Chương 33: Biệt hữu thương tâm sự khởi tri
Đã là cuối thu, lá cây trên hải đảo Ma Tâm Cốc đã rụng xuống hơn phân nửa. Không ít lá khô bị gió thổi đến bãi biển, bị thủy triều lên ngâm thành màu đen, khiến cho không khí ẩm ướt nơi này phảng phất vị ẩm mục.
Đông Phương Lãng nhảy xuống khỏi thuyền nhỏ, bước lên trên đảo. Hắn đỡ bọc dài sau lưng, vừa gắt gao nhíu mi vừa nhắm hướng đông nhìn lại, trên khuôn mặt anh tuấn phủ đầy sát khí. Tuy biết lúc này địch ám ta minh, tình thế đối với hắn cực kì bất lợi, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác. Thoáng do dự một lát, liền hướng phía kho tàng được giấu trong sơn khẩu đi nhanh.
Buổi trưa khi vừa tiến gần tới miệng núi lửa kia, xa xa thấy một người đứng dưới đại thụ tại vách núi, khuôn mặt bị cành lá che khuất, có chút thấy không rõ. Cây đại thụ kia tà tà kéo dài ra ngoài, hơn phân nửa cành cây khô đều lơ lửng sinh trưởng ở trên vách núi đen. Trên tàng cây thưa thớt, lá cây khô vàng, mỗi khi gió thổi qua, lại khiến cành cây lung lay như sắp đổ.
Đông Phương Lãng đang muốn tiến lên vài bước, người nọ đột nhiên quát: “Đứng lại!” Khi nói chuyện đi ra chỗ bóng râm, chính là Đường Kinh mất tích đã lâu.
Đông Phương Lãng dừng cước bộ, giận dữ quát: “Ngươi đem sư phụ ta giấu ở chỗ nào rồi?”
Đường Kinh cười ha ha vài tiếng, tay ở thân cây bên cạnh kéo một cái, cành đại thụ khô bị kéo lên, lộ ra một cái quan tài thủy tinh trong suốt đang nhè nhẹ đung đưa trên sườn dốc dựng đứng, được một sợi dây thừng mảnh khảnh treo lơ lửng vào trên thân mọc chìa ra của đại thụ, dây thừng kia ở giữa không trung run bần bật, “kẽo kẹt” rung động, tựa như đã chịu không nổi, ngay tức khắc muốn chặt đứt gánh nặng.
Đông Phương Lãng thấy trong quan tài có một nam tử đầu bạc đang say ngủ, tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, theo bản năng muốn tiến lên mấy bước.
“Đứng lại!” Đường Kinh la lớn một tiếng, “Ngươi nếu dám tiến thêm một bước nữa, ta lập tức đem dây thừng này chém đứt, cho mỹ nhân sư phụ của ngươi rơi xuống tan xương nát thịt.” Khi nói chuyện cầm trong tay thanh kiếm khua hướng dây thừng kia.
Đông Phương Lãng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng dừng cước bộ lớn tiếng quát: “Ngươi đừng làm càn! Ngươi muốn gì ta đều đáp ứng ngươi!”
Đường Kinh đắc ý cười một tiếng, “Ta muốn gì ngươi không phải rất rõ sao? Ta đếm đến ba, trong vòng ba tiếng đó ngươi đem cầm cùng ngọc bội ném lại đây, nếu không ……….” Hắn nhìn chằm chằm tuyệt mĩ nam tử đang ngủ say trong quan tài thủy tinh cười tà nói: “Sư phụ của ngươi sẽ trở thành đống thịt nát. Một………Hai……….”
Đông Phương Lãng vội kêu lên: “Đừng! Ta nhất định cho ngươi!” Giơ tay lên, nửa khối ngọc bội xanh biếc liền hướng Đường Kinh bay đến. Đường Kinh nghiêng một bên thân, đưa tay tiếp được, đem ngọc bội bỏ vào trong ngực, sau lại nói tiếp: “Ba………..” Trường kiếm lại gần dây thừng kia một ít.
“Đừng!” Đông Phương Lãng vội vàng cởi xuống cái bọc dài sau lưng, hướng Đường Kinh ném mạnh đến. Đường Kinh thân hình chợt lóe, một tay tiếp được, trường kiếm trong tay trái từ đầu đến cuối chưa từng rời sợi dây nhỏ treo quan tài thủy tinh.
Đông Phương Lãng gấp giọng hô: “Đồ vật gì cũng đều đã đưa cho ngươi, mau trả sư phụ cho ta!”
“Gấp cái gì?” Đường Kinh âm hiểm cười một tiếng, mở cái bọc ra kiểm tra một chút, nhìn thấy đúng là cây đàn cổ, đắc ý nhịn không được cười to vài tiếng, “Không thể tưởng được ngươi thế mà lại đem thi thể này so với kho báu còn quan trọng hơn, nếu không phải lần trước tránh ở chỗ tối nghe thấy yêu phụ Ma Tâm Cốc cùng ngươi đối thoại, ta thật không thể biết sư phụ chính là tử huyệt của ngươi.”
Đông Phương Lãng gắng gượng tự chấn định tinh thần mình một chút, tức giận nói: “Ngươi muốn gì ta đều đã cho, ngươi mau trả sư phụ lại cho ta.”
Đường Kinh hắc hắc cười một tiếng, “Có thể, bất quá ngươi phải thành thật trả lời ta hai vấn đề. Một, ngươi làm sao biết được chuyện Ma Tâm Cốc này có kho báu? Hai, nửa khối ngọc bội kia ngươi từ đâu có được?”
Đông Phương Lãng chần chờ một chút, “Kho tàng kia là nghe sư phụ nói, sư phụ trong người mang theo hàn độc di truyền từ gia tộc, người từng nói dược liệu duy nhất có thể trị được bệnh chính là viên Hồi Thiên Đan trong kho báu ở Ma Tâm Cốc kia.”
“Nga? Không thể ngờ được mười tám năm trước sư phụ ngươi đã biết bí mật này.” Đường Kinh hướng người trong quan tài nhìn thoáng qua, “Chẳng lẽ ngươi hy vọng có được kho tàng này, kì thật chỉ vì Hồi Thiên Đan?”
Đông Phương Lãng nhìn nam tử trong quan tài thủy tinh, ánh mắt vốn sắc bén dần dần trở nên ôn nhu, “Ta cần tiền tài làm gì? Ta chỉ muốn sư phụ có thể tỉnh lại.”
Đường Kinh cười châm biếm: “Nhìn không ra ngươi cư nhiên là một kẻ si tình. Thế còn vấn đề thứ hai? Nửa khối ngọc bội kia của ngươi là từ đâu tới?”
Đông Phương Lãng đang muốn trả lời, lúc này đột nhiên nghe thấy “viu” một tiếng vang nhỏ. Hắn theo bản năng hướng âm thanh nhìn lại, thấy bên trái vách vúi một trận hàn mang (mũi nhọn lạnh lẽo) đang hướng dây thừng treo quan tài thủy tinh bay vút tới.
Đông Phương Lãng trong lòng hoảng hốt, dốc hết toàn lực hướng vách đá chạy như điên qua, muốn bắt lấy hàn mang kia. Nhưng hắn lại cách một khoảng khá xa, hàn mang kia lại lao tới với tốc độ cực nhanh, thân hình còn chưa tới vách đá, dây thừng kia đã bị cắt đứt, mắt thấy quan tài thủy tinh thằng tắp rơi xuống phía dưới.
“Sư phụ!……..” Đông Phương Lãng tê tâm liệt phế hét to một tiếng thả người xuống, theo sát quan tài cùng nhau nhảy xuống.
Đường Kinh kinh ngạc nhìn Đông Phương Lãng rơi xuống vách núi, nhất thời chưa thể chấp nhận biến cố ngoài ý muốn này. Lúc này từ chỗ hàn mang bay ra lóe lên một bóng người mặc thanh y, lại một người đi tới vách đá, chính là Từ Tình. Gương mặt hắn tái nhợt, nghiêm mặt nhìn vách núi sâu không thấy đáy, trên khuôn mặt xinh đẹp đan xen phẫn nộ, điên cuồng, ghen tị, thương tâm, tuyệt vọng đủ các cung bậc cảm xúc.
Từ Tình siết chặt nắm tay, miệng lẩm bẩm nói: “Gạt ta, lại một người nữa gạt ta —- nguyên lai chính là muốn có thiên đan cứu sư phụ ngươi.” Đột nhiên đề cao thanh âm kêu lên: “Thiên hạ không có người nào tốt! Đã chết, tốt, chết cũng xứng đáng! Ta chém chết ngươi!” Đột nhiên rút bảo kiếm ra giống như phát điên mà chém vào các khóm cây cỏ dại bên vách đá, trong lúc rối loạn nhất thời cây cỏ bị hủy hoại xung quanh bắn tung tóe, trên mặt đất lập tức xuất hiện một mảnh hỗn độn.
Đường Kinh lạnh giọng quát: “Loại người đê tiện chỉ biết câu dẫn nam nhân như ngươi ở đây phát điên cái gì?”
Thân hình Từ Tình run lên, dừng động tác, hắn cười lạnh một tiếng, “Đồ đê tiện? Hắc hắc…. Ngươi nói đúng lắm, ta vốn đê tiện.”
Đường Kinh nghe vậy lập tức giận không thể kìm được, “Ngươi lúc trước nhận giặc làm cha thôi cũng bỏ qua, hiện giờ cư nhiên không để ý đến nghiệp lớn phục quốc, lại cùng Đông Phương Lãng thông gian —– ngươi còn đáng là con cháu của Mạnh gia sao?”
Từ Tình đầu tiên là ngẩn ra, lúc sau đột nhiên cuồng tiếu, mãi đến khi cười ra nước mắt, “Ngươi hãy để tay lên ngực tự hỏi, ngươi trong lòng thực sự xem ta như con cháu của Mạnh gia? là thân đệ đệ của ngươi? Ngươi nói ta nhận giặc làm cha, cũng biết là hơn mười năm nay tình cảnh ta như thế nào! Mặt ngoài vinh hoa phú quý, kỳ thật ai cũng đều có thể vũ nhục ta, nói nương ta là cái loại hồ ly chuyên mê hoặc nam nhân, mà ta cũng cùng một loại đê tiện như vậy!” Tay hắn chỉ vào kho tàng hét lên: “Cái gì phục quốc? Quả thực vớ vẩn! Vớ vẩn! Chúng ta đoạt được kho tàng này, sống cuộc sống yên ổn, an nhàn không được sao?”
“Câm mồm!” Đường Kinh giận tím mặt, “Quốc sầu gia hận há có thể xóa bỏ? Ngươi đã quên mười ba năm trước trong cung trên mặt đất khắp nơi đều là thi thể? Ngươi đã quên Tống quân ở trong kinh thành đốt sát gian dâm? Ngươi đã quên phụ vương chết thảm ở Biện Kinh?”
“Ta không nhớ rõ! Ta cái gì cũng không nhớ rõ! Khi đó ta mới bốn tuổi, có thể biết cái gì? Ta chỉ nhớ rõ mười ba năm nay người khác vũ nhục ta như thế nào! Ta chịu đủ rồi!” Từ Tình con ngươi đỏ ngầu, khàn giọng gào thét, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Đường Kinh tức giận đến trên mặt đầy gân xanh, một phen rút trường kiếm, “Hôm nay ta sẽ thay phụ vương thanh trừng nghiệt tử nhà ngươi!” Lời còn chưa dứt kiếm đã hướng về phía Từ Tình.
Từ Tình vội vàng xuất chiêu phòng thủ, ngầm vận lực lại đột nhiên phát giác khí ở huyệt đan điền tựa hồ không thông, chỉ có thể xuất ra ba bốn thành công lực. Hắn chấn động, vội vàng lui về phía sau, lại bị Đường Kinh từng bước dồn ép, giữa lúc giằng co bị Đường Kinh một đường bức đến vách đá.
Cùng lúc đó trên vách đá có một nam tử đang bám lấy nham thạch leo lên trên, ở bên phải trên đỉnh đầu y cách đó không xa có một cái lưới dài thật lớn móc từ vách đá đến trên thân một gốc cây tùng, người ở trong lưới rõ ràng là Thiên Cơ đạo trưởng trong quan tài thủy tinh cùng với kẻ vừa nhảy xuống vách núi, Đông Phương Lãng. Đông Phương Lãng hai mắt nhắm nghiền, mặt đầy tro bụi, trên trán máu tươi chảy ròng ròng, có lẽ là lúc rơi xuống lưới chịu lực va đập quá lớn, đầu bị đập mạnh vào quan tài, cho nên mới rơi vào hôn mê.
Nam tử đang leo trên nham thạch rất nhanh có thể với tới chỗ cái lưới, liền dừng lại thở hổn hển. Đang muốn tiếp tục thì đột nhiên nghe thấy trên vách đá ầm ầm “đùng” một tiếng nổ, hắn ngẩng đầu thì thấy một vật thể màu xanh cùng đá vụn, bụi đất rơi xuống dưới, thẳng tắp nhằm vào lưới.
Chỗ treo lưới kia là một cây tùng đại thụ vốn cũng không chắc chắn, chịu đựng hai người cùng một quan tài đã có nguy cơ bất trắc, lúc này đột nhiên có thêm một người rơi mạnh xuống dưới, làm sao có thể tiếp tục chống đỡ?” “Răng rắc” vài tiếng rồi cây đột nhiên bị bẻ gẫy, thân cây và những vật trong lưới cùng nhau quay cuồng rơi xuống.
Nam tử đang bám vào nham thạch kinh ngạc nhìn biến cố bất ngờ này, tim đập loạn phải một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nghĩ đến quan tài kia có thể bị đánh vỡ, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ nôn nóng. Hướng đáy vực ngưng thần xem xét, lại bị sương mù che khuất không nhìn được rõ ràng. Không còn cách nào khác y đành phải theo dốc đá leo xuống, thỉnh thoảng dừng lại lấy tay xoa xoa mắt cá chân, giữa lúc xoa bóp mơ hồ có thể thấy được ở mắt cá chân có một miệng vết thương rất đáng sợ, nhìn qua giống như một con rết màu đỏ bám trên da thịt trắng nõn.
Leo một hồi rốt cục cũng đến đáy vực, nhìn thấy quan tài thủy tinh kia hoàn hảo không chút sứt mẻ nằm trên lớp cỏ dày mềm mại, nam tử thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn nhìn lại vùng phụ cận quan tài cách đó không xa trong bụi cỏ cũng thấy Đông Phương Lãng cùng Từ Tình nằm im không nhúc nhích, liền đi qua kiểm tra hơi thở hai người.
Hai người đều chưa tắt thở, y liền điểm mấy chỗ đại huyệt, lại đem Đông Phương Lãng đang hôn mê kéo xuống một gốc cây đại thụ, dùng dây thừng trói chặt ông ta vào cây.
Y nhìn chằm chằm sắc mặt trắng xanh, hai mắt nhắm nghiền của Đông Phương Lãng rồi một hồi, đột nhiên mở miệng nói: “Không thể tưởng được dễ dàng như vậy liền có thể bắt được ngươi, khiến cho chúng ta khổ tâm nghĩ qua bao nhiêu kế sách căn bản giờ không cần dùng đến, nguyên lai nhiều năm qua ngươi đem chúng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay cuối cùng lại không thể chịu nổi một kích. Đông Phương Lãng, ngươi tội ác chồng chất, ngươi nói xem ta nên cho ngươi chết như thế nào mới đúng?”
Nói tới đây đưa ánh mắt về phía một gò đất mới đắp bên trái gốc đại thụ, trước đống đất dựng một khối đá thật dài, nhưng trên đá lại không có lấy một chữ. Nhìn gò đất nho nhỏ này, trong mắt y dần dần toát ra vẻ bi thương, giữa bi thương lại có chút trống rỗng cùng mờ mịt.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Đông Phương Lãng cúi đầu kêu vài tiếng, y chuyển mắt nhìn lại thấy Đông Phương Lãng hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, nguyên lai chỉ là những lời vô nghĩa trong lúc hôn mê. Cẩn thận nghe ngóng một hồi, hắn hô trong miệng chốc lát là “Sư phụ”, chốc lát lại là “Thanh Nhi”.
Nam tử trong mắt hiện lên vẻ oán hận, lấy chủy thủ nhằm hướng xương bả vai Đông Phương Lãng đâm một nhát, máu tươi lập tức phun ra. Đông Phương Lãng đang hôn mê bị đau kêu thảm thiết một tiếng, mê man mở mắt.
“Sư phụ!” Đông Phương Lãng ý thức vẫn còn đang mơ màng hét to một tiếng, vừa kinh hoàng, thất thố dùng ánh mắt tìm kiếm, thấy quan tài thủy tinh cách đó không xa lúc này mới thở ra một hơi.
Nam tử thấy hắn như thế, cười lạnh một tiếng rồi đem chủy thủ vẫn cắm ở vai Đông Phương Lãng dùng sức xoáy vào, Đông Phương Lãng “A” kêu thảm một tiếng, thần trí lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Vu Mang, ngươi………Ngươi làm cái gì vậy?” Đông Phương Lãng chịu đau hỏi, một giọt mồ hôi to như hạt đậu theo trán lăn xuống, cùng máu ở vết thương trên trán chảy ra hòa lẫn vào nhau, tạo thành từng đường máu màu đỏ chảy dài trên mặt hắn, nhìn có chút dữ tợn.
________
Tựa chương trích từ:
Lãm lô tử mông thị ngự cựu thi nhân tặng tảo văn nguyên cửu vịnh quân thi
Bạch Cư Dị
Tích văn nguyên cửu vịnh quân thi, hận dữ lô quân tương thức trì。
Kim nhật phùng quân khai cựu quyển, quyển trung đa đạo tặng vi chi。
Tương khán lệ nhãn tình nan thuyết, biệt hữu thương tâm sự khởi tri?
Văn đạo hàm dương phần thượng thụ, dĩ trừu tam trượng bạch dương chi!
Đông Phương Lãng nhảy xuống khỏi thuyền nhỏ, bước lên trên đảo. Hắn đỡ bọc dài sau lưng, vừa gắt gao nhíu mi vừa nhắm hướng đông nhìn lại, trên khuôn mặt anh tuấn phủ đầy sát khí. Tuy biết lúc này địch ám ta minh, tình thế đối với hắn cực kì bất lợi, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác. Thoáng do dự một lát, liền hướng phía kho tàng được giấu trong sơn khẩu đi nhanh.
Buổi trưa khi vừa tiến gần tới miệng núi lửa kia, xa xa thấy một người đứng dưới đại thụ tại vách núi, khuôn mặt bị cành lá che khuất, có chút thấy không rõ. Cây đại thụ kia tà tà kéo dài ra ngoài, hơn phân nửa cành cây khô đều lơ lửng sinh trưởng ở trên vách núi đen. Trên tàng cây thưa thớt, lá cây khô vàng, mỗi khi gió thổi qua, lại khiến cành cây lung lay như sắp đổ.
Đông Phương Lãng đang muốn tiến lên vài bước, người nọ đột nhiên quát: “Đứng lại!” Khi nói chuyện đi ra chỗ bóng râm, chính là Đường Kinh mất tích đã lâu.
Đông Phương Lãng dừng cước bộ, giận dữ quát: “Ngươi đem sư phụ ta giấu ở chỗ nào rồi?”
Đường Kinh cười ha ha vài tiếng, tay ở thân cây bên cạnh kéo một cái, cành đại thụ khô bị kéo lên, lộ ra một cái quan tài thủy tinh trong suốt đang nhè nhẹ đung đưa trên sườn dốc dựng đứng, được một sợi dây thừng mảnh khảnh treo lơ lửng vào trên thân mọc chìa ra của đại thụ, dây thừng kia ở giữa không trung run bần bật, “kẽo kẹt” rung động, tựa như đã chịu không nổi, ngay tức khắc muốn chặt đứt gánh nặng.
Đông Phương Lãng thấy trong quan tài có một nam tử đầu bạc đang say ngủ, tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, theo bản năng muốn tiến lên mấy bước.
“Đứng lại!” Đường Kinh la lớn một tiếng, “Ngươi nếu dám tiến thêm một bước nữa, ta lập tức đem dây thừng này chém đứt, cho mỹ nhân sư phụ của ngươi rơi xuống tan xương nát thịt.” Khi nói chuyện cầm trong tay thanh kiếm khua hướng dây thừng kia.
Đông Phương Lãng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng dừng cước bộ lớn tiếng quát: “Ngươi đừng làm càn! Ngươi muốn gì ta đều đáp ứng ngươi!”
Đường Kinh đắc ý cười một tiếng, “Ta muốn gì ngươi không phải rất rõ sao? Ta đếm đến ba, trong vòng ba tiếng đó ngươi đem cầm cùng ngọc bội ném lại đây, nếu không ……….” Hắn nhìn chằm chằm tuyệt mĩ nam tử đang ngủ say trong quan tài thủy tinh cười tà nói: “Sư phụ của ngươi sẽ trở thành đống thịt nát. Một………Hai……….”
Đông Phương Lãng vội kêu lên: “Đừng! Ta nhất định cho ngươi!” Giơ tay lên, nửa khối ngọc bội xanh biếc liền hướng Đường Kinh bay đến. Đường Kinh nghiêng một bên thân, đưa tay tiếp được, đem ngọc bội bỏ vào trong ngực, sau lại nói tiếp: “Ba………..” Trường kiếm lại gần dây thừng kia một ít.
“Đừng!” Đông Phương Lãng vội vàng cởi xuống cái bọc dài sau lưng, hướng Đường Kinh ném mạnh đến. Đường Kinh thân hình chợt lóe, một tay tiếp được, trường kiếm trong tay trái từ đầu đến cuối chưa từng rời sợi dây nhỏ treo quan tài thủy tinh.
Đông Phương Lãng gấp giọng hô: “Đồ vật gì cũng đều đã đưa cho ngươi, mau trả sư phụ cho ta!”
“Gấp cái gì?” Đường Kinh âm hiểm cười một tiếng, mở cái bọc ra kiểm tra một chút, nhìn thấy đúng là cây đàn cổ, đắc ý nhịn không được cười to vài tiếng, “Không thể tưởng được ngươi thế mà lại đem thi thể này so với kho báu còn quan trọng hơn, nếu không phải lần trước tránh ở chỗ tối nghe thấy yêu phụ Ma Tâm Cốc cùng ngươi đối thoại, ta thật không thể biết sư phụ chính là tử huyệt của ngươi.”
Đông Phương Lãng gắng gượng tự chấn định tinh thần mình một chút, tức giận nói: “Ngươi muốn gì ta đều đã cho, ngươi mau trả sư phụ lại cho ta.”
Đường Kinh hắc hắc cười một tiếng, “Có thể, bất quá ngươi phải thành thật trả lời ta hai vấn đề. Một, ngươi làm sao biết được chuyện Ma Tâm Cốc này có kho báu? Hai, nửa khối ngọc bội kia ngươi từ đâu có được?”
Đông Phương Lãng chần chờ một chút, “Kho tàng kia là nghe sư phụ nói, sư phụ trong người mang theo hàn độc di truyền từ gia tộc, người từng nói dược liệu duy nhất có thể trị được bệnh chính là viên Hồi Thiên Đan trong kho báu ở Ma Tâm Cốc kia.”
“Nga? Không thể ngờ được mười tám năm trước sư phụ ngươi đã biết bí mật này.” Đường Kinh hướng người trong quan tài nhìn thoáng qua, “Chẳng lẽ ngươi hy vọng có được kho tàng này, kì thật chỉ vì Hồi Thiên Đan?”
Đông Phương Lãng nhìn nam tử trong quan tài thủy tinh, ánh mắt vốn sắc bén dần dần trở nên ôn nhu, “Ta cần tiền tài làm gì? Ta chỉ muốn sư phụ có thể tỉnh lại.”
Đường Kinh cười châm biếm: “Nhìn không ra ngươi cư nhiên là một kẻ si tình. Thế còn vấn đề thứ hai? Nửa khối ngọc bội kia của ngươi là từ đâu tới?”
Đông Phương Lãng đang muốn trả lời, lúc này đột nhiên nghe thấy “viu” một tiếng vang nhỏ. Hắn theo bản năng hướng âm thanh nhìn lại, thấy bên trái vách vúi một trận hàn mang (mũi nhọn lạnh lẽo) đang hướng dây thừng treo quan tài thủy tinh bay vút tới.
Đông Phương Lãng trong lòng hoảng hốt, dốc hết toàn lực hướng vách đá chạy như điên qua, muốn bắt lấy hàn mang kia. Nhưng hắn lại cách một khoảng khá xa, hàn mang kia lại lao tới với tốc độ cực nhanh, thân hình còn chưa tới vách đá, dây thừng kia đã bị cắt đứt, mắt thấy quan tài thủy tinh thằng tắp rơi xuống phía dưới.
“Sư phụ!……..” Đông Phương Lãng tê tâm liệt phế hét to một tiếng thả người xuống, theo sát quan tài cùng nhau nhảy xuống.
Đường Kinh kinh ngạc nhìn Đông Phương Lãng rơi xuống vách núi, nhất thời chưa thể chấp nhận biến cố ngoài ý muốn này. Lúc này từ chỗ hàn mang bay ra lóe lên một bóng người mặc thanh y, lại một người đi tới vách đá, chính là Từ Tình. Gương mặt hắn tái nhợt, nghiêm mặt nhìn vách núi sâu không thấy đáy, trên khuôn mặt xinh đẹp đan xen phẫn nộ, điên cuồng, ghen tị, thương tâm, tuyệt vọng đủ các cung bậc cảm xúc.
Từ Tình siết chặt nắm tay, miệng lẩm bẩm nói: “Gạt ta, lại một người nữa gạt ta —- nguyên lai chính là muốn có thiên đan cứu sư phụ ngươi.” Đột nhiên đề cao thanh âm kêu lên: “Thiên hạ không có người nào tốt! Đã chết, tốt, chết cũng xứng đáng! Ta chém chết ngươi!” Đột nhiên rút bảo kiếm ra giống như phát điên mà chém vào các khóm cây cỏ dại bên vách đá, trong lúc rối loạn nhất thời cây cỏ bị hủy hoại xung quanh bắn tung tóe, trên mặt đất lập tức xuất hiện một mảnh hỗn độn.
Đường Kinh lạnh giọng quát: “Loại người đê tiện chỉ biết câu dẫn nam nhân như ngươi ở đây phát điên cái gì?”
Thân hình Từ Tình run lên, dừng động tác, hắn cười lạnh một tiếng, “Đồ đê tiện? Hắc hắc…. Ngươi nói đúng lắm, ta vốn đê tiện.”
Đường Kinh nghe vậy lập tức giận không thể kìm được, “Ngươi lúc trước nhận giặc làm cha thôi cũng bỏ qua, hiện giờ cư nhiên không để ý đến nghiệp lớn phục quốc, lại cùng Đông Phương Lãng thông gian —– ngươi còn đáng là con cháu của Mạnh gia sao?”
Từ Tình đầu tiên là ngẩn ra, lúc sau đột nhiên cuồng tiếu, mãi đến khi cười ra nước mắt, “Ngươi hãy để tay lên ngực tự hỏi, ngươi trong lòng thực sự xem ta như con cháu của Mạnh gia? là thân đệ đệ của ngươi? Ngươi nói ta nhận giặc làm cha, cũng biết là hơn mười năm nay tình cảnh ta như thế nào! Mặt ngoài vinh hoa phú quý, kỳ thật ai cũng đều có thể vũ nhục ta, nói nương ta là cái loại hồ ly chuyên mê hoặc nam nhân, mà ta cũng cùng một loại đê tiện như vậy!” Tay hắn chỉ vào kho tàng hét lên: “Cái gì phục quốc? Quả thực vớ vẩn! Vớ vẩn! Chúng ta đoạt được kho tàng này, sống cuộc sống yên ổn, an nhàn không được sao?”
“Câm mồm!” Đường Kinh giận tím mặt, “Quốc sầu gia hận há có thể xóa bỏ? Ngươi đã quên mười ba năm trước trong cung trên mặt đất khắp nơi đều là thi thể? Ngươi đã quên Tống quân ở trong kinh thành đốt sát gian dâm? Ngươi đã quên phụ vương chết thảm ở Biện Kinh?”
“Ta không nhớ rõ! Ta cái gì cũng không nhớ rõ! Khi đó ta mới bốn tuổi, có thể biết cái gì? Ta chỉ nhớ rõ mười ba năm nay người khác vũ nhục ta như thế nào! Ta chịu đủ rồi!” Từ Tình con ngươi đỏ ngầu, khàn giọng gào thét, trên mặt tràn đầy nước mắt.
Đường Kinh tức giận đến trên mặt đầy gân xanh, một phen rút trường kiếm, “Hôm nay ta sẽ thay phụ vương thanh trừng nghiệt tử nhà ngươi!” Lời còn chưa dứt kiếm đã hướng về phía Từ Tình.
Từ Tình vội vàng xuất chiêu phòng thủ, ngầm vận lực lại đột nhiên phát giác khí ở huyệt đan điền tựa hồ không thông, chỉ có thể xuất ra ba bốn thành công lực. Hắn chấn động, vội vàng lui về phía sau, lại bị Đường Kinh từng bước dồn ép, giữa lúc giằng co bị Đường Kinh một đường bức đến vách đá.
Cùng lúc đó trên vách đá có một nam tử đang bám lấy nham thạch leo lên trên, ở bên phải trên đỉnh đầu y cách đó không xa có một cái lưới dài thật lớn móc từ vách đá đến trên thân một gốc cây tùng, người ở trong lưới rõ ràng là Thiên Cơ đạo trưởng trong quan tài thủy tinh cùng với kẻ vừa nhảy xuống vách núi, Đông Phương Lãng. Đông Phương Lãng hai mắt nhắm nghiền, mặt đầy tro bụi, trên trán máu tươi chảy ròng ròng, có lẽ là lúc rơi xuống lưới chịu lực va đập quá lớn, đầu bị đập mạnh vào quan tài, cho nên mới rơi vào hôn mê.
Nam tử đang leo trên nham thạch rất nhanh có thể với tới chỗ cái lưới, liền dừng lại thở hổn hển. Đang muốn tiếp tục thì đột nhiên nghe thấy trên vách đá ầm ầm “đùng” một tiếng nổ, hắn ngẩng đầu thì thấy một vật thể màu xanh cùng đá vụn, bụi đất rơi xuống dưới, thẳng tắp nhằm vào lưới.
Chỗ treo lưới kia là một cây tùng đại thụ vốn cũng không chắc chắn, chịu đựng hai người cùng một quan tài đã có nguy cơ bất trắc, lúc này đột nhiên có thêm một người rơi mạnh xuống dưới, làm sao có thể tiếp tục chống đỡ?” “Răng rắc” vài tiếng rồi cây đột nhiên bị bẻ gẫy, thân cây và những vật trong lưới cùng nhau quay cuồng rơi xuống.
Nam tử đang bám vào nham thạch kinh ngạc nhìn biến cố bất ngờ này, tim đập loạn phải một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nghĩ đến quan tài kia có thể bị đánh vỡ, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ nôn nóng. Hướng đáy vực ngưng thần xem xét, lại bị sương mù che khuất không nhìn được rõ ràng. Không còn cách nào khác y đành phải theo dốc đá leo xuống, thỉnh thoảng dừng lại lấy tay xoa xoa mắt cá chân, giữa lúc xoa bóp mơ hồ có thể thấy được ở mắt cá chân có một miệng vết thương rất đáng sợ, nhìn qua giống như một con rết màu đỏ bám trên da thịt trắng nõn.
Leo một hồi rốt cục cũng đến đáy vực, nhìn thấy quan tài thủy tinh kia hoàn hảo không chút sứt mẻ nằm trên lớp cỏ dày mềm mại, nam tử thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn nhìn lại vùng phụ cận quan tài cách đó không xa trong bụi cỏ cũng thấy Đông Phương Lãng cùng Từ Tình nằm im không nhúc nhích, liền đi qua kiểm tra hơi thở hai người.
Hai người đều chưa tắt thở, y liền điểm mấy chỗ đại huyệt, lại đem Đông Phương Lãng đang hôn mê kéo xuống một gốc cây đại thụ, dùng dây thừng trói chặt ông ta vào cây.
Y nhìn chằm chằm sắc mặt trắng xanh, hai mắt nhắm nghiền của Đông Phương Lãng rồi một hồi, đột nhiên mở miệng nói: “Không thể tưởng được dễ dàng như vậy liền có thể bắt được ngươi, khiến cho chúng ta khổ tâm nghĩ qua bao nhiêu kế sách căn bản giờ không cần dùng đến, nguyên lai nhiều năm qua ngươi đem chúng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay cuối cùng lại không thể chịu nổi một kích. Đông Phương Lãng, ngươi tội ác chồng chất, ngươi nói xem ta nên cho ngươi chết như thế nào mới đúng?”
Nói tới đây đưa ánh mắt về phía một gò đất mới đắp bên trái gốc đại thụ, trước đống đất dựng một khối đá thật dài, nhưng trên đá lại không có lấy một chữ. Nhìn gò đất nho nhỏ này, trong mắt y dần dần toát ra vẻ bi thương, giữa bi thương lại có chút trống rỗng cùng mờ mịt.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Đông Phương Lãng cúi đầu kêu vài tiếng, y chuyển mắt nhìn lại thấy Đông Phương Lãng hai mắt vẫn nhắm chặt như cũ, nguyên lai chỉ là những lời vô nghĩa trong lúc hôn mê. Cẩn thận nghe ngóng một hồi, hắn hô trong miệng chốc lát là “Sư phụ”, chốc lát lại là “Thanh Nhi”.
Nam tử trong mắt hiện lên vẻ oán hận, lấy chủy thủ nhằm hướng xương bả vai Đông Phương Lãng đâm một nhát, máu tươi lập tức phun ra. Đông Phương Lãng đang hôn mê bị đau kêu thảm thiết một tiếng, mê man mở mắt.
“Sư phụ!” Đông Phương Lãng ý thức vẫn còn đang mơ màng hét to một tiếng, vừa kinh hoàng, thất thố dùng ánh mắt tìm kiếm, thấy quan tài thủy tinh cách đó không xa lúc này mới thở ra một hơi.
Nam tử thấy hắn như thế, cười lạnh một tiếng rồi đem chủy thủ vẫn cắm ở vai Đông Phương Lãng dùng sức xoáy vào, Đông Phương Lãng “A” kêu thảm một tiếng, thần trí lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Vu Mang, ngươi………Ngươi làm cái gì vậy?” Đông Phương Lãng chịu đau hỏi, một giọt mồ hôi to như hạt đậu theo trán lăn xuống, cùng máu ở vết thương trên trán chảy ra hòa lẫn vào nhau, tạo thành từng đường máu màu đỏ chảy dài trên mặt hắn, nhìn có chút dữ tợn.
________
Tựa chương trích từ:
Lãm lô tử mông thị ngự cựu thi nhân tặng tảo văn nguyên cửu vịnh quân thi
Bạch Cư Dị
Tích văn nguyên cửu vịnh quân thi, hận dữ lô quân tương thức trì。
Kim nhật phùng quân khai cựu quyển, quyển trung đa đạo tặng vi chi。
Tương khán lệ nhãn tình nan thuyết, biệt hữu thương tâm sự khởi tri?
Văn đạo hàm dương phần thượng thụ, dĩ trừu tam trượng bạch dương chi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất