Loạn Thế Khuynh Quốc

Chương 3

Trước Sau
Đàm Tiếu rất nhanh khôi phục vẻ trấn định.

Hướng về nam nhân trên long ỷ ôm quyền hành lễ, tươi cười thốt ra hai chữ, ngắn gọn, rõ ràng, hữu lực.

“Binh, phù.”

Nhãn tình biếng nhác của Mộ Dung Cửu Châu hoàn toàn biến mất, đôi mắt chậm rãi nheo lại, dưới ánh nến và đèn lồng trong tẩm cung bắn ra phong mang sắc bén, như hàn kiếm rời vỏ đâm thẳng vào Đàm Tiếu.

Thần thái kia, gợi Đàm Tiếu nghĩ đến một con mãnh sư đang chuẩn bị nhào đến giết chết con mồi.

“Hoàng gia, ngài không hề nghe lầm, Đàm mỗ không cần thứ gì khác, chỉ muốn mượn binh phù dùng một lần.”

Đàm Tiếu rõ ràng cố ý nhấn mạnh hai chữ “Hoàng gia”, không chút che giấu khí thế bức bách  ── Mộ Dung Cửu Châu muốn chân chính lên ngôi hoàng đế, khống chế đại cục, vẫn phải nhờ hắn hạ cổ độc đám triều thần.

Nhanh chóng phân tích tình thế, vẻ tức giận vì bị uy hiếp chỉ thoáng qua trong nháy mắt, Mộ Dung Cửu Châu thu lại sát tâm, trở về bộ dáng lười biếng kia, ngón tay khẽ vuốt ve tay vịn, mạn bất kinh tâm (thờ ơ) cười hỏi: “Trẫm đã đáp ứng Đàm tiên sinh, thì nhất định sẽ không thất tín. Chỉ là, Đàm tiên sinh cần binh phù để làm gì?”

Mục quang như châm, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư của Đàm Tiếu, lạnh lùng hừ một tiếng: “Lẽ nào Đàm tiên sinh cũng muốn nếm thử tư vị làm hoàng đế?”

Đàm Tiếu cười ha ha: “Hoàng gia thật biết đùa. Đàm mỗ là người trong giang hồ, quen thói lười nhác, nào có hùng tâm tráng chí bậc đó? Cả gan hỏi binh phù, chỉ là muốn mượn hai vạn đại quân của Hoàng gia tấn công Huyền Thiên Phủ.”

“Huyền Thiên Phủ?”

Đối diện với biểu tình nghi hoặc của Mộ Dung Cửu Châu, khuôn mặt bình phàm của Đàm Tiếu cư nhiên ửng hồng, một đại nam nhân phóng khoáng bất kham bỗng chốc trở nên xấu hổ như một thiếu niên trẻ tuổi.

“Không giấu gì Hoàng gia, Đàm mỗ năm trước từng có diễm phúc được diện kiến Phủ tông Huyền Thiên Phủ, từ đó đem lòng ngưỡng mộ sâu sắc, thao thức trăn trở, chỉ mong tái ngộ. Đáng tiếc đã dùng hết mưu kế, cũng vô pháp cầu Phủ tông cho Đàm mỗ gặp lần thứ hai. Đàm mỗ chỉ đành ra hạ sách này, mượn đại quân của Hoàng gia, cho dù hủy cả Huyền Thiên phủ cũng phải bức Phủ tông ra mặt. Hoàng gia có điều không biết đó thôi, Đàm mỗ đối với phủ tông có thể nói là đêm ngày tương tư…”



Hắn nhắc tới ý trung nhân, tựa như nước lũ tràn đê không thể kiểm soát, căn bản không để ý tuấn nhan của Mộ Dung Cửu Châu đã bắt đầu phát lãnh ──

Giỏi cho tên họ Đàm kia, mượn quân đội hoàng gia tôn quý, cư nhiên chỉ để đoạt lão bà giúp hắn. Truyền ra ngoài, nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Thế nhưng, quân vô hí ngôn…

Mộ Dung Cửu Châu lần thứ hai hít sâu một hơi, ngắt lời Đàm Tiếu vẫn còn đang thao thao bất tuyệt: “Trẫm hiểu rồi, hai vạn đại quân bất cứ lúc nào cũng nghe theo sự sắp đặt của Đàm tiên sinh. A, nữ tử nào lại có thể khiến Đàm tiên sinh quyết phải chiếm được? Có lẽ nhất định là vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành.”

Đáng tiếc, không một mỹ nhân nào trên thế gian này có thể làm hắn động tâm…

Đàm Tiếu nghe thấy hắn đáp ứng xuất binh, lập tức tâm hoa nộ phóng, vẻ mặt si mê, cười nói: “Hoàng gia ngài nói không sai, hắn tên là Tô Khuynh Quốc, quả thực người cũng như tên, khuynh quốc khuynh thành. Ách, bất quá, hắn cũng không phải nữ tử gì, mà là một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa.”

Nam nhân?! Mộ Dung Cửu Châu trợn mắt nhìn Đàm Tiếu, nhớ lại một phen nồng tình mật ý mà hắn vừa bộc lộ, đột nhiên cảm thấy buồn nôn như thể ăn phải một con ruồi chết.

Cách đó ngàn dặm, bên trong Huyền Thiên phủ, ngay tại Bích Hàn tuyền, dưới bầu trời đầy sao, một người nào đó đang tắm rửa đột nhiên hắt hơi liền hai cái, tư thái và thanh âm khi hắt hơi vẫn cực kỳ ưu nhã.

“Phủ tông, ngài lạnh sao?”

Thị nữ vẫn luôn quỳ bên cạnh rải đầy huệ lan vào ôn tuyền, khẩn trương ngẩng đầu hỏi, liền nhìn thấy nam tử tuấn mỹ vô trù đang ngâm mình trong nước, thân thể không chút tỳ vết xoay người đối mặt với nàng.

Từng giọt nước kết thành chuỗi minh châu đọng trên mái tóc đen nhánh.

Trên vầng trán cao cao, đôi mày kiếm thẳng tắp hơi xếch lên chợt khẽ nhíu lại rồi giãn ra, tựa như thần long thăng thiên, nói không hết vẻ đẹp tiêu sái dương cương nam tính.



Tuy đã hầu hạ người này tắm rửa nhiều năm, nhưng bất hạnh thay, nàng vẫn chưa tu luyện được cảnh giới định lực siêu cường như lão tăng nhập định của nam bộc bên cạnh. Hai má nhanh chóng ửng đỏ, nàng liền cúi đầu, nhưng vẫn nhìn không chớp mắt.

“Tô Tuyền, ngươi đã thấy Phủ tông lạnh bao giờ chưa?”

Thanh âm trong trẻo trẻ tuổi vang lên trên đỉnh đầu nàng, thần khí tự cao tự đại, nhưng tuyệt không khiến người khác cảm thấy khó chịu, trái lại còn cho rằng trời sinh hắn nên cao ngạo như vậy.

“Bằng kinh nghiệm nhiều năm của ta, hắt xì hai cái, nhất định là có người nói xấu sau lưng ta. Hừ, ai lại to gan như vậy?”

Chủ nhân của thanh âm, từ trong ôn tuyền sải bước lên bờ, cả người ướt đẫm thủy châu, cứ thế xích lõa nằm lên đệm tơ tằm trắng tuyết thơm ngát đã chuẩn bị từ trước, chẳng hề bận tâm hai thị tòng một nam một nữ đang bận rộn lau khô thân thể cho hắn.

Đó là một thân thể thon dài vẫn còn mang theo vẻ thiếu niên non nớt lại hòa lẫn nét chững chạc của nam nhân trưởng thành, mị hoặc vô song, dưới ánh sao sáng lên một màu trắng ngà tuyệt mỹ. Không may mảy run sợ trước đêm đông lạnh giá, vững vàng như ngọn thương.

Đường nét ưu nhã của cơ thể cũng không quá phát triển, nhưng vóc dáng cân xứng, có thể nói là hoàn hảo. Bên dưới bờ vai rộng và mạnh mẽ của một nam tử thành niên, hai hàng xương quai xanh hõm sâu mang theo phong tình khiến người cuồng si, đường cong từ khuôn ngực mịn màng săn chắc càng xuống càng thu nhỏ dần, cuối cùng kết thúc tại thắt lưng mảnh mai, sau đó tiếp tục nở ra nơi bờ mông duyên dáng, kích thích người tơ tưởng ái muội…

“Tô Tuyền, ngươi lại chảy máu mũi rồi.”

Tô Khuynh Quốc diện vô biểu tình, hai chân bỗng nhiên điểm nhẹ phi lên, cách đệm tơ cả thốn ── hắn sợ nhất là đồ vật bị máu vấy bẩn.

Nam bộc cũng không trách móc, tiếp nhận khăn từ tay Tô Tuyền, giúp Tô Khuynh Quốc đang lơ lửng giữa không trung lau khô nửa thân dưới.

“Tô Ki, vẫn là định lực của ngươi tốt hơn.” Vô cùng bình thản khích lệ một câu. Cánh tay vốn luôn rất ổn định của Tô Ki bất chợt thoáng run lên, hắn hít thở thật sâu, ép buộc chính mình phải tĩnh tâm lại.

Chủ nhân chỉ có hứng thú với võ học này của hắn, sẽ không thể nào hiểu được, mỗi ngày để đối diện thân thể hoàn mỹ tuyệt luân này, hắn cần phải dùng biết bao nhiêu khí lực mới có thể khắc chế dục niệm của mình.

Bất quá, có thể trở thành nô bộc thân tín của chủ nhân, hắn cam lòng chịu đựng loại dằn vặt ngọt ngào này, bao lâu cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau