Chương 46: Đối Đầu
“Lão đại.” Dương Á Thịnh bỗng gọi tôi, bên cạnh cậu ấy vẫn là Cẩu Hồng Vân.
“Sao..., có chuyện gì à?” Tôi hỏi mà cũng chẳng màng để ý tới Dương Á Thịnh.
“Không có gì, chỉ là trưa nay tớ muốn mời lão đại ăn một bữa hoành tráng.” Dương Á Thịnh trả lời.
“Vậy à, cũng được.” Tôi mỉm cười gật đầu.
“Tốt quá, trước mắt phải cảm ơn lão đại.” Dương Á Thịnh cười lại với tôi, Cẩu Hồng Vân cũng nhìn tôi, sau đó cúi đầu.
“Không có gì, là chuyện nên làm thôi.” Tôi gật gật đầu, trong lòng hơi nặng nề. Hôm nay đã chết tới ba người, dù là ai cũng cảm thấy khó chịu.
“Đi cùng tớ một lát đi, dù sao cũng chẳng có gì làm.” Tôi nói với Dương Á Thịnh.
“Không thành vấn đề, nhưng mà lão đại, tớ có một tin quan trọng.” Dương Á Thịnh nói.
“Tin quan trọng gì?” Tôi tò mò hỏi lại.
“Lão đại, cậu cẩn thận một chút, vì cậu là nguyên nhân khiến Tô Nhã chết, nên bây giờ Triệu Thần Hách đang rất mong tới đợt bỏ phiếu mới, không chừng lúc đó sẽ gây bất lợi cho cậu.” Dương Á Thịnh nhắc tôi.
“Vậy thì sao, tớ không sợ cậu ấy.” Tôi hừ lạnh.
“Tớ biết lão đại lợi hại, nhưng ‘không sợ quân tử, chỉ sợ tiểu nhân’, Triệu Thần Hách là một tên tiểu nhân, mà ngoài Triệu Thần Hách ra, cậu còn có một phiền toái lớn nữa.” Dương Á Thịnh nói tiếp.
“Sao..., phiền toái lớn gì?” Tôi càng tò mò hỏi Dương Á Thịnh.
“Lão đại, cậu cũng biết lớp chúng ta chuyên văn, nữ sinh rất nhiều chứ?” Dương Á Thịnh tự dưng hỏi vậy.
“Tớ biết, có gì cứ nói thẳng đi.” Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy.
Dương Á Thịnh gật đầu rồi vội vàng nói tiếp: “Lão đại, cậu không biết đó thôi, bởi vì một mình cậu mà khiến cho Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ cùng chết, nên hiện tại, toàn bộ các bạn nữ đều rất sợ cậu, vì vậy, bọn họ đang bàn bạc, nếu đợt bỏ phiếu tiếp theo có tên của cậu, thì bọn họ sẽ đồng loạt chọn cậu đó.”
“Sao cậu biết được chuyện này?” Tôi nhìn thẳng vào Dương Á Thịnh và hỏi.
“Là bạn gái tớ biết được.” Dương Á Thịnh nắm tay Cẩu Hồng Vân, hơi ngượng ngùng.
“Lần này có chút phiền phức rồi.” Tôi nhíu mày lẩm bẩm trong miệng. Lớp chúng tôi là lớp mười một chuyên văn, số nữ sinh nhiều gấp đôi nam sinh, có thể nói, chỉ cần toàn bộ nữ sinh đồng lòng, thì xem như kết quả bỏ phiếu sẽ nằm gọn trong tay họ.
Lần này, xem như tôi đã đắc tội với toàn bộ nữ sinh trong lớp, cuộc sống sau này của ta, có vẻ như không dễ chịu được nữa rồi.
Sau khi trải qua mấy lần sinh tử, tất nhiên, tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, rơi vào những tình cảnh như thế này, cũng không tỏ ra quá mức tuyệt vọng.
“Không cần để ý đến bọn họ, chúng ta đi tới phía trước điều tra xem sao, vẫn còn một ngày nữa mới đến đợt bỏ phiếu tiếp theo.” Tôi nói, Dương Á Thịnh cũng gật đầu: “Được thôi, mà lão đại điều tra lâu như vậy, chắc cũng đã tìm ra chút manh mối rồi phải không?”
“Cũng có một ít, nhưng cũng không đáng giá cho lắm, dựa vào bấy nhiêu cũng chưa thể tìm ra hung thủ đâu.” Tôi lắc đầu trả lời, thật ra tới bây giờ, một chút manh mối cũng chẳng có.
Nhưng tôi có cảm giác lờ mờ rằng, từ lão đốt lò Trần Đầu, còn có ký túc xá nữ kia nữa, có lẽ sẽ tìm ra một chút manh mối, nhưng tôi vẫn chưa muốn nói ra, vì chúng vốn đang còn nằm trong tính toán của tôi.
“Chắc chắn trường chúng ta không muốn để lộ chuyện này ra ngoài cho quá nhiều người biết, chúng ta hãy tập trung điều tra theo hướng đó, biết đâu có thể tìm ra được hung thủ.” Tôi nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, nếu nhà trường cố ý bưng bít thông tin, thì trong hồ sơ lưu trữ của trường, chắc chắn sẽ lưu lại, nhà trường phải có những tài liệu này.” Dương Á Thịnh đột nhiên phân tích.
Suy luận của cậu ấy khiến cho mắt chúng tôi sáng lên, nhưng ngay sau đó, tôi lắc đầu: “Nhưng kho lưu trữ hồ sơ của trường rất quan trọng, lúc nào cũng có người trực, làm sao chúng ta có thể vào đó được.”
“Phải rồi, buổi tối canh lúc đóng cửa, chúng ta có thể lẻn vào.” Dương Á Thịnh đưa ra ý kiến.
“Như vậy không hay lắm.” Lý Mạc Phàm hơi phân vân.
“Có gì mà không hay, kho lưu trữ hồ sơ của trường, nhất định sẽ chứa thông tin gì đó, biết đâu chúng ta có thể tìm ra chân tướng sự thật thì sao.” Dương Á Thịnh thuyết phục.
“Để xem tình hình ra sao đã.” Tôi lắc đầu, nhưng trong lòngđã ngầm đồng ý, những gì Dương Á Thịnh nói hoàn toàn chính xác, rõ ràng trong trường xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại bị mọi người phớt lờ.
Nếu không thể lấy được thông tin từ những người ở trong trường, thì còn cách tìm câu trả lời từ tài liệu trong các hồ sơ kia, nhưng việc nửa đêm lẻn vào kho lưu trữ, cũng chẳng hay ho gì.
“Chuyện này để tính sau đi, chúng ta đến chỗ lão Trần Đầu lần nữa xem sao.” Tôi nói với Dương Á Thịnh, Dương Á Thịnh gật đầu thật mạnh, sau đó, bốn người chúng tôiđi thẳng tới chỗ của lão Trần Đầu.
“Lão Trần Đầu, tụi con quay lại thăm ông đây.” Tôi bước vào và nói, trên tay xách theo ít trái cây và mồi nhậu, thậm chí, Dương Á Thịnh còn mua thêm mấy chai rượu nữa.
Đây là những thứ cần thiết để moi tin từ lão Trần Đầu.
Bây giờ đang là mùa hè, ngoại trừ lúc nấu chút nước nóng, thì lão Trần Đầu cũng không đốt lò, thế nên lúc này, ông ấy đang ngồi ngoài sân phơi nắng, miệng ngậm tẩu thuốc, vô cùng nhàn hạ.
Thấy chúng tôi đi vào, ông ấy cũng chẳng quan tâm, nhưng khi nhìn thấy mồi nhậu trên tay chúng tôi, cuối cùng cũng chịu phản ứng.
“Ha ha, xem ra mắt lão còn tinh lắm!” Lão vừa cười vừa gọi chúng tôi vào nhà, chúng tôi bước vào trong, đặt túi thức ăn xuống, sau đó cười tít mắt: “Lão Trần Đầu, ngoài việc đến thăm ông, tụi con còn muốn hỏi ông vài chuyện.”
“Lão biết ngay mà, ‘vô sự bất đăng Tam Bảo điện’*, nhưng mà lão cũng chẳng có gì để nói với các cậu đâu.” Bàn tay đen xì của lão Trần Đầu khua khua trên không trung, gương mặt hơi khó chịu.
*Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc gì thì không đến tòa Tam Bảo (Chùa).
“Sao..., có chuyện gì à?” Tôi hỏi mà cũng chẳng màng để ý tới Dương Á Thịnh.
“Không có gì, chỉ là trưa nay tớ muốn mời lão đại ăn một bữa hoành tráng.” Dương Á Thịnh trả lời.
“Vậy à, cũng được.” Tôi mỉm cười gật đầu.
“Tốt quá, trước mắt phải cảm ơn lão đại.” Dương Á Thịnh cười lại với tôi, Cẩu Hồng Vân cũng nhìn tôi, sau đó cúi đầu.
“Không có gì, là chuyện nên làm thôi.” Tôi gật gật đầu, trong lòng hơi nặng nề. Hôm nay đã chết tới ba người, dù là ai cũng cảm thấy khó chịu.
“Đi cùng tớ một lát đi, dù sao cũng chẳng có gì làm.” Tôi nói với Dương Á Thịnh.
“Không thành vấn đề, nhưng mà lão đại, tớ có một tin quan trọng.” Dương Á Thịnh nói.
“Tin quan trọng gì?” Tôi tò mò hỏi lại.
“Lão đại, cậu cẩn thận một chút, vì cậu là nguyên nhân khiến Tô Nhã chết, nên bây giờ Triệu Thần Hách đang rất mong tới đợt bỏ phiếu mới, không chừng lúc đó sẽ gây bất lợi cho cậu.” Dương Á Thịnh nhắc tôi.
“Vậy thì sao, tớ không sợ cậu ấy.” Tôi hừ lạnh.
“Tớ biết lão đại lợi hại, nhưng ‘không sợ quân tử, chỉ sợ tiểu nhân’, Triệu Thần Hách là một tên tiểu nhân, mà ngoài Triệu Thần Hách ra, cậu còn có một phiền toái lớn nữa.” Dương Á Thịnh nói tiếp.
“Sao..., phiền toái lớn gì?” Tôi càng tò mò hỏi Dương Á Thịnh.
“Lão đại, cậu cũng biết lớp chúng ta chuyên văn, nữ sinh rất nhiều chứ?” Dương Á Thịnh tự dưng hỏi vậy.
“Tớ biết, có gì cứ nói thẳng đi.” Tôi nhíu mày nhìn cậu ấy.
Dương Á Thịnh gật đầu rồi vội vàng nói tiếp: “Lão đại, cậu không biết đó thôi, bởi vì một mình cậu mà khiến cho Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ cùng chết, nên hiện tại, toàn bộ các bạn nữ đều rất sợ cậu, vì vậy, bọn họ đang bàn bạc, nếu đợt bỏ phiếu tiếp theo có tên của cậu, thì bọn họ sẽ đồng loạt chọn cậu đó.”
“Sao cậu biết được chuyện này?” Tôi nhìn thẳng vào Dương Á Thịnh và hỏi.
“Là bạn gái tớ biết được.” Dương Á Thịnh nắm tay Cẩu Hồng Vân, hơi ngượng ngùng.
“Lần này có chút phiền phức rồi.” Tôi nhíu mày lẩm bẩm trong miệng. Lớp chúng tôi là lớp mười một chuyên văn, số nữ sinh nhiều gấp đôi nam sinh, có thể nói, chỉ cần toàn bộ nữ sinh đồng lòng, thì xem như kết quả bỏ phiếu sẽ nằm gọn trong tay họ.
Lần này, xem như tôi đã đắc tội với toàn bộ nữ sinh trong lớp, cuộc sống sau này của ta, có vẻ như không dễ chịu được nữa rồi.
Sau khi trải qua mấy lần sinh tử, tất nhiên, tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, rơi vào những tình cảnh như thế này, cũng không tỏ ra quá mức tuyệt vọng.
“Không cần để ý đến bọn họ, chúng ta đi tới phía trước điều tra xem sao, vẫn còn một ngày nữa mới đến đợt bỏ phiếu tiếp theo.” Tôi nói, Dương Á Thịnh cũng gật đầu: “Được thôi, mà lão đại điều tra lâu như vậy, chắc cũng đã tìm ra chút manh mối rồi phải không?”
“Cũng có một ít, nhưng cũng không đáng giá cho lắm, dựa vào bấy nhiêu cũng chưa thể tìm ra hung thủ đâu.” Tôi lắc đầu trả lời, thật ra tới bây giờ, một chút manh mối cũng chẳng có.
Nhưng tôi có cảm giác lờ mờ rằng, từ lão đốt lò Trần Đầu, còn có ký túc xá nữ kia nữa, có lẽ sẽ tìm ra một chút manh mối, nhưng tôi vẫn chưa muốn nói ra, vì chúng vốn đang còn nằm trong tính toán của tôi.
“Chắc chắn trường chúng ta không muốn để lộ chuyện này ra ngoài cho quá nhiều người biết, chúng ta hãy tập trung điều tra theo hướng đó, biết đâu có thể tìm ra được hung thủ.” Tôi nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, nếu nhà trường cố ý bưng bít thông tin, thì trong hồ sơ lưu trữ của trường, chắc chắn sẽ lưu lại, nhà trường phải có những tài liệu này.” Dương Á Thịnh đột nhiên phân tích.
Suy luận của cậu ấy khiến cho mắt chúng tôi sáng lên, nhưng ngay sau đó, tôi lắc đầu: “Nhưng kho lưu trữ hồ sơ của trường rất quan trọng, lúc nào cũng có người trực, làm sao chúng ta có thể vào đó được.”
“Phải rồi, buổi tối canh lúc đóng cửa, chúng ta có thể lẻn vào.” Dương Á Thịnh đưa ra ý kiến.
“Như vậy không hay lắm.” Lý Mạc Phàm hơi phân vân.
“Có gì mà không hay, kho lưu trữ hồ sơ của trường, nhất định sẽ chứa thông tin gì đó, biết đâu chúng ta có thể tìm ra chân tướng sự thật thì sao.” Dương Á Thịnh thuyết phục.
“Để xem tình hình ra sao đã.” Tôi lắc đầu, nhưng trong lòngđã ngầm đồng ý, những gì Dương Á Thịnh nói hoàn toàn chính xác, rõ ràng trong trường xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại bị mọi người phớt lờ.
Nếu không thể lấy được thông tin từ những người ở trong trường, thì còn cách tìm câu trả lời từ tài liệu trong các hồ sơ kia, nhưng việc nửa đêm lẻn vào kho lưu trữ, cũng chẳng hay ho gì.
“Chuyện này để tính sau đi, chúng ta đến chỗ lão Trần Đầu lần nữa xem sao.” Tôi nói với Dương Á Thịnh, Dương Á Thịnh gật đầu thật mạnh, sau đó, bốn người chúng tôiđi thẳng tới chỗ của lão Trần Đầu.
“Lão Trần Đầu, tụi con quay lại thăm ông đây.” Tôi bước vào và nói, trên tay xách theo ít trái cây và mồi nhậu, thậm chí, Dương Á Thịnh còn mua thêm mấy chai rượu nữa.
Đây là những thứ cần thiết để moi tin từ lão Trần Đầu.
Bây giờ đang là mùa hè, ngoại trừ lúc nấu chút nước nóng, thì lão Trần Đầu cũng không đốt lò, thế nên lúc này, ông ấy đang ngồi ngoài sân phơi nắng, miệng ngậm tẩu thuốc, vô cùng nhàn hạ.
Thấy chúng tôi đi vào, ông ấy cũng chẳng quan tâm, nhưng khi nhìn thấy mồi nhậu trên tay chúng tôi, cuối cùng cũng chịu phản ứng.
“Ha ha, xem ra mắt lão còn tinh lắm!” Lão vừa cười vừa gọi chúng tôi vào nhà, chúng tôi bước vào trong, đặt túi thức ăn xuống, sau đó cười tít mắt: “Lão Trần Đầu, ngoài việc đến thăm ông, tụi con còn muốn hỏi ông vài chuyện.”
“Lão biết ngay mà, ‘vô sự bất đăng Tam Bảo điện’*, nhưng mà lão cũng chẳng có gì để nói với các cậu đâu.” Bàn tay đen xì của lão Trần Đầu khua khua trên không trung, gương mặt hơi khó chịu.
*Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc gì thì không đến tòa Tam Bảo (Chùa).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất