Chương 19
Biên thành tuyết rơi càng lúc càng dày. Hạ Lan Thính Tuyết đi không lâu, những bông tuyết nhỏ li ti trước đó giờ đã to như lông ngỗng, bị gió thổi tung phát ra âm thanh vù vù.
Thủ Bị phủ sớm đã bị phủ một lớp tuyết dày, cho đến sau giờ ngọ mới ngừng lại. Không lâu sau, mặt trời rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Tô Tuyền, chúng ta chơi ném tuyết đi.” Tô Khuynh Quốc chơi đùa với thỏ con cả nửa ngày, sớm đã buồn chán, đột nhiên nảy ra ý nghĩ kia.
“Ta không đi.” Thấy tiểu Phủ tông xoa xoa tay vẻ mặt đầy hưng phấn, Tô Tuyền mãnh liệt lắc đầu. Nàng vẫn còn nhớ rõ, Tô Khuynh Quốc lúc còn nhỏ mỗi khi chơi ném tuyết, đệ tử Huyền Thiên phủ đều đại họa ngập đầu. Từ con sóc trên cây, cho đến lão Phủ tông, tất cả đều bị hắn dùng quả cầu tuyết ném đến một mảnh hồ đồ.
“Ta cũng không đi.” Tô Ki hồi tưởng lại trải nghiệm kinh khủng trước đây đã từng bị Tô Khuynh Quốc giội một thùng nước tuyết từ đầu xuống chân, khóe mắt co giật.
Tô Khuynh Quốc bực dọc: “Vậy ta chơi một mình.”
Thế là một mình đi đến khu đất trống rộng lớn ở hậu viên Thủ Bị phủ. Nơi này vốn là hoa viên, vì vào mùa đông nên sớm đã tàn, chỉ còn lại vài gốc đại thụ trụi lá, thân cây trơ trọi sừng sững giữa sương gió lạnh buốt xương. Tuyết trắng sâu nửa thốn, dưới chân vang lên vài tiếng vang khẽ.
Hắn ngồi xuống đắp người tuyết, chỉ chốc lát, một người tuyết béo tròn cơ bản đã thành hình.
Đang chơi rất hưng phấn, đột nhiên nghe thấy tiếng cước bộ rất nhỏ rất nhẹ từ phía sau truyền đến, Tô Khuynh Quốc bất động thanh sắc.
Chủ nhân tiếng bước chân dừng lại cách lưng hắn cách vài bước, không tiến lên nữa.
Tô Khuynh Quốc đợi một hồi lâu, vẫn không nghe thấy người nọ nói gì, nhịn không được quay đầu lại, trừng mắt nhìn nam nhân một thân bạch y kia, tựa như hòa làm một với tuyết trắng.
“Uy, ngươi nhìn cái gì?”
Đôi mắt trừng thật to, vẫn trong trẻo như hai dòng suối… Mộ Dung Cửu Châu thâm trầm nhìn hắn thật lâu, mới thản nhiên nói: “Không có gì.”
Thế còn nhìn hắn lâu như vậy làm gì? Tô Khuynh Quốc nghĩ hoàng đế này hơn phân nửa là đầu óc bệnh hoạn rồi, làm mặt quỷ, quay đầu tiếp tục đắp người tuyết.
Mộ Dung Cửu Châu lại nhìn Tô Khuynh Quốc một hồi, đột nhiên hỏi: “Ngươi không sợ ta sao?”
“Tại sao phải sợ ngươi?”
Tô Khuynh Quốc lấy làm lạ bèn ngừng tay, đứng lên tỉ mỉ đánh giá Mộ Dung Cửu Châu. Mộ Dung Cửu Châu tay chắp sau lưng, mặc cho Tô Khuynh Quốc nhìn loạn khắp người mình.
Nghiêm nghiêm túc túc quan sát Mộ Dung Cửu Châu từ đầu đến chân, Tô Khuynh Quốc mới thở ra một hơi, cười nói: “Bộ dáng ngươi đẹp hơn nhiều so với những người ta từng gặp trước đây, nhưng ngươi đâu có nhiều hơn một con mắt một cái mũ, cũng không phải yêu quái, sao ta lại sợ ngươi?”
Hắn cười đến ung dung, căn bản không để ý nam nhân trước mặt là đấng cửu ngũ chí tôn nắm trong tay quyền sinh sát thiên hạ.
Mộ Dung Cửu Châu sắc mặt âm tình biến ảo, cuối cùng thấp giọng cười: “Tiểu tử Hạ Lan này, đúng là nhặt được bảo bối.”
“Cái gì bảo bối?” Tô Khuynh Quốc không hiểu hắn cười chuyện gì.
Mộ Dung Cửu Châu khóe môi hàm tiếu, cao thâm khó dò, chậm rãi đi đến trước mặt Tô Khuynh Quốc, chỉ nhìn không nói.
Tô Khuynh Quốc bị nhãn thần kỳ quái của hắn làm cho rợn tóc gáy, mở to hai mắt trừng lại: “Nhìn cái gì?”
“Ha ha ha…” Mộ Dung Cửu Châu cười ầm lên, ghé vào bên tai Tô Khuynh Quốc thấp giọng nói: “Lần sau khi leo mái nhà trẫm nhìn trộm, nhớ phải thay y phục dạ hành, đừng mặc lại cùng một bộ như hồi ban ngày.”
Tô Khuynh Quốc lập tức cứng đờ ──
Nửa ngày rốt cục mới có phản ứng, tối qua hắn cơm nước xong, chưa thay y phục đã chạy đến mái nhà của Mộ Dung Cửu Châu.
Uổng cho hắn còn tự cho mình thông minh lấy tay áo che mặt…
Người ta nhìn y phục hắn, suy nghĩ một chút liền biết hắn là ai rồi.
Hộc máu! Lần này xuống núi, Phủ tông hắn thật là mất mặt, cũng may không dẫn theo Cừu Nhược Ngân cùng Sở Tín, nếu không hai tên sư diệt này nhất định sẽ cười vỡ bụng…
Trên mặt đầy mây đen, Tô Khuynh Quốc một lần nữa chạy trối chết.
Mộ Dung Cửu Châu nhìn theo hướng bóng lưng Tô Khuynh Quốc biến mất, cười một trận nữa mới xoay người lại, liền đối diện với Hứa Triêu Tịch chẳng biết đã đến từ lúc nào.
“Cửu Châu…” Hứa Tịch Triêu nhìn nụ cười của Mộ Dung Cửu Châu, có chút lơ đãng: “Đã nhiều năm qua ngươi chưa từng cười như vậy.”
“Ngươi không cảm thấy hài tử kia quả thực rất thú vị sao?”
Mộ Dung Cửu Châu nhãn thần chợt lóe lên một tia ôn nhu chính mình cũng không cảm thấy, nhẹ giọng hỏi Hứa Triêu Tịch: “Hứa sư huynh, ngươi có phát hiện, đôi mắt của hắn… rất giống nàng…”
Thủ Bị phủ sớm đã bị phủ một lớp tuyết dày, cho đến sau giờ ngọ mới ngừng lại. Không lâu sau, mặt trời rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Tô Tuyền, chúng ta chơi ném tuyết đi.” Tô Khuynh Quốc chơi đùa với thỏ con cả nửa ngày, sớm đã buồn chán, đột nhiên nảy ra ý nghĩ kia.
“Ta không đi.” Thấy tiểu Phủ tông xoa xoa tay vẻ mặt đầy hưng phấn, Tô Tuyền mãnh liệt lắc đầu. Nàng vẫn còn nhớ rõ, Tô Khuynh Quốc lúc còn nhỏ mỗi khi chơi ném tuyết, đệ tử Huyền Thiên phủ đều đại họa ngập đầu. Từ con sóc trên cây, cho đến lão Phủ tông, tất cả đều bị hắn dùng quả cầu tuyết ném đến một mảnh hồ đồ.
“Ta cũng không đi.” Tô Ki hồi tưởng lại trải nghiệm kinh khủng trước đây đã từng bị Tô Khuynh Quốc giội một thùng nước tuyết từ đầu xuống chân, khóe mắt co giật.
Tô Khuynh Quốc bực dọc: “Vậy ta chơi một mình.”
Thế là một mình đi đến khu đất trống rộng lớn ở hậu viên Thủ Bị phủ. Nơi này vốn là hoa viên, vì vào mùa đông nên sớm đã tàn, chỉ còn lại vài gốc đại thụ trụi lá, thân cây trơ trọi sừng sững giữa sương gió lạnh buốt xương. Tuyết trắng sâu nửa thốn, dưới chân vang lên vài tiếng vang khẽ.
Hắn ngồi xuống đắp người tuyết, chỉ chốc lát, một người tuyết béo tròn cơ bản đã thành hình.
Đang chơi rất hưng phấn, đột nhiên nghe thấy tiếng cước bộ rất nhỏ rất nhẹ từ phía sau truyền đến, Tô Khuynh Quốc bất động thanh sắc.
Chủ nhân tiếng bước chân dừng lại cách lưng hắn cách vài bước, không tiến lên nữa.
Tô Khuynh Quốc đợi một hồi lâu, vẫn không nghe thấy người nọ nói gì, nhịn không được quay đầu lại, trừng mắt nhìn nam nhân một thân bạch y kia, tựa như hòa làm một với tuyết trắng.
“Uy, ngươi nhìn cái gì?”
Đôi mắt trừng thật to, vẫn trong trẻo như hai dòng suối… Mộ Dung Cửu Châu thâm trầm nhìn hắn thật lâu, mới thản nhiên nói: “Không có gì.”
Thế còn nhìn hắn lâu như vậy làm gì? Tô Khuynh Quốc nghĩ hoàng đế này hơn phân nửa là đầu óc bệnh hoạn rồi, làm mặt quỷ, quay đầu tiếp tục đắp người tuyết.
Mộ Dung Cửu Châu lại nhìn Tô Khuynh Quốc một hồi, đột nhiên hỏi: “Ngươi không sợ ta sao?”
“Tại sao phải sợ ngươi?”
Tô Khuynh Quốc lấy làm lạ bèn ngừng tay, đứng lên tỉ mỉ đánh giá Mộ Dung Cửu Châu. Mộ Dung Cửu Châu tay chắp sau lưng, mặc cho Tô Khuynh Quốc nhìn loạn khắp người mình.
Nghiêm nghiêm túc túc quan sát Mộ Dung Cửu Châu từ đầu đến chân, Tô Khuynh Quốc mới thở ra một hơi, cười nói: “Bộ dáng ngươi đẹp hơn nhiều so với những người ta từng gặp trước đây, nhưng ngươi đâu có nhiều hơn một con mắt một cái mũ, cũng không phải yêu quái, sao ta lại sợ ngươi?”
Hắn cười đến ung dung, căn bản không để ý nam nhân trước mặt là đấng cửu ngũ chí tôn nắm trong tay quyền sinh sát thiên hạ.
Mộ Dung Cửu Châu sắc mặt âm tình biến ảo, cuối cùng thấp giọng cười: “Tiểu tử Hạ Lan này, đúng là nhặt được bảo bối.”
“Cái gì bảo bối?” Tô Khuynh Quốc không hiểu hắn cười chuyện gì.
Mộ Dung Cửu Châu khóe môi hàm tiếu, cao thâm khó dò, chậm rãi đi đến trước mặt Tô Khuynh Quốc, chỉ nhìn không nói.
Tô Khuynh Quốc bị nhãn thần kỳ quái của hắn làm cho rợn tóc gáy, mở to hai mắt trừng lại: “Nhìn cái gì?”
“Ha ha ha…” Mộ Dung Cửu Châu cười ầm lên, ghé vào bên tai Tô Khuynh Quốc thấp giọng nói: “Lần sau khi leo mái nhà trẫm nhìn trộm, nhớ phải thay y phục dạ hành, đừng mặc lại cùng một bộ như hồi ban ngày.”
Tô Khuynh Quốc lập tức cứng đờ ──
Nửa ngày rốt cục mới có phản ứng, tối qua hắn cơm nước xong, chưa thay y phục đã chạy đến mái nhà của Mộ Dung Cửu Châu.
Uổng cho hắn còn tự cho mình thông minh lấy tay áo che mặt…
Người ta nhìn y phục hắn, suy nghĩ một chút liền biết hắn là ai rồi.
Hộc máu! Lần này xuống núi, Phủ tông hắn thật là mất mặt, cũng may không dẫn theo Cừu Nhược Ngân cùng Sở Tín, nếu không hai tên sư diệt này nhất định sẽ cười vỡ bụng…
Trên mặt đầy mây đen, Tô Khuynh Quốc một lần nữa chạy trối chết.
Mộ Dung Cửu Châu nhìn theo hướng bóng lưng Tô Khuynh Quốc biến mất, cười một trận nữa mới xoay người lại, liền đối diện với Hứa Triêu Tịch chẳng biết đã đến từ lúc nào.
“Cửu Châu…” Hứa Tịch Triêu nhìn nụ cười của Mộ Dung Cửu Châu, có chút lơ đãng: “Đã nhiều năm qua ngươi chưa từng cười như vậy.”
“Ngươi không cảm thấy hài tử kia quả thực rất thú vị sao?”
Mộ Dung Cửu Châu nhãn thần chợt lóe lên một tia ôn nhu chính mình cũng không cảm thấy, nhẹ giọng hỏi Hứa Triêu Tịch: “Hứa sư huynh, ngươi có phát hiện, đôi mắt của hắn… rất giống nàng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất