Chương 2: Gặp gỡ
Theo như mấy ngày quan sát, Hiên Viên Nhật phát hiện Bình An cứ năm ngày lại lên núi tìm thảo dược một lần và hôm nay cũng vậy nên đã phục sẵn trên đường xuống núi. Hiên Viên Nhật cho mấy tên ảnh vệ hoá thân như sơn tặc, ra lệnh.
- Tiến hành như kế hoạch, đã nhớ chưa?
- Chuyện này...thưa thái tử...e là.....
Ảnh nhị hoảng sợ nói.
- Còn dám gọi thái tử, ta cắt lưỡi ngươi.
- Công tử! chuyện này không thể được đâu ạ!
Ảnh Nhất cũng lên tiếng đồng tình.
- Được hay không cũng do ta quyết định, các ngươi mà để lỡ việc thì cứ xem ta trị các ngươi thế nào, nhanh lên!
Thấy Bình An tiến lại gần Ảnh Nhị cuống cuồng cho hẳn một đuôi kiếm vào đầu Hiên Viên Nhật, y không kịp phòng bị ngã lăn xuống đất.
Ảnh Nhất hoảng quá vội lắc lắc Hiên Viên Nhật hỏi.
- Công tử không sao chứ?
Hiên Viên Nhật chỉ kịp nói bọn họ tạo hiện trường xong liền giả vờ ngất đi.
Từ đằng xa Bình An thấy loáng thoáng có một nhóm người mặt mũi nhìn khá lạ giống như không phải người trong thôn có vẻ hơi khả nghi túm tụm lại làm việc gì mờ ám. Lúc trông thấy cậu vội vàng chạy đi bỏ lại một người nằm bên vệ đường. Bình An chạy lại xem, đầu tiên lấy tay đặt vào mũi vào mũi, may quá vẫn còn thở, rồi vội lắc.
- Vị huynh đài! Mau tỉnh lại!
Nhưng mấy lần mà người vẫn không có phản ứng gì, chẳng còn cách nào khác đành ôm lấy người ta chật vật mãi mới đi được một đoạn đường thì thấy A Sửu đi đốn củi về, thấy cậu hắn ta nói.
- Bình An cậu lại đi hái thuốc đấy à? À mà ai vậy?
Gặp được A Sửu, Bình An thở nhẹ cả người. Người này to cao, lại nặng như vậy mỗi mình cậu khiêng về đến y quán chắc là không có khả năng. Bình An vừa thở hổn hển vừa trả lời.
- A Sửa đấy à, giúp ta đưa người này về một đoạn với. Ta trên đường về đã thấy nằm trên đường chắc do mấy người kia đánh cho bất tỉnh nhân sự rồi.
A Sửu vội đỡ lấy Hiên Viên Nhật từ Bình An than phiền.
- Cậu đúng thật là, toàn đi lo chuyện bao đồng. Ai biết hắn là kẻ nào, lỡ may khâm phạm triều đình tha về nhà thì có mà chết à?
Hiên Viên Nhật trong lòng thầm chửi cái tên này hàng vạn lần, hắn ta có mắt chỉ để trưng thôi hay sao mà dám nói y là tù nhân cơ chứ. Tự trấn an mình vì đại cục, phải ráng nhịn.
Bình An cười cười.
- Huynh toàn nghĩ xấu cho người ta. Người này một thân quần áo nhìn là biết loại tốt, mặt mày không tệ có chỗ nào giống tù nhân cơ chứ?
- Haizz....tuỳ cậu thôi, dù sao tôi cũng thấy cậu cứu bao nhiêu người rồi, hy vọng lần này cũng không sao.
"Được chạm vào người bản thái tử là do tổ tiên các người tu luyện mười kiếp trước mới có, ngồi đó mà sao với trăng cái gì ".
Bình An và A Sửa không hề biết Hiên Viên Nhật giả vờ, tốn bao nhiêu sức mới đưa được y về tới nhà. Nhưng có ai ngờ đâu rằng cái người mà tưởng như là Bình An vô tình gặp được này lại làm thay đổi cuộc đời sau này của cậu và nếu biết trước như vậy liệu Bình An vẫn sẽ lựa chọn cứu y hay không?
- -------
Hiên Viên Nhật bị người ta kéo lê về đến y quán, vừa đặt lên giường liền đánh một giấc ngon lành. Khoảng hơn một canh giờ sau mới tỉnh lại, lúc này đầu mới thấy đau "Chết tiệt, mấy tên này, nói đánh là đánh không phân biệt chủ tớ gì, để xem ta xử lý các ngươi ra sao ".
Bên này Ảnh Nhị rùng mình một cái, vừa lo vừa sợ lúc nãy đánh thái tử một phát nặng như thế không biết cái mạng nhỏ của mình có giữ được nữa hay không.
Sau khi nghĩ việc trách phạt tên ảnh vệ kia thế nào. Hiên Viên Nhật mới chú ý đến chiếc giường mình đang nằm, phải nói đây là thứ tệ nhất mà y từng ngả lưng nhưng bù lại rất sạch sẽ. Cả căn phòng tràn đầy hương vị của thảo dược đặc trưng khiến y có chút không quen.
Lúc này Bình An cũng vừa vào, thấy Hiên Viên Nhật tỉnh lại, mỉm cười.
- Huynh tỉnh rồi à, cứ ngồi yên ở đấy để ta lấy cho huynh một chén nước.
Bây giờ Hiên Viên Nhật mới hảo hảo nhìn rõ mặt Bình An. Cậu có làn da rất trắng, một đôi mắt phượng trong veo, khoé mắt hơi dương lên như là vì y tỉnh lại mà cao hứng, nhìn rất quyến rũ mê người. Hiên Viên Nhật không ngờ người trước mặt lại có thể đẹp như vậy, tuy không có sở thích nam sắc nhưng y phải thừa nhận đây thật đúng là mỹ nhân.
Còn Bình An đồng dạng lúc này cũng đang đánh giá Hiên Viên Nhật. Người này khôi ngô tuấn tú, thân hình vạm vỡ, cả người đều toát lên khí khái vương giả, khuôn mặt hồng nhuận hơn rất nhiều nên càng nhìn càng thấy hảo cảm. Bình An đang thất thần thì Hiên Viên Nhật chợt cắt ngang.
- Khụ..khụ đa tạ vị huynh đài ra tay tương trợ. Tại hạ là thương nhân từ kinh thành đến đây giao hàng nhưng giữa đường không may gặp thổ phỉ, nếu không có huynh có lẽ ta bây giờ đã không xong.
Trần Bình An nghe xong cảm thấy có gì đó không đúng, thôn quê mình ở bao nhiêu năm, đoạn đường lên núi kia cứ dăm ba hôm cậu lại đi hái thuốc một lần cũng chưa bao giờ có nghe là có thổ phỉ hoành hành.
Người này nhìn tướng tá uy nghiêm, khí thế bức người giống như là một vị chính nhân quân tử hơn là một thương nhân đơn thuần. Càng nghĩ cậu càng thấy rối, rồi lại tự trấn an bản thân mình chắc nghĩ quá nhiều rồi mặc kệ người ta là ai, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, huống hồ cậu còn là một thầy thuốc nữa.
- Huynh không cần khách khí, cứu người gặp nạn, ai trong tình huống đó cũng sẽ làm vậy thôi không riêng gì tại hạ. À! Đúng rồi, lúc nãy y phục của huynh đã bị bẩn hết, ta thay bằng bộ đồ đơn bạc này mong huynh đừng chê cười. Còn có miếng ngọc này, ta thấy trên đó khắc hai chữ Hiên Viên, phải chăng huynh là công tử nhà Hiên Viên phủ?
Hiên Viên Nhật bỗng chột dạ, Hiên Viên là dòng họ hoàng thất, ở kinh thành không ai không biết nhưng thấy Bình An vẫn như cũ nhìn mình mới nhận ra đây là một thôn quê hẻo lánh cho nên không biết cũng không có gì lạ, buông bỏ xuống tâm lý phòng vệ, y nói. . Đọc ????????u????ệ???? ha????, ????????u???? cập ????ga???? — ????????uⅿ???????? u????????????﹒???????? —
- Đúng vậy, chẳng ai quý danh của huynh?
- Ta tên Trần Bình An hành nghề y ở đây, phụ mẫu không may đã qua đời. Chỉ mình ta trong căn nhà này nên Hiên huynh cứ yên tâm dưỡng thương, khi nào khỏi hẳn thì hẵng lên đường.
- Ta chắc là nhiều niên kỷ hơn Trần công tử, vậy huynh cứ gọi ta là huynh, ta gọi huynh là đệ được không? Gọi Hiên huynh nghe khách sáo quá huống hồ ta không thể không báo đáp ơn cứu mạng được. Dù gì một mình hành nghề cũng vất vả, ta có thể giúp một tay.
- Chuyện này...
Thấy ánh mặt kiên định của Hiên Viên Nhật, Bình An cũng không nỡ từ chối đành phải nhận lời.
- Thôi được, trước hết huynh cứ nghỉ ngơi, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn.
Lúc này Hiên Viên Nhật thở hắt một cái, thứ nhất là y trước đến nay chỉ có ra lệnh với kẻ khác, nay phải tập ăn nói khách sáo như vậy với Bình An thật là mệt chết y, thứ hai là để Bình An một tiếng Hiên huynh, hai tiếng Hiên huynh thì sớm muộn gì y chẳng lộ. Có phải ai cũng ngu ngốc như cái tên này khi mà vương gia ở ngay trấn bên cạnh cũng không nhận ra.
Không có việc gì làm Hiên Viên Nhật đi dạo xung quanh nhà, quả thực không có gì nổi bật. Trên bàn là bộ ấm trà đã cũ, bên cạnh là cuốn sách đang đọc dở, trước sân phơi rất nhiều thảo dược. Ngoài vườn cũng trồng rất nhiều loại cây khác nhau, y cũng chẳng rành về y thuật nên cũng không biết chúng để làm gì. Ngôi nhà nhìn tuy đơn sơ mộc mạc nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu lạ thường.
Tối đến, Hiên Viên Nhật hẹn Bắc Đường Ngạo ở một khách điếm gần đó, xem xét kết quả đã thu thập.
- Theo thông tin điều tra được, vương gia đang buôn lậu muối trái phép, cấm vận các thương nhân khác, bán lại với giá cắt cổ. Người dân tuy oán than nhưng đành phải ngậm ngùi chấp nhận vì để vận chuyển muối xuống phía nam này không phải dễ. Hơn nữa cháu của vương gia ngày càng làm càn, hống hách, huyện lệnh cũng nhắm mắt làm ngơ nên hắn ta toàn đi trêu ghẹo con gái nhà lành, gây gỗ đánh nhau.
- Hỗn xược! Đất nước ổn định thì lũ quan lại tham ô, ức hiếp dân lành, để bản thái tử thu thập được chứng cứ rồi xử lý thật nặng làm gương cho những kẻ khác. Dưới chân thiên tử mà dám hống hách như vậy!
- Thái tử bình tĩnh, chứng cớ này chưa đủ thuyết phục để định tội vương gia và lũ quan lại đó. Ta còn nghe nói dạo gần đây vương gia đang tập hợp binh lính.
Hiên Viên Nhật nhíu mày, hoàng thúc đã đến mức triệu binh lính rồi xem ra đứa cháu này nên bồi người một phen.
- Tiếp tục điều tra rõ vụ việc này đi, gần đây sức khỏe phụ hoàng không được tốt vương gia lại muốn làm phản hả? Nếu không có gì đừng liên lạc với ta, ta đang có chuyện quan trọng khác cần làm nữa.
- Thái tử không ở lại đây, vậy nghỉ ngơi tại chỗ nào?
- Haizz...Bắc Đường Ngạo a Bắc Đường Ngạo, đã nói với ngươi bao nhiêu lần là khi không có ai không cần đa lễ. Hiện nay ta đang ở cùng với một mỹ nhân rất là thú vị, khi nào có dịp nhất định sẽ giới thiệu cho ngươi.
Nói rồi Hiên Viên Nhật lẻn qua cửa sổ để lại Bắc Đường Ngạo đang còn chưa tiêu hoá hết nội dung. Từ khi nào mà thái tử y lại ham mê tư sắc rồi.
Hiên Viên Nhật tuy qua hai mươi rồi, đương nhiên đã có không ít cung nữ thị tẩm nhưng y chưa bao giờ để ai vào mắt. Lúc nào y cũng nói thà uống rượu, nói chuyện phiếm với hắn còn hơn nghe mấy nữ tử kia kêu ca suốt ngày, nghe thôi đã phiền.
Cho nên Bắc Đường Ngạo thực rất tò mò với vị mỹ nhân này, không biết tướng mạo ra làm sao mà có thể khiến cho Hiên Viên Nhật lưu tâm đến vậy. Hay là được vài ba bữa lại chán ngay thôi mà.
Quên đi, việc cấp bách của hắn bây giờ là đi triều tra tiếp về vương gia mới được, cứ để thái tử khoái hoạt mấy hôm dù gì sau khi hồi cung rồi sẽ bộn bề quốc sự.
- Tiến hành như kế hoạch, đã nhớ chưa?
- Chuyện này...thưa thái tử...e là.....
Ảnh nhị hoảng sợ nói.
- Còn dám gọi thái tử, ta cắt lưỡi ngươi.
- Công tử! chuyện này không thể được đâu ạ!
Ảnh Nhất cũng lên tiếng đồng tình.
- Được hay không cũng do ta quyết định, các ngươi mà để lỡ việc thì cứ xem ta trị các ngươi thế nào, nhanh lên!
Thấy Bình An tiến lại gần Ảnh Nhị cuống cuồng cho hẳn một đuôi kiếm vào đầu Hiên Viên Nhật, y không kịp phòng bị ngã lăn xuống đất.
Ảnh Nhất hoảng quá vội lắc lắc Hiên Viên Nhật hỏi.
- Công tử không sao chứ?
Hiên Viên Nhật chỉ kịp nói bọn họ tạo hiện trường xong liền giả vờ ngất đi.
Từ đằng xa Bình An thấy loáng thoáng có một nhóm người mặt mũi nhìn khá lạ giống như không phải người trong thôn có vẻ hơi khả nghi túm tụm lại làm việc gì mờ ám. Lúc trông thấy cậu vội vàng chạy đi bỏ lại một người nằm bên vệ đường. Bình An chạy lại xem, đầu tiên lấy tay đặt vào mũi vào mũi, may quá vẫn còn thở, rồi vội lắc.
- Vị huynh đài! Mau tỉnh lại!
Nhưng mấy lần mà người vẫn không có phản ứng gì, chẳng còn cách nào khác đành ôm lấy người ta chật vật mãi mới đi được một đoạn đường thì thấy A Sửu đi đốn củi về, thấy cậu hắn ta nói.
- Bình An cậu lại đi hái thuốc đấy à? À mà ai vậy?
Gặp được A Sửu, Bình An thở nhẹ cả người. Người này to cao, lại nặng như vậy mỗi mình cậu khiêng về đến y quán chắc là không có khả năng. Bình An vừa thở hổn hển vừa trả lời.
- A Sửa đấy à, giúp ta đưa người này về một đoạn với. Ta trên đường về đã thấy nằm trên đường chắc do mấy người kia đánh cho bất tỉnh nhân sự rồi.
A Sửu vội đỡ lấy Hiên Viên Nhật từ Bình An than phiền.
- Cậu đúng thật là, toàn đi lo chuyện bao đồng. Ai biết hắn là kẻ nào, lỡ may khâm phạm triều đình tha về nhà thì có mà chết à?
Hiên Viên Nhật trong lòng thầm chửi cái tên này hàng vạn lần, hắn ta có mắt chỉ để trưng thôi hay sao mà dám nói y là tù nhân cơ chứ. Tự trấn an mình vì đại cục, phải ráng nhịn.
Bình An cười cười.
- Huynh toàn nghĩ xấu cho người ta. Người này một thân quần áo nhìn là biết loại tốt, mặt mày không tệ có chỗ nào giống tù nhân cơ chứ?
- Haizz....tuỳ cậu thôi, dù sao tôi cũng thấy cậu cứu bao nhiêu người rồi, hy vọng lần này cũng không sao.
"Được chạm vào người bản thái tử là do tổ tiên các người tu luyện mười kiếp trước mới có, ngồi đó mà sao với trăng cái gì ".
Bình An và A Sửa không hề biết Hiên Viên Nhật giả vờ, tốn bao nhiêu sức mới đưa được y về tới nhà. Nhưng có ai ngờ đâu rằng cái người mà tưởng như là Bình An vô tình gặp được này lại làm thay đổi cuộc đời sau này của cậu và nếu biết trước như vậy liệu Bình An vẫn sẽ lựa chọn cứu y hay không?
- -------
Hiên Viên Nhật bị người ta kéo lê về đến y quán, vừa đặt lên giường liền đánh một giấc ngon lành. Khoảng hơn một canh giờ sau mới tỉnh lại, lúc này đầu mới thấy đau "Chết tiệt, mấy tên này, nói đánh là đánh không phân biệt chủ tớ gì, để xem ta xử lý các ngươi ra sao ".
Bên này Ảnh Nhị rùng mình một cái, vừa lo vừa sợ lúc nãy đánh thái tử một phát nặng như thế không biết cái mạng nhỏ của mình có giữ được nữa hay không.
Sau khi nghĩ việc trách phạt tên ảnh vệ kia thế nào. Hiên Viên Nhật mới chú ý đến chiếc giường mình đang nằm, phải nói đây là thứ tệ nhất mà y từng ngả lưng nhưng bù lại rất sạch sẽ. Cả căn phòng tràn đầy hương vị của thảo dược đặc trưng khiến y có chút không quen.
Lúc này Bình An cũng vừa vào, thấy Hiên Viên Nhật tỉnh lại, mỉm cười.
- Huynh tỉnh rồi à, cứ ngồi yên ở đấy để ta lấy cho huynh một chén nước.
Bây giờ Hiên Viên Nhật mới hảo hảo nhìn rõ mặt Bình An. Cậu có làn da rất trắng, một đôi mắt phượng trong veo, khoé mắt hơi dương lên như là vì y tỉnh lại mà cao hứng, nhìn rất quyến rũ mê người. Hiên Viên Nhật không ngờ người trước mặt lại có thể đẹp như vậy, tuy không có sở thích nam sắc nhưng y phải thừa nhận đây thật đúng là mỹ nhân.
Còn Bình An đồng dạng lúc này cũng đang đánh giá Hiên Viên Nhật. Người này khôi ngô tuấn tú, thân hình vạm vỡ, cả người đều toát lên khí khái vương giả, khuôn mặt hồng nhuận hơn rất nhiều nên càng nhìn càng thấy hảo cảm. Bình An đang thất thần thì Hiên Viên Nhật chợt cắt ngang.
- Khụ..khụ đa tạ vị huynh đài ra tay tương trợ. Tại hạ là thương nhân từ kinh thành đến đây giao hàng nhưng giữa đường không may gặp thổ phỉ, nếu không có huynh có lẽ ta bây giờ đã không xong.
Trần Bình An nghe xong cảm thấy có gì đó không đúng, thôn quê mình ở bao nhiêu năm, đoạn đường lên núi kia cứ dăm ba hôm cậu lại đi hái thuốc một lần cũng chưa bao giờ có nghe là có thổ phỉ hoành hành.
Người này nhìn tướng tá uy nghiêm, khí thế bức người giống như là một vị chính nhân quân tử hơn là một thương nhân đơn thuần. Càng nghĩ cậu càng thấy rối, rồi lại tự trấn an bản thân mình chắc nghĩ quá nhiều rồi mặc kệ người ta là ai, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, huống hồ cậu còn là một thầy thuốc nữa.
- Huynh không cần khách khí, cứu người gặp nạn, ai trong tình huống đó cũng sẽ làm vậy thôi không riêng gì tại hạ. À! Đúng rồi, lúc nãy y phục của huynh đã bị bẩn hết, ta thay bằng bộ đồ đơn bạc này mong huynh đừng chê cười. Còn có miếng ngọc này, ta thấy trên đó khắc hai chữ Hiên Viên, phải chăng huynh là công tử nhà Hiên Viên phủ?
Hiên Viên Nhật bỗng chột dạ, Hiên Viên là dòng họ hoàng thất, ở kinh thành không ai không biết nhưng thấy Bình An vẫn như cũ nhìn mình mới nhận ra đây là một thôn quê hẻo lánh cho nên không biết cũng không có gì lạ, buông bỏ xuống tâm lý phòng vệ, y nói. . Đọc ????????u????ệ???? ha????, ????????u???? cập ????ga???? — ????????uⅿ???????? u????????????﹒???????? —
- Đúng vậy, chẳng ai quý danh của huynh?
- Ta tên Trần Bình An hành nghề y ở đây, phụ mẫu không may đã qua đời. Chỉ mình ta trong căn nhà này nên Hiên huynh cứ yên tâm dưỡng thương, khi nào khỏi hẳn thì hẵng lên đường.
- Ta chắc là nhiều niên kỷ hơn Trần công tử, vậy huynh cứ gọi ta là huynh, ta gọi huynh là đệ được không? Gọi Hiên huynh nghe khách sáo quá huống hồ ta không thể không báo đáp ơn cứu mạng được. Dù gì một mình hành nghề cũng vất vả, ta có thể giúp một tay.
- Chuyện này...
Thấy ánh mặt kiên định của Hiên Viên Nhật, Bình An cũng không nỡ từ chối đành phải nhận lời.
- Thôi được, trước hết huynh cứ nghỉ ngơi, ta đi chuẩn bị chút đồ ăn.
Lúc này Hiên Viên Nhật thở hắt một cái, thứ nhất là y trước đến nay chỉ có ra lệnh với kẻ khác, nay phải tập ăn nói khách sáo như vậy với Bình An thật là mệt chết y, thứ hai là để Bình An một tiếng Hiên huynh, hai tiếng Hiên huynh thì sớm muộn gì y chẳng lộ. Có phải ai cũng ngu ngốc như cái tên này khi mà vương gia ở ngay trấn bên cạnh cũng không nhận ra.
Không có việc gì làm Hiên Viên Nhật đi dạo xung quanh nhà, quả thực không có gì nổi bật. Trên bàn là bộ ấm trà đã cũ, bên cạnh là cuốn sách đang đọc dở, trước sân phơi rất nhiều thảo dược. Ngoài vườn cũng trồng rất nhiều loại cây khác nhau, y cũng chẳng rành về y thuật nên cũng không biết chúng để làm gì. Ngôi nhà nhìn tuy đơn sơ mộc mạc nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu lạ thường.
Tối đến, Hiên Viên Nhật hẹn Bắc Đường Ngạo ở một khách điếm gần đó, xem xét kết quả đã thu thập.
- Theo thông tin điều tra được, vương gia đang buôn lậu muối trái phép, cấm vận các thương nhân khác, bán lại với giá cắt cổ. Người dân tuy oán than nhưng đành phải ngậm ngùi chấp nhận vì để vận chuyển muối xuống phía nam này không phải dễ. Hơn nữa cháu của vương gia ngày càng làm càn, hống hách, huyện lệnh cũng nhắm mắt làm ngơ nên hắn ta toàn đi trêu ghẹo con gái nhà lành, gây gỗ đánh nhau.
- Hỗn xược! Đất nước ổn định thì lũ quan lại tham ô, ức hiếp dân lành, để bản thái tử thu thập được chứng cứ rồi xử lý thật nặng làm gương cho những kẻ khác. Dưới chân thiên tử mà dám hống hách như vậy!
- Thái tử bình tĩnh, chứng cớ này chưa đủ thuyết phục để định tội vương gia và lũ quan lại đó. Ta còn nghe nói dạo gần đây vương gia đang tập hợp binh lính.
Hiên Viên Nhật nhíu mày, hoàng thúc đã đến mức triệu binh lính rồi xem ra đứa cháu này nên bồi người một phen.
- Tiếp tục điều tra rõ vụ việc này đi, gần đây sức khỏe phụ hoàng không được tốt vương gia lại muốn làm phản hả? Nếu không có gì đừng liên lạc với ta, ta đang có chuyện quan trọng khác cần làm nữa.
- Thái tử không ở lại đây, vậy nghỉ ngơi tại chỗ nào?
- Haizz...Bắc Đường Ngạo a Bắc Đường Ngạo, đã nói với ngươi bao nhiêu lần là khi không có ai không cần đa lễ. Hiện nay ta đang ở cùng với một mỹ nhân rất là thú vị, khi nào có dịp nhất định sẽ giới thiệu cho ngươi.
Nói rồi Hiên Viên Nhật lẻn qua cửa sổ để lại Bắc Đường Ngạo đang còn chưa tiêu hoá hết nội dung. Từ khi nào mà thái tử y lại ham mê tư sắc rồi.
Hiên Viên Nhật tuy qua hai mươi rồi, đương nhiên đã có không ít cung nữ thị tẩm nhưng y chưa bao giờ để ai vào mắt. Lúc nào y cũng nói thà uống rượu, nói chuyện phiếm với hắn còn hơn nghe mấy nữ tử kia kêu ca suốt ngày, nghe thôi đã phiền.
Cho nên Bắc Đường Ngạo thực rất tò mò với vị mỹ nhân này, không biết tướng mạo ra làm sao mà có thể khiến cho Hiên Viên Nhật lưu tâm đến vậy. Hay là được vài ba bữa lại chán ngay thôi mà.
Quên đi, việc cấp bách của hắn bây giờ là đi triều tra tiếp về vương gia mới được, cứ để thái tử khoái hoạt mấy hôm dù gì sau khi hồi cung rồi sẽ bộn bề quốc sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất