Chương 5
Tờ mờ sáng, những tia nắng đầu tiên đã xuyên qua màn mây, kim quang trải dài khắp núi non trùng điệp, soi sáng từng ốc vũ (tòa nhà) trên Huyền Thiên Nhai. Mái xanh ngói đen, trong sự trầm lắng lại mang theo khí chất thanh cao giản dị vô hạn.
Vách núi bên sườn Đông dựng đứng hiểm trở, tựa như đao tước rìu tạc. Đỉnh núi là một phiến sơn thạch bằng phẳng như bàn cờ, nhô ra giữa không trung.
Đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt, nhìn thiên hạ chúng sinh đều bé nhỏ, bất giác cảm nhận không còn gì có thể hùng vĩ hơn.
Tô Khuynh Quốc sừng sững đứng trên thạch đài giữa không trung.
Tóc đen vấn cao, cố định bằng thanh ngọc phi vân quan, càng thêm phần uy nghi quý khí. Một thân y sam thiên thanh kiểu dáng thoạt nhìn đơn giản, nhưng nói không hết có bao nhiêu ưu nhã thư thái. Bên ngoài khoát sa y trong suốt màu đồng. Mây bồng sương ảo, thi thoảng lại lướt quanh người Tô Khuynh Quốc, quyến luyến cuốn theo sa y, phiêu dật không giống phàm nhân.
Đắm mình trong dương quang chói lọi, Tô Khuynh Quốc hai mắt khép hờ, hai tay nắm chặt thành thủ quyết giao nhau trước ngực, cả người như một bức tượng cẩm thạch được tinh tế chạm khắc, bất chấp gió núi buốt lạnh, không chút suy suyển.
Chỉ thấy một khuôn mặt tuấn mỹ vô song minh nhuận như châu ngọc, ẩn ẩn ngời sáng, bảo tướng trang nghiêm.
Mỗi sáng sớm, đến thạch đài tĩnh luyện tâm quyết, là giờ luyện công bắt buộc của Tô Khuynh Quốc.
Dương quang nóng dần, khoảnh khắc một tia nắng hoàng kim rơi trên hàng my Tô Khuynh Quốc, hắn đột nhiên mở mắt.
Quang hoa trong trẻo toát ra từ đôi nhãn châu kia, hoàn toàn vượt xa niên kỷ của hắn, thấu triệt thiên địa tạo hóa.
Khóe miệng cong lên mang theo tiếu ý, hai cánh tay duỗi thẳng, dưới chân phảng phất một cỗ lực đạo vô hình chậm rãi nâng hắn lên cao, cách mặt đất nửa thước, đứng giữa không trung.
Một thanh đoản sáo huyết sắc không rõ làm từ chất liệu gì từ tay áo bên phải của hắn trượt vào bàn tay. Đầu ngón tay nhẹ xoay chuyển, phất tay, đầu trước đoản sáo bất ngờ dài ra, uốn lượn thành một sợi roi da huyết sắc dài chín thước, rộng cỡ hai ngón tay.
Đầu roi sắc bén xé gió, phá tan mây mù xung quanh, pháp tướng vốn nghiêm trang của Tô Khuynh Quốc giữa màn huyết ảnh biến ảo của roi da lại mang theo vài phần tà mị.
“Diệt ── thần ── “
Hắn quát một tiếng, cửu ảnh phân phi, tiên ảnh rợp trời như sóng lớn tràn dâng.
Đỉnh núi lập tức cát đá mịt mù, phong vân cuồn cuộn. Bầu trời vốn dĩ mênh mông quang đãng thoáng chốc trở nên u ám, mây đen bao phủ, mơ hồ nghe được cả tiếng sấm rền.
Mỗi một roi, gần như xé nát thiên địa.
Sợi roi tên “Diệt thần”, hàm ý vạn vật đều bị hủy diệt.
Một mạt hàn quang kinh người bỗng nhiên lóe lên nơi đồng tử Tô Khuynh Quốc. Bất ngờ lộn người trong không khung, huyết tiên khuấy đảo khí lưu, phát ra tiếng rít, uy mãnh như thiên long càn quét khối đá lớn cách đó mấy trượng.
Những nơi tiên ảnh đi qua, sơn thạch cứng rắn trên mặt đất như gặp phải địa chấn, lập tức xuất hiện những rãnh sâu, lan khắp trong ngoài tảng đá, sau đó bên ngoài tảng đá cũng phát ra những tiếng “rắc rắc”, vô số khẽ nứt chạy dọc từ dưới lên trên ──
“Phủ tông, là chúng ta!” Một tiếng gào to đúng lúc vang lên.
Tiên ảnh bao thiên phủ địa cùng nhân ảnh lập tức biến mất. Mây đen tập trung dày đặc quanh đỉnh núi nhanh chóng tản ra, trả lại nền trời trong xanh vô tận, tựa hồ vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì.
Chỉ có Tô Khuynh Quốc vẫn nắm chặt trường tiên trong tay, vận chân khí giữ thân lơ lửng giữa không trung, nhíu mày nhìn những người đầu đầy cát bụi, chật vật bước ra từ phía sau tảng đá lớn kia.
“Tô Ki, ta đã nói lúc ta luyện công, bất kỳ ai cũng không được đến nơi này quấy rầy sao?” Khuôn mặt tuấn mỹ không mang theo nét cười, dị thường hàn khốc.
Tô Ki sợ hãi quỳ xuống, sau lưng hắn, hai nam tử trung niên nga quan khoan bào (áo rộng mũ cao) cúi rạp người hành lễ, cung kính nói: “Tô sư thúc, không liên quan Tô Ki, là hai chúng ta có việc gấp cần báo, kiên quyết buộc hắn dẫn chúng ta tới. Sư thúc nếu muốn phạt, thì hãy phạt chúng ta.”
“Hừ, Cừu Nhược Ngân, Sở Tín, lá gan các người càng lúc càng lớn rồi.”
Tô Khuynh Quốc rốt cuộc cũng thu hồi Diệt Thần trường tiên, đạp vài bước giữa không trung, nhàn nhã như mới tản bộ về từ đình viện, ung dung đáp xuống trước mặt hai người.
Tô Khuynh Quốc tuổi còn trẻ, nhưng bối phận lại cao.
Hai mươi năm trước, lão phủ tông đã qua bảy mươi tuổi vân du hồi phủ, còn mang theo một tiểu hài tử vẫn còn quấn tã về, tuyên cáo hắn chính là đệ tử quan môn (đệ tử giữ trong phủ, không bước ra giang hồ, ở đây nghĩa là đệ tử cuối cùng lão phủ tông thu nhận) Tô Khuynh Quốc.
Lúc đó, nhiều đồ tôn của lão phủ tông đều đã hành tẩu giang hồ, một tiếng thét ra phong vân. Tiểu oa nhi này xuất hiện, chắc chắn sẽ mang đến không ít lạc thú cho cuộc sống nhàm chán vô vị của người trong Huyền Thiên phủ.
Tô Khuynh Quốc khi còn bé đã tuấn tú phi phàm, trên dưới Huyền Thiên phủ không ai không xem tiểu oa nhi như kim đồng này là bảo bối mà sủng ái. Đặc biệt là hai người Cừu, Sở trước mặt, thương yêu Tô Khuynh Quốc nhất. Hễ chuyện do tiểu sư thúc này mở miệng, cho dù là sao trên trời hai người cũng sẽ hái xuống.
Ngay cả khi thân phận Tô Khuynh Quốc được như ngày hôm nay, đã là người đứng đầu Huyền Thiên phủ, nhưng trong mắt hai người, hắn thủy chung vẫn là hài tử năm nào, kéo kéo ống quần họ làm nũng đòi kẹo.
Cho nên lúc này thấy Tô Khuynh Quốc nghiêm mặt, liều mạng bày ra dáng vẻ trưởng thành, hai người tuy tỏ thái độ vô cùng cung kính, khiêm tốn dựng tai nghe chỉ giáo, khóe miệng lại nhịn không được hiện lên nụ cười sủng nịch ──
Tiểu sư thúc của bọn họ a, quả thật càng ngày càng hiển lộ thần khí.
“Khụ… Bỏ đi! Các ngươi thừa biết, ta sẽ không trách phạt các ngươi mà!”
Từ tận đáy lòng, Tô Khuynh Quốc vẫn luôn rất thích hai người sư điệt như phụ huynh này, bất đắc dĩ thanh thanh yết hầu, bàn tay khẽ nâng, một cỗ lực đạo vô hình nhu hòa thuần hậu không gì sánh được mạnh mẽ bức hai người đứng thẳng dậy.
“Các ngươi nóng lòng gặp ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Vách núi bên sườn Đông dựng đứng hiểm trở, tựa như đao tước rìu tạc. Đỉnh núi là một phiến sơn thạch bằng phẳng như bàn cờ, nhô ra giữa không trung.
Đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt, nhìn thiên hạ chúng sinh đều bé nhỏ, bất giác cảm nhận không còn gì có thể hùng vĩ hơn.
Tô Khuynh Quốc sừng sững đứng trên thạch đài giữa không trung.
Tóc đen vấn cao, cố định bằng thanh ngọc phi vân quan, càng thêm phần uy nghi quý khí. Một thân y sam thiên thanh kiểu dáng thoạt nhìn đơn giản, nhưng nói không hết có bao nhiêu ưu nhã thư thái. Bên ngoài khoát sa y trong suốt màu đồng. Mây bồng sương ảo, thi thoảng lại lướt quanh người Tô Khuynh Quốc, quyến luyến cuốn theo sa y, phiêu dật không giống phàm nhân.
Đắm mình trong dương quang chói lọi, Tô Khuynh Quốc hai mắt khép hờ, hai tay nắm chặt thành thủ quyết giao nhau trước ngực, cả người như một bức tượng cẩm thạch được tinh tế chạm khắc, bất chấp gió núi buốt lạnh, không chút suy suyển.
Chỉ thấy một khuôn mặt tuấn mỹ vô song minh nhuận như châu ngọc, ẩn ẩn ngời sáng, bảo tướng trang nghiêm.
Mỗi sáng sớm, đến thạch đài tĩnh luyện tâm quyết, là giờ luyện công bắt buộc của Tô Khuynh Quốc.
Dương quang nóng dần, khoảnh khắc một tia nắng hoàng kim rơi trên hàng my Tô Khuynh Quốc, hắn đột nhiên mở mắt.
Quang hoa trong trẻo toát ra từ đôi nhãn châu kia, hoàn toàn vượt xa niên kỷ của hắn, thấu triệt thiên địa tạo hóa.
Khóe miệng cong lên mang theo tiếu ý, hai cánh tay duỗi thẳng, dưới chân phảng phất một cỗ lực đạo vô hình chậm rãi nâng hắn lên cao, cách mặt đất nửa thước, đứng giữa không trung.
Một thanh đoản sáo huyết sắc không rõ làm từ chất liệu gì từ tay áo bên phải của hắn trượt vào bàn tay. Đầu ngón tay nhẹ xoay chuyển, phất tay, đầu trước đoản sáo bất ngờ dài ra, uốn lượn thành một sợi roi da huyết sắc dài chín thước, rộng cỡ hai ngón tay.
Đầu roi sắc bén xé gió, phá tan mây mù xung quanh, pháp tướng vốn nghiêm trang của Tô Khuynh Quốc giữa màn huyết ảnh biến ảo của roi da lại mang theo vài phần tà mị.
“Diệt ── thần ── “
Hắn quát một tiếng, cửu ảnh phân phi, tiên ảnh rợp trời như sóng lớn tràn dâng.
Đỉnh núi lập tức cát đá mịt mù, phong vân cuồn cuộn. Bầu trời vốn dĩ mênh mông quang đãng thoáng chốc trở nên u ám, mây đen bao phủ, mơ hồ nghe được cả tiếng sấm rền.
Mỗi một roi, gần như xé nát thiên địa.
Sợi roi tên “Diệt thần”, hàm ý vạn vật đều bị hủy diệt.
Một mạt hàn quang kinh người bỗng nhiên lóe lên nơi đồng tử Tô Khuynh Quốc. Bất ngờ lộn người trong không khung, huyết tiên khuấy đảo khí lưu, phát ra tiếng rít, uy mãnh như thiên long càn quét khối đá lớn cách đó mấy trượng.
Những nơi tiên ảnh đi qua, sơn thạch cứng rắn trên mặt đất như gặp phải địa chấn, lập tức xuất hiện những rãnh sâu, lan khắp trong ngoài tảng đá, sau đó bên ngoài tảng đá cũng phát ra những tiếng “rắc rắc”, vô số khẽ nứt chạy dọc từ dưới lên trên ──
“Phủ tông, là chúng ta!” Một tiếng gào to đúng lúc vang lên.
Tiên ảnh bao thiên phủ địa cùng nhân ảnh lập tức biến mất. Mây đen tập trung dày đặc quanh đỉnh núi nhanh chóng tản ra, trả lại nền trời trong xanh vô tận, tựa hồ vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì.
Chỉ có Tô Khuynh Quốc vẫn nắm chặt trường tiên trong tay, vận chân khí giữ thân lơ lửng giữa không trung, nhíu mày nhìn những người đầu đầy cát bụi, chật vật bước ra từ phía sau tảng đá lớn kia.
“Tô Ki, ta đã nói lúc ta luyện công, bất kỳ ai cũng không được đến nơi này quấy rầy sao?” Khuôn mặt tuấn mỹ không mang theo nét cười, dị thường hàn khốc.
Tô Ki sợ hãi quỳ xuống, sau lưng hắn, hai nam tử trung niên nga quan khoan bào (áo rộng mũ cao) cúi rạp người hành lễ, cung kính nói: “Tô sư thúc, không liên quan Tô Ki, là hai chúng ta có việc gấp cần báo, kiên quyết buộc hắn dẫn chúng ta tới. Sư thúc nếu muốn phạt, thì hãy phạt chúng ta.”
“Hừ, Cừu Nhược Ngân, Sở Tín, lá gan các người càng lúc càng lớn rồi.”
Tô Khuynh Quốc rốt cuộc cũng thu hồi Diệt Thần trường tiên, đạp vài bước giữa không trung, nhàn nhã như mới tản bộ về từ đình viện, ung dung đáp xuống trước mặt hai người.
Tô Khuynh Quốc tuổi còn trẻ, nhưng bối phận lại cao.
Hai mươi năm trước, lão phủ tông đã qua bảy mươi tuổi vân du hồi phủ, còn mang theo một tiểu hài tử vẫn còn quấn tã về, tuyên cáo hắn chính là đệ tử quan môn (đệ tử giữ trong phủ, không bước ra giang hồ, ở đây nghĩa là đệ tử cuối cùng lão phủ tông thu nhận) Tô Khuynh Quốc.
Lúc đó, nhiều đồ tôn của lão phủ tông đều đã hành tẩu giang hồ, một tiếng thét ra phong vân. Tiểu oa nhi này xuất hiện, chắc chắn sẽ mang đến không ít lạc thú cho cuộc sống nhàm chán vô vị của người trong Huyền Thiên phủ.
Tô Khuynh Quốc khi còn bé đã tuấn tú phi phàm, trên dưới Huyền Thiên phủ không ai không xem tiểu oa nhi như kim đồng này là bảo bối mà sủng ái. Đặc biệt là hai người Cừu, Sở trước mặt, thương yêu Tô Khuynh Quốc nhất. Hễ chuyện do tiểu sư thúc này mở miệng, cho dù là sao trên trời hai người cũng sẽ hái xuống.
Ngay cả khi thân phận Tô Khuynh Quốc được như ngày hôm nay, đã là người đứng đầu Huyền Thiên phủ, nhưng trong mắt hai người, hắn thủy chung vẫn là hài tử năm nào, kéo kéo ống quần họ làm nũng đòi kẹo.
Cho nên lúc này thấy Tô Khuynh Quốc nghiêm mặt, liều mạng bày ra dáng vẻ trưởng thành, hai người tuy tỏ thái độ vô cùng cung kính, khiêm tốn dựng tai nghe chỉ giáo, khóe miệng lại nhịn không được hiện lên nụ cười sủng nịch ──
Tiểu sư thúc của bọn họ a, quả thật càng ngày càng hiển lộ thần khí.
“Khụ… Bỏ đi! Các ngươi thừa biết, ta sẽ không trách phạt các ngươi mà!”
Từ tận đáy lòng, Tô Khuynh Quốc vẫn luôn rất thích hai người sư điệt như phụ huynh này, bất đắc dĩ thanh thanh yết hầu, bàn tay khẽ nâng, một cỗ lực đạo vô hình nhu hòa thuần hậu không gì sánh được mạnh mẽ bức hai người đứng thẳng dậy.
“Các ngươi nóng lòng gặp ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất