Chương 18: Lật Ngược Tình Thế
“Đúng vậy, lập tức bỏ phiếu cho Vương Vũ đi.” Tôi cũng vội đứng lên nói. Cả lớp cũng nhao nhao hưởng ứng, rất nhanh, số phiếu của Vương Vũ đã hơn mười ba phiếu, thế nhưng, tiếp theo cũng chẳng tăng thêm.
“Tớ cũng đã bỏ phiếu rồi.” Tôi tiếc nuối đưa điện thoại cho Lý Mạc Phàm xem. Lý Mạc Phàm nhìn thoáng qua màn hình, sắc mặt trắng bệch: “Chuyện gì vậy, sao mọi người lại không chịu bỏ phiếu tiếp chứ?”
“Bỏ phiếu nhanh đi các cậu, Vương Vũ sắp quay lại rồi.” Quan Ngọc la lên, nhưng mọi người đều án binh bất động, có giọng nói vang lên: “Đợi chút đi, tớ đang đăng ký tài khoản.”
Lại có một giọng khác: “Các cậu đừng có nhìn tớ, tớ đã bỏ phiếu rồi nha.”
Nhìn một lượt mọi người, khóe môi tôi chợt hiện lên một nụ cười lạnh, rồi nhìn Lý Mạc Phàm: “Rất đơn giản, bởi vì bọn họ đang treo giá.”
“Treo giá?” Lý Mạc Phàm ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, khi cậu biết phiếu của cậu có giá trị là hai ngàn, e là cậu cũng sẽ không tùy tiện bỏ phiếu.” Tôi chán nản nói.
“Chẳng lẽ bọn họ không biết là nếu tiếp tục bỏ phiếu thì tớ sẽ chết sao?” Lý Mạc Phàm giải thích.
“Đương nhiên là các cậu ấy biết, nhưng Lý Mạc Phàm cậu nên nhớ, nếu chỉ do một phiếu duy nhất mà khiến cậu chết, thì đó mới là hung thủ, còn nếu là do mười phiếu, hai mươi phiếu cùng lúc, thì kết quả lại khác rồi.” Tôi cười lạnh trả lời.
“Tại sao?” Lý Mạc Phàm càng thắc mắc.
“Đơn giản lắm, theo tâm tý đám đông, cảm giác tội lỗ tỷ lệ nghịch với số người phạm tội, người phạm tội càng đông thì cảm giác tội lỗi càng ít đi, đây chính là khái niệm ‘pháp luật không định tội được công chúng’, một người giết người, hắn chính là hung thủ, nhưng một đám người giết người, bọn hắn sẽ cảm thấy bản thân mình không phải là hung thủ, mà là người khác trong đám đó. Đây là lí do tại sao khi đánh nhau, người càng đông thì gan càng lớn.” Tôi bất đắc dĩ giải thích.
Sau khi nghe lời giải thích của tôi, nét mặt Lý Mạc Phàm càng trở nên nhợt nhạt, cậu ấy run rẩy nắm tay tôi, hỏi: “Bây giờ tớ phải làm sao đây? Cứ đà này thì tớ chết chắc rồi!”.
“Đừng lo, tớ là bạn thân nhất của cậu, tớ sẽ cứu cậu!” Tôi vỗ vai Lý Mạc Phàm trấn an cậu ấy.
“Làm sao cậu cứu được chứ, bọn họ đã không chịu bỏ phiếu nữa rồi!” Lý Mạc Phàm nói.
“Vốn dĩ bọn họ không bỏ phiếu là vì đang chờ đợi thời cơ, Vương Vũ sẽ mau chóng đem tiền đến đây, tới lúc đó bọn họ sẽ dùng phiếu để đổi lấy tiền, việc cậu cần làm bây giờ là phải cho bọn họ nhiều lợi ích hơn, lòng người ấy mà, ai cũng như ai thôi, nếu cảm thấy bên nào được lợi nhiều hơn, thì họ sẽ chọn bên đó, đây chính là ý nghĩa sâu xa của trò chơi này.” Tôi bình tĩnh nói.
Tôi đã dần phát hiện ra, nếu muốn nắm được phần thắng trong trò chơi bỏ phiếu này thì nhất định phải có đủ quyền lực để điều khiển được người bỏ phiếu, mà muốn có quyền lực thì phải có nhiều sức ảnh hưởng, đồng thời, phải làm hài lòng những người ủng hộ mình, cho họ đầy đủ lợi ích.
Dù sao thì mọi người cũng đã là học sinh cấp ba, đã trưởng thành, nên dĩ nhiên suy nghĩ không còn đơn giản như thời tiểu học. Ví như quan hệ của nam sinh và nữ sinh bây giờ cũng khác so với lúc họ học trung học cơ sở, không phải chỉ cần mua chút đồ ăn vặt và tán gẫu dăm ba câu là thân, mà phải mời nhau ăn uống, vui chơi, mua sắm nữa thì mới đủ.
Nhưng tiếc là tôi chẳng có gì, vừa không có tiền lại không có thế, vốn chẳng có cơ sở nào để mà đấu.
Rất nhanh, Vương Vũ đã quay trở lại, chiếc túi trên tay cậu ấy lúc này đã căng phồng. Cậu ấy chẳng nói chẳng rằng, mở chiếc túi ra trước mặt mọi người, sau đó, rút một xấp tiền mệnh giá một trăm đồng, lạnh lùng nói: “Được rồi, bây giờ người nào chưa bỏ phiếu thì bước đến trước mặt tớ, tự tay chọn Lý Mạc Phàm, tớ sẽ đưa cho người đó hai ngàn ngay.”
Ngay lập tức, lớp học như nổ tung, những ánh mắt háo hức đổ dồn về xấp màu xanh trên tay Vương Vũ, đống tiền mặt trước mặt thực sự có sức cám dỗ vô cùng lớn, một học sinh cấp ba khó lòng mà cưỡng lại.
Cao Chấn là người đầu tiên bước tới, cậu ấy đứng trước mặt Vương Vũ, cầm điện thoại của mình lên, nhấn nút bỏ cho Lý Mạc Phàm một phiếu, xong xuôi thì cầm lấy hai ngàn từ tay Vương Vũ, rồi rời đi.
Hành động của Cao Chấn chẳng khác gì một mồi lửa tội ác, nhìn hai ngàn trong tay cậu ấy, các bạn khác trong lớp cũng trở nên nôn nóng.
Bọn họ chớp lấy thời cơ, đi đến trước mặt Vương Vũ, mỗi người bỏ một phiếu cho Lý Mạc Phàm, trong nháy mắt, số phiếu của Lý Mạc Phàm đã tăng thêm hơn mười phiếu, nghĩa là Vương Vũ đã chi ra ít nhất hai mươi ngàn.
Bấy nhiêu đối với một học sinh trung học mà nói, là một khoản tiền khổng lồ, vốn là một con số không thể mơ tới, đứng trước con số in trên tờ tiền này, tình bạn nào cũng sẽ trở nên nhợt nhạt như một tờ giấy trắng.
Cho nên, rất nhiều người đã bắt đầu không chịu được, từng nhóm từng nhóm rụt rè đi đến trước mặt Vương Vũ, bán lá phiếu của mình cho cậu ấy. Lúc này, mặt của Lý Mạc Phàm đã trắng bệch, sững người ngồi xuống bên cạnh tôi, vẻ mặt vô cùng chua xót.
“Tiêu rồi, tớ chết chắc rồi, tại sao các cậu ấy lại có thể đối xử với tớ như vậy chứ? Rõ ràng là tớ chưa từng đắc tội với ai bao giờ!” Cậu ấy lắc đầu, vô cùng thất vọng. Cho dù có cố gắng đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của Vương Vũ, xem ra, có tiền là có quyền, một sinh mạng cũng không đáng để họ bận tâm, thậm chí, nó còn không bằng một chiếc siêu xe.
“Dễ hiểu mà, bởi vì lương tâm con người vốn là như vậy, nó cực kỳ xấu xa, lúc đầu bọn họ vẫn còn rụt rè, nhưng từ khi Cao Chấn nhận tiền rồi, tâm lý của họ bắt đầu thay đổi, họ sẽ nghĩ, Cao Chấn lấy tiền rồi thì dĩ nhiên mình cũng lấy được. Hơn nữa, là do Cao Chấn bỏ phiếu cho cậu đầu tiên, cho dù hận thì cậu cũng hận Cao Chấn, chứ không phải là bọn họ.” Tôi nhìn chằm chằm vào một bạn đang đứng trước mặt Vương Vũ, cười khẩy nói.
“Tớ cũng đã bỏ phiếu rồi.” Tôi tiếc nuối đưa điện thoại cho Lý Mạc Phàm xem. Lý Mạc Phàm nhìn thoáng qua màn hình, sắc mặt trắng bệch: “Chuyện gì vậy, sao mọi người lại không chịu bỏ phiếu tiếp chứ?”
“Bỏ phiếu nhanh đi các cậu, Vương Vũ sắp quay lại rồi.” Quan Ngọc la lên, nhưng mọi người đều án binh bất động, có giọng nói vang lên: “Đợi chút đi, tớ đang đăng ký tài khoản.”
Lại có một giọng khác: “Các cậu đừng có nhìn tớ, tớ đã bỏ phiếu rồi nha.”
Nhìn một lượt mọi người, khóe môi tôi chợt hiện lên một nụ cười lạnh, rồi nhìn Lý Mạc Phàm: “Rất đơn giản, bởi vì bọn họ đang treo giá.”
“Treo giá?” Lý Mạc Phàm ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, khi cậu biết phiếu của cậu có giá trị là hai ngàn, e là cậu cũng sẽ không tùy tiện bỏ phiếu.” Tôi chán nản nói.
“Chẳng lẽ bọn họ không biết là nếu tiếp tục bỏ phiếu thì tớ sẽ chết sao?” Lý Mạc Phàm giải thích.
“Đương nhiên là các cậu ấy biết, nhưng Lý Mạc Phàm cậu nên nhớ, nếu chỉ do một phiếu duy nhất mà khiến cậu chết, thì đó mới là hung thủ, còn nếu là do mười phiếu, hai mươi phiếu cùng lúc, thì kết quả lại khác rồi.” Tôi cười lạnh trả lời.
“Tại sao?” Lý Mạc Phàm càng thắc mắc.
“Đơn giản lắm, theo tâm tý đám đông, cảm giác tội lỗ tỷ lệ nghịch với số người phạm tội, người phạm tội càng đông thì cảm giác tội lỗi càng ít đi, đây chính là khái niệm ‘pháp luật không định tội được công chúng’, một người giết người, hắn chính là hung thủ, nhưng một đám người giết người, bọn hắn sẽ cảm thấy bản thân mình không phải là hung thủ, mà là người khác trong đám đó. Đây là lí do tại sao khi đánh nhau, người càng đông thì gan càng lớn.” Tôi bất đắc dĩ giải thích.
Sau khi nghe lời giải thích của tôi, nét mặt Lý Mạc Phàm càng trở nên nhợt nhạt, cậu ấy run rẩy nắm tay tôi, hỏi: “Bây giờ tớ phải làm sao đây? Cứ đà này thì tớ chết chắc rồi!”.
“Đừng lo, tớ là bạn thân nhất của cậu, tớ sẽ cứu cậu!” Tôi vỗ vai Lý Mạc Phàm trấn an cậu ấy.
“Làm sao cậu cứu được chứ, bọn họ đã không chịu bỏ phiếu nữa rồi!” Lý Mạc Phàm nói.
“Vốn dĩ bọn họ không bỏ phiếu là vì đang chờ đợi thời cơ, Vương Vũ sẽ mau chóng đem tiền đến đây, tới lúc đó bọn họ sẽ dùng phiếu để đổi lấy tiền, việc cậu cần làm bây giờ là phải cho bọn họ nhiều lợi ích hơn, lòng người ấy mà, ai cũng như ai thôi, nếu cảm thấy bên nào được lợi nhiều hơn, thì họ sẽ chọn bên đó, đây chính là ý nghĩa sâu xa của trò chơi này.” Tôi bình tĩnh nói.
Tôi đã dần phát hiện ra, nếu muốn nắm được phần thắng trong trò chơi bỏ phiếu này thì nhất định phải có đủ quyền lực để điều khiển được người bỏ phiếu, mà muốn có quyền lực thì phải có nhiều sức ảnh hưởng, đồng thời, phải làm hài lòng những người ủng hộ mình, cho họ đầy đủ lợi ích.
Dù sao thì mọi người cũng đã là học sinh cấp ba, đã trưởng thành, nên dĩ nhiên suy nghĩ không còn đơn giản như thời tiểu học. Ví như quan hệ của nam sinh và nữ sinh bây giờ cũng khác so với lúc họ học trung học cơ sở, không phải chỉ cần mua chút đồ ăn vặt và tán gẫu dăm ba câu là thân, mà phải mời nhau ăn uống, vui chơi, mua sắm nữa thì mới đủ.
Nhưng tiếc là tôi chẳng có gì, vừa không có tiền lại không có thế, vốn chẳng có cơ sở nào để mà đấu.
Rất nhanh, Vương Vũ đã quay trở lại, chiếc túi trên tay cậu ấy lúc này đã căng phồng. Cậu ấy chẳng nói chẳng rằng, mở chiếc túi ra trước mặt mọi người, sau đó, rút một xấp tiền mệnh giá một trăm đồng, lạnh lùng nói: “Được rồi, bây giờ người nào chưa bỏ phiếu thì bước đến trước mặt tớ, tự tay chọn Lý Mạc Phàm, tớ sẽ đưa cho người đó hai ngàn ngay.”
Ngay lập tức, lớp học như nổ tung, những ánh mắt háo hức đổ dồn về xấp màu xanh trên tay Vương Vũ, đống tiền mặt trước mặt thực sự có sức cám dỗ vô cùng lớn, một học sinh cấp ba khó lòng mà cưỡng lại.
Cao Chấn là người đầu tiên bước tới, cậu ấy đứng trước mặt Vương Vũ, cầm điện thoại của mình lên, nhấn nút bỏ cho Lý Mạc Phàm một phiếu, xong xuôi thì cầm lấy hai ngàn từ tay Vương Vũ, rồi rời đi.
Hành động của Cao Chấn chẳng khác gì một mồi lửa tội ác, nhìn hai ngàn trong tay cậu ấy, các bạn khác trong lớp cũng trở nên nôn nóng.
Bọn họ chớp lấy thời cơ, đi đến trước mặt Vương Vũ, mỗi người bỏ một phiếu cho Lý Mạc Phàm, trong nháy mắt, số phiếu của Lý Mạc Phàm đã tăng thêm hơn mười phiếu, nghĩa là Vương Vũ đã chi ra ít nhất hai mươi ngàn.
Bấy nhiêu đối với một học sinh trung học mà nói, là một khoản tiền khổng lồ, vốn là một con số không thể mơ tới, đứng trước con số in trên tờ tiền này, tình bạn nào cũng sẽ trở nên nhợt nhạt như một tờ giấy trắng.
Cho nên, rất nhiều người đã bắt đầu không chịu được, từng nhóm từng nhóm rụt rè đi đến trước mặt Vương Vũ, bán lá phiếu của mình cho cậu ấy. Lúc này, mặt của Lý Mạc Phàm đã trắng bệch, sững người ngồi xuống bên cạnh tôi, vẻ mặt vô cùng chua xót.
“Tiêu rồi, tớ chết chắc rồi, tại sao các cậu ấy lại có thể đối xử với tớ như vậy chứ? Rõ ràng là tớ chưa từng đắc tội với ai bao giờ!” Cậu ấy lắc đầu, vô cùng thất vọng. Cho dù có cố gắng đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của Vương Vũ, xem ra, có tiền là có quyền, một sinh mạng cũng không đáng để họ bận tâm, thậm chí, nó còn không bằng một chiếc siêu xe.
“Dễ hiểu mà, bởi vì lương tâm con người vốn là như vậy, nó cực kỳ xấu xa, lúc đầu bọn họ vẫn còn rụt rè, nhưng từ khi Cao Chấn nhận tiền rồi, tâm lý của họ bắt đầu thay đổi, họ sẽ nghĩ, Cao Chấn lấy tiền rồi thì dĩ nhiên mình cũng lấy được. Hơn nữa, là do Cao Chấn bỏ phiếu cho cậu đầu tiên, cho dù hận thì cậu cũng hận Cao Chấn, chứ không phải là bọn họ.” Tôi nhìn chằm chằm vào một bạn đang đứng trước mặt Vương Vũ, cười khẩy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất