Chương 63: Xích Huyết thánh giáo
Khi Long Thần chỉ dùng một chiêu, liền triệt để đánh nát phòng tuyến của hắn, Bạch Triển Long biết, chẳng những hắn thua, mà sợ rằng Bạch gia cũng thua!
Nếu như Bạch gia không thất bại, Long Thần không thể nào trở nên cường đại như thế, xuất hiện ở nơi này.
Lại một kích nữa, Long Thần trực tiếp đem Bạch Triển Long đánh ngã ầm ầm trên mặc đất, lồng ngực Bạch Triển Long lần nữa bị Long Thần giáng cho một quyền, gai xương trên nắm tay tiến sâu vào trong lồng ngực của hắn, đem ngực bụng của hắn xoắn lại như nấu nhừ.
Một ngụm máu tươi phun ra nhất thời nhuộm đỏ cả khuôn mặt, Bạch Triển Long chịu lấy đau đớn cực lớn, liều mạng muốn mở mắt, nhưng mà lúc này phạm vi nhìn của hắn cũng toàn là máu và máu, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, loáng thoáng phía trên là một mặt trời màu đỏ chói mắt, mà ở dưới ánh mặt trời này, một đạo thân ảnh màu đỏ như máu, nhẹ nhàng đi qua thân người Bạch Triển Long, một thân lân giáp hoàn mỹ màu đỏ như máu dừng lại trong mắt Bạch Triển Long chỉ trong chốc lát.
"Ngươi …"
Thế giới Bạch Triển Long lúc này mới trở nên đen tối.
Đánh chết Bạch Triển Long, Long Thần đã đi đến trước mặt Dương Linh Thanh, nhìn thấy tiểu nha đầu này đang khóc thút thít, Long Thần thương yêu đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng, mà Dương Linh Thanh lại càng ôm chặt Long Thần, càng khóc càng thảm, nước mắt nhuộm ướt cả một vạt áo Long Thần.
Dương Linh Nguyệt ở phía sau bọn họ, khi nhìn thấy Long Thần xuất hiện, hơn nữa lấy lực lượng mạnh mẽ tới cực điểm, trong nháy mắt đánh chết Bạch Triển Long, nàng cũng kích động đến không hô hấp được.
Địa vị Long Thần tại trong suy nghĩ của nàng, từ cái lần đánh ngã nàng tại trên luyện tập võ nghệ lôi đài, liền cấp tốc tăng lên, thẳng cho tới ngày hôm nay, Dương Linh Nguyệt hoàn toàn đưa hắn trở thành trụ cột Dương gia, càng là trụ cột tại trong nội tâm của nàng.
Mà Dương Vũ, vốn lúc này sắc mặt đang trắng bệch rốt cuộc có chút hồng nhuận, hắn hít sâu một hơi, nhìn cái thân ảnh màu đỏ như máu kia ở dưới ánh mặt trời, cho tới giờ khắc này, hắn mới hoàn toàn cúi đầu xuống.
"Hắn, mới thật sự là thiên chi kiêu tử, Dương Vũ ta tại trước mặt hắn thế nhưng lại là phàm phu tục tử mà thôi …"
Mọi người Dương gia nhìn Long Thần xuất hiện, vốn lòng tuyệt vọng nhất thời hoàn toàn được giải phóng, bọn họ trước đây làm sao cũng không nghĩ tới, có một ngày, Long Thần sẽ trở thành cứu tinh của mọi người bọn họ, chỉ cần Long Thần xuất hiện, bọn họ hoàn toàn biết, bọn họ đã hoàn toàn thoát hiểm, mà Dương gia tựa hồ cũng có được thắng lợi.
Nhìn Long Thần, ánh mắt của tất cả mọi người có phức tạp mà cũng kích động.
Long Thần lúc này đang vuốt nhẹ mái tóc Dương Linh Thanh, thanh âm êm ái truyền vào trong lỗ tai Dương Linh Thanh.
"Linh Thanh, thật xin lỗi, lần này ca ca đã tới chậm, để cho muội chịu khổ rồi …"
Dương Linh Thanh vốn nội tâm căng thẳng chợt rốt cuộc buông lỏng xuống, trong lòng nàng hoàn toàn đã bị vui sướng và thoải mái chiếm cứ, trong lòng vô hạn ủy khuất cùng nhớ Long Thần, nhưng mà hết lần này tới lần khác không cách nào nói ra được.
"Ngươi không cần lên tiếng, ta biết ngươi muốn nói cái gì rồi, lần này ngươi rất dũng cảm, không hổ là muội muội của Long Thần ta, về phần những tên bại hoại khi dễ kia, bọn họ vĩnh viễn chỉ có một cái kết quả, đó chính là chết …."
Khi thấy Bạch Triển Long chỉ dưới hai chiêu của Long Thần, liền triệt để chết đi, Bạch Triển Phong và Bạch Thế Kỷ cảm giác được không phải là tức giận mà là sợ hãi thật sâu.
Bọn họ không có tâm tư suy nghĩ, Long Thần làm sao đi ra từ trong thiên la địa võng mà Bạch gia giăng ra, cũng không nghĩ đến hắn vì sao lại cường đại như thế, lúc này khi Long Thần xuất hiện như gió, cường thế giết chết Bạch Triển Long, làm lòng của bọn họ đã hoàn toàn bị sợ hãi nuốt mất.
Bạch Thế Kỷ làm sao cũng không nghĩ tới, Long Thần ban đầu là Dương gia đệ tử còn non nớt, thế nhưng hiện tại làm cho hắn sinh ra cảm xúc sợ hãi, hắn và Bạch Triển Phong đều là như vậy, chạy và chạy, đem hết toàn lực điên cuồng chạy về phía trước!
Trong quá trình chạy trốn, đầu óc Bạch Triển Phong lúc này mới thanh tỉnh một chút, thế nhưng càng thanh tĩnh hắn càng sợ hãi thêm.
"Hắn sao lại xuất hiện ở nơi này vậy? Làm sao mà cường đại như thế? Chẳng lẽ tầng tầng bố trí của cha lại không thể giết chết được hắn sao? Còn cao thủ Nhân Đan cảnh kia thế nhưng lại không phải là đối thủ của hắn? Đây căn bản là không thể nào, tiểu tử này làm sao mà kinh khủng như thế được?"
Bạch Triển Phong trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, hắn lúc này đã xông vào Đại Hoang sơn, vốn cho mình rốt cuộc cũng an toàn tồi, nhưng ngay sau đó, một đạo thân ảnh màu đỏ như máu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, chặn lại đường đi của hắn.
Bạch Triển Phong sắc mặt nhất thời thảm biến!
"Tại trong tay lão tử, ngươi còn muốn chạy trốn được sao?"
Long Thần thanh âm lãnh đạm truyền vào trong tai Bạch Triển Phong, Bạch Triển Phong chỉ vừa mới nghe được thanh âm Long Thần mà trước mặt đã xuất hiện thân ảnh của hắn rồi, sau đó hắn cảm giác được một cỗ lực đạo liên tiếp đưa vào trong cơ thể của hắn, đem thân thể hoàn hảo của hắn hoàn toàn phá nát thành một bộ tàn thi!
"Vì cái gì?"
Bạch Triển Phong chỉ phát ra có ba chữ, đã bị Phong Ma Cửu Chỉ của Long Thần phá nát nội phủ hoàn toàn, ý thức rất nhanh liền tiêu tán, Bạch Triển Phong ánh mắt trợn tròn lên thật to, một thân không thể tin được.
Nhìn thân thể hắn té ngã xuống, Long Thần lắc đầu.
"Không vì cái gì cả, chỉ là bởi vì chúng ta là địch nhân, cho nên ngươi nhất định phải chết"
Hắn lần nữa biến mất tại chỗ này, sau đó hướng Bạch Thế Kỷ đã chạy không xa hơn bao nhiêu theo sát, Bạch Thế Kỷ hiện tại chân lực bị nghẹn, căn bản là chạy không thoát được tốc độ bão tố của Long Thần.
Bạch Thế Kỷ lúc này cũng tiến vào Đại Hoang sơn, sau khi thấy Long Thần đuổi theo Bạch Triển Long, Bạch Thế Kỷ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt âm lãnh nói: "Dương gia, hôm nay để cho ta chạy trốn, Bạch Thế Kỷ ta tất nhiên khổ tu, chờ ngày ta tu luyện thành công, Dương gia các ngươi ngày cuối cùng đã đến!"
"Vậy sao?"
Một đạo thanh âm vang lên ở phía sau Bạch Thế Kỷ, khiến sắc mặt Bạch Thế Kỷ nhất thời trắng bệch, sau đó hắn cũng cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại tác động lên trên người hắn, ở dưới cỗ lực lượng khổng lồ này, hắn hoàn toàn không có năng lực chống cự, đã bị hướng phía sau tha đi.
Hắn biết Long Thần đã túm lấy hắn.
Bạch Thế Kỷ chưa từng thử qua tốc độ di động nhanh đến thế, ngay cả Bạch Thắng hiện giờ đã tới cũng không có thể mang theo hắn mà chạy chốn nhanh như vậy, hắn chỉ cảm thấy tiếng gió chung quanh đang vù vù kéo tới, ngay cả cảnh vật cũng nhìn không thấy rõ.
Đúng vào lúc này, mặt của Long Thần dán tại trên đầu của hắn, nhìn bộ dáng kinh hãi muốn chết của tiểu tử này, cười nói: "Ngươi, thế nhưng nói được như vậy, vậy thì ta càng thêm không thể bỏ qua cho ngươi"
Nghe được lời này của Long Thần, Bạch Thế Kỷ nhất thời bị dọa sợ đến tè ra quần, rất nhanh hắn liền phát hiện mình đã bị Long Thần nắm lấy đến trước mặt tất cả mọi người Dương gia, thấy nhìn ánh mắt lạnh lùng nhìn mình như vậy, Bạch Thế Kỷ uy phong lúc trước đã bị quét sạch, hắn chật vật quỳ gối ở trước mặt Long Thần, lệ rơi đầy mặt nói: "Ngươi bỏ qua cho ta đi, Bạch Thế Kỷ ta đời này coi như làm trâu làm ngựa cũng sẽ hảo hảo phụng dưỡng ngươi, ta van cầu ngươi tha cho ta đi, ta cũng không dám nữa …"
Nếu như Bạch gia không thất bại, Long Thần không thể nào trở nên cường đại như thế, xuất hiện ở nơi này.
Lại một kích nữa, Long Thần trực tiếp đem Bạch Triển Long đánh ngã ầm ầm trên mặc đất, lồng ngực Bạch Triển Long lần nữa bị Long Thần giáng cho một quyền, gai xương trên nắm tay tiến sâu vào trong lồng ngực của hắn, đem ngực bụng của hắn xoắn lại như nấu nhừ.
Một ngụm máu tươi phun ra nhất thời nhuộm đỏ cả khuôn mặt, Bạch Triển Long chịu lấy đau đớn cực lớn, liều mạng muốn mở mắt, nhưng mà lúc này phạm vi nhìn của hắn cũng toàn là máu và máu, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, loáng thoáng phía trên là một mặt trời màu đỏ chói mắt, mà ở dưới ánh mặt trời này, một đạo thân ảnh màu đỏ như máu, nhẹ nhàng đi qua thân người Bạch Triển Long, một thân lân giáp hoàn mỹ màu đỏ như máu dừng lại trong mắt Bạch Triển Long chỉ trong chốc lát.
"Ngươi …"
Thế giới Bạch Triển Long lúc này mới trở nên đen tối.
Đánh chết Bạch Triển Long, Long Thần đã đi đến trước mặt Dương Linh Thanh, nhìn thấy tiểu nha đầu này đang khóc thút thít, Long Thần thương yêu đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng, mà Dương Linh Thanh lại càng ôm chặt Long Thần, càng khóc càng thảm, nước mắt nhuộm ướt cả một vạt áo Long Thần.
Dương Linh Nguyệt ở phía sau bọn họ, khi nhìn thấy Long Thần xuất hiện, hơn nữa lấy lực lượng mạnh mẽ tới cực điểm, trong nháy mắt đánh chết Bạch Triển Long, nàng cũng kích động đến không hô hấp được.
Địa vị Long Thần tại trong suy nghĩ của nàng, từ cái lần đánh ngã nàng tại trên luyện tập võ nghệ lôi đài, liền cấp tốc tăng lên, thẳng cho tới ngày hôm nay, Dương Linh Nguyệt hoàn toàn đưa hắn trở thành trụ cột Dương gia, càng là trụ cột tại trong nội tâm của nàng.
Mà Dương Vũ, vốn lúc này sắc mặt đang trắng bệch rốt cuộc có chút hồng nhuận, hắn hít sâu một hơi, nhìn cái thân ảnh màu đỏ như máu kia ở dưới ánh mặt trời, cho tới giờ khắc này, hắn mới hoàn toàn cúi đầu xuống.
"Hắn, mới thật sự là thiên chi kiêu tử, Dương Vũ ta tại trước mặt hắn thế nhưng lại là phàm phu tục tử mà thôi …"
Mọi người Dương gia nhìn Long Thần xuất hiện, vốn lòng tuyệt vọng nhất thời hoàn toàn được giải phóng, bọn họ trước đây làm sao cũng không nghĩ tới, có một ngày, Long Thần sẽ trở thành cứu tinh của mọi người bọn họ, chỉ cần Long Thần xuất hiện, bọn họ hoàn toàn biết, bọn họ đã hoàn toàn thoát hiểm, mà Dương gia tựa hồ cũng có được thắng lợi.
Nhìn Long Thần, ánh mắt của tất cả mọi người có phức tạp mà cũng kích động.
Long Thần lúc này đang vuốt nhẹ mái tóc Dương Linh Thanh, thanh âm êm ái truyền vào trong lỗ tai Dương Linh Thanh.
"Linh Thanh, thật xin lỗi, lần này ca ca đã tới chậm, để cho muội chịu khổ rồi …"
Dương Linh Thanh vốn nội tâm căng thẳng chợt rốt cuộc buông lỏng xuống, trong lòng nàng hoàn toàn đã bị vui sướng và thoải mái chiếm cứ, trong lòng vô hạn ủy khuất cùng nhớ Long Thần, nhưng mà hết lần này tới lần khác không cách nào nói ra được.
"Ngươi không cần lên tiếng, ta biết ngươi muốn nói cái gì rồi, lần này ngươi rất dũng cảm, không hổ là muội muội của Long Thần ta, về phần những tên bại hoại khi dễ kia, bọn họ vĩnh viễn chỉ có một cái kết quả, đó chính là chết …."
Khi thấy Bạch Triển Long chỉ dưới hai chiêu của Long Thần, liền triệt để chết đi, Bạch Triển Phong và Bạch Thế Kỷ cảm giác được không phải là tức giận mà là sợ hãi thật sâu.
Bọn họ không có tâm tư suy nghĩ, Long Thần làm sao đi ra từ trong thiên la địa võng mà Bạch gia giăng ra, cũng không nghĩ đến hắn vì sao lại cường đại như thế, lúc này khi Long Thần xuất hiện như gió, cường thế giết chết Bạch Triển Long, làm lòng của bọn họ đã hoàn toàn bị sợ hãi nuốt mất.
Bạch Thế Kỷ làm sao cũng không nghĩ tới, Long Thần ban đầu là Dương gia đệ tử còn non nớt, thế nhưng hiện tại làm cho hắn sinh ra cảm xúc sợ hãi, hắn và Bạch Triển Phong đều là như vậy, chạy và chạy, đem hết toàn lực điên cuồng chạy về phía trước!
Trong quá trình chạy trốn, đầu óc Bạch Triển Phong lúc này mới thanh tỉnh một chút, thế nhưng càng thanh tĩnh hắn càng sợ hãi thêm.
"Hắn sao lại xuất hiện ở nơi này vậy? Làm sao mà cường đại như thế? Chẳng lẽ tầng tầng bố trí của cha lại không thể giết chết được hắn sao? Còn cao thủ Nhân Đan cảnh kia thế nhưng lại không phải là đối thủ của hắn? Đây căn bản là không thể nào, tiểu tử này làm sao mà kinh khủng như thế được?"
Bạch Triển Phong trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, hắn lúc này đã xông vào Đại Hoang sơn, vốn cho mình rốt cuộc cũng an toàn tồi, nhưng ngay sau đó, một đạo thân ảnh màu đỏ như máu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, chặn lại đường đi của hắn.
Bạch Triển Phong sắc mặt nhất thời thảm biến!
"Tại trong tay lão tử, ngươi còn muốn chạy trốn được sao?"
Long Thần thanh âm lãnh đạm truyền vào trong tai Bạch Triển Phong, Bạch Triển Phong chỉ vừa mới nghe được thanh âm Long Thần mà trước mặt đã xuất hiện thân ảnh của hắn rồi, sau đó hắn cảm giác được một cỗ lực đạo liên tiếp đưa vào trong cơ thể của hắn, đem thân thể hoàn hảo của hắn hoàn toàn phá nát thành một bộ tàn thi!
"Vì cái gì?"
Bạch Triển Phong chỉ phát ra có ba chữ, đã bị Phong Ma Cửu Chỉ của Long Thần phá nát nội phủ hoàn toàn, ý thức rất nhanh liền tiêu tán, Bạch Triển Phong ánh mắt trợn tròn lên thật to, một thân không thể tin được.
Nhìn thân thể hắn té ngã xuống, Long Thần lắc đầu.
"Không vì cái gì cả, chỉ là bởi vì chúng ta là địch nhân, cho nên ngươi nhất định phải chết"
Hắn lần nữa biến mất tại chỗ này, sau đó hướng Bạch Thế Kỷ đã chạy không xa hơn bao nhiêu theo sát, Bạch Thế Kỷ hiện tại chân lực bị nghẹn, căn bản là chạy không thoát được tốc độ bão tố của Long Thần.
Bạch Thế Kỷ lúc này cũng tiến vào Đại Hoang sơn, sau khi thấy Long Thần đuổi theo Bạch Triển Long, Bạch Thế Kỷ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt âm lãnh nói: "Dương gia, hôm nay để cho ta chạy trốn, Bạch Thế Kỷ ta tất nhiên khổ tu, chờ ngày ta tu luyện thành công, Dương gia các ngươi ngày cuối cùng đã đến!"
"Vậy sao?"
Một đạo thanh âm vang lên ở phía sau Bạch Thế Kỷ, khiến sắc mặt Bạch Thế Kỷ nhất thời trắng bệch, sau đó hắn cũng cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại tác động lên trên người hắn, ở dưới cỗ lực lượng khổng lồ này, hắn hoàn toàn không có năng lực chống cự, đã bị hướng phía sau tha đi.
Hắn biết Long Thần đã túm lấy hắn.
Bạch Thế Kỷ chưa từng thử qua tốc độ di động nhanh đến thế, ngay cả Bạch Thắng hiện giờ đã tới cũng không có thể mang theo hắn mà chạy chốn nhanh như vậy, hắn chỉ cảm thấy tiếng gió chung quanh đang vù vù kéo tới, ngay cả cảnh vật cũng nhìn không thấy rõ.
Đúng vào lúc này, mặt của Long Thần dán tại trên đầu của hắn, nhìn bộ dáng kinh hãi muốn chết của tiểu tử này, cười nói: "Ngươi, thế nhưng nói được như vậy, vậy thì ta càng thêm không thể bỏ qua cho ngươi"
Nghe được lời này của Long Thần, Bạch Thế Kỷ nhất thời bị dọa sợ đến tè ra quần, rất nhanh hắn liền phát hiện mình đã bị Long Thần nắm lấy đến trước mặt tất cả mọi người Dương gia, thấy nhìn ánh mắt lạnh lùng nhìn mình như vậy, Bạch Thế Kỷ uy phong lúc trước đã bị quét sạch, hắn chật vật quỳ gối ở trước mặt Long Thần, lệ rơi đầy mặt nói: "Ngươi bỏ qua cho ta đi, Bạch Thế Kỷ ta đời này coi như làm trâu làm ngựa cũng sẽ hảo hảo phụng dưỡng ngươi, ta van cầu ngươi tha cho ta đi, ta cũng không dám nữa …"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất