thành cũng quen biết không ít bằng hữu, chẳng hay Tô huynh đệ muốn tìm ai? Nói không chừng cũng là người quen với tại hạ…”
Tô Tuyền sửng sốt, cũng may phản ứng nhanh: “Đó là họ hàng xa của lão chủ nhân nhà ta, di cư đến Phượng Diệp thành từ nhiều năm trước, nghe nói đã thay tên đổi họ, chúng ta chỉ đành thử vận khí xem có tìm được hay không. Ai, nếu không phải lão chủ nhân đã tạ thế, để lại nhi tử độc nhất là tiểu công tử nhà ta tứ cố vô thân, chúng ta cũng không cần ngàn dặm xa xôi tới nơi này tìm người.”
Hừ, muốn nắm thóp nàng, không có cửa đâu!
“Thì ra là thế!”
Hạ Lan Thính Tuyết trầm ngâm một lúc, mục quang từ vẻ mặt tràn ngập cảnh giác của Tô Tuyền chuyển sang Tô Khuynh Quốc: “Phượng Diệp thành mấy vạn nhân khẩu, tìm người theo cách này không phải dễ dàng. Tô huynh đệ nếu tin tưởng tại hạ, chi bằng đến nhà ta ở tạm, tại hạ sẽ nhờ bằng hữu khắp nơi lưu ý, mau chóng lần ra thân thân của Tô huynh đệ, còn hơn để chủ tớ các vị bôn ba giữa băng thiên tuyết địa. Chẳng hay ý của Tô huynh đệ thế nào?”
“Chuyện này…” Vừa ăn no xong, Tô Khuynh Quốc kỳ thực không hề có suy tính gì, đến nay chỉ mới thu được tin tức từ Thiên Âm đường, báo là Đàm Tiếu kia vẫn chưa đặt chân đến Phượng Diệp. Có thể tìm được một chỗ nghỉ chân, tắm rửa cũng không tồi.
Quan sát lối phục sức phú quý của Hạ Lan Thính Tuyết, ở nhà hắn hẳn sẽ thoải mái hơn nhiều so với khách điếm a.
Thấy Tô Khuynh Quốc bất tri bất giác hiện lên dáng vẻ tươi cười lười biếng, trái tim Hạ Lan Thính Tuyệt đập loạn một hồi. Một hồi này, khiến hắn rốt cuộc đã xác định được bản thân vô pháp cưỡng lại mị lực của Tô Khuynh Quốc.
Chỉ một nụ cười, đã có thể làm hắn mất đi khả năng tự khống chế nhịp tim…
Hít một hơi thật sâu thật dài, hắn mỉm cười đứng dậy, tùy ý để thị tòng khoác lên người mình kiện trường bào da chồn trắng viền áo bạc thêu hoa màu mực, phớt lờ địch ý trong mắt Tô Tuyền cùng Tô Ki, kéo lấy cánh tay Tô Khuynh Quốc, hạ sát chiêu cuối cùng:
“Đúng rồi, Tô huynh đệ, nhà ta có vài trù tử (đầu bếp), tay nghề cũng không thua kém gì đại trù của Thủy Vân trai này, Tô huynh đệ có hứng thú đến nhà ta thử một lần không?”
Hai mắt Tô Khuynh Quốc lập tức phát sáng: “Đi, đi chứ, đương nhiên phải đi!”
Đê tiện a! Nhìn không ra Hạ Lan Thính Tuyết này bộ dạng chính nhân quân tử, cư nhiên dùng ám chiêu dụ dỗ tiểu Phủ tông không có tiền đồ của nàng! Tô Tuyền âm thầm nghiến răng, mắt thấy Tô Khuynh Quốc phấn khích theo sát Hạ Lan Thính Tuyết giữa vòng vây của đám hoàng y nhân đi xuống lầu, nàng chỉ biết dậm chân, khóc không ra nước mắt.
Rời khỏi Thủy Vân trai, ngồi trong xe xốc nảy nửa canh giờ, ba người Tô Khuynh Quốc rốt cuộc cũng đến phủ của Hạ Lan Thính Tuyết.
Suốt dọc đường, đám người Tô Tuyền đã đoán được vài phần về thân phận của Hạ Lan Thính Tuyết, cho nên lúc xuống xe ngựa, quan gia phủ đệ hùng vĩ trang nghiêm trước mắt cũng không khiến đám người Tô Tuyền quá mức chấn kinh.
Nhưng lúc Tô Tuyền còn đang ngẫm nghĩ về ba chữ mạ vàng to tướng “Thủ Bị phủ” viết đến rồng bay phượng múa trên môn bài, một đoàn người đông đúc từ bên trong đại môn đen bóng bước ra nghênh đón khiến nàng và Tô Ki không khỏi choáng váng.
Nam tử quan phục ước chừng năm mươi tuổi đứng chính giữa khom người tách khỏi đám đông, dị thường cung kính phủ phục trước ngựa Hạ Lan Thính Tuyết: “Hạ quan Đồ Cẩm Sơn, cung nghênh tiểu Hầu gia hồi phủ.”
Hạ Lan Thính Tuyết, nhất mạch đơn truyền (con trai duy nhất) mà Hạ Lan lão Hầu gia đến bốn mươi chín tuổi mới cầu được này, nhị tỷ của Thính Tuyết, chính là hoàng hậu của Mộ Dung Tứ Hải, hiện tại đã là hoàng thái tẩu của tân hoàng đế Mộ Dung Cửu Châu.
Vài năm trước lão Hầu gia tạ thế, Hạ Lan Thính Tuyết thừa kế tước vị.
“Ta trời sinh thích du sơn ngoạn thủy, mấy năm nay cũng đã xem qua phong cảnh khắp nơi, lần này muốn xuất quan thưởng thức hắc sơn bạch thủy nơi quan ngoại. Đồ thủ bị (Thủ bị là một chức quan trông coi) chính là môn sinh của tiên phụ, kiên quyết muốn giữ ta dừng chân ở phủ vài ngày, vừa vặn gặp được Tô huynh đệ, âu cũng là duyên phận, a…”
Hạ Lan Thính Tuyết dẫn Tô Khuynh Quốc vừa đi vừa nói, vào đến đại thính (phòng khách), liền cởi trường bào da chồn đưa cho một tiểu nha hoàn, mời Tô Khuynh Quốc an tọa, mỉm cười nhìn đôi nhãn châu trong trẻo linh động kia đang xoay chuyển tứ xứ, đánh giá xung quanh, cuối cùng mới nhìn đến mình, muốn nói lại thôi.
Hẳn là một người bình thường chưa biết sự đời, có lẽ ít nhiều cũng bị vẻ lộng lẫy hoành tráng của Thủ Bị phủ dọa sợ chăng? Hạ Lan Thính Tuyết đón lấy chén trà thơm tiểu nha hoàn kia vừa pha uống một ngụm, cười nói: “Tô huynh đệ không cần câu nệ, có gì muốn nói cứ việc mở lời.”
Tô Tuyền đứng bên cạnh bĩu môi, tiểu Hầu gia kia cho rằng Phủ tông sợ nơi này sao? Hừ, đừng nói chỉ là một Thủ Bị phủ nho nhỏ, dù là hoàng cung đại nội, Phủ tông cũng không để vào mắt.
Tô Khuynh Quốc hắng giọng, cũng bày ra vẻ tươi cười: “Hạ Lan đại ca, nguyên lai ngươi là tiểu Hầu gia! Nói vậy trù tử có thể khiến ngươi hài lòng nhất định tài nghệ siêu quần. Thế thì, ta có thể ở lại đây thêm vài ngày nữa được không? Ít nhất cũng phải nếm thử toàn bộ những món sở trường của các vị sư phụ mới đi được a, ha ha…”
“Phụt ── “Tiểu nha hoàn châm trà cố gắng nhịn xuống, rốt cuộc nhịn hết nổi, không chút thục nữ cười ầm lên.
Hạ Lan Thính Tuyết dở khóc dở cười, người mà hắn thích, đến tột cùng là quái nhân gì đây?
Đương nhiên, hắn chỉ chừa lại cho Hạ Lan Thính Tuyết một đống xương vịt. Kỳ thực nếu không phải Tô Tuyền cứ trừng mắt nhìn hắn, hắn rất muốn nhai luôn ngay cả đống xương vịt giòn thơm kia.
“Này thì… Hạ Lan đại ca, thật ngại quá…”
Tô Khuynh Quốc dù không biết sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt) đến mức nào đi nữa, nhìn tới bản mặt quan tài của đám hoàng y nhân xung quanh, cũng đủ hiểu mình đã vô cùng quá phận. Đảo mắt nói: “Tô Ki, ngươi bảo chưởng quỹ đem lên một con vịt nướng nữa, coi như lễ vật tạ lỗi với Hạ Lan đại ca.”
Hạ Lan Thính Tuyết thủy chung vẫn mỉm cười nhìn Tô Khuynh Quốc, nghe vậy liền phất tay ngăn Tô Ki, cười nói với Tô Khuynh Quốc: “Một con vịt nướng thôi, Tô huynh đệ nói thế là quá khách khí rồi.”
Không ổn a không ổn, Hạ Lan công tử này liều mạng kết thân với Phủ tông, tuyệt đối có ý đồ ── Tô Tuyền đang lau miệng cho Tô Khuynh Quốc, liếc nhìn Tô Ki, phát hiện trong ánh mắt đối phương cũng thập phần cảnh giác.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, tuy Hạ Lan Thính Tuyết này tuấn tú văn nhã, bất quá vẫn phải thận trọng. Tô Tuyền đã xuất chủ ý, hướng về phía Hạ Lan Thính Tuyết bày ra vẻ mặt tươi cười: “Đa tạ công tử khoản đãi. Tiểu chủ nhân nhà ta tới Phượng Diệp thành phen này là để tìm thân nhân, xin cáo từ trước.”
Tô Khuynh Quốc chợt ho sặc sụa, tên quỷ keo kiệt Đàm Tiếu kia từ lúc nào lại biến thành thân nhân của hắn a?
Hạ Lan Thính Tuyết nhịn không được thoáng lộ vẻ thất vọng, nhưng lập tức cười nói: “Tại hạ ở Phượng Diệp thành cũng quen biết không ít bằng hữu, chẳng hay Tô huynh đệ muốn tìm ai? Nói không chừng cũng là người quen với tại hạ…”
Tô Tuyền sửng sốt, cũng may phản ứng nhanh: “Đó là họ hàng xa của lão chủ nhân nhà ta, di cư đến Phượng Diệp thành từ nhiều năm trước, nghe nói đã thay tên đổi họ, chúng ta chỉ đành thử vận khí xem có tìm được hay không. Ai, nếu không phải lão chủ nhân đã tạ thế, để lại nhi tử độc nhất là tiểu công tử nhà ta tứ cố vô thân, chúng ta cũng không cần ngàn dặm xa xôi tới nơi này tìm người.”
Hừ, muốn nắm thóp nàng, không có cửa đâu!
“Thì ra là thế!”
Hạ Lan Thính Tuyết trầm ngâm một lúc, mục quang từ vẻ mặt tràn ngập cảnh giác của Tô Tuyền chuyển sang Tô Khuynh Quốc: “Phượng Diệp thành mấy vạn nhân khẩu, tìm người theo cách này không phải dễ dàng. Tô huynh đệ nếu tin tưởng tại hạ, chi bằng đến nhà ta ở tạm, tại hạ sẽ nhờ bằng hữu khắp nơi lưu ý, mau chóng lần ra thân thân của Tô huynh đệ, còn hơn để chủ tớ các vị bôn ba giữa băng thiên tuyết địa. Chẳng hay ý của Tô huynh đệ thế nào?”
“Chuyện này…” Vừa ăn no xong, Tô Khuynh Quốc kỳ thực không hề có suy tính gì, đến nay chỉ mới thu được tin tức từ Thiên Âm đường, báo là Đàm Tiếu kia vẫn chưa đặt chân đến Phượng Diệp. Có thể tìm được một chỗ nghỉ chân, tắm rửa cũng không tồi.
Quan sát lối phục sức phú quý của Hạ Lan Thính Tuyết, ở nhà hắn hẳn sẽ thoải mái hơn nhiều so với khách điếm a.
Thấy Tô Khuynh Quốc bất tri bất giác hiện lên dáng vẻ tươi cười lười biếng, trái tim Hạ Lan Thính Tuyệt đập loạn một hồi. Một hồi này, khiến hắn rốt cuộc đã xác định được bản thân vô pháp cưỡng lại mị lực của Tô Khuynh Quốc.
Chỉ một nụ cười, đã có thể làm hắn mất đi khả năng tự khống chế nhịp tim…
Hít một hơi thật sâu thật dài, hắn mỉm cười đứng dậy, tùy ý để thị tòng khoác lên người mình kiện trường bào da chồn trắng viền áo bạc thêu hoa màu mực, phớt lờ địch ý trong mắt Tô Tuyền cùng Tô Ki, kéo lấy cánh tay Tô Khuynh Quốc, hạ sát chiêu cuối cùng:
“Đúng rồi, Tô huynh đệ, nhà ta có vài trù tử (đầu bếp), tay nghề cũng không thua kém gì đại trù của Thủy Vân trai này, Tô huynh đệ có hứng thú đến nhà ta thử một lần không?”
Hai mắt Tô Khuynh Quốc lập tức phát sáng: “Đi, đi chứ, đương nhiên phải đi!”
Đê tiện a! Nhìn không ra Hạ Lan Thính Tuyết này bộ dạng chính nhân quân tử, cư nhiên dùng ám chiêu dụ dỗ tiểu Phủ tông không có tiền đồ của nàng! Tô Tuyền âm thầm nghiến răng, mắt thấy Tô Khuynh Quốc phấn khích theo sát Hạ Lan Thính Tuyết giữa vòng vây của đám hoàng y nhân đi xuống lầu, nàng chỉ biết dậm chân, khóc không ra nước mắt.
Rời khỏi Thủy Vân trai, ngồi trong xe xốc nảy nửa canh giờ, ba người Tô Khuynh Quốc rốt cuộc cũng đến phủ của Hạ Lan Thính Tuyết.
Suốt dọc đường, đám người Tô Tuyền đã đoán được vài phần về thân phận của Hạ Lan Thính Tuyết, cho nên lúc xuống xe ngựa, quan gia phủ đệ hùng vĩ trang nghiêm trước mắt cũng không khiến đám người Tô Tuyền quá mức chấn kinh.
Nhưng lúc Tô Tuyền còn đang ngẫm nghĩ về ba chữ mạ vàng to tướng “Thủ Bị phủ” viết đến rồng bay phượng múa trên môn bài, một đoàn người đông đúc từ bên trong đại môn đen bóng bước ra nghênh đón khiến nàng và Tô Ki không khỏi choáng váng.
Nam tử quan phục ước chừng năm mươi tuổi đứng chính giữa khom người tách khỏi đám đông, dị thường cung kính phủ phục trước ngựa Hạ Lan Thính Tuyết: “Hạ quan Đồ Cẩm Sơn, cung nghênh tiểu Hầu gia hồi phủ.”
Hạ Lan Thính Tuyết, nhất mạch đơn truyền (con trai duy nhất) mà Hạ Lan lão Hầu gia đến bốn mươi chín tuổi mới cầu được này, nhị tỷ của Thính Tuyết, chính là hoàng hậu của Mộ Dung Tứ Hải, hiện tại đã là hoàng thái tẩu của tân hoàng đế Mộ Dung Cửu Châu.
Vài năm trước lão Hầu gia tạ thế, Hạ Lan Thính Tuyết thừa kế tước vị.
“Ta trời sinh thích du sơn ngoạn thủy, mấy năm nay cũng đã xem qua phong cảnh khắp nơi, lần này muốn xuất quan thưởng thức hắc sơn bạch thủy nơi quan ngoại. Đồ thủ bị (Thủ bị là một chức quan trông coi) chính là môn sinh của tiên phụ, kiên quyết muốn giữ ta dừng chân ở phủ vài ngày, vừa vặn gặp được Tô huynh đệ, âu cũng là duyên phận, a…”
Hạ Lan Thính Tuyết dẫn Tô Khuynh Quốc vừa đi vừa nói, vào đến đại thính (phòng khách), liền cởi trường bào da chồn đưa cho một tiểu nha hoàn, mời Tô Khuynh Quốc an tọa, mỉm cười nhìn đôi nhãn châu trong trẻo linh động kia đang xoay chuyển tứ xứ, đánh giá xung quanh, cuối cùng mới nhìn đến mình, muốn nói lại thôi.
Hẳn là một người bình thường chưa biết sự đời, có lẽ ít nhiều cũng bị vẻ lộng lẫy hoành tráng của Thủ Bị phủ dọa sợ chăng? Hạ Lan Thính Tuyết đón lấy chén trà thơm tiểu nha hoàn kia vừa pha uống một ngụm, cười nói: “Tô huynh đệ không cần câu nệ, có gì muốn nói cứ việc mở lời.”
Tô Tuyền đứng bên cạnh bĩu môi, tiểu Hầu gia kia cho rằng Phủ tông sợ nơi này sao? Hừ, đừng nói chỉ là một Thủ Bị phủ nho nhỏ, dù là hoàng cung đại nội, Phủ tông cũng không để vào mắt.
Tô Khuynh Quốc hắng giọng, cũng bày ra vẻ tươi cười: “Hạ Lan đại ca, nguyên lai ngươi là tiểu Hầu gia! Nói vậy trù tử có thể khiến ngươi hài lòng nhất định tài nghệ siêu quần. Thế thì, ta có thể ở lại đây thêm vài ngày nữa được không? Ít nhất cũng phải nếm thử toàn bộ những món sở trường của các vị sư phụ mới đi được a, ha ha…”
“Phụt ── “Tiểu nha hoàn châm trà cố gắng nhịn xuống, rốt cuộc nhịn hết nổi, không chút thục nữ cười ầm lên.
Hạ Lan Thính Tuyết dở khóc dở cười, người mà hắn thích, đến tột cùng là quái nhân gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất