Lòng Tham – Retrospect

Chương 6: VI. Đồng Phạm

Trước Sau
Thích Nhiên cả đường đi đều không ngừng múa may nói về mấy món mình muốn ăn, lại dựa vào lưng ghế nói: "Đói quá, càng nói càng thấy đói."

Lại nghiêng đầu sang bên cạnh hỏi: "Hạ Tuyển thì sao? Muốn ăn cái gì, anh tớ mời."

Dứt tiếng, Hạ Tuyển liếc lên, thấy Thích Giang Chử đang nhìn y, giống như Thích Nhiên, đều đang chờ y trả lời. Y vắt hết óc muốn nói cái gì đó, nhưng đáng tiếc hiện tại trong đầu trống rỗng, giống như y mới nhận được bài thi 0 điểm vậy.

Lúc sống chung với ông bà nội ở thị trấn, bọn họ đã ăn quen những món tự nấu, ông bà luôn tự làm nhiều món ăn vặt cho Hạ Tuyển, y rất ít khi ăn cơm ngoài, sau đi tới Giang Châu, số ít lần đi ăn ngoài đều là cùng Thích Nhiên cả.

Y cũng chưa từng ăn qua món Nhật.

"... Tớ ăn cái gì cũng được." Hạ Tuyển nắm chặt tay thành quyền đặt trên đầu gối, co quắp nói.

Hạ Tuyển thất vọng phát hiện, y đối với rất nhiều thứ đều không có khái niệm, xác thực rất kỳ quái. Y cũng giống như những người khác, cũng sẽ cảm thấy hiếu kỳ, sẽ cảm thấy mới mẻ, sẽ muốn có, nhưng trước kia Hạ Tuyển không có bất kì ai để y có thể tùy ý yêu cầu, tùy ý làm bậy. Sau khi Hạ Chấp Minh dẫn y đến Giang Châu, y có thứ gọi là "nhà", nhưng bên trong cái "nhà" này còn có Ngụy Tân Nhạc.

Để có thể bảo vệ những gì mình đang có trong hiện tại, y cũng chưa bao giờ đề xuất yêu cầu. Trước kia, y cảm thấy đây chính là cách sống của mình, nhưng bây giờ ở trước mặt Thích Nhiên và Thích Giang Chử, y lại cảm thấy quẫn bách.

"Cái gì cũng được sao? Dễ thôi, anh, những món em kêu nhân đôi lên là được." Thích Nhiên tiếp lời.

Thích Giang Chử liếc em trai mình một cái, hỏi: "Gần đây học toán khá lên rồi sao?"

Thích Nhiên á khẩu không trả lời được, ngược lại cười ha hả đổi đề tài, hỏi: "Anh, chúng ta lựa lúc nào đó đi du lịch một chuyến nha?"

"Thích Nhiên, nếu điểm thi giữa kì sắp tới của em lại như lần trước, anh sẽ mang Hạ Tuyển đi du lịch, em ở nhà một mình."

Chuyện liên quan tới học tập này sao nói hoài không hết vậy? Cậu từ năm trước đã muốn đi du lịch, vất vả lắm trong nhà mới thả ra, không ngờ còn có một ngọn núi lớn gọi là học tập chặn ở trước mặt. Cậu muốn đi chơi, hơn nữa cũng không muốn học giỏi. Thích Nhiên rên một tiếng, nói: "Ôi chao, không phải đâu, anh, anh còn là anh của em sao? Lại nói, Hạ Tuyển căn bản cũng không nguyện ý đi theo anh. Anh làm như vậy sẽ khiến người ta khó chịu nha."

"Em cũng chưa hỏi, sao lại biết em ấy không đồng ý." Thích Giang Chử hỏi tiếp, "Hạ Tuyển, đúng hay không?"

"Không phải..." Hạ Tuyển nghẹn một chút, cảm thấy hình như mình trả lời sai rồi, nói lại, "Đúng."

Không phải là không nguyện ý đi chơi cùng Thích Giang Chử.

Thật sự rất đồng ý là đằng khác.

Y lại không thể dứt khoát nói ra khỏi miệng, Hạ Tuyển biết rõ Thích Giang Chử không thể chỉ mang theo y đi du lịch mà bỏ Thích Nhiên ở nhà. Hơn nữa, thực tế là Thích Giang Chử sẽ mang Thích Nhiên đi chơi, mà y căn bản không có lý do đi cùng.

"Nghe chưa?" Thích Giang Chử hỏi.

Nghe chưa cái gì a... Thích Nhiên bị Hạ Tuyển làm cho ngơ luôn rồi, sau đó lại bị Thích Giang Chử mượn cơ hội, nhắc nhở cậu học Toán cho giỏi.

Sau khi vào nhà hàng. Thích Nhiên kéo Hạ Tuyển đi đến nơi có bàn trống ngồi xuống, Thích Giang Chử ngồi đối diện Hạ Tuyển.

Thích Giang Chử lật lật thực đơn, hơi nghiêng đầu, nói chuyện với nhân viên phục vụ. Hạ Tuyển nhìn ngón tay hắn thon dài nhẹ nhàng chỉ chỉ lên menu. Hạ Tuyển chú ý nghe, lúc Thích Giang Chử nói chuyện với người khác, giọng nói rất thoải mái, so với lúc bình thường hơi nhanh một chút, không tạo áp lực, cũng không khiến người khác cảm thấy mệt mỏi.

Hạ Tuyển đã thấy qua một Thích Giang Chử nghiêm khắc, cùng với hắn hiện tại hoàn toàn khác nhau, này cũng là nguyên nhân Thích Nhiên rất sợ anh mình, phần lớn thời gian, hắn đều thu liễm chính mình, mang cho người khác một cảm giác rất ngột ngạt, kỳ thực lại không khó để nhìn ra, Thích Giang Chử nói chuyện với người khác hay làm việc đều rất thành thạo điêu luyện... Những chuyện đó cũng làm Hạ Tuyển có chút hâm mộ.

Sau khi đã gọi xong, Thích Giang Chử ngẩng đầu lên hỏi hai tên quỷ con đối diện, "Uống nước trái cây không?"

"Em uống coca." Thích Nhiên nói.

Hạ Tuyển gật gật đầu, gật xong mới nói: "Uống nước trái cây."

"Một ly coca, hai ly nước ép táo." Thích Giang Chử nói với người phục vụ.

Ăn cơm xong ra khỏi đó, trời cũng đã sắp tối, Thích Giang Chử cùng Thích Nhiên đưa Hạ Tuyển về nhà trước. Hạ Tuyển đứng ở cửa tiểu khu, nhìn cho đến khi xe rời đi mới xoay người về nhà.

Lúc đầu y có chút ăn không quen, Thích Giang Chử cũng chú ý tới, lại gọi một đĩa sushi cho y, ăn rất ngon, hơn nữa Thích Giang Chử còn hẹn lần sau dẫn bọn họ đi ăn lẩu. Nếu như thành tích khá còn có thể đề yêu cầu với hắn. Thích Nhiên nói, vậy mỗi tháng đều có thể nhờ cậy thành tích của Hạ Tuyển rồi. Thích Giang Chử nói, hi vọng bọn anh có thể được nhờ cậy em. Hạ Tuyển đột nhiên nhớ lại, nghĩ tới đây, bước chân của y lại nhẹ nhàng thêm một chút. Trước mặt Thích Giang Chử, y có thể đòi phần thưởng, y trước đây đều chưa từng dám hy vọng điều này. Thích Giang Chử nói được làm được, một tuần sau, hắn để trống lịch mang Thích Nhiên cùng Hạ Tuyển đi ăn, cuối cùng lúc về lại nhờ Hạ Tuyển ở trường chú ý đến Thích Nhiên nhiều một chút, đừng cho cậu ta quá tùy tiện.

Buổi tối hôm đó Thích Nhiên nhắn tin cho Hạ Tuyển, "Cậu có cảm thấy anh tớ có chút kỳ quái hay không?"

Hạ Tuyển suy nghĩ một chút, cũng không phát hiện ra cái gì đặc biệt, trả lời: "Không có mà?"

"Có thể là tớ nghĩ nhiều rồi."



Ngày hôm sau, Hạ Tuyển đến lớp học, Thích Nhiên đã ngồi vào chỗ. Cậu vừa thấy Hạ Tuyển tới, đột nhiên đứng lên nói với Hạ Tuyển: "Anh tớ mới nói với tớ, một lát nữa ổng sẽ ngồi máy bay về Mĩ. Trong vòng nửa tháng sẽ không về!"

Thích Nhiên đầy mặt hưng phấn, "Aaaaaa!"

Hạ Tuyển mặt như bánh bao chiều, "A?"

Ngày hôm qua, sau khi ăn cơm xong, Hạ Tuyển không tự chủ mà mong đợi lần sau, nhưng lần này người kia lại đi rồi, lần sau không biết phải đợi tới khi nào.

"Hèn chi hôm qua ổng cứ dặn cậu phải canh chừng tớ..."

Hạ Tuyển thất thần, Thích Nhiên ngồi sau lưng phân tích cái gì y cũng không nghe thấy. Y ngồi xuống, lấy sách giáo khoa và vở bài tập ra khỏi cặp rồi đặt lên bàn, nỗ lực không cho bản thân tiếp tục nghĩ đến chuyện này. Dù sao trước khi biết Thích Giang Chử y cũng như vậy thôi, Hạ Tuyển ngẩng đầu, thấy tiết đầu là môn Hóa, y bắt đầu lật sách Hóa ra.

"Này, Hạ Tuyển, cậu có nghe tớ nói gì không?" Thích Nhiên hỏi.

Hạ Tuyển quay đầu hỏi lại: "Cậu nói cái gì?"

"Ngày mai, chúng ta đi chơi đi."

Sáng thứ bảy, Thích Nhiên và Hạ Tuyển lại gặp nhau.

Thích Nhiên quả không phụ sự mong đợi của mọi người, lại nghĩ ra mấy thứ mới mẽ, cho dù là trong lòng hay hành động bên ngoài của Hạ Tuyển đều thể hiện rõ sự cự tuyệt, thậm chí y còn muốn lập tức ôm cặp về nhà.

"Không được, tuyệt đối không thể."

"Cậu có còn là bạn của tớ không? Có còn đứng về phía tớ không? Hả?" Thích Nhiên hỏi.

Hạ Tuyển bị hỏi đến không thể trả lời, đi thì không được, không đi cũng không được. Thông thường vào lúc này, Thích Nhiên sẽ là một người bạn tốt, giúp Hạ Tuyển lựa chọn, tuyệt đối không làm cho y khó xử, vì vậy Thích Nhiên cứ thế lôi người đi.

Bạn cùng lớp hồi cấp hai của Thích Nhiên mở một tiệm cắt tóc, hôm nay khai trương, bọn họ là đến góp vui. Vừa đến nơi, Hạ Tuyển liền bị tạo hình của mấy nhân viên trong cửa tiệm làm cho kinh sợ, hoàn toàn có thể dùng "muôn màu sặc sỡ" để hình dung. Thích Nhiên đẩy y đi về phía trước, đè y ngồi xuống ghế, cười đến híp mắt, hai tay ôm đầu Hạ Tuyển, nhếch miệng cười với y ở trong gương, nói: "Nói trước, hôm nay phải mua một tặng một nha."

Một tiếng sau, Thích Nhiên cùng Hạ Tuyển bước ra khỏi tiệm cắt tóc với cái đầu còn nồng nặc mùi thuốc nhuộm. Hạ Tuyển không quen mà sờ tóc mình, Thích Nhiên cảm thấy rất hài lòng, quay đầu lại liếc mắt nhìn y, bất đắc dĩ nói: "Màu tóc của cậu hoàn toàn không thấy được mà, cậu lo lắng cái gì."

Cái đầu màu xanh biển của Thích Nhiên chói sáng dưới ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ, khiến Hạ Tuyển phải nhíu mắt nhìn.

"Thật sao?" Hạ Tuyển không chắc lắm.

Y nhìn vào kính trong siêu thị, nhìn thấy bộ dạng của mình, màu hai người chọn để nhuộm chỉ khi đứng dưới ánh mặt trời mới thấy được một chút. Trong lúc nhuộm tóc hai người có chút bất đồng ý kiến, Thích Nhiên cảm thấy chỉ cần trong phạm vi an toàn, có thể làm càn được bao nhiêu thì làm càn bấy nhiêu, xanh biển đỏ hay xanh lá cậu ta đều muốn thử, thậm chí còn lôi kéo Hạ Tuyển làm chung.

Nhưng Hạ Tuyển không đồng ý, cuối cùng hai người đều lui nửa bước, Hạ Tuyển chọn màu nâu. Tóc mái cũng cắt ngắn một chút, lộ ra cái trán, so với lúc trước có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Màu nâu dưới ánh mặt trời mặt cũng không chói mắt lắm, nhưng chỉ cần nhìn kĩ cũng sẽ có thể phát hiện ra.

"Thật mà, lừa cậu làm gì." Thích Nhiên nói, "Cậu nhìn tớ nè."

Vừa nói, Thích Nhiên vừa tiến tới cùng với cái đầu màu xanh của cậu ta: "Của tớ cũng đâu có rõ ràng lắm đâu."

Hạ Tuyển: "..."

Sau khi về nhà, vì đã làm chuyện không tốt nên trong lòng thấp thỏm, nên lúc bước vào nhà cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

Ngụy Tân Nhạc xin nghỉ ở nhà dưỡng thai, Hạ Chấp Minh lại đi công tác, vì thế gần đây có mời dì trông nhà. Dì nhìn thấy y về tới, hỏi y đã ăn cơm chưa.

Hạ Tuyển đáp một tiếng, nói: "Dạ ăn rồi."

Ngụy Tân Nhạc đang ngồi ở trên ghế salon xem ti vi, lẳng lặng dò xét y một lát. Hạ Tuyển mất tự nhiên cúi đầu, thật nhanh nói: "Con lên lầu trước đây."

Ngụy Tân Nhạc bỗng nhiên kêu y một tiếng, qua một lát mới nói: "Ba con ngày mai sẽ về."

Hình như không bị phát hiện, Hạ Tuyển cứng đờ "Vâng" một tiếng, chạy lên lầu, dựa vào cửa phòng từ từ thở dốc. Y thầm nghĩ, ải thứ nhất đã qua rồi đi?

Đáng tiếc ải thứ hai cũng không dễ như vậy.

Y vừa tới cửa lớp bỗng nhiên đụng phải Lâm Lạc Đồng chạy ra từ cửa sau.

Lâm Lạc Đồng vui vẻ chào y, bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Tóc của cậu?"



Hạ Tuyển không được tự nhiên mà sờ sờ một chút, hỏi: "Rất rõ ràng sao?"

Nàng lắc lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Rất đẹp."

Cũng may, những người khác cũng không để ý đến tóc của y, bởi vì Thích Nhiên đã thu hút hết sự chú ý của người khác rồi. Vào giờ giải lao, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục, rất nhanh đã phát hiện một cái đầu màu xanh biển giấu bên trong đám học sinh, nhìn thật giống hành tinh mẹ giữa vũ trụ.

Đến ngày thứ ba, sự việc bại lộ, toàn trường thông báo.

Bị cưỡng chế nhuộm đen trở lại, Thích Nhiên rất hiểu đạo lý dương thịnh âm suy, chiều hôm đó cậu ta nghênh ngang nhuộm lại thành màu nâu đậm. Vừa trở về phòng học, liền được mời vào phòng thầy chủ nhiệm.

Hạ Tuyển có chút lo lắng, bài cũng học không vào. Không nghĩ tới chưa qua mười phút, Thích Nhiên đã trở lại, còn cợt nhả nháy mắt với y.

Mới tan học, Hạ Tuyển liền quay đầu hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"

"Ông ấy không nhìn ra, còn khen tớ là một học sinh ngoan biết sai biết sửa, lần này sẽ không mời phụ huynh." Thích Nhiên vừa nói vừa vỗ vỗ cánh tay Hạ Tuyển, bỗng nhiên giơ tay nắm một phần tóc bên trái lên, lộ ra một nhúm tóc màu đỏ, nói, "Cậu nhìn này, đẹp không?"

Hạ Tuyển lo lắng đầy bụng trong nháy mắt hóa thành hư không, nói: "... Xấu quắc."

Thi giữa kỳ sắp tới, Hạ Tuyển từ chối lời mời ra ngoài chơi của Thích Nhiên, bắt đầu bắt Thích Nhiên ôn tập. Hạ Chấp Minh đã về nhà, nhưng Hạ Tuyển vẫn không muốn ở nhà. Hai người chạy tới thư viện thành phố Giang Châu tự học, buổi tối ở bên ngoài ăn một chút rồi mới về nhà.

Thích Nhiên oán hận đầy bụng, Hạ Tuyển quyết tâm không hé miệng cũng không thả người, mạnh mẽ ép cậu đi học chung.

Ba ngày trước kì thi, Hạ Tuyển nhìn thấy xe của Thích Giang Chử ở trước cửa thư viện.

Số lần y nhìn thấy nó không nhiều, nhưng nhìn tới lần thứ hai y cũng đã nhớ rồi. Y có chút hưng phấn, không phải nói phải nửa tháng sau mới về sao? Thích Giang Chử ở đây làm gì?

Hạ Tuyển đang suy nghĩ, xe đã dừng lại bên cạnh nơi bọn họ đang đứng, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt của Thích Giang Chử, hắn nói: "Lên xe đi."

"Anh, sao anh lại về rồi!" Hai mắt Thích Nhiên trợn to, trốn ở phía sau Hạ Tuyển, mất tự nhiên sờ sờ tóc mình.

Thích Giang Chử nói: "Nghe nói gần đây em tương đối an phận."

Mặc dù là câu khẳng định, Thích Nhiên không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng có chút lạnh. Cậu không ngồi ghế phó lái như trước, sợ bị anh hai phát hiện nên quyết định cùng Hạ Tuyển ngồi ở hàng sau.

Thích Giang Chử cũng không nói gì, chạy một lát lại ngừng xe.

Hai người bị đuổi xuống xe, trước mặt là một tiệm cắt tóc.

Tim Thích Nhiên ngay lập tức lạnh như băng, nói: "Anh..."

Quay đầu liền chạy, nửa đường lại bị Thích Giang Chử ngăn lại.

"Cả hai cùng anh vào trong." Thích Giang Chử nói.

Thích Nhiên bị Thích Giang Chử xách đi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn Hạ Tuyển, Hạ Tuyển cúi đầu, chỉ cho cậu ta thấy cái đỉnh đầu màu nâu.

Hạ Tuyển có chút xấu hổ, Thích Giang Chử trước khi đi đã giao phó rõ ràng, nhờ y canh chừng Thích Nhiên, y lại không hề làm gì cả, còn cùng Thích Nhiên làm chuyện xấu, trở thành đồng phạm. Y không dám nhìn Thích Giang Chử.

"Nhuộm đen," Thích Giang Chử nói, "hai người, đứa nhỏ đằng sau nữa."

Thích Giang Chử nhìn chằm chằm quá trình tóc bọn họ trở lại màu đen, trời đã tối, ba người mới đi ra khỏi tiệm. Thích Nhiên thấy hình như Thích Giang Chử không tức giận, bắt đầu thăm dò, nói lầm bầm: "Đói bụng quá."

"Đói bụng rồi thì đi ăn cơm."

Thích Giang Chử nói xong, nghiêng đầu thấy Hạ Tuyển đi phía sau cách bọn họ nửa bước, từ sau khi bước vào tiệm cắt tóc, đứa nhỏ này cũng chưa từng nói chuyện, vốn đã ít nói hiện tại lại thành bé câm luôn rồi.

Không vui sao? Hắn nhớ tới khi hắn ở độ tuổi này hình như cũng nghĩ rằng nhuộm tóc xong sẽ rất đẹp trai. Hắn đổi thành vị trí của bọn họ mà suy nghĩ, Thích Nhiên không tim không phế hắn không lo lắng, nhưng Hạ Tuyển lại không như vậy, bình thường cũng chỉ thích giữ chuyện trong lòng.

Hạ Tuyển cảm thấy tóc mình bị ai đó sờ sờ một chút, y giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Thích Giang Chử không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh y.

Y mờ mịt nhìn chằm chằm Thích Giang Chử, đây là lần đầu tiên hai người đứng gần nhau như vậy. Y căng thẳng đến hô hấp cũng có chút khó khăn.

"Rất đẹp đó, nhưng bây giờ chưa phải lúc, hiện tại chỉ nên để màu đen thôi." Thích Giang Chử nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau