Chương 40: Nước mắt
Dương Khương thấy Trần Duật Đằng như con chó giữ khúc xương không muốn chia sẻ cho ai thì mắng hắn hai từ keo kiệt, sau đó mặc kệ Trần Duật Đằng muốn gửi tiền cắt tóc thế nào Dương Khương cũng không lấy, cứ thế trực tiếp đá mông hai đứa nhóc ra khỏi cửa tiệm, lạnh lùng đóng cửa.
Trần Duật Đằng biết tính tình Dương Khương rất tốt, chỉ có miệng là hay phun ra những lời không hay nên quay sang nhìn Sở Khiết cười.
"Dương Khương tuy mồm miệng có hơi độc một chút nhưng anh ấy tốt lắm, em đừng để ý nhé!"
Bạch Sở Khiết gật đầu, thật ra cậu cũng cảm thấy người kia rất tốt. Mặc dù biết cậu một bên mắt không thấy gì cũng không chê cười cậu, thậm chí còn khen cậu cắt tóc xong nhìn đẹp trai hơn hẳn.
Đến cả Trần Duật Đằng cũng không thể ngờ là chỉ cắt tóc đã cứu rỗi khuôn mặt của Sở Khiết, hắn thừa biết mặt của Sở Khiết rất đẹp, nhưng cắt đúng kiểu tóc phù hợp lại càng khiến cậu trông bắt mắt hơn.
Trần Duật Đằng phì cười, cảm thấy mình nhặt được một món đồ chơi tốt, xem ra là rất hời.
Trần Duật Đằng bỗng nhiên đi áp sát lại gần Bạch Sở Khiết, ở giữa đường phố cũng chẳng ngại người lạ mà ôm chằm lấy cậu nói.
"Em xinh đẹp thế này rồi đừng có bỏ anh đấy nhé, anh chỉ thích một mình em thôi"
Vốn dĩ hắn nói như vậy cũng chỉ muốn làm cậu cảm động, để lỡ sau này dù cậu có làm gì, có ai thích cậu thì cậu cũng chỉ mê mẫn hắn.
Danh xưng thằng khốn đúng là không thể không tặng cho Duật Đằng, dù trong mắt hắn Sở Khiết chỉ là một món đồ chơi cá cược, nhưng phần thắng nằm chắc trong tay hắn thì hắn cũng sẽ chẳng muốn chia sẻ cho ai. Đồ chơi của hắn, chỉ một mình hắn được phá hư...
Hai người cứ thế dành hết một buổi chiều cho nhau, Trần Duật Đằng đưa Sở Khiết đi ăn những món ăn vặt được học sinh yêu thích. Bộ phim hoạt hình mới ra chiếu ở rạp Trần Duật Đằng cũng đã đặt hai vé dành cho cậu và hắn. Lúc vào rạp chiếu phim, bọn họ không có nắm tay như những cặp tình nhân khác, nhưng nếu Sở Khiết cầm nước thì hắn sẽ mang bắp, lúc đi ở đám đông hắn cũng sẽ canh chừng giúp cậu không đụng trúng người khác. Vào rạp xem phim, tuy rằng suốt buổi phim hai người chỉ tập trung xem nhưng Duật Đằng vẫn sẽ nắm chặt tay của Sở Khiết không buông.
Bộ phim kết thúc, Bạch Sở Khiết mang theo tâm trạng vui vẻ cùng Trần Duật Đằng đi ra ngoài mà không hề hay biết ở phía sau lưng mình khoảng chừng mười met còn có một cặp chồng chồng nam nam đi theo, Bạch Dương Vĩ vừa dùng khăn giấy lau nước mắt vì cười quá nhiều lúc ở trong rạp chiếu phim, sau đó dựa vào Sở Hoà nói.
"Vợ! Em có thấy cái con màu vàng trong phim không, nó cũng niềng răng đó! Ai rồi cũng phải niềng răng thôi...ha ha"
Sở Hoà dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Bạch Dương Vĩ, rõ ràng người này nói là đi theo dõi con trai, vậy mà lúc vào rạp chiếu phim lại là người xem nhiệt tình nhất...
Bạch Sở Khiết và Trần Duật Đằng tất nhiên sẽ không biết đến sự xuất hiện của hai ba ba, hai đứa nhóc chơi rất vui. Vị tài xế nhà hắn cũng thật sự rất nhiệt tình, lúc mở cửa xe cho Sở Khiết lúc nào cũng cười với cậu.
Trần Duật Đằng đưa Sở Khiết đi ăn ngon rồi lại mang người đến biển, cho cậu ngắm cảnh buổi đêm.
Mùi hương đặc trưng của biển khiến tâm hồn Bạch Sở Khiết thanh tỉnh hơn, nhìn lại quãng thời gian trước cuộc đời cậu chỉ như một mảng màu u tối thì nay có Duật Đằng như có thêm một cuộc sống mới, hai người im lặng cùng nhau đi dạo biển. Bạch Sở Khiết nhìn xa xăm nói không đầu không đuôi.
"Duật Đằng! Cảm ơn anh"
Trần Duật Đằng quay đầu sang nhìn cậu, kể từ lúc Sở Khiết cắt tóc đến bây giờ hắn rất thích nhìn cậu. Ngoại trừ Mễ Lạc ra, không thể phủ nhận Bạch Sở Khiết cũng có một nét điển trai dịu dàng không kém. Bạ???? có biế???? ????ra????g ????ruуệ???? ( ????RÙM ????R????????Ệ????.???????? )
"Cảm ơn anh vì chuyện gì?"
Trần Duật Đằng nhìn Bạch Sở Khiết, cậu mỉm cười nắm chặt tay hắn đáp.
"Cảm ơn vì xuất hiện và khiến em thay đổi, ban đầu em còn nghĩ anh chỉ là nhất thời. Nhưng em nhìn cách anh đối tốt với em như vậy, em tin rằng mình đã chọn đúng người rồi"
Trần Duật Đằng phì cười, trong lòng chê cậu ngu ngốc, nhưng ngoài mặt vẫn dùng sự ôn nhu của bạn trai đa tình đáp.
"Thích em thì cần có lí do sao? Con người có duyên có nợ, hơn nữa em đáng yêu như thế anh sẽ người khác cướp mất em còn không hết, làm sao có thể bỏ rời em"
"Em...em có thể chủ động hôn anh không?"
Bạch Sở Khiết bỗng nhiên cất lời đề nghị khiến Trần Duật Đằng giật mình, cậu và hắn đang yêu nhau, đơn giản cậu chỉ muốn hôn hắn. Ánh mắt của Trần Duật Đằng nhìn cậu, khuôn mặt của người kia tràn đầy sự chờ mong.
Duật Đằng gật đầu, gượng ép đáp.
"Tất...tất nhiên là có thể"
Bạch Sở Khiết nhón chân rướn người, môi của cậu dần dần chạm vào môi hắn. Nhiệt độ ấm áp khiến trong lòng cậu như rót mật, lúc hôn hắn Sở Khiết cũng nhắm mắt tập trung vào nụ hôn.
Vậy mà Trần Duật Đằng vẫn mở mắt, đứng im như một pho tượng lạnh lùng nhìn cậu...
Ở phía sau lưng cây dừa cách hai đứa nhỏ đang hôn nhau, Sở Hoà vỗ tay thầm khen ngợi con trai thật sự rất dũng cảm. Kì lạ thay, cậu lại nghe tiếng thút thít ở bên cạnh mình.
Sở Hoà quay đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Dương Vĩ hai mắt đầy nước đang lấy tay lau đi những giọt lệ. Sở Hoà hốt hoảng quay sang ôm má Bạch Dương Vĩ lo lắng nhìn.
Bạch Dương Vĩ, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi vừa xì mũi vừa thút thít nói.
"Con trai của chúng ta hôn người khác rồi, anh cảm thấy mình sắp phải gả con trai đi rồi. Hic..."
Sở Hoà: "..."
Trần Duật Đằng biết tính tình Dương Khương rất tốt, chỉ có miệng là hay phun ra những lời không hay nên quay sang nhìn Sở Khiết cười.
"Dương Khương tuy mồm miệng có hơi độc một chút nhưng anh ấy tốt lắm, em đừng để ý nhé!"
Bạch Sở Khiết gật đầu, thật ra cậu cũng cảm thấy người kia rất tốt. Mặc dù biết cậu một bên mắt không thấy gì cũng không chê cười cậu, thậm chí còn khen cậu cắt tóc xong nhìn đẹp trai hơn hẳn.
Đến cả Trần Duật Đằng cũng không thể ngờ là chỉ cắt tóc đã cứu rỗi khuôn mặt của Sở Khiết, hắn thừa biết mặt của Sở Khiết rất đẹp, nhưng cắt đúng kiểu tóc phù hợp lại càng khiến cậu trông bắt mắt hơn.
Trần Duật Đằng phì cười, cảm thấy mình nhặt được một món đồ chơi tốt, xem ra là rất hời.
Trần Duật Đằng bỗng nhiên đi áp sát lại gần Bạch Sở Khiết, ở giữa đường phố cũng chẳng ngại người lạ mà ôm chằm lấy cậu nói.
"Em xinh đẹp thế này rồi đừng có bỏ anh đấy nhé, anh chỉ thích một mình em thôi"
Vốn dĩ hắn nói như vậy cũng chỉ muốn làm cậu cảm động, để lỡ sau này dù cậu có làm gì, có ai thích cậu thì cậu cũng chỉ mê mẫn hắn.
Danh xưng thằng khốn đúng là không thể không tặng cho Duật Đằng, dù trong mắt hắn Sở Khiết chỉ là một món đồ chơi cá cược, nhưng phần thắng nằm chắc trong tay hắn thì hắn cũng sẽ chẳng muốn chia sẻ cho ai. Đồ chơi của hắn, chỉ một mình hắn được phá hư...
Hai người cứ thế dành hết một buổi chiều cho nhau, Trần Duật Đằng đưa Sở Khiết đi ăn những món ăn vặt được học sinh yêu thích. Bộ phim hoạt hình mới ra chiếu ở rạp Trần Duật Đằng cũng đã đặt hai vé dành cho cậu và hắn. Lúc vào rạp chiếu phim, bọn họ không có nắm tay như những cặp tình nhân khác, nhưng nếu Sở Khiết cầm nước thì hắn sẽ mang bắp, lúc đi ở đám đông hắn cũng sẽ canh chừng giúp cậu không đụng trúng người khác. Vào rạp xem phim, tuy rằng suốt buổi phim hai người chỉ tập trung xem nhưng Duật Đằng vẫn sẽ nắm chặt tay của Sở Khiết không buông.
Bộ phim kết thúc, Bạch Sở Khiết mang theo tâm trạng vui vẻ cùng Trần Duật Đằng đi ra ngoài mà không hề hay biết ở phía sau lưng mình khoảng chừng mười met còn có một cặp chồng chồng nam nam đi theo, Bạch Dương Vĩ vừa dùng khăn giấy lau nước mắt vì cười quá nhiều lúc ở trong rạp chiếu phim, sau đó dựa vào Sở Hoà nói.
"Vợ! Em có thấy cái con màu vàng trong phim không, nó cũng niềng răng đó! Ai rồi cũng phải niềng răng thôi...ha ha"
Sở Hoà dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Bạch Dương Vĩ, rõ ràng người này nói là đi theo dõi con trai, vậy mà lúc vào rạp chiếu phim lại là người xem nhiệt tình nhất...
Bạch Sở Khiết và Trần Duật Đằng tất nhiên sẽ không biết đến sự xuất hiện của hai ba ba, hai đứa nhóc chơi rất vui. Vị tài xế nhà hắn cũng thật sự rất nhiệt tình, lúc mở cửa xe cho Sở Khiết lúc nào cũng cười với cậu.
Trần Duật Đằng đưa Sở Khiết đi ăn ngon rồi lại mang người đến biển, cho cậu ngắm cảnh buổi đêm.
Mùi hương đặc trưng của biển khiến tâm hồn Bạch Sở Khiết thanh tỉnh hơn, nhìn lại quãng thời gian trước cuộc đời cậu chỉ như một mảng màu u tối thì nay có Duật Đằng như có thêm một cuộc sống mới, hai người im lặng cùng nhau đi dạo biển. Bạch Sở Khiết nhìn xa xăm nói không đầu không đuôi.
"Duật Đằng! Cảm ơn anh"
Trần Duật Đằng quay đầu sang nhìn cậu, kể từ lúc Sở Khiết cắt tóc đến bây giờ hắn rất thích nhìn cậu. Ngoại trừ Mễ Lạc ra, không thể phủ nhận Bạch Sở Khiết cũng có một nét điển trai dịu dàng không kém. Bạ???? có biế???? ????ra????g ????ruуệ???? ( ????RÙM ????R????????Ệ????.???????? )
"Cảm ơn anh vì chuyện gì?"
Trần Duật Đằng nhìn Bạch Sở Khiết, cậu mỉm cười nắm chặt tay hắn đáp.
"Cảm ơn vì xuất hiện và khiến em thay đổi, ban đầu em còn nghĩ anh chỉ là nhất thời. Nhưng em nhìn cách anh đối tốt với em như vậy, em tin rằng mình đã chọn đúng người rồi"
Trần Duật Đằng phì cười, trong lòng chê cậu ngu ngốc, nhưng ngoài mặt vẫn dùng sự ôn nhu của bạn trai đa tình đáp.
"Thích em thì cần có lí do sao? Con người có duyên có nợ, hơn nữa em đáng yêu như thế anh sẽ người khác cướp mất em còn không hết, làm sao có thể bỏ rời em"
"Em...em có thể chủ động hôn anh không?"
Bạch Sở Khiết bỗng nhiên cất lời đề nghị khiến Trần Duật Đằng giật mình, cậu và hắn đang yêu nhau, đơn giản cậu chỉ muốn hôn hắn. Ánh mắt của Trần Duật Đằng nhìn cậu, khuôn mặt của người kia tràn đầy sự chờ mong.
Duật Đằng gật đầu, gượng ép đáp.
"Tất...tất nhiên là có thể"
Bạch Sở Khiết nhón chân rướn người, môi của cậu dần dần chạm vào môi hắn. Nhiệt độ ấm áp khiến trong lòng cậu như rót mật, lúc hôn hắn Sở Khiết cũng nhắm mắt tập trung vào nụ hôn.
Vậy mà Trần Duật Đằng vẫn mở mắt, đứng im như một pho tượng lạnh lùng nhìn cậu...
Ở phía sau lưng cây dừa cách hai đứa nhỏ đang hôn nhau, Sở Hoà vỗ tay thầm khen ngợi con trai thật sự rất dũng cảm. Kì lạ thay, cậu lại nghe tiếng thút thít ở bên cạnh mình.
Sở Hoà quay đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Dương Vĩ hai mắt đầy nước đang lấy tay lau đi những giọt lệ. Sở Hoà hốt hoảng quay sang ôm má Bạch Dương Vĩ lo lắng nhìn.
Bạch Dương Vĩ, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi vừa xì mũi vừa thút thít nói.
"Con trai của chúng ta hôn người khác rồi, anh cảm thấy mình sắp phải gả con trai đi rồi. Hic..."
Sở Hoà: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất