Long Huyết Chiến Thần

Chương 47: Một gã nam nhân tài hoa tuyệt thế ​

Trước Sau
Long Thần tường thuật lại tin tức Diễn Thần quả cho mọi người nghe. Lão tổ lúc đầu cực kỳ vui mừng, nhưng mà nghe được Bạch gia phát hiện từ trước thì hai hàng chân mày nhíu chặt.

Long Thần không có nhắc đến Xích Huyết thánh giáo vì sợ mọi người bối rối, lo lắng quá mức.

Chốc lát sau, lão tổ Dương gia thở dài một hơi nói:

"Thì ra Bạch Thắng muốn diệt Dương gia là vì Diễn Thần quả. Không trách được, từ xưa tới nay chim chết vì lúa cá chết vì mồi."

Chợt sắc mặt hắn lạnh như băng, trầm giọng nói:

"Bạch gia và Dương gia đã kết thù hận quá lớn, nếu để bọn họ nhận được Diễn Thần quả rồi xuất hiện mấy cao thủ Nhân đan cảnh, vậy thì Dương gia chúng ta nhất định diệt vong, hài cốt không còn. Chính vì thế, dù thế nào đi nữa chúng ta bắt buộc phải liều mạng tranh đoạt."

Dương Thanh Huyền gật đầu nói:

"Tổng cộng có ba quả, chỉ cần Bạch gia đoạt được một quả thì Dương gia đừng mong sống yên ổn tại Bạch Dương trấn. Trận chiến này vẫn phải đánh, Bạch gia có tới hai võ giả Long Mạch cảnh đệ cửu trọng, hai Long Mạch cảnh đệ bát trọng, mà chúng ta thì ..."

Mọi người dời mắt về phía Long Thần, lão tổ khẩn trương hỏi:

"Long Thần, thực lực ngươi bây giờ ở trình độ nào?"

Dương gia vốn đã đè ép Bạch gia một đầu, nhưng không nghĩ tới đột nhiên lòi ra một gã Bạch Lợi làm đảo lộn mọi thứ. Long Thần chính là lá bài tẩy lớn nhất của Dương gia, cho nên bọn họ rất quan tâm thực lực của hắn.

Long Thần suy nghĩ một chút rồi nói:

"Ông nội, một khi bộc phát chiến đấu, ngươi đối phó Bạch Thắng là được rồi. Những người khác để ta lo !"

Ý tứ Long Thần là mình dư sức đối phó Bạch Lợi, lúc này lão tổ Dương gia mới thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Vậy là tốt rồi, miễn cưỡng coi như thế lực ngang nhau rồi. Thế nhưng biến số thật lớn, chúng ta cần phải chuẩn bị thật cẩn thận, một ngày Bạch gia chưa trừ diệt, cuộc sống sau này khó an ổn !"

Chỉ là Long Thần nghĩ đến Xích Huyết thánh giáo, trận chiến này chưa chắc là thế lực ngang nhau, sợ rằng là nghiêng về một phía mới đúng. Long Thần nhìn khuôn mặt già nua của lão nhân, thật sự không đành lòng nói ra tin tức này.

"Không sao, ta cố gắng thêm một chút, nếu như xuất hiện biến cố thì ta liều mạng điền vào, nhất định không để Dương gia xuất hiện thương vong."

Long Thần trở về phòng, nằm trên giường suy nghĩ đối sách.

"Này, ngươi còn suy nghĩ vấn đề tranh đoạt Diễn Thần quả ?"

Linh Hi từ trong kiếm bay ra, ánh mắt tò mò nhìn Long Thần.

"Không có gì, thực lực ta hiện tại là Long Mạch cảnh đệ thất trọng cảnh giới, sau khi Long Hồn biến thân sẽ gia tăng lực lượng gấp mười lần hiển nhiên không sợ Bạch Lợi. Chỉ có điều Xích Huyết thánh giáo tùy tiện phái ra một người đã là Long Mạch cảnh đệ cửu trọng, Dương gia đoán chừng nguy hiểm !"

Linh Hi đứng trên ngực hắn tựa như nghĩ ngợi gì đó, hồi lâu sau đột nhiên cười nói:



"Ngươi đó, trước kia ngươi hận Dương gia thiếu điều muốn liều mạng đánh nhau sống chết, bây giờ quay ngược muốn bảo vệ bọn họ. Ngươi đúng là một tên kỳ quái, ta đã nói trên đời này làm gì mẫu thân không thương nhi tử của mình, chỉ là ngươi hiểu sai mà thôi."

Long Thần chậm rãi ngồi dậy, nói với Linh Hi:

"Quay vào đi, ta muốn đi một nơi !"

Linh Hi thật vất vả mới được ra ngoài hóng gió, còn chưa kịp tán dóc đã bị đuổi đi. Nàng đưa tay quệt mồm, giả bộ tức giận:

"Ngươi không cố gắng tu luyện, giờ này còn đi ra ngoài là sao a...aa?"

Long Thần không để ý tới nàng, im lặng đi ra khỏi cửa, Linh Hi trợn mắt nhìn theo, cuối cùng bất đắc dĩ hóa thành làn khói trở lại Linh Hi kiếm.

"Tiểu Hi, dược lực Mộng Linh Chi có thể kiên trì bao lâu?"

Long Thần đột nhiên hỏi đến chuyện này làm cho Linh Hi bất ngờ, nói:

"Không biết, hẳn là hơn mười ngày !"

Long Thần khẽ gật đầu, thực lực hắn hiện tại rất mạnh, không sử dụng Long Hồn biến thân đã là vô địch trong hàng ngũ Long Mạch cảnh đệ thất trọng.

Sau khi ra khỏi trang viện Dương gia, hắn lập tức ẩn thân tiến về phía Bạch gia, Linh Hi nhất thời cảm thấy gấp gáp trong lòng: (Truyện được copy từ truyen.org)

"Này, ngươi đi Bạch gia làm cái gì?"

"Lão tử làm việc, nữ nhân nhu nhược biết điều im lặng một chút !"

Linh Hi nhất thời bị chọc tức không nhẹ, chẳng thèm quản hắn muốn đi làm cái khỉ gió gì nữa.

Sau khi tới Bạch gia, Long Thần trốn vào một góc bí mật, nói nhỏ:

"Tiểu Hi, đợi lát nữa ta đi vào, nếu như có võ giả Long Mạch cảnh đệ bát trọng cường giả tiếp cận, ngươi nhắc nhở ta một tiếng !"

"Không, ngươi đi chết đi !"

"…"

Dụ dỗ hồi lâu mới làm cho tiểu công chúa hồi tâm chuyển ý, đáp ứng hỗ trợ, thật ra trong lòng hắn đã hối hận vạn lần, âm thầm quyết định lần sau phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.

Tiểu nha đầu này cũng dễ giận quá đi? Hay là nàng thích làm nũng với hắn?

Long Thần cẩn thận hành động, Linh Hi rốt cuộc không nhịn được tò mò hỏi:

"Này, ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì?"



"Tìm Bạch Thế Đông."

Linh Hi nhớ lại cái tên ‘tài hoa tuyệt thế’ liên tục đái ướt quần hai lần, vừa nghĩ đến đã thấy buồn cười. Nhưng nàng không hiểu tại sao Long Thần tìm hắn, thời gian chậm chạp trôi qua, Linh Hi bỗng nhiên nói:

"Tìm được rồi, hắn ở trong gian phòng kia, hắn đang ngủ rất ngon !"

Bây giờ đã là xế chiều, Bạch Thế Đông còn đang ngủ? Long Thần đúng là bội phục sát đất, hắn dựa theo Linh Hi chỉ dẫn chui vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy Bạch Thế Đông đang ngủ say, chăn gối bị đá rớt xuống đất, trên mặt dính đầy nước dãi.

Long Thần không nói hai lời, trực tiếp bóp cổ hắn tát cho mấy cái, Bạch Thế Đông đang mơ mơ hồ hồ bỗng nhiên bị đánh thì giật mình thức tỉnh. Trong giây lát nhìn thấy Long Thần giống như gặp ác mộng, hắn định hét lên thì bị Long Thần đè miệng, trợn mắt hăm dọa:

"Đừng động, không được lên tiếng, nếu không ta giết ngươi !"

Bạch Thế Đông rốt cuộc thanh tỉnh, không dám động đậy chút nào. Chẳng qua là hai mắt hắn đỏ lên, nước mắt chảy như mưa.

Tính cách tên này đúng là quá kém, Long Thần nhất thời tức giận nói:

"Khóc cái lão nương ngươi, khóc mồ tổ ngươi. Ta hỏi ngươi một chuyện, nếu dám nói sai, lão tử sẽ chém rụng đầu ngươi. Bạch Thế Thần chính là tấm gương đó !"

Bạch Thế Đông nghĩ tới bộ dạng thê thảm của Bạch Thế Thần nhất thời sợ run người. Long Thần biết tiểu tử này căn bản không có cốt khí cũng lười nói nhảm:

"Nói cho ta biết, ngươi làm sao có được Mộng Linh Chi?"

Ba chữ Mộng Linh Chi nhắc nhở Linh Hi mục đích của chuyến đi này, không ngờ hắn mạo hiểm tính mạng tiến vào Bạch gia là vì nàng. Trong lúc nhất thời nội tâm nàng cảm động không dứt.

"Người xấu, tại sao không nói sớm, nếu như nói ra làm sao ta giận ngươi chứ !"

Trong lòng Linh Hi thật là ngọt ngào.

Bạch Thế Đông vội vàng nói:

"Ta nói, ta nói, đó là gia chủ Lương gia đưa cho ta. Lương Thành, ngươi biết hắn không?"

Lương Thành? Long Thần có chút ấn tượng, đó là gia chủ một gia tộc nhỏ tại Bạch Dương trấn, thực lực khoảng chừng Long Mạch cảnh đệ thất trọng.

Bây giờ đã biết kết quả, Long Thần chuẩn bị rời khỏi Bạch gia. Thế nhưng, Bạch Thế Đông là vấn đề phiền toái, lỡ may hắn kêu cứu thì nguy hiểm to lắm. Xem ra hắn phải đánh ngất Bạch Thế Đông rồi mới đi được.

Sau khi Bạch Thế Đông nói xong, cho rằng Long Thần sẽ không động tới mình. Lúc này hắn nhìn thấy trong mắt Long Thần xuất hiện hung quang liền kinh hãi hồn lìa khỏi xác, há miệng định la, Long Thần dứt khoát cho hắn một quyền hôn mê bất tỉnh.

Long Thần chuẩn bị rời đi bỗng nhiên ngửi thấy mùi thối hoắc đập vào mặt, hắn lập tức oán hận cái tên vô dụng này, chỉ muốn ra tay giết rụng hắn cho rồi.

"Ta gặp ngươi ba lần, tiểu tử ngươi hai đái một ỉa, tổ cha nó đúng là cái số xui xẻo. Lễ vật quý trọng cỡ này ta nhận không nổi !”

Linh Hi thấy cảnh tượng này cũng cười khanh khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau