Chương 10: Cầu Thang Ma Quái
“Ừ, nhất định phải bắt Tô Nhã khóc lóc cầu xin tớ.” Tôi nói bằng một giọng tiểu nhân đầy đắc ý.
Sau đó, cả lớp ồn ào huyên nào, mọi người bắt đầu bàn luận với nhau, đợt bỏ phiếu vẫn đang tiến hành, kết quả hiện tại là Tô Nhã đang chiếm ít phiếu hơn, tổng số phiếu đã chọn là mười lăm phiếu, và vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Tôi thuyết phục các bạn nam xung quanh, tính bảo các cậy ấy bỏ phiếu cho mình, nhưng không có tác dụng.
“Vương ca, cậu có bỏ phiếu cho tớ không?” Tôi vừa đùa vừa thật hỏi một bạn nam trong lớp.
“Trương Vỹ à, tớ không thể bỏ phiếu cho cậu đâu, tình hình hiện tại rõ ràng quá rồi, đã vậy Triệu Thần Hách còn vừa mới nói rằng, nếu chúng tớ chọn Lưu Thiên thì lát nữa sẽ mời chúng tớ đi ăn, cậu hiểu chứ.” Vương Vũ cười híp mắt nói.
Tôi xấu hổ gật đầu, dĩ nhiên tôi hiểu câu ‘cậu hiểu chứ’ của cậu ấy có ý gì, nhưng tôi chỉ là một đứa thấp cổ bé họng, gia cảnh cũng chẳng giàu có, đừng nói bấy nhiêu đó người, dù chỉ mời một người trong số các cậu ấy đi ăn mì thôi, tôi cũng không đủ tiền.
Thất vọng quay về chỗ ngồi, nhìn số phiếu ngày càng tăng, tôi biết đã sắp có kết quả, tôi phí bao nhiêu công sức đi thuyết phục từng người, nhưng cuối cùng cũng vẫn vô dụng.
Hiện tại, số phiếu chọn Tô Nhã chỉ có năm, còn chọn Lưu Thiên đã lên đến ba mươi phiếu, cho dù có tiếp tục bỏ phiếu nữa thì kết quả sau cùng vẫn không thay đổi, bởi vì lớp chúng tôi hiện tại chỉ còn có năm mươi hai người.
Đợt bỏ phiếu kết thúc, Tô Nhã được như ý nguyện, còn Lưu Thiên và Triệu Minh phải quan hệ với nhau, bằng không, chỉ có chết, đây là lời nguyền không thể nào thay đổi.
“Ha ha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không chịu lấy gương soi lại mình.” Tô Nhã và Triệu Thần Hách bước tới chỗ tôi, Tô Nhã dựa vào vai Triệu Thần Hách, đôi mắt đẹp nhìn tôi đầy khinh miệt, còn Triệu Thần Hách thì ôm eo thon của cô ấy thật chặt, cao ngạo nhìn tôi.
Tôi cắn chặt răng, cố gắng cúi đầu kìm lại ý nghĩ muốn đấm vào mặt cậu ấy, bộ dáng ỉu xìu.
“Nhóc con, cảm thấy bất lực sao? Trong cái lớp này chẳng có vị trí cho mày đâu, đợt bỏ phiếu tới đây, cả lớp sẽ chọn mày.” Triệu Thần Hách nói nhỏ vào tai tôi.
Tôi nghe vậy thì mặt lập tức biến sắc, không sai, với thế lực của cậu ấy và Tô Nhã, nếu trong đợt bỏ phiếu có tên tôi, thì nhất định tôi sẽ bị chọn. Đến lúc đó, người lãnh hình phạt chẳng ai ngoài tôi cả.
Nhìn gương mặt tái mét của tôi, Triệu Thần Hách cười hô hố, hôn cái ‘chóc’ lên mặt của Tô Nhã rồi nói: “Cục cưng, tối nay anh đợi cưng.”
“Được.” Tô Nhã cúi đầu thẹn thùng trả lời, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ rồi kéo Triệu Thần Hách xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng tôi ức tới nghiến răng nghiến lợi. Dĩ nhiên là, ngoài nghiến răng nghiến lợi ra, còn có cả thèm muốn.
Triệu Thần Hách đúng là chuẩn mực của mẫu công tử đào hoa, nghe nói trong lớp cũng đã có vài nữ sinh có quan hệ với cậu ta, ngoài ra còn có không ít khoa khôi của lớp khác nữa. Mỗi tuần, Triệu Thần Hách đều đưa một nữ sinh đi thuê nhà nghỉ. Từ lớp mười đến giờ, không biết cậu ấy đã thay bao nhiêu bạn gái rồi, cũng không biết đã dắt bao nhiêu cô đi nhà nghỉ rồi.
Đối với Triệu Thần Hách, tôi vừa ngưỡng mộ vừa ganh ghét, nhưng để so với cậu ấy, dù là về phương diện gì, tôi cũng đều thua sát ván. Nghe đồn rằng mỗi khi cậu ấy làm chuyện ấy với các nữ sinh cũng không hề sử dụng biện pháp an toàn, cứ quan hệ trực tiếp rồi sau đó mới dùng thuốc tránh thai khẩn cấp.
Loại thuốc tránh thai khẩn cấp này giá khoảng tám mươi đồng bạc, đối với người thường, tám mươi đồng có thể ăn một bữa cơm còn dư chút tiền tiêu vặt. Thế nên, tôi thật sự ngưỡng mộ Triệu Thần Hách.
Sau khi đợt bỏ phiếu kết thúc, Triệu Minh không nói không rằng len lén bỏ trốn, nhưng ngay lập tức cánh tay của cậu ấy đã bị Lưu Thiên kéo lại, Lưu Thiên hơi xấu hổ nhìn Triệu Minh.
“Cậu tính làm gì? Tớ la lên bây giờ đó.” Triệu Minh mặt mày tái nhợt mở miệng nói.
“Cậu la đi, có la rách cổ họng thì cũng không có ai cứu cậu đâu.” Lưu Thiên kéo tay cậu ấy nói, sau đó trực tiếp lôi cậu ấy ra khỏi phòng học. Triệu Minh kêu cứu không ngừng, nhưng đúng là không có ai có đủ can đảm cứu cậu ấy thật. Các bạn nam vội né qua một bên dành đường đi cho vị ‘nữ anh hùng’.
Nhìn bóng dáng của Triệu Minh và Lưu Thiên ngày càng nhỏ dần, tôi thương xót lắc đầu, Triệu Minh xem như xong đời rồi, bị một con khủng long như Lưu Thiên chà đạp, khỏi nói cũng biết tình cảnh sẽ thê thảm cỡ nào.
“Xem ra mình cũng nên chuẩn bị tinh thần rồi.” Tôi vừa nhìn điện thoại của mình vừa lẩm bẩm. Tôi đã nắm được quy tắc của trò chơi, và cũng hiểu rõ, muốn sống sót trong trò đùa sinh tử này, trước tiên phải có đủ sức ảnh hưởng trong lớp, có thể khiến mọi người bỏ phiếu theo ý của mình.
“Chiều nay chúng ta có điều tra tiếp không?” Lý Mạc Phàm hỏi.
“Có, dù sao buổi chiều cũng không có tiết.” Tôi thờ ơ trả lời. Đang cận kề cái chết như vầy, trong lớp chẳng ai còn có tâm trí để mà học tập. Dù sao cũng từng trốn học rồi, nên chẳng ngại thêm một hai lần nữa.
Sau đợt bỏ phiếu, mọi người lại tiếp tục bàn tán xôn xao. Mới vừa tránh được một đợt chết chóc, nên tâm trạng ai cũng đều thoải mái thả lỏng.
Cả lớp nhao nhao, giáo viên rất nhanh đã tới, nhíu mày mắng chúng tôi: “Làm gì mà ồn ào quá vậy? Nguyên cái hành lang đều nghe được tiếng của các em nói chuyện đó.”
Cả lớp đồng loạt cúi đầu, căn phòng cũng đã yên tĩnh lại. Thế nhưng trò bỏ phiếu đầy phong ba này không vì vậy mà kết thúc.
Hết mấy tiết học, cả lớp lại nhao nhao. Lưu Thiên lôi Triệu Minh một đi không trở lại, không chừng ra đi thuê nhà nghỉ ở gần trường học rồi. Còn tôi và Diệp Nhã Tuyết đang dùng điện thoại bàn bạc, xem buổi chiều nên đi đâu điều tra.
Sau đó, cả lớp ồn ào huyên nào, mọi người bắt đầu bàn luận với nhau, đợt bỏ phiếu vẫn đang tiến hành, kết quả hiện tại là Tô Nhã đang chiếm ít phiếu hơn, tổng số phiếu đã chọn là mười lăm phiếu, và vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Tôi thuyết phục các bạn nam xung quanh, tính bảo các cậy ấy bỏ phiếu cho mình, nhưng không có tác dụng.
“Vương ca, cậu có bỏ phiếu cho tớ không?” Tôi vừa đùa vừa thật hỏi một bạn nam trong lớp.
“Trương Vỹ à, tớ không thể bỏ phiếu cho cậu đâu, tình hình hiện tại rõ ràng quá rồi, đã vậy Triệu Thần Hách còn vừa mới nói rằng, nếu chúng tớ chọn Lưu Thiên thì lát nữa sẽ mời chúng tớ đi ăn, cậu hiểu chứ.” Vương Vũ cười híp mắt nói.
Tôi xấu hổ gật đầu, dĩ nhiên tôi hiểu câu ‘cậu hiểu chứ’ của cậu ấy có ý gì, nhưng tôi chỉ là một đứa thấp cổ bé họng, gia cảnh cũng chẳng giàu có, đừng nói bấy nhiêu đó người, dù chỉ mời một người trong số các cậu ấy đi ăn mì thôi, tôi cũng không đủ tiền.
Thất vọng quay về chỗ ngồi, nhìn số phiếu ngày càng tăng, tôi biết đã sắp có kết quả, tôi phí bao nhiêu công sức đi thuyết phục từng người, nhưng cuối cùng cũng vẫn vô dụng.
Hiện tại, số phiếu chọn Tô Nhã chỉ có năm, còn chọn Lưu Thiên đã lên đến ba mươi phiếu, cho dù có tiếp tục bỏ phiếu nữa thì kết quả sau cùng vẫn không thay đổi, bởi vì lớp chúng tôi hiện tại chỉ còn có năm mươi hai người.
Đợt bỏ phiếu kết thúc, Tô Nhã được như ý nguyện, còn Lưu Thiên và Triệu Minh phải quan hệ với nhau, bằng không, chỉ có chết, đây là lời nguyền không thể nào thay đổi.
“Ha ha, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không chịu lấy gương soi lại mình.” Tô Nhã và Triệu Thần Hách bước tới chỗ tôi, Tô Nhã dựa vào vai Triệu Thần Hách, đôi mắt đẹp nhìn tôi đầy khinh miệt, còn Triệu Thần Hách thì ôm eo thon của cô ấy thật chặt, cao ngạo nhìn tôi.
Tôi cắn chặt răng, cố gắng cúi đầu kìm lại ý nghĩ muốn đấm vào mặt cậu ấy, bộ dáng ỉu xìu.
“Nhóc con, cảm thấy bất lực sao? Trong cái lớp này chẳng có vị trí cho mày đâu, đợt bỏ phiếu tới đây, cả lớp sẽ chọn mày.” Triệu Thần Hách nói nhỏ vào tai tôi.
Tôi nghe vậy thì mặt lập tức biến sắc, không sai, với thế lực của cậu ấy và Tô Nhã, nếu trong đợt bỏ phiếu có tên tôi, thì nhất định tôi sẽ bị chọn. Đến lúc đó, người lãnh hình phạt chẳng ai ngoài tôi cả.
Nhìn gương mặt tái mét của tôi, Triệu Thần Hách cười hô hố, hôn cái ‘chóc’ lên mặt của Tô Nhã rồi nói: “Cục cưng, tối nay anh đợi cưng.”
“Được.” Tô Nhã cúi đầu thẹn thùng trả lời, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ rồi kéo Triệu Thần Hách xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong lòng tôi ức tới nghiến răng nghiến lợi. Dĩ nhiên là, ngoài nghiến răng nghiến lợi ra, còn có cả thèm muốn.
Triệu Thần Hách đúng là chuẩn mực của mẫu công tử đào hoa, nghe nói trong lớp cũng đã có vài nữ sinh có quan hệ với cậu ta, ngoài ra còn có không ít khoa khôi của lớp khác nữa. Mỗi tuần, Triệu Thần Hách đều đưa một nữ sinh đi thuê nhà nghỉ. Từ lớp mười đến giờ, không biết cậu ấy đã thay bao nhiêu bạn gái rồi, cũng không biết đã dắt bao nhiêu cô đi nhà nghỉ rồi.
Đối với Triệu Thần Hách, tôi vừa ngưỡng mộ vừa ganh ghét, nhưng để so với cậu ấy, dù là về phương diện gì, tôi cũng đều thua sát ván. Nghe đồn rằng mỗi khi cậu ấy làm chuyện ấy với các nữ sinh cũng không hề sử dụng biện pháp an toàn, cứ quan hệ trực tiếp rồi sau đó mới dùng thuốc tránh thai khẩn cấp.
Loại thuốc tránh thai khẩn cấp này giá khoảng tám mươi đồng bạc, đối với người thường, tám mươi đồng có thể ăn một bữa cơm còn dư chút tiền tiêu vặt. Thế nên, tôi thật sự ngưỡng mộ Triệu Thần Hách.
Sau khi đợt bỏ phiếu kết thúc, Triệu Minh không nói không rằng len lén bỏ trốn, nhưng ngay lập tức cánh tay của cậu ấy đã bị Lưu Thiên kéo lại, Lưu Thiên hơi xấu hổ nhìn Triệu Minh.
“Cậu tính làm gì? Tớ la lên bây giờ đó.” Triệu Minh mặt mày tái nhợt mở miệng nói.
“Cậu la đi, có la rách cổ họng thì cũng không có ai cứu cậu đâu.” Lưu Thiên kéo tay cậu ấy nói, sau đó trực tiếp lôi cậu ấy ra khỏi phòng học. Triệu Minh kêu cứu không ngừng, nhưng đúng là không có ai có đủ can đảm cứu cậu ấy thật. Các bạn nam vội né qua một bên dành đường đi cho vị ‘nữ anh hùng’.
Nhìn bóng dáng của Triệu Minh và Lưu Thiên ngày càng nhỏ dần, tôi thương xót lắc đầu, Triệu Minh xem như xong đời rồi, bị một con khủng long như Lưu Thiên chà đạp, khỏi nói cũng biết tình cảnh sẽ thê thảm cỡ nào.
“Xem ra mình cũng nên chuẩn bị tinh thần rồi.” Tôi vừa nhìn điện thoại của mình vừa lẩm bẩm. Tôi đã nắm được quy tắc của trò chơi, và cũng hiểu rõ, muốn sống sót trong trò đùa sinh tử này, trước tiên phải có đủ sức ảnh hưởng trong lớp, có thể khiến mọi người bỏ phiếu theo ý của mình.
“Chiều nay chúng ta có điều tra tiếp không?” Lý Mạc Phàm hỏi.
“Có, dù sao buổi chiều cũng không có tiết.” Tôi thờ ơ trả lời. Đang cận kề cái chết như vầy, trong lớp chẳng ai còn có tâm trí để mà học tập. Dù sao cũng từng trốn học rồi, nên chẳng ngại thêm một hai lần nữa.
Sau đợt bỏ phiếu, mọi người lại tiếp tục bàn tán xôn xao. Mới vừa tránh được một đợt chết chóc, nên tâm trạng ai cũng đều thoải mái thả lỏng.
Cả lớp nhao nhao, giáo viên rất nhanh đã tới, nhíu mày mắng chúng tôi: “Làm gì mà ồn ào quá vậy? Nguyên cái hành lang đều nghe được tiếng của các em nói chuyện đó.”
Cả lớp đồng loạt cúi đầu, căn phòng cũng đã yên tĩnh lại. Thế nhưng trò bỏ phiếu đầy phong ba này không vì vậy mà kết thúc.
Hết mấy tiết học, cả lớp lại nhao nhao. Lưu Thiên lôi Triệu Minh một đi không trở lại, không chừng ra đi thuê nhà nghỉ ở gần trường học rồi. Còn tôi và Diệp Nhã Tuyết đang dùng điện thoại bàn bạc, xem buổi chiều nên đi đâu điều tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất