Chương 16: XVI. Không Đặc Biệt
Những chuyện đó có nghĩa là gì? Cho dù khi còn ở trong quán bar Hạ Tuyển nhất thời không nghĩ ra, lúc này y cũng đã rõ ràng, horizon là một quán bar đồng tính. Từ này đối với y mà nói kỳ thực không xa lạ gì, với thời đại thông tin như hiện tại, nội dung trên mạng vừa nhiều vừa tạp nham, có thể biết được những chuyện này cũng chẳng có gì lạ, thậm chí nếu như chịu khó tìm kiến, y vẫn có thể biết được ở Giang Châu có bao nhiêu quán bar như vậy.
Nhưng những chuyện này y đều chỉ biết qua mặt chữ, thỉnh thoảng y cũng sẽ xem lướt qua nội dung trên đó, y cảm thấy những chuyện này cách mình cực kỳ xa xôi. Đối với chuyện này y không cần nghĩ ngợi gì, bởi vì đều sẽ không liên quan tới y. Nhưng đến bây giờ Hạ Tuyển đã biết ý nghĩ đó của mình sẽ không còn dùng được nữa, y bất ngờ bước vào vùng đất của họ, kinh ngạc phát hiện Thích Giang Chử cũng là một thành viên trong đó.
Nhận thức này khiến lòng bàn tay y bắt đầu chảy mồ hôi, lạnh đến mức y rùng mình một cái.
Thích Giang Chử giương mắt liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy Hạ Tuyển mím môi, huyết sắc trên môi đã mất sạch, sắc mặt cũng trắng bệch. Y bình thường vẫn luôn trầm mặc như vậy, nhưng hiện tại trên người Hạ Tuyển một chút thả lỏng hắn cũng không nhìn thấy, y là đang cảnh giác cùng phòng bị.
"Lạnh không? Anh tăng nhiệt độ lên." Thích Giang Chử nói.
Hạ Tuyển không trả lời, đến khi Thích Giang Chử đã chỉnh xong nhiệt độ, khi Thích Giang Chử cho là y sẽ không lên tiếng nữa lại bỗng nhiên hỏi: "Tại sao?"
Y không hiểu, lồng ngực bị cảm xúc mãnh liệt chen lấn đến đau. Trong mắt Hạ Tuyển tình yêu đồng tính là rất khủng bố, khủng bố đến mức có thể ngang hàng với việc y bị chửi là con hoang, kỳ thực cả hai đều chỉ biểu đạt một chuyện—— khác với tất cả mọi người, là không thể hòa hợp với tất cả mọi người.
Sau đó nó lại đưa ta đến một loạt hậu quả, Hạ Tuyển so với những người khác càng rõ ràng, y bị thóa mạ bị xa lánh chỉ vì họ nghĩ y là con hoang, bởi vì y không có ba cũng không có mẹ, bởi vì y không hòa nhập được, không có cách nào nói chuyện với người khác. Chỉ vì một chút khác biệt này, y đã đau đến không muốn sống, vì y chỉ là một truyện cười đối với người khác, mà sự vui sướng của những người đó là lấy từ sự đau đớn của Hạ Tuyển.
Chỉ có bình thường là an toàn tuyệt đối, có thể được người khác tiếp thu toàn bộ, vì vậy Hạ Tuyển cố gắng hết sức bảo vệ sự bình thường của mình, cẩn thận gắn bó chặt chẽ với mối quan hệ quý giá mà y cùng người khác tạo dựng lên, cũng cố gắng tìm một vị trí không nổi bật bên trong gia đình mới của Hạ Chấp Minh, không ngừng lục lọi vị trí mà y nên tồn tại, cố gắng không dư thừa không đặc biệt——
Y muốn trở nên bình thường cũng cần cố gắng cùng cẩn thận gấp bội, cố gắng lắm y mới có thể nắm chặt lấy nó, vậy mà Thích Giang Chử lại một mặt bình tĩnh buông lỏng tay ra.
Hạ Tuyển không thể tiếp thu cũng không muốn tán thành, lý do khiến y thất kinh rất rõ ràng, bởi vì người này là Thích Giang Chử, y không muốn Thích Giang Chử phải đối mặt với nỗi sợ mà y đã chịu đựng đủ rồi, nếu như có thể, y muốn đem tất cả những thứ tốt nhất đều đặt trước mặt Thích Giang Chử.
Tại sao lại như vậy? Vốn không nên như vậy.
Cho dù trong tình huống này, y vẫn không quên vị trí của mình trước mặt Thích Giang Chử, cho nên câu hỏi của Hạ Tuyển không đầu không đuôi, chẳng hề kiên định, y đang rất rối rắm, nói là đặt câu hỏi cho hắn, kỳ thực y chỉ là đang tự hỏi chính mình, tự đấu tranh trong lòng thì đúng hơn.
Thích Giang Chử nhìn thấu được sự không kiên định của y, hắn không hề trả lời câu hỏi không đúng lúc kia, mà lựa chọn một đề tài khác rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: "Về nhà nhớ tắm rửa sạch sẽ, mùi lẩu trên người em rất nồng đó."
Hắn không phải đang muốn che giấu hay giả vờ không có chuyện gì, hắn chỉ không muốn tiếp tục kéo dài sợ hãi của Hạ Tuyển, nên hiện tại cũng không phải một thời cơ tốt.
Hạ Tuyển bừng tỉnh ngẩng đầu nhìn Thích Giang Chử, xe đã dừng trước cửa tiểu khu. Hạ Tuyển xuống xe, Thích Giang Chử hạ cửa kính xe xuống, giống như bình thường nói tạm biệt y, Hạ Tuyển lại nghe thấy Thích Giang Chử nói: "Chuyện ngày hôm nay, em có thể coi như không thấy."
Y không nghĩ rằng Thích Giang Chử sẽ nhắc đến nữa, mắt đối mắt với Thích Giang Chử, y rất muốn nhìn ra một chút gì đó trong đôi mắt của Thích Giang Chử, cuối cùng y chỉ nhìn thấy Thích Giang Chử nhẹ nhàng cười với y.
Nội tâm Hạ Tuyển đang đấu tranh lẫn nhau, tâm tình khó giải thích khiến lòng ngực chua xót.
Trên đường trở về nhà, Thích Giang Chử gọi một cuộc điện thoại cho Chu Huyền đang phát điên, đầu bên kia vừa nhận cuộc gọi liền liên thanh mắng: "Một lời tạm biệt cậu cũng không để lại đã nhấc mông bỏ về, tớ và thầy Ôn đã ngồi đợi cậu nửa tiếng ở horizon đó biết không!"
"Giúp tớ nói xin lỗi với thầy Ôn."
"Muốn nói tự cậu đi mà nói." Chu Huyền nói.
Thích Giang Chử nghĩ tới mục đích chuyến đi lần này của hắn vẫn chưa thành công, hắn vẫn chưa nói rõ ràng với thầy Ôn, vì vậy đồng ý với Chu Huyền: "Chút nữa gửi số điện thoại của thầy Ôn cho tớ."
Chu Huyền cảm thấy hình như chuyện này đang có chuyển biến tốt, ngữ khí tốt hơn một chút, nói chuyện phiếm với hắn vài câu sau đó cúp điện thoại, không lâu sau liền gửi số điện thoại của thầy Ôn cho Thích Giang Chử, nhưng Thích Giang Chử lại không chú ý tới.
Đi được nửa đường thì trời bắt đầu mưa. Mưa mùa hè ở Giang Châu luôn đến rất đột ngột, mưa rơi vừa nhanh vừa lớn.
Trên đường lại kẹt xe, hàng xe vô hạn kéo dài ở phía trước, Thích Giang Chử về đến nhà đã là chuyện của một tiếng sau. Mới bước vào cửa đã nhìn thấy quần áo ướt nhẹp bị ném dưới đất, kéo đến nhà vệ sinh.
Đèn trong nhà vệ sinh sáng trưng, bên trong truyền ra tiếng nước ào ào.
Không cần nghĩ cũng biết là trò quỷ của Thích Nhiên, Thích Giang Chử ném hết quần áo vào thùng, áo ngắn tay, quần cộc, cũng may Thích Nhiên còn biết xấu hổ, vẫn biết mặc quần lót đi vào phòng tắm. Tên tiểu quỷ bên trong hiển nhiên cũng nghe được tiếng động có người về, cậu tắt vòi nước, cách cánh cửa hô lớn: "Anh hai, lấy áo ngủ với quần lót giùm em đi!"
"Tự mình đi lấy." Thích Giang Chử nói.
Thích Nhiên kiên cường bất khuất lại kêu một tiếng "anh hai", thái độ mềm mỏng hơn, nỗ lực trở nên nhỏ bé yếu ớt. Cho dù là đang yếu thế, Thích Nhiên với Hạ Tuyển cũng hoàn toàn khác nhau, nghĩ tới đây, Thích Giang Chử dừng một chút mới đi lên lầu, bước vào phòng ngủ của Thích Nhiên, lấy đồ ngủ và quần lót đưa vào phòng tắm cho Thích Nhiên.
Thích Nhiên nói: "Cảm ơn anh hai!"
Sau khi Thích Nhiên tắm xong, cậu bị anh mình ép uống hết một bụng nước gừng.
Buổi tối, cậu nằm ở trên giường vừa nhảy mũi vừa tán gẫu với Hạ Tuyển, "Anh tớ đúng là điên rồi, nước gừng cũng có thể nấu cay như vậy, tớ đường đường là một thằng đàn ông, ra ngoài chơi bóng dầm mưa một trận thì có sao đâu? Có cái gì không đúng sao?"
Vpừa nói vừa hắt hơi một cái rõ lớn.
Hạ Tuyển trầm mặc một lát, nói: "Cậu đừng để bị cảm."
"Cậu đừng nói bậy nha, sao tớ có thể bị cảm được!" Thích Nhiên cố gắng phản bác.
Đúng như lời Hạ Tuyển nói, hôm sau Thích Nhiên xin nghỉ bệnh. Hạ Tuyển nghe giáo viên chủ nhiệm nói mới biết, tối hôm qua Thích Nhiên bị sốt, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức—— truyền nước biển.
Thích Nhiên rất khó chịu, ngoài cậu ra còn có lớp phó thể dục Vệ Kiệt.
Bởi vì Thích Nhiên xin nghỉ bệnh, tiết thể dục ngày thứ hai bọn họ mất đi một vị đại tướng. Mặc dù có cầu thủ dự bị, nhưng dựa theo những gì Vệ Kiệt nói, không có Thích Nhiên chơi rất không thoải mái. Trước khi chuyển trường Hạ Tuyển làm cái gì cũng chỉ có một mình, Thích Nhiên không đi học, chẳng qua chỉ là xin nghỉ một hai ngày, cũng không phải vĩnh viễn sẽ không đi học nữa, Hạ Tuyển nghĩ vậy nên không có tâm trạng đặc biệt gì, chỉ luôn nghĩ không biết Thích Nhiên đã hạ sốt chưa. Vào giờ cơm trưa, Hạ Tuyển tới phố ăn vặt đối diện trường học tìm tiệm cơm nào đó để gọi món. Y vừa ngồi xuống, có người bỗng nhiên bước tới ngồi đối diện y, là Vệ Kiệt.
Hạ Tuyển có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn Vệ Kiệt, mở miệng.
"Làm sao vậy?" Vệ Kiệt nhăn mày lại, cúi đầu nhìn cái áo thun ngắn tay màu cam của mình hỏi, "Này, cậu cũng cảm thấy tớ mặc mấy cái áo màu này rất kì lạ đúng không? Tớ nói mà mẹ tớ còn không tin, cứ kiên quyết nói rất đẹp trai rất hợp."
Vừa nói vừa ghét bỏ kéo kéo cổ áo, nghiêng đầu qua chỗ khác bắt chuyện với chủ tiệm: "Ông chủ, con kêu giống cậu ấy."
Thân quen đến có chút hơi quá đáng.
Trong ngày Thích Nhiên xin nghỉ, Hạ Tuyển không hiểu ra sao lại giải quyết bữa trưa với Vệ Kiệt.
Vệ Kiệt ngồi vào vị trí của Thích Nhiên, thừa lúc nghỉ trưa cầm di động tới nói: "Bài post lần trước trong confession có phải cậu vẫn chưa coi không? Hôm qua đã có cập nhật mới rồi."
Hạ Tuyển không yên lòng nhìn những hàng chữ lít nha lít nhít trên điện thoại, y đọc được hai hàng thì đột ngột đứng bật dậy.
Ghế của y đập mạnh vào cạnh bàn đằng sau, phát ra tiếng vang rất lớn.
Nhưng những chuyện này y đều chỉ biết qua mặt chữ, thỉnh thoảng y cũng sẽ xem lướt qua nội dung trên đó, y cảm thấy những chuyện này cách mình cực kỳ xa xôi. Đối với chuyện này y không cần nghĩ ngợi gì, bởi vì đều sẽ không liên quan tới y. Nhưng đến bây giờ Hạ Tuyển đã biết ý nghĩ đó của mình sẽ không còn dùng được nữa, y bất ngờ bước vào vùng đất của họ, kinh ngạc phát hiện Thích Giang Chử cũng là một thành viên trong đó.
Nhận thức này khiến lòng bàn tay y bắt đầu chảy mồ hôi, lạnh đến mức y rùng mình một cái.
Thích Giang Chử giương mắt liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy Hạ Tuyển mím môi, huyết sắc trên môi đã mất sạch, sắc mặt cũng trắng bệch. Y bình thường vẫn luôn trầm mặc như vậy, nhưng hiện tại trên người Hạ Tuyển một chút thả lỏng hắn cũng không nhìn thấy, y là đang cảnh giác cùng phòng bị.
"Lạnh không? Anh tăng nhiệt độ lên." Thích Giang Chử nói.
Hạ Tuyển không trả lời, đến khi Thích Giang Chử đã chỉnh xong nhiệt độ, khi Thích Giang Chử cho là y sẽ không lên tiếng nữa lại bỗng nhiên hỏi: "Tại sao?"
Y không hiểu, lồng ngực bị cảm xúc mãnh liệt chen lấn đến đau. Trong mắt Hạ Tuyển tình yêu đồng tính là rất khủng bố, khủng bố đến mức có thể ngang hàng với việc y bị chửi là con hoang, kỳ thực cả hai đều chỉ biểu đạt một chuyện—— khác với tất cả mọi người, là không thể hòa hợp với tất cả mọi người.
Sau đó nó lại đưa ta đến một loạt hậu quả, Hạ Tuyển so với những người khác càng rõ ràng, y bị thóa mạ bị xa lánh chỉ vì họ nghĩ y là con hoang, bởi vì y không có ba cũng không có mẹ, bởi vì y không hòa nhập được, không có cách nào nói chuyện với người khác. Chỉ vì một chút khác biệt này, y đã đau đến không muốn sống, vì y chỉ là một truyện cười đối với người khác, mà sự vui sướng của những người đó là lấy từ sự đau đớn của Hạ Tuyển.
Chỉ có bình thường là an toàn tuyệt đối, có thể được người khác tiếp thu toàn bộ, vì vậy Hạ Tuyển cố gắng hết sức bảo vệ sự bình thường của mình, cẩn thận gắn bó chặt chẽ với mối quan hệ quý giá mà y cùng người khác tạo dựng lên, cũng cố gắng tìm một vị trí không nổi bật bên trong gia đình mới của Hạ Chấp Minh, không ngừng lục lọi vị trí mà y nên tồn tại, cố gắng không dư thừa không đặc biệt——
Y muốn trở nên bình thường cũng cần cố gắng cùng cẩn thận gấp bội, cố gắng lắm y mới có thể nắm chặt lấy nó, vậy mà Thích Giang Chử lại một mặt bình tĩnh buông lỏng tay ra.
Hạ Tuyển không thể tiếp thu cũng không muốn tán thành, lý do khiến y thất kinh rất rõ ràng, bởi vì người này là Thích Giang Chử, y không muốn Thích Giang Chử phải đối mặt với nỗi sợ mà y đã chịu đựng đủ rồi, nếu như có thể, y muốn đem tất cả những thứ tốt nhất đều đặt trước mặt Thích Giang Chử.
Tại sao lại như vậy? Vốn không nên như vậy.
Cho dù trong tình huống này, y vẫn không quên vị trí của mình trước mặt Thích Giang Chử, cho nên câu hỏi của Hạ Tuyển không đầu không đuôi, chẳng hề kiên định, y đang rất rối rắm, nói là đặt câu hỏi cho hắn, kỳ thực y chỉ là đang tự hỏi chính mình, tự đấu tranh trong lòng thì đúng hơn.
Thích Giang Chử nhìn thấu được sự không kiên định của y, hắn không hề trả lời câu hỏi không đúng lúc kia, mà lựa chọn một đề tài khác rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: "Về nhà nhớ tắm rửa sạch sẽ, mùi lẩu trên người em rất nồng đó."
Hắn không phải đang muốn che giấu hay giả vờ không có chuyện gì, hắn chỉ không muốn tiếp tục kéo dài sợ hãi của Hạ Tuyển, nên hiện tại cũng không phải một thời cơ tốt.
Hạ Tuyển bừng tỉnh ngẩng đầu nhìn Thích Giang Chử, xe đã dừng trước cửa tiểu khu. Hạ Tuyển xuống xe, Thích Giang Chử hạ cửa kính xe xuống, giống như bình thường nói tạm biệt y, Hạ Tuyển lại nghe thấy Thích Giang Chử nói: "Chuyện ngày hôm nay, em có thể coi như không thấy."
Y không nghĩ rằng Thích Giang Chử sẽ nhắc đến nữa, mắt đối mắt với Thích Giang Chử, y rất muốn nhìn ra một chút gì đó trong đôi mắt của Thích Giang Chử, cuối cùng y chỉ nhìn thấy Thích Giang Chử nhẹ nhàng cười với y.
Nội tâm Hạ Tuyển đang đấu tranh lẫn nhau, tâm tình khó giải thích khiến lòng ngực chua xót.
Trên đường trở về nhà, Thích Giang Chử gọi một cuộc điện thoại cho Chu Huyền đang phát điên, đầu bên kia vừa nhận cuộc gọi liền liên thanh mắng: "Một lời tạm biệt cậu cũng không để lại đã nhấc mông bỏ về, tớ và thầy Ôn đã ngồi đợi cậu nửa tiếng ở horizon đó biết không!"
"Giúp tớ nói xin lỗi với thầy Ôn."
"Muốn nói tự cậu đi mà nói." Chu Huyền nói.
Thích Giang Chử nghĩ tới mục đích chuyến đi lần này của hắn vẫn chưa thành công, hắn vẫn chưa nói rõ ràng với thầy Ôn, vì vậy đồng ý với Chu Huyền: "Chút nữa gửi số điện thoại của thầy Ôn cho tớ."
Chu Huyền cảm thấy hình như chuyện này đang có chuyển biến tốt, ngữ khí tốt hơn một chút, nói chuyện phiếm với hắn vài câu sau đó cúp điện thoại, không lâu sau liền gửi số điện thoại của thầy Ôn cho Thích Giang Chử, nhưng Thích Giang Chử lại không chú ý tới.
Đi được nửa đường thì trời bắt đầu mưa. Mưa mùa hè ở Giang Châu luôn đến rất đột ngột, mưa rơi vừa nhanh vừa lớn.
Trên đường lại kẹt xe, hàng xe vô hạn kéo dài ở phía trước, Thích Giang Chử về đến nhà đã là chuyện của một tiếng sau. Mới bước vào cửa đã nhìn thấy quần áo ướt nhẹp bị ném dưới đất, kéo đến nhà vệ sinh.
Đèn trong nhà vệ sinh sáng trưng, bên trong truyền ra tiếng nước ào ào.
Không cần nghĩ cũng biết là trò quỷ của Thích Nhiên, Thích Giang Chử ném hết quần áo vào thùng, áo ngắn tay, quần cộc, cũng may Thích Nhiên còn biết xấu hổ, vẫn biết mặc quần lót đi vào phòng tắm. Tên tiểu quỷ bên trong hiển nhiên cũng nghe được tiếng động có người về, cậu tắt vòi nước, cách cánh cửa hô lớn: "Anh hai, lấy áo ngủ với quần lót giùm em đi!"
"Tự mình đi lấy." Thích Giang Chử nói.
Thích Nhiên kiên cường bất khuất lại kêu một tiếng "anh hai", thái độ mềm mỏng hơn, nỗ lực trở nên nhỏ bé yếu ớt. Cho dù là đang yếu thế, Thích Nhiên với Hạ Tuyển cũng hoàn toàn khác nhau, nghĩ tới đây, Thích Giang Chử dừng một chút mới đi lên lầu, bước vào phòng ngủ của Thích Nhiên, lấy đồ ngủ và quần lót đưa vào phòng tắm cho Thích Nhiên.
Thích Nhiên nói: "Cảm ơn anh hai!"
Sau khi Thích Nhiên tắm xong, cậu bị anh mình ép uống hết một bụng nước gừng.
Buổi tối, cậu nằm ở trên giường vừa nhảy mũi vừa tán gẫu với Hạ Tuyển, "Anh tớ đúng là điên rồi, nước gừng cũng có thể nấu cay như vậy, tớ đường đường là một thằng đàn ông, ra ngoài chơi bóng dầm mưa một trận thì có sao đâu? Có cái gì không đúng sao?"
Vpừa nói vừa hắt hơi một cái rõ lớn.
Hạ Tuyển trầm mặc một lát, nói: "Cậu đừng để bị cảm."
"Cậu đừng nói bậy nha, sao tớ có thể bị cảm được!" Thích Nhiên cố gắng phản bác.
Đúng như lời Hạ Tuyển nói, hôm sau Thích Nhiên xin nghỉ bệnh. Hạ Tuyển nghe giáo viên chủ nhiệm nói mới biết, tối hôm qua Thích Nhiên bị sốt, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức—— truyền nước biển.
Thích Nhiên rất khó chịu, ngoài cậu ra còn có lớp phó thể dục Vệ Kiệt.
Bởi vì Thích Nhiên xin nghỉ bệnh, tiết thể dục ngày thứ hai bọn họ mất đi một vị đại tướng. Mặc dù có cầu thủ dự bị, nhưng dựa theo những gì Vệ Kiệt nói, không có Thích Nhiên chơi rất không thoải mái. Trước khi chuyển trường Hạ Tuyển làm cái gì cũng chỉ có một mình, Thích Nhiên không đi học, chẳng qua chỉ là xin nghỉ một hai ngày, cũng không phải vĩnh viễn sẽ không đi học nữa, Hạ Tuyển nghĩ vậy nên không có tâm trạng đặc biệt gì, chỉ luôn nghĩ không biết Thích Nhiên đã hạ sốt chưa. Vào giờ cơm trưa, Hạ Tuyển tới phố ăn vặt đối diện trường học tìm tiệm cơm nào đó để gọi món. Y vừa ngồi xuống, có người bỗng nhiên bước tới ngồi đối diện y, là Vệ Kiệt.
Hạ Tuyển có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn Vệ Kiệt, mở miệng.
"Làm sao vậy?" Vệ Kiệt nhăn mày lại, cúi đầu nhìn cái áo thun ngắn tay màu cam của mình hỏi, "Này, cậu cũng cảm thấy tớ mặc mấy cái áo màu này rất kì lạ đúng không? Tớ nói mà mẹ tớ còn không tin, cứ kiên quyết nói rất đẹp trai rất hợp."
Vừa nói vừa ghét bỏ kéo kéo cổ áo, nghiêng đầu qua chỗ khác bắt chuyện với chủ tiệm: "Ông chủ, con kêu giống cậu ấy."
Thân quen đến có chút hơi quá đáng.
Trong ngày Thích Nhiên xin nghỉ, Hạ Tuyển không hiểu ra sao lại giải quyết bữa trưa với Vệ Kiệt.
Vệ Kiệt ngồi vào vị trí của Thích Nhiên, thừa lúc nghỉ trưa cầm di động tới nói: "Bài post lần trước trong confession có phải cậu vẫn chưa coi không? Hôm qua đã có cập nhật mới rồi."
Hạ Tuyển không yên lòng nhìn những hàng chữ lít nha lít nhít trên điện thoại, y đọc được hai hàng thì đột ngột đứng bật dậy.
Ghế của y đập mạnh vào cạnh bàn đằng sau, phát ra tiếng vang rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất