Chương 38: Kỳ biến liên miên 2
Mắt thấy không còn kịp rồi, đám người Dương gia chỉ có thể lo lắng nhắc nhở. Long Thần lại khác, hắn đã sẵn sàng nghênh đón công kích bất kỳ lúc nào, một chiêu U Minh Động Thiên Chỉ khẳng định không thể làm gì được hắn.
Long Thần cúi người xuống, một tay kéo Bạch Thế Thần lên cao ngăn cản trước mặt mình. Đồng thời một cánh tay khác hạ xuống, một luồng kình khí màu đỏ chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay hắn.
Nhìn thấy đối phương dùng Bạch Thế Thần ngăn cản U Minh Động Thiên Chỉ, người kia kinh hãi lập tức dừng lại khi còn cách có một thước. Ngay lúc này bên phía Bạch gia có người nhắc nhở:
"Triển Vân, cẩn thận !"
Bạch Triển Vân đang nghi ngờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đúng lúc này thân thể Bạch Thế Thần đột nhiên ngã xuống để lộ ra Long Thần tươi cười bước tới.
“Ầm !”
Hắn nhìn thấy một nụ cười quỷ dị, sau đó đồ án trường long đánh thẳng vào ngực hắn.
Hắn bay đi xa mười mấy thước, lăn vòng vòng tới khi chạm tường mới dừng lại, mà lúc này hắn đã không còn hơi thở, khuôn mặt cứng ngắc.
Bạch Triển Vân, chết…
"Thương Long ấn?"
Trong đầu mọi người nghĩ ngay đến cái tên này, bọn họ biết Long Thần đã nhận được Long Ấn cách đây mười mấy ngày. Nhưng hắn làm sao luyện thành nhanh như vậy?
Trong đó kinh ngạc nhất chính là Dương Tuyết Tình, nàng thấy trong mắt của hắn tràn đầy tự tin đối mặt với đám người Bạch gia. Một mình hắn hóa giải hết thảy áp lực trong lòng mọi người, khí chất phong quang vô hạn giống y như Long Thanh Lan năm đó.
"Phụ tử các ngươi là khắc tinh cả đời ta sao?"
Vừa nghĩ tới Long Thanh Lan, rồi lại thấy Long Thần thi triển Thương Long ấn giết chết trưởng bối Bạch gia, một võ giả Long Mạch cảnh đệ thất trọng. Rốt cuộc hắn trở nên tài giỏi như vậy từ khi nào?
Đối với nàng, cho dù là Long Thanh Lan hay Long Thần đều là nhân vật ưu tú vượt trội. Trong những người cùng thế hệ rất khó tìm thấy người nào khác so sánh được với bọn họ.
Cũng giống như năm đó Bạch Triển Hùng thảm bại trong tay Long Thanh Lan.
Từ khi Bạch Triển Vân tiến công đến lúc chết đi quá nhanh, hầu như chỉ có mấy giây mà thôi. Trong lòng đám người Bạch gia cực kỳ khiếp sợ, sau đó là lửa giận ngập trời bắt đầu bạo phát.
Nhất là gia chủ Bạch gia, Bạch Triển Vân là nhi tử mà hắn thương yêu nhất, thực lực đã sắp tiến vào cảnh giới Long Mạch cảnh đệ bát trọng. Không nghĩ tới Bạch Triển Vân lại tử vong một cách dễ dàng như thế.
Không khí trong phòng lập tức đọng lại, tình cảnh kiếm bạt nỏ trương càng thêm nóng nảy. Mấy cao thủ Bạch gia từ Long Mạch cảnh đệ bát trọng trở lên đồng thời vận lực tụ tập chân khí, một cỗ khí thế khổng lồ ập tới Long Thần, Nhưng Long Thần không chút hoang mang, một tay hắn lại nắm lấy cổ họng Bạch Thế Kỷ nhấc lên.
"Nếu như các ngươi muốn cái tên tiểu thiên tài này bỏ mình thì cứ lên. Bạch Triển Hùng, hẳn là ngươi muốn tận mắt nhìn thấy nhi tử của mình chết thảm trong tay ta lắm nhỉ? Các ngươi có ngon thì động thủ cho ta xem, ta bảo đảm bốn tên này chết rụng ngay lập tức. Các ngươi có thể tiêu diệt Dương gia, nhưng mà mấy tiểu bối thiên tài này đành phải chôn cùng vậy. Bản thân ta rất là hiếu kỳ, nếu không có bọn họ, Bạch gia các ngươi còn có hậu bối nối dõi không đây?"
Long Thần nói xong, bàn tay giữ cổ họng Bạch Thế Kỷ lập tức bóp chặt. Bạch Thế Kỷ vốn đã trọng thương làm sao chịu nổi một đòn này? Cộng thêm hô hấp không được cứ há miệng ngáp ngáp liên hồi, tay chân hắn điên cuồng giãy dụa một cách vô lực.
Thấy Bạch Thế Kỷ biểu hiện thê thảm như vậy, còn có ánh mắt Long Thần giễu cợt nhìn quanh một vòng, đám người Bạch gia không biết làm thế nào đành phải tạm thời ngừng lại.
Bạch Triển Hùng thấy nhi tử của mình bị hành hạ sắp chết thì lửa giận công tâm, ánh mắt ngó chừng Long Thần, gằn giọng nói:
"Ngươi dừng tay, nếu như Thế Kỷ có mệnh hạ gì, Dương gia các ngươi sẽ chết rất thảm. Ngươi cũng sẽ chết rất thảm, ta nhất định sẽ i hành hạ ngươi sống không bằng chết."
Long Thần vẫn bình tĩnh như thường, lực đạo trên tay không có giảm bớt chút nào.
"Trước sau gì cũng chết, ta há sợ ngươi sao? Cùng lắm thì ta trực tiếp tự sát, ngươi gì được ta? Thế nhưng, ngươi nhìn đi, nhi tử ngươi có lẽ chịu không nổi rồi. Chỉ cần ta kéo thêm nửa canh giờ, nói không chừng mạng hắn quy thiên."
Giọng nói Long Thần rất nhẹ nhàng, nhưng bộ dạng Bạch Thế Kỷ quá mức thê thảm. Đám người Bạch gia nhất thời khẩn trương, lúc này bọn họ đều sợ Long Thần thật sự hạ thủ. Coi như là gia chủ Bạch gia cũng khó tránh khỏi lo sợ ném chuột vỡ đồ.
Long Thần quả thật nói không sai, nếu như bốn người này chết thì Bạch gia xem như tuyệt hậu rồi. Những người còn lại chỉ là võ giả Long Mạch cảnh đệ tứ trọng, thiên phú cũng tầm thường căn bản không có khả năng tiếp quản Bạch gia.
Long Thần thấy đám người Bạch gia bị dọa sợ rồi liền kéo Bạch Thế Kỷ và Bạch Thế Thần đi về phía lão tổ Dương gia.
Bạch Triển Hùng đang ngăn cản trước mặt bọn họ, Long Thần ngẩng đầu lạnh lùng nói:
"Tránh ra !"
Bạch Triển Hùng dĩ nhiên không thể nhường đường, hắn cũng bắt chước Long Thần định ép buộc đám người Dương gia. Thời điểm hắn quay đầu lại đã thấy mọi người đang trừng mắt nhìn mình.
Mặc dù thành viên Dương gia trúng độc Mộng Yểm hoa không dám vận dụng chân khí, nhưng mà bọn họ vẫn có thể công kích một lần trước khi mất mạng. Lão tổ Dương gia đột nhiên cười phá lên, nói với Long Thần:
"Tiểu tử, ngươi rất tốt! Chúng ta sẽ không trở thành gánh nặng của ngươi, nếu như Bạch gia dám tới đây, lão phu sẽ cho bọn họ nếm thử võ giả Long Mạch cảnh đệ cửu trọng thi triển Thái Huyền long ấn. Để ta xem Bạch gia có mấy người ngăn nổi."
Lão tổ Dương gia cuối cùng đã tỉnh lại từ trong mộng đẹp tình nghĩa huynh đệ. Ánh mắt hắn nhìn gia chủ Bạch gia cực kỳ khinh bỉ:
"Bạch Thắng, Dương Thương Khung ta vô dụng đến tận hôm nay mới hiểu được lòng người. Ngươi muốn diệt trừ Dương gia, vậy thì chuẩn bị trả giá đi !"
Bạch Triển Hùng không thể khống chế đám người Dương gia, nhưng mà Bạch Thế Kỷ và Bạch Thế Thần vẫn còn ở trong tay Long Thần, vì thế hắn lâm vào cảnh cực kỳ lúng túng, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đến khi thấy bàn tay Long Thần vạch ra một đường máu trên cổ Bạch Thế Kỷ, hắn mới tức giận bước sang một bên nhường đường.
Long Thần hội hợp với thành viên Dương gia.
Về phần gia chủ Bạch gia đang đứng ở trước mặt hắn, ngoài ra còn có lão đại Bạch Triển Long.
Bạch Thế Thần chính là nhi tử của Bạch Triển Long, đây là đứa con mà hắn kiêu ngạo nhất. Hiện tại hắn thấy nhi tử của mình rơi vào tình trạng sống dở chết dở chỉ hận không thể lập tức giết rớt Long Thần.
Bạch Dương hai nhà bắt đầu giằng co, cảnh giác lẫn nhau. Long Thần đứng ở phía trước mỉm cười ngạo nghễ. Tất cả thành viên Dương gia có cảm giác như là nằm mơ, trước đó không lâu người thiếu niên kia chỉ là một kẻ yếu ớt bị bọn họ khinh thường mà thôi.
Dương Tuyết Tình kích động không nói được một lời, nàng thật sự muốn bước lên xin lỗi, mong được hắn tha thứ, nhưng mà tình hình hiện tại không cho phép nàng làm thế.
Long Thần bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nàng.
Trong lòng Long Thần quả thật oán hận Dương Tuyết Tình, hắn làm hết thảy chỉ là muốn chứng minh giá trị của mình.
Ánh mắt hắn lộ vẻ kiêu hãnh khiến cho Dương Tuyết Tình tỉnh ngộ, lúc này nàng mới biết ai là phế vật, ai là thiên tài.
Long Thần nhìn thấy Dương Tuyết Tình đau khổ nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm giác được nữ nhân này trở nên yếu ớt hơn trước kia rất nhiều. Cho dù hắn tâm địa sắt đá cũng không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Bộ dạng yếu ớt của Dương Tuyết Tình giống như kích thích ý chí chiến đấu trong lòng hắn, cặp mắt hắn lóe lên hàn quang nhìn chằm chằm đám người Bạch gia.
Dương Vân Thiên thì đang mâu thuẫn giữa mối thù giết con và ân nghĩa cứu vớt Dương gia, tâm tình hắn cực kỳ hỗn loạn căn bản không thể đưa ra quyết định chính xác.
Lão tổ Dương gia quay sang gia chủ Bạch gia, nói:
"Bạch Thắng, ngươi là người thông minh nên biết làm gì cho đúng. Bạch gia vốn không cần tốn nhiều sức tiêu diệt Dương gia, nhưng mà đám tiểu bối của các ngươi quá kém mới dẫn đến cục diện này. Bây giờ ngươi đã không thể làm gì Dương gia nữa rồi. Trừ phi ngươi muốn bỏ qua tính mạng đám tiểu bối..."
"Ta không muốn nhiều lời, ngươi đưa giải dược cho chúng ta sẽ nhận lại bốn người bọn họ. Về phần thù oán của chúng ta cứ để sau hãy tính, các ngươi muốn tới lúc nào thì tùy, Dương Thương Khung ta xin hầu !"
Mặc dù Dương gia trúng độc Mộng Yểm hoa, nhưng vẫn còn khả năng phản kháng nhất định. Nếu như tất cả mọi người cùng liều mạng đoán chừng sẽ giết ngược Bạch gia. Đến lúc đó Dương gia diệt tuyệt thì Bạch gia cũng không còn mấy người, song phương không bên nào chịu nổi tổn thất lớn như thế.
Mặc dù đám người Bạch gia không cam lòng, nhưng chuyện này đã thành định cục, bọn họ bắt buộc phải thừa nhận.
Long Thần cúi người xuống, một tay kéo Bạch Thế Thần lên cao ngăn cản trước mặt mình. Đồng thời một cánh tay khác hạ xuống, một luồng kình khí màu đỏ chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay hắn.
Nhìn thấy đối phương dùng Bạch Thế Thần ngăn cản U Minh Động Thiên Chỉ, người kia kinh hãi lập tức dừng lại khi còn cách có một thước. Ngay lúc này bên phía Bạch gia có người nhắc nhở:
"Triển Vân, cẩn thận !"
Bạch Triển Vân đang nghi ngờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đúng lúc này thân thể Bạch Thế Thần đột nhiên ngã xuống để lộ ra Long Thần tươi cười bước tới.
“Ầm !”
Hắn nhìn thấy một nụ cười quỷ dị, sau đó đồ án trường long đánh thẳng vào ngực hắn.
Hắn bay đi xa mười mấy thước, lăn vòng vòng tới khi chạm tường mới dừng lại, mà lúc này hắn đã không còn hơi thở, khuôn mặt cứng ngắc.
Bạch Triển Vân, chết…
"Thương Long ấn?"
Trong đầu mọi người nghĩ ngay đến cái tên này, bọn họ biết Long Thần đã nhận được Long Ấn cách đây mười mấy ngày. Nhưng hắn làm sao luyện thành nhanh như vậy?
Trong đó kinh ngạc nhất chính là Dương Tuyết Tình, nàng thấy trong mắt của hắn tràn đầy tự tin đối mặt với đám người Bạch gia. Một mình hắn hóa giải hết thảy áp lực trong lòng mọi người, khí chất phong quang vô hạn giống y như Long Thanh Lan năm đó.
"Phụ tử các ngươi là khắc tinh cả đời ta sao?"
Vừa nghĩ tới Long Thanh Lan, rồi lại thấy Long Thần thi triển Thương Long ấn giết chết trưởng bối Bạch gia, một võ giả Long Mạch cảnh đệ thất trọng. Rốt cuộc hắn trở nên tài giỏi như vậy từ khi nào?
Đối với nàng, cho dù là Long Thanh Lan hay Long Thần đều là nhân vật ưu tú vượt trội. Trong những người cùng thế hệ rất khó tìm thấy người nào khác so sánh được với bọn họ.
Cũng giống như năm đó Bạch Triển Hùng thảm bại trong tay Long Thanh Lan.
Từ khi Bạch Triển Vân tiến công đến lúc chết đi quá nhanh, hầu như chỉ có mấy giây mà thôi. Trong lòng đám người Bạch gia cực kỳ khiếp sợ, sau đó là lửa giận ngập trời bắt đầu bạo phát.
Nhất là gia chủ Bạch gia, Bạch Triển Vân là nhi tử mà hắn thương yêu nhất, thực lực đã sắp tiến vào cảnh giới Long Mạch cảnh đệ bát trọng. Không nghĩ tới Bạch Triển Vân lại tử vong một cách dễ dàng như thế.
Không khí trong phòng lập tức đọng lại, tình cảnh kiếm bạt nỏ trương càng thêm nóng nảy. Mấy cao thủ Bạch gia từ Long Mạch cảnh đệ bát trọng trở lên đồng thời vận lực tụ tập chân khí, một cỗ khí thế khổng lồ ập tới Long Thần, Nhưng Long Thần không chút hoang mang, một tay hắn lại nắm lấy cổ họng Bạch Thế Kỷ nhấc lên.
"Nếu như các ngươi muốn cái tên tiểu thiên tài này bỏ mình thì cứ lên. Bạch Triển Hùng, hẳn là ngươi muốn tận mắt nhìn thấy nhi tử của mình chết thảm trong tay ta lắm nhỉ? Các ngươi có ngon thì động thủ cho ta xem, ta bảo đảm bốn tên này chết rụng ngay lập tức. Các ngươi có thể tiêu diệt Dương gia, nhưng mà mấy tiểu bối thiên tài này đành phải chôn cùng vậy. Bản thân ta rất là hiếu kỳ, nếu không có bọn họ, Bạch gia các ngươi còn có hậu bối nối dõi không đây?"
Long Thần nói xong, bàn tay giữ cổ họng Bạch Thế Kỷ lập tức bóp chặt. Bạch Thế Kỷ vốn đã trọng thương làm sao chịu nổi một đòn này? Cộng thêm hô hấp không được cứ há miệng ngáp ngáp liên hồi, tay chân hắn điên cuồng giãy dụa một cách vô lực.
Thấy Bạch Thế Kỷ biểu hiện thê thảm như vậy, còn có ánh mắt Long Thần giễu cợt nhìn quanh một vòng, đám người Bạch gia không biết làm thế nào đành phải tạm thời ngừng lại.
Bạch Triển Hùng thấy nhi tử của mình bị hành hạ sắp chết thì lửa giận công tâm, ánh mắt ngó chừng Long Thần, gằn giọng nói:
"Ngươi dừng tay, nếu như Thế Kỷ có mệnh hạ gì, Dương gia các ngươi sẽ chết rất thảm. Ngươi cũng sẽ chết rất thảm, ta nhất định sẽ i hành hạ ngươi sống không bằng chết."
Long Thần vẫn bình tĩnh như thường, lực đạo trên tay không có giảm bớt chút nào.
"Trước sau gì cũng chết, ta há sợ ngươi sao? Cùng lắm thì ta trực tiếp tự sát, ngươi gì được ta? Thế nhưng, ngươi nhìn đi, nhi tử ngươi có lẽ chịu không nổi rồi. Chỉ cần ta kéo thêm nửa canh giờ, nói không chừng mạng hắn quy thiên."
Giọng nói Long Thần rất nhẹ nhàng, nhưng bộ dạng Bạch Thế Kỷ quá mức thê thảm. Đám người Bạch gia nhất thời khẩn trương, lúc này bọn họ đều sợ Long Thần thật sự hạ thủ. Coi như là gia chủ Bạch gia cũng khó tránh khỏi lo sợ ném chuột vỡ đồ.
Long Thần quả thật nói không sai, nếu như bốn người này chết thì Bạch gia xem như tuyệt hậu rồi. Những người còn lại chỉ là võ giả Long Mạch cảnh đệ tứ trọng, thiên phú cũng tầm thường căn bản không có khả năng tiếp quản Bạch gia.
Long Thần thấy đám người Bạch gia bị dọa sợ rồi liền kéo Bạch Thế Kỷ và Bạch Thế Thần đi về phía lão tổ Dương gia.
Bạch Triển Hùng đang ngăn cản trước mặt bọn họ, Long Thần ngẩng đầu lạnh lùng nói:
"Tránh ra !"
Bạch Triển Hùng dĩ nhiên không thể nhường đường, hắn cũng bắt chước Long Thần định ép buộc đám người Dương gia. Thời điểm hắn quay đầu lại đã thấy mọi người đang trừng mắt nhìn mình.
Mặc dù thành viên Dương gia trúng độc Mộng Yểm hoa không dám vận dụng chân khí, nhưng mà bọn họ vẫn có thể công kích một lần trước khi mất mạng. Lão tổ Dương gia đột nhiên cười phá lên, nói với Long Thần:
"Tiểu tử, ngươi rất tốt! Chúng ta sẽ không trở thành gánh nặng của ngươi, nếu như Bạch gia dám tới đây, lão phu sẽ cho bọn họ nếm thử võ giả Long Mạch cảnh đệ cửu trọng thi triển Thái Huyền long ấn. Để ta xem Bạch gia có mấy người ngăn nổi."
Lão tổ Dương gia cuối cùng đã tỉnh lại từ trong mộng đẹp tình nghĩa huynh đệ. Ánh mắt hắn nhìn gia chủ Bạch gia cực kỳ khinh bỉ:
"Bạch Thắng, Dương Thương Khung ta vô dụng đến tận hôm nay mới hiểu được lòng người. Ngươi muốn diệt trừ Dương gia, vậy thì chuẩn bị trả giá đi !"
Bạch Triển Hùng không thể khống chế đám người Dương gia, nhưng mà Bạch Thế Kỷ và Bạch Thế Thần vẫn còn ở trong tay Long Thần, vì thế hắn lâm vào cảnh cực kỳ lúng túng, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đến khi thấy bàn tay Long Thần vạch ra một đường máu trên cổ Bạch Thế Kỷ, hắn mới tức giận bước sang một bên nhường đường.
Long Thần hội hợp với thành viên Dương gia.
Về phần gia chủ Bạch gia đang đứng ở trước mặt hắn, ngoài ra còn có lão đại Bạch Triển Long.
Bạch Thế Thần chính là nhi tử của Bạch Triển Long, đây là đứa con mà hắn kiêu ngạo nhất. Hiện tại hắn thấy nhi tử của mình rơi vào tình trạng sống dở chết dở chỉ hận không thể lập tức giết rớt Long Thần.
Bạch Dương hai nhà bắt đầu giằng co, cảnh giác lẫn nhau. Long Thần đứng ở phía trước mỉm cười ngạo nghễ. Tất cả thành viên Dương gia có cảm giác như là nằm mơ, trước đó không lâu người thiếu niên kia chỉ là một kẻ yếu ớt bị bọn họ khinh thường mà thôi.
Dương Tuyết Tình kích động không nói được một lời, nàng thật sự muốn bước lên xin lỗi, mong được hắn tha thứ, nhưng mà tình hình hiện tại không cho phép nàng làm thế.
Long Thần bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nàng.
Trong lòng Long Thần quả thật oán hận Dương Tuyết Tình, hắn làm hết thảy chỉ là muốn chứng minh giá trị của mình.
Ánh mắt hắn lộ vẻ kiêu hãnh khiến cho Dương Tuyết Tình tỉnh ngộ, lúc này nàng mới biết ai là phế vật, ai là thiên tài.
Long Thần nhìn thấy Dương Tuyết Tình đau khổ nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm giác được nữ nhân này trở nên yếu ớt hơn trước kia rất nhiều. Cho dù hắn tâm địa sắt đá cũng không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Bộ dạng yếu ớt của Dương Tuyết Tình giống như kích thích ý chí chiến đấu trong lòng hắn, cặp mắt hắn lóe lên hàn quang nhìn chằm chằm đám người Bạch gia.
Dương Vân Thiên thì đang mâu thuẫn giữa mối thù giết con và ân nghĩa cứu vớt Dương gia, tâm tình hắn cực kỳ hỗn loạn căn bản không thể đưa ra quyết định chính xác.
Lão tổ Dương gia quay sang gia chủ Bạch gia, nói:
"Bạch Thắng, ngươi là người thông minh nên biết làm gì cho đúng. Bạch gia vốn không cần tốn nhiều sức tiêu diệt Dương gia, nhưng mà đám tiểu bối của các ngươi quá kém mới dẫn đến cục diện này. Bây giờ ngươi đã không thể làm gì Dương gia nữa rồi. Trừ phi ngươi muốn bỏ qua tính mạng đám tiểu bối..."
"Ta không muốn nhiều lời, ngươi đưa giải dược cho chúng ta sẽ nhận lại bốn người bọn họ. Về phần thù oán của chúng ta cứ để sau hãy tính, các ngươi muốn tới lúc nào thì tùy, Dương Thương Khung ta xin hầu !"
Mặc dù Dương gia trúng độc Mộng Yểm hoa, nhưng vẫn còn khả năng phản kháng nhất định. Nếu như tất cả mọi người cùng liều mạng đoán chừng sẽ giết ngược Bạch gia. Đến lúc đó Dương gia diệt tuyệt thì Bạch gia cũng không còn mấy người, song phương không bên nào chịu nổi tổn thất lớn như thế.
Mặc dù đám người Bạch gia không cam lòng, nhưng chuyện này đã thành định cục, bọn họ bắt buộc phải thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất