Chương 20: Họa đồ Tỉnh thức xuân phong diện
Vẻ xuân, tranh cổ phôi pha nét,
Gót ngọc, đêm trăng phảng phất hồn.
Đàn phổ tiếng Hồ muôn thuở đó,
Khúc tỳ ai oán mạch sầu tuôn.
Đêm ngày kế hai người về tới Thiên Cơ Viên, từ hôm đó Thạch Cô Hồng liền suốt ngày cùng Diệp Khinh Phong luyện công, một bộ Đàm Hoa kiếm pháp hắn đã luyện được đến mức hỏa hầu*(then chốt của việc tu luyện). Mấy ngày nay hắn tuy rằng trong lòng vẫn hoài nghi quan hệ của Diệp Khinh Phong cùng Đông Phương Lãng, nhưng nghĩ đến việc tiêu diệt Ma Tâm cốc vốn cũng là tâm nguyện của mình, mặt khác lại đã hạ quyết tâm chặt đứt tình cảm, trong lòng ngược lại dần dần bình tĩnh hẳn đi.
Trong đoạn thời gian này bóng ma lớn nhất trong lòng hắn vẫn là Thạch Hàn Chi đến nay còn chưa rõ tung tích, cũng từng vài lần đến phòng nhỏ nơi sơn cốc xem xét qua, lại không thấy một tia dấu hiệu trở về của y, tìm kiếm không có kết quả cũng chỉ có thể nhất sương tình nguyện*(tự huyễn hoặc bản thân) cho rằng Thạch Hàn Chi có lẽ đã lén tự mình trốn đi.
Ngày hôm đó đã là mùng sáu tháng chín, cách cuộc chiến Trùng Dương chỉ còn ba ngày. Hoàng hôn, Diệp Khinh Phong kêu Thạch Cô Hồng đốt nhang tắm rửa, nói là buổi tối sẽ có nghi lễ nhập môn chính thức. Thạch Cô Hồng trong lòng do dự một hồi, khi trước bái Đông Phương Lãng vi sư chỉ là thủ đoạn để tạm ứng phó, hơn nữa đã tính toán sống vui vẻ vài ngày rồi sau tiết Trùng Dương sẽ lập tức rời đi, đại lễ bái sư chính thức này tựa hồ là cũng không cần làm. Nhưng nhất thời lại nghĩ không ra lý do từ chối, cuối cùng ngẫm ra bất quá là cái lễ nghi tượng trưng, ứng phó một chút cũng không sao.
Nghi thức tiến hành tại Thiên Cơ Các nằm giữa thúy hồ của Thiên Cơ Viên, Diệp Khinh Phong dẫn Thạch Cô Hồng đi đến bên hồ, ngoài ý muốn chạm mặt Sở Tư Viễn vẫn đang ngụ tại Thiên Cơ Viên. Hai người tiến lên chào hỏi, sau khi hàn huyên vài câu Sở Tư Viễn đột nhiên chuyển đề tài, hướng Thạch Cô Hồng hỏi: “Làm sao đến bây giờ vẫn không thấy Hàn Chi huynh?”
Cô Hồng liếc mắt đánh giá hắn, không rõ vì sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, trong ấn tượng của Cô Hồng, người này cùng Hàn Chi tựa hồ ngay cả nói chuyện cũng không quá vài câu,“Hàn Chi…… y có một số việc, đã đi xa rồi.”
Sở Tư Viễn “À” một tiếng,“Lần trước trên luận kiếm đại hội xem thần sắc Hàn Chi huynh không tốt, hình như mang bệnh trong người, tùy thời có thể nguy đến tính mạng. Cô Hồng huynh lại cũng có thể yên tâm để cho huynh ấy một mình đi xa sao?” Trên mặt tuy là cười, xem ở trong mắt Cô Hồng lại thật lạnh lùng, giống như gió lạnh ngày đông, mang theo ánh nắng sáng lạn, lại rét buốt thấu xương.
Lời này làm cho Cô Hồng trong lòng trầm xuống, lo lắng áy náy cộng thêm có chút kinh nghi người này vì sao lại quan tâm Hàn Chi như thế, liền qua loa tắc trách nói:“Mấy ngày nữa Thạch mỗ sẽ đi tìm y, đa tạ Sở huynh quan tâm.”
Sở Tư Viễn “Ha ha” cười, phe phẩy cây quạt nói:“Ta còn tưởng Cô Hồng huynh mỗi ngày tại Thiên Cơ Viên thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp cùng mỹ nhân, nhất thời vui đến quên đường về rồi?”
Diệp Khinh Phong thấy lời hắn nói thực có chút chua ngoa, rốt cục chen vào nói,“Tư Viễn lời này sai rồi, hiện giờ Cô Hồng đã là đệ tử Thiên Cơ Viên, nơi này chính là nhà của hắn, sao lại có thể nói hắn “vui quên đường về” được?”
Sở Tư Viễn không chút để ý liếc Cô Hồng một cái, ha ha cười nói: “Ta đây vốn hay lỗ mãng nói chuyện cũng không suy xét trước sau, Tiểu Diệp ngươi không cần so đo mấy lời thiếu suy nghĩ của ta.” Lại nhìn nhìn y phục của hai người,“Kẻ nhàn rỗi ta đây cũng không quấy rầy nữa, kẻo lại chậm trễ chính sự của các ngươi, bà Vương ở phòng bếp làm cao ngũ sắc, ta đi ăn.” Nói xong liền thoắt cái đi mất.
Diệp Khinh Phong hòa nhã nói:“Tư Viễn này vẫn luôn nông nổi bộp chộp như vậy, kỳ thật hắn chưa từng đứng đắn nghiêm túc suy nghĩ được chuyện gì bao giờ.”
“Vậy sao?” Thạch Cô Hồng thản nhiên lên tiếng, nhớ tới ý cười vừa mới rồi trên mặt Sở Tư Viễn, cùng với âm lãnh hiện lên trong mắt hắn, làm sao cũng không thể tin tưởng hắn là một kẻ “Chưa bao giờ đứng đắn suy nghĩ chuyện gì”.
Dứt khỏi suy tư, Thạch Cô Hồng thấy trên thúy hồ không có cầu, quét mắt một vòng cũng chẳng có thuyền, cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc này thân hình đột nhiên bay lên không, hóa ra là do Diệp Khinh Phong kéo mình. Đảo mắt hai người liền sóng vai lướt tới hồ, nơi chân họ đạp lên lại có vài cột ám cọc, nguyên lai trong hồ này cơ quan trùng điệp, chỉ có đạp lên đúng cọc gỗ mới có thể tới giữa hồ, nếu không sẽ gặp phải cơ quan cạm bẫy.
Không bao lâu hai người liền tới đảo nhỏ giữa hồ, một tòa thủy các trầm mặc đứng trước mặt. Diệp Khinh Phong mang theo Thạch Cô Hồng vào thủy các, qua một tầng các đi tới một đại sảnh, liền thấy Đông Phương Lãng đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh hồ.
Thấy hai người đến Đông Phương Lãng gật gật đầu, hắn hướng Thạch Cô Hồng nói:“Hôm nay là ngày ngươi chính thức nhập môn, ngươi cũng nên bái kiến người sáng lập Thiên Cơ Viên, cũng là sư phụ của ta, Thiên Cơ đạo trưởng.” Khi nói chuyện hắn đi qua gỡ xuống một tấm màn lụa, lộ ra một cái hương đài, trên đài treo bức họa vẽ một đạo sĩ.
Thạch Cô Hồng nghe vậy tiến lên từng bước quỳ xuống, Diệp Khinh Phong đưa qua hương làm cho hắn cắm vào lư hương. Thạch Cô Hồng lạy vài cái, lúc này mới ngẩng đầu lên, đợi hắn thấy rõ được bức họa vị tổ sư kia thì nhất thời cả kinh trợn mắt há miệng.
Tuy rằng người trong bức họa đó một thân đạo bào màu xám, tóc cũng đen tuyền, Thạch Cô Hồng chỉ liếc mắt liền nhận ra chính là mỹ nam tử tóc bạc nằm trong quan tài thạch anh nơi vườn hoang kia. Dung mạo lộng lẫy như mặt trời, lại thanh lãnh tựa ánh trăng như vậy, trên đời này làm sao có thể có người thứ hai?
Thấy Thạch Cô Hồng nhìn chằm chằm bức họa đến phát ngốc, Đông Phương Lãng nhịn không được nhíu chặt mi. Diệp Khinh Phong vội khều khều Thạch Cô Hồng, nhẹ giọng nói: “Nên đứng lên dâng trà kính sư phụ.”
Thạch Cô Hồng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt Đông Phương Lãng quỳ xuống,“Thạch Cô Hồng bái kiến sư phụ.”
Lúc này Diệp Khinh Phong đem khay trà đưa cho hắn, hắn liền tiếp nhận đưa lên cho Đông Phương Lãng. Ngẩng đầu ánh mắt tình cờ chạm phải khuôn mặt Đông Phương Lãng, đột nhiên nhớ tới đêm đó ở vườn hoang nhìn thấy biểu cảm ẩn hàm đầy tình dục kia của ông, cổ tay Thạch Cô Hồng run lên, khay trà trên tay cơ hồ sắp rơi xuống đất, may mắn Đông Phương Lãng tay mắt lanh lẹ tiếp được.
Đông Phương Lãng hơi có chút phật ý liếc mắt nhìn hắn, bưng chén trà lên uống một hớp rồi đặt xuống,“Cô Hồng đứng lên đi.”
Thạch Cô Hồng ngượng ngùng đứng dậy, Đông Phương Lãng đã thu liễm biểu hiện phật ý vừa rồi, ôn thanh nói:“Từ nay về sau Cô Hồng ngươi chính là đệ tử đời thứ ba của Thiên Cơ Viên chúng ta.”
Hắn đem ánh mắt hướng về đạo nhân trong bức họa, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng, “Sư tổ ngươi đạo hiệu Thiên Cơ, tục gia danh gọi Thạch Thanh Ca, ngươi với hắn cùng họ, coi như là người hữu duyên với bổn môn. Sư tổ ngươi cả đời coi an nguy của võ lâm như trách nhiệm của mình mà gánh vác, thậm chí vì tiêu diệt Ma Tâm cốc hy sinh tánh mạng. Thiên Cơ Viên hậu nhân chúng ta nhất định phải diệt trừ Ma Tâm Cốc, thay sư tổ ngươi báo thù, kế tục tâm nguyện còn dang dở của người, giữ gìn võ lâm thái bình, bảo hộ thiên hạ muôn dân.”
Thạch Cô Hồng lung tung gật đầu, nghĩ sư tổ lại có thể cùng Đông Phương Lãng có quan hệ như vậy, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Chẳng lẽ võ lâm chính phái cũng là như vậy không để ý luân thường sao? Không chỉ đều là nam tử, lại còn là thầy trò, thậm chí sư tổ còn là một đạo sĩ tu hành.
Đang miên man suy nghĩ, bên tai lại nghe thấy Đông Phương Lãng nói:“Cô Hồng, kỳ thật hôm nay cho ngươi tới đây còn có một dụng ý, chính là có liên quan tới trận chiến Trùng Dương ba ngày sau.” Hắn nhìn sang Diệp Khinh Phong, thở dài nói:“Ngươi cũng biết ngươi Diệp sư huynh thân mang kì độc ‘Yên ba túy’, nội lực bị hao tổn, chỉ sợ không thể thắng lợi. Vi sư muốn ngươi giống như lần trước ở đại hội luận kiếm Trung Thu, giả làm sư huynh của ngươi đứng ra cùng môn nhân Ma Tâm cốc tỷ thí, không biết ý của ngươi thế nào?”
Kỳ thật ngày trước khi Diệp Khinh Phong truyền cho hắn Đàm Hoa kiếm pháp, Thạch Cô Hồng liền sớm đã có dự cảm như vậy. Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, trong lòng lại vẫn cảm thấy là lạ. Bản thân mình giống như cá nằm trong lưới, hết thảy đều bị người khác nắm trong tay điều khiển, nhưng bởi vì người điều khiển hắn lại chính là người hắn một lòng muốn bảo hộ, cho nên mới cam tâm tình nguyện nằm gọn trong lưới.
Lại nghĩ đến, Ma Tâm cốc cũng là cừu nhân của mình, nếu có thể tự mình báo thù, thật ra cũng là một chuyện tốt, mạnh mẽ áp chế cảm giác khó chịu trong lòng, nói: “Cô Hồng xin vâng lời sư phụ phân phó.”
Lúc này Diệp Khinh Phong tiến đến:“Cô Hồng, hiện giờ cảnh giới Đàm Hoa kiếm pháp của ngươi cùng ta tương đương, lại có nội công vượt xa ta, nếu ngươi thay ta xuất chiến, trận này tất thắng không thể nghi ngờ. Chính là giả trang bộ dáng của ta thực ủy khuất ngươi.”
Thạch Cô Hồng đáp: “Chúng ta tướng mạo vốn có mấy phần tương tự, dịch dung thêm một chút là có thể, cũng không có gì khó.”
Diệp Khinh Phong nghe vậy cúi đầu nói:“Kỳ thật ý của ta là nếu trận chiến này ngươi thắng, vốn từ nay về sau ngươi có thể nổi danh thiên hạ, chính là hiện giờ bởi vì ngươi đóng giả ta, lại không có ai biết được nội tình, ta cảm thấy chỉ sợ đối ngươi như vậy thật không công bình.”
Thạch Cô Hồng vốn là ngẩn ra, lập tức hờ hững cười,“Chẳng lẽ sư huynh cho rằng ta là loại người hám chuộng hư danh như vậy sao?”
“Hảo!” Đông Phương Lãng nghe vậy tán thưởng một tiếng,“Nam nhi đại trượng phu cố nhiên muốn nổi danh thiên hạ, nhưng càng đáng phục chính là khí độ quân tử cam nguyện vì thiên hạ muôn dân mà hy sinh danh lợi. Vi sư có Cô Hồng ngươi làm đồ đệ, đời này cũng không cầu gì hơn.”
Lời nói dõng dạc chí tình như vậy, theo lý mà nói người nghe hẳn là nhiệt huyết sôi trào mới phải, chẳng hiểu sao Thạch Cô Hồng lại đột nhiên cảm thấy tức cười. Nghĩ đến nếu là Thạch Hàn Chi có ở đây lúc này, y nhất định sẽ chẳng thèm kiêng dè, không coi ai ra gì mà bảo:“Cái đám danh môn chính phái này, cho dù là trồng một cái cây cũng không quên hô hào giương biển vì võ lâm đại nghĩa, thiên hạ muôn dân.”
Diệp Khinh Phong thấy Thạch Cô Hồng khóe môi tràn ra ý cười, lại nghĩ hắn bởi vì được Đông Phương Lãng khen ngợi mà vui mừng. Cười vỗ vỗ Thạch Cô Hồng:“Ngươi xem ngươi mới nhập môn liền đem hào quang của sư huynh ta đây đoạt đi hết, ta cố gắng bảy tám năm lại chẳng bằng một tháng của ngươi.”
Đông Phương Lãng nghe vậy thoải mái cười to, Thạch Cô Hồng nhìn ý cười trong mắt Diệp Khinh Phong, trong lòng lại có chút trống trải. Dư quang nơi khóe mắt lại lơ đãng chạm đến bức họa Thiên Cơ đạo trưởng, ánh mắt thanh lãnh thấu suốt kia tựa hồ lẳng lặng dừng lại trên mặt mình, làm cho hắn không tự chủ được rùng mình một cái.
Lúc này lại nghe Đông Phương Lãng nói:“Cô Hồng ngươi đi về trước. Vi sư còn có chút việc muốn cùng Khinh nhi thương lượng.”
Thạch Cô Hồng chấn động, tiếng gọi “Khinh nhi” kia không hiểu sao lại chói tai khó tả, kìm lòng không đậu hướng Diệp Khinh Phong nhìn lại, thấy hắn cũng đang nhìn về phía mình. Bốn mắt chạm nhau, hai người vội vàng tránh đi, cùng cảm thấy được có chút chột dạ.
Rời đi thủy các giữa hồ hắn lập tức quay về Phù Vân Các, lúc bước vào cửa phòng Thạch Cô Hồng vẫn đang mải nghĩ đến bức họa Thiên Cơ đạo trưởng, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ. Chỉ thấy ngân quang loe lóe, trên khung giường đã cắm một thanh chủy thủ.
Thạch Cô Hồng rút ra chủy thủ, mở ra tờ giấy được ghim trên mũi dao. Mặt trên viết:“Tới Khô Diệp đàm gấp, ảnh tự.”
Thạch Cô Hồng ngẩn ra, chưa kịp suy nghĩ liền xuất môn theo phương hướng Khô Diệp đàm giữa sườn núi mà chạy đi. Chạy vội tới bờ đàm thì thấy dưới bóng cây một thân ảnh màu đen chợt lóe, Thạch Cô Hồng quét mắt xung quanh một vòng, liền nhẹ nhàng hô một tiếng:“U Ảnh!”
Thạch U Ảnh đeo mặt nạ màu bạc đang nấp sau đống nham thạch ló ra, ý bảo Thạch Cô Hồng đi đến phía sau tảng đá hắn đang ẩn thân,“Lần trước ngươi bị lệnh chủ bắt được, có chịu đau đớn gì không?”
“Không có, chẳng lẽ lần trước người phi đao truyền thư cho Diệp Khinh Phong chính là ngươi?”
Thạch U Ảnh gật đầu:“Bằng không còn có thể là ai? Hàn Chi đột nhiên mất tích, lệnh chủ nổi trận lôi đình, mọi người trong tổ chức đều bị phái đi tìm kiếm, lại không tìm ra chút manh mối. Ta hoài nghi là Đường Kinh hoặc là Từ Tình, có lẽ là lần trước Hàn Chi đi biện kinh điều tra thân thế Vãn Tình đã bị Bách Hiểu Châu để mắt đến, nếu là như thế Hàn Chi chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
Thạch Cô Hồng nghe vậy trong lòng trầm xuống, do dự một hồi mới nói:“Đường Môn cùng Bách Hiểu Châu dù sao cũng thuộc chính phái, sao có thể vô duyên vô cớ giết người?”
Thạch U Ảnh bực bội nói:“Danh môn chính phái là cái thá gì? Một đám ngụy quân tử vì tư lợi tàn sát lẫn nhau mà thôi! Ngươi cũng biết là ai tiêu diệt Hữu Nguyệt sơn trang? Là người của Đường môn! Ta từng kiểm tra giếng nước của Hữu Nguyệt sơn trang, phát hiện bên trong có Đường Môn kịch độc. Chẳng trách cả sơn trang mấy chục người trong vòng một đêm đều tử vong, không ai chạy được ra khỏi đám cháy.”
Thấy Thạch Cô Hồng vẻ mặt kinh ngạc mà mê mang, Thạch U Ảnh lại nói tiếp:“Ngươi thực sự thích Diệp Khinh Phong?”
Thạch Cô Hồng ho khan một tiếng, trầm mặc không nói. Thạch U Ảnh chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, có chút sầu não nói:“Nhiều khi tình yêu bất quá cũng chỉ là công cụ khống chế người khác mà thôi, ngươi sao vẫn không chịu hiểu ra? Chung quy sẽ có một ngày ngươi phải hối hận vì lựa chọn hôm nay”.
“Ta quyết không hối hận!” Thạch Cô Hồng buột miệng nói ra,“Năm đó ta không thể bảo vệ được Lãnh Châu. Hiện giờ Diệp Khinh Phong gặp khó khăn, bất kể như thế nào ta đều phải trợ giúp hắn.”
Thạch U Ảnh một phát túm cổ áo hắn, giọng căm hận nói:“Ngươi sao cứ như vậy chấp mê bất ngộ!*(cố chấp một cách mê muội, đã lầm lạc mà không biết, lại cố chấp, không thể giác ngộ) Diệp Khinh Phong không phải là Thạch Lãnh Châu, cho dù hai người bộ dạng giống nhau như đúc, cũng vẫn là hai người hoàn toàn khác nhau. Ngươi cho là đối tốt với Diệp Khinh Phong thì có thể bù lại tiếc nuối năm đó không thể cứu được Lãnh Châu hay sao? Ngươi nhìn lại cho rõ bốn năm nay ai vẫn ở bên cạnh chiếu cố ngươi? Là Hàn Chi! Hiện giờ Hàn Chi sinh tử chưa biết, ngươi lại không chút nào lo lắng cho y? Chẳng lẽ ngươi một lòng mong y sớm chết đi?”
“Nói bậy!” Thạch Cô Hồng kiệt lực biện hộ:“Ta cũng biết năm đó y bị bức bách, bất đắc dĩ mới giết Lãnh Châu, mặc dù lúc đó oán hận y, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết y báo thù cho Lãnh Châu. Mấy năm nay tuy ta thường xuyên cùng y động thủ, nhưng chưa từng thực sự thương tổn y.”
Thạch U Ảnh cười lạnh một tiếng: “Ngươi dám nói mình chưa bao giờ có ý niệm trả thù Hàn Chi trong đầu? quả thực là nói láo! Chính là có lẽ ngay cả chính ngươi cũng không biết thôi. Nếu không đáp ứng Hàn Chi giữ bí mật, ta đã sớm giết chết cái thứ vong ân bội nghĩa nhà ngươi!”
Thạch Cô Hồng đang muốn biện giải, lúc này trong rừng lại đột nhiên truyền ra một tiếng nhánh cây gẫy.“Ai?” Hai người cùng lớn tiếng quát, lại cùng nhau hướng chỗ phát ra tiếng động nhảy tới. Mơ hồ thấy trong bóng đêm hai thân ảnh lẩn lút giữa đám cây cối, liền vội vàng đề khí đuổi theo.
Truy đuổi một hồi, phía trước xuất hiện một đoạn nhai, hai người kia thấy không còn đường để trốn, liền cùng nhau xoay người lại rút ra bảo kiếm, đều là một thân y phục dạ hành, bịt khăn đen che mặt.
Thạch Cô Hồng đang muốn hỏi thân phận hai người, bọn họ đã rút kiếm đâm lại đây, bốn người lập tức lao vào chém giết. Thạch Cô Hồng cùng với một tên hắc y nhân giao thủ qua mấy chiêu thì không khỏi âm thầm kinh hãi, người nọ kiếm pháp chiêu thức xảo trá cổ quái, khí thế hung mạnh, rất khó ứng phó, mà hắn lại mơ hồ cảm thấy được chiêu thức này có chút quen thuộc.
Bên kia Thạch U Ảnh đột nhiên kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất, hắc y nhân đánh với hắn vung trường kiếm, thẳng hướng ngực Thạch U Ảnh đâm tới. Thạch Cô Hồng thấy thế kinh hãi, xoay người muốn đi qua cứu viện, đột nhiên nghe thấy tiếng vang xé gió đằng sau, Thạch Cô Hồng chỉ kịp nghiêng người né thoát công kích của tên hắc y nhân cùng hắn đánh nhau. Tuy chỉ trong chớp mắt nhưng đã không còn kịp đi qua cứu viện Thạch U Ảnh, chỉ thấy huyết hoa tung ra, thanh trường kiếm đã đâm vào ngực Thạch U Ảnh.
Thạch U Ảnh kêu thảm, ra sức lăn một vòng, thân hình liền lăn tới vách đá. Hắc y nhân nọ vội vàng phi thân lên, muốn rút ra trường kiếm của mình, lúc đưa tay ra lại phát hiện sau lưng có luồng kiếm khí đánh úp lại, đang muốn né tránh, trên đùi đột nhiên bị U Ảnh kéo mạnh, ngay lúc ấy vách đá nứt vỡ, kêu lên hai tiếng thảm thiết, hai bóng đen cùng nhau rơi xuống.
Thạch Cô Hồng cùng với tên hắc y nhân còn lại đều kinh hãi thét một tiếng, đồng thời lui về phía sau vài bước, rồi lại tiến đến, nghiêng người thăm dò nơi Thạch U Ảnh cùng người nọ rơi xuống vực. Trên vách đá gió núi phơ phất, bóng cây lắc lư, bốn phía thảo trùng kêu vang, thanh u vắng lặng, làm sao còn có thể tìm thấy bóng dáng hai người kia?
Lúc này hắc y nhân cùng Thạch Cô Hồng đánh nhau kia đột nhiên thả người nhảy xuống, thân hình lao xuống tới mấy trượng ở ngoài vách đá, phi thân lên xuống vài lần liền không thấy bóng người.
Thạch Cô Hồng thấy thế ngây người một chút, nhưng cũng không có hứng thú truy tung. Hắn ở chung quanh tìm đường, muốn lần xuống huyền nhai để tìm Thạch U Ảnh, tìm sau khoảng một canh giờ đều vô ích, đành bỏ cuộc. Nơi này vách đá dựng đứng, ba mặt còn lại đều là đá tảng hiểm trở, căn bản không có khả năng tìm được đường đi xuống.
Lại ở vách đá nhìn xung quanh một hồi, thấy dưới vực tối đen một mảnh, tĩnh lặng không tiếng động, trong lòng không khỏi buồn thương. Hắn cùng với Thạch U Ảnh gặp thì ít ly tán lại nhiều, mỗi lần cũng chỉ là vội vàng chạm mặt một hồi, nhưng dù sao cũng là sư huynh đệ nhiều năm. Thấy hắn ta đột nhiên chết đi, trong lòng cũng là chua xót không thôi. Nghĩ đến giữa nhân thế hiểm ác này, vô ý một chút liền đã đánh mất tánh mạng, yêu hận tình sầu khắc cốt ghi tâm sau đó cũng lập tức theo nước chảy trôi xuôi, chấp nhất của bản thân đến tột cùng liệu có đáng hay không?
Một trận gió lạnh thổi tới, hắn co rúm lại một chút, đột nhiên nghĩ đến mình rời đi đã lâu lắm, liền vội vàng hướng về Thiên Cơ viên chạylại.
Đợi thân ảnh Thạch Cô Hồng biến mất trong màn đêm, một bóng đen từ nơi tăm tối đi ra, xem trang phục lại đúng tên mới cùng Thạch Cô Hồng đánh nhau. Người nọ đi đến sát vách núi nơi Thạch U Ảnh cùng với đồng bạn của hắn rơi xuống, dò xét khắp lượt, thấy rõ là tuyệt địa, oán hận dậm chân,“Sao lại phát sinh loại sự tình này? Cho dù chết cũng phải để lại món đồ kia đã!”
Lúc này chợt nghe thấy phía sau có người ho nhẹ một tiếng, bóng đen cả kinh, vội vàng rút ra bảo kiếm hộ thân. Quay đầu lại thấy người tới lúc này mới nhẹ nhàng thở ra,“Keng” một tiếng tra trường kiếm vào vỏ, nhào qua ôm lấy người nọ, đẩy mạnh đối phương ngã,“Người không làm gì lại muốn làm quỷ dọa ta a — làm ta sợ muốn chết.”
Người nọ ha ha cười, đưa tay vỗ về lưng hắc y nhân,“Tình nhi, vừa rồi sao lại ai oán thở dài?”
Hắc y nhân vội vàng từ trên người hắn đứng lên, một phen đem hắn túm đến sát vách núi,“Hắn ngã xuống rồi! Còn nửa khối ngọc bội ở trên người hắn, vậy phải làm sao bây giờ?”
Người nọ nhìn nhìn cảnh vật chung quanh,“Không sao, ngọc bội kia tính chất đặc biệt, cho dù từ nơi rất cao rơi xuống đất cũng sẽ không vỡ. Hơn nữa cho dù thi thể hắn thối rữa, ngọc bội kia cũng sẽ không suy suyển, chúng ta có thể chậm rãi tìm đường đi xuống, sớm muộn gì cũng có thể lấy lại nửa khối ngọc bội kia. Hiện giờ hắn đã chết, chúng ta ngược lại bớt được một cái họa sát thân, ngươi nên cao hứng mới phải.”
Hắc y nhân nghe vậy trong lòng dịu xuống, lúc này đột nhiên nhớ tới cái gì,“Ngươi đáp ứng tìm được kho báu rồi sẽ theo giúp ta đi hải ngoại, ngươi sẽ không đổi ý đi? Ta tại triều chính đã chịu đựng đủ lắm, tất cả mọi người đều bảo ta là dư nghiệt, hận không thể sớm giết ta.”
Nam tử kia đưa tay ôm vai hắc y nhân,“Ta biết ngươi phải chịu khổ nhiều rồi, lần đầu tiên gặp ngươi đã biết, ta lại có thể lừa ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi còn chưa minh bạch chân tình ta dành cho ngươi?”
“Bớt lừa gạt ta, đừng khinh ta là kẻ ngốc.” Hắc y nhân trong lỗ mũi “Hừ” lạnh một tiếng,“Ngươi nếu dám gạt ta ta cũng thật muốn xem! Chẳng qua đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ chiếm được kho báu kia!”
Nam tử ngẩn ra, lúc sau cười lên ha hả,“Ngươi cảm thấy được ta sẽ làm ra việc ngu ngốc vậy sao?”
Hắc y nhân ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên cũng cười lên, đến gần quàng tay ôm lấy cổ hắn,“Sẽ không, ta biết ngươi sẽ không……” Liền kiễng mũi chân dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.
Edit: Tiểu Lộc Lộc & Cô Nương Lẳng
____________
Câu mở đầu trích từ bài thơ: Vịnh hoài cổ tích kỳ III (Vịnh Chiêu Quân) _ Đỗ Phủ
Quần sơn vạn hác phó Kinh môn,
Sinh trưởng Minh Phi thượng hữu thôn.
Nhất khứ thử đài liên sóc mạc,
Độc lưu thanh trủng hướng hoàng hôn.
Hoạ đồ tỉnh thức xuân phong diện,
Hoàn bội không qui nguyệt dạ hồn.
Thiên tải tỳ bà tác Hồ ngữ,
Phân minh oán hận khúc trung luân.
Dịch Nghĩa
Vượt qua nhiều núi non, muôn dòng suối, đi đến núi Kinh Môn. Tại đây vẫn còn có xóm làng, là chỗ Minh Phi sinh trưởng khi xưa. Khi nàng ra đi, cung Tử Ðài nối liền với sa mạc miền Bắc. Bây giờ chỉ còn lại mả xanh dưới bóng hoàng hôn.
Xem bức họa, vua Hán phảng phất nhận biết khuôn mặt nàng trong gió xuân. Nhưng chỉ còn hồn nàng với hoàn bội trở về dưới trăng. Ngàn năm sau còn truyền lại khúc đàn tỳ bà làm theo âm điệu Hồ ; trong khúc ca, bày tỏ rõ ràng niềm oán hận.
Dịch Thơ
Vịnh hoài cổ tích kỳ III
(Vịnh Chiêu Quân)
Nghìn non vạn suối ở Kim môn
Thôn cũ Minh phi dấu vẫn còn
Gác tía giã từ lên Bắc mạc
Mồ xanh lưu lại dưới hoàng hôn
Họa đồ chẳng vẽ xuân kiều diễm
Vàng ngọc đành trao giấc mộng hồn
Muôn thuở tỳ bà lưu điệu rợ
Khúc đàn ai oán mạch sầu tuôn!
Bản dịch: Chi Điền
Vượt non, qua suối, đến Kinh Môn
Xóm cũ Minh Phi nay vẫn còn
Cung Hán một đi liền cõi Bắc
Mả xanh trơ lại dưới hoàng hôn
Bức tranh thoảng gió xuân tô mặt
Hoàn bội về đây nguyệt rọi hồn
Muôn thuở tỳ bà vang giọng mọi
Ðiệu hồ còn mãi hận trào tuôn
Bản dịch Trần Trọng San
Vượt ngàn hang núi tới Kinh Môn
Quê cũ Minh phi xóm vẫn còn
Gác tía một đi vùi đại mạc
Mộ xanh trơ đó ngóng hoàng hôn
Hoạ đồ gió lạnh mơn man má
Vòng ngọc trăng khuya phảng phất hồn
Vạn thuở tỳ bà ngân giọng Bắc
Điệu đàn vang mãi những oan hờn
Bích nhãn hồ ly
Nghìn non vạn suối tới Kinh môn,
Quê quán Minh Phi vẫn hãy còn.
Đài tía bước ra nơi sóc mạc,
Nấm xanh gửi lại bóng hoàng hôn.
Vẻ xuân, tranh cổ phôi pha nét,
Gót ngọc, đêm trăng phảng phất hồn.
Đàn phổ tiếng Hồ muôn thuở đó,
Khúc tỳ ai oán mạch sầu tuôn.
Bản dịch: Khuyết danh
Gót ngọc, đêm trăng phảng phất hồn.
Đàn phổ tiếng Hồ muôn thuở đó,
Khúc tỳ ai oán mạch sầu tuôn.
Đêm ngày kế hai người về tới Thiên Cơ Viên, từ hôm đó Thạch Cô Hồng liền suốt ngày cùng Diệp Khinh Phong luyện công, một bộ Đàm Hoa kiếm pháp hắn đã luyện được đến mức hỏa hầu*(then chốt của việc tu luyện). Mấy ngày nay hắn tuy rằng trong lòng vẫn hoài nghi quan hệ của Diệp Khinh Phong cùng Đông Phương Lãng, nhưng nghĩ đến việc tiêu diệt Ma Tâm cốc vốn cũng là tâm nguyện của mình, mặt khác lại đã hạ quyết tâm chặt đứt tình cảm, trong lòng ngược lại dần dần bình tĩnh hẳn đi.
Trong đoạn thời gian này bóng ma lớn nhất trong lòng hắn vẫn là Thạch Hàn Chi đến nay còn chưa rõ tung tích, cũng từng vài lần đến phòng nhỏ nơi sơn cốc xem xét qua, lại không thấy một tia dấu hiệu trở về của y, tìm kiếm không có kết quả cũng chỉ có thể nhất sương tình nguyện*(tự huyễn hoặc bản thân) cho rằng Thạch Hàn Chi có lẽ đã lén tự mình trốn đi.
Ngày hôm đó đã là mùng sáu tháng chín, cách cuộc chiến Trùng Dương chỉ còn ba ngày. Hoàng hôn, Diệp Khinh Phong kêu Thạch Cô Hồng đốt nhang tắm rửa, nói là buổi tối sẽ có nghi lễ nhập môn chính thức. Thạch Cô Hồng trong lòng do dự một hồi, khi trước bái Đông Phương Lãng vi sư chỉ là thủ đoạn để tạm ứng phó, hơn nữa đã tính toán sống vui vẻ vài ngày rồi sau tiết Trùng Dương sẽ lập tức rời đi, đại lễ bái sư chính thức này tựa hồ là cũng không cần làm. Nhưng nhất thời lại nghĩ không ra lý do từ chối, cuối cùng ngẫm ra bất quá là cái lễ nghi tượng trưng, ứng phó một chút cũng không sao.
Nghi thức tiến hành tại Thiên Cơ Các nằm giữa thúy hồ của Thiên Cơ Viên, Diệp Khinh Phong dẫn Thạch Cô Hồng đi đến bên hồ, ngoài ý muốn chạm mặt Sở Tư Viễn vẫn đang ngụ tại Thiên Cơ Viên. Hai người tiến lên chào hỏi, sau khi hàn huyên vài câu Sở Tư Viễn đột nhiên chuyển đề tài, hướng Thạch Cô Hồng hỏi: “Làm sao đến bây giờ vẫn không thấy Hàn Chi huynh?”
Cô Hồng liếc mắt đánh giá hắn, không rõ vì sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, trong ấn tượng của Cô Hồng, người này cùng Hàn Chi tựa hồ ngay cả nói chuyện cũng không quá vài câu,“Hàn Chi…… y có một số việc, đã đi xa rồi.”
Sở Tư Viễn “À” một tiếng,“Lần trước trên luận kiếm đại hội xem thần sắc Hàn Chi huynh không tốt, hình như mang bệnh trong người, tùy thời có thể nguy đến tính mạng. Cô Hồng huynh lại cũng có thể yên tâm để cho huynh ấy một mình đi xa sao?” Trên mặt tuy là cười, xem ở trong mắt Cô Hồng lại thật lạnh lùng, giống như gió lạnh ngày đông, mang theo ánh nắng sáng lạn, lại rét buốt thấu xương.
Lời này làm cho Cô Hồng trong lòng trầm xuống, lo lắng áy náy cộng thêm có chút kinh nghi người này vì sao lại quan tâm Hàn Chi như thế, liền qua loa tắc trách nói:“Mấy ngày nữa Thạch mỗ sẽ đi tìm y, đa tạ Sở huynh quan tâm.”
Sở Tư Viễn “Ha ha” cười, phe phẩy cây quạt nói:“Ta còn tưởng Cô Hồng huynh mỗi ngày tại Thiên Cơ Viên thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp cùng mỹ nhân, nhất thời vui đến quên đường về rồi?”
Diệp Khinh Phong thấy lời hắn nói thực có chút chua ngoa, rốt cục chen vào nói,“Tư Viễn lời này sai rồi, hiện giờ Cô Hồng đã là đệ tử Thiên Cơ Viên, nơi này chính là nhà của hắn, sao lại có thể nói hắn “vui quên đường về” được?”
Sở Tư Viễn không chút để ý liếc Cô Hồng một cái, ha ha cười nói: “Ta đây vốn hay lỗ mãng nói chuyện cũng không suy xét trước sau, Tiểu Diệp ngươi không cần so đo mấy lời thiếu suy nghĩ của ta.” Lại nhìn nhìn y phục của hai người,“Kẻ nhàn rỗi ta đây cũng không quấy rầy nữa, kẻo lại chậm trễ chính sự của các ngươi, bà Vương ở phòng bếp làm cao ngũ sắc, ta đi ăn.” Nói xong liền thoắt cái đi mất.
Diệp Khinh Phong hòa nhã nói:“Tư Viễn này vẫn luôn nông nổi bộp chộp như vậy, kỳ thật hắn chưa từng đứng đắn nghiêm túc suy nghĩ được chuyện gì bao giờ.”
“Vậy sao?” Thạch Cô Hồng thản nhiên lên tiếng, nhớ tới ý cười vừa mới rồi trên mặt Sở Tư Viễn, cùng với âm lãnh hiện lên trong mắt hắn, làm sao cũng không thể tin tưởng hắn là một kẻ “Chưa bao giờ đứng đắn suy nghĩ chuyện gì”.
Dứt khỏi suy tư, Thạch Cô Hồng thấy trên thúy hồ không có cầu, quét mắt một vòng cũng chẳng có thuyền, cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc này thân hình đột nhiên bay lên không, hóa ra là do Diệp Khinh Phong kéo mình. Đảo mắt hai người liền sóng vai lướt tới hồ, nơi chân họ đạp lên lại có vài cột ám cọc, nguyên lai trong hồ này cơ quan trùng điệp, chỉ có đạp lên đúng cọc gỗ mới có thể tới giữa hồ, nếu không sẽ gặp phải cơ quan cạm bẫy.
Không bao lâu hai người liền tới đảo nhỏ giữa hồ, một tòa thủy các trầm mặc đứng trước mặt. Diệp Khinh Phong mang theo Thạch Cô Hồng vào thủy các, qua một tầng các đi tới một đại sảnh, liền thấy Đông Phương Lãng đứng trước cửa sổ ngắm nhìn cảnh hồ.
Thấy hai người đến Đông Phương Lãng gật gật đầu, hắn hướng Thạch Cô Hồng nói:“Hôm nay là ngày ngươi chính thức nhập môn, ngươi cũng nên bái kiến người sáng lập Thiên Cơ Viên, cũng là sư phụ của ta, Thiên Cơ đạo trưởng.” Khi nói chuyện hắn đi qua gỡ xuống một tấm màn lụa, lộ ra một cái hương đài, trên đài treo bức họa vẽ một đạo sĩ.
Thạch Cô Hồng nghe vậy tiến lên từng bước quỳ xuống, Diệp Khinh Phong đưa qua hương làm cho hắn cắm vào lư hương. Thạch Cô Hồng lạy vài cái, lúc này mới ngẩng đầu lên, đợi hắn thấy rõ được bức họa vị tổ sư kia thì nhất thời cả kinh trợn mắt há miệng.
Tuy rằng người trong bức họa đó một thân đạo bào màu xám, tóc cũng đen tuyền, Thạch Cô Hồng chỉ liếc mắt liền nhận ra chính là mỹ nam tử tóc bạc nằm trong quan tài thạch anh nơi vườn hoang kia. Dung mạo lộng lẫy như mặt trời, lại thanh lãnh tựa ánh trăng như vậy, trên đời này làm sao có thể có người thứ hai?
Thấy Thạch Cô Hồng nhìn chằm chằm bức họa đến phát ngốc, Đông Phương Lãng nhịn không được nhíu chặt mi. Diệp Khinh Phong vội khều khều Thạch Cô Hồng, nhẹ giọng nói: “Nên đứng lên dâng trà kính sư phụ.”
Thạch Cô Hồng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt Đông Phương Lãng quỳ xuống,“Thạch Cô Hồng bái kiến sư phụ.”
Lúc này Diệp Khinh Phong đem khay trà đưa cho hắn, hắn liền tiếp nhận đưa lên cho Đông Phương Lãng. Ngẩng đầu ánh mắt tình cờ chạm phải khuôn mặt Đông Phương Lãng, đột nhiên nhớ tới đêm đó ở vườn hoang nhìn thấy biểu cảm ẩn hàm đầy tình dục kia của ông, cổ tay Thạch Cô Hồng run lên, khay trà trên tay cơ hồ sắp rơi xuống đất, may mắn Đông Phương Lãng tay mắt lanh lẹ tiếp được.
Đông Phương Lãng hơi có chút phật ý liếc mắt nhìn hắn, bưng chén trà lên uống một hớp rồi đặt xuống,“Cô Hồng đứng lên đi.”
Thạch Cô Hồng ngượng ngùng đứng dậy, Đông Phương Lãng đã thu liễm biểu hiện phật ý vừa rồi, ôn thanh nói:“Từ nay về sau Cô Hồng ngươi chính là đệ tử đời thứ ba của Thiên Cơ Viên chúng ta.”
Hắn đem ánh mắt hướng về đạo nhân trong bức họa, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng, “Sư tổ ngươi đạo hiệu Thiên Cơ, tục gia danh gọi Thạch Thanh Ca, ngươi với hắn cùng họ, coi như là người hữu duyên với bổn môn. Sư tổ ngươi cả đời coi an nguy của võ lâm như trách nhiệm của mình mà gánh vác, thậm chí vì tiêu diệt Ma Tâm cốc hy sinh tánh mạng. Thiên Cơ Viên hậu nhân chúng ta nhất định phải diệt trừ Ma Tâm Cốc, thay sư tổ ngươi báo thù, kế tục tâm nguyện còn dang dở của người, giữ gìn võ lâm thái bình, bảo hộ thiên hạ muôn dân.”
Thạch Cô Hồng lung tung gật đầu, nghĩ sư tổ lại có thể cùng Đông Phương Lãng có quan hệ như vậy, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Chẳng lẽ võ lâm chính phái cũng là như vậy không để ý luân thường sao? Không chỉ đều là nam tử, lại còn là thầy trò, thậm chí sư tổ còn là một đạo sĩ tu hành.
Đang miên man suy nghĩ, bên tai lại nghe thấy Đông Phương Lãng nói:“Cô Hồng, kỳ thật hôm nay cho ngươi tới đây còn có một dụng ý, chính là có liên quan tới trận chiến Trùng Dương ba ngày sau.” Hắn nhìn sang Diệp Khinh Phong, thở dài nói:“Ngươi cũng biết ngươi Diệp sư huynh thân mang kì độc ‘Yên ba túy’, nội lực bị hao tổn, chỉ sợ không thể thắng lợi. Vi sư muốn ngươi giống như lần trước ở đại hội luận kiếm Trung Thu, giả làm sư huynh của ngươi đứng ra cùng môn nhân Ma Tâm cốc tỷ thí, không biết ý của ngươi thế nào?”
Kỳ thật ngày trước khi Diệp Khinh Phong truyền cho hắn Đàm Hoa kiếm pháp, Thạch Cô Hồng liền sớm đã có dự cảm như vậy. Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, trong lòng lại vẫn cảm thấy là lạ. Bản thân mình giống như cá nằm trong lưới, hết thảy đều bị người khác nắm trong tay điều khiển, nhưng bởi vì người điều khiển hắn lại chính là người hắn một lòng muốn bảo hộ, cho nên mới cam tâm tình nguyện nằm gọn trong lưới.
Lại nghĩ đến, Ma Tâm cốc cũng là cừu nhân của mình, nếu có thể tự mình báo thù, thật ra cũng là một chuyện tốt, mạnh mẽ áp chế cảm giác khó chịu trong lòng, nói: “Cô Hồng xin vâng lời sư phụ phân phó.”
Lúc này Diệp Khinh Phong tiến đến:“Cô Hồng, hiện giờ cảnh giới Đàm Hoa kiếm pháp của ngươi cùng ta tương đương, lại có nội công vượt xa ta, nếu ngươi thay ta xuất chiến, trận này tất thắng không thể nghi ngờ. Chính là giả trang bộ dáng của ta thực ủy khuất ngươi.”
Thạch Cô Hồng đáp: “Chúng ta tướng mạo vốn có mấy phần tương tự, dịch dung thêm một chút là có thể, cũng không có gì khó.”
Diệp Khinh Phong nghe vậy cúi đầu nói:“Kỳ thật ý của ta là nếu trận chiến này ngươi thắng, vốn từ nay về sau ngươi có thể nổi danh thiên hạ, chính là hiện giờ bởi vì ngươi đóng giả ta, lại không có ai biết được nội tình, ta cảm thấy chỉ sợ đối ngươi như vậy thật không công bình.”
Thạch Cô Hồng vốn là ngẩn ra, lập tức hờ hững cười,“Chẳng lẽ sư huynh cho rằng ta là loại người hám chuộng hư danh như vậy sao?”
“Hảo!” Đông Phương Lãng nghe vậy tán thưởng một tiếng,“Nam nhi đại trượng phu cố nhiên muốn nổi danh thiên hạ, nhưng càng đáng phục chính là khí độ quân tử cam nguyện vì thiên hạ muôn dân mà hy sinh danh lợi. Vi sư có Cô Hồng ngươi làm đồ đệ, đời này cũng không cầu gì hơn.”
Lời nói dõng dạc chí tình như vậy, theo lý mà nói người nghe hẳn là nhiệt huyết sôi trào mới phải, chẳng hiểu sao Thạch Cô Hồng lại đột nhiên cảm thấy tức cười. Nghĩ đến nếu là Thạch Hàn Chi có ở đây lúc này, y nhất định sẽ chẳng thèm kiêng dè, không coi ai ra gì mà bảo:“Cái đám danh môn chính phái này, cho dù là trồng một cái cây cũng không quên hô hào giương biển vì võ lâm đại nghĩa, thiên hạ muôn dân.”
Diệp Khinh Phong thấy Thạch Cô Hồng khóe môi tràn ra ý cười, lại nghĩ hắn bởi vì được Đông Phương Lãng khen ngợi mà vui mừng. Cười vỗ vỗ Thạch Cô Hồng:“Ngươi xem ngươi mới nhập môn liền đem hào quang của sư huynh ta đây đoạt đi hết, ta cố gắng bảy tám năm lại chẳng bằng một tháng của ngươi.”
Đông Phương Lãng nghe vậy thoải mái cười to, Thạch Cô Hồng nhìn ý cười trong mắt Diệp Khinh Phong, trong lòng lại có chút trống trải. Dư quang nơi khóe mắt lại lơ đãng chạm đến bức họa Thiên Cơ đạo trưởng, ánh mắt thanh lãnh thấu suốt kia tựa hồ lẳng lặng dừng lại trên mặt mình, làm cho hắn không tự chủ được rùng mình một cái.
Lúc này lại nghe Đông Phương Lãng nói:“Cô Hồng ngươi đi về trước. Vi sư còn có chút việc muốn cùng Khinh nhi thương lượng.”
Thạch Cô Hồng chấn động, tiếng gọi “Khinh nhi” kia không hiểu sao lại chói tai khó tả, kìm lòng không đậu hướng Diệp Khinh Phong nhìn lại, thấy hắn cũng đang nhìn về phía mình. Bốn mắt chạm nhau, hai người vội vàng tránh đi, cùng cảm thấy được có chút chột dạ.
Rời đi thủy các giữa hồ hắn lập tức quay về Phù Vân Các, lúc bước vào cửa phòng Thạch Cô Hồng vẫn đang mải nghĩ đến bức họa Thiên Cơ đạo trưởng, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ. Chỉ thấy ngân quang loe lóe, trên khung giường đã cắm một thanh chủy thủ.
Thạch Cô Hồng rút ra chủy thủ, mở ra tờ giấy được ghim trên mũi dao. Mặt trên viết:“Tới Khô Diệp đàm gấp, ảnh tự.”
Thạch Cô Hồng ngẩn ra, chưa kịp suy nghĩ liền xuất môn theo phương hướng Khô Diệp đàm giữa sườn núi mà chạy đi. Chạy vội tới bờ đàm thì thấy dưới bóng cây một thân ảnh màu đen chợt lóe, Thạch Cô Hồng quét mắt xung quanh một vòng, liền nhẹ nhàng hô một tiếng:“U Ảnh!”
Thạch U Ảnh đeo mặt nạ màu bạc đang nấp sau đống nham thạch ló ra, ý bảo Thạch Cô Hồng đi đến phía sau tảng đá hắn đang ẩn thân,“Lần trước ngươi bị lệnh chủ bắt được, có chịu đau đớn gì không?”
“Không có, chẳng lẽ lần trước người phi đao truyền thư cho Diệp Khinh Phong chính là ngươi?”
Thạch U Ảnh gật đầu:“Bằng không còn có thể là ai? Hàn Chi đột nhiên mất tích, lệnh chủ nổi trận lôi đình, mọi người trong tổ chức đều bị phái đi tìm kiếm, lại không tìm ra chút manh mối. Ta hoài nghi là Đường Kinh hoặc là Từ Tình, có lẽ là lần trước Hàn Chi đi biện kinh điều tra thân thế Vãn Tình đã bị Bách Hiểu Châu để mắt đến, nếu là như thế Hàn Chi chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
Thạch Cô Hồng nghe vậy trong lòng trầm xuống, do dự một hồi mới nói:“Đường Môn cùng Bách Hiểu Châu dù sao cũng thuộc chính phái, sao có thể vô duyên vô cớ giết người?”
Thạch U Ảnh bực bội nói:“Danh môn chính phái là cái thá gì? Một đám ngụy quân tử vì tư lợi tàn sát lẫn nhau mà thôi! Ngươi cũng biết là ai tiêu diệt Hữu Nguyệt sơn trang? Là người của Đường môn! Ta từng kiểm tra giếng nước của Hữu Nguyệt sơn trang, phát hiện bên trong có Đường Môn kịch độc. Chẳng trách cả sơn trang mấy chục người trong vòng một đêm đều tử vong, không ai chạy được ra khỏi đám cháy.”
Thấy Thạch Cô Hồng vẻ mặt kinh ngạc mà mê mang, Thạch U Ảnh lại nói tiếp:“Ngươi thực sự thích Diệp Khinh Phong?”
Thạch Cô Hồng ho khan một tiếng, trầm mặc không nói. Thạch U Ảnh chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, có chút sầu não nói:“Nhiều khi tình yêu bất quá cũng chỉ là công cụ khống chế người khác mà thôi, ngươi sao vẫn không chịu hiểu ra? Chung quy sẽ có một ngày ngươi phải hối hận vì lựa chọn hôm nay”.
“Ta quyết không hối hận!” Thạch Cô Hồng buột miệng nói ra,“Năm đó ta không thể bảo vệ được Lãnh Châu. Hiện giờ Diệp Khinh Phong gặp khó khăn, bất kể như thế nào ta đều phải trợ giúp hắn.”
Thạch U Ảnh một phát túm cổ áo hắn, giọng căm hận nói:“Ngươi sao cứ như vậy chấp mê bất ngộ!*(cố chấp một cách mê muội, đã lầm lạc mà không biết, lại cố chấp, không thể giác ngộ) Diệp Khinh Phong không phải là Thạch Lãnh Châu, cho dù hai người bộ dạng giống nhau như đúc, cũng vẫn là hai người hoàn toàn khác nhau. Ngươi cho là đối tốt với Diệp Khinh Phong thì có thể bù lại tiếc nuối năm đó không thể cứu được Lãnh Châu hay sao? Ngươi nhìn lại cho rõ bốn năm nay ai vẫn ở bên cạnh chiếu cố ngươi? Là Hàn Chi! Hiện giờ Hàn Chi sinh tử chưa biết, ngươi lại không chút nào lo lắng cho y? Chẳng lẽ ngươi một lòng mong y sớm chết đi?”
“Nói bậy!” Thạch Cô Hồng kiệt lực biện hộ:“Ta cũng biết năm đó y bị bức bách, bất đắc dĩ mới giết Lãnh Châu, mặc dù lúc đó oán hận y, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết y báo thù cho Lãnh Châu. Mấy năm nay tuy ta thường xuyên cùng y động thủ, nhưng chưa từng thực sự thương tổn y.”
Thạch U Ảnh cười lạnh một tiếng: “Ngươi dám nói mình chưa bao giờ có ý niệm trả thù Hàn Chi trong đầu? quả thực là nói láo! Chính là có lẽ ngay cả chính ngươi cũng không biết thôi. Nếu không đáp ứng Hàn Chi giữ bí mật, ta đã sớm giết chết cái thứ vong ân bội nghĩa nhà ngươi!”
Thạch Cô Hồng đang muốn biện giải, lúc này trong rừng lại đột nhiên truyền ra một tiếng nhánh cây gẫy.“Ai?” Hai người cùng lớn tiếng quát, lại cùng nhau hướng chỗ phát ra tiếng động nhảy tới. Mơ hồ thấy trong bóng đêm hai thân ảnh lẩn lút giữa đám cây cối, liền vội vàng đề khí đuổi theo.
Truy đuổi một hồi, phía trước xuất hiện một đoạn nhai, hai người kia thấy không còn đường để trốn, liền cùng nhau xoay người lại rút ra bảo kiếm, đều là một thân y phục dạ hành, bịt khăn đen che mặt.
Thạch Cô Hồng đang muốn hỏi thân phận hai người, bọn họ đã rút kiếm đâm lại đây, bốn người lập tức lao vào chém giết. Thạch Cô Hồng cùng với một tên hắc y nhân giao thủ qua mấy chiêu thì không khỏi âm thầm kinh hãi, người nọ kiếm pháp chiêu thức xảo trá cổ quái, khí thế hung mạnh, rất khó ứng phó, mà hắn lại mơ hồ cảm thấy được chiêu thức này có chút quen thuộc.
Bên kia Thạch U Ảnh đột nhiên kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất, hắc y nhân đánh với hắn vung trường kiếm, thẳng hướng ngực Thạch U Ảnh đâm tới. Thạch Cô Hồng thấy thế kinh hãi, xoay người muốn đi qua cứu viện, đột nhiên nghe thấy tiếng vang xé gió đằng sau, Thạch Cô Hồng chỉ kịp nghiêng người né thoát công kích của tên hắc y nhân cùng hắn đánh nhau. Tuy chỉ trong chớp mắt nhưng đã không còn kịp đi qua cứu viện Thạch U Ảnh, chỉ thấy huyết hoa tung ra, thanh trường kiếm đã đâm vào ngực Thạch U Ảnh.
Thạch U Ảnh kêu thảm, ra sức lăn một vòng, thân hình liền lăn tới vách đá. Hắc y nhân nọ vội vàng phi thân lên, muốn rút ra trường kiếm của mình, lúc đưa tay ra lại phát hiện sau lưng có luồng kiếm khí đánh úp lại, đang muốn né tránh, trên đùi đột nhiên bị U Ảnh kéo mạnh, ngay lúc ấy vách đá nứt vỡ, kêu lên hai tiếng thảm thiết, hai bóng đen cùng nhau rơi xuống.
Thạch Cô Hồng cùng với tên hắc y nhân còn lại đều kinh hãi thét một tiếng, đồng thời lui về phía sau vài bước, rồi lại tiến đến, nghiêng người thăm dò nơi Thạch U Ảnh cùng người nọ rơi xuống vực. Trên vách đá gió núi phơ phất, bóng cây lắc lư, bốn phía thảo trùng kêu vang, thanh u vắng lặng, làm sao còn có thể tìm thấy bóng dáng hai người kia?
Lúc này hắc y nhân cùng Thạch Cô Hồng đánh nhau kia đột nhiên thả người nhảy xuống, thân hình lao xuống tới mấy trượng ở ngoài vách đá, phi thân lên xuống vài lần liền không thấy bóng người.
Thạch Cô Hồng thấy thế ngây người một chút, nhưng cũng không có hứng thú truy tung. Hắn ở chung quanh tìm đường, muốn lần xuống huyền nhai để tìm Thạch U Ảnh, tìm sau khoảng một canh giờ đều vô ích, đành bỏ cuộc. Nơi này vách đá dựng đứng, ba mặt còn lại đều là đá tảng hiểm trở, căn bản không có khả năng tìm được đường đi xuống.
Lại ở vách đá nhìn xung quanh một hồi, thấy dưới vực tối đen một mảnh, tĩnh lặng không tiếng động, trong lòng không khỏi buồn thương. Hắn cùng với Thạch U Ảnh gặp thì ít ly tán lại nhiều, mỗi lần cũng chỉ là vội vàng chạm mặt một hồi, nhưng dù sao cũng là sư huynh đệ nhiều năm. Thấy hắn ta đột nhiên chết đi, trong lòng cũng là chua xót không thôi. Nghĩ đến giữa nhân thế hiểm ác này, vô ý một chút liền đã đánh mất tánh mạng, yêu hận tình sầu khắc cốt ghi tâm sau đó cũng lập tức theo nước chảy trôi xuôi, chấp nhất của bản thân đến tột cùng liệu có đáng hay không?
Một trận gió lạnh thổi tới, hắn co rúm lại một chút, đột nhiên nghĩ đến mình rời đi đã lâu lắm, liền vội vàng hướng về Thiên Cơ viên chạylại.
Đợi thân ảnh Thạch Cô Hồng biến mất trong màn đêm, một bóng đen từ nơi tăm tối đi ra, xem trang phục lại đúng tên mới cùng Thạch Cô Hồng đánh nhau. Người nọ đi đến sát vách núi nơi Thạch U Ảnh cùng với đồng bạn của hắn rơi xuống, dò xét khắp lượt, thấy rõ là tuyệt địa, oán hận dậm chân,“Sao lại phát sinh loại sự tình này? Cho dù chết cũng phải để lại món đồ kia đã!”
Lúc này chợt nghe thấy phía sau có người ho nhẹ một tiếng, bóng đen cả kinh, vội vàng rút ra bảo kiếm hộ thân. Quay đầu lại thấy người tới lúc này mới nhẹ nhàng thở ra,“Keng” một tiếng tra trường kiếm vào vỏ, nhào qua ôm lấy người nọ, đẩy mạnh đối phương ngã,“Người không làm gì lại muốn làm quỷ dọa ta a — làm ta sợ muốn chết.”
Người nọ ha ha cười, đưa tay vỗ về lưng hắc y nhân,“Tình nhi, vừa rồi sao lại ai oán thở dài?”
Hắc y nhân vội vàng từ trên người hắn đứng lên, một phen đem hắn túm đến sát vách núi,“Hắn ngã xuống rồi! Còn nửa khối ngọc bội ở trên người hắn, vậy phải làm sao bây giờ?”
Người nọ nhìn nhìn cảnh vật chung quanh,“Không sao, ngọc bội kia tính chất đặc biệt, cho dù từ nơi rất cao rơi xuống đất cũng sẽ không vỡ. Hơn nữa cho dù thi thể hắn thối rữa, ngọc bội kia cũng sẽ không suy suyển, chúng ta có thể chậm rãi tìm đường đi xuống, sớm muộn gì cũng có thể lấy lại nửa khối ngọc bội kia. Hiện giờ hắn đã chết, chúng ta ngược lại bớt được một cái họa sát thân, ngươi nên cao hứng mới phải.”
Hắc y nhân nghe vậy trong lòng dịu xuống, lúc này đột nhiên nhớ tới cái gì,“Ngươi đáp ứng tìm được kho báu rồi sẽ theo giúp ta đi hải ngoại, ngươi sẽ không đổi ý đi? Ta tại triều chính đã chịu đựng đủ lắm, tất cả mọi người đều bảo ta là dư nghiệt, hận không thể sớm giết ta.”
Nam tử kia đưa tay ôm vai hắc y nhân,“Ta biết ngươi phải chịu khổ nhiều rồi, lần đầu tiên gặp ngươi đã biết, ta lại có thể lừa ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi còn chưa minh bạch chân tình ta dành cho ngươi?”
“Bớt lừa gạt ta, đừng khinh ta là kẻ ngốc.” Hắc y nhân trong lỗ mũi “Hừ” lạnh một tiếng,“Ngươi nếu dám gạt ta ta cũng thật muốn xem! Chẳng qua đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ chiếm được kho báu kia!”
Nam tử ngẩn ra, lúc sau cười lên ha hả,“Ngươi cảm thấy được ta sẽ làm ra việc ngu ngốc vậy sao?”
Hắc y nhân ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên cũng cười lên, đến gần quàng tay ôm lấy cổ hắn,“Sẽ không, ta biết ngươi sẽ không……” Liền kiễng mũi chân dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.
Edit: Tiểu Lộc Lộc & Cô Nương Lẳng
____________
Câu mở đầu trích từ bài thơ: Vịnh hoài cổ tích kỳ III (Vịnh Chiêu Quân) _ Đỗ Phủ
Quần sơn vạn hác phó Kinh môn,
Sinh trưởng Minh Phi thượng hữu thôn.
Nhất khứ thử đài liên sóc mạc,
Độc lưu thanh trủng hướng hoàng hôn.
Hoạ đồ tỉnh thức xuân phong diện,
Hoàn bội không qui nguyệt dạ hồn.
Thiên tải tỳ bà tác Hồ ngữ,
Phân minh oán hận khúc trung luân.
Dịch Nghĩa
Vượt qua nhiều núi non, muôn dòng suối, đi đến núi Kinh Môn. Tại đây vẫn còn có xóm làng, là chỗ Minh Phi sinh trưởng khi xưa. Khi nàng ra đi, cung Tử Ðài nối liền với sa mạc miền Bắc. Bây giờ chỉ còn lại mả xanh dưới bóng hoàng hôn.
Xem bức họa, vua Hán phảng phất nhận biết khuôn mặt nàng trong gió xuân. Nhưng chỉ còn hồn nàng với hoàn bội trở về dưới trăng. Ngàn năm sau còn truyền lại khúc đàn tỳ bà làm theo âm điệu Hồ ; trong khúc ca, bày tỏ rõ ràng niềm oán hận.
Dịch Thơ
Vịnh hoài cổ tích kỳ III
(Vịnh Chiêu Quân)
Nghìn non vạn suối ở Kim môn
Thôn cũ Minh phi dấu vẫn còn
Gác tía giã từ lên Bắc mạc
Mồ xanh lưu lại dưới hoàng hôn
Họa đồ chẳng vẽ xuân kiều diễm
Vàng ngọc đành trao giấc mộng hồn
Muôn thuở tỳ bà lưu điệu rợ
Khúc đàn ai oán mạch sầu tuôn!
Bản dịch: Chi Điền
Vượt non, qua suối, đến Kinh Môn
Xóm cũ Minh Phi nay vẫn còn
Cung Hán một đi liền cõi Bắc
Mả xanh trơ lại dưới hoàng hôn
Bức tranh thoảng gió xuân tô mặt
Hoàn bội về đây nguyệt rọi hồn
Muôn thuở tỳ bà vang giọng mọi
Ðiệu hồ còn mãi hận trào tuôn
Bản dịch Trần Trọng San
Vượt ngàn hang núi tới Kinh Môn
Quê cũ Minh phi xóm vẫn còn
Gác tía một đi vùi đại mạc
Mộ xanh trơ đó ngóng hoàng hôn
Hoạ đồ gió lạnh mơn man má
Vòng ngọc trăng khuya phảng phất hồn
Vạn thuở tỳ bà ngân giọng Bắc
Điệu đàn vang mãi những oan hờn
Bích nhãn hồ ly
Nghìn non vạn suối tới Kinh môn,
Quê quán Minh Phi vẫn hãy còn.
Đài tía bước ra nơi sóc mạc,
Nấm xanh gửi lại bóng hoàng hôn.
Vẻ xuân, tranh cổ phôi pha nét,
Gót ngọc, đêm trăng phảng phất hồn.
Đàn phổ tiếng Hồ muôn thuở đó,
Khúc tỳ ai oán mạch sầu tuôn.
Bản dịch: Khuyết danh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất