Chương 28: Vợ anh giỏi quá
HOT! Bộ sưu tập Ánh Sương của PT đã xuất sắc vượt qua nhiều đối thủ nặng ký như: Giorgio Armani, Calvin Klein,… Mà vươn lên dẫn đầu bảng xếp hạng các bộ sưu tập đẹp nhất dù chỉ mới ra mắt chưa đầy 1 tháng.
Ngày 20 tháng 5 năm xxxx.
Hôm nay chính là ngày ra mắt bộ sưu tập Ánh Dương. Dù giờ diễn ra là 7 giờ tối nhưng chỉ mới 6 giờ thì người xếp hàng đã gần như một đàn kiến. Ai cũng mong ngóng được chiêm ngưỡng bộ sưu tập này.
Đúng 7 giờ. Mọi người được hướng dẫn đi vào kháng phòng. Ai cũng rất thích thú, kể cả cách trang trí cũng được đầu tư rất chỉnh chu.
Tiếng MC vang lên: “WELCOME! Welcome everyone to the FASHION SHOW, and it is called “SUNSHINE” or “Ánh Dương.”
Tiếng vỗ tay vang lên, cả kháng phòng đều mong đợi được nhìn thấy bộ sưu tập này.
“Đoàn”, tiếng pháo hoa vang lên, ánh đèn trên sân khấu sáng lên, những người mấu ưu tú diện trên người những bộ cánh vô cùng lộng lẫy và kiêu sa.
“Woah woah.” Cả khán phòng đều phải trầm trồ bởi độ tuyệt đẹp và ý nghĩa mà bộ sưu tập mang lại.
Điều quan trọng đối với nhà thiết kế đó chính là có thể đưa những thông điệp giá trị và ý nghĩa vào những bộ cánh của họ chứ không chỉ đẹp là được. Cô đã làm được, từng bộ trang phục đều tôn lên được vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy của một người phụ nữ. Đó chính là chủ đề mà cô đã lựa chọn và đã truyền tải một cách vô cùng xuất sắc.
Lúc này, trong cánh gà cô đang đứng ở một góc khá tối, nhưng khi nhìn ra sân khấu thì vô cùng rõ. Cô muốn đứng ở đây, để có thể tự mắt mình chiêm ngưỡng thành quả của mình.
“Đoàn”, tiếng pháo hoa vang lên lần nữa, nhưng lần này lại lớn hơn, giọng MC vang lên: “Ladies and gentleman, The soul of this collection is the “GOLDEN CANARY DIAMOND.”
Người mẫu mang trên người bộ váy kiêu sa tôn lên vẻ yêu kiều, và chính giữa chính là viên kim cường vàng hay Golden Canary. Mọi người ở khán phòng đều phải trầm trồ bởi thiết kế này bởi sự kết hợp vô cùng hoàn hỏa. Có thể gọi là tinh hoa hội tụ.
Lúc này, lẫn trong dàn khán giả, ở một góc khuất là Minh Thành. Anh đã ngồi đó từ đầu đến giờ, chiêm ngưỡng tác phẩm của cô, môi anh vẫn vẽ lên nụ cười mà không phải ai cũng thấy được.
Hết buổi lễ, mọi người lần lượt ra về, cô vào nhà xe để lấy xe thì.
Đột nhiên mọi thứ trước mắt cô đều tối sầm lại, cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của ai đó, người đó đang bịt mắt cô lại. Cô không cần nghĩ cũng biết người đó là ai, cô nói:
“Đêm thế này, anh đi bịt mắt người ta là có ý gì đây hả?”
Hơi thở nhè nhẹ của anh phả vào cổ của cô, nóng ran cả lên. Môi anh nhếch lên nói: “Tất nhiên là đưa vợ anh về rồi, đã nói trong hợp đồng rồi mà.”
“Nếu em không làm theo thì chẳng khác nào qua cầu rút ván cả. Đúng không? Anh ‘ăn chay’ cũng 3 tháng rồi đấy, vợ ơi.” Anh không bịt mắt cô nữa mà xoay người cô lại đối diện với mình rồi ôm cô vào lòng.
Anh nói tiếp: “Nha vợ, về nhà với anh đi mà. Anh nhớ em quá, em không thấy nhan sắc của anh đã phai đi không ít sao? Đó là vì không có em bên cạnh đó vợ à. Vợ ơi, về đi mà.”
Cô đứng nghe anh nói mà muốn tiểu đường rồi, cô nghĩ: “Nếu mà không đồng ý chắc sẽ phát bệnh thôi. Mà… Đồng ý hay không thì anh cũng vác cô về thôi.”
Cô bất đắc dĩ nói: “Được rồi, về thì về, nhưng em mệt rồi, có gì để mai ‘làm’ sau.”
Anh vui ra mặt, cầm tay cô đưa cô vào xe, động tác của anh nhanh thoăn thoắt như sợ nếu để lâu thì cô sẽ đổi ý mất. Đúng là hết cách với anh rồi.
Về đến nhà anh ngay lập tức đè cô xuống sô pha hôn ngấu nghiến. Cảm giác được hôn người mình yêu thật tuyệt, huống hồ anh đã 3 tháng không được chạm vào cô rồi.
||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y |||||
“Uhm… Uhm.” Cô đánh vào ngực anh, ý kêu anh thả cô ra, cô sắp không thở nổi nữa rồi. Anh không can tâm chút nào cả, nhưng cô chỉ mới tha thứ cho anh thôi, giờ mà đắc tội với cô nữa thì xong luôn.
Cô xô anh ra, ngồi dậy nói: “Anh. Em mệt rồi, không muốn làm nữa, em chỉ muốn đi tắm thôi.” Nói xong cô đi thẳng vào phòng tắm. Anh nhìn cô đi xa dần mà làm mặt ấm ức, chỉ mong cô nhìn lại mà thấy anh tội nghiệp mà đồng ý cho anh ‘yêu thương’ cô.
Nhưng mà cái hy vọng đó của anh chắc là không thành rồi. Anh cũng đứng dậy đi tắm thôi.
Anh tắm xong trước thì vào phòng, ngồi dựa lưng vào giường đọc sách. Cô cũng bước vào phòng. Lúc này cô mặt váy ngủ dài qua đầu gối chút, màu hồng trông rất dễ thương. Anh nhìn một cái thì ngay lập tức dẹp cuốn sách đi. Đi tới trước mặt cô mà giơ hai tay ra, cười định nói gì đó thì.
“Anh đừng có mơ, em muốn ngủ thôi.” Câu nói của cô ngay lập tức ý định dụ dỗ cô lần nữa. Nhưng mà một con hổ đã nhịn đói tận 3 tháng thì làm sao mà tha cho con mòi, mà nó còn đang ở trước mặt mình. Mặc kệ cô đang nằm anh nhào tới ôm cô.
Cô ngay lập tức bị anh làm cho giật mình, tính đánh anh thì phát hiện cả người đều bị anh ôm chặt cứng, cô khó chịu nói: “Nè, anh mau bỏ ra đi, em mệt rồi mà.”
Anh nói: “Vợ ơi, chỉ một tiếng thôi, không mệt đâu. Anh đọc rồi, khoa học còn chứng minh là làm tình còn giúp giảm stress nè, giảm cân nè còn giảm mệt mỏi nữa đó vợ.”
Nghe anh nói mà cô cười một cách bất đắc dĩ, không ngờ anh còn nghĩ ra cách này. Thấy cô cười là có hy vọng, anh vùi mặt vào khe ngực cô nịnh tiếp:
“Vợ ơi, vợ anh giỏi quá, vợ anh vừa kiếm tiền được, vừa nấu ăn giỏi, vợ còn khiến anh thoải mái nữa. Vợ ơi, cho anh ‘ăn’ đi mà.” Anh cứ nịnh nọt cô khiến cô bật cười. Thấy cô cười, anh lập tức bắt lấy cơ hội.
Hôn lên một bên ngực cô, tay còn lại thì bóp, nắn thành đủ hình dạng. Cô nói: “Á, nè… Anh…” Chưa kịp nói hết câu anh đã khóa môi cô luôn rồi.
Cuối cùng một con thỏ nhỏ bé như cô thì làm sao mà thoát được móng vuốt của một con hổ đói như anh chứ. Nói là một tiếng mà một tiếng của anh là nhân thêm 3 lần nữa, khiến cô mệt đến không còn sức để rên nữa. Cô thầm mắng anh: “Đúng là thằng chết bầm nhà anh.”
Ngày 20 tháng 5 năm xxxx.
Hôm nay chính là ngày ra mắt bộ sưu tập Ánh Dương. Dù giờ diễn ra là 7 giờ tối nhưng chỉ mới 6 giờ thì người xếp hàng đã gần như một đàn kiến. Ai cũng mong ngóng được chiêm ngưỡng bộ sưu tập này.
Đúng 7 giờ. Mọi người được hướng dẫn đi vào kháng phòng. Ai cũng rất thích thú, kể cả cách trang trí cũng được đầu tư rất chỉnh chu.
Tiếng MC vang lên: “WELCOME! Welcome everyone to the FASHION SHOW, and it is called “SUNSHINE” or “Ánh Dương.”
Tiếng vỗ tay vang lên, cả kháng phòng đều mong đợi được nhìn thấy bộ sưu tập này.
“Đoàn”, tiếng pháo hoa vang lên, ánh đèn trên sân khấu sáng lên, những người mấu ưu tú diện trên người những bộ cánh vô cùng lộng lẫy và kiêu sa.
“Woah woah.” Cả khán phòng đều phải trầm trồ bởi độ tuyệt đẹp và ý nghĩa mà bộ sưu tập mang lại.
Điều quan trọng đối với nhà thiết kế đó chính là có thể đưa những thông điệp giá trị và ý nghĩa vào những bộ cánh của họ chứ không chỉ đẹp là được. Cô đã làm được, từng bộ trang phục đều tôn lên được vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy của một người phụ nữ. Đó chính là chủ đề mà cô đã lựa chọn và đã truyền tải một cách vô cùng xuất sắc.
Lúc này, trong cánh gà cô đang đứng ở một góc khá tối, nhưng khi nhìn ra sân khấu thì vô cùng rõ. Cô muốn đứng ở đây, để có thể tự mắt mình chiêm ngưỡng thành quả của mình.
“Đoàn”, tiếng pháo hoa vang lên lần nữa, nhưng lần này lại lớn hơn, giọng MC vang lên: “Ladies and gentleman, The soul of this collection is the “GOLDEN CANARY DIAMOND.”
Người mẫu mang trên người bộ váy kiêu sa tôn lên vẻ yêu kiều, và chính giữa chính là viên kim cường vàng hay Golden Canary. Mọi người ở khán phòng đều phải trầm trồ bởi thiết kế này bởi sự kết hợp vô cùng hoàn hỏa. Có thể gọi là tinh hoa hội tụ.
Lúc này, lẫn trong dàn khán giả, ở một góc khuất là Minh Thành. Anh đã ngồi đó từ đầu đến giờ, chiêm ngưỡng tác phẩm của cô, môi anh vẫn vẽ lên nụ cười mà không phải ai cũng thấy được.
Hết buổi lễ, mọi người lần lượt ra về, cô vào nhà xe để lấy xe thì.
Đột nhiên mọi thứ trước mắt cô đều tối sầm lại, cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của ai đó, người đó đang bịt mắt cô lại. Cô không cần nghĩ cũng biết người đó là ai, cô nói:
“Đêm thế này, anh đi bịt mắt người ta là có ý gì đây hả?”
Hơi thở nhè nhẹ của anh phả vào cổ của cô, nóng ran cả lên. Môi anh nhếch lên nói: “Tất nhiên là đưa vợ anh về rồi, đã nói trong hợp đồng rồi mà.”
“Nếu em không làm theo thì chẳng khác nào qua cầu rút ván cả. Đúng không? Anh ‘ăn chay’ cũng 3 tháng rồi đấy, vợ ơi.” Anh không bịt mắt cô nữa mà xoay người cô lại đối diện với mình rồi ôm cô vào lòng.
Anh nói tiếp: “Nha vợ, về nhà với anh đi mà. Anh nhớ em quá, em không thấy nhan sắc của anh đã phai đi không ít sao? Đó là vì không có em bên cạnh đó vợ à. Vợ ơi, về đi mà.”
Cô đứng nghe anh nói mà muốn tiểu đường rồi, cô nghĩ: “Nếu mà không đồng ý chắc sẽ phát bệnh thôi. Mà… Đồng ý hay không thì anh cũng vác cô về thôi.”
Cô bất đắc dĩ nói: “Được rồi, về thì về, nhưng em mệt rồi, có gì để mai ‘làm’ sau.”
Anh vui ra mặt, cầm tay cô đưa cô vào xe, động tác của anh nhanh thoăn thoắt như sợ nếu để lâu thì cô sẽ đổi ý mất. Đúng là hết cách với anh rồi.
Về đến nhà anh ngay lập tức đè cô xuống sô pha hôn ngấu nghiến. Cảm giác được hôn người mình yêu thật tuyệt, huống hồ anh đã 3 tháng không được chạm vào cô rồi.
||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y |||||
“Uhm… Uhm.” Cô đánh vào ngực anh, ý kêu anh thả cô ra, cô sắp không thở nổi nữa rồi. Anh không can tâm chút nào cả, nhưng cô chỉ mới tha thứ cho anh thôi, giờ mà đắc tội với cô nữa thì xong luôn.
Cô xô anh ra, ngồi dậy nói: “Anh. Em mệt rồi, không muốn làm nữa, em chỉ muốn đi tắm thôi.” Nói xong cô đi thẳng vào phòng tắm. Anh nhìn cô đi xa dần mà làm mặt ấm ức, chỉ mong cô nhìn lại mà thấy anh tội nghiệp mà đồng ý cho anh ‘yêu thương’ cô.
Nhưng mà cái hy vọng đó của anh chắc là không thành rồi. Anh cũng đứng dậy đi tắm thôi.
Anh tắm xong trước thì vào phòng, ngồi dựa lưng vào giường đọc sách. Cô cũng bước vào phòng. Lúc này cô mặt váy ngủ dài qua đầu gối chút, màu hồng trông rất dễ thương. Anh nhìn một cái thì ngay lập tức dẹp cuốn sách đi. Đi tới trước mặt cô mà giơ hai tay ra, cười định nói gì đó thì.
“Anh đừng có mơ, em muốn ngủ thôi.” Câu nói của cô ngay lập tức ý định dụ dỗ cô lần nữa. Nhưng mà một con hổ đã nhịn đói tận 3 tháng thì làm sao mà tha cho con mòi, mà nó còn đang ở trước mặt mình. Mặc kệ cô đang nằm anh nhào tới ôm cô.
Cô ngay lập tức bị anh làm cho giật mình, tính đánh anh thì phát hiện cả người đều bị anh ôm chặt cứng, cô khó chịu nói: “Nè, anh mau bỏ ra đi, em mệt rồi mà.”
Anh nói: “Vợ ơi, chỉ một tiếng thôi, không mệt đâu. Anh đọc rồi, khoa học còn chứng minh là làm tình còn giúp giảm stress nè, giảm cân nè còn giảm mệt mỏi nữa đó vợ.”
Nghe anh nói mà cô cười một cách bất đắc dĩ, không ngờ anh còn nghĩ ra cách này. Thấy cô cười là có hy vọng, anh vùi mặt vào khe ngực cô nịnh tiếp:
“Vợ ơi, vợ anh giỏi quá, vợ anh vừa kiếm tiền được, vừa nấu ăn giỏi, vợ còn khiến anh thoải mái nữa. Vợ ơi, cho anh ‘ăn’ đi mà.” Anh cứ nịnh nọt cô khiến cô bật cười. Thấy cô cười, anh lập tức bắt lấy cơ hội.
Hôn lên một bên ngực cô, tay còn lại thì bóp, nắn thành đủ hình dạng. Cô nói: “Á, nè… Anh…” Chưa kịp nói hết câu anh đã khóa môi cô luôn rồi.
Cuối cùng một con thỏ nhỏ bé như cô thì làm sao mà thoát được móng vuốt của một con hổ đói như anh chứ. Nói là một tiếng mà một tiếng của anh là nhân thêm 3 lần nữa, khiến cô mệt đến không còn sức để rên nữa. Cô thầm mắng anh: “Đúng là thằng chết bầm nhà anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất