Lòng Tham – Retrospect

Chương 57: Không thuộc quyền sở hữu

Trước Sau
Hạ Tuyển ngồi một lát, y biết mình không thể cứ tiếp tục suy nghĩ bậy bạ như vậy nữa, nhưng con người vẫn cứ luôn cực kì dồi dào tinh lực trong những chuyện này, suy nghĩ ra vô số kết thúc không tốt đẹp——

Căn bản là không có cách nào khống chế được.

Di động đặt bên cạnh vang lên một chút, là tin nhắn của Thích Giang Chử gửi đến. Y liên tục ấn lên màn hình mới có thể chuyển sang chế độ rung, nhưng màn hình vẫn cứ chớp tắt, nhắc nhở y vẫn còn một tin nhắn mới chưa đọc.

Sau đó Thích Giang Chử lại gọi điện thoại đến, vang lên vài tiếng chuông, Hạ Tuyển lấy lại tinh thần nghe máy.

"Về đến rồi?"

"Ân, đang ở trong phòng ngủ." Ngữ khí Hạ Tuyển rất thấp, tận lực đè nén những cảm xúc tiêu cực.

"Vừa nãy mẹ em có nói vài câu với anh, bà hi vọng em có thể làm việc mà em thật sự muốn làm, không cần phải lảng tránh..."

Hạ Tuyển bỗng nhiên đánh gãy lời của Thích Giang Chử, hỏi: "Vậy còn anh? Anh muốn em như thế nào?"

"Không cần phải trốn tránh sự sợ hãi, Hạ Tuyển. Anh hi vọng anh không phải là nhân tố ảnh hưởng đến sự lựa chọn của em, những việc đó vốn chẳng quan trọng, em chỉ cần biết anh vẫn ở đây, vô luận khoảng cách có bao xa."

Những việc đó vốn chẳng quan trọng, Hạ Tuyển bị đánh bại hoàn toàn, sự không thỏa hiệp cùng kiên trì của y đã bị phủ định. Y tình nguyện Thích Giang Chử nói mình ấu trĩ, nói mình ngây thơ, cũng không muốn Thích Giang Chử dùng phương thức phủ định bản thân để y lại một lần nữa lập kế hoạch cho tương lai.

Sợi dây vẫn luôn căng cứng kia đã đứt rồi.

Y đào lên những suy nghĩ tiêu cực mà mình mới đè nén xuống, khẳng định mà nói: "Anh muốn đuổi em đi."

"Không có, Hạ Tuyển, chúng ta—— "

"Anh."

Hạ Tuyển đánh gãy câu nói của Thích Giang Chử lần nữa, cảm xúc bạo phát chỉ như trong nháy mắt, giọng nói của y giống như đã chôn sâu vào trong hầm băng lạnh lẽo.

Y cầm điện thoại ngồi ở trên giường không nhúc nhích, nói: "Trước khi đến Giang Châu, em đã học qua một buổi tâm lý học. Cô giáo đã từng nói, vào lúc một người đang tiếp nhận hảo ý của người khác, sẽ theo bản năng mà dùng tình cảm đồng dạng để trả lại đối phương. Anh, hiện tại anh chính là như vậy, em không nghĩ ra đối với anh mà nói em và Thích Nhiên khác nhau ở chỗ nào. Anh không..."

Những câu nói này chính là đang muốn thuyết phục chính mình, muốn tìm một lời giải thích hợp lý cho tình huống trước mắt, nhưng đến cuối cùng Hạ Tuyển vẫn không có thể nói ra, ngược lại càng muốn nghe Thích Giang Chử nói với mình, muốn nghe thấy Thích Giang Chử phủ định mình.

Y hỏi ngược lại: "Anh có thích em không?"

Thích Giang Chử nói: "Anh yêu em."

Hắn chưa từng nói thích hay không, cũng không phủ định từng suy đoán của Hạ Tuyển. Thích Giang Chử rất bình tĩnh nói hắn yêu y, không có chút chần chờ nào, giữa bọn họ không tồn tại bất kỳ khoảng cách.

Mũi Hạ Tuyển chua sót, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

"Đừng khóc." Thích Giang Chử nhẹ giọng dỗ dành.

Ngược lại, khi nghe thấy giọng nói của Thích Giang Chử y càng không ngừng được, Hạ Tuyển không thể làm gì khác hơn là dùng mu bàn tay mình lau đi.

"Có thể gặp mặt không? Anh đang ở dưới lầu nhà em đây."



Lúc này cách lúc Thích Giang Chử rời đi đã sắp đến một tiếng, Hạ Tuyển nghe như thế liền vội vàng đứng lên đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống quả nhiên thấy xe Thích Giang Chử đang đậu ở dưới lầu.

Thì ra Thích Giang Chử vẫn chưa rời đi.

"Được không?"

Âm thanh của Thích Giang Chử giúp Hạ Tuyển phục hồi lại tinh thần, y nhịn xuống ý nghĩ muốn lập tức chạy xuống dưới, cuối cùng cự tuyệt nói: "Không đâu, em muốn được một mình."

Cúp điện thoại, Hạ Tuyển đứng trước cửa sổ không hề nhúc nhích, chiếc xe đậu dưới lầu cũng không rời đi.

Y đã nói là muốn ở một mình rồi cơ mà. Còn đợi ở dưới lầu làm gì chứ? Có đợi bao lâu y cũng không xuống lầu đâu.

Thêm hai mươi phút trôi qua, ngón tay cầm điện thoại của Hạ Tuyển bắt đầu ngứa ngáy, y đang rất nôn nóng.

Tại sao vẫn chưa về nhà cơ chứ?

Y đã không thể nhẫn nại được nữa, y muốn đi xuống lầu tìm Thích Giang Chử, thế nhưng đúng lúc này, tiếng đóng cửa từ bên ngoài phòng truyền đến đã kéo y về thực tại. Hạ Chấp Minh vừa vào nhà đã vội nói chuyện với Uông Tịnh.

Cách một cánh cửa nên âm thanh cũng không mấy rõ ràng, chỉ là từ trong giọng điệu vui sướng của ông, y chỉ nghe được mấy chữ "nước ngoài", "hàng hiệu", "du học sinh".

Hạ Chấp Minh nắm chặt tập tài liệu đã được đóng dấu trong tay, vừa lật vừa nói: "Tôi cảm thấy trường này là tốt nhất rồi, một năm bao nhiêu tiền tôi cũng trả."

Ông muốn đến gõ cửa phòng Hạ Tuyển, nửa đường lại bị Uông Tịnh nắm lấy cánh tay, ông không biết Uông Tịnh lại mắc bệnh gì, không để ở trong lòng, muốn rút tay ra, đối phương lại nắm càng chặt hơn.

Uông Tịnh nói: "Hạ Chấp Minh, tôi hi vọng anh biết rõ một chuyện, lúc ghi danh hãy để cho Hạ Tuyển tự mình quyết định, anh không có quyền can thiệp."

Hạ Chấp Minh cau mày, dùng sức tránh khỏi Uông Tịnh, nói: "Tôi đến đây không phải muốn cãi nhau với cô, Uông Tịnh côi nghe cho kĩ, Hạ Tuyển là con trai của tôi, tôi không có quyền thì ai có quyền?"

Nói xong đã giơ tay gõ mạnh vào cánh cửa, cực kì gấp gáp.

Tim Hạ Tuyển bị những tiếng gõ cửa dày đặt này gõ đến sắp nứt ra, ngoài cửa, cha mẹ y vẫn còn tiếp tục tranh chấp, tuy rằng đã cố ý đè thấp âm thanh, nhưng chỉ vẻn vẹn cách nhau một cánh cửa.

Y vặn tay nắm, đi mở cửa.

Người ngoài cửa giống y như Hạ Chấp Minh của nhiều năm trước đây, y nhìn thấy cái miệng đó đóng mở liên tục. Hạ Tuyển đột nhiên cảm giác thấy mình rất vô nghĩa, gắn bó với loại tình cảm không hiểu ra sao này rất vô nghĩa, hận ý y dồn hết lên người Hạ Chấp Minh cũng rất vô nghĩa.

Y ý thức được mình chỉ đang lãng phí thời gian, tiêu hao tình cảm.

Y buông tay cầm ra, không để ý Hạ Chấp Minh đang nói cái gì, kéo vali dưới gầm giường ra, mở tủ quần áo, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hành lý của y cũng không nhiều, chỉ có một ít quần áo, một vali là đủ rồi.

"Mày muốn làm gì?" Hạ Chấp Minh bỗng nhiên sắc bén hỏi.

Hạ Tuyển nhanh chóng thu dọn đồ vật, mặt không biểu tình nói: "Hạ Chấp Minh, tôi không thuộc quyền sở hữu của ông, không cần ông quyết định thay tôi, sau này càng không cần, bởi vì cho đến bây giờ chúng ta đã không còn bất kì quan hệ nào nữa."

"Mày nói cái gì?" Hạ Chấp Minh không thể tin được.



"Thẻ ngân hàng mà ông đưa cho tôi, tất cả số tiền ông cho tôi đều ở trong đó, số tiền tôi đã dùng qua tôi cũng đã trả đủ cả rồi, còn có chìa khóa phòng, tất cả mọi thứ đều trả lại cho ông."

Nói xong y cũng đã dọn xong hành lí, bước ngang qua Hạ Chấp Minh vẫn còn đang ngây ngốc, đi ra ngoài, phía sau còn có tiếng bước chân nhanh chóng chạy tới.

"Mày đứng lại đó cho tao! Tao cho mày biết, cả đời này mày cũng trả không hết!"

Nghe vậy, Hạ Tuyển quay đầu lại, bước nhanh, áp sát lấy Hạ Chấp Minh, nói: "Tôi không nợ ông. Hai người có từng nghĩ tới hay không, bỏ một mình tôi trong trấn nhỏ, hai người có biết cảm giác của tôi là gì không? Không có bất kì ai nói cho tôi biết đến tột cùng là tại sao. Đến một cái lý do cũng chưa từng cho tôi, ông coi tôi là cái gì? Tôi và cuộc đời của ông, một chút cũng không liên quan với nhau, ở trong mắt ông, tôi và ông vĩnh viễn không thể nào bình đẳng."

"Ba đưa con đi gặp bác sĩ... Mẹ đi mua một ít đồ, tối sẽ trở lại..." Hạ Tuyển cười cười, nói tiếp, "Tất cả đều là nói dối. Cũng là bởi vì hai người, cho tới bây giờ tôi vẫn luôn sợ hãi, sợ sau khi tôi đã chiếm được, rất nhanh sẽ mất đi. Mỗi ngày tôi đều lo lắng, đề phòng, sợ hãi. Hai người thì biết cái gì? Hai người căn bản cái gì cũng không biết!"

Hạ Chấp Minh đứng sững tại chỗ, rõ ràng lúc nhỏ rất ngây thơ rất đáng yêu, lớn rồi càng trầm mặc hơn, rất ít khi biểu đạt, cùng với những đứa nhỏ cùng tuổi khác không giống nhau, Hạ Tuyển giống như không có tuổi phản nghịch, những chuyện này đã từng khiến ông rất thoải mái, nhưng lần này, Hạ Tuyển lộ ra tính công kích của bản thân khiến ông giật mình.

Bây giờ ông mới ý thức được kỳ thực mình cũng chẳng hiểu gì về Hạ Tuyển.

Hạ Chấp Minh phẫn nộ đến cực điểm, nhưng lại phát hiện mình chẳng có cách nào phản bác, đành phải nhìn theo Hạ Tuyển đặt chìa khóa ở cửa, nhìn y đóng cửa lại.

Bên cạnh ông truyền đến thanh âm nghẹn ngào của Uông Tịnh.

Hạ Chấp Minh đi được hai bước, cụt hứng ngồi lên ghế salon, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên nói: "Cô khóc cái gì? Nó chỉ nói là muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi thôi mà."

Uông Tịnh nói: "Anh cút đi!"

Ý nghĩ này cũng không phải đột nhiên xuất hiện, Hạ Tuyển vẫn luôn mang tâm tư như thế, chỉ là không có cách nào quyết đoán mà thôi.

Sau khi trả hết tiền nợ Hạ Chấp Minh, y vẫn còn một số tiền trong thẻ ngân hàng mới của mình. Đủ cho y thuê phòng một tháng ở Giang Châu, cũng đủ học phí đại học của mình, hơn nữa với điểm thi vào đại học của mình, trước khai giảng trường học cũng sẽ tặng y một số tiền thưởng nhất định.

Khi hoàn toàn dựa vào chính mình y vẫn cũng có thể sống rất tốt.

Hạ Tuyển kéo vali xuống dưới lầu, rốt cục có thở dốc không gian để thở dốc.

Y bước đi nhanh như chớp, bên người lại truyền đến một tiếng huýt sáo, sau đó có một người bước xuống xe.

"Anh." Y hơi sửng sốt, lớn tiếng gọi Thích Giang Chử.

Cảm xúc khi nãy lên xuống quá lớn, lúc này y mới nhớ tới mình muốn xuống lầu tìm Thích Giang Chử.

Mọi tranh chấp đều đã qua...

Hạ Tuyển nhấp nhấp môi, không dám giương mắt nhìn Thích Giang Chử, hỏi: "Sao anh còn ở đây?"

"Đang chờ em." Thích Giang Chử nói, muốn đưa tay nhận lấy vali của Hạ Tuyển.

Hạ Tuyển giấu nó ra phía sau, nói: "Em đã nói sẽ không gặp anh."

"Ừm, đây là chủ ý của mình anh, muốn chờ em." Thích Giang Chử nói.

Hạ Tuyển nghe vậy ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thích Giang Chử. Lần này Thích Giang Chử đưa tay ra cầm vali giúp y, y không có thể cự tuyệt được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau