Chương 38: Ngày Tận Thế Của Nữ Hoàng
Bí Tiểu Vũ gật đầu rồi run rẩy giơ tay lên cao, mặt tái nhợt, ngay sau đó, trận Mora bắt đầu. Tôi biết Bí Tiểu Vũ sẽ ra bao, vì cô ấy cho rằng, con trai đều thích ra búa, nên tôi quyết định chọn kéo.
Bí Tiểu Vũ ra bao thật, còn tôi ra kéo, tôi thắng. Rốt cuộc thì tôi cũng có được ba mạng, trở thành người thắng cuối cùng. Trò chơi Mora tử thần tới đây xem như là kết thúc.
“Hu hu!” Bí Tiểu Vũ bắt đầu khóc lóc, cô ấy suy sụp hoàn toàn, quỳ sụp xuống đất, nước mắt tuôn như mưa. Còn Tô Nhã ở bên cạnh thì thở phào nhẹ nhõm, cô ấy biết rằng tôi đã có đủ ba mạng, xem như đã sống sót rồi.
Người còn sống thì sẽ không muốn liều mạng, vậy là cô ấy đã được an toàn.
Mặc dù có lỗi với Bí Tiểu Vũ, nhưng Tô Nhã vẫn đứng lên nhìn tôi và nói: “Trương Vỹ, bây giờ cậu đã thắng rồi, chúng ta huề nhau.”
“Đợi đã.” Lúc Tô Nhã đi ngang qua tôi, tôi từ từ mở miệng.
“Sao, hiện giờ cậu đã có ba mạng rồi, không lẽ vẫn muốn liều mạng?” Tô Nhã cười lạnh hỏi tôi.
“Không, tớ chỉ muốn đấu lại với cậu một ván thôi.” Tôi vào thẳng vấn đề.
“Đấu lại một ván? Có phải não của cậu bị chó ăn rồi hay không? Hiện tại tớ đã an toàn, vì lý do gì lại đấu với cậu chứ?” Tô Nhã cười sằng sặc nói, có ba mạng, là được sống, lúc này, có điên mới đi đấu với người khác.
“Bởi vì, nếu cậu không đấu với tớ, tớ sẽ công bố thứ này ra ngoài.” Tôi cười lạnh, sau đó lấy điện thoại, mở khóa, rồi đưa cho Tô Nhã xem.
Tô Nhã thờ ơ nhận lấy, nhưng sau khi xem xong thì mặt tối sầm lại, cô ấy run rẩy nhìn tôi, đôi mắt đẹp đầy sửng sốt: “Sao cậu lại biết được? Không thể nào!”
“Dễ thôi, tại cậu quá ngốc.” Tôi lắc đầu trả lời, sau đó chậm rãi nói: “Sao? Có muốn đấu với tớ một ván không? Chỉ cần cậu thắng thì tớ chết chắc rồi, vậy thì sẽ không ai biết được sự thật này.”
“Đừng.” Tô Nhã ngẩng đầu lên, giọng run run: “Trương Vỹ, xem như tớ cầu xin cậu, chuyện này không thể để cho bất kỳ ai biết được, nếu không thì tớ xong đời rồi, tớ sẽ chấp nhận bất cứ yêu cầu nào của cậu, thậm chí, làm bạn gái cậu cũng được, mỗi tối tớ sẽ chăm sóc cậu.”
Tôi ngỡ ngàng, nói thật là lòng tôi cũng hơi dao động, dù gì thì Tô Nhã cũng rất xinh đẹp gợi cảm, nếu trở thành bạn gái của tôi, mỗi ngày nâng khăn sửa túi cho tôi, đó quả là một điều thú vị. Thế nhưng, nghĩ tới những việc cô ấy từng làm, tôi cười khinh bỉ: “Xin lỗi cậu, tớ vẫn chưa muốn chết, hiện tại cậu không có quyền lựa chọn, nếu không đấu với tớ, mười phút sau, tin tức này sẽ được đưa tới sở cảnh sát.”
“Trương Vỹ, cậu đang ép tớ sao?” Tô Nhã nhìn tôi đầy căm hận.
“Đúng, là tớ đang ép cậu, đến đây, quyết một trận thắng thua với tớ.” Tôi ngạo nghễ nói. Còn Bí Tiểu Vũ ở phía đằng xa, đã hoàn toàn suy sụp, cô ấy ngồi sững người trên đất, mặt cười đờ đẫn, cô ấy mất trí rồi, những gì tôi và Tô Nhã đang nói với nhau, cô ấy không nghe được câu nào.
“Được, tớ đấu với cậu.” Tô Nhã suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý. Cô ấy giận dữ nhìn tôi, giọng chậm rãi: “Trương Vỹ, cậu ngàn lần cũng đừng hối hận.”
“Sẽ không.” Tôi lạnh nhạt trả lời, tôi nhìn Tô Nhã, không ai có thể ngờ, một Tô Nhã xinh đẹp như vậy, mà lại ra tay sát hại chính mẹ ruột của mình. Không sai, vào đêm qua, dựa vào những thông tin có được từ hàng xóm của Tô Nhã, lại thêm việc cây táo trong sân nhà Tô Nhã tươi tốt, rất dễ để phát hiện ra, là có ẩn tình. Đó chính là, Tô Nhã đã hạ độc giết mẹ của mình, đã vậy còn chôn xác trong sân nhà.
Tối qua, chẳng khó khăn để đào lên được thi thể của mẹ cô ấy, xong, tôi còn chụp ảnh lại. Mẹ cô ấy đã chết được ba tháng, nhưng thi thể vẫn chưa thối rữa, chứng tỏ bị trúng độc mà chết. Chỉ có trúng độc thì thi thể mới cứng tới mức này.
Chẳng ai ngờ, mẹ của Tô Nhã vốn không mất tích, mà là bị chính con gái của mình giết chết. Chuyện này, ngay cả cha của Tô Nhã cũng không hề biết, thời gian qua, ông ấy không ngừng tìm kiếm tung tích vủa vợ mình, còn báo lên cả sở cảnh sát.
Có thể nói, nếu tôi tiết lộ chuyện này ra ngoài, Tô Nhã xem như xong, có lẽ cô ấy sẽ không chết, nhưng nửa đời còn lại, xem như bỏ, cha của cô ấy, cũng sẽ xem cô ấy như kẻ thù.
Một người mê hư vinh tiền tài như Tô Nhã, tuyệt đối không chấp nhận được chuyện này, bởi vậy, cô ấy phải giết được tôi, nếu tôi đồng ý trở thành bạn trai của cô ấy, chỉ sợ chưa tới vài ngày, cũng sẽ chết vì trúng độc. Cô ấy nhất định không để cho một kẻ uy hiếp tới mình sống trên đời này.
Vì vậy, trận đấu này, sẽ là trận sinh tử, dù là ai, cũng không được phép thua.
Tô Nhã bị tôi ép đến đường cùng, nếu cô ấy không chịu đấu với tôi, thì mười phút sau cô ấy sẽ bị cảnh sát bắt đi, câu chuyện chính tay cô ấy giết chết mẹ ruột của mình, chắn chắn sẽ gây chấn động báo chí trong một thời gian dài.
Tô Nhã không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng cùng tôi đấu một trận sống còn, tôi cười lạnh nhìn gương mặt hoảng hốt của Tô Nhã, lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi, lần này tớ vẫn sẽ ra búa như trước.”
“Hừ, được thôi!” Tô Nhã nhìn tôi chằm chằm, tay nắm chặt, ánh mắt hung tợn, sau đó, chúng tôi bắt đầu chơi Mora, hai cánh tay cùng giơ lên cao, sau đó hạ xuống thật dứt khoát.
Tô Nhã cười lạnh, dường như cô ấy đã đoán được suy nghĩ của tôi, tôi cũng nhếch môi cười, tôi biết nguyên tắc để thắng trong trò chơi Mora này rồi, nên nhất định, tôi sẽ không thua.
“Kéo, búa, bao!” Tôi vừa dứt lời, Tô Nhã lập tức ra bao, chuyện này khiến tôi hơi ngạc nhiên, lúc đầu tôi định ra búa rồi, nhưng mà lần này, Tô Nhã đã tính sai.
Bí Tiểu Vũ ra bao thật, còn tôi ra kéo, tôi thắng. Rốt cuộc thì tôi cũng có được ba mạng, trở thành người thắng cuối cùng. Trò chơi Mora tử thần tới đây xem như là kết thúc.
“Hu hu!” Bí Tiểu Vũ bắt đầu khóc lóc, cô ấy suy sụp hoàn toàn, quỳ sụp xuống đất, nước mắt tuôn như mưa. Còn Tô Nhã ở bên cạnh thì thở phào nhẹ nhõm, cô ấy biết rằng tôi đã có đủ ba mạng, xem như đã sống sót rồi.
Người còn sống thì sẽ không muốn liều mạng, vậy là cô ấy đã được an toàn.
Mặc dù có lỗi với Bí Tiểu Vũ, nhưng Tô Nhã vẫn đứng lên nhìn tôi và nói: “Trương Vỹ, bây giờ cậu đã thắng rồi, chúng ta huề nhau.”
“Đợi đã.” Lúc Tô Nhã đi ngang qua tôi, tôi từ từ mở miệng.
“Sao, hiện giờ cậu đã có ba mạng rồi, không lẽ vẫn muốn liều mạng?” Tô Nhã cười lạnh hỏi tôi.
“Không, tớ chỉ muốn đấu lại với cậu một ván thôi.” Tôi vào thẳng vấn đề.
“Đấu lại một ván? Có phải não của cậu bị chó ăn rồi hay không? Hiện tại tớ đã an toàn, vì lý do gì lại đấu với cậu chứ?” Tô Nhã cười sằng sặc nói, có ba mạng, là được sống, lúc này, có điên mới đi đấu với người khác.
“Bởi vì, nếu cậu không đấu với tớ, tớ sẽ công bố thứ này ra ngoài.” Tôi cười lạnh, sau đó lấy điện thoại, mở khóa, rồi đưa cho Tô Nhã xem.
Tô Nhã thờ ơ nhận lấy, nhưng sau khi xem xong thì mặt tối sầm lại, cô ấy run rẩy nhìn tôi, đôi mắt đẹp đầy sửng sốt: “Sao cậu lại biết được? Không thể nào!”
“Dễ thôi, tại cậu quá ngốc.” Tôi lắc đầu trả lời, sau đó chậm rãi nói: “Sao? Có muốn đấu với tớ một ván không? Chỉ cần cậu thắng thì tớ chết chắc rồi, vậy thì sẽ không ai biết được sự thật này.”
“Đừng.” Tô Nhã ngẩng đầu lên, giọng run run: “Trương Vỹ, xem như tớ cầu xin cậu, chuyện này không thể để cho bất kỳ ai biết được, nếu không thì tớ xong đời rồi, tớ sẽ chấp nhận bất cứ yêu cầu nào của cậu, thậm chí, làm bạn gái cậu cũng được, mỗi tối tớ sẽ chăm sóc cậu.”
Tôi ngỡ ngàng, nói thật là lòng tôi cũng hơi dao động, dù gì thì Tô Nhã cũng rất xinh đẹp gợi cảm, nếu trở thành bạn gái của tôi, mỗi ngày nâng khăn sửa túi cho tôi, đó quả là một điều thú vị. Thế nhưng, nghĩ tới những việc cô ấy từng làm, tôi cười khinh bỉ: “Xin lỗi cậu, tớ vẫn chưa muốn chết, hiện tại cậu không có quyền lựa chọn, nếu không đấu với tớ, mười phút sau, tin tức này sẽ được đưa tới sở cảnh sát.”
“Trương Vỹ, cậu đang ép tớ sao?” Tô Nhã nhìn tôi đầy căm hận.
“Đúng, là tớ đang ép cậu, đến đây, quyết một trận thắng thua với tớ.” Tôi ngạo nghễ nói. Còn Bí Tiểu Vũ ở phía đằng xa, đã hoàn toàn suy sụp, cô ấy ngồi sững người trên đất, mặt cười đờ đẫn, cô ấy mất trí rồi, những gì tôi và Tô Nhã đang nói với nhau, cô ấy không nghe được câu nào.
“Được, tớ đấu với cậu.” Tô Nhã suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý. Cô ấy giận dữ nhìn tôi, giọng chậm rãi: “Trương Vỹ, cậu ngàn lần cũng đừng hối hận.”
“Sẽ không.” Tôi lạnh nhạt trả lời, tôi nhìn Tô Nhã, không ai có thể ngờ, một Tô Nhã xinh đẹp như vậy, mà lại ra tay sát hại chính mẹ ruột của mình. Không sai, vào đêm qua, dựa vào những thông tin có được từ hàng xóm của Tô Nhã, lại thêm việc cây táo trong sân nhà Tô Nhã tươi tốt, rất dễ để phát hiện ra, là có ẩn tình. Đó chính là, Tô Nhã đã hạ độc giết mẹ của mình, đã vậy còn chôn xác trong sân nhà.
Tối qua, chẳng khó khăn để đào lên được thi thể của mẹ cô ấy, xong, tôi còn chụp ảnh lại. Mẹ cô ấy đã chết được ba tháng, nhưng thi thể vẫn chưa thối rữa, chứng tỏ bị trúng độc mà chết. Chỉ có trúng độc thì thi thể mới cứng tới mức này.
Chẳng ai ngờ, mẹ của Tô Nhã vốn không mất tích, mà là bị chính con gái của mình giết chết. Chuyện này, ngay cả cha của Tô Nhã cũng không hề biết, thời gian qua, ông ấy không ngừng tìm kiếm tung tích vủa vợ mình, còn báo lên cả sở cảnh sát.
Có thể nói, nếu tôi tiết lộ chuyện này ra ngoài, Tô Nhã xem như xong, có lẽ cô ấy sẽ không chết, nhưng nửa đời còn lại, xem như bỏ, cha của cô ấy, cũng sẽ xem cô ấy như kẻ thù.
Một người mê hư vinh tiền tài như Tô Nhã, tuyệt đối không chấp nhận được chuyện này, bởi vậy, cô ấy phải giết được tôi, nếu tôi đồng ý trở thành bạn trai của cô ấy, chỉ sợ chưa tới vài ngày, cũng sẽ chết vì trúng độc. Cô ấy nhất định không để cho một kẻ uy hiếp tới mình sống trên đời này.
Vì vậy, trận đấu này, sẽ là trận sinh tử, dù là ai, cũng không được phép thua.
Tô Nhã bị tôi ép đến đường cùng, nếu cô ấy không chịu đấu với tôi, thì mười phút sau cô ấy sẽ bị cảnh sát bắt đi, câu chuyện chính tay cô ấy giết chết mẹ ruột của mình, chắn chắn sẽ gây chấn động báo chí trong một thời gian dài.
Tô Nhã không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng cùng tôi đấu một trận sống còn, tôi cười lạnh nhìn gương mặt hoảng hốt của Tô Nhã, lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi, lần này tớ vẫn sẽ ra búa như trước.”
“Hừ, được thôi!” Tô Nhã nhìn tôi chằm chằm, tay nắm chặt, ánh mắt hung tợn, sau đó, chúng tôi bắt đầu chơi Mora, hai cánh tay cùng giơ lên cao, sau đó hạ xuống thật dứt khoát.
Tô Nhã cười lạnh, dường như cô ấy đã đoán được suy nghĩ của tôi, tôi cũng nhếch môi cười, tôi biết nguyên tắc để thắng trong trò chơi Mora này rồi, nên nhất định, tôi sẽ không thua.
“Kéo, búa, bao!” Tôi vừa dứt lời, Tô Nhã lập tức ra bao, chuyện này khiến tôi hơi ngạc nhiên, lúc đầu tôi định ra búa rồi, nhưng mà lần này, Tô Nhã đã tính sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất