Lồng Giam Hoàng Cung

Chương 45: Mất lý trí (H)

Trước Sau
Bình An khí lực không lớn nhưng dù gì cũng là một nam nhân trưởng thành huống chi Hiên Hiên Nhật không hề có sự chuẩn bị, một cái tát kia in hẳn hoàn toàn trên má dấu năm ngón tay dần xuất hiện.

- Thỉnh hoàng thượng tự trọng.

Nếu động tác phạm thượng kia được xem là thêm dầu vào lửa thì câu nói này lại triệt để đẩy cơn tức giận của Hiên Viên Nhật lên tới cực điểm giống như ngọn núi lửa ủ sâu trong lòng đất hàng trăm năm nay ngay lúc này đang chuẩn bị phun trào.

- Ha ha! Trẫm mới chỉ hôn ái nhân của mình một cái đã bị coi là không tự trọng. Đã vậy để trẫm cho hoàng hậu biết như thế nào mới chân chính là không tự trọng.

Hiên Viên Nhật cuồng nộ đẩy ngã Bình An xuống giường.

Hiên Viên Nhật... y đang muốn làm gì?

- Không.... không....

Bình An kêu to vùng vẫy nhiều lần nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi nắm giữ của nam nhân này.

Xé rách tay áo để lộ hơn nửa bờ vai bên phải nhận ra một bên này cũng đồng dạng thâm tím như thế, lập tức Hiên Viên Nhật cúi xuống gặm cắn điên dại.

Xoá bỏ, phải xoá bỏ hết những ấn ký Bắc Đường Ngạo lưu lại trên người Bình An.

Xong bên này lại chuyển sang bên kia, trong đau đớn Bình An mơ màng hiểu ra lý do vì sao Hiên Viên Nhật điên cuồng như vậy.

- Buông ra... ngươi điên rồi!

- Phải... trẫm điên rồi, đáng lẽ trẫm phải xích đệ bên cạnh mình không cho phép đệ rời đi dù chỉ là nửa bước.

- Ngươi... ngươi nghe ta nói...

Hiên Viên Nhật một tay bịt chặt lấy miệng Bình An.

- Trẫm không nghe... không nghe...

Sợ hãi Bình An sẽ nói ra điều mình đang muốn phủ nhận khiến tâm Hiên Viên Nhật càng lúc càng hỗn loạn, lúc này đây y đang rơi vào trạng thái mất kiểm soát.

- Soạt!

Y phục trên người bị xé thô bạo Hiên Viên Nhật cường bạo kéo hai chân dạng ra cực hạn đem thân hình Bình An cố định trên đệm.

Thân thể tuyết trắng này đã năm năm rồi chưa được chạm qua ngay lúc này đây đang trần trụi trước mắt thậm chí còn hơi phiếm hồng làm Hiên Viên Nhật cảm thấy rất mê người. Dục hoả vốn đang tăng vọt nay trong mắt lại pha lẫn thêm một tia điên cuồng, hơn nữa Bình An thái độ hoàn toàn không phản kháng càng chọc giận thêm cái đầu không biết vì sao mà phát cuồng dã thú.

- Ha ha!

Cười lạnh hai tiếng, Hiên Viên Nhật đem phân thân cương cứng như sắt thép đang gào thét của mình đặt trước khẩu huyệt của Bình An dùng sức ấn mạnh vào vai cậu, thân hình thẳng tắp thúc mạnh vào bên trong.

- A!!!

Khuếch trương đột ngột xảy ra khiến da thịt xung quanh mật huyệt lại nứt ra, đau nhức khiến Bình An muốn đẩy ra thân thể đối phương, thoát khỏi tra tấn không dành cho con người này. Phản kháng vô lực chỉ có làm tăng thêm lửa giận của Hiên Viên Nhật, y đem hai tay Bình An áp ở trên đầu, thắt lưng đẩy về phía trước, nhục bổng đâm vào nơi sâu nhất trong mật huyệt.

Vật thể cực đại đó vào trong huyệt động Bình An chưa bao lâu, một tia máu đỏ thẫm từ nơi gắn kết giữa hai người trào ra. Hiên Viên Nhật hiểu rõ đó là máu mà vẫn không làm giảm đi hứng thú của y, trái lại càng khiến y ham muốn cướp đoạt thân thể này. Vốn dĩ Bình An không phải là đối thủ của Hiên Viên Nhật lại vừa đi đường mệt nhọc, lúc này toàn thân đã không còn một chút sức lực, chỉ có thể dùng hai tay bám trụ lấy thành giường, cố gắng thả lỏng cơ thể, muốn cảm giác đau đớn đó giảm đi một chút. Nhưng là đau đớn cắt da cắt thịt vẫn lũ lượt kéo về, nước mắt vô thức trào ra.

Lúc vừa xâm nhập vào, cơ thể Bình An siết quá chặt mà y không thể nhúc nhích được gì cho đến khi cậu thả lỏng cơ thể để vật thể bên trong dễ dàng nhu động, liền mang đến cho Hiên Viên Nhật một tia khoái cảm. Hơn nữa thả lỏng cơ thể cũng khiến cho cúc huyệt không còn co chặt nữa, không chờ người kịp thích ứng, y liền mạnh mẽ trừu tống lên.

Đôi môi của Hiên Viên Nhật ma sát vào da thịt Bình An, hàm răng trắng cắn một cái rồi lại một cái vào thân thể bên dưới nổi lên từng vết hồng ngân, giống như đang trút giận, lại như muốn lưu lại ấn ký trên cơ thể hoàn mỹ chỉ thuộc về y này.

Hạ thân lay động không ngừng, hai tay Hiên Viên Nhật từ thắt lưng chậm rãi tiến lên hai khoả thù du trước ngực Bình An, thô bạo xoa nắn.

- Là của trẫm... hết thảy đều thuộc về trẫm.

Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, thân thể đã đau đến sắp thất thần nhưng khi nghe được câu nói này, Bình An trào phúng cười.

Cái gì mà thay đổi? Rồi không hề thương tổn? Không cưỡng ép ta?

Tất cả đều là giả dối.

Bình An cười khẽ nhưng đủ chọc giận Hiên Viên Nhật, động tác vốn cuồng bạo lại càng không khách khí. Tại hậu huyệt chật hẹp của cậu mà ra sức công kích, hoàn toàn phóng túng dục vọng của bản thân. Nội bích đã bị thương lại càng bị xé rộng, máu tươi ồ ạt chảy ra, để tràng bích vốn khô khốc chợt ẩm ướt hẳn lên, khiến phân thân của y trừu sáp càng dễ dàng hơn.

Càng về sau cường độ xung kích càng lúc càng nhanh, Bình An biết đây là điềm báo Hiên Viên Nhật sắp phát tiết, cuối cùng... cũng sắp kết thúc rồi!

Hy vọng y sớm giải thoát cho hậu huyệt bị thương đến không còn hình dạng mà Bình An cố gắng co chặt lại, dùng sức kẹp chặt vật trong cơ thể.

- A!... quá chặt!

Thúc thêm vài cái mãnh liệt, Bình An cảm nhận được tinh dịch nóng hổi bắn sâu vào tràng bích, hai tay đang nắm chặt dần dần thả lỏng ra, ngã toàn thân lên tấm đệm, thở hổn hển.

Nhưng một lần làm sao đủ.

Hiên Viên Nhật lật người Bình An lại tiếp tục đợt tiến công lần thứ hai, thứ ba...

Trong phòng chỉ còn vang lên tiếng thở dốc nồng đậm kèm tiếng rên rỉ đứt quãng kéo dài xuyên qua buổi trưa mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Lúc Bình An tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng rõ, ngoài cửa sổ đen kịt chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ.

Có lẽ, ánh bình minh sắp đến rồi.

Nằm trên đệm chăn mềm mại, nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau nhức, cái đau đớn quen thuộc ngày xưa.

Đờ đẫn, lập tức hiểu ra, hình ảnh của buổi sáng hôm qua tức thì tái hiện lại trong đầu.



Bị cưỡng bức phát tiết, thô bạo cắm vào, điên cuồng đưa đẩy....

" Hiên Viên Nhật! Ngươi! "

Hai mắt trừng to, quay đầu qua, thấy người kia thở đều đặn đang ngủ cạnh mình.

Bi phẫn, đau thương, Bình An toàn thân run lên, cứ như vậy mà nhìn người kia...

- Ha ha.... Ha ha ha ha...

Một lúc lâu, tiếng cười trầm thấp thê lương tràn ra khỏi miệng Bình An!

Tiếng cười của cậu không lớn nhưng lại tràn ngập sự bi phẫn, u uất không có chỗ trút ra đến mức khiến cho kẻ đang vững vàng trong giấc mộng cũng bị đánh thức.

- An nhi!

Giờ là lúc nào? Sao mình lại ở đây? Còn có cả An nhi nữa...

- Nếu hoàng thượng đã tỉnh, thỉnh ngài rời giường.

Đảo mắt xung quanh vết tích cơn điên khùng bộc phát ngày hôm qua vẫn là đang hiện hữu một cách nhức nhối.

Y đã làm cái gì? Rõ ràng là đã cố gắng lâu như vậy mà chỉ một khắc không giữ được bình tĩnh liền phá hỏng đi công trình mấy năm gây dựng.

- An nhi... trẫm...

- Hoàng thượng vẫn còn chưa thỏa mãn sao? Vậy nếu ngài thấy còn chỗ nào lành lặn có thể tiếp tục.

Bình An nắm chặt cái chăn nhàu nát đang phủ trên người ra, thân thể tuyết trắng trải dài vết bầm tím, vết đánh, vết máu đã khô. Đôi chân dài không thể khép lại có thể rõ ràng trông thấy được đùi trong là phần bị chà đạp lợi hại nhất, vết máu đã khô kèm theo chất dịch trắng nhầy nhụa lan xuống tận đùi như một mình chứng tố cáo rằng phải rất lâu sau khi y ngừng tra tấn vết thương nơi địa phương này mới ngừng chảy máu được. Hai mắt Bình An hoàn toàn trống rỗng, mái tóc dài tán loạn vương vãi càng làm tăng thêm vẻ chật vật của cậu.

Hiên Viên Nhật tay chạm đến gò má trắng bệch kia không ngờ làm cho Bình An run lên một trận mạnh, y vội rụt tay lại. Chờ mãi không thấy người có động tác gì tiếp theo, Bình An thúc giục.

- Thứ lỗi vì món đồ chơi này không sạch sẽ đã tổn hại long nhãn, hoàng thượng có lẽ nên rời đi thì hơn.

- Trẫm... ta... để ta giúp đệ.

Giúp cậu? Giúp cậu làm cái gì? Tắm rửa? Thay y phục hay là thượng dược? Bình An thật bội phục khi Hiên Viên Nhật lại có thể nói ra những lời ấy trong hoàn cảnh này. Cậu nhẫn thân mình ngồi dậy trực tiếp nhìn thẳng vào mắt y, ngữ khí mười phần chắc chắn.

- Ngươi đang muốn bức chết ta đúng không? Được, vậy cứ tuỳ ý bất quá lần tiếp theo tới đây chào đón ngươi sẽ là một cỗ thi thể không hơn không kém.

- Ta đi, ta sẽ đi nhưng hãy để cho thái y...

- Không được gọi... bất kể là ai.

Hiên Viên Nhật không còn cách nào khác đành bước xuống giường mặc lại y phục đi ra ngoài, tới cửa dừng lại ngoảnh lại phía Bình An một chút nhưng vấp phải ánh mắt kiên định của cậu, không dám nán lại nữa.

Nghe bước chân Hiên Viên Nhật xa dần, thân hình Bình An đang cố gồng lên chớp mắt thả lỏng, một lần nữa ngã gục xuống giường. Giống như đây đã là cực hạn chịu đựng của cậu, chỉ cần y cố chấp lưu lại một chút thôi, cậu cũng không chống đỡ được thêm nữa.

Cảm giác trướng đau khó chịu trong người Bình An biết không lấy chúng ra sớm cậu sẽ bị tiêu chảy nhưng... mặc kệ đi.

Cậu mệt quá rồi, chỉ muốn ngủ thôi!

Ngủ đến mức tê nhức toàn thân khiến Bình An không tài nào nằm tiếp được nữa. Ngoài cửa bóng dáng cung nữ chần chừ qua lại không biết làm thế nào cho phải.

- Các ngươi lui hết đi.

- Hồi bẩm... hoàng hậu...

- Cút... cút hết cho ta.

Tức thì không còn một bóng hạ nhân nào dám bén mảng lui tới. Trước kia không nói làm gì nhưng bây giờ sống chết Bình An cũng không muốn người khác nhìn thấy cảnh này nhất là khi Nguyệt nhi và Hy nhi của cậu đã lớn đến như thế. Không cẩn thận để chúng nó biết được bộ dáng của nhục nhã lúc này của phụ thân nó, Bình An thà rằng chết đi còn hơn.

Bình An lê thân xác đau nhức xuống giường, đứng lên, ngã xuống, đứng lên lại ngã xuống, tức giận đấm mạnh xuống giường.

"Ngươi thật vô dụng, ngay cả chỉ việc đứng thôi cũng làm không nổi".

Hận người một phần, hận mình mười phần, thân thể này trải qua nhiều năm công việc duy nhất chỉ là dạng chân hết nằm sấp lại đến nằm ngửa thì không đứng được cũng là chuyện thường tình. Bình An cười, cười đến tê liệt khớp hàm với mong muốn mình lại có thể hoá điên một lần nữa thì càng tốt.

Bất quá càng cười lại càng tỉnh, càng cười hậu huyệt thêm khít chặt lại càng đau, cậu không ngu si tra tấn thân mình như thế nữa, hít một hơi tiếp tục lấy khí lực ngồi dậy.

Khó khăn lắm mới lết thân mình ngồi được vào dục dũng, máu khô gặp nước tức thì tan ra nhuốm hồng cả thùng nước, những vết thương trở nên đau rát, Bình An nhanh chóng thanh tẩy cơ thể đi ra. Trở lại chiếc giường dính đầy bạch trọc trắng ngà, gắng hết sức tháo hết ga giường.

Xong xuôi một lượt miễn cưỡng thấy bản thân mình không quá tàn tạ mới cho hạ nhân vào.

- Bẩm hoàng hậu, người bên cung công chúa sang báo rằng có thể hay không thỉnh hoàng hậu sang bên đó một phen.

Người vừa bẩm báo là một cung nữ mới cung vào cách đây không lâu, nàng chưa biết cách hầu hạ chủ nhân. Nếu người đang đứng đây là Thuý Hồng hoặc Thuý Lan thì dựa vào hiện trạng của Bình An họ tuyệt đối sẽ không đem chuyện đó nói ra vào thời điểm này.

Hơi thở của Bình An có chút gấp gáp.

- Công chúa có chuyện gì sao?

- Công chúa hình như đang sinh hời dỗi không chịu uống thuốc.

Trẻ con bị ốm thường sinh nhõng nhẽo, Từ Hy cũng không ngoại lệ. Kể từ khi bị ốm bé nhất thiết cứ phải có mẫu hậu bồi ăn thì mới chịu.

- Ngươi nói với các nàng cố gắng dỗ dành nó, lát nữa ta qua.



- Nô tỳ đã biết.

- Từ đã, gọi Thuý Lan vào đây.

- Thuý Lan tham kiến hoàng hậu.

- Ngươi xem sắc mặt ta có nhợt nhạt quá không?

Nàng không biết nói thế nào cho phải liền ngập ngừng, Bình An không làm khó nàng nữa.

- Bỏ qua đi, ngươi mang ít đồ trang điểm của nữ tử đến đây.

Nàng biết mỗi việc làm của hoàng hậu nhất định đều phải có lý do không thắc mắc nhiều nhanh chóng mang đến một bàn trang điểm đủ loại thượng hạng mà lúc trước các phi tần hay dùng. Tuy bây giờ hậu cung đã phá bỏ nhưng loại đồ này nói thế nào trong cung cũng không thể thiếu.

Về cơ bản Bình An cũng không biết dùng loại nào, chẳng lẽ hỏi Thuý Lan lại không được, chọn đại một hộp hình như là kem đi quệt một ít xoa lên những chỗ bị Hiên Viên Nhật làm cho thâm tím dễ dàng bại lộ ngoài không khí như cổ, cánh tay. Nếu để Hy nhi nhìn thấy với tính cách của nó kiểu gì cũng thắc mắc.

Khoác lên tầng tầng lớp lớp y phục, vỗ vỗ lên mặt mấy cái để trông bớt nhợt nhạt. Nhìn vào gương đồng lại phát hiện trên môi có chút vết tích gặm cắn, Bình An cười khổ bôi thêm một chút kem, thơ thẩn một lúc, có lẽ với đà này ngày cậu mang y phục của nữ nhân sẽ không còn xa nữa.

"Trang điểm" xong, Bình An dẫn thêm vài người sang chỗ Từ Hy.

Đẩy cửa ra bên trong liền truyền đến một tiếng.

- Ta muốn ở một mình.

- Ngay cả ta cũng không muốn gặp?

Bình An thấy bé giở tính trẻ con, sủng nịch nở nụ cười.

- Mẫu hậu!!

Vừa nghe thấy âm thanh, hài tử phi ngay vào lòng Bình An. Cậu ôm lấy bé ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng vỗ lưng.

- Cớ sao không chịu uống thuốc?

Từ Hy cắn cắn môi vẻ mặt ủy khuất ngày càng tiến sát vào ngực.

- Mẫu hậu không để ý đến hài nhi, hai ngày gần đây người không sang thăm con.

- Đứa ngốc, ta như thế nào không để ý đến con?

Hy nhi nhoẻn miệng người ôm lấy mẫu hậu càng chặt, trên đùi Bình An xoay tới xoay lui khiến cho hậu đình phía sau đã đau còn gia tăng thêm áp lực. Một tay cậu trộm giơ lên lau đi mồ hôi trên trán.

Từ Hy không thấy mẫu hậu nói gì thêm, ngửa mặt lên mà nhìn cậu, ánh mắt còn ửng đỏ chớp chớp nhíu mi.

- Mẫu hậu không khỏe sao?

- Không có, do đêm qua mất ngủ thôi.

- Vậy mẫu hậu lên ngủ với Hy nhi đi.

- Hảo, vậy trước con uống thuốc đã.

Bình An uy Từ Hy uống thuốc xong, dỗ bé ngủ xong mới quay gót ra về, cậu chưa nghỉ ngơi đầy đủ, tỉnh dậy vội vội vàng vàng sang đây chưa được thượng dược khi đi chuyển bắp đùi đau như cắt. Thuý Lan biết ý chạy lại đỡ chủ nhân. Bình An không cậy mạnh nữa một phen giữ chặt lấy cánh tay của nàng, chậm rãi thở hổn hển.

- Hoàng hậu có cần chuẩn bị kiệu không?

Bình An hướng nàng lắc đầu.

- Ta không sao.

Bước vào Phượng Ninh cung đã thấy một loạt cung nữ thái giám đứng chờ. Biết ngoài hoàng thượng ra còn ai gõ trống khua chiêng như thế nữa, Bình An buông tay Thuý Lan ra, hít một hơi lấy lực thẳng bước vào trong.

- Bình An, đệ đã uống thuốc chưa? Sao không ở phòng nghỉ ngơi?

Bình An nghe Hiên Viên Nhật nói vậy cũng không trả lời, chỉ nhìn chén trà thật lâu hồi sau mới nói.

- Hoàng thượng đã vi phạm điều kiện có nên thực hiện theo thỏa thuận?

- Đệ từng tuyệt tình như thế, nghe ta giải thích.

Bình An nghe xong một câu này, chậm rãi ngẩng đầu lên.

- Ta tuyệt tình??

Biết mình lỡ lời Hiên Viên Nhật chuyển đề tài.

- Bình An, đệ thật sự hận ta như vậy?

Mi mắt Bình An thoáng run rẩy nhưng vẫn không buông tha cho y.

- Hoàng thượng sẽ không phải là người nuốt lời chứ?

Ngữ khí ôn hoà phẳng lặng như mọi khi nhưng lại ẩn sau quyết tuyệt, âm thanh vừa dứt liền liếc sang một bên không nhìn y thêm một lần nào nữa.

- Trẫm còn có việc đi trước, đệ nghỉ ngơi đi.

- Lần tới hoàng thượng đến đây Bình An mong rằng sẽ nhận được đáp án rõ ràng. Hoàng thượng đi thong thả không tiễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau