Lòng Ta Nào Phải Đá

Chương 41: Vĩ thanh

Trước
Tinh mơ hôm sau, Cô Hồng Hàn Chi tiễn Đường Trác cùng Diệp Khinh Phong đến bến thuyền, Diệp Khinh Phong nhìn Hàn Chi, chỉ qua một đêm một đầu tóc bạc đã đen trở lại, mỉm cười nói : « Thơ có câu – Sớm như tơ xanh chiều hóa tuyết* ( Tương Tiến Tửu – Lý Bạch), Hàn Chi huynh ngược lại, thực hiếm thấy ».

Hàn Chi cười nhẹ đáp : « Lại phải đa tạ Hồi Thiên đan của huynh, nếu không ta không có khả năng qua được đêm qua ».

Diệp Khinh Phong nghe vậy than khẽ : « Kỳ thật huynh không cần phải cảm tạ ta, Hồi Thiên Đan cũng là có duyên pháp. Sư phụ trăm phương ngàn kế cực khổ mười tám năm vậy mà Hồi Thiên đan đặt ngay trước mắt cũng không biết. Lại nói, thực sự con tạo trêu người », nghĩ tới đây lắc lắc đầu, « Kỳ thật hiện tại sư phụ cũng không tệ, có khi ngu dại cũng là một loại hạnh phúc ».

Hàn Chi gật gật đầu, đột nhiên hỏi : « Không biết Thủy cô nương hiện giờ ra sao ? »

Diệp Khinh Phong đáp : « Nàng đã tiếp nhiệm chưởng môn Hoán Hoa kiếm phái, sau trận đấu với Ma Tâm Cốc bát đại môn phái đại thương nguyên khí, hiện giờ Hoán Hoa kiếm khôi phục lại phần nhiều. Năm trước ta có gặp Thủy cô nương một lần… », hắn dừng một chút, « nàng vẫn tốt ».

Hàn Chi mỉm cười, « Thủy cô nương thực ra là một kỳ tài, bất kì ai gặp cũng không thể quên mà nàng chỉ cần đi lướt qua người khác cũng không bao giờ quên, nếu muốn dịch dung trước mặt nàng quả thực không dễ dàng ».

Diệp Khinh Phong ngẩn người, nhớ tới ba năm trước tại cuộc chiến Trùng Dương chính mình dịch dung mà đương trường bị Thủy Đạm Nguyệt nhận ra. Lúc ấy còn tưởng rằng thuật dịch dung của mình quá kém, vậy ra là vì nguyên nhân này.

Đột nhiên lại như nhớ đến điều gì, lấy ra từ trong người một túi gấm xanh biếc, « Đây là của một người kì bí để lại cho ta trong trận chiến Ma Tâm Cốc ngày trước. Cách đây không lâu ta có mở ra xem, bên trong có liên quan đến thân thế huynh, chi bằng huynh giữ nó. »

Hàn Chi sắc mặt thoáng chuyển, suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu, « Không cần. Lại là một đoạn tình oán dây dưa, hiện giờ người mất, người điên, nhìn lại bất quá chỉ thêm buồn rầu bi thương ».

Diệp Khinh Phong tim đập trật nhịp, than nhẹ một tiếng : « Khó có được người có thể buông được tay », nói rồi đem túi gấm cất đi.

Bấy giờ Đường Trác ở trên thuyền đã chỉnh xong buồm, hướng Diệp Khinh Phong hô, « Không còn sớm nữa, nhanh lên thuyền thôi ».

Diệp Khinh Phong hướng Cô Hồng Hàn Chi nói lời từ biệt, thấy Cô Hồng nhìn mình vẻ muốn nói lại thôi, liền hỏi : « Cô Hồng huynh có chuyện gì thỉnh cứ nói ».

Hàn Chi liếc nhìn Cô Hồng, đột nhiên nói : « Ta có việc cần nói với Đường huynh », nói đoạn nhảy lên thuyền.

Cô Hồng do dự một lát, rốt cục mở miệng hỏi : « Có câu này không biết nên hỏi chăng ? Gần nhất có mơ hồ nhớ lại nhiều chuyện cũ đã từng quên lãng, ta… », hắn nhìn sang hướng khác một hồi mới nói tiếp, « Không biết có thực sự ta đã từng mạo phạm đến ngươi ? »

Diệp Khinh Phong hơi run rẩy, lúc sau vỗ vai đối phương, “Không có, đó là mưu kế của sư phụ. Đêm đó chờ ngươi phát bệnh, lập tức ngăn cản ».

Thạch Cô Hồng vô hạn mừng rỡ, quay lại nhìn : « Thật sự ? Nếu vậy, thực tốt quá ».

Diệp Khinh Phong cười gật gật đầu, thu tay lại, « Ta đi », liền xoay người lên thuyền, lại gặp Hàn Chi vừa rời thuyền đi xuống, hai người nhìn nhau cười, lướt qua mà đi.

Cô Hồng cùng Hàn Chi quay về mỏm đá, nhìn theo chiếc thuyền dần dần đi xa. Im lặng một lát sau, Cô Hồng nghiêng người cầm bàn tay Hàn Chi, chăm chú nhìn y, « Hàn Chi, hôm qua ngươi từng đồng ý sẽ không rời ta đi, sẽ không tái đổi ý ? »

Hàn Chi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt tràn đầy mong đợi của hắn, lo lắng, bối rối, hối hận… cảm xúc hỗn loạn đan cài theo đó tràn ra, như ngàn vạn sợi tơ mỏng manh quấn quanh tim y, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.



Lòng dần dần rối loạn, hôm qua y nghĩ rằng mình sắp chết mới đồng ý không rời xa người này, hiện giờ tính mạng được bảo toàn, giờ đây ngược lại hoang mang không biết phải làm sao. Vết thương lòng sâu thẳm nhức nhối, trái tim thương tổn sâu sắc, phần ái tình đã vụn vỡ thành trăm ngàn mảnh nhỏ – hết thảy liệu có thể khôi phục lại như thời niên thiếu trước kia ? Cố chấp đã thử, buông tay cũng đã  từng, nghĩ tới tơ tình  đã đứt giờ miễn cưỡng nối lại, có thể khơi lại ngọn lửa sưởi ấm trái tim tro tàn nguội lạnh chăng ?

Lại nghĩ tới, chính mình chẳng phải kẻ ngu dại, khi còn sống không biết quý trọng không lẽ đợi đến khi thời gian như đèn dầu sắp cạn mới hối ? Nghĩ như vậy, tựa hồ lại có dũng khí kiên trì tiếp tục, kỳ thật, thử yêu thương lại một lần cũng chẳng phương hại ai ? Thắng – đó là nhất sinh nhất thế… tới đây, diễn cảm thư hoãn, « Trừ phi… »

« Cái gì ? » Cô Hồng nghẹn thở, cầm thật chặt tay y.

Hàn Chi chớp mắt, khóe môi gợi lên nụ cười mỉm, « Để ta còn xem thái độ của ngươi mấy ngày nữa đã, ngày sau rồi nói »

***

Mặt biển thẳm xanh mênh mông tầm mắt, Diệp Khinh Phong cùng Đường Trác nằm trên boong phía trước ngắm nhìn khơi xa. Vầng dương đột nhiên hiện ra từ dưới mặt biển, một khoảng hồng ruộm, sóng nước dập dềnh, như một tấm lụa hồng dần dần trải rộng trong gió.

Nắng sớm ửng hồng chiếu lên khuôn mặt Diệp Khinh Phong, đáy mắt hắn đầy ý cười ấm áp. Đường Trác ngơ ngẩn nhìn một hồi, đột nhiên hỏi : « Khi nãy huynh đối với Cô Hồng nói gì ? Hình như hắn rất đỗi vui mừng, cũng tựa như cất được một gánh nặng ».

Diệp Khinh Phong mỉm cười, « Mấy năm nay ta trải qua biết bao lường gạt, bi thương, đã bắt đầu không tin trên đời này còn có tấm chân tình tốt đẹp, mà vừa rồi chỉ đơn giản một câu nói lại có thể xóa đi tì vết cuối cùng trong tình cảm hai người ấy – tự nhiên ta cũng mừng vui ».

Đường Trác nhìn hắn, ý vị thâm trường nói, « Kỳ thật huynh có thể thử đi tìm người số phận an bài cho mình ».

Diệp Khinh Phong nghe vậy ngẩn ra, đưa mắt nhìn lại, thấy trên mặt đối phương là ý cười tươi tắn vì thế cũng cười theo. Lơ đãng quay đầu, xa xa thấy trên mũi đá hồng diệp đảo có hai người tay trong tay mà đứng. Tuy rằng nhìn không rõ nhưng có thể cảm nhận được hơi ấm từ nơi ấy truyền đến, lướt qua mặt biển cách trở mà sưởi ấm lòng hắn. Không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ tới Đông Phương Lãng, tình yêu say đắm ông dành cho Thiên Cơ đạo trưởng quyết không hề kém Hàn Chi, Cô Hồng, tại sao lại rơi vào kết thúc bi kịch ?

Lòng ta nào phải đá, làm sao chuyển dời ? – rốt cuộc kiên cường truy cầu hay là cố chấp mù quáng, trên đời mấy người dừng được trước lằn ranh mong manh đó ?

Bên khe kề cát

Thành quách xuân tan thôi lạnh nhạt.

Hoa bóng loạn,

Oanh giọng nát.

Phiêu linh lười thôi nâng chén rượu

Biệt ly tàn gầy lưng áo.

Người chẳng thấy,

Mây xanh chưa hẹn với trời cao.



Nhớ xưa hội Tây Trì,

Uyên lộ cùng phi cái.

Nay quay đầu,

Ai còn lại?

Mộng bên trời đứt quãng,

Má hồng gương chiếu rọi phôi phai.

Xuân đi mất,

Vạn điểm hồng bay sầu như hải.*

[ hoàn ]

Edit : Cô Nương Lẳng & Tiểu Lộc Lộc

Đoạn dưới này là trích từ bài từ Thiên Thu Tuế –千秋岁 (Tác giả: Tần Quan) Tác giả chọn làm kết cho truyện.

水边沙外,城郭春寒退。花影乱,莺声碎。飘零疏酒盏,离别宽衣带。人不见,碧云暮合空相对。

忆昔西池会,鹓鹭同飞盖。携手处,今谁在?日边清梦断,镜里朱颜改。春去也,飞红万点愁如海。

Thủy biên sa ngoại, thành quách xuân hàn lui. Hoa ảnh loạn, oanh thanh toái. Buông chén rượu suông, cởi áo tháo đai từ biệt. Người không gặp được, mây xanh đài vắng chỉ còn khoảng không.

Ức tích tây trì hội, uyên lộ đồng phi cái. Tay nắm tay cùng người, giờ là ai đây?

? Ngày biên Thanh Mộng đoạn, kính lý chu nhan sửa. Xuân cũng hết, vạn điểm hồng sầu như hải.

Người dịch: Tiếu

Vậy là đã hết, 41 part không dài nhưng cũng kéo suốt 10 tháng. Cảm ơn những bạn đọc đã động viên suốt thời gian dài như thế. Tiến hành trong thời gian dài cũng không tránh khỏi những đoạn edit lủng củng hoặc mâu thuẫn. Khoảng chừng một tháng nữa Lẳng sẽ beta toàn bộ cẩn thận lại từ đầu và gửi bản word sau.

Cảm ơn, chúc các bạn vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước