Chương 35: Bước Đường Cùng
“Nghe nói, thậm chí, cái la bàn này còn tiên đoán được sự hưng bại của cả một triều đại, vì vậy, mỗi đời Hoàng Đế lên ngôi đều muốn biết cái la bàn này tiên đoán gì về tương lai của vương triều mình cai trị. Thế nhưng, muốn biết trước điều đó, thì phải đánh đổi bằng một cái giá vô cùng lớn, vào thời nhà Thanh, cái la bàn Thái công này từng được vận hành một lần, vì vậy mà khiến rất nhiều người phải chết.”
“Bà nội, con không có tâm trạng nghe chuyện lịch sử đâu, hãy chỉ cho con cách sử dụng nó đi bà!” Tôi gào lên trong điện thoại, cuối cùng, bà nội cũng chịu chỉ cho tôi.
Tôi thỏa mãn cúp máy, nhìn cái la bàn trong tay một lần nữa, sau đó cắn đứt đầu ngón tay rồi ấn lên trên la bàn, theo như lời bà nội chỉ, tôi lẩm nhẩm đọc mấy câu thần chú. Ngay sau đó, la bàn Thái công bắt đầu uống máu từ ngón tay của tôi.
Tôi biết, vậy là mình đã thành công!
La bàn Thái công đang uống máu của tôi, chuyện tôi sắp hỏi càng quan trọng, thì nó hút càng nhiều máu, vì vậy bà nội đã dặn, còn nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, nhất định không được hỏi những chuyện quá lớn lao.
Ví dụ như, thời đại này tồn vong suy thịnh ra sao, Trung Quốc có thể trở thành tân bá chủ thế giới hay không, v.v... Nếu tôi hỏi vậy, thì la bàn sẽ uống cạn máu của tôi, bởi vì để đổi lấy một lời tiên đoán về thời đại, thì phải trả một cái giá lớn vô cùng.
Nhưng may là, tôi vốn không hứng thú với những chuyện lớn lao như vậy, nhìn máu của mình bị cái la bàn hút không ngừng, tôi mới từ từ hỏi: “La bàn Thái công, hãy nói cho tôi biết, nhược điểm lớn nhất của Tô Nhã là gì?”
Sau khi uống rất nhiều máu, miếng đồng trên cái la bàn Thái công thay đổi màu sắc, chẳng bao lâu thì bốc lên một luồng khí hồng kỳ lạ, biến cả miếng đồng trên cái la bàn thành một khối đỏ tươi chói mắt, và trên đó, những ký tự màu máu từ từ hiện lên, ngay ngay ngắn ngắn tạo thàng một dòng chữ phồn thể* thẳng hàng.
*Chữ phồn thể: một hệ thống chữ viết tiếng Trung được giản lược nét hoặc điều chỉnh bộ do chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định áp dụng từ năm 1949
‘Độc?’* Tôi ngây người nhìn ký tự phồn thể duy nhất này, ánh mắt đầy trầm tư, cuối cùng thì nó muốn nói với tôi điều gì? Không lẽ Tô Nhã nghiện ma túy sao? Nhưng hình như Tô Nhã không có triệu chứng của người hút thuốc phiện, ngay cả bộ dạng cũng không giống.
*Chữ này còn được hiểu là ma túy, thuốc mê, chất độc.
Chữ đó tượng trưng cho điều gì, tôi suy nghĩ rất lâu mà vẫn không tìm được đáp án, sau đó, chỉ còn biết nằm xuống giường đăm chiêu nhìn lên trần nhà. Đúng lúc này, trong nhóm chat của lớp bỗng nhiên có tin của Trần Phong.
‘Trò chơi Mora tử thần đã đi vào giai đoạn gần cuối, tình hình hiện tại như sau:
Đoan Mộc Hiện: ba mạng.
Tô Nhã: ba mạng.
Vương Chính: ba mạng.
Bí Tiểu Vũ: một mạng.
Trương Vỹ: hai mạng.
Dương Á Thịnh: không mạng.’
Tôi vội vàng ngồi bật dậy, ngạc nhiên đọc tin trong điện thoại. Vậy là trận đấu giữa Vương Chính và Bí Tiểu Vũ, thắng bại đã rõ ràng, kết quả là Vương Chính thắng, như thế, hiện tại tôi chỉ còn một cách duy nhất, là đấu với Bí Tiểu Vũ.
Tôi đang có hai mạng, cùng với một mạng của Bí Tiểu Vũ nữa, chúng tôi phải đấu với nhau, thì mới sống được. Nghĩ tới đây, tôi vội nhắn cho Bí Tiểu Vũ: “Bí Tiểu Vũ, đấu với tớ đi, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi.”
Bí Tiểu Vũ trả lời lại rất nhanh: “Rất xin lỗi cậu, tớ không muốn đấu với bất cứ ai nữa, cứ kết thúc vậy đi.”
Tôi hoảng loạn, không ngờ Bí Tiểu Vũ cứ vậy mà buông tay, cũng khó trách được, cô ấy chỉ còn lại một mạng, trừ phi thắng liên tiếp hai lần, nếu không thì cũng không sống được, còn tôi, chỉ cần một lần thôi.
Vì vậy, vào lúc này, Bí Tiểu Vũ cũng chẳng muốn đấu với tôi.
“Bí Tiểu Vũ, tại sao lại không muốn đấu với tớ? Cậu nên hiểu, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi, nếu không đấu, chúng ta sẽ chết.” Tôi lo lắng nhắn trên zalo.
Bí Tiểu Vũ nhắn lại ngay: “Trương Vỹ, đừng nghĩ là tớ không biết cậu rất lợi hại, tớ chắc chắn mình không phải là đối thủ của cậu, nếu đã vậy, thì cùng nhau chết cho rồi!”
“Quá đáng!” Sau khi đọc được những dòng này, tôi tức giận thốt lên, nhưng trên zalo, tôi vẫn kiên nhẫn thuyết phục Bí Tiểu Vũ: “Cậu vẫn nên đấu với tớ đi, trò Mora này là hên xui thôi, đều dựa vào vận khí cả, chưa chắc cậu không thắng tớ.”
“Hừ, đừng tưởng tớ ngốc, cậu đã thắng liên tiếp mấy người rồi, ngoài Tô Nhã ra, cậu thắng cả Dương Á Thịnh, một lần thì còn nói là vận khí, nhưng lần thứ hai thì sao? Những chuyện này Tô Nhã đã phân tích cho tớ hiểu rồi.” Bí Tiểu Vũ nhắn lại trên zalo.
“Quả nhiên là Tô Nhã.” Tôi nghiến răng. Xem ra Tô Nhã nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết, nên với nói những lời như vậy với Bí Tiểu Vũ. Hiện tại, Bí Tiểu Vũ chỉ có một mạng, nên sẽ vô cùng thận trọng, không muốn đấu với tôi.
Hiện giờ chỉ có mỗi Bí Tiểu Vũ là còn một mạng, nếu cô ấy không chịu đấu với tôi thì đến sáng sớm ngày mai, chúng tôi đều chết. Nghĩ vậy, tôi đấu tranh rất nhiều.
“Bí Tiểu Vũ, cậu xem vầy được không, tớ sẽ cố tình thua cậu một lần, sau đó đấu tiếp với cậu, như vậy thì chúng ta huề nhau.” Tôi nhắn trên zalo.
“Ha ha, cậu đừng hòng gạt tớ, Tô Nhã nói cho tớ biết hết rồi, dù gì tớ cũng không đấu với cậu đâu, trừ khi cậu cố ý thua tớ.” Bí Tiểu Vũ trả lời.
“Nằm mơ đi!” Tôi giận dữ nhắn lại. Trong lòng càng tức Tô Nhã hơn, và giận luôn Bí Tiểu Vũ. Bí Tiểu Vũ là người mê hư vinh, thường hay qua lại với các bạn nam, bình thường cũng thích giễu cợt tôi, lần đó, trước mặt mọi người, cô ấy cũng đã cố tình khiến tôi bẽ mặt.
“Xem ra các cậu muốn chết thật rồi.” Tôi lạnh lùng lẩm bẩm, sau đó tắt điện thoại. Ngồi chết lặng trên giường, tôi biết, hôm nay, bất cứ giá nào Bí Tiểu Vũ cũng sẽ không đấu với tôi.
“Bà nội, con không có tâm trạng nghe chuyện lịch sử đâu, hãy chỉ cho con cách sử dụng nó đi bà!” Tôi gào lên trong điện thoại, cuối cùng, bà nội cũng chịu chỉ cho tôi.
Tôi thỏa mãn cúp máy, nhìn cái la bàn trong tay một lần nữa, sau đó cắn đứt đầu ngón tay rồi ấn lên trên la bàn, theo như lời bà nội chỉ, tôi lẩm nhẩm đọc mấy câu thần chú. Ngay sau đó, la bàn Thái công bắt đầu uống máu từ ngón tay của tôi.
Tôi biết, vậy là mình đã thành công!
La bàn Thái công đang uống máu của tôi, chuyện tôi sắp hỏi càng quan trọng, thì nó hút càng nhiều máu, vì vậy bà nội đã dặn, còn nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, nhất định không được hỏi những chuyện quá lớn lao.
Ví dụ như, thời đại này tồn vong suy thịnh ra sao, Trung Quốc có thể trở thành tân bá chủ thế giới hay không, v.v... Nếu tôi hỏi vậy, thì la bàn sẽ uống cạn máu của tôi, bởi vì để đổi lấy một lời tiên đoán về thời đại, thì phải trả một cái giá lớn vô cùng.
Nhưng may là, tôi vốn không hứng thú với những chuyện lớn lao như vậy, nhìn máu của mình bị cái la bàn hút không ngừng, tôi mới từ từ hỏi: “La bàn Thái công, hãy nói cho tôi biết, nhược điểm lớn nhất của Tô Nhã là gì?”
Sau khi uống rất nhiều máu, miếng đồng trên cái la bàn Thái công thay đổi màu sắc, chẳng bao lâu thì bốc lên một luồng khí hồng kỳ lạ, biến cả miếng đồng trên cái la bàn thành một khối đỏ tươi chói mắt, và trên đó, những ký tự màu máu từ từ hiện lên, ngay ngay ngắn ngắn tạo thàng một dòng chữ phồn thể* thẳng hàng.
*Chữ phồn thể: một hệ thống chữ viết tiếng Trung được giản lược nét hoặc điều chỉnh bộ do chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định áp dụng từ năm 1949
‘Độc?’* Tôi ngây người nhìn ký tự phồn thể duy nhất này, ánh mắt đầy trầm tư, cuối cùng thì nó muốn nói với tôi điều gì? Không lẽ Tô Nhã nghiện ma túy sao? Nhưng hình như Tô Nhã không có triệu chứng của người hút thuốc phiện, ngay cả bộ dạng cũng không giống.
*Chữ này còn được hiểu là ma túy, thuốc mê, chất độc.
Chữ đó tượng trưng cho điều gì, tôi suy nghĩ rất lâu mà vẫn không tìm được đáp án, sau đó, chỉ còn biết nằm xuống giường đăm chiêu nhìn lên trần nhà. Đúng lúc này, trong nhóm chat của lớp bỗng nhiên có tin của Trần Phong.
‘Trò chơi Mora tử thần đã đi vào giai đoạn gần cuối, tình hình hiện tại như sau:
Đoan Mộc Hiện: ba mạng.
Tô Nhã: ba mạng.
Vương Chính: ba mạng.
Bí Tiểu Vũ: một mạng.
Trương Vỹ: hai mạng.
Dương Á Thịnh: không mạng.’
Tôi vội vàng ngồi bật dậy, ngạc nhiên đọc tin trong điện thoại. Vậy là trận đấu giữa Vương Chính và Bí Tiểu Vũ, thắng bại đã rõ ràng, kết quả là Vương Chính thắng, như thế, hiện tại tôi chỉ còn một cách duy nhất, là đấu với Bí Tiểu Vũ.
Tôi đang có hai mạng, cùng với một mạng của Bí Tiểu Vũ nữa, chúng tôi phải đấu với nhau, thì mới sống được. Nghĩ tới đây, tôi vội nhắn cho Bí Tiểu Vũ: “Bí Tiểu Vũ, đấu với tớ đi, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi.”
Bí Tiểu Vũ trả lời lại rất nhanh: “Rất xin lỗi cậu, tớ không muốn đấu với bất cứ ai nữa, cứ kết thúc vậy đi.”
Tôi hoảng loạn, không ngờ Bí Tiểu Vũ cứ vậy mà buông tay, cũng khó trách được, cô ấy chỉ còn lại một mạng, trừ phi thắng liên tiếp hai lần, nếu không thì cũng không sống được, còn tôi, chỉ cần một lần thôi.
Vì vậy, vào lúc này, Bí Tiểu Vũ cũng chẳng muốn đấu với tôi.
“Bí Tiểu Vũ, tại sao lại không muốn đấu với tớ? Cậu nên hiểu, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi, nếu không đấu, chúng ta sẽ chết.” Tôi lo lắng nhắn trên zalo.
Bí Tiểu Vũ nhắn lại ngay: “Trương Vỹ, đừng nghĩ là tớ không biết cậu rất lợi hại, tớ chắc chắn mình không phải là đối thủ của cậu, nếu đã vậy, thì cùng nhau chết cho rồi!”
“Quá đáng!” Sau khi đọc được những dòng này, tôi tức giận thốt lên, nhưng trên zalo, tôi vẫn kiên nhẫn thuyết phục Bí Tiểu Vũ: “Cậu vẫn nên đấu với tớ đi, trò Mora này là hên xui thôi, đều dựa vào vận khí cả, chưa chắc cậu không thắng tớ.”
“Hừ, đừng tưởng tớ ngốc, cậu đã thắng liên tiếp mấy người rồi, ngoài Tô Nhã ra, cậu thắng cả Dương Á Thịnh, một lần thì còn nói là vận khí, nhưng lần thứ hai thì sao? Những chuyện này Tô Nhã đã phân tích cho tớ hiểu rồi.” Bí Tiểu Vũ nhắn lại trên zalo.
“Quả nhiên là Tô Nhã.” Tôi nghiến răng. Xem ra Tô Nhã nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết, nên với nói những lời như vậy với Bí Tiểu Vũ. Hiện tại, Bí Tiểu Vũ chỉ có một mạng, nên sẽ vô cùng thận trọng, không muốn đấu với tôi.
Hiện giờ chỉ có mỗi Bí Tiểu Vũ là còn một mạng, nếu cô ấy không chịu đấu với tôi thì đến sáng sớm ngày mai, chúng tôi đều chết. Nghĩ vậy, tôi đấu tranh rất nhiều.
“Bí Tiểu Vũ, cậu xem vầy được không, tớ sẽ cố tình thua cậu một lần, sau đó đấu tiếp với cậu, như vậy thì chúng ta huề nhau.” Tôi nhắn trên zalo.
“Ha ha, cậu đừng hòng gạt tớ, Tô Nhã nói cho tớ biết hết rồi, dù gì tớ cũng không đấu với cậu đâu, trừ khi cậu cố ý thua tớ.” Bí Tiểu Vũ trả lời.
“Nằm mơ đi!” Tôi giận dữ nhắn lại. Trong lòng càng tức Tô Nhã hơn, và giận luôn Bí Tiểu Vũ. Bí Tiểu Vũ là người mê hư vinh, thường hay qua lại với các bạn nam, bình thường cũng thích giễu cợt tôi, lần đó, trước mặt mọi người, cô ấy cũng đã cố tình khiến tôi bẽ mặt.
“Xem ra các cậu muốn chết thật rồi.” Tôi lạnh lùng lẩm bẩm, sau đó tắt điện thoại. Ngồi chết lặng trên giường, tôi biết, hôm nay, bất cứ giá nào Bí Tiểu Vũ cũng sẽ không đấu với tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất