Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

Chương 11

Trước Sau
An Hòa Dật lờ mờ cảm thấy đồ đệ của mình không bình thường chút nào.

Đặc biệt là sau khi hỏi Thủ Ngọc sư huynh và Tông chủ sư huynh xong, y cảm thấy có khi nào đồ đệ của mình có thể trở thành cao thủ hay không.

Đồ đệ nhà mình trong tương lai có thể trở thành đại lão.

Nguy hiểm quá, làm sao bây giờ?

Để kiểm chứng xem đồ đệ của mình có tiềm năng trở thành đại lão hay không, An Hòa Dật làm một thí nghiệm, hôm nay y tăng thêm năm cái lu nữa, tức là gấp năm lần so với ngày hôm qua. Không chỉ có thế, y còn muốn nhìn đồ đệ hoàn thành nhiệm vụ, một phút cũng không nghỉ.

Thấy An Hòa Dật tới thật, Ôn Tu Viễn cũng chỉ chuyên tâm huấn luyện, miễn cưỡng gánh nước lên núi, nhưng trong lòng lại âm thầm giết An Hòa Dật trăm ngàn lần.

Gánh nước?

A.

Cũng không biết là có phải do tức giận tạo nên động lực cho Ôn Tu Viễn hay không, An Hòa Dật nhìn ngọc bài không chớp mắt, chính mắt nhìn thấy đồ đệ nhà mình chọn hai cái đòn gánh, mỗi bên còn treo hai thùng nước, nhanh chóng chạy lên đỉnh núi, đổ đầy một thùng lại một thùng, dù là vậy nhưng tới lu thứ ba vẫn còn tăng tốc.

Đây là chuyện mà người thường có thể làm được hả?

Cửa ra vào và cửa sổ đều không mở, An Hòa Dật một mình ngồi trên ghế đá, trầm mặc hồi lâu, tới khi mặt trời từ phía đông chuyển sang treo giữa trời, mắt thấy cái lu cuối cùng đã đầy thì mới từ bỏ giãy giụa.

Ánh mắt y yếu ớt, mang theo ủ rũ ngự kiếm đến Vân Ngoại Lâu.

Vân Ngoại lâu yên tĩnh không tiếng động.

Lúc An Hòa Dật tới nơi, Thời Minh Đạt đang nhàn rỗi đọc sách trong phòng, nghe An Hòa Dật đến thì chưa đã thèm đặt sách xuống.

Bước chân An Hòa Dật mang theo vội vàng và hoảng loạn, vừa ngồi xuống đã nói thẳng:"Đồ đệ của ta có gì đó không đúng."

"Không đúng cái gì?"

"Từ sáng đã bắt đầu gánh nước từ chân núi lên đỉnh núi, trước đó đã đặt thêm năm lu. Bình thường không?"

Thời Minh Đạt trầm mặc.

"Thứ cho lão phu nói thẳng... Lão phu thu đồ đệ đã mấy trăm năm, cũng không thấy có mấy người có thể gánh đầy một nước trong một ngày." Thời Minh Đạt thở dài, nhìn An Hòa Dật một cách nghiêm túc.

An Hòa Dật thở ra một hơi, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, cát bụi lắng xuống đáy lòng, "Đồ đệ kia của huynh, Kiều Húc huấn luyện sao rồi?"

Thời Minh Đạt sờ râu, tỏ ra rất hài lòng, "Hôm nay đổ đầy một lu nước."

Vân Ngoại Lâu cao hơn Tàng Ý Sơn, môi trường cũng ác liệt hơn, theo tính toán, lúc mà Kiều Húc rót được nửa lu ở đây thì ở Tàng Ý Sơn đã đầy một lu rồi. Nếu nói vậy thì tốc độ của Ôn Tu Viễn vẫn kinh người như cũ.

Nghĩ xong, An Hòa Dật càng rầu.

Trong phòng không động tĩnh, ánh mắt Thời Minh Đạt chứa đầy thương cảm, chờ An Hòa Dật tự mình tiêu hóa chân tướng đầy đau khổ này.

Ngoài cửa truyền tới tiếng vang, Thời Minh Đạt cầm ngọc bài lên, nhẹ nhàng quẹt một cái, phóng to màn hình nước, Kiều Húc đổ nước từ xô vào lu, nước trong lu còn thiếu một chút nữa mới đầy, Kiều Húc xoay người xuống núi.

Thời Minh Đạt gật đầu khen ngợi.

Đây mới là tốc độ của người thường này.

"Sư huynh, ta phải làm sao bây giờ?" An Hòa Dật xoay tách trà đã hết từ lâu.

Thời Minh Đạt sờ râu, suy nghĩ một lát nhưng không có kết quả gì, "Không thì đệ về trước đi, tiếp tục quan sát, chờ lão phu nghĩ cách đã."

An Hòa Dật cảm tạ Thời Minh Đạt, thở dài xoay người rời đi.

Sau khi y rời đi, Thời Minh Đạt vỗ vỗ ngực, lồng ngực run rẩy, hắn cảm thán nói:"Cũng may là không phải đồ đệ của lão phu."

Ôn Tu Viễn gánh nước xong liền chạy xuống chân núi tám chuyện với Tiểu Đông phòng hỏa thực, sẵn tiện hỏi thăm chút chuyện bát quái của Duyên Sinh Tông. Ngồi được một lúc thì có hàng chục người gánh nước đi qua.

"Phương pháp huấn luyện của Duyên Sinh Tông đều thế này à?" Ôn Tu Viễn không hiểu gì.



Tiểu Đông ngồi dưới đất, "Đúng vậy, lần nào cũng là phương pháp này, chạy tới chạy lui mất mấy ngày."

"Mấy ngày?" Ôn Tu Viễn á khẩu, nghĩ thầm, tiêu rồi, sao ngươi thế tục yếu dữ vậy.

"Đúng rồi, cho nên ngồi nghỉ mệt cũng tốt." Tiểu Đông móc hai quả từ trong túi ra, dùng quần áo lau lau rồi chia cho Ôn Tu Viễn một quả.

Ôn Tu Viễn ghét bỏ nhìn dầu dính trên trái cây, chỉ cầm trong tay chứ không nhúc nhích.

Có không ít đệ tử ngồi xuống nghỉ ngơi, tụ tập thành nhóm, rải rác khắp nơi. Ôn Tu Viễn nhìn khắp nơi nhưng không thấy Kiều Húc.

Tiểu đồ đệ này cũng chịu khó thật.

Có lẽ hắn nên tham khảo Kiều Húc. Yếu một chút mới là trình độ của người thường.

Ôn Tu Viễn ngồi một bên, vừa lúc này Kiều Húc bước ra từ Truyền Tống trận, loạng choạng đi tới chỗ múc nước.

"Kiều sư thúc chăm chỉ thật, từ hôm qua tới giờ vẫn không hề nghỉ ngơi." Mặt Tiểu Đông đầy bội phục, quay đầu nói với Ôn Tu Viễn:"Sư thúc cũng cố gắng lên đi, đừng có lúc nào cũng lười biếng như chúng ta nha."

Ôn Tu Viễn chỉ gật đầu chứ không đáp lại, trong mắt lộ vẻ lười nhác.

Lúc Kiều Húc đi qua bọn họ, miệng thở hổn hển, chứng tỏ hắn đã sớm kiệt sức, tới bây giờ cũng chỉ là dựa vào hơi thở mà chống đỡ lên núi.

Môi dưới bị cắn đến chảy máu, tóc trên đầu ướt đẫm mồ hôi, nhỏ từng giọt xuống đất, bước chân chậm chạp, dường như mỗi lần đều là cố hết sức mà nhấc lên.

Tiểu Đông cảm thấy thương cảm, "Kiều sư thúc, người ngồi xuống nghỉ ngơi đi, xem này! Đây là Ôn Tu Viễn sư thúc, đệ tử Tàng Ý Sơn. Hay là các ngươi ngồi xuống tán gẫu với nhau một chút đi, để ta đi lấy đồ ăn nước uống cho."

Kiều Húc dừng chân, quay đầu đối mặt với Ôn Tu Viễn.

Ôn Tu Viễn cười như không cười nhìn lại.

Dù Tiểu Đông mở miệng, nhưng cũng không mong đợi Kiều Húc sẽ đáp lại. Vốn tưởng rằng Kiều Húc vẫn sẽ như trước nói lời cảm tạ rồi bỏ đi, mắt thấy Kiều Húc tới đây thật, Tiểu Đông lập tức chạy vào phòng hỏa thực lấy đồ ăn.

Kiều Húc đứng lại tại chỗ.

Nhìn Ôn Tu Viễn với ánh mắt thù địch.

Ôn Tu Viễn cũng nhìn ra được, thậm chí còn hiểu luôn vì sao. Hắn không những không tức giận, trái lại còn hứng thú cách bờ xem đám cháy [1].

[1] 隔岸觀火 (Cách ngạn quan hỏa): Nghĩa là cách bờ xem đám cháy, ý chỉ thái độ thờ ơ, chỉ đứng nhìn chứ không ra tay giúp đỡ.

Đối diện với một khuôn mặt như ác đan [2] và một khuôn mặt miễn cưỡng xem như dễ nhìn thì ai có thẩm mỹ đều sẽ chọn Kiều Húc.

[2] Ác đan: Raw là 渥丹, câu "Nhan như ác đan" có trong kinh thi. Mượt mà rực rỡ như chu sa, dùng để hình dung sắc mặt hồng nhuận (?). Nói chung chung thì chắc là rất đẹp =))))

Biết được điều này, Kiều Húc nhẹ nhàng thở ra, trong lòng dâng lên một tia vui sướng mỏng manh.

"Sư đệ là đồ đệ của Đàm Ngọc sư tôn sao?" Kiều Húc ngồi xổm đối diện Ôn Tu Viễn, nhẹ giọng nói nhỏ, cùng với đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, đôi môi tái nhợt, làm người sinh ra cảm giác yêu quý.

Chỉ có Ôn Tu Viễn là thờ ơ với mỹ nhân như vậy, vẻ mặt không chút thay đổi, "Là ta, ngươi là?"

Tự nhiên Ôn Tu Viễn cũng đoán được đây chính là tiểu đồ đệ đã dan díu với sư tôn nhà mình, chẳng qua bây giờ Kiều Húc tới đây nói chuyện, hắn liền muốn giở trò quỷ một chút.

Với tư cách là đồ đệ của Tàng Ý Sơn, sư đồ nhà khác chắc chắn sẽ không dám bắt nạt hắn, nhưng hắn đã ấm ức lâu lắm rồi đấy.

"Ta là đệ tử của Thủ Ngọc sư tôn Vân Ngoại Lâu, Kiều Húc." Mỹ nhân chật vật bày ra bộ dáng thân thiện, nhẹ giọng, "Sớm đã nghe nói một vị sư đệ vô cùng lợi hại, quả là trăm nghe không bằng một thấy. Sư đệ trông tiêu sái thật."

Ôn Tu Viễn xoay ngọc tiêu trong tay, "Quá khen quá khen. Ta chỉ lười biếng thôi, nếu ngươi cho rằng ta có thể mang ngươi theo."

Nói xong còn nháy mắt, "Thì ta bảo đảm sư tôn sẽ không tìm ra."

Kiều Húc:"....."

Chỗ này còn có dạng người như vậy luôn hả?

Tới đây bái người làm sư, ai mà không thông suốt đạo tâm, Kiều Húc không biết hắn thật sự không để bụng hay chỉ là đang giả vờ, còn qua loa như vậy.



Nếu là ta... Ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức có thể, báo đáp ân tình của Đàm Ngọc sư tôn.

Ôn Tu Viễn tùy tính thế này, đúng là đã cô phụ lòng thành của Đàm Ngọc sư tôn. Đàm Ngọc sư tôn đối xử với hắn tốt như vậy, tình nguyện chỉ cần một đồ đệ duy nhất, nếu Ôn Tu Viễn không xuất sư thì y cũng không thu đồ đệ nữa.

Sao có thể tưởng tượng được, Ôn Tu Viễn lại không biết tốt xấu như thế.

Đáy mắt Kiều Húc dần dần u ám, Ôn Tu Viễn mỉm cười, nhàn nhã thưởng thức biểu tình của Kiều Húc.

Kiều Húc cười không nổi nữa, cứng đờ hỏi:"Chắc là Đàm Ngọc sư tôn đối xử với sư đệ rất tốt?"

Ý cười nơi đáy mắt Ôn Tu Viễn càng sâu, ngữ khí vừa chân thành lại vừa tha thiết, "Sư tôn đối xử với ta rất tốt, còn nói là có thắc mắc gì cứ hỏi sư tôn. Còn đánh dấu ta ở vị trí đầu tiên nữa."

Vẻ mặt của Kiều Húc càng cứng đờ, "... Thật tốt."

Ôn Tu Viễn nhịn cười, ngoài miệng còn không quên tiếp tục trêu chọc, "Sư huynh cũng muốn được sư tôn đánh dấu hả? Sư tôn đối xử với ta tốt như vậy thì có lẽ đối xử với người khác cũng rất tốt, nếu sư huynh có vấn đề gì thì sư tôn chắc chắc sẽ sẵn sàng giúp đỡ."

Kiều Húc suýt chút nữa là phun ra máu, trong lòng nhắc hắn nên quay đầu rời đi, nhưng chân vừa động thì lại không cam tâm, "Vậy thì phiền sư đệ, xin sư tôn đánh dấu cho ta một cái."

Đôi mắt Ôn Tu Viễn híp lại, vỗ tay, bộ dáng mười phần nhiệt tình, "Vậy thì tốt quá, nếu sư tôn mà biết thì nhất định sẽ rất kinh hỉ."

Kiều Húc dừng lại, nếu sư tôn đã từ chối hắn, bây giờ đột nhiên hắn lại nắm bắt thông tin, vậy thì chẳng khác nào làm liều cả, nói không chừng còn nghi ngờ hắn có mục đích khác. Lúc này Kiều Húc có chút do dự.

Ôn Tu Viễn nhìn ra Kiều Húc đang nghĩ gì, tỉnh bơ nhắc:"Sư tôn xử sự ôn hòa, thích nhất đệ tử thường xuyên đặt ra câu hỏi, các đệ tử trong môn phái đều thế cả."

Linh quang chợt lóe, nếu hắn làm sư tôn cũng đánh dấu những người khác, còn hắn thì lẫn trong đám người đó, vậy thì hắn sẽ không còn bị nghi ngờ nữa rồi. Nghĩ đến đây, Kiều Húc liền hân hoan cảm tạ Yến Cẩn.

"Haiz, không biết ai mà giấu thức kĩ dữ vậy, làm ta tìm nửa ngày." Tiểu Đông phàn nàn đi tới, "Ta nói cho các ngươi biết, nghỉ ngơi một chút thì không sao, nhưng lần nào cũng như vậy. Các ngươi nghĩ xem, tại sao phòng hỏa thực lại cung cấp thức ăn cho mấy người đi gánh nước như các ngươi chứ, còn không phải là sợ các ngươi kiệt sức sao, cho các ngươi cơ hội ăn uống nghỉ ngơi, vậy mà mấy người lại lười..."

"Ấy? Sao Kiều sư thúc lại đi rồi?"

Ôn Tu Viễn lấy trái cây trong bát, cắn một miếng, chất lỏng như mật ngọt chảy vào giữa môi răng, không khỏi thỏa mãn thở dài:"Đại khái là do hắn nỗ lực."

Tiểu Đông ngưỡng mộ nhìn bóng dáng của Kiều Húc rời đi, "Quả không hổ danh là thiên phú của đệ tử thân truyền, chăm chỉ ghê!"

Ôn Tu Viễn nghe xong thì vỗ tay đứng lên.

"Sư thúc, ngươi cũng nỗ lực đúng không?" Tiểu Đông ngẩng đầu hỏi.

"Ngủ." Ôn Tu Viễn huýt sáo, nghênh ngang bỏ đi.

Tiểu Đông ngồi xổm tại chỗ sờ đầu, trong mắt mang theo nghi hoặc, "Đều là đệ tử thân truyền, sao bọn họ khác nhau dữ vậy?"

一一一

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tóm tắt nội dung chương này: 《 Quyết đấu đỉnh cao giữa trà xanh VS trà xanh 》.

Hạc Hạc: Mau nhìn đồ đệ ngươi kìa, bốc mùi thiệt.

Sư tôn: Mùi gì?

Hạc Hạc: Mùi trà xanh.

Sư tôn:.....

Ôn Tu Viễn: A.

Ôn Tu Viễn: Mọi người mau lên, sư tôn của ta xử sự ôn hòa, rất thích giải đáp thắc mắc. Mau thêm y để được đánh dấu, mau lên!!!

Kiều Húc: Ta tới!

Sư tôn: Sao có nhiều người thêm ta quá vậy?!

Kiều Húc cảm thấy hắn có thêm sư tôn, sư tôn chắc chắc sẽ nghi ngờ hắn có mục đích khác. Đó là vì, một, Đàm Ngọc đã từng từ chối thu hắn làm đồ đệ. Bây giờ, Kiều Húc lại bỏ qua Thời Minh Đạt mà đi hỏi y, chuyện này không hay ho chút nào. Hai là, bởi vì hắn có mục đích khác, nên mới sợ Đàm Ngọc phát hiện. Bởi vì sợ, nên mới càng cảm thấy rằng sư tôn sẽ thật sự phát hiện hắn có mục đích khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau