Chương 23: Mora Tử Vong
Trần Đạo Lĩnh đi rồi, cả lớp lập tức nổ tung, có bạn la ầm lên: “Cao nhân cái con khỉ, toàn là mặc chúng ta sống chết.”
“Ông này thật là Chủ tịch hội Đạo sĩ gì đó sao? Sao lại không có một chút bản lĩnh nào vậy?”
Lý Mạc Phàm cũng tức giận, hậm hực nói: “Ông ấy còn lảm nhảm cái gì mà, rời khỏi lớp học là đã giúp chúng ta rồi? Vậy là sao chứ?”
Tôi cũng suy ngẫm thật kỹ lời của Trần Đạo Lĩnh, ông ấy nói vậy chắc chắn là có lí do, nếu không thì cũng sẽ không lẳng lặng bỏ đi như thế, đã vậy, lúc rời đi còn nhìn chúng tôi thêm một lần, giống như là muốn nhắn nhủ điều gì đó.
Nhưng dù sao thì vị Trần Đạo Lĩnh này tới đây cũng chỉ nhìn qua một cái, chuyện gì cũng chưa làm, chúng tôi vẫn bị lời nguyền bám lấy, thế nên, cả đám đều ủ rũ, đợi chờ tới đợi bỏ phiếu tiếp theo.
Chẳng bao lâu, đợt bỏ phiếu mới lại xuất hiện, mỗi người trong lớp đều vội vàng mở điện thoại ra, ai cũng muốn xem xem nội dung của nó là gì.
Rất đơn giản: ‘Đã tới Chủ nhật rồi, các cậu phải chọn một trong hai nhiệm vụ tập thể, nhiệm vụ được chọn rồi thì trong hai ngày tới sẽ không có đợt bỏ phiếu mới, nếu số phiếu bằng nhau, thì thực hiện song song:
Nhiệm vụ thứ nhất: chọn ngẫu nhiên sáu người trong lớp, tham gia trò chơi Mora* tử vong trong hai ngày liên tục.
*Mora: chúng ta vẫn thường gọi là trò chơi ‘kéo, búa, bao’, hay là oẳn tù xì.
Nhiệm vụ thứ hai: chọn ngẫu nhiên một nửa học sinh trong lớp, tham gia trận đấu đô-mi-nô hai ngày liên tục.’
“Đợt bỏ phiếu này không giống mấy lần trước, không phải là cá nhân nữa rồi.” Tôi xem xong thì lẩm bẩm, trong danh sách bỏ phiếu trước đây chỉ có hai người, cả lớp sẽ chỉ chọn một trong hai.
Thế nhưng lần này, có tới sáu người, mà còn là ngẫu nhiên nữa, vậy thì dù là ai, cũng đều có khả năng bị chọn trúng. Có thể nói, đây là một lựa chọn bất khả thi.
“Chết tiệt, giờ lại là nhiệm vụ tập thể, hay nói đúng hơn, số người chết không còn là một trong hai người nữa rồi.” Vương Vũ chửi ầm lên, những người còn lại cũng thầm đồng ý.
“Không còn cách nào, chỉ đành phải chọn nhiệm vụ thứ nhất thôi, cái thứ hai cần tới một nửa lớp lận.” Cao Chấn lên tiếng.
“Đúng vậy, chỉ còn cách đó thôi.”
Lúc này, mọi người đã đều nhất trí chọn nhiệm vụ thứ nhất, sau đó, đợt bỏ phiếu kết thúc, mà người không có mặt trong lớp, Trần Phong, đột nhiên gửi tin nhắn tới.
“Trò chơi Mora tử vong bắt đầu, chọn ngẫu nhiên sáu người trong lớp...”
“Đã chọn xong, những người tham gia trò chơi lần này gồm: Trương Vỹ, Vương Chính, Tô Nhã, Đoan Mộc Hiên, Bí Tiểu Vũ, Dương Á Thịnh.”
“Bây giờ, tuyên bố quy tắc trò chơi.”
“Quy tắc như sau, mỗi người bắt đầu trò chơi sẽ được cấp hai mạng, từng người sẽ đấu lẫn nhau, người nào thắng sẽ có được mạng của đối phương, đến thứ hai đi học, ai có được ba mạng thì sống, còn ai ít hơn ba mạng sẽ bị trừng phạt.”
Sau khi xem xong quy tắc trò chơi, mặt ai cũng biến đổi, cả đám bàn tán nhao nhao. Quan Ngọc lại tiếp tục bước lên bục giảng, cô ấy tính gì đó viết lên bảng.
Nhưng rất nhanh, mặt của cô ấy trở nên trắng nhách, hạ viên phấn xuống, giọng run rẩy: “Tớ tính toán sơ qua trò chơi lần này, mỗi người có hai mạng, mà muốn sống thì cần phải có tới ba mạng. Hay nói cách khác, người nào muốn sống thì nhất định phải thắng bạn cùng chơi ít nhất một lần. Cho dù là vậy, sáu người có tổng cộng mười hai mạng, mà ba mạng mới được sống, hay nói đúng hơn, chỉ có bốn người có thể có ba mạng thôi, còn hai người còn lại phải chết.”
“Không được, tớ không muốn chơi trò này đâu!” Bí Tiểu Vũ khóc rống lên, sắc mặt trắng bệch, đứng ngồi không yên. Vương Chính ở bên cạnh cũng nói: “Phải đó, chúng ta đừng chơi trò này nữa! Sẽ chết người đó.”
“Hừ, chẳng phải rất thú vị sao? Sao lại không chơi chứ.” Đoan Mộc Hiên đứng lên nói, mặt cậu ta không hề sợ hãi, ngược lại còn có chút thích thú.
“Ai mà muốn chơi với cậu chứ, cậu chưa đọc quy tắc sao? Thua là sẽ chết đó.” Vương Chính tức giận mắng Đoan Mộc Hiên.
Đoan Mộc Hiên cũng chẳng thèm phản bác, chỉ mở miệng nói: “Cậu đã xem qua quy tắc, thì chắc cũng hiểu rõ, trò này, nhất định phải chơi.”
“Cậu muốn chết thì chết một mình đi, đừng có liên lụy người khác, dù sao thì trò này cũng chẳng có gì vui hết.” Vương Chính hét lên.
“E là cậu không thể không chơi.” Tôi đứng lên nói, lúc này, sắc mặt của tôi cũng giống như Đoan Mộc Hiên, không hề sợ hãi. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nên khi biết mình phải tham gia vào trò chơi này, cũng không hề cảm thấy giật mình.
“Tại sao chứ?” Vương Chính hỏi.
“Cậu không đọc quy tắc sao? Khi bắt đầu, mỗi người chúng ta chỉ có hai mạng, mà muốn thắng thì phải có ba mạng, hay nói đúng hơn, nếu mọi người có số mạng bằng nhau, thì đều chết hết, không ai may mắn thoát được đâu.” Tôi cười lạnh nói.
“Chính xác.” Đoan Mộc Hiên nhìn tôi, sau đó tiếp lời: “Sở dĩ trò này có tên ‘Mora tử vong’ là vì người nào thua thì phải chết, đây chính là đoạt mạng, không cướp được mạng của người khác, thì người chết sẽ là mình.”
“Dù gì thì tớ cũng sẽ không chơi.” Vương Chính giận dữ hét lên.
“Không sao cả, đằng nào thì cũng còn tới hai ngày, đủ để cậu suy nghĩ thông suốt.” Đoan Mộc Hiên cười nói, sau đó xoay người lại nhìn tôi, giọng đầy kiêu ngạo: “Cậu khá lắm, có hứng thú đấu với tớ một trận không?”
“Xin lỗ cậu, tạm thời tớ chưa có ý định này.” Tôi lắc đầu trả lời. Tôi hiểu rõ bản thân mình, dù có chút thông minh, nhưng khi đấu với một người như Đoan Mộc Hiên, vẫn là cách biệt quá lớn, tôi cũng không muốn tự mình rước nhục.
“Tiếc thật.” Đoan Mộc Hiên nhún vai, sau đó ngồi xuống lại bên cạnh Bí Tiểu Vũ, giọng dịu dàng: “Sao, có muốn đấu tớ không, chỉ cần thắng thì cậu có thể thoát khỏi trò chơi này rồi.”
“Ông này thật là Chủ tịch hội Đạo sĩ gì đó sao? Sao lại không có một chút bản lĩnh nào vậy?”
Lý Mạc Phàm cũng tức giận, hậm hực nói: “Ông ấy còn lảm nhảm cái gì mà, rời khỏi lớp học là đã giúp chúng ta rồi? Vậy là sao chứ?”
Tôi cũng suy ngẫm thật kỹ lời của Trần Đạo Lĩnh, ông ấy nói vậy chắc chắn là có lí do, nếu không thì cũng sẽ không lẳng lặng bỏ đi như thế, đã vậy, lúc rời đi còn nhìn chúng tôi thêm một lần, giống như là muốn nhắn nhủ điều gì đó.
Nhưng dù sao thì vị Trần Đạo Lĩnh này tới đây cũng chỉ nhìn qua một cái, chuyện gì cũng chưa làm, chúng tôi vẫn bị lời nguyền bám lấy, thế nên, cả đám đều ủ rũ, đợi chờ tới đợi bỏ phiếu tiếp theo.
Chẳng bao lâu, đợt bỏ phiếu mới lại xuất hiện, mỗi người trong lớp đều vội vàng mở điện thoại ra, ai cũng muốn xem xem nội dung của nó là gì.
Rất đơn giản: ‘Đã tới Chủ nhật rồi, các cậu phải chọn một trong hai nhiệm vụ tập thể, nhiệm vụ được chọn rồi thì trong hai ngày tới sẽ không có đợt bỏ phiếu mới, nếu số phiếu bằng nhau, thì thực hiện song song:
Nhiệm vụ thứ nhất: chọn ngẫu nhiên sáu người trong lớp, tham gia trò chơi Mora* tử vong trong hai ngày liên tục.
*Mora: chúng ta vẫn thường gọi là trò chơi ‘kéo, búa, bao’, hay là oẳn tù xì.
Nhiệm vụ thứ hai: chọn ngẫu nhiên một nửa học sinh trong lớp, tham gia trận đấu đô-mi-nô hai ngày liên tục.’
“Đợt bỏ phiếu này không giống mấy lần trước, không phải là cá nhân nữa rồi.” Tôi xem xong thì lẩm bẩm, trong danh sách bỏ phiếu trước đây chỉ có hai người, cả lớp sẽ chỉ chọn một trong hai.
Thế nhưng lần này, có tới sáu người, mà còn là ngẫu nhiên nữa, vậy thì dù là ai, cũng đều có khả năng bị chọn trúng. Có thể nói, đây là một lựa chọn bất khả thi.
“Chết tiệt, giờ lại là nhiệm vụ tập thể, hay nói đúng hơn, số người chết không còn là một trong hai người nữa rồi.” Vương Vũ chửi ầm lên, những người còn lại cũng thầm đồng ý.
“Không còn cách nào, chỉ đành phải chọn nhiệm vụ thứ nhất thôi, cái thứ hai cần tới một nửa lớp lận.” Cao Chấn lên tiếng.
“Đúng vậy, chỉ còn cách đó thôi.”
Lúc này, mọi người đã đều nhất trí chọn nhiệm vụ thứ nhất, sau đó, đợt bỏ phiếu kết thúc, mà người không có mặt trong lớp, Trần Phong, đột nhiên gửi tin nhắn tới.
“Trò chơi Mora tử vong bắt đầu, chọn ngẫu nhiên sáu người trong lớp...”
“Đã chọn xong, những người tham gia trò chơi lần này gồm: Trương Vỹ, Vương Chính, Tô Nhã, Đoan Mộc Hiên, Bí Tiểu Vũ, Dương Á Thịnh.”
“Bây giờ, tuyên bố quy tắc trò chơi.”
“Quy tắc như sau, mỗi người bắt đầu trò chơi sẽ được cấp hai mạng, từng người sẽ đấu lẫn nhau, người nào thắng sẽ có được mạng của đối phương, đến thứ hai đi học, ai có được ba mạng thì sống, còn ai ít hơn ba mạng sẽ bị trừng phạt.”
Sau khi xem xong quy tắc trò chơi, mặt ai cũng biến đổi, cả đám bàn tán nhao nhao. Quan Ngọc lại tiếp tục bước lên bục giảng, cô ấy tính gì đó viết lên bảng.
Nhưng rất nhanh, mặt của cô ấy trở nên trắng nhách, hạ viên phấn xuống, giọng run rẩy: “Tớ tính toán sơ qua trò chơi lần này, mỗi người có hai mạng, mà muốn sống thì cần phải có tới ba mạng. Hay nói cách khác, người nào muốn sống thì nhất định phải thắng bạn cùng chơi ít nhất một lần. Cho dù là vậy, sáu người có tổng cộng mười hai mạng, mà ba mạng mới được sống, hay nói đúng hơn, chỉ có bốn người có thể có ba mạng thôi, còn hai người còn lại phải chết.”
“Không được, tớ không muốn chơi trò này đâu!” Bí Tiểu Vũ khóc rống lên, sắc mặt trắng bệch, đứng ngồi không yên. Vương Chính ở bên cạnh cũng nói: “Phải đó, chúng ta đừng chơi trò này nữa! Sẽ chết người đó.”
“Hừ, chẳng phải rất thú vị sao? Sao lại không chơi chứ.” Đoan Mộc Hiên đứng lên nói, mặt cậu ta không hề sợ hãi, ngược lại còn có chút thích thú.
“Ai mà muốn chơi với cậu chứ, cậu chưa đọc quy tắc sao? Thua là sẽ chết đó.” Vương Chính tức giận mắng Đoan Mộc Hiên.
Đoan Mộc Hiên cũng chẳng thèm phản bác, chỉ mở miệng nói: “Cậu đã xem qua quy tắc, thì chắc cũng hiểu rõ, trò này, nhất định phải chơi.”
“Cậu muốn chết thì chết một mình đi, đừng có liên lụy người khác, dù sao thì trò này cũng chẳng có gì vui hết.” Vương Chính hét lên.
“E là cậu không thể không chơi.” Tôi đứng lên nói, lúc này, sắc mặt của tôi cũng giống như Đoan Mộc Hiên, không hề sợ hãi. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nên khi biết mình phải tham gia vào trò chơi này, cũng không hề cảm thấy giật mình.
“Tại sao chứ?” Vương Chính hỏi.
“Cậu không đọc quy tắc sao? Khi bắt đầu, mỗi người chúng ta chỉ có hai mạng, mà muốn thắng thì phải có ba mạng, hay nói đúng hơn, nếu mọi người có số mạng bằng nhau, thì đều chết hết, không ai may mắn thoát được đâu.” Tôi cười lạnh nói.
“Chính xác.” Đoan Mộc Hiên nhìn tôi, sau đó tiếp lời: “Sở dĩ trò này có tên ‘Mora tử vong’ là vì người nào thua thì phải chết, đây chính là đoạt mạng, không cướp được mạng của người khác, thì người chết sẽ là mình.”
“Dù gì thì tớ cũng sẽ không chơi.” Vương Chính giận dữ hét lên.
“Không sao cả, đằng nào thì cũng còn tới hai ngày, đủ để cậu suy nghĩ thông suốt.” Đoan Mộc Hiên cười nói, sau đó xoay người lại nhìn tôi, giọng đầy kiêu ngạo: “Cậu khá lắm, có hứng thú đấu với tớ một trận không?”
“Xin lỗ cậu, tạm thời tớ chưa có ý định này.” Tôi lắc đầu trả lời. Tôi hiểu rõ bản thân mình, dù có chút thông minh, nhưng khi đấu với một người như Đoan Mộc Hiên, vẫn là cách biệt quá lớn, tôi cũng không muốn tự mình rước nhục.
“Tiếc thật.” Đoan Mộc Hiên nhún vai, sau đó ngồi xuống lại bên cạnh Bí Tiểu Vũ, giọng dịu dàng: “Sao, có muốn đấu tớ không, chỉ cần thắng thì cậu có thể thoát khỏi trò chơi này rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất