Chương 38: Tây lâu vọng nguyệt kỷ hồi viên
Thạch Cô Hồng ngồi trên mỏm đá chênh vênh ngoài bờ biển thổi trúc địch. Tiếng địch thê lương bi ai hòa cùng tiếng sóng biển rít gào và hải âu xao xác. Một ngày thu đang tàn, bóng hoàng hôn trên bờ biển càng thêm lạnh lẽo se sắt.
Vu Mang đi tới bờ cát, hướng về chiếc thuyền nhỏ chơ vơ đậu gần bờ. Từng bước chậm chạp. Một bước, hai bước, ba bước… trong lòng y lẩm nhẩm đếm. Mỗi bước thu ngắn khoảng cách với chiếc thuyền, cũng lại thêm xa cách Cô Hồng một chút — trên đời khoảng cách xa nhất có lẽ là gần bên mà chẳng thấy được nhau.
Nước biển vỗ bờ, bập bềnh quanh mắt cá chân, hình như vết thương nơi đó đau buốt, có điều y cũng không tránh đi, có lẽ muốn nương theo nỗi đau thể xác này gửi trôi một phần hồn chết lặng về miền quá vãng, để rồi đi cho hết quãng đường.
Thừng neo với mỏm đá được tháo, thuyền nhỏ từ từ trôi bập bềnh trên mặt biển. Vu Mang chật vật kéo được đôi chân bị thương lên thuyền, đưa tay kéo mái chèo, đột nhiên ngực đau tức, phun ra một búng máu nhuộm đỏ khoảng biển trước mắt. Bấy giờ lại có cảm giác được người đỡ lưng, Vu Mang quay đầu, người đó chính là Cô Hồng. Hắn đang đứng trong nước biển, cạnh thuyền, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào mắt người đối diện.
Vu Mang cố gắng trấn an nỗi lòng, ho khan một tiếng : « Đa tạ !!! ».
Thạch Cô Hồng cả kinh, đột nhiên buông cánh tay đang đỡ y, thả người vọt lại bờ, quay về tảng đá cũ ngồi xuống. Ánh chiều tà chiếu bóng hắn xiên xiên trôi nổi theo sóng nước, thoạt nhìn hư ảo mơ hồ, dường như tùy thời có thể bị sóng cuốn mất.
Vu Mang cầm lấy mái chèo đang muốn bỏ đi, đột nhiên nghe Cô Hồng nói khẽ : « Ánh mắt của ngươi rất giống một người, nhưng, người ấy đã chết, là do chính ta hại chết. Ngươi nói nếu ta đi tìm hắn, hắn sẽ tha thứ ta chăng ? »
Vu Mang nghẹn ngào, vội vàng cầm chắc lại mái chèo trong tay, giữ cho thân mình không chao đảo : « Ngươi có lẽ không cần áy náy, nói không chừng người ấy chưa bao giờ trách ngươi »
Thạch Cô Hồng trên mặt thoắt chuyển, run giọng hỏi : « Thật sao ? Như vậy ta có thể yên tâm đi tìm người ».
Vu Mang rời ánh mắt, nhìn xuống mặt biển nhẹ nhàng nói : « Hắn không trách ngươi, có lẽ là do ngươi đối với hắn đã không còn quan trọng, lại có thể người ấy căn bản đã không còn nhớ đến ngươi. Dù có đuổi đến hoàng tuyền nào có ích gì ».
« Không thể nào ! » Thạch Cô Hồng run rẩy : « Không thể, không phải vậy… trừ khi chính miệng người ấy nói với ta ».
Vu Mang nghe vậy trong lòng lại từng đợt rối loạn, tâm tình từ lâu vốn tưởng đã bình lặng không gợn sóng nay lại nổi cuồn cuộn phong ba. Lúc này y chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, đó là phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi nơi hỗn loạn, đầy rẫy tranh đoạt, dối gian. Bởi vậy gom hết sức chèo thuyền, chẳng mấy chốc thuyền nhỏ đi xa, lẫn vào ánh tà dương nhàn nhạt.
Thạch Cô Hồng trơ mắt nhìn con thuyền mang theo Vu Mang dần dần hóa thành chấm nhỏ, rồi hoàn toàn biến mất. Một lúc lâu sao hắn mới lẩm nhẩm : « Không đâu, cho dù Hàn Chi không hề yêu ta nữa, ta tin, ta tin vĩnh viễn Hàn Chi sẽ không quên. Ta đi tìm, Hàn Chi sẽ luôn nhớ được. Nếu Hàn Chi không nhận ta sẽ đem từng chuyện, từng chuyện cũ kể lại, sẽ nói cho hắn biết ta vẫn hằng thương hắn. Chuyện xưa là ta chỉ không muốn tin tưởng rằng người ta yêu sâu đậm lại là một kẻ sát nhân lãnh huyết tàn nhẫn, là thủ phạm giết chết huynh đệ gắn bó nhiều năm cho nên mới đem nhớ thương đặt lên Lãnh Châu. Đối với Khinh Phong lưu luyến si mê kia cũng là vì ta muốn bù lại vết thương cũ. Hàn Chi không phải người nhỏ nhen, chắc chắn sẽ hiểu ta ».
Đêm đã xuống, nghe tiếng sóng vỗ vào đá ì ầm, trong lòng Cô Hồng cũng dần dần bình tĩnh, chậm rãi rút bảo kiếm. Hắn cúi đầu nhìn chăm chú lưỡi kiếm sắc bén, đột nhiên cảm thấy muốn cười : Tự mình tìm chết ba lượt, mà rồi đều thất bại. Chẳng lẽ thực sự dưới hoàng tuyền, Hàn Chi không muốn gặp nên mới cho người đến ngăn cản ?
Nâng kiếm chầm chậm đâm vào ngực, có đau nhói, nhưng hơn cả là cảm giác thoải mái và được giải thoát. Ngẫm lại một đời đã qua, đột nhiên tự thương cảm, sống trong một khoảng hỗn loạn điên cuồng, tựa như một con rối gỗ trên sân khấu, vô lực phản kháng, chỉ biết xuôi theo số mệnh an bài.
Ý thức dần mờ đi, bỗng nghe thanh âm lạnh như băng vang lên : « Muốn chết thì chết nhanh lên, đừng làm cho Lãnh đại ca thêm phiền muộn ».
Lãnh đại ca ? Cô Hồng mở to mắt, quay đầu bắt gặp Thủy Đạm Nguyệt đứng trên bờ biển uất giận. Nàng vẫy một phong thư trong tay : « Cầm đi ! », theo tay vung lên, một tờ giấy bay tới người Cô Hồng. Lúc sau, Thủy Đạm Nguyệt lên một chiếc thuyền lớn, nhanh chóng bỏ đi.
Cô Hồng vội vàng mở tờ thư, toàn thân run rẩy, mừng vui, ảo não, sợ hãi, áy náy, bao nhiêu cảm xúc chồng chéo nhau dâng lên trong lòng. Hắn hô to một tiếng : « Chờ ta ! » rồi vọt xuống biển, có điều thuyền kia đã đi xa, nào nghe được thanh âm của hắn.
Lúc này hắn thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền tựa hồ đang muốn rời bến liền chạy nhanh tới, nhảy lên boong tàu.
Thoáng nhìn vào khoang Thạch Cô Hồng thấy Đông Phương Lãng đang ngồi đối diện với quan tài thạch anh lẩm nhẩm, mà người nằm trong quan lại chính là Từ Tình. Diệp Khinh Phong đứng ở mũi thuyền chỉnh buồm, nhìn thấy người mới nhảy lên boong định đi tới nói chuyện đã thấy Cô Hồng vọt đến bên cạnh, chỉ vào bóng một chiếc thuyền lớn xa xa, gấp giọng thúc giục : « Mau đuổi theo ! »
Diệp Khinh Phong thấy thần sắc hốt hoảng của hắn cũng không kịp hỏi, vội vàng tháo dây neo, nhanh chóng đuổi theo. Ước chừng hai canh giờ sau rốt cục tới gần được thuyền Thủy Đạm Nguyệt. Thạch Cô Hồng không kịp chờ hai thuyền tiếp cận đã vội thi triển khinh công nhảy sang. Hắn ào tới khoang thuyền nhưng chỉ thấy Thủy Đạm Nguyệt ngồi ngẩn ngơ dựa vào vách liền túm chặt cánh tay nàng, hỏi : « Hàn Chi… Hàn Chi ở nơi nào ? »
Đôi mày thanh tú của Thủy Đạm Nguyệt nhíu chặt, đẩy mạnh hắn ra : « Nam nữ thụ thụ bất thân – chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói ? »
Thạch Cô Hồng thấy nàng không trả lời câu hỏi, mặc dù vừa vội vừa bực nhưng cũng buộc phải nén xuống, lui về sau vài bước nói : « Là Thạch mỗ thất lễ. Xin hỏi cô nương có biết Hàn Chi ở nơi nào chăng ? »
Đạm Nguyệt liếc nhìn hắn, khẽ thở dài : « Lãnh đại ca đưa cho ta lá thư đó liền lặng lẽ rời đi, ngay cả ta cũng không rõ. Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang lòng vòng trên biển tìm người? »
Thạch Cô Hồng nhìn vẻ mặt u oán đau khổ của nàng, đoán hẳn nàng không nói dối. Tâm trạng mừng rỡ tràn ngập cõi lòng lúc trước giống như bể nước đột ngột bị tháo cạn kiệt. Hắn vô thức rời khỏi khoang thuyền lớn, nhảy trở về thuyền buồm, đứng trên boong ngây người.
Diệp Khinh Phong thấy bộ dạng hắn thương tâm thất vọng, mới hỏi : « Cô Hồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? »
Thạch Cô Hồng nghèn nghẹn đáp : « Hàn Chi còn sống, nhờ Thủy Đạm Nguyệt chuyển đến cho ta một phong thư, nói hắn chưa từng trách ta, muốn ta sống thật tốt. Không cần đi tìm hắn, chỉ cần tuân thủ lời hứa này thì trước khi chết hắn chắc chắn sẽ tới gặp ta một lần. »
Nói tới đây, đột nhiên như nhớ ra : « Nhanh đến đảo hồng diệp kia ! Hàn Chi từng nói muốn sống ở đó, ta sẽ ở nơi đó chờ, nếu không sau này Hàn Chi tìm không thấy ta ! »
Dứt lời vội vã chuyển hướng đi. Diệp Khinh Phong nhìn Thạch Cô Hồng đang kích động, nhìn qua Đông Phương Lãng vẫn đối với Từ Tình nằm trong quan tài nói chuyện, lại nhớ tới Đường Kinh và Sở Tư Viễn nay đều bị chôn vùi trong sơn động nọ, chỉ thấy cõi lòng tràn đầy mỏi mệt hư không. Thế gian này, người người đều truy cầu nhưng đến cuối cùng có mấy ai hiểu được thứ mình chân chính muốn tìm?
Ngay bản thân mình mê mê tỉnh tỉnh bao năm, cố gắng theo đòi chính nghĩa, hóa ra tất thảy lại là giả dối. Hồng nhan tri kỉ, bằng hữu tri giao cũng đều chỉ là thoảng như gió qua tay. Ngỡ ngàng nhìn lại, nguyên lai bản thân mình cũng chưa từng thực sự có được thứ gì. Nhân sinh nếu là một tuồng kịch thì mình chẳng qua là một vai phụ, khán giả lại mấy ai quan tâm đến diễn phụ, mà ngay cả kẻ sắm vai đó cũng chẳng biết nổi sự tồn tại của mình.
Nhìn hòn đảo nho nhỏ mỗi lúc một gần, một vùng lá đỏ lấp loáng dưới ánh trăng, từng khoảng lá chen lá, mỗi chiếc lá đều có hình dạng ngôi sao, tựa như cả một trời sao mới hạ xuống mặt biển. Diệp Khinh Phong ngẩng đầu nhìn không trung, một bầu thiên không bao la lồng lộng, mảnh trăng cuối tháng mỏng như lưỡi liềm, trong lòng không khỏi tự hỏi : Này vầng nguyệt biết khi nào mới đoàn viên ?
Edit : Cô Nương Lẳng & Tiểu Lộc Lộc.
____
Tựa của chương, cùng với chương 30 đều trích từ bài thơ :
Ký Lý Đảm Nguyên Tích
Nguyên tác: Vi Ứng Vật
寄 李 儋 元 錫
去 年 花 裡 逢 君 別
今 日 花 開 又 一 年
世 事 茫 茫 難 自 料
春 愁 黯 黯 獨 成 眠
身 多 疾 病 思 田 里
邑 有 流 亡 愧 俸 錢
聞 道 欲 來 相 問 訊
西 樓 望 月 幾 回 圓
韋 應 物
Ký Lý Đảm Nguyên Tích
Khứ niên hoa lý phùng quân biệt
Kim nhật hoa khai hựu nhất niên
Thế sự mang mang nan tự liệu
Xuân sầu ảm ảm độc thành miên
Thân đa tật bệnh tư điền lý
Ấp hữu lưu vong quý bổng tiền
Văn đạo dục lai tương vấn tấn
Tây lâu vọng nguyệt kỷ hồi viên
Vi Ứng Vật
–Dịch nghĩa–
(gửi Lý Đảm và Nguyên Tích)
(năm ngoái cùng các ông ở vườn hoa từ biệt)
(hôm nay hoa nở lại đúng 1 năm rồi)
(việc đời mênh mông khó mà tự lo liệu)
(ngày xuân mà buồn ảm đạm nên ngủ một mình)
(trong mình có nhiều bệnh tật, lòng nhớ đồng quê)
(trong ấp có kẻ lưu vong, hổ thẹn còn hưởng bổng lộc)
(được tin các ông sắp lại thăm tôi)
(tôi ngồi trên lầu tây ngắm trăng đã mấy lần trăng tròn)
— Bản dịch của SongNguyễn HànTú —
Gửi Lý Đảm và Nguyên Tích
Mới năm ngoái nơi vườn hoa từ biệt
Đến bây giờ hoa nở đã tròn năm
Biết làm sao liệu trước việc thế nhân
Trong ảm đạm đêm xuân tìm giấc ngủ
Tâm khắc khoải nằm mơ miền quê cũ
Hưởng lộc đời, hổ thẹn kẻ lưu vong
Nghe bạn thăm tôi có ý ngóng trông
Lầu tây đã mấy tuần trăng trông đơi
–Bản dịch của Nguyễn phước Hậu–
Năm ngoái, vườn hoa biệt các ông
Đến nay, hoa nở một năm ròng.
Mùa xuân cô độc, buồn gà gật
Cuộc thế đa đoan, khó liệu lường.
Bệnh tật dưỡng thân về ruộng rẫy
Thẹn thùng hưởng lộc phận lưu vong.
Nghe tin bạn muốn sang thăm viếng
Trăng vọng lầu tây mấy độ tròn.
–Bản dịch của Nguyễn Minh–
Năm qua từ biệt vườn hoa
Hôm nay hoa nở lại đà một năm
Việc đời khó liệu mông mênh
Xuân về ảm đạm một mình ủ ê
Thân bệnh tật, nhớ đồng quê
Lưu vong trong xóm, thẹn ghê bổng tiền
Nghe tin bạn sắp thăm liền
Trăng tròn ngắm đợi tây hiên mấy kỳ.
–Bản dịch của Phụng Hà:–
Năm ngoái xem hoa đưa tiễn bạn,
Nay hoa lại nở, tròn một niên.
Việc đời man mác lòng khó liệu,
Sầu xuân quạnh quẽ giấc chẳng yên.
Một thân bệnh tật, mong vườn ruộng,
Bao kẻ lưu vong, thẹn bổng tiền.
Nghe anh định đến đây thăm hỏi,
Trăng tròn đứng ngắm mấy độ liền.
–Bản dịch của Anh Nguyên–
Gửi Lý-Đảm và Nguyên-Tích
Trong hoa, năm ngoái biệt anh,
Năm nay hoa nở, rành rành một năm.
Việc đời rối, tính chẳng nhằm,
Xuân buồn ảm đạm, chỉ nằm ngủ thôi.
Ruộng, làng, bệnh nghĩ chẳng nguôi,
Dân còn trôi nổi, lộc, thời thẹn thay.
Nghe anh muốn đến thăm đây,
Mấy lần đã thấy gác tây trăng tròn…
— Bản dịch của Viên Thu —
Năm ngoái bên hoa cùng tạm biệt,
Năm tròn xa cách,lại mùa hoa.
Hắt hiu xuân vắng sầu riêng ngủ,
Mờ mịt chuyện đời khó tự qua.
Ấp lắm kẻ nghèo,ân bổng thẹn,
Thân nhiều tật bệnh,tủi quê xa.
Từng nghe ông muốn về thăm đấy,
Bao tháng lầu tây ngóng nguyệt tà!
Vu Mang đi tới bờ cát, hướng về chiếc thuyền nhỏ chơ vơ đậu gần bờ. Từng bước chậm chạp. Một bước, hai bước, ba bước… trong lòng y lẩm nhẩm đếm. Mỗi bước thu ngắn khoảng cách với chiếc thuyền, cũng lại thêm xa cách Cô Hồng một chút — trên đời khoảng cách xa nhất có lẽ là gần bên mà chẳng thấy được nhau.
Nước biển vỗ bờ, bập bềnh quanh mắt cá chân, hình như vết thương nơi đó đau buốt, có điều y cũng không tránh đi, có lẽ muốn nương theo nỗi đau thể xác này gửi trôi một phần hồn chết lặng về miền quá vãng, để rồi đi cho hết quãng đường.
Thừng neo với mỏm đá được tháo, thuyền nhỏ từ từ trôi bập bềnh trên mặt biển. Vu Mang chật vật kéo được đôi chân bị thương lên thuyền, đưa tay kéo mái chèo, đột nhiên ngực đau tức, phun ra một búng máu nhuộm đỏ khoảng biển trước mắt. Bấy giờ lại có cảm giác được người đỡ lưng, Vu Mang quay đầu, người đó chính là Cô Hồng. Hắn đang đứng trong nước biển, cạnh thuyền, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào mắt người đối diện.
Vu Mang cố gắng trấn an nỗi lòng, ho khan một tiếng : « Đa tạ !!! ».
Thạch Cô Hồng cả kinh, đột nhiên buông cánh tay đang đỡ y, thả người vọt lại bờ, quay về tảng đá cũ ngồi xuống. Ánh chiều tà chiếu bóng hắn xiên xiên trôi nổi theo sóng nước, thoạt nhìn hư ảo mơ hồ, dường như tùy thời có thể bị sóng cuốn mất.
Vu Mang cầm lấy mái chèo đang muốn bỏ đi, đột nhiên nghe Cô Hồng nói khẽ : « Ánh mắt của ngươi rất giống một người, nhưng, người ấy đã chết, là do chính ta hại chết. Ngươi nói nếu ta đi tìm hắn, hắn sẽ tha thứ ta chăng ? »
Vu Mang nghẹn ngào, vội vàng cầm chắc lại mái chèo trong tay, giữ cho thân mình không chao đảo : « Ngươi có lẽ không cần áy náy, nói không chừng người ấy chưa bao giờ trách ngươi »
Thạch Cô Hồng trên mặt thoắt chuyển, run giọng hỏi : « Thật sao ? Như vậy ta có thể yên tâm đi tìm người ».
Vu Mang rời ánh mắt, nhìn xuống mặt biển nhẹ nhàng nói : « Hắn không trách ngươi, có lẽ là do ngươi đối với hắn đã không còn quan trọng, lại có thể người ấy căn bản đã không còn nhớ đến ngươi. Dù có đuổi đến hoàng tuyền nào có ích gì ».
« Không thể nào ! » Thạch Cô Hồng run rẩy : « Không thể, không phải vậy… trừ khi chính miệng người ấy nói với ta ».
Vu Mang nghe vậy trong lòng lại từng đợt rối loạn, tâm tình từ lâu vốn tưởng đã bình lặng không gợn sóng nay lại nổi cuồn cuộn phong ba. Lúc này y chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, đó là phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi nơi hỗn loạn, đầy rẫy tranh đoạt, dối gian. Bởi vậy gom hết sức chèo thuyền, chẳng mấy chốc thuyền nhỏ đi xa, lẫn vào ánh tà dương nhàn nhạt.
Thạch Cô Hồng trơ mắt nhìn con thuyền mang theo Vu Mang dần dần hóa thành chấm nhỏ, rồi hoàn toàn biến mất. Một lúc lâu sao hắn mới lẩm nhẩm : « Không đâu, cho dù Hàn Chi không hề yêu ta nữa, ta tin, ta tin vĩnh viễn Hàn Chi sẽ không quên. Ta đi tìm, Hàn Chi sẽ luôn nhớ được. Nếu Hàn Chi không nhận ta sẽ đem từng chuyện, từng chuyện cũ kể lại, sẽ nói cho hắn biết ta vẫn hằng thương hắn. Chuyện xưa là ta chỉ không muốn tin tưởng rằng người ta yêu sâu đậm lại là một kẻ sát nhân lãnh huyết tàn nhẫn, là thủ phạm giết chết huynh đệ gắn bó nhiều năm cho nên mới đem nhớ thương đặt lên Lãnh Châu. Đối với Khinh Phong lưu luyến si mê kia cũng là vì ta muốn bù lại vết thương cũ. Hàn Chi không phải người nhỏ nhen, chắc chắn sẽ hiểu ta ».
Đêm đã xuống, nghe tiếng sóng vỗ vào đá ì ầm, trong lòng Cô Hồng cũng dần dần bình tĩnh, chậm rãi rút bảo kiếm. Hắn cúi đầu nhìn chăm chú lưỡi kiếm sắc bén, đột nhiên cảm thấy muốn cười : Tự mình tìm chết ba lượt, mà rồi đều thất bại. Chẳng lẽ thực sự dưới hoàng tuyền, Hàn Chi không muốn gặp nên mới cho người đến ngăn cản ?
Nâng kiếm chầm chậm đâm vào ngực, có đau nhói, nhưng hơn cả là cảm giác thoải mái và được giải thoát. Ngẫm lại một đời đã qua, đột nhiên tự thương cảm, sống trong một khoảng hỗn loạn điên cuồng, tựa như một con rối gỗ trên sân khấu, vô lực phản kháng, chỉ biết xuôi theo số mệnh an bài.
Ý thức dần mờ đi, bỗng nghe thanh âm lạnh như băng vang lên : « Muốn chết thì chết nhanh lên, đừng làm cho Lãnh đại ca thêm phiền muộn ».
Lãnh đại ca ? Cô Hồng mở to mắt, quay đầu bắt gặp Thủy Đạm Nguyệt đứng trên bờ biển uất giận. Nàng vẫy một phong thư trong tay : « Cầm đi ! », theo tay vung lên, một tờ giấy bay tới người Cô Hồng. Lúc sau, Thủy Đạm Nguyệt lên một chiếc thuyền lớn, nhanh chóng bỏ đi.
Cô Hồng vội vàng mở tờ thư, toàn thân run rẩy, mừng vui, ảo não, sợ hãi, áy náy, bao nhiêu cảm xúc chồng chéo nhau dâng lên trong lòng. Hắn hô to một tiếng : « Chờ ta ! » rồi vọt xuống biển, có điều thuyền kia đã đi xa, nào nghe được thanh âm của hắn.
Lúc này hắn thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền tựa hồ đang muốn rời bến liền chạy nhanh tới, nhảy lên boong tàu.
Thoáng nhìn vào khoang Thạch Cô Hồng thấy Đông Phương Lãng đang ngồi đối diện với quan tài thạch anh lẩm nhẩm, mà người nằm trong quan lại chính là Từ Tình. Diệp Khinh Phong đứng ở mũi thuyền chỉnh buồm, nhìn thấy người mới nhảy lên boong định đi tới nói chuyện đã thấy Cô Hồng vọt đến bên cạnh, chỉ vào bóng một chiếc thuyền lớn xa xa, gấp giọng thúc giục : « Mau đuổi theo ! »
Diệp Khinh Phong thấy thần sắc hốt hoảng của hắn cũng không kịp hỏi, vội vàng tháo dây neo, nhanh chóng đuổi theo. Ước chừng hai canh giờ sau rốt cục tới gần được thuyền Thủy Đạm Nguyệt. Thạch Cô Hồng không kịp chờ hai thuyền tiếp cận đã vội thi triển khinh công nhảy sang. Hắn ào tới khoang thuyền nhưng chỉ thấy Thủy Đạm Nguyệt ngồi ngẩn ngơ dựa vào vách liền túm chặt cánh tay nàng, hỏi : « Hàn Chi… Hàn Chi ở nơi nào ? »
Đôi mày thanh tú của Thủy Đạm Nguyệt nhíu chặt, đẩy mạnh hắn ra : « Nam nữ thụ thụ bất thân – chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói ? »
Thạch Cô Hồng thấy nàng không trả lời câu hỏi, mặc dù vừa vội vừa bực nhưng cũng buộc phải nén xuống, lui về sau vài bước nói : « Là Thạch mỗ thất lễ. Xin hỏi cô nương có biết Hàn Chi ở nơi nào chăng ? »
Đạm Nguyệt liếc nhìn hắn, khẽ thở dài : « Lãnh đại ca đưa cho ta lá thư đó liền lặng lẽ rời đi, ngay cả ta cũng không rõ. Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang lòng vòng trên biển tìm người? »
Thạch Cô Hồng nhìn vẻ mặt u oán đau khổ của nàng, đoán hẳn nàng không nói dối. Tâm trạng mừng rỡ tràn ngập cõi lòng lúc trước giống như bể nước đột ngột bị tháo cạn kiệt. Hắn vô thức rời khỏi khoang thuyền lớn, nhảy trở về thuyền buồm, đứng trên boong ngây người.
Diệp Khinh Phong thấy bộ dạng hắn thương tâm thất vọng, mới hỏi : « Cô Hồng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? »
Thạch Cô Hồng nghèn nghẹn đáp : « Hàn Chi còn sống, nhờ Thủy Đạm Nguyệt chuyển đến cho ta một phong thư, nói hắn chưa từng trách ta, muốn ta sống thật tốt. Không cần đi tìm hắn, chỉ cần tuân thủ lời hứa này thì trước khi chết hắn chắc chắn sẽ tới gặp ta một lần. »
Nói tới đây, đột nhiên như nhớ ra : « Nhanh đến đảo hồng diệp kia ! Hàn Chi từng nói muốn sống ở đó, ta sẽ ở nơi đó chờ, nếu không sau này Hàn Chi tìm không thấy ta ! »
Dứt lời vội vã chuyển hướng đi. Diệp Khinh Phong nhìn Thạch Cô Hồng đang kích động, nhìn qua Đông Phương Lãng vẫn đối với Từ Tình nằm trong quan tài nói chuyện, lại nhớ tới Đường Kinh và Sở Tư Viễn nay đều bị chôn vùi trong sơn động nọ, chỉ thấy cõi lòng tràn đầy mỏi mệt hư không. Thế gian này, người người đều truy cầu nhưng đến cuối cùng có mấy ai hiểu được thứ mình chân chính muốn tìm?
Ngay bản thân mình mê mê tỉnh tỉnh bao năm, cố gắng theo đòi chính nghĩa, hóa ra tất thảy lại là giả dối. Hồng nhan tri kỉ, bằng hữu tri giao cũng đều chỉ là thoảng như gió qua tay. Ngỡ ngàng nhìn lại, nguyên lai bản thân mình cũng chưa từng thực sự có được thứ gì. Nhân sinh nếu là một tuồng kịch thì mình chẳng qua là một vai phụ, khán giả lại mấy ai quan tâm đến diễn phụ, mà ngay cả kẻ sắm vai đó cũng chẳng biết nổi sự tồn tại của mình.
Nhìn hòn đảo nho nhỏ mỗi lúc một gần, một vùng lá đỏ lấp loáng dưới ánh trăng, từng khoảng lá chen lá, mỗi chiếc lá đều có hình dạng ngôi sao, tựa như cả một trời sao mới hạ xuống mặt biển. Diệp Khinh Phong ngẩng đầu nhìn không trung, một bầu thiên không bao la lồng lộng, mảnh trăng cuối tháng mỏng như lưỡi liềm, trong lòng không khỏi tự hỏi : Này vầng nguyệt biết khi nào mới đoàn viên ?
Edit : Cô Nương Lẳng & Tiểu Lộc Lộc.
____
Tựa của chương, cùng với chương 30 đều trích từ bài thơ :
Ký Lý Đảm Nguyên Tích
Nguyên tác: Vi Ứng Vật
寄 李 儋 元 錫
去 年 花 裡 逢 君 別
今 日 花 開 又 一 年
世 事 茫 茫 難 自 料
春 愁 黯 黯 獨 成 眠
身 多 疾 病 思 田 里
邑 有 流 亡 愧 俸 錢
聞 道 欲 來 相 問 訊
西 樓 望 月 幾 回 圓
韋 應 物
Ký Lý Đảm Nguyên Tích
Khứ niên hoa lý phùng quân biệt
Kim nhật hoa khai hựu nhất niên
Thế sự mang mang nan tự liệu
Xuân sầu ảm ảm độc thành miên
Thân đa tật bệnh tư điền lý
Ấp hữu lưu vong quý bổng tiền
Văn đạo dục lai tương vấn tấn
Tây lâu vọng nguyệt kỷ hồi viên
Vi Ứng Vật
–Dịch nghĩa–
(gửi Lý Đảm và Nguyên Tích)
(năm ngoái cùng các ông ở vườn hoa từ biệt)
(hôm nay hoa nở lại đúng 1 năm rồi)
(việc đời mênh mông khó mà tự lo liệu)
(ngày xuân mà buồn ảm đạm nên ngủ một mình)
(trong mình có nhiều bệnh tật, lòng nhớ đồng quê)
(trong ấp có kẻ lưu vong, hổ thẹn còn hưởng bổng lộc)
(được tin các ông sắp lại thăm tôi)
(tôi ngồi trên lầu tây ngắm trăng đã mấy lần trăng tròn)
— Bản dịch của SongNguyễn HànTú —
Gửi Lý Đảm và Nguyên Tích
Mới năm ngoái nơi vườn hoa từ biệt
Đến bây giờ hoa nở đã tròn năm
Biết làm sao liệu trước việc thế nhân
Trong ảm đạm đêm xuân tìm giấc ngủ
Tâm khắc khoải nằm mơ miền quê cũ
Hưởng lộc đời, hổ thẹn kẻ lưu vong
Nghe bạn thăm tôi có ý ngóng trông
Lầu tây đã mấy tuần trăng trông đơi
–Bản dịch của Nguyễn phước Hậu–
Năm ngoái, vườn hoa biệt các ông
Đến nay, hoa nở một năm ròng.
Mùa xuân cô độc, buồn gà gật
Cuộc thế đa đoan, khó liệu lường.
Bệnh tật dưỡng thân về ruộng rẫy
Thẹn thùng hưởng lộc phận lưu vong.
Nghe tin bạn muốn sang thăm viếng
Trăng vọng lầu tây mấy độ tròn.
–Bản dịch của Nguyễn Minh–
Năm qua từ biệt vườn hoa
Hôm nay hoa nở lại đà một năm
Việc đời khó liệu mông mênh
Xuân về ảm đạm một mình ủ ê
Thân bệnh tật, nhớ đồng quê
Lưu vong trong xóm, thẹn ghê bổng tiền
Nghe tin bạn sắp thăm liền
Trăng tròn ngắm đợi tây hiên mấy kỳ.
–Bản dịch của Phụng Hà:–
Năm ngoái xem hoa đưa tiễn bạn,
Nay hoa lại nở, tròn một niên.
Việc đời man mác lòng khó liệu,
Sầu xuân quạnh quẽ giấc chẳng yên.
Một thân bệnh tật, mong vườn ruộng,
Bao kẻ lưu vong, thẹn bổng tiền.
Nghe anh định đến đây thăm hỏi,
Trăng tròn đứng ngắm mấy độ liền.
–Bản dịch của Anh Nguyên–
Gửi Lý-Đảm và Nguyên-Tích
Trong hoa, năm ngoái biệt anh,
Năm nay hoa nở, rành rành một năm.
Việc đời rối, tính chẳng nhằm,
Xuân buồn ảm đạm, chỉ nằm ngủ thôi.
Ruộng, làng, bệnh nghĩ chẳng nguôi,
Dân còn trôi nổi, lộc, thời thẹn thay.
Nghe anh muốn đến thăm đây,
Mấy lần đã thấy gác tây trăng tròn…
— Bản dịch của Viên Thu —
Năm ngoái bên hoa cùng tạm biệt,
Năm tròn xa cách,lại mùa hoa.
Hắt hiu xuân vắng sầu riêng ngủ,
Mờ mịt chuyện đời khó tự qua.
Ấp lắm kẻ nghèo,ân bổng thẹn,
Thân nhiều tật bệnh,tủi quê xa.
Từng nghe ông muốn về thăm đấy,
Bao tháng lầu tây ngóng nguyệt tà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất