Chương 31: Cầu xin (H)
Bình An hướng về phía phương xa nhìn, lẩm bẩm một mình: "Đã gần hai tháng rốt cuộc người kia còn muốn kéo dài đến bao lâu?".
Thuý Lan đứng bên cạnh nhìn chủ nhân của mình thẫn thờ gần một canh giờ, nàng đột nhiên nhớ ra chuyện gì vẻ mặt vô cùng cao hứng.
- Công tử.
- Ân?
- Khi chiều nô tỳ đến ngự thiện phòng đã gặp được thái tử đó.
- Ngươi gặp Nguyệt nhi?
Thấy Bình An có phản ứng với câu nói của mình, nàng thực vui vẻ.
- Nó thế nào?
- Thái tử đã lớn hơn rất nhiều rồi ạ. Nhưng.... nô tỳ cũng chỉ thấy được từ đằng xa.
Nàng ngượng ngùng gãi đầu, vốn muốn mang chuyện này ra làm dời lực chú ý Bình An để cậu không còn suốt ngày u uất rồi suy nghĩ không đâu. Bất quá nàng chỉ là một nô tỳ nhỏ bé thấy được hoàng tử đã là phúc phận, nào có chuyện được lại gần diện kiến.
Bình An hướng Thuý Lan khẽ cười.
- Thế là tốt rồi.
- Vậy nên.... người không cần phải lo đâu.
- Ta biết. Đa tạ ngươi.
Bình An cùng Thuý Lan đang nói chuyện vui vẻ vô tình quét ánh mắt qua thấy Hiên Viên Nhật đứng ngoài cửa. Cậu cũng không còn bất ngờ trước sự xuất hiện bất thình lình này nữa, tuy nhiên tâm tình đang tốt hơn một chút vừa trông thấy y nụ cười trên môi tắt lịm.
Là chuyện gì mà Bình An có thể cười ôn nhu như vậy? Còn vừa trông thấy mình đã trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, Hiên Viên Nhật thoáng tức giận. Nhưng cũng không chú ý đến y cảm thấy tức giận không phải là vì nụ cười của Bình An mà là do cậu đã cười với người khác.
Thuý Lan thấy hoàng thượng đến, biết điều hành lễ rồi vội vàng ra ngoài đóng cửa lại. Hiên Viên Nhật lại gần bên cạnh Bình An không nóng không lạnh buông một câu.
- Ngươi vừa trao đổi chuyện gì với nàng ta?
Hồi lâu không thấy Bình An đáp lại, những tưởng cậu không nghe rõ, Hiên Viên Nhật bèn nhàn nhạt hỏi lại nhưng vẫn như cũ không nhận được câu trả lời.
Ngước nhìn sang gương mặt trắng bệnh, gầy gò đang chằm chằm nhìn ra ngoài cửa ngắm nhìn cảnh sắc phương xa.
Ngoài kia có gì đáng để cho Bình An bận tâm đến thế?
Hiên Viên Nhật có chút trì độn nhận ra nguyên bản không phải Bình An không nghe mà chính là không thèm chú ý đến mình.
- Ngươi điếc rồi sao?
Bình An bình tĩnh mở miệng.
- Không phải sủng vật thì không thể nói chuyện sao hoàng thượng?
Hai tháng qua ngay đến cả âm thanh rên rỉ vì đau đớn Hiên Viên Nhật cũng không cho Bình An thoát ra khỏi cổ họng thì nói gì tới nói chuyện. Bình An cứ như búp bê vải ngoan ngoãn mặc người dày xéo qua lại, nếu không phải thỉnh thoảng còn nói mấy câu với hạ nhân Bình An còn tưởng rằng chính mình bị câm.
Hiên Viên Nhật thực không ngờ một Bình An trông yếu đuối mỏng manh như thế mà dám dùng mấy từ ngữ đó thách thức y. Không thể nói tâm tình của y rốt cuộc lúc này như thế nào?
- Hảo! Nếu ngươi thích làm sủng vật như thế thì càng tốt.
Hiên Viên Nhật bắt lấy Bình An thô bạo ném lên giường, không đợi y ra lệnh, Bình An đã ngồi dậy tự tay tháo bỏ đai lưng, thoát ra từng kiện trang phục cứ như là một phản xạ tự nhiên.
- Trẫm còn chưa ra lệnh ngươi vội cái gì? Thực sự đói khát đến thế sao? Hay ngươi đã từng dùng cách này để quấn lấy Bắc Đường Ngạo?
Nhưng người trước mặt tựa hồ điếc thật sự, cho dù Hiên Viên Nhật có quát tháo cỡ nào vẫn mảy may không hề phản ứng. Bình An đã quá mệt mỏi với những suy đoán có thể nói là điên rồ của Hiên Viên Nhật, đã qua hơn một năm vậy mà thỉnh thoảng không biết y nghĩ gì lại cứ thích lôi Bắc Đường Ngạo vào.
- Được lắm! Bất quá trẫm xem ngươi có thể im lặng đến bao lâu?
Hiên Viên Nhật đột nhiên bóp miệng Bình An cho vào một viên dược rồi vội vàng lấy một chén trà đổ vào. Động tác thô lỗ làm cho cậu tránh không khỏi bị sặc, nước tràn ra khỏi khoé miệng tạo ra một khung cảnh dâm mỹ.
- Hảo hảo nuốt nó.
Ban đầu Bình An còn nghi hoặc Hiên Viên Nhật cho mình uống thuốc gì, lúc sau cười tự giễu ngoài xuân dược ra thì còn có thể là cái nào khác bởi hai tháng qua y đã dùng lên người cậu không ít. Bình An hai tay nắm chặt chăn, hàm răng cũng cắn chặt môi chờ đợi đợt tấn công không báo trước. Nhưng không như cậu sở liệu, Hiên Viên Nhật đưa ngón tay khỏi miệng vừa lau vừa tựa tiếu phi tiếu nói.
- Hôm say trẫm không có nhã hứng, muốn thì tự đến mà cầu xin.
Bình An biết là Hiên Viên Nhật đang muốn sỉ nhục mình nhưng có chết cậu cũng không cầu xin.
Tuyệt đối không.
Hiên Viên Nhật có thể vũ nhục, hành hạ cậu thế nào cũng được, còn bắt cậu mở miệng xin y thượng mình thì không có khả năng.
Chưa đầy một khắc sau thuốc đã bắt đầu có tác dụng khiến toàn thân Bình An nổi lên phản ứng. Đầu tiên là nóng rất nóng, nóng từ tâm can lan ra đến bên ngoài,mạch máu giãn ra, cả người cậu đỏ ửng như tôm luộc. Xuân dược hôm nay so với những lần trước còn muốn gấp mấy lần. Bình An cúi đầu há miệng ra thở dốc, ngực kịch liệt phập phồng, hai chân ép chặt run rẩy. Trên người đã không còn mảnh vải nào nhưng vẫn cảm tưởng như đang nằm trong lò thiêu. Nhất là bộ vị kia như có hàng vạn con kiến bò qua bò lại ngứa đến phát điên.
Bình An vẫn cố cắn chặt môi đến mức chảy máu,thậm chí còn đưa tay lên che miệng mà vẫn không khỏi thoát ra âm thanh rên rỉ. Mồ hôi không ngừng tuôn ra, rơi từ trên trán Bình An xuống chiếc gối ướt đẫm, trong không khí tràn ngập mùi hương kích tình khiến cho thần trí Bình An không còn tỉnh táo. Đừng.... cậu sắp chịu không được, mở mắt ra tràn đầy hơi nước chỉ có thể mơ hồ nhìn đến thân ảnh người nọ khoanh tay trước ngực quan sát.
Hiên Viên Nhật một bên chứng chiến Bình An thà chịu đựng thống khổ vẫn không mở miệng cầu xin khiến y không khỏi tức giận, đã muốn gần nửa canh rốt cuộc cậu định cứ để như vậy đến chết luôn sao?
Hiên Viên Nhật cúi người ngậm lấy vành tai Bình An nhẹ nhàng cọ xát, cậu kiềm chế không được rên rỉ thốt ra.
- A!..... A!.... a....
Rõ ràng là có phản ứng còn muốn gắng gượng để chống đối lại mình.
Hiên Viên Nhật muốn xem người này còn có thể cứng đầu được bao lâu, y ác ý rướn người lên, cả cơ thể áp trụ trên lưng Bình An. Đôi tay càng thêm linh hoạt mà vuốt về thân thể mẫn cảm, dần dần chuyển đến địa phương kia, y cho ba ngón tay vào thay nhau đưa đẩy, thỉnh thoảng còn xoay tròn như có như không chạm đến những nơi nhạy cảm. Dưới tác dụng của thuốc, thông đạo chật hẹp vốn khô khốc nay phân bố nhiều dịch thể trở nên trơn tru thông thuận. Cơn đau cũng biến mất chỉ còn lại dục vọng trong người không cách nào khống chế được mà trào ra.
Nhưng là ngón tay không đủ, căn bản không đủ. Thân thể này sớm qua nhiều ngày dạy dỗ như thế, sớm không còn theo ý chí của Bình An nữa. Huống hồ chỗ đó ngày thường còn bị nhét ngọc thế, ngón tay bây giờ đối với nó bất quá chỉ như gãi ngứa mà thôi.
- Vẫn còn chịu được. Trẫm có hay không nên khen ngươi?
Đôi môi Hiên Viên Nhật ma sát vào da thịt ửng hồng, hàm răng cắn nhẹ một cái rồi một cái lên thân thể bên dưới tựa như trêu đùa khiêu khích. Ngón tay thon dài vòng qua hai điểm thù du phía trước, thỉnh thoảng quét qua đầu nhũ tiêm khiến nó đứng thẳng lên. Cả ba bộ vị mẫn cảm đều bị đồng thời kích thích, thân mình mềm mại không tự giác vặn vẹo, hô hấp cũng dần gấp gáp lên.
Nhìn cái chén Hiên Viên Nhật dùng để ép mình uống dược lúc nãy nằm lăn lóc trên giường, trong lòng Bình An nổi lên một ý tưởng. Ngoài cách này ra cậu thực không còn biện pháp nào khác khi mà mọi thứ tựa như đã đến giới hạn, cậu không thể nào chịu thêm được nữa.
- Mở miệng cầu xin trẫm khó đến thế sao?
Bàn tay Hiên Viên Nhật gia tăng động tác, thậm chí còn tiến tới ngọc hành đã trướng đau không ngừng run rẩy của đối phương. Bình An hạ quyết tâm trong lúc y không chú ý đã nắm chặt cái chén vào lòng bàn tay bóp vỡ nó. Như thế này giảm cơn khó chịu hơn rất nhiều.
Một lúc sau Hiên Viên Nhật tựa hồ thấy cái gì không đúng, cúi đầu xuống thấy ga giường một mảng huyết nhục mơ hồ, cạy tay Bình An ra ném đi mảnh sứ.
- Bốp!
- Ngươi muốn chết sao?
Ngữ khí âm trầm khiến cho nhiệt độ trong phòng cũng đông cứng lại. Hiên Viên Nhật cho dù có tưởng tượng đến cỡ nào cũng không nghĩ tới tình huống Bình An lại to gan muốn tự tử ngay trước mắt mình. Y càng lúc càng loạn, lúc này đây đang rơi vào trạng thái điên cuồng.
Từ xưa đến nay bất luận cái gì không theo ý mình Hiên Viên Nhật nguyện phá hủy tất cả, y rời khỏi thân thể Bình An bước xuống.
- Được. Ta cho ngươi toại nguyện.
- Người đâu?
- Có nô tài.
- Mang công chúa tới đây.
Bình An trong cơn mê man tỉnh lại, lảo đảo xuống giường ôm lấy chân Hiên Viên Nhật. Mọi sự chịu đựng của cậu cuối cùng cũng đầu hàng trước câu nói này, trong lòng vô cùng sợ hãi tiếng nói cũng mang theo chút cầu khẩn.
- Cầu ngươi.... cầu ngươi.... chơi ta....
Rồi như sợ Hiên Viên Nhật không đáp ứng, Bình An lộn xộn cầm lấy đai lưng của y muốn bài khai nó.
- Ta sẽ nghe hết.... ngươi muốn.... làm gì cũng được.... cầu xin.... đừng... đừng... hại nó.
Bất quá Hiên Viên Nhật không vì câu nói này của Bình An mà thoã mãn ngược lại càng nộ khí xung thiên. Y thô bạo túm lấy tóc Bình An.
- Ngươi thà chết cũng không chịu cầu xin nhưng chỉ vì một câu nói liên quan đến con gái của Bắc Đường Ngạo mà....
Cười lạnh hai tiếng, Hiên Viên Nhật nắm lấy thân thể gầy gò một lần nữa ném lên giường.
Nếu đã như vậy, việc gì y phải thương hương tiếc ngọc.
Hiên Viên Nhật vội vàng tháo tiết khố, đem phân thân đang gào thét của mình thẳng tắp thúc mạnh vào trong. Động tác cuồng bạo mà không khách khí tại nơi thông đạo chật hẹp mà ra sức công kích.
Tuy vậy Bình An không hề cảm thấy đau đớn mà là sự thoải mái khó tả, thân thể được lấp đầy, mọi sự khó chịu dần tan biết thậm chí còn muốn Hiên Viên Nhật thô bạo hơn để dập đi lửa nóng trong người.
Từ miệng phát ra rên rỉ mơ hồ, cơ thể không ngừng gồng lên nghênh hợp vật xâm phạm từ phía sau. Mỗi lần cúc huyệt bị đâm vào lại càng sít chặt, dục vọng dưới hạ thân cũng nhanh chóng phóng ra dịch thể.
Bình An không còn từ nào để hình dung bản thân lúc này. Nói thà chết cũng không cầu xin cuối cùng thì sao? Người ta chỉ mới cắm vào đã không nhịn được mà đạt khoái cảm cao trào.
Nhìn người dưới thân được giải phóng còn mình lửa nóng trong người càng cao, Hiên Viên Nhật đột nhiên dừng động tác, dục vọng cực đại từ từ rời khỏi cúc huyệt. Cảm giác bất chợt trống rỗng làm cho Bình An không thể thích ứng nổi, nó còn khó chịu gấp vạn lần trước khi y tiến vào. Cậu cố gắng ngẩng đầu lên phát ra những âm thanh hèn mọn hạ lưu.
- Cầu chủ nhân.... đi vào....
- Cái này là tự ngươi yêu cầu trẫm đấy. Đừng quên hôm nay chính là ngươi cầu xin trẫm thượng ngươi.
Vừa dứt lời vật thể to cứng lại hung hãn thúc vào, Bình An không tự chủ mà phóng thích lần thứ hai, thân thể vô lực muốn ngã sấp xuống giường.
- Hồi bẩm hoàng thượng!
Âm thanh của Nguỵ công công làm cho Bình An đột nhiên run rẩy lợi hại. Hiên Viên Nhật liếc nhìn người đang nằm trên giường tràn ngập sợ hãi nhưng y không thèm quan tâm, dưới thân vẫn không ngừng hung hăng đỉnh nhập.
- Chuyện gì?
- Vú nuôi đã bế công chúa tới ạ.
Hiên Viên Nhật đột nhiên rút phân thân ra khỏi cục huyệt, Bình An kinh hãi ngước mắt lên nhìn y, liên tục lắc đầu, âm thanh khàn khàn mở miệng.
- Cầu ngươi.... hoàng thượng.... đừng....
Nhìn thấy người phía sau mình nhíu mày tựa hồ chán ghét, Bình An gắng gượng nâng thân mình lên, hai tay bài khai ra hai cánh mông, bày ra bộ dáng d* đãng nhất của chính mình.
- Cầu chủ nhân....
Nhưng sao người này vẫn không phản ứng, Bình An nằm ngửa người lại, hai tay nắm lấy hai bàn chân, hai đùi banh tới cực hạn, hạ thể mấp máy mời gọi.
- Chủ nhân.... lỗ nhỏ.... ngứa lắm.... muốn côn th*t....
Đây là những từ cực hạn mà Bình An có thể dùng chẳng lẽ vẫn không hiệu quả sao? Cậu gắng gượng nhớ lại những từ nghe từ các tiểu quan khác nói khi ở Phượng Hương lâu, hoảng loạn nói.
- Chủ nhân.... thao chết.... tiểu nhân đi.... muốn ăn.... tinh dịch....
Nam nhân một khi đã lên giường làm gì còn lý trí, trước mắt là một cơ thể hoàn mỹ, miệng lại phóng ra những lời cầu hoan, định lực của Hiên Viên Nhật dù cao đến đâu vẫn không thể vượt qua được. Tức thì y giật mạnh Bình An về phía mình thô lỗ đâm vào.
.......
Không biết qua bao lâu mới nghe được âm thanh lạnh băng tràn ra từ cổ họng.
- Đưa nàng hồi cung đi, hôm sau trẫm gặp.
- Nô tài đã rõ.
Bình An thở phào nhẹ nhõm, cậu đã kiệt sức đến sắp ngất đi nhưng chính là sợ Hiên Viên Nhật thay đổi ý kiến vẫn không ngừng rên rỉ, phối hợp không dám làm y mất hứng.
- Chủ nhân.... côn th*t của ngài.... làm tiểu nhân.... sướng quá....A... a...a...
- Sâu.... sâu hơn nữa.... không đủ.... a.... đừng rút ra... a...chủ nhân...
- A... A.... tuyệt quá... lỗ nhỏ... dâm đãng này... chỉ cần... long tinh... của chủ nhân.... A... A...
Bình An tự huyễn hoặc mình lúc này đã mất lý trí thật rồi, ngôn từ dâm loạn không ngừng thoát ra từ cái miệng của một người từng được ví là thư sinh nho nhã đấy. Nhưng Hiên Viên Nhật không bảo cậu ngậm miệng lại cậu đâu dám cả gan thách thức y.
- Chủ nhân.... miệng phía trên.... cũng muốn ăn nữa....
Chờ đợi mãi cũng tới được giây phút Hiên Viên Nhật đem toàn bộ dịch thể của mình bắn vào trong thân thể ấm nóng, Bình An cười một tiếng khinh bỉ bản thân rồi nhắm mắt lại.
Khi đã được giải toả Hiên Viên Nhật hảo hảo suy nghĩ, lúc nãy nhất thời hồ đồ mới ra lệnh như vậy, nhận thấy mình có chút quá đáng. Nhìn người dưới thân trần trụi, thoi thóp gợi lên ý nghĩ thương xót muốn ôm vào lòng. Dùng sức lật cơ thể yếu ớt đó lên đập vào mắt y là con ngươi đã hoàn toàn thất thần.
Hiên Viên Nhật vội vàng lấy chăn bọc Bình An lại hét lớn.
- Truyền thái y!
Điền thái y cau mày, lắc đầu đặt cánh tay của Bình An vào trong lớp chăn nhẹ giọng thở dài. Biết rõ chống lại người này kết cục chỉ có thể thê thảm, hà tất phải tự tổn thương chính mình như thế.
Ông bất đắc dĩ quay đầu sang phía hoàng thượng không biết phải bẩm báo như thế nào?
- Sao rồi?
- Hồi bẩm hoàng thượng.... lòng bàn tay bị chảy máu không đáng kể, thần đã băng bó kĩ lưỡng. Chính là cơ thể Trần quý nhân vốn không khỏe lại lao lực quá độ khiến cho... hậu đình tổn thương rất nghiệm trọng. Phải điều trị ít nhất một tháng mới có thể khôi phục. Tạm thời tốt nhất....
- Không nên hoan ái?
- .... Phải.
Huống hồ hiện trạng của cậu ấy đã như thân cây rỗng mục nát bên trong, cứ tiếp tục thế này e là ngay cả thần tiên cũng không có cách nào cứu vãn. Bất quá lời này ông làm sao có can đảm để nói ra.
- Trẫm biết rồi. Ngươi lui xuống đi.
Hiên Viên Nhật lưu lại một lúc rồi phân phó Bình An cho cung nữ thái giám còn mình lên thượng triều.
Bình An tỉnh lại đã là chuyện hai ngày sau.
Mở mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh. Cậu nghĩ có nên bội phục Hiên Viên Nhật hay không khi lần nào cậu đã đặt một chân vào quỷ môn quan rồi mà y cũng còn có thể kéo về được. Bao nhiêu năm làm thầy thuốc, lần đầu tiên Bình An mới biết thì ra có lúc muốn chết còn khó hơn muốn sống gấp hàng vạn lần.
Nhưng cũng không hẳn là sống, một khắc kia nói ra câu đó thì một người tên Bình An đã chết chỉ còn lại tính nô không chút nào tôn nghiêm.
Nhưng không phải cậu nên cảm tạ Tú bà sao? Nếu không nhờ những thứ đã học được từ Nam quán chắc gì cậu đã nhặt về một mạng cho Từ Hy bé bỏng của cậu. Vô lực nhếch khoé miệng, Bình An trào phúng cười.
Chỉ hận một nỗi là đã trở thành một sủng vật tiết dục, cớ sao còn bắt cậu lưu lại bộ não con người làm gì. Khi mà muốn hay không, ký ức hai đêm trước vẫn không thể nào thoái lui khỏi đầu.
Trải qua lâu như vậy, đáng lẽ phải quen chứ.
Tại sao khoé mắt vẫn cay? Tại sao trái tim vốn không còn nguyên vẹn vẫn cứ tiếp tục rỉ máu?
Hiên Viên Nhật! Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Bình An ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi để ngươi phải ép ta tới bước đường cùng như thế này. Cuối cùng thì ta phải làm thế nào ngươi mới chịu buông tha cho ta?
Thuý Lan đứng bên cạnh nhìn chủ nhân của mình thẫn thờ gần một canh giờ, nàng đột nhiên nhớ ra chuyện gì vẻ mặt vô cùng cao hứng.
- Công tử.
- Ân?
- Khi chiều nô tỳ đến ngự thiện phòng đã gặp được thái tử đó.
- Ngươi gặp Nguyệt nhi?
Thấy Bình An có phản ứng với câu nói của mình, nàng thực vui vẻ.
- Nó thế nào?
- Thái tử đã lớn hơn rất nhiều rồi ạ. Nhưng.... nô tỳ cũng chỉ thấy được từ đằng xa.
Nàng ngượng ngùng gãi đầu, vốn muốn mang chuyện này ra làm dời lực chú ý Bình An để cậu không còn suốt ngày u uất rồi suy nghĩ không đâu. Bất quá nàng chỉ là một nô tỳ nhỏ bé thấy được hoàng tử đã là phúc phận, nào có chuyện được lại gần diện kiến.
Bình An hướng Thuý Lan khẽ cười.
- Thế là tốt rồi.
- Vậy nên.... người không cần phải lo đâu.
- Ta biết. Đa tạ ngươi.
Bình An cùng Thuý Lan đang nói chuyện vui vẻ vô tình quét ánh mắt qua thấy Hiên Viên Nhật đứng ngoài cửa. Cậu cũng không còn bất ngờ trước sự xuất hiện bất thình lình này nữa, tuy nhiên tâm tình đang tốt hơn một chút vừa trông thấy y nụ cười trên môi tắt lịm.
Là chuyện gì mà Bình An có thể cười ôn nhu như vậy? Còn vừa trông thấy mình đã trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, Hiên Viên Nhật thoáng tức giận. Nhưng cũng không chú ý đến y cảm thấy tức giận không phải là vì nụ cười của Bình An mà là do cậu đã cười với người khác.
Thuý Lan thấy hoàng thượng đến, biết điều hành lễ rồi vội vàng ra ngoài đóng cửa lại. Hiên Viên Nhật lại gần bên cạnh Bình An không nóng không lạnh buông một câu.
- Ngươi vừa trao đổi chuyện gì với nàng ta?
Hồi lâu không thấy Bình An đáp lại, những tưởng cậu không nghe rõ, Hiên Viên Nhật bèn nhàn nhạt hỏi lại nhưng vẫn như cũ không nhận được câu trả lời.
Ngước nhìn sang gương mặt trắng bệnh, gầy gò đang chằm chằm nhìn ra ngoài cửa ngắm nhìn cảnh sắc phương xa.
Ngoài kia có gì đáng để cho Bình An bận tâm đến thế?
Hiên Viên Nhật có chút trì độn nhận ra nguyên bản không phải Bình An không nghe mà chính là không thèm chú ý đến mình.
- Ngươi điếc rồi sao?
Bình An bình tĩnh mở miệng.
- Không phải sủng vật thì không thể nói chuyện sao hoàng thượng?
Hai tháng qua ngay đến cả âm thanh rên rỉ vì đau đớn Hiên Viên Nhật cũng không cho Bình An thoát ra khỏi cổ họng thì nói gì tới nói chuyện. Bình An cứ như búp bê vải ngoan ngoãn mặc người dày xéo qua lại, nếu không phải thỉnh thoảng còn nói mấy câu với hạ nhân Bình An còn tưởng rằng chính mình bị câm.
Hiên Viên Nhật thực không ngờ một Bình An trông yếu đuối mỏng manh như thế mà dám dùng mấy từ ngữ đó thách thức y. Không thể nói tâm tình của y rốt cuộc lúc này như thế nào?
- Hảo! Nếu ngươi thích làm sủng vật như thế thì càng tốt.
Hiên Viên Nhật bắt lấy Bình An thô bạo ném lên giường, không đợi y ra lệnh, Bình An đã ngồi dậy tự tay tháo bỏ đai lưng, thoát ra từng kiện trang phục cứ như là một phản xạ tự nhiên.
- Trẫm còn chưa ra lệnh ngươi vội cái gì? Thực sự đói khát đến thế sao? Hay ngươi đã từng dùng cách này để quấn lấy Bắc Đường Ngạo?
Nhưng người trước mặt tựa hồ điếc thật sự, cho dù Hiên Viên Nhật có quát tháo cỡ nào vẫn mảy may không hề phản ứng. Bình An đã quá mệt mỏi với những suy đoán có thể nói là điên rồ của Hiên Viên Nhật, đã qua hơn một năm vậy mà thỉnh thoảng không biết y nghĩ gì lại cứ thích lôi Bắc Đường Ngạo vào.
- Được lắm! Bất quá trẫm xem ngươi có thể im lặng đến bao lâu?
Hiên Viên Nhật đột nhiên bóp miệng Bình An cho vào một viên dược rồi vội vàng lấy một chén trà đổ vào. Động tác thô lỗ làm cho cậu tránh không khỏi bị sặc, nước tràn ra khỏi khoé miệng tạo ra một khung cảnh dâm mỹ.
- Hảo hảo nuốt nó.
Ban đầu Bình An còn nghi hoặc Hiên Viên Nhật cho mình uống thuốc gì, lúc sau cười tự giễu ngoài xuân dược ra thì còn có thể là cái nào khác bởi hai tháng qua y đã dùng lên người cậu không ít. Bình An hai tay nắm chặt chăn, hàm răng cũng cắn chặt môi chờ đợi đợt tấn công không báo trước. Nhưng không như cậu sở liệu, Hiên Viên Nhật đưa ngón tay khỏi miệng vừa lau vừa tựa tiếu phi tiếu nói.
- Hôm say trẫm không có nhã hứng, muốn thì tự đến mà cầu xin.
Bình An biết là Hiên Viên Nhật đang muốn sỉ nhục mình nhưng có chết cậu cũng không cầu xin.
Tuyệt đối không.
Hiên Viên Nhật có thể vũ nhục, hành hạ cậu thế nào cũng được, còn bắt cậu mở miệng xin y thượng mình thì không có khả năng.
Chưa đầy một khắc sau thuốc đã bắt đầu có tác dụng khiến toàn thân Bình An nổi lên phản ứng. Đầu tiên là nóng rất nóng, nóng từ tâm can lan ra đến bên ngoài,mạch máu giãn ra, cả người cậu đỏ ửng như tôm luộc. Xuân dược hôm nay so với những lần trước còn muốn gấp mấy lần. Bình An cúi đầu há miệng ra thở dốc, ngực kịch liệt phập phồng, hai chân ép chặt run rẩy. Trên người đã không còn mảnh vải nào nhưng vẫn cảm tưởng như đang nằm trong lò thiêu. Nhất là bộ vị kia như có hàng vạn con kiến bò qua bò lại ngứa đến phát điên.
Bình An vẫn cố cắn chặt môi đến mức chảy máu,thậm chí còn đưa tay lên che miệng mà vẫn không khỏi thoát ra âm thanh rên rỉ. Mồ hôi không ngừng tuôn ra, rơi từ trên trán Bình An xuống chiếc gối ướt đẫm, trong không khí tràn ngập mùi hương kích tình khiến cho thần trí Bình An không còn tỉnh táo. Đừng.... cậu sắp chịu không được, mở mắt ra tràn đầy hơi nước chỉ có thể mơ hồ nhìn đến thân ảnh người nọ khoanh tay trước ngực quan sát.
Hiên Viên Nhật một bên chứng chiến Bình An thà chịu đựng thống khổ vẫn không mở miệng cầu xin khiến y không khỏi tức giận, đã muốn gần nửa canh rốt cuộc cậu định cứ để như vậy đến chết luôn sao?
Hiên Viên Nhật cúi người ngậm lấy vành tai Bình An nhẹ nhàng cọ xát, cậu kiềm chế không được rên rỉ thốt ra.
- A!..... A!.... a....
Rõ ràng là có phản ứng còn muốn gắng gượng để chống đối lại mình.
Hiên Viên Nhật muốn xem người này còn có thể cứng đầu được bao lâu, y ác ý rướn người lên, cả cơ thể áp trụ trên lưng Bình An. Đôi tay càng thêm linh hoạt mà vuốt về thân thể mẫn cảm, dần dần chuyển đến địa phương kia, y cho ba ngón tay vào thay nhau đưa đẩy, thỉnh thoảng còn xoay tròn như có như không chạm đến những nơi nhạy cảm. Dưới tác dụng của thuốc, thông đạo chật hẹp vốn khô khốc nay phân bố nhiều dịch thể trở nên trơn tru thông thuận. Cơn đau cũng biến mất chỉ còn lại dục vọng trong người không cách nào khống chế được mà trào ra.
Nhưng là ngón tay không đủ, căn bản không đủ. Thân thể này sớm qua nhiều ngày dạy dỗ như thế, sớm không còn theo ý chí của Bình An nữa. Huống hồ chỗ đó ngày thường còn bị nhét ngọc thế, ngón tay bây giờ đối với nó bất quá chỉ như gãi ngứa mà thôi.
- Vẫn còn chịu được. Trẫm có hay không nên khen ngươi?
Đôi môi Hiên Viên Nhật ma sát vào da thịt ửng hồng, hàm răng cắn nhẹ một cái rồi một cái lên thân thể bên dưới tựa như trêu đùa khiêu khích. Ngón tay thon dài vòng qua hai điểm thù du phía trước, thỉnh thoảng quét qua đầu nhũ tiêm khiến nó đứng thẳng lên. Cả ba bộ vị mẫn cảm đều bị đồng thời kích thích, thân mình mềm mại không tự giác vặn vẹo, hô hấp cũng dần gấp gáp lên.
Nhìn cái chén Hiên Viên Nhật dùng để ép mình uống dược lúc nãy nằm lăn lóc trên giường, trong lòng Bình An nổi lên một ý tưởng. Ngoài cách này ra cậu thực không còn biện pháp nào khác khi mà mọi thứ tựa như đã đến giới hạn, cậu không thể nào chịu thêm được nữa.
- Mở miệng cầu xin trẫm khó đến thế sao?
Bàn tay Hiên Viên Nhật gia tăng động tác, thậm chí còn tiến tới ngọc hành đã trướng đau không ngừng run rẩy của đối phương. Bình An hạ quyết tâm trong lúc y không chú ý đã nắm chặt cái chén vào lòng bàn tay bóp vỡ nó. Như thế này giảm cơn khó chịu hơn rất nhiều.
Một lúc sau Hiên Viên Nhật tựa hồ thấy cái gì không đúng, cúi đầu xuống thấy ga giường một mảng huyết nhục mơ hồ, cạy tay Bình An ra ném đi mảnh sứ.
- Bốp!
- Ngươi muốn chết sao?
Ngữ khí âm trầm khiến cho nhiệt độ trong phòng cũng đông cứng lại. Hiên Viên Nhật cho dù có tưởng tượng đến cỡ nào cũng không nghĩ tới tình huống Bình An lại to gan muốn tự tử ngay trước mắt mình. Y càng lúc càng loạn, lúc này đây đang rơi vào trạng thái điên cuồng.
Từ xưa đến nay bất luận cái gì không theo ý mình Hiên Viên Nhật nguyện phá hủy tất cả, y rời khỏi thân thể Bình An bước xuống.
- Được. Ta cho ngươi toại nguyện.
- Người đâu?
- Có nô tài.
- Mang công chúa tới đây.
Bình An trong cơn mê man tỉnh lại, lảo đảo xuống giường ôm lấy chân Hiên Viên Nhật. Mọi sự chịu đựng của cậu cuối cùng cũng đầu hàng trước câu nói này, trong lòng vô cùng sợ hãi tiếng nói cũng mang theo chút cầu khẩn.
- Cầu ngươi.... cầu ngươi.... chơi ta....
Rồi như sợ Hiên Viên Nhật không đáp ứng, Bình An lộn xộn cầm lấy đai lưng của y muốn bài khai nó.
- Ta sẽ nghe hết.... ngươi muốn.... làm gì cũng được.... cầu xin.... đừng... đừng... hại nó.
Bất quá Hiên Viên Nhật không vì câu nói này của Bình An mà thoã mãn ngược lại càng nộ khí xung thiên. Y thô bạo túm lấy tóc Bình An.
- Ngươi thà chết cũng không chịu cầu xin nhưng chỉ vì một câu nói liên quan đến con gái của Bắc Đường Ngạo mà....
Cười lạnh hai tiếng, Hiên Viên Nhật nắm lấy thân thể gầy gò một lần nữa ném lên giường.
Nếu đã như vậy, việc gì y phải thương hương tiếc ngọc.
Hiên Viên Nhật vội vàng tháo tiết khố, đem phân thân đang gào thét của mình thẳng tắp thúc mạnh vào trong. Động tác cuồng bạo mà không khách khí tại nơi thông đạo chật hẹp mà ra sức công kích.
Tuy vậy Bình An không hề cảm thấy đau đớn mà là sự thoải mái khó tả, thân thể được lấp đầy, mọi sự khó chịu dần tan biết thậm chí còn muốn Hiên Viên Nhật thô bạo hơn để dập đi lửa nóng trong người.
Từ miệng phát ra rên rỉ mơ hồ, cơ thể không ngừng gồng lên nghênh hợp vật xâm phạm từ phía sau. Mỗi lần cúc huyệt bị đâm vào lại càng sít chặt, dục vọng dưới hạ thân cũng nhanh chóng phóng ra dịch thể.
Bình An không còn từ nào để hình dung bản thân lúc này. Nói thà chết cũng không cầu xin cuối cùng thì sao? Người ta chỉ mới cắm vào đã không nhịn được mà đạt khoái cảm cao trào.
Nhìn người dưới thân được giải phóng còn mình lửa nóng trong người càng cao, Hiên Viên Nhật đột nhiên dừng động tác, dục vọng cực đại từ từ rời khỏi cúc huyệt. Cảm giác bất chợt trống rỗng làm cho Bình An không thể thích ứng nổi, nó còn khó chịu gấp vạn lần trước khi y tiến vào. Cậu cố gắng ngẩng đầu lên phát ra những âm thanh hèn mọn hạ lưu.
- Cầu chủ nhân.... đi vào....
- Cái này là tự ngươi yêu cầu trẫm đấy. Đừng quên hôm nay chính là ngươi cầu xin trẫm thượng ngươi.
Vừa dứt lời vật thể to cứng lại hung hãn thúc vào, Bình An không tự chủ mà phóng thích lần thứ hai, thân thể vô lực muốn ngã sấp xuống giường.
- Hồi bẩm hoàng thượng!
Âm thanh của Nguỵ công công làm cho Bình An đột nhiên run rẩy lợi hại. Hiên Viên Nhật liếc nhìn người đang nằm trên giường tràn ngập sợ hãi nhưng y không thèm quan tâm, dưới thân vẫn không ngừng hung hăng đỉnh nhập.
- Chuyện gì?
- Vú nuôi đã bế công chúa tới ạ.
Hiên Viên Nhật đột nhiên rút phân thân ra khỏi cục huyệt, Bình An kinh hãi ngước mắt lên nhìn y, liên tục lắc đầu, âm thanh khàn khàn mở miệng.
- Cầu ngươi.... hoàng thượng.... đừng....
Nhìn thấy người phía sau mình nhíu mày tựa hồ chán ghét, Bình An gắng gượng nâng thân mình lên, hai tay bài khai ra hai cánh mông, bày ra bộ dáng d* đãng nhất của chính mình.
- Cầu chủ nhân....
Nhưng sao người này vẫn không phản ứng, Bình An nằm ngửa người lại, hai tay nắm lấy hai bàn chân, hai đùi banh tới cực hạn, hạ thể mấp máy mời gọi.
- Chủ nhân.... lỗ nhỏ.... ngứa lắm.... muốn côn th*t....
Đây là những từ cực hạn mà Bình An có thể dùng chẳng lẽ vẫn không hiệu quả sao? Cậu gắng gượng nhớ lại những từ nghe từ các tiểu quan khác nói khi ở Phượng Hương lâu, hoảng loạn nói.
- Chủ nhân.... thao chết.... tiểu nhân đi.... muốn ăn.... tinh dịch....
Nam nhân một khi đã lên giường làm gì còn lý trí, trước mắt là một cơ thể hoàn mỹ, miệng lại phóng ra những lời cầu hoan, định lực của Hiên Viên Nhật dù cao đến đâu vẫn không thể vượt qua được. Tức thì y giật mạnh Bình An về phía mình thô lỗ đâm vào.
.......
Không biết qua bao lâu mới nghe được âm thanh lạnh băng tràn ra từ cổ họng.
- Đưa nàng hồi cung đi, hôm sau trẫm gặp.
- Nô tài đã rõ.
Bình An thở phào nhẹ nhõm, cậu đã kiệt sức đến sắp ngất đi nhưng chính là sợ Hiên Viên Nhật thay đổi ý kiến vẫn không ngừng rên rỉ, phối hợp không dám làm y mất hứng.
- Chủ nhân.... côn th*t của ngài.... làm tiểu nhân.... sướng quá....A... a...a...
- Sâu.... sâu hơn nữa.... không đủ.... a.... đừng rút ra... a...chủ nhân...
- A... A.... tuyệt quá... lỗ nhỏ... dâm đãng này... chỉ cần... long tinh... của chủ nhân.... A... A...
Bình An tự huyễn hoặc mình lúc này đã mất lý trí thật rồi, ngôn từ dâm loạn không ngừng thoát ra từ cái miệng của một người từng được ví là thư sinh nho nhã đấy. Nhưng Hiên Viên Nhật không bảo cậu ngậm miệng lại cậu đâu dám cả gan thách thức y.
- Chủ nhân.... miệng phía trên.... cũng muốn ăn nữa....
Chờ đợi mãi cũng tới được giây phút Hiên Viên Nhật đem toàn bộ dịch thể của mình bắn vào trong thân thể ấm nóng, Bình An cười một tiếng khinh bỉ bản thân rồi nhắm mắt lại.
Khi đã được giải toả Hiên Viên Nhật hảo hảo suy nghĩ, lúc nãy nhất thời hồ đồ mới ra lệnh như vậy, nhận thấy mình có chút quá đáng. Nhìn người dưới thân trần trụi, thoi thóp gợi lên ý nghĩ thương xót muốn ôm vào lòng. Dùng sức lật cơ thể yếu ớt đó lên đập vào mắt y là con ngươi đã hoàn toàn thất thần.
Hiên Viên Nhật vội vàng lấy chăn bọc Bình An lại hét lớn.
- Truyền thái y!
Điền thái y cau mày, lắc đầu đặt cánh tay của Bình An vào trong lớp chăn nhẹ giọng thở dài. Biết rõ chống lại người này kết cục chỉ có thể thê thảm, hà tất phải tự tổn thương chính mình như thế.
Ông bất đắc dĩ quay đầu sang phía hoàng thượng không biết phải bẩm báo như thế nào?
- Sao rồi?
- Hồi bẩm hoàng thượng.... lòng bàn tay bị chảy máu không đáng kể, thần đã băng bó kĩ lưỡng. Chính là cơ thể Trần quý nhân vốn không khỏe lại lao lực quá độ khiến cho... hậu đình tổn thương rất nghiệm trọng. Phải điều trị ít nhất một tháng mới có thể khôi phục. Tạm thời tốt nhất....
- Không nên hoan ái?
- .... Phải.
Huống hồ hiện trạng của cậu ấy đã như thân cây rỗng mục nát bên trong, cứ tiếp tục thế này e là ngay cả thần tiên cũng không có cách nào cứu vãn. Bất quá lời này ông làm sao có can đảm để nói ra.
- Trẫm biết rồi. Ngươi lui xuống đi.
Hiên Viên Nhật lưu lại một lúc rồi phân phó Bình An cho cung nữ thái giám còn mình lên thượng triều.
Bình An tỉnh lại đã là chuyện hai ngày sau.
Mở mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh. Cậu nghĩ có nên bội phục Hiên Viên Nhật hay không khi lần nào cậu đã đặt một chân vào quỷ môn quan rồi mà y cũng còn có thể kéo về được. Bao nhiêu năm làm thầy thuốc, lần đầu tiên Bình An mới biết thì ra có lúc muốn chết còn khó hơn muốn sống gấp hàng vạn lần.
Nhưng cũng không hẳn là sống, một khắc kia nói ra câu đó thì một người tên Bình An đã chết chỉ còn lại tính nô không chút nào tôn nghiêm.
Nhưng không phải cậu nên cảm tạ Tú bà sao? Nếu không nhờ những thứ đã học được từ Nam quán chắc gì cậu đã nhặt về một mạng cho Từ Hy bé bỏng của cậu. Vô lực nhếch khoé miệng, Bình An trào phúng cười.
Chỉ hận một nỗi là đã trở thành một sủng vật tiết dục, cớ sao còn bắt cậu lưu lại bộ não con người làm gì. Khi mà muốn hay không, ký ức hai đêm trước vẫn không thể nào thoái lui khỏi đầu.
Trải qua lâu như vậy, đáng lẽ phải quen chứ.
Tại sao khoé mắt vẫn cay? Tại sao trái tim vốn không còn nguyên vẹn vẫn cứ tiếp tục rỉ máu?
Hiên Viên Nhật! Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy? Bình An ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi để ngươi phải ép ta tới bước đường cùng như thế này. Cuối cùng thì ta phải làm thế nào ngươi mới chịu buông tha cho ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất