Chương 3
Nguyệt Khê mở mắt ra khi thái dương đã lên cao, tuy rằng không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng tuyệt đối là không còn sớm, toàn thân hắn giờ đây đau nhức rã rời, mà nam nhân đã “tra tấn” hắn nửa buổi tối cũng không thấy bóng dáng. Đã đi rồi sao?
Quả thật, cái gọi là tình một đêm, sau khi hừng đông liền ai cũng không biết ai. Cho dù về sau thấy được cũng sẽ làm bộ như không biết, loại chuyện này hắn cũng không phải lần đầu tiên gặp được.
Liếc mắt một cái nhìn cách bài trí trong phòng, quả nhiên đã đổi gian phòng khác, mà trên người hắn cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng mà chung quanh không nhìn thấy quần áo đâu.
Cẩn thận từ trên giường bước xuống, hai chân mềm nhũn cơ hồ làm cho hắn ngã trên mặt đất, tối hôm qua bộ vị chịu tra tấn, đau đớn giống như bị hỏa thiêu. Đem chăn khoá lại trên người, vô luận thế nào, hắn không muốn cứ loả lồ thế này mà bước ra khỏi phòng ngủ.
“Ngươi đi đâu?” Thanh âm Long Thiên Thích đột nhiên vang lên, làm cho Nguyệt Khê thoáng chút kinh ngạc.
Nghe khẩu khí, tựa hồ như đã một mực chờ đợi hắn tỉnh lại.
“Quần áo của ta ở đâu?” Nguyệt Khê giật nhẹ chăn, hỏi ngay vào vấn đề quan trọng.
Long Thiên Thích nhanh chóng đem quần áo tối hôm qua để tại quầy bar nhặt lên giao cho Nguyệt Khê.
“Cám ơn.” Nguyệt Khê tiếp nhận, lập tức xoay người quay trở về phòng ngủ.
Long Thiên Thích liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, ngồi trở lại trên sô pha, rất nhanh Nguyệt Khê liền đẩy cửa đi ra.
Vẫn là thân màu trắng trang phục của ngày hôm qua, nhưng thoạt nhìn tựa hồ càng thêm thanh lệ vài phần, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng đều tăng thêm vài phần quyến rũ.
“Ta có nấu một ít điểm tâm, có muốn ăn thử hay không?” Long Thiên Thích lại mở miệng.
“Ngươi biết nấu cơm?” Nguyệt Khê có vẻ bất khả tư nghị.
“Ân.” Long Thiên Thích gật đầu.
“Tốt, đương nhiên phải ăn thử cho biết rồi.” Nguyệt Khê cười, thật sự cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bất quá hôm nay Long Thiên Thích thoạt nhìn không có vẻ bá đạo như ngày hôm qua, ngược lại còn có vẻ ôn hoà, mềm mỏng.
Rất nhanh Long Thiên Thích từ trong nhà bếp mang ra hai chén cháo, Nguyệt Khê tiếp nhận một chén, thật sự cũng không tồi, một nam nhân như vậy lại vào bếp nấu cháo đã muốn đủ kỳ quái, mà còn có thể nấu ngon đến thế phỏng chừng có thể xếp vào một trong mười đại kỳ tích của Châu Á.
“Ngươi làm tình nhân của ta đi.” Long Thiên Thích đột nhiên mở miệng.
Ngữ khí mang theo vài phần mệnh lệnh, nhưng Nguyệt Khê lại nhận thấy dường như còn có ý thương lượng. Nhưng mà vẫn làm cho hắn sợ tới mức thiếu chút nữa đem cháo mới vừa nuốt vào miệng phun ngược trở ra, hắn thập phần kinh ngạc nhìn về phía Long Thiên Thích hỏi: “Ý của ngươi là, chúng ta kết giao?”
Nguyệt Khê trộm thay đổi khái niệm. Long Thiên Thích gật gật đầu, với y mà nói, hai cái từ này cũng không có nhiều khác biệt.
“Ngươi không đồng ý?” Long Thiên Thích hỏi, ngữ điệu đã có chút nguy hiểm.
Nguyệt Khê cũng rất kiên định gật gật đầu, hắn là không đồng ý. Hắn chỉ thích một cuộc sống tự do tự tại, những lúc tịch mịch hắn cũng sẽ tìm một tình nhân tạm thời, nhưng rất chán ghét có người quản thúc cuộc sống của hắn, huống hồ nếu chọn một nam nhân cường thế bá đạo như thế này làm tình nhân, khẳng định là không có khả năng cho hắn tự do.
Thế nhưng điều làm cho Nguyệt Khê có điểm kỳ quái chính là Long Thiên Thích lại không nói chuyện, chỉ là có chút bất khả tư nghị nhìn hắn, tựa như đế vương thời cổ đại khi quyết định phong tước vị cho vị phi tử nào đó, mà chưa nhìn thấy vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt của vị phi tử ấy.
Nguyệt Khê đáy lòng một trận buồn cười, bất quá trên thân nam nhân này phát ra loại khí thế cho thấy y là người đầy danh vọng, tin tưởng không ít người khi nghe y nói như thế sẽ rối rít cảm ơn, không chừng còn quỳ luỵ mà liếm ngón chân y không chừng.
Nhìn y trong lúc nhất thời không nói chuyện, Nguyệt Khê lại cầm lên chén cháo giải quyết cho xong. Hắn có thể khẳng định nam nhân này không phải chỉ một hai câu nói như vậy có thể làm y bỏ cuộc.
Quả nhiên, Long Thiên Thích lại mở miệng: “Vì cái gì?”
“Không thích hợp.”
“Không thích hợp”, ba chữ đơn giản như vậy lại có thể làm cho loại nam nhân như Long Thiên Thích không chút ý kiến, đúng là một chuyện kỳ quái, nhưng quả thật cũng bởi vì ba chữ kia mà Nguyệt Khê có thể bình an rời khỏi nhà của y.
*************
Buổi chiều chỉ có hai tiết, ngoan ngoãn học cho xong, ôm theo sách từ giảng đường đi ra, Nguyệt Khê có chút bất an, có lẽ là do hắn nghĩ nhiều quá rồi. Cho dù hắn bộ dạng quả thật không tồi, nhưng mà Long Thiên Thích hẳn là đã gặp qua nhiều người hấp dẫn hơn mới đúng, hơn nữa với thể trạng của hắn mà nói, có lẽ hắn không thể làm vừa lòng Long Thiên Thích được. Cho nên sau khi Long Thiên Thích bị hắn cự tuyệt, chắc chắn sẽ không buồn phiền gì nhiều mà chuẩn bị săn tìm mục tiêu mới, đây là chuyện cực kỳ bình thường.
Nguyệt Khê ở trong lòng tự an ủi chính mình, nhưng mà......
Nguyệt Khê cước bộ không khỏi ngừng lại.
“Chính là hắn, nghe nói mẹ của hắn là một kỹ nữ đấy.”
“Ừ, ừ, ta cũng nghe nói lúc mười ba tuổi hắn đã bị đưa đi tiếp khách ở quán gay bar rồi......”
Mấy giọng thì thầm cực kỳ nhỏ, Nguyệt Khê đương nhiên là nghe thấy hết, không khỏi quay đầu lại nhìn xem, mấy nam sinh đang xầm xì nói xấu sau lưng hắn lập tức quay đầu tránh đi.
Đây rõ ràng là đang nói về hắn, bất quá là tại sao đột nhiên lại có loại tin tức như thế này truyền ra? Chẳng lẽ là bởi vì hắn đã đến tham dự tiệc sinh nhật của Thương Phong Dật, mà người của La gia muốn đuổi tận giết tuyệt? Hắn chỉ còn có nửa năm liền tốt nghiệp, chẳng lẽ ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không muốn cho hắn lấy được hay sao?
“Đồng tính luyến ái, thật sự ghê tởm.” Lần này không phải nhỏ giọng nói thầm, mà là thanh âm thật to, cơ hồ cả kinh mọi người trên đường làm cho ai cũng quay đầu lại nhìn.
Nguyệt Khê không khỏi hướng nhìn nam sinh trước mắt, không quen biết, nhưng rõ ràng là cố ý tìm hắn gây phiền toái.
“Loại người như ngươi mà còn dám đến trường để học ư, nam kĩ, không, so với nam kĩ còn không bằng......”
Nguyệt Khê hai tay khoanh trước ngực nhìn nam sinh đó, không một câu cãi lại, trên mặt cũng không có biểu hiện khó chịu nào, giống như người đang bị mắng căn bản không phải hắn, hắn cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.
“Ngươi loại nam kĩ này......” Người nọ tiếp tục kêu.
“Người của La gia cho ngươi bao nhiêu tiền, để ngươi mắng ta như vậy?” Một hồi lâu, thấy người nọ tựa hồ mắng mệt mỏi rồi, Nguyệt Khê lúc này mới mở miệng.
“A?” Người kia kinh ngạc một chút, lại nói tiếp: “Ngươi là loại tiện nhân, không ai cho ta tiền cả......”
Nguyệt Khê vẫn mang một bộ mặt rất đỗi thản nhiên, nói: “Ta xem ngươi cũng mệt mỏi, mắng lâu như vậy chắc mỏi miệng lắm a. Ta thấy hôm nay đi ra nơi này tốt lắm.”
Nói xong lập tức lướt qua mặt người kia, tiếp tục bước đi.
“Uy, ngươi......”
Người nọ còn muốn gọi gì đó, Nguyệt Khê đã bước nhanh tránh xa. Từ nhỏ vừa lớn lên, hắn học được điều cần thiết nhất chính là nhẫn nại, dù sao còn có nửa năm là tốt nghiệp, cùng lắm thì sau này hắn sẽ không đến trường học là được. Cơ hồ là một đường đi như bay ra cổng trường, thế nhưng vừa ra đến trước cổng đã gặp ngay một phiền toái khác.
Long Thiên Thích.
Một thân tây trang màu đen, gương mặt lạnh lùng, có lẽ y không có sinh khí hoặc phát giận, nhưng tựa hồ chỉ cần y cứ như vậy đứng ở nơi đó, cũng làm cho người chung quanh không dám tới gần. Vốn là vào giờ tan học ở trường đại học, sinh viên tấp nập đông đúc đổ ra, nhưng xung quanh y giống như được hình thành một mảnh đất chân không, trong phạm vi năm thước không người nào dám bước vào.
Tuy rằng Nguyệt Khê cũng rất không muốn tới gần hắn, nhưng hắn cơ hồ có thể khẳng định, nếu hắn dám can đảm giả vờ như không thấy mà quay đầu đi, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
“Tìm một chỗ tâm sự!” Nguyệt Khê nói. La gia cho người xì xầm nói xấu đã làm cho hắn đủ mất mặt, không muốn lại thêm một lần nữa xấu hổ, hắn phải đem y ly khai càng nhanh càng tốt.
Long Thiên Thích gật đầu, sau đó hắn rất nhanh đi theo phía sau Long Thiên Thích, vẫn cách năm thước đến chỗ đậu xe, khi Long Thiên Thích dừng lại, lái xe cung kính mở cửa xe.
Không thể không nói, phái đoàn thật đúng là không nhỏ.
Địa điểm nói chuyện vẫn là phòng ở của Long Thiên Thích, vị đại gia kia căn bản là sẽ không cùng người thương lượng, trực tiếp phân phó lái xe mở ra. Làm cho Nguyệt Khê có điểm ngoài ý muốn chính là, hai người bọn họ mới đến không bao lâu, bữa tối cũng đã được đưa đến. Hiện tại mới hơn bốn giờ một chút mà thôi, nếu nói là cơm tối cũng không tránh khỏi quá sớm đi. Bất quá, Nguyệt Khê thật sự là đang rất đói bụng, bữa sáng đã ngủ, cơm trưa chính là bát cháo của Long Thiên Thích.
Không biết là do nhà hàng nào nấu, nhưng chỉ ăn một ngụm Nguyệt Khê liền thập phần khẳng định, này lại là cực phẩm. Nhưng mà bị Long Thiên Thích nhìn chăm chú làm cho hắn thật sự ăn không được thoải mái, chủ nhà mà chỉ ngồi nhìn khách ăn, thật sự có điểm......
“Ngươi không ăn sao?” Nguyệt Khê nhịn không được hỏi.
“Đây là cho ngươi.” Long Thiên Thích nói, nhưng trong ánh mắt tựa hồ ngại hắn hỏi thêm nhiều.
Nguyệt Khê nhíu mày, tuy rằng rất muốn bác lại y, nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi, nếu cùng tranh luận với y, không biết chừng nam nhân này sẽ trực tiếp lệnh cho thuộc hạ ép đồ ăn vô miệng hắn cũng nên.
Thập phần nhẫn nhịn, Nguyệt Khê buông chiếc đũa, tuy rằng món ăn rất ngon, cũng hợp khẩu vị hắn, nhưng thân thể hắn không cho phép hắn chứa nhiều như vậy.
“Ta no rồi.” Nguyệt Khê buông bát đũa, nam nhân đứng ở phía sau Long Thiên Thích liền đem bát đũa trước mặt hắn thu đi, hơn nữa lập tức mở cửa biến mất.
Động tác cực nhanh, Nguyệt Khê còn tưởng gặp được Ninja.
Bất quá, người này thật sự rất kỳ quái, lúc ở trên xe là tài xế, vào trong phòng lại trở thành quản gia. Nghe Mai Thuấn Thần nói, mấy đại gia bình thường bên cạnh luôn dưỡng một hai vệ sĩ tuyệt đối trung thành, phỏng chừng người này chính là một trong số đó.
“Về chuyện buổi sáng ngươi cự tuyệt yêu cầu của ta, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ lại một lần nữa.” Long Thiên Thích mở miệng.
Nguyệt Khê nhíu mày, nếu nói buổi sáng y còn có một chút ý khẩn cầu, thế nhưng buổi chiều y căn bản như là hạ mệnh lệnh, hơn nữa có cảm giác là không thể không theo.
Nguyệt Khê không khỏi nhìn Long Thiên Thích cẩn thận từ cao đến thấp, kỳ thật nam nhân này điều kiện cũng không tồi, hơn nữa dáng người của y......
“Hoặc là có điều kiện gì, ngươi có thể đề.” Long Thiên Thích lại mở miệng, lấy cái loại tình thế này mà bắt buộc người khác.
Nguyệt Khê khẽ thở dài nói: “Cũng không phải không đồng ý, ta chỉ là chán ghét người khác quản thúc cuộc sống của ta mà thôi.”
Cho dù bây giờ hắn có đến mười hai vạn phần không muốn đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là đại gia đang ngồi trước mặt đây có thể gật đầu thả người mới được.
Quả thật, cái gọi là tình một đêm, sau khi hừng đông liền ai cũng không biết ai. Cho dù về sau thấy được cũng sẽ làm bộ như không biết, loại chuyện này hắn cũng không phải lần đầu tiên gặp được.
Liếc mắt một cái nhìn cách bài trí trong phòng, quả nhiên đã đổi gian phòng khác, mà trên người hắn cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng mà chung quanh không nhìn thấy quần áo đâu.
Cẩn thận từ trên giường bước xuống, hai chân mềm nhũn cơ hồ làm cho hắn ngã trên mặt đất, tối hôm qua bộ vị chịu tra tấn, đau đớn giống như bị hỏa thiêu. Đem chăn khoá lại trên người, vô luận thế nào, hắn không muốn cứ loả lồ thế này mà bước ra khỏi phòng ngủ.
“Ngươi đi đâu?” Thanh âm Long Thiên Thích đột nhiên vang lên, làm cho Nguyệt Khê thoáng chút kinh ngạc.
Nghe khẩu khí, tựa hồ như đã một mực chờ đợi hắn tỉnh lại.
“Quần áo của ta ở đâu?” Nguyệt Khê giật nhẹ chăn, hỏi ngay vào vấn đề quan trọng.
Long Thiên Thích nhanh chóng đem quần áo tối hôm qua để tại quầy bar nhặt lên giao cho Nguyệt Khê.
“Cám ơn.” Nguyệt Khê tiếp nhận, lập tức xoay người quay trở về phòng ngủ.
Long Thiên Thích liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, ngồi trở lại trên sô pha, rất nhanh Nguyệt Khê liền đẩy cửa đi ra.
Vẫn là thân màu trắng trang phục của ngày hôm qua, nhưng thoạt nhìn tựa hồ càng thêm thanh lệ vài phần, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng đều tăng thêm vài phần quyến rũ.
“Ta có nấu một ít điểm tâm, có muốn ăn thử hay không?” Long Thiên Thích lại mở miệng.
“Ngươi biết nấu cơm?” Nguyệt Khê có vẻ bất khả tư nghị.
“Ân.” Long Thiên Thích gật đầu.
“Tốt, đương nhiên phải ăn thử cho biết rồi.” Nguyệt Khê cười, thật sự cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bất quá hôm nay Long Thiên Thích thoạt nhìn không có vẻ bá đạo như ngày hôm qua, ngược lại còn có vẻ ôn hoà, mềm mỏng.
Rất nhanh Long Thiên Thích từ trong nhà bếp mang ra hai chén cháo, Nguyệt Khê tiếp nhận một chén, thật sự cũng không tồi, một nam nhân như vậy lại vào bếp nấu cháo đã muốn đủ kỳ quái, mà còn có thể nấu ngon đến thế phỏng chừng có thể xếp vào một trong mười đại kỳ tích của Châu Á.
“Ngươi làm tình nhân của ta đi.” Long Thiên Thích đột nhiên mở miệng.
Ngữ khí mang theo vài phần mệnh lệnh, nhưng Nguyệt Khê lại nhận thấy dường như còn có ý thương lượng. Nhưng mà vẫn làm cho hắn sợ tới mức thiếu chút nữa đem cháo mới vừa nuốt vào miệng phun ngược trở ra, hắn thập phần kinh ngạc nhìn về phía Long Thiên Thích hỏi: “Ý của ngươi là, chúng ta kết giao?”
Nguyệt Khê trộm thay đổi khái niệm. Long Thiên Thích gật gật đầu, với y mà nói, hai cái từ này cũng không có nhiều khác biệt.
“Ngươi không đồng ý?” Long Thiên Thích hỏi, ngữ điệu đã có chút nguy hiểm.
Nguyệt Khê cũng rất kiên định gật gật đầu, hắn là không đồng ý. Hắn chỉ thích một cuộc sống tự do tự tại, những lúc tịch mịch hắn cũng sẽ tìm một tình nhân tạm thời, nhưng rất chán ghét có người quản thúc cuộc sống của hắn, huống hồ nếu chọn một nam nhân cường thế bá đạo như thế này làm tình nhân, khẳng định là không có khả năng cho hắn tự do.
Thế nhưng điều làm cho Nguyệt Khê có điểm kỳ quái chính là Long Thiên Thích lại không nói chuyện, chỉ là có chút bất khả tư nghị nhìn hắn, tựa như đế vương thời cổ đại khi quyết định phong tước vị cho vị phi tử nào đó, mà chưa nhìn thấy vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt của vị phi tử ấy.
Nguyệt Khê đáy lòng một trận buồn cười, bất quá trên thân nam nhân này phát ra loại khí thế cho thấy y là người đầy danh vọng, tin tưởng không ít người khi nghe y nói như thế sẽ rối rít cảm ơn, không chừng còn quỳ luỵ mà liếm ngón chân y không chừng.
Nhìn y trong lúc nhất thời không nói chuyện, Nguyệt Khê lại cầm lên chén cháo giải quyết cho xong. Hắn có thể khẳng định nam nhân này không phải chỉ một hai câu nói như vậy có thể làm y bỏ cuộc.
Quả nhiên, Long Thiên Thích lại mở miệng: “Vì cái gì?”
“Không thích hợp.”
“Không thích hợp”, ba chữ đơn giản như vậy lại có thể làm cho loại nam nhân như Long Thiên Thích không chút ý kiến, đúng là một chuyện kỳ quái, nhưng quả thật cũng bởi vì ba chữ kia mà Nguyệt Khê có thể bình an rời khỏi nhà của y.
*************
Buổi chiều chỉ có hai tiết, ngoan ngoãn học cho xong, ôm theo sách từ giảng đường đi ra, Nguyệt Khê có chút bất an, có lẽ là do hắn nghĩ nhiều quá rồi. Cho dù hắn bộ dạng quả thật không tồi, nhưng mà Long Thiên Thích hẳn là đã gặp qua nhiều người hấp dẫn hơn mới đúng, hơn nữa với thể trạng của hắn mà nói, có lẽ hắn không thể làm vừa lòng Long Thiên Thích được. Cho nên sau khi Long Thiên Thích bị hắn cự tuyệt, chắc chắn sẽ không buồn phiền gì nhiều mà chuẩn bị săn tìm mục tiêu mới, đây là chuyện cực kỳ bình thường.
Nguyệt Khê ở trong lòng tự an ủi chính mình, nhưng mà......
Nguyệt Khê cước bộ không khỏi ngừng lại.
“Chính là hắn, nghe nói mẹ của hắn là một kỹ nữ đấy.”
“Ừ, ừ, ta cũng nghe nói lúc mười ba tuổi hắn đã bị đưa đi tiếp khách ở quán gay bar rồi......”
Mấy giọng thì thầm cực kỳ nhỏ, Nguyệt Khê đương nhiên là nghe thấy hết, không khỏi quay đầu lại nhìn xem, mấy nam sinh đang xầm xì nói xấu sau lưng hắn lập tức quay đầu tránh đi.
Đây rõ ràng là đang nói về hắn, bất quá là tại sao đột nhiên lại có loại tin tức như thế này truyền ra? Chẳng lẽ là bởi vì hắn đã đến tham dự tiệc sinh nhật của Thương Phong Dật, mà người của La gia muốn đuổi tận giết tuyệt? Hắn chỉ còn có nửa năm liền tốt nghiệp, chẳng lẽ ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không muốn cho hắn lấy được hay sao?
“Đồng tính luyến ái, thật sự ghê tởm.” Lần này không phải nhỏ giọng nói thầm, mà là thanh âm thật to, cơ hồ cả kinh mọi người trên đường làm cho ai cũng quay đầu lại nhìn.
Nguyệt Khê không khỏi hướng nhìn nam sinh trước mắt, không quen biết, nhưng rõ ràng là cố ý tìm hắn gây phiền toái.
“Loại người như ngươi mà còn dám đến trường để học ư, nam kĩ, không, so với nam kĩ còn không bằng......”
Nguyệt Khê hai tay khoanh trước ngực nhìn nam sinh đó, không một câu cãi lại, trên mặt cũng không có biểu hiện khó chịu nào, giống như người đang bị mắng căn bản không phải hắn, hắn cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.
“Ngươi loại nam kĩ này......” Người nọ tiếp tục kêu.
“Người của La gia cho ngươi bao nhiêu tiền, để ngươi mắng ta như vậy?” Một hồi lâu, thấy người nọ tựa hồ mắng mệt mỏi rồi, Nguyệt Khê lúc này mới mở miệng.
“A?” Người kia kinh ngạc một chút, lại nói tiếp: “Ngươi là loại tiện nhân, không ai cho ta tiền cả......”
Nguyệt Khê vẫn mang một bộ mặt rất đỗi thản nhiên, nói: “Ta xem ngươi cũng mệt mỏi, mắng lâu như vậy chắc mỏi miệng lắm a. Ta thấy hôm nay đi ra nơi này tốt lắm.”
Nói xong lập tức lướt qua mặt người kia, tiếp tục bước đi.
“Uy, ngươi......”
Người nọ còn muốn gọi gì đó, Nguyệt Khê đã bước nhanh tránh xa. Từ nhỏ vừa lớn lên, hắn học được điều cần thiết nhất chính là nhẫn nại, dù sao còn có nửa năm là tốt nghiệp, cùng lắm thì sau này hắn sẽ không đến trường học là được. Cơ hồ là một đường đi như bay ra cổng trường, thế nhưng vừa ra đến trước cổng đã gặp ngay một phiền toái khác.
Long Thiên Thích.
Một thân tây trang màu đen, gương mặt lạnh lùng, có lẽ y không có sinh khí hoặc phát giận, nhưng tựa hồ chỉ cần y cứ như vậy đứng ở nơi đó, cũng làm cho người chung quanh không dám tới gần. Vốn là vào giờ tan học ở trường đại học, sinh viên tấp nập đông đúc đổ ra, nhưng xung quanh y giống như được hình thành một mảnh đất chân không, trong phạm vi năm thước không người nào dám bước vào.
Tuy rằng Nguyệt Khê cũng rất không muốn tới gần hắn, nhưng hắn cơ hồ có thể khẳng định, nếu hắn dám can đảm giả vờ như không thấy mà quay đầu đi, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
“Tìm một chỗ tâm sự!” Nguyệt Khê nói. La gia cho người xì xầm nói xấu đã làm cho hắn đủ mất mặt, không muốn lại thêm một lần nữa xấu hổ, hắn phải đem y ly khai càng nhanh càng tốt.
Long Thiên Thích gật đầu, sau đó hắn rất nhanh đi theo phía sau Long Thiên Thích, vẫn cách năm thước đến chỗ đậu xe, khi Long Thiên Thích dừng lại, lái xe cung kính mở cửa xe.
Không thể không nói, phái đoàn thật đúng là không nhỏ.
Địa điểm nói chuyện vẫn là phòng ở của Long Thiên Thích, vị đại gia kia căn bản là sẽ không cùng người thương lượng, trực tiếp phân phó lái xe mở ra. Làm cho Nguyệt Khê có điểm ngoài ý muốn chính là, hai người bọn họ mới đến không bao lâu, bữa tối cũng đã được đưa đến. Hiện tại mới hơn bốn giờ một chút mà thôi, nếu nói là cơm tối cũng không tránh khỏi quá sớm đi. Bất quá, Nguyệt Khê thật sự là đang rất đói bụng, bữa sáng đã ngủ, cơm trưa chính là bát cháo của Long Thiên Thích.
Không biết là do nhà hàng nào nấu, nhưng chỉ ăn một ngụm Nguyệt Khê liền thập phần khẳng định, này lại là cực phẩm. Nhưng mà bị Long Thiên Thích nhìn chăm chú làm cho hắn thật sự ăn không được thoải mái, chủ nhà mà chỉ ngồi nhìn khách ăn, thật sự có điểm......
“Ngươi không ăn sao?” Nguyệt Khê nhịn không được hỏi.
“Đây là cho ngươi.” Long Thiên Thích nói, nhưng trong ánh mắt tựa hồ ngại hắn hỏi thêm nhiều.
Nguyệt Khê nhíu mày, tuy rằng rất muốn bác lại y, nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi, nếu cùng tranh luận với y, không biết chừng nam nhân này sẽ trực tiếp lệnh cho thuộc hạ ép đồ ăn vô miệng hắn cũng nên.
Thập phần nhẫn nhịn, Nguyệt Khê buông chiếc đũa, tuy rằng món ăn rất ngon, cũng hợp khẩu vị hắn, nhưng thân thể hắn không cho phép hắn chứa nhiều như vậy.
“Ta no rồi.” Nguyệt Khê buông bát đũa, nam nhân đứng ở phía sau Long Thiên Thích liền đem bát đũa trước mặt hắn thu đi, hơn nữa lập tức mở cửa biến mất.
Động tác cực nhanh, Nguyệt Khê còn tưởng gặp được Ninja.
Bất quá, người này thật sự rất kỳ quái, lúc ở trên xe là tài xế, vào trong phòng lại trở thành quản gia. Nghe Mai Thuấn Thần nói, mấy đại gia bình thường bên cạnh luôn dưỡng một hai vệ sĩ tuyệt đối trung thành, phỏng chừng người này chính là một trong số đó.
“Về chuyện buổi sáng ngươi cự tuyệt yêu cầu của ta, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ lại một lần nữa.” Long Thiên Thích mở miệng.
Nguyệt Khê nhíu mày, nếu nói buổi sáng y còn có một chút ý khẩn cầu, thế nhưng buổi chiều y căn bản như là hạ mệnh lệnh, hơn nữa có cảm giác là không thể không theo.
Nguyệt Khê không khỏi nhìn Long Thiên Thích cẩn thận từ cao đến thấp, kỳ thật nam nhân này điều kiện cũng không tồi, hơn nữa dáng người của y......
“Hoặc là có điều kiện gì, ngươi có thể đề.” Long Thiên Thích lại mở miệng, lấy cái loại tình thế này mà bắt buộc người khác.
Nguyệt Khê khẽ thở dài nói: “Cũng không phải không đồng ý, ta chỉ là chán ghét người khác quản thúc cuộc sống của ta mà thôi.”
Cho dù bây giờ hắn có đến mười hai vạn phần không muốn đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là đại gia đang ngồi trước mặt đây có thể gật đầu thả người mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất