Chương 5: V. Không được yêu sớm
Ngày đó Hạ Tuyển làm bài tập rất lâu, đến nửa đêm mà sự hưng phấn khi nãy cũng chưa tan, lăn qua lộn lại không biết đến mấy giờ mới ngủ. Ngày hôm sau y đi đến trường rất sớm, đi ngang qua canteen trường mới nhớ tới đề nghị của Thích Nhiên hôm qua, đi vào mua một bình sữa bò, nhờ nhân viên hâm nóng.
Y thật sự không có kinh nghiệm với việc đối nhân xử thế, lại không có ai để luyện tập, cho nên hiện tại, giải quyết những vấn đề này khiến y cực kì khổ não, đa số thời gian còn phải nhờ Thích Nhiên giúp đỡ.
Tuy rằng trong mắt Thích Giang Chử, Thích Nhiên là một người không thể tin tưởng không thể dựa vào, nhưng cậu ta lại là người bạn duy nhất của Hạ Tuyển. Hạ Tuyển cho rằng, Thích Nhiên ngoại trừ phương diện học tập không được cho lắm, những chuyện khác đều rất tốt, như cách cậu ấy đối xử với bạn bè chẳng hạn. Trước khi vào lớp, y lại đi tới lớp 10, đứng trước cửa lớp nhìn một chút.
Hạ Tuyển còn chưa nói gì, người trong lớp nhìn thấy y liền bắt đầu cười nói. Y hiểu tình huống trước mắt, đa số thời điểm y đều sẽ lựa chọn lịch sự cười trừ, hiện tại đã sớm trở thành phản xạ có điều kiện của y luôn rồi. Hạ Tuyển lui nửa bước, trong lòng xuất hiện ý định lùi bước, y muốn xoay người rời đi.
Lúc này, một nữ sinh mặt đỏ hồng từ trong phòng học chạy ra, thăm dò gọi y một tiếng, sau khi xác nhận đúng người mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Cậu tìm tớ sao?"
Hạ Tuyển nhận ra Lâm Lạc Đồng, nói: "Cám ơn cậu hôm qua đã tặng kẹo cho tôi."
Vừa nói vừa đưa cho cô chai sữa mình đang cầm.
Lâm Lạc Đồng sửng sốt một chút, lập tức cười híp cả mắt, nhìn thấy sắc mặt y trắng bệt, đột nhiên hỏi: "Làm sao vậy? Nhìn cậu có vẻ không được thoải mái."
Không thoải mái sao?
Lúc bị Hạ Chấp Minh đưa đến Giang Châu, đối với trường học mới, bạn học mới, y đều không có bất kỳ mong đợi nào, thậm chí còn cảm thấy tất cả những việc không tốt đẹp trước đó sẽ lập lại một lần nữa. Chuyện này kỳ thực cũng không phải phán đoán gì, bởi vì y đều đã tưởng tượng qua tất cả những chuyện có thể xảy ra, mọi thứ đều sẽ có chuyển biến tốt, nhưng đáng tiếc, từ tiểu học đến cấp ba, cái gì cũng không thay đổi. Tính cách của y quái lạ, không hòa hợp với mọi người lại cùng người khác không giống nhau.
Hạ Tuyển không có ba, sau đó mẹ y lại chạy theo người khác, y lại chỉ thích chơi với các bạn nữ.
Tất cả những điều đó lại trở thành lý do Hạ Tuyển bị công kích. Hạ Tuyển thử qua những vài cách giải quyết, y không thể lựa chọn cha mẹ, không thể can thiệp vào suy nghĩ của họ, hắn bắt đầu tránh né các học sinh nữ trong lớp, có một quãng thời gian, y xác thực đã tránh được một ít lời đồn đãi, mà tiệc vui chóng tàn, những công kích khác liền nhào tới, hơn nữa, y phát hiện, y chỉ còn một mình.
Lâm Lạc Đồng thấy y không lên tiếng, cho là y bị bệnh nên mới khó chịu, lo lắng bước lên phía trước một bước, nói: "Hạ Tuyển, cậu không có chuyện gì chứ? Có muốn xin thầy cho nghỉ một ngày không?"
"Không có chuyện gì, cậu nhanh trở về phòng học đi, sắp vào học rồi." Hạ Tuyển lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói chuyện với Lâm Lạc Đồng.
Tiếng chuông chấm dứt tiết tự học buổi sáng vang lên. Hạ Tuyển tạm biệt Lâm Lạc Đồng, Lâm Lạc Đồng siết chặt chai sữa bò đứng ở cửa lớp, nhìn bóng lưng Hạ Tuyển nhanh chóng biến mất ở cửa lớp 11.
Hạ Tuyển mới vừa ngồi xuống, móng vuốt của Thích Nhiên liền đặt trên bả y, vô cùng thần bí hỏi: "Mới lén lút đi làm gì đó?"
Hạ Tuyển đưa tay xoa xoa mặt, không trả lời Thích Nhiên mà lại hỏi ngược lại: "Đề hôm qua cậu làm được không?"
"Đương nhiên..." Thích Nhiên vừa nói vừa lục cặp, lục được một nửa thì "ồ" một tiếng, lúc này mới chú ý tới mình bị chuyển đề tài, nói, "Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, các cậu ở hành lang nói chuyện, cuộc đối thoại cay mắt này, cả lớp đều biết."
Lời nói này Hạ Tuyển không để trong lòng, mà ngày hôm sau y cũng cảm giác được bầu không khí có chút khó giải thích được của đám bạn học, thậm chí tần suất y và Lâm Lạc Đồng gặp nhau đã tăng lên rất nhiều. Vào lúc nghỉ giữa giờ, hai người bọn họ ở hai lớp sát bên, nữ sinh lớp 10 nháo loạn, cười cười, một lát sau Hạ Tuyển mới phát hiện bên cạnh mình có người đứng, là Lâm Lạc Đồng.
Mà vào lúc này chỉ cần y nghiêng đầu, nhìn về phía lớp 10, nam nam nữ nữ bên đó sẽ ngay lập tức xì xào bàn tán. Điều làm cho Hạ Tuyển đau đầu nhất chính là, từ vụ bình sữa bò kia, Lâm Lạc Đồng luôn chạy tới đưa y một ít đồ ăn vặt cùng đồ uống, hoặc là sau khi kết thúc tiết thể dục sẽ đưa cho y bình nước khoáng.
Y rốt cục hiểu được ý nhắc nhở trong câu nói kia của Thích Nhiên, y càng nhận rồi trả, hành vi kỳ quái này giữa bọn họ càng không có kết thúc.
Thứ năm, lúc tan học, Hạ Tuyển như thường ngày cùng Thích Nhiên đồng thời bước ra khỏi phòng học.
"Anh tớ mới vừa gửi một tin nhắn cho tớ... Hạ Tuyển, cậu đọc giúp tớ đi." Thích Nhiên vừa nói vừa ôm lấy vai Hạ Tuyển, trốn ở phía sau lưng y lén lén nhìn tin nhắn.
Giám thị cùng giáo viên chủ nhiệm có thể vào mọi lúc mọi nơi đột ngột xuất hiện, bị giật mình là chuyện nhỏ, vi phạm bị tóm được, đa số trường hợp đều bị mời phụ huynh tới trường uống trà, hơn nữa mọi thiết bị điện tử một khi phát hiện sẽ bị tịch thu toàn bộ.
Thích Nhiên lại dựa vào điện thoại để giết thời gian, nên tuyệt đối không dám mạo hiểm lấy nó ra.
Toàn bộ lực chú ý của Hạ Tuyển đều đặt trên người Thích Nhiên, nói đúng hơn là đặt trên đoạn tin nhắn ngắn ngủn trên tay cậu kia, y đối với những chuyện có liên quan tới Thích Giang Chử luôn có gấp đôi sự chú ý và nhiệt tình, chuyện này kỳ thực rất khó giải thích.
"Ổng nói ổng đang ở trước cổng trường chúng ta!" Thích Nhiên đột nhiên cất cao giọng nói, "Chờ đã, ổng làm sao biết tớ mang theo điện thoại? Xong rồi, Hạ Tuyển, tớ xong thiệt rồi."
"... Ở cổng trường học làm gì?" Hạ Tuyển làm bộ không thèm để ý, ánh mắt lại lấp lánh hỏi.
Kỳ thực y phi thường lưu ý, bước chân cũng không khỏi đi nhanh hơn một chút. Tốc độ của hai người bắt đầu chênh lệch, Thích Nhiên buồn bực, cậu phát hiện mình không đuổi kịp Hạ Tuyển, "Cậu đi chậm một chút đi! "
Hạ Tuyển sửng sốt một chút, bước chân dừng lại hỏi: "Tớ đi rất nhanh sao?"
Y tận lực bước chậm lại cùng Thích Nhiên ngang hàng, đến khi y bị Thích Nhiên nhắc nhở, y mới phát hiện dù do tốc độ bước đi đã chậm lại, nhưng cở thể y hiện tại như một sợi chỉ đang căng ra hết cỡ, tầm mắt chỉ dừng lại ở cổng trường.
Thích Nhiên không chú ý đến sự kì lạ của y, chỉ tức giận nói: "Tớ không muốn gặp anh tớ nhanh vậy đâu, ổng tới là để kiếm chuyện với tớ đây mà."
Cũng là tới kiếm chuyện với tớ đây này... Hạ Tuyển yên lặng bổ sung thêm một câu trong lòng. Đột nhiên, bên cạnh có người huýt sáo, y còn không kịp phản ứng, người bên cạnh đã đánh một phát lên vai hắn, y theo bản năng mà đưa tay ra đỡ.
Cô gái kia sau khi đứng được vững vàng, gương mặt đỏ hồng, hốt hoảng nói: "Xin lỗi, làm phiền rồi."
Là Lâm Lạc Đồng.
Hiển nhiên là bị người khác đẩy qua.
Hạ Tuyển buông tay ra, hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Thích Nhiên "này" một tiếng, một nam sinh mười 10, người mới phá rối, chạy bước lớn ra khỏi đoàn người, quay đầu cười với bọn họ.
"Ngu ngốc." Thích Nhiên thấp giọng mắng một câu.
Lâm Lạc Đồng vung tay nói: "Tớ không sao."
"Hạ... Hai cậu muốn đi tới trạm xe buýt gần đây sao?"
Hạ Tuyển còn chưa trả lời, Thích Nhiên đụng vai Hạ Tuyển một cái, cười hì hì nói với Lâm Lạc Đồng: "Tớ không đi, nhưng Hạ Tuyển thì có."
Hạ Tuyển cùng Lâm Lạc Đồng chưa thân lắm, chỉ có tiếp xúc mấy lần, mà còn đều là trong văn phòng của giáo viên, sau đó là việc Thích Nhiên dạy y đáp lễ. Y cũng không có gì để nói với Lâm Lạc Đồng, mà Thích Nhiên lại không như vậy. Nhìn ngoài mặt như Thích Nhiên đang nói chuyện phiếm với Lâm Lạc Đồng, nhưng đa số nội dung đều liên quan đến Hạ Tuyển.
Lâm Lạc Đồng nghe Thích Nhiên nói, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Hạ Tuyển. Hạ Tuyển hầu hết đều trầm mặc, đến cổng trường, Lâm Lạc Đồng phát hiện, nếu cô muốn theo đuổi Hạ Tuyển, thật sự có chút vất vả.
Vốn tâm tư Hạ Tuyển đã không biểu hiện trên mặt, lúc này lại xuất hiện một Thích Giang Chử ở cổng trường câu lấy sự chú ý của y, Thích Nhiên cùng Lâm Lạc Đồng ở đằng sau nói cái gì y cũng không thèm quan tâm.
Trước cổng trường lúc này khá vắng, Hạ Tuyển rất nhanh đã tìm thấy Thích Giang Chử, Thích Giang Chử đứng cách bọn họ không xa lắm.
Thích Nhiên hiển nhiên cũng nhìn thấy, trong nháy mắt có chút sợ hãi, đến tâm tư tán gẫu cùng Lâm Lạc Đồng cũng biến mất. Thích Giang Chử giơ tay lên, vẫy tay với bọn họ. Trong mắt Thích Nhiên, tình cảnh hiện tại như là một cái hố sâu đang vẫy tay với mình, trong nháy mắt đến gan cũng cảm thấy đau.
Lâm Lạc Đồng cũng chú ý tới Thích Giang Chử, quay đầu nhìn Hạ Tuyển và Thích Nhiên, đột nhiên hỏi Hạ Tuyển: "Anh của cậu sao?"
Hạ Tuyển cảm thấy một câu hỏi đơn giản như vậy lại rất khó trả lời. Y không biết là do y biểu hiện quá mức rõ ràng, hay Lâm Lạc Đồng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Hạ Tuyển có chút bận tâm, y thật sự chỉ cần liếc một cái đã bị nhìn thấu rồi sao, vậy Thích Giang Chử cũng đã nhìn ra rồi sao?
"Vậy tớ đi trước, mai gặp." Lâm Lạc Đồng tạm biệt bọn họ, một mình đi đến trạm xe buýt.
Thích Nhiên ôm lấy cổ Hạ Tuyển, nói: "Đi qua chào anh cậu đi."
Hạ Tuyển có chút không tình nguyện, không muốn đi qua đó, lại bị Thích Nhiên cương quyết kéo qua, đi theo Thích Nhiên cũng nói một tiếng. Thích Giang Chử hơi cúi đầu nhìn hai đưa nhỏ trước mặt, không lên tiếng, híp mắt lại, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, trong lòng Hạ Tuyển có quỷ, bị nhìn như vậy chỉ muốn co cẳng bỏ chạy.
"Thích Nhiên, bạn nữ hồi nãy là bạn cùng lớp cùa em sao?"
Thích Nhiên đột nhiên bị gọi, phản ứng cực nhanh, lập tức đẩy Hạ Tuyển về phía trước, thuần khiết nói: "Là bạn ở lớp cách vách, em với bạn ấy không quen chút nào, muốn trách thì trách Hạ Tuyển ấy, mị lực không có cách nào ngăn cản."
"Những bạn nữ lớp khác cũng kêu em đưa thư tình cho Hạ Tuyển. Em vô tội, thật sự."
Thích Giang Chử ung dung mà liếc nhìn y, Hạ Tuyển ngẩng đầu liền mắt đối mắt với Thích Giang Chử. Tầm mắt y không di chuyển, nhưng rõ ràng cảm nhận được lỗ tai mình đã nóng đến hơi đau.
Biết là Thích Giang Chử cũng không có ý đó, đối với Thích Giang Chử, y cũng giống như Thích Nhiên, là một đứa nhóc, trong lúc chăm sóc cho đứa em ruột, thuận tiện để ý đến bạn của em mình một chút, bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng y chính là không thể khống chế được những tưởng tượng ngày càng kỳ quái, không nhịn được cố ý xuyên tạc lời nói cùng hành vi của Thích Giang Chử.
"Em..."
Giọng y bị một tiếng sáo trúc khó nghe đè lên, lúc lấy lại tinh thần, Thích Giang Chử đã mở cửa xe ra nói: "Lên xe đi, anh chở hai đứa đi ăn cơm."
Hạ Tuyển vẫn còn đang ngơ ngác, không nghe rõ, lui nửa bước muốn bỏ đi, kết quả bị Thích Nhiên lôi trở về, "Cậu định đi đâu? Anh của tớ khó khăn lắm mời chúng ta ăn cơm một lần."
Y ngồi ở hàng ghế sau, nghe Thích Nhiên nói chuyện với Thích Giang Chử.
"Hai đứa muốn ăn cái gì?"
"Món Nhật!" Thích Nhiên lập tức trả lời.
"Hạ Tuyển thì sao?" Thích Giang Chử ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu hỏi.
Hắn phát hiện, từ góc độ này, hoàn toàn không nhìn thấy Hạ Tuyển.
Mà Hạ Tuyển không nghĩ tới sẽ bị gọi tên, trước đó y cũng không nghĩ Thích Giang Chử sẽ hỏi ý kiến mình. Nghe vậy, y sửng sốt một chút, thật nhanh liếc mắt với Thích Nhiên một cái, nhìn Thích Nhiên liều mạng hoạt động miệng, vì vậy cũng nói theo: "Món Nhật."
Thích Nhiên rất vui vẻ, nói: "Hai phiếu cho món Nhật, thiểu số phục tùng đa số!"
"Là Hạ Tuyển nhường cho em thôi." Thích Giang Chử đả kích Thích Nhiên, hắn ngẩng đầu lên nói, "Chỗ bên cạnh vẫn còn trống mà, Hạ Tuyển xích qua bên cạnh ngồi một chút đi."
Hạ Tuyển "ân" một tiếng, nghe lời nhích qua bên cạnh một chút, nhưng cũng chỉ được một chút. Thích Giang Chử chỉ có thể nhìn thấy một chút đỉnh đầu của y, hắn khẽ cười. Hắn có chút muốn thăm dò tính tình người bạn này của Thích Nhiên, mười sáu, mới mười sáu mười bảy tuổi, lại quá mức cẩn thận. Nhờ có Thích Nhiên, hắn ít nhiều cũng nghe Thích Nhiên nhắc qua chuyện trong nhà của Hạ Tuyển, Thích Nhiên lo cho bạn mình, lời nói lại quá mức hàm hồ, nhưng nếu Thích Giang Chử không nhìn ra cái gì, cũng thật uổng phí hắn sống nhiều hơn Thích Nhiên đến sáu năm.
Là một đứa nhỏ cả ngày thích dính thành một đống với Thích Nhiên, lại không thích về nhà.
"Hạ Tuyển."
Đôi tai Hạ Tuyển đã đỏ đến cảm thấy có chút đau, "Vâng?"
Thích Giang Chử nghiêm túc cảnh cáo nói: "Không được yêu sớm."
"Đừng cười. Còn có em nữa đó, Thích Nhiên."
Y thật sự không có kinh nghiệm với việc đối nhân xử thế, lại không có ai để luyện tập, cho nên hiện tại, giải quyết những vấn đề này khiến y cực kì khổ não, đa số thời gian còn phải nhờ Thích Nhiên giúp đỡ.
Tuy rằng trong mắt Thích Giang Chử, Thích Nhiên là một người không thể tin tưởng không thể dựa vào, nhưng cậu ta lại là người bạn duy nhất của Hạ Tuyển. Hạ Tuyển cho rằng, Thích Nhiên ngoại trừ phương diện học tập không được cho lắm, những chuyện khác đều rất tốt, như cách cậu ấy đối xử với bạn bè chẳng hạn. Trước khi vào lớp, y lại đi tới lớp 10, đứng trước cửa lớp nhìn một chút.
Hạ Tuyển còn chưa nói gì, người trong lớp nhìn thấy y liền bắt đầu cười nói. Y hiểu tình huống trước mắt, đa số thời điểm y đều sẽ lựa chọn lịch sự cười trừ, hiện tại đã sớm trở thành phản xạ có điều kiện của y luôn rồi. Hạ Tuyển lui nửa bước, trong lòng xuất hiện ý định lùi bước, y muốn xoay người rời đi.
Lúc này, một nữ sinh mặt đỏ hồng từ trong phòng học chạy ra, thăm dò gọi y một tiếng, sau khi xác nhận đúng người mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Cậu tìm tớ sao?"
Hạ Tuyển nhận ra Lâm Lạc Đồng, nói: "Cám ơn cậu hôm qua đã tặng kẹo cho tôi."
Vừa nói vừa đưa cho cô chai sữa mình đang cầm.
Lâm Lạc Đồng sửng sốt một chút, lập tức cười híp cả mắt, nhìn thấy sắc mặt y trắng bệt, đột nhiên hỏi: "Làm sao vậy? Nhìn cậu có vẻ không được thoải mái."
Không thoải mái sao?
Lúc bị Hạ Chấp Minh đưa đến Giang Châu, đối với trường học mới, bạn học mới, y đều không có bất kỳ mong đợi nào, thậm chí còn cảm thấy tất cả những việc không tốt đẹp trước đó sẽ lập lại một lần nữa. Chuyện này kỳ thực cũng không phải phán đoán gì, bởi vì y đều đã tưởng tượng qua tất cả những chuyện có thể xảy ra, mọi thứ đều sẽ có chuyển biến tốt, nhưng đáng tiếc, từ tiểu học đến cấp ba, cái gì cũng không thay đổi. Tính cách của y quái lạ, không hòa hợp với mọi người lại cùng người khác không giống nhau.
Hạ Tuyển không có ba, sau đó mẹ y lại chạy theo người khác, y lại chỉ thích chơi với các bạn nữ.
Tất cả những điều đó lại trở thành lý do Hạ Tuyển bị công kích. Hạ Tuyển thử qua những vài cách giải quyết, y không thể lựa chọn cha mẹ, không thể can thiệp vào suy nghĩ của họ, hắn bắt đầu tránh né các học sinh nữ trong lớp, có một quãng thời gian, y xác thực đã tránh được một ít lời đồn đãi, mà tiệc vui chóng tàn, những công kích khác liền nhào tới, hơn nữa, y phát hiện, y chỉ còn một mình.
Lâm Lạc Đồng thấy y không lên tiếng, cho là y bị bệnh nên mới khó chịu, lo lắng bước lên phía trước một bước, nói: "Hạ Tuyển, cậu không có chuyện gì chứ? Có muốn xin thầy cho nghỉ một ngày không?"
"Không có chuyện gì, cậu nhanh trở về phòng học đi, sắp vào học rồi." Hạ Tuyển lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói chuyện với Lâm Lạc Đồng.
Tiếng chuông chấm dứt tiết tự học buổi sáng vang lên. Hạ Tuyển tạm biệt Lâm Lạc Đồng, Lâm Lạc Đồng siết chặt chai sữa bò đứng ở cửa lớp, nhìn bóng lưng Hạ Tuyển nhanh chóng biến mất ở cửa lớp 11.
Hạ Tuyển mới vừa ngồi xuống, móng vuốt của Thích Nhiên liền đặt trên bả y, vô cùng thần bí hỏi: "Mới lén lút đi làm gì đó?"
Hạ Tuyển đưa tay xoa xoa mặt, không trả lời Thích Nhiên mà lại hỏi ngược lại: "Đề hôm qua cậu làm được không?"
"Đương nhiên..." Thích Nhiên vừa nói vừa lục cặp, lục được một nửa thì "ồ" một tiếng, lúc này mới chú ý tới mình bị chuyển đề tài, nói, "Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, các cậu ở hành lang nói chuyện, cuộc đối thoại cay mắt này, cả lớp đều biết."
Lời nói này Hạ Tuyển không để trong lòng, mà ngày hôm sau y cũng cảm giác được bầu không khí có chút khó giải thích được của đám bạn học, thậm chí tần suất y và Lâm Lạc Đồng gặp nhau đã tăng lên rất nhiều. Vào lúc nghỉ giữa giờ, hai người bọn họ ở hai lớp sát bên, nữ sinh lớp 10 nháo loạn, cười cười, một lát sau Hạ Tuyển mới phát hiện bên cạnh mình có người đứng, là Lâm Lạc Đồng.
Mà vào lúc này chỉ cần y nghiêng đầu, nhìn về phía lớp 10, nam nam nữ nữ bên đó sẽ ngay lập tức xì xào bàn tán. Điều làm cho Hạ Tuyển đau đầu nhất chính là, từ vụ bình sữa bò kia, Lâm Lạc Đồng luôn chạy tới đưa y một ít đồ ăn vặt cùng đồ uống, hoặc là sau khi kết thúc tiết thể dục sẽ đưa cho y bình nước khoáng.
Y rốt cục hiểu được ý nhắc nhở trong câu nói kia của Thích Nhiên, y càng nhận rồi trả, hành vi kỳ quái này giữa bọn họ càng không có kết thúc.
Thứ năm, lúc tan học, Hạ Tuyển như thường ngày cùng Thích Nhiên đồng thời bước ra khỏi phòng học.
"Anh tớ mới vừa gửi một tin nhắn cho tớ... Hạ Tuyển, cậu đọc giúp tớ đi." Thích Nhiên vừa nói vừa ôm lấy vai Hạ Tuyển, trốn ở phía sau lưng y lén lén nhìn tin nhắn.
Giám thị cùng giáo viên chủ nhiệm có thể vào mọi lúc mọi nơi đột ngột xuất hiện, bị giật mình là chuyện nhỏ, vi phạm bị tóm được, đa số trường hợp đều bị mời phụ huynh tới trường uống trà, hơn nữa mọi thiết bị điện tử một khi phát hiện sẽ bị tịch thu toàn bộ.
Thích Nhiên lại dựa vào điện thoại để giết thời gian, nên tuyệt đối không dám mạo hiểm lấy nó ra.
Toàn bộ lực chú ý của Hạ Tuyển đều đặt trên người Thích Nhiên, nói đúng hơn là đặt trên đoạn tin nhắn ngắn ngủn trên tay cậu kia, y đối với những chuyện có liên quan tới Thích Giang Chử luôn có gấp đôi sự chú ý và nhiệt tình, chuyện này kỳ thực rất khó giải thích.
"Ổng nói ổng đang ở trước cổng trường chúng ta!" Thích Nhiên đột nhiên cất cao giọng nói, "Chờ đã, ổng làm sao biết tớ mang theo điện thoại? Xong rồi, Hạ Tuyển, tớ xong thiệt rồi."
"... Ở cổng trường học làm gì?" Hạ Tuyển làm bộ không thèm để ý, ánh mắt lại lấp lánh hỏi.
Kỳ thực y phi thường lưu ý, bước chân cũng không khỏi đi nhanh hơn một chút. Tốc độ của hai người bắt đầu chênh lệch, Thích Nhiên buồn bực, cậu phát hiện mình không đuổi kịp Hạ Tuyển, "Cậu đi chậm một chút đi! "
Hạ Tuyển sửng sốt một chút, bước chân dừng lại hỏi: "Tớ đi rất nhanh sao?"
Y tận lực bước chậm lại cùng Thích Nhiên ngang hàng, đến khi y bị Thích Nhiên nhắc nhở, y mới phát hiện dù do tốc độ bước đi đã chậm lại, nhưng cở thể y hiện tại như một sợi chỉ đang căng ra hết cỡ, tầm mắt chỉ dừng lại ở cổng trường.
Thích Nhiên không chú ý đến sự kì lạ của y, chỉ tức giận nói: "Tớ không muốn gặp anh tớ nhanh vậy đâu, ổng tới là để kiếm chuyện với tớ đây mà."
Cũng là tới kiếm chuyện với tớ đây này... Hạ Tuyển yên lặng bổ sung thêm một câu trong lòng. Đột nhiên, bên cạnh có người huýt sáo, y còn không kịp phản ứng, người bên cạnh đã đánh một phát lên vai hắn, y theo bản năng mà đưa tay ra đỡ.
Cô gái kia sau khi đứng được vững vàng, gương mặt đỏ hồng, hốt hoảng nói: "Xin lỗi, làm phiền rồi."
Là Lâm Lạc Đồng.
Hiển nhiên là bị người khác đẩy qua.
Hạ Tuyển buông tay ra, hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Thích Nhiên "này" một tiếng, một nam sinh mười 10, người mới phá rối, chạy bước lớn ra khỏi đoàn người, quay đầu cười với bọn họ.
"Ngu ngốc." Thích Nhiên thấp giọng mắng một câu.
Lâm Lạc Đồng vung tay nói: "Tớ không sao."
"Hạ... Hai cậu muốn đi tới trạm xe buýt gần đây sao?"
Hạ Tuyển còn chưa trả lời, Thích Nhiên đụng vai Hạ Tuyển một cái, cười hì hì nói với Lâm Lạc Đồng: "Tớ không đi, nhưng Hạ Tuyển thì có."
Hạ Tuyển cùng Lâm Lạc Đồng chưa thân lắm, chỉ có tiếp xúc mấy lần, mà còn đều là trong văn phòng của giáo viên, sau đó là việc Thích Nhiên dạy y đáp lễ. Y cũng không có gì để nói với Lâm Lạc Đồng, mà Thích Nhiên lại không như vậy. Nhìn ngoài mặt như Thích Nhiên đang nói chuyện phiếm với Lâm Lạc Đồng, nhưng đa số nội dung đều liên quan đến Hạ Tuyển.
Lâm Lạc Đồng nghe Thích Nhiên nói, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Hạ Tuyển. Hạ Tuyển hầu hết đều trầm mặc, đến cổng trường, Lâm Lạc Đồng phát hiện, nếu cô muốn theo đuổi Hạ Tuyển, thật sự có chút vất vả.
Vốn tâm tư Hạ Tuyển đã không biểu hiện trên mặt, lúc này lại xuất hiện một Thích Giang Chử ở cổng trường câu lấy sự chú ý của y, Thích Nhiên cùng Lâm Lạc Đồng ở đằng sau nói cái gì y cũng không thèm quan tâm.
Trước cổng trường lúc này khá vắng, Hạ Tuyển rất nhanh đã tìm thấy Thích Giang Chử, Thích Giang Chử đứng cách bọn họ không xa lắm.
Thích Nhiên hiển nhiên cũng nhìn thấy, trong nháy mắt có chút sợ hãi, đến tâm tư tán gẫu cùng Lâm Lạc Đồng cũng biến mất. Thích Giang Chử giơ tay lên, vẫy tay với bọn họ. Trong mắt Thích Nhiên, tình cảnh hiện tại như là một cái hố sâu đang vẫy tay với mình, trong nháy mắt đến gan cũng cảm thấy đau.
Lâm Lạc Đồng cũng chú ý tới Thích Giang Chử, quay đầu nhìn Hạ Tuyển và Thích Nhiên, đột nhiên hỏi Hạ Tuyển: "Anh của cậu sao?"
Hạ Tuyển cảm thấy một câu hỏi đơn giản như vậy lại rất khó trả lời. Y không biết là do y biểu hiện quá mức rõ ràng, hay Lâm Lạc Đồng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Hạ Tuyển có chút bận tâm, y thật sự chỉ cần liếc một cái đã bị nhìn thấu rồi sao, vậy Thích Giang Chử cũng đã nhìn ra rồi sao?
"Vậy tớ đi trước, mai gặp." Lâm Lạc Đồng tạm biệt bọn họ, một mình đi đến trạm xe buýt.
Thích Nhiên ôm lấy cổ Hạ Tuyển, nói: "Đi qua chào anh cậu đi."
Hạ Tuyển có chút không tình nguyện, không muốn đi qua đó, lại bị Thích Nhiên cương quyết kéo qua, đi theo Thích Nhiên cũng nói một tiếng. Thích Giang Chử hơi cúi đầu nhìn hai đưa nhỏ trước mặt, không lên tiếng, híp mắt lại, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, trong lòng Hạ Tuyển có quỷ, bị nhìn như vậy chỉ muốn co cẳng bỏ chạy.
"Thích Nhiên, bạn nữ hồi nãy là bạn cùng lớp cùa em sao?"
Thích Nhiên đột nhiên bị gọi, phản ứng cực nhanh, lập tức đẩy Hạ Tuyển về phía trước, thuần khiết nói: "Là bạn ở lớp cách vách, em với bạn ấy không quen chút nào, muốn trách thì trách Hạ Tuyển ấy, mị lực không có cách nào ngăn cản."
"Những bạn nữ lớp khác cũng kêu em đưa thư tình cho Hạ Tuyển. Em vô tội, thật sự."
Thích Giang Chử ung dung mà liếc nhìn y, Hạ Tuyển ngẩng đầu liền mắt đối mắt với Thích Giang Chử. Tầm mắt y không di chuyển, nhưng rõ ràng cảm nhận được lỗ tai mình đã nóng đến hơi đau.
Biết là Thích Giang Chử cũng không có ý đó, đối với Thích Giang Chử, y cũng giống như Thích Nhiên, là một đứa nhóc, trong lúc chăm sóc cho đứa em ruột, thuận tiện để ý đến bạn của em mình một chút, bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng y chính là không thể khống chế được những tưởng tượng ngày càng kỳ quái, không nhịn được cố ý xuyên tạc lời nói cùng hành vi của Thích Giang Chử.
"Em..."
Giọng y bị một tiếng sáo trúc khó nghe đè lên, lúc lấy lại tinh thần, Thích Giang Chử đã mở cửa xe ra nói: "Lên xe đi, anh chở hai đứa đi ăn cơm."
Hạ Tuyển vẫn còn đang ngơ ngác, không nghe rõ, lui nửa bước muốn bỏ đi, kết quả bị Thích Nhiên lôi trở về, "Cậu định đi đâu? Anh của tớ khó khăn lắm mời chúng ta ăn cơm một lần."
Y ngồi ở hàng ghế sau, nghe Thích Nhiên nói chuyện với Thích Giang Chử.
"Hai đứa muốn ăn cái gì?"
"Món Nhật!" Thích Nhiên lập tức trả lời.
"Hạ Tuyển thì sao?" Thích Giang Chử ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu hỏi.
Hắn phát hiện, từ góc độ này, hoàn toàn không nhìn thấy Hạ Tuyển.
Mà Hạ Tuyển không nghĩ tới sẽ bị gọi tên, trước đó y cũng không nghĩ Thích Giang Chử sẽ hỏi ý kiến mình. Nghe vậy, y sửng sốt một chút, thật nhanh liếc mắt với Thích Nhiên một cái, nhìn Thích Nhiên liều mạng hoạt động miệng, vì vậy cũng nói theo: "Món Nhật."
Thích Nhiên rất vui vẻ, nói: "Hai phiếu cho món Nhật, thiểu số phục tùng đa số!"
"Là Hạ Tuyển nhường cho em thôi." Thích Giang Chử đả kích Thích Nhiên, hắn ngẩng đầu lên nói, "Chỗ bên cạnh vẫn còn trống mà, Hạ Tuyển xích qua bên cạnh ngồi một chút đi."
Hạ Tuyển "ân" một tiếng, nghe lời nhích qua bên cạnh một chút, nhưng cũng chỉ được một chút. Thích Giang Chử chỉ có thể nhìn thấy một chút đỉnh đầu của y, hắn khẽ cười. Hắn có chút muốn thăm dò tính tình người bạn này của Thích Nhiên, mười sáu, mới mười sáu mười bảy tuổi, lại quá mức cẩn thận. Nhờ có Thích Nhiên, hắn ít nhiều cũng nghe Thích Nhiên nhắc qua chuyện trong nhà của Hạ Tuyển, Thích Nhiên lo cho bạn mình, lời nói lại quá mức hàm hồ, nhưng nếu Thích Giang Chử không nhìn ra cái gì, cũng thật uổng phí hắn sống nhiều hơn Thích Nhiên đến sáu năm.
Là một đứa nhỏ cả ngày thích dính thành một đống với Thích Nhiên, lại không thích về nhà.
"Hạ Tuyển."
Đôi tai Hạ Tuyển đã đỏ đến cảm thấy có chút đau, "Vâng?"
Thích Giang Chử nghiêm túc cảnh cáo nói: "Không được yêu sớm."
"Đừng cười. Còn có em nữa đó, Thích Nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất