Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 41: Thông Báo

Trước Sau
Tôi đang có sáu mạng, ba mạng dư ra đối với tôi chẳng có nghĩa gì, nếu đem chúng cho Bí Tiểu Vũ, tôi sẽ có được một người bạn gái, đây đúng là một chuyện hay ho.

Nhưng, nghĩ tới Diệp Nhã Tuyết, tôi vội lắc đầu: “Xin lỗi cậu, tớ không thể đồng ý với cậu được.”

“Tớ biết cậu thích Diệp Nhã Tuyết, vầy đi, tớ chấp nhận làm tiểu tam* của cậu, sẽ không ảnh hưởng tới mối quan hệ của cậu và Diệp Nhã Tuyết, được không?” Bí Tiểu Vũ vừa nói vừa kéo kéo cánh tay của tôi, ánh mắt rất dịu dàng.

*Tiểu tam: chỉ người thứ ba, dùng để mỉa mai.

Nói thật, tôi đã xiêu lòng, nhìn gương mặt của Bí Tiểu Vũ, tôi không nhịn được muốn đồng ý ngay, đây tuyệt đối là chuyện tốt chưa từng có. Thế nhưng, ngay lúc tôi chuẩn bị đồng ý thì...

Trong đầu tôi chợt nghĩ tới, có khi nào Bí Tiểu Vũ đang gạt tôi hay không? Lúc này cô ấy cầu xin tôi như vậy là vì cô ấy cần mạng, nhưng sau khi trò chơi kết thúc rồi thì sao? Khi đó, tôi không còn uy hiếp cô ấy được nữa rồi, nếu cô ấy lật lọng thì tôi làm được gì?

Bí Tiểu Vũ không chỉ là một cô gái cực kỳ mê hư vinh, mà còn hay qua lại với các nam sinh nữa, một người như vậy thật chẳng đáng tin chút nào.

Nghĩ tới đây, trong đầu tôi xuất hiện nhiều suy nghĩ đen tối, tuy có hơi bỉ ổi, nhưng tôi sẽ không bị thiệt thòi.

“Tớ đồng ý với cậu, nhưng tốt nhất là cậu đừng nuốt lời.” Tôi vội nói với Bí Tiểu Vũ, Bí Tiểu Vũ lật đật gật đầu, thân hình thon thả gần như lọt thỏm vào lòng tôi. Ngửi được mùi hương trên người Bí Tiểu Vũ, tôi hơi thỏa mãn, không kìm được mà lắp bắp: “Chúng ta bắt đầu đi.”

“Ừ.” Bí Tiểu Vũ gật đầu thật đáng yêu, đôi mắt nhìn tôi đầy dịu dàng: “Yên tâm đi, tớ nhất định không nuốt lời.”

“Vậy thì tốt.” Tôi ôm thân thể của Bí Tiểu Vũ, bắt đầu chơi Mora cùng cô ấy, tôi nhẹ nhàng nói: “Tớ sẽ vẫn ra búa, cậu thắng ba lần là được rồi.”



“Tốt quá rồi, Trương Vỹ thương yêu, từ nay tớ đã là người của cậu.”

Lần đầu, tôi ra búa thật, cô ấy ra bao. Lần thứ hai, tôi vẫn ra búa, cô ấy vẫn ra bao.

Gương mặt của Bí Tiểu Vũ ngày càng dịu dàng hơn, cô ấy tựa hẳn thân hình mềm mại của mình vào lòng tôi, cười nhìn tôi say đắm, giọng nũng nịu: “Còn một lần nữa thôi, cảm ơn cậu, Trương Vỹ yêu dấu, những gì đã hứa, tớ quyết không nuốt lời.”

“Ừ, tớ tin cậu.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và trả lời, sau đó, chúng tôi lại giơ tay lên, tiếp tục chơi Mora. Cánh tay của tôi từ từ hạ xuống, song song đó, tôi tập trung quan sát thái độ của Bí Tiểu Vũ, tôi phát hiện, trên mặt cô ấy ẩn hiện một nụ cười lạnh.

Không hay rồi, mình đã bị lừa!

Nhưng đã muộn, cánh tay tôi hạ xuống thành búa, còn Bí Tiểu Vũ vẫn ra bao, cô ấy thắng.

“Ha ha ha, tớ thắng rồi, cuối cùng tớ cũng thắng rồi.” Bí Tiểu Vũ cười ha hả, sau đó chóng vánh rời khỏi lòng tôi, đôi mắt đầy lạnh lùng: “Trương Vỹ, không ngờ thông minh như cậu mà cũng bị tớ lừa.”

“Quả nhiên, lời hứa của cậu chỉ là một đống hôi hám.”

“Đương nhiên rồi, nghĩ sao tớ có thể đồng ý với yêu cầu đó cơ chứ, làm tiểu tam ư, tớ khinh. Một tên vừa xấu vừa nghèo như cậu, lấy tư cách gì để tớ làm tiểu tam chứ.” Bí Tiểu Vũ nhìn tôi, giống như đang đọc một mẩu chuyện cười, giọng châm biếm giễu cợt.

Mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, tay chân luống cuống: “Nhưng rõ ràng là cậu đã hứa với tớ rồi mà, là tớ cứu cậu đó.”

“Vậy thì sao? Cuối cùng thì tớ cũng đã thắng rồi.” Bí Tiểu Vũ cười lớn, nhìn tôi bằng ánh mắt miệt thị, xa hơn một chút, Tô Nhã đang ngã nhoài trên đất, ánh mắt đờ đẫn.

Bí Tiểu Vũ nói tiếp: “Dù sao thì cũng cảm ơn cậu, nhưng muốn tớ trở thành tiểu tam của cậu, cậu xứng sao? Trương Vỹ, cậu thông minh, nhưng rốt cuộc chẳng phải cũng chỉ là một tên đê tiện thôi sao?”



Tôi khó chịu gật đầu, tôi biết, Bí Tiểu Vũ đã lừa được tôi, cô ấy cố tình nói huỵch toẹt ra hoàn cảnh thực tế của tôi, đối với một thằng con trai, đó là một nhát chí mạng.

Thứ mê hoặc đầy hấp dẫn này, đủ khiến cho đầu óc tôi mụ mị, khiến tôi không còn sáng suốt, vì thế, đã phạm phải một sai lầm chết người, tạo điều kiện cho Bí Tiểu Vũ giành phần thắng.

“Hẹn gặp lại, Trương Vỹ, tớ không thể không thừa nhận là cậu rất thông minh, nhưng lại quá dễ dàng tin tưởng người khác, trước đây cậu cũng từng bị tớ lừa rồi còn gì.” Bí Tiểu Vũ cười.

Trước đây, cô ấy từng hẹn tôi tới trường, nói là muốn giới thiệu bạn gái cho tôi, để tôi ngây ngốc ngồi đợi tới mấy tiếng đồng hồ, chuyện đó sau này đã biến thành trò cười của lớp.

Và bây giờ, cô ấy lại tiếp tục lừa tôi thêm một lần nữa, nhìn Bí Tiểu Vũ chuẩn bị rời đi, tôi bất ngờ cười lạnh: “Bí Tiểu Vũ, trước khi đi, có thể xem thử điện thoại của mình hay không?”

“Xem thì sao, cậu không lấy được mạng của tớ nữa đâu.” Bí Tiểu Vũ vẫn đang đắc ý, sau đó mới từ từ mở điện thoại ra xem. Ngay lập tức, sắc mặt của cô ấy thay đổi hoàn toàn.

“Tại sao? Tại sao hiện tại tớ chỉ có một mạng vậy? Vừa rồi rõ ràng tớ đã thắng mà!” Bí Tiểu Vũ rất kích động.

“Đơn giản thôi, bởi vì lần thứ ba, tớ vốn không phải ra búa, mà là kéo.” Tôi cười lạnh.

“Không thể nào, vừa rồi chính mắt tớ thấy cậu ta búa mà.” Bí Tiểu Vũ vội vàng la lên.

“Có phải cậu lầm rồi hay không? Vừa nãy lúc hạ tay xuống, tớ đã âm thầm chìa hai ngón ra rồi, trong trò Mora này, nó ngầm thừa nhận là kéo, cho nên, hiện giờ cậu chỉ còn có một mạng thôi.” Tôi lắc đầu, giọng điệu châm chọc.

Vừa rồi tôi đã phát hiện Bí Tiểu Vũ muốn lừa tôi, vì vậy, vào giây cuối cùng tôi đã có hành động. Chỉ có điều, do Bí Tiểu Vũ quá vui mừng, nên đã không để ý tới thông báo trên điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau