Chương 23: Nỗi Tuyệt Vọng
Hai ngày sau…
Đã hai ngày, Ác quỷ không thấy Ân bám mình nữa. Hắn có đôi chút ngạc nhiên, vì dù đã tìm tới mọi ngóc ngách nhưng Ân vẫn biệt tăm. Lúc trước, Ân còn bám theo, hắn chỉ thấy phiền phức, nhưng hiện tại, không có Ân, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.
Lúc nào hắn cũng đều nghĩ tới con rồng nhỏ lẽo đẽo theo sau hắn, thi thoảng ngẫu hứng lại trèo lên đầu lên cổ hắn đùa giỡn. Không có y, hắn cảm giác như bản thân đã bỏ lỡ thứ gì đó, cảm giác như xung quanh hắn lại là bốn bức tường của sự cô độc.
Hắn ban đầu chỉ là thấy một chút khó chịu, nhưng hiện tại chính là lo lắng, là mong chờ Ân sẽ tới tìm hắn. Nhưng… Ngày qua đi, hắn vẫn chẳng thấy người ấy đâu…
“Lạ nhỉ?.. Ân… Hắn đi đâu rồi ta?..”
Hắn quyết định đi tìm Ân. Sáng hôm sau, hắn tới chỗ Hy hỏi thăm.
“Trịnh thần chủ.”
Ác quỷ bước vào phòng. Hắn vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay sự mệt mỏi của y.
“Trịnh thần chủ, ngươi sao thế? Trông ngươi khá mệt mỏi đấy.”
“… Ngươi tới đây làm gì?”
Hy lạnh lùng trả lời. Ác quỷ khá ngạc nhiên, Hy từ lúc nào lại lạnh lùng như vậy? Mọi thứ đều thay đổi một cách chóng mặt, hắn hoàn toàn không hiểu nổi.
“… Nếu tới tìm Ân nhi thì ngươi đừng mất công nữa… Nó không còn ở đây nữa rồi…”
Đoàng!
Ác quỷ nghe như có tiếng sét đánh bên tai. Không còn ở đây? Đây là nơi Ân đã ở suốt bao nhiêu năm, y không ở đây thì còn ở đâu được? Mà tại sao hắn không biết gì hết?
“… Không còn ở đây?.. Thế là sao? Sao ta không biết gì hết?”
“Ngươi có là cái gì của nó đâu mà nó phải nói cho ngươi?”
“…”
Ác quỷ yên lặng.
“… Bây giờ y ở đâu?”
“… Điện thờ của Kiryel…”
Ác quỷ định quay gót ra ngoài tìm Ân nhưng dường như Hy đã đoán được hắn định làm gì, y lườm hắn, gọi hắn quay lại.
“Ngươi muốn đi tìm Ân nhi? Vô dụng thôi, ngươi tốt nhất là đừng có tới trước mặt nó nữa.”
“Ngươi nói vậy là sao?..”
“Ngươi còn hỏi tại sao? Nếu không phải vì ngươi thì nó có phải tới thần điện của Kiryel hay không?”
Ác quỷ lại càng ngơ ngác hơn. Tại sao Ân tới thần điện lại là vì hắn? Chẳng lẽ Ân đang giấu hắn chuyện gì sao?
“Ta không hiểu. Ý của ngươi rốt cuộc là thế nào?”
“… Thì ra Ân nhi vẫn giấu ngươi chưa nói cho ngươi biết…”
“Nói ta biết chuyện gì?..”
Hy yên lặng một lúc. Y nhìn ác quỷ, ngờ vực hỏi.
“… Ta hỏi ngươi… Ngươi coi Ân nhi là gì?..”
“… Là bằng hữu tốt… Có chuyện gì à?”
“Thực sự chỉ là bằng hữu tốt? Không có bất cứ tình cảm nào khác?”
Ác quỷ bỗng khựng lại. Hắn thực sự chỉ coi Ân là bằng hữu tốt thôi sao? Những cảm xúc lúc hắn ở cạnh Ân, những lo âu khi không còn thấy Ân bên cạnh, dáng vẻ vội vã lúc hắn biết chỗ của Ân… Tất cả những cái đó là như thế nào? Hắn thậm chí còn không hiểu nổi bản thân lúc này nữa…
“… Ta…”
“Sao? Nói đi?”
Ác quỷ cứ ngập ngừng mãi. Hắn có một cảm giác rất kì lạ… Một cảm giác mà hắn chỉ có thể nói được bằng những từ “Trên tình bạn, dưới tình yêu”. Hắn không yêu Ân, điều đó hắn có thể chắc chắn, nhưng… hắn cũng không muốn chỉ dừng lại ở hai chữ bằng hữu. Hắn cảm giác tâm trạng của bản thân như rối tung lên.
“… Ta… thực sự chỉ coi y là bằng hữu tốt…”
Ác quỷ vô thức thốt ra những từ ấy, mà chính hắn sau đó cũng phải giật mình. Hắn đang nói cái gì vậy chứ? Tại sao những gì hắn nói ra lại không hề ăn nhập với những gì hắn nghĩ? Ác quỷ để ý mặt Hy đã biến sắc. Nó tối sầm lại một vẻ tức giận. Hy gằn giọng, nói rõ ràng từng chữ.
“… Vậy là ngươi thực sự chỉ coi Ân nhi là bằng hữu… Hah! Hai chữ bằng hữu! Hứa hẹn nhau bao nhiêu, rốt cuộc cũng chỉ vứt vào một góc rồi làm tổn thương nhau, phản bội nhau, đâm sau lưng nhau! Được, được lắm!”
Ác quỷ ngơ người. Hắn đã làm gì sai cơ chứ?
“Quỷ vương, Dị giới không chào đón ngươi, ta không chào đón ngươi, Ân nhi càng không chào đón ngươi! Ngươi ngay hôm nay liền cút khỏi Dị giới!”
Những lời này thốt ra từ Hy khiến trái tim ác quỷ như vỡ vụn. Nơi duy nhất có người chấp nhận hắn cũng đã ruồng bỏ hắn rồi sao?.. Nơi duy nhất cho hắn niềm vui giờ cũng đã quay lưng với hắn rồi sao?.. Người duy nhất có thể kéo hắn ra khỏi bốn bức tường của sự cô đơn, không lẽ cũng đã đẩy hắn trở lại vòng vây của bốn bức tường không bao giờ sụp đổ rồi sao?.. Hah… Ông trời sao lại trêu ngươi hắn như vậy chứ?..
“… Ta… Có thể biết lý do tại sao được không?..”
Ác quỷ cúi gằm mặt, hắn cố gắng lắm mới nói ra được những từ ấy.
“Vì ngươi không xứng đáng. Ngươi hoàn toàn không xứng đáng với những gì Ân nhi và Dị giới này cho ngươi.”
Ác quỷ hoàn toàn sụp đổ. Hóa ra hắn không hề xứng đáng có được hạnh phúc. Hạnh phúc cứ mãi rời xa hắn, hắn cứ cố đến gần với hạnh phúc và sự tự do thì bóng tối lại nhấn chìm hắn. Hắn suốt đời suốt kiếp không thể thoát khỏi cái hố tử thần của sự cô độc ấy. Hắn thất thần, quay người bỏ đi…
Đã hai ngày, Ác quỷ không thấy Ân bám mình nữa. Hắn có đôi chút ngạc nhiên, vì dù đã tìm tới mọi ngóc ngách nhưng Ân vẫn biệt tăm. Lúc trước, Ân còn bám theo, hắn chỉ thấy phiền phức, nhưng hiện tại, không có Ân, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.
Lúc nào hắn cũng đều nghĩ tới con rồng nhỏ lẽo đẽo theo sau hắn, thi thoảng ngẫu hứng lại trèo lên đầu lên cổ hắn đùa giỡn. Không có y, hắn cảm giác như bản thân đã bỏ lỡ thứ gì đó, cảm giác như xung quanh hắn lại là bốn bức tường của sự cô độc.
Hắn ban đầu chỉ là thấy một chút khó chịu, nhưng hiện tại chính là lo lắng, là mong chờ Ân sẽ tới tìm hắn. Nhưng… Ngày qua đi, hắn vẫn chẳng thấy người ấy đâu…
“Lạ nhỉ?.. Ân… Hắn đi đâu rồi ta?..”
Hắn quyết định đi tìm Ân. Sáng hôm sau, hắn tới chỗ Hy hỏi thăm.
“Trịnh thần chủ.”
Ác quỷ bước vào phòng. Hắn vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay sự mệt mỏi của y.
“Trịnh thần chủ, ngươi sao thế? Trông ngươi khá mệt mỏi đấy.”
“… Ngươi tới đây làm gì?”
Hy lạnh lùng trả lời. Ác quỷ khá ngạc nhiên, Hy từ lúc nào lại lạnh lùng như vậy? Mọi thứ đều thay đổi một cách chóng mặt, hắn hoàn toàn không hiểu nổi.
“… Nếu tới tìm Ân nhi thì ngươi đừng mất công nữa… Nó không còn ở đây nữa rồi…”
Đoàng!
Ác quỷ nghe như có tiếng sét đánh bên tai. Không còn ở đây? Đây là nơi Ân đã ở suốt bao nhiêu năm, y không ở đây thì còn ở đâu được? Mà tại sao hắn không biết gì hết?
“… Không còn ở đây?.. Thế là sao? Sao ta không biết gì hết?”
“Ngươi có là cái gì của nó đâu mà nó phải nói cho ngươi?”
“…”
Ác quỷ yên lặng.
“… Bây giờ y ở đâu?”
“… Điện thờ của Kiryel…”
Ác quỷ định quay gót ra ngoài tìm Ân nhưng dường như Hy đã đoán được hắn định làm gì, y lườm hắn, gọi hắn quay lại.
“Ngươi muốn đi tìm Ân nhi? Vô dụng thôi, ngươi tốt nhất là đừng có tới trước mặt nó nữa.”
“Ngươi nói vậy là sao?..”
“Ngươi còn hỏi tại sao? Nếu không phải vì ngươi thì nó có phải tới thần điện của Kiryel hay không?”
Ác quỷ lại càng ngơ ngác hơn. Tại sao Ân tới thần điện lại là vì hắn? Chẳng lẽ Ân đang giấu hắn chuyện gì sao?
“Ta không hiểu. Ý của ngươi rốt cuộc là thế nào?”
“… Thì ra Ân nhi vẫn giấu ngươi chưa nói cho ngươi biết…”
“Nói ta biết chuyện gì?..”
Hy yên lặng một lúc. Y nhìn ác quỷ, ngờ vực hỏi.
“… Ta hỏi ngươi… Ngươi coi Ân nhi là gì?..”
“… Là bằng hữu tốt… Có chuyện gì à?”
“Thực sự chỉ là bằng hữu tốt? Không có bất cứ tình cảm nào khác?”
Ác quỷ bỗng khựng lại. Hắn thực sự chỉ coi Ân là bằng hữu tốt thôi sao? Những cảm xúc lúc hắn ở cạnh Ân, những lo âu khi không còn thấy Ân bên cạnh, dáng vẻ vội vã lúc hắn biết chỗ của Ân… Tất cả những cái đó là như thế nào? Hắn thậm chí còn không hiểu nổi bản thân lúc này nữa…
“… Ta…”
“Sao? Nói đi?”
Ác quỷ cứ ngập ngừng mãi. Hắn có một cảm giác rất kì lạ… Một cảm giác mà hắn chỉ có thể nói được bằng những từ “Trên tình bạn, dưới tình yêu”. Hắn không yêu Ân, điều đó hắn có thể chắc chắn, nhưng… hắn cũng không muốn chỉ dừng lại ở hai chữ bằng hữu. Hắn cảm giác tâm trạng của bản thân như rối tung lên.
“… Ta… thực sự chỉ coi y là bằng hữu tốt…”
Ác quỷ vô thức thốt ra những từ ấy, mà chính hắn sau đó cũng phải giật mình. Hắn đang nói cái gì vậy chứ? Tại sao những gì hắn nói ra lại không hề ăn nhập với những gì hắn nghĩ? Ác quỷ để ý mặt Hy đã biến sắc. Nó tối sầm lại một vẻ tức giận. Hy gằn giọng, nói rõ ràng từng chữ.
“… Vậy là ngươi thực sự chỉ coi Ân nhi là bằng hữu… Hah! Hai chữ bằng hữu! Hứa hẹn nhau bao nhiêu, rốt cuộc cũng chỉ vứt vào một góc rồi làm tổn thương nhau, phản bội nhau, đâm sau lưng nhau! Được, được lắm!”
Ác quỷ ngơ người. Hắn đã làm gì sai cơ chứ?
“Quỷ vương, Dị giới không chào đón ngươi, ta không chào đón ngươi, Ân nhi càng không chào đón ngươi! Ngươi ngay hôm nay liền cút khỏi Dị giới!”
Những lời này thốt ra từ Hy khiến trái tim ác quỷ như vỡ vụn. Nơi duy nhất có người chấp nhận hắn cũng đã ruồng bỏ hắn rồi sao?.. Nơi duy nhất cho hắn niềm vui giờ cũng đã quay lưng với hắn rồi sao?.. Người duy nhất có thể kéo hắn ra khỏi bốn bức tường của sự cô đơn, không lẽ cũng đã đẩy hắn trở lại vòng vây của bốn bức tường không bao giờ sụp đổ rồi sao?.. Hah… Ông trời sao lại trêu ngươi hắn như vậy chứ?..
“… Ta… Có thể biết lý do tại sao được không?..”
Ác quỷ cúi gằm mặt, hắn cố gắng lắm mới nói ra được những từ ấy.
“Vì ngươi không xứng đáng. Ngươi hoàn toàn không xứng đáng với những gì Ân nhi và Dị giới này cho ngươi.”
Ác quỷ hoàn toàn sụp đổ. Hóa ra hắn không hề xứng đáng có được hạnh phúc. Hạnh phúc cứ mãi rời xa hắn, hắn cứ cố đến gần với hạnh phúc và sự tự do thì bóng tối lại nhấn chìm hắn. Hắn suốt đời suốt kiếp không thể thoát khỏi cái hố tử thần của sự cô độc ấy. Hắn thất thần, quay người bỏ đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất