Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 50: Kho Hồ Sơ

Trước Sau
Đến trưa, tôi và Diệp Nhã Tuyết quay về lớp học, thời gian này, lớp học chẳng còn tiết học nào nữa, sau việc án mạng liên tục xảy ra, tất cả các tiết học thông thường đều được chuyển qua tự học, chẳng có giáo viên nào chịu đến giảng dạy hết.

Chỉ có giáo viên chủ nhiệm, ngày ngày vẫn miệt mài đứng lớp, lúc này, cô đang đứng trên bục giảng, giọng nặng nề: “Các em, mặc dù trong lớp có vài bạn đã chết, nhưng chúng ta phải mạnh mẽ lên, mọi chuyện đã qua, các em hãy nhanh chóng lấy lại tinh thần như lúc trước, cấp ba rồi, dù gì đi nữa thì các em dù cũng không nên đánh mất ước mơ tương lai của chính mình.”

“Nói thì dễ lắm, lúc đó cô có ở cùng chúng ta đâu mà biết chứ!” Lý Mạc Phàm châm biếm, bây giờ, cả lớp chẳng ai có tâm trạng học hành, không phải vì mọi người không có chí tiến thủ, mà vì không khí chết chóc đang bao trùm nơi đây, không đoán được người chết tiếp theo sẽ là ai, cho nên, chẳng ai còn tâm trạng để học cả.

Kể cả mấy bạn học giỏi nhất lớp, lúc này cũng chỉ ngồi chơi game, giáo viên chủ nhiệm cũng thấy rõ, nhưng không biết phải làm thế nào.

Một tiết học trôi qua trong yên lặng, không ai giơ tay phát biểu, ngay cả những bạn năng nổ nhất, cũng im lặng khác thường. Tiết học kết thúc, cô giáo chủ nhiệm lặng lẽ rời khỏi lớp.

“Thiệt chứ, cô giáo chẳng chịu hiểu cho tình cảnh hiện tại của cta gì hết.” Vương Vũ đứng lên nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi.” Một vài nam sinh nữa gật gật đầu, rồi cùng nhau rời khỏi lớp.

Chuyện này đã quen quá rồi, biết rõ cái chết đang cận kề, nhưng cũng không thể làm gì được, thế nên, nhóm người Vương Vũ chọn cách hưởng thụ, hằng ngày, không đi chơi thì cũng vào hộp đêm.

Dù sao thì Vương Vũ cũng có tiền, rơi vào hoàn cảnh này, đương nhiên cậu ấy sẽ phá tiền trước khi chết, cậu ấy đã rủ rê không ít người trong lớp, có cả nữ sinh, đời mà, ai chẳng thích làm bạn với người có tiền.

“Mặc dù cô giáo chủ nhiệm rất nghiêm khắc, nhưng cậu không thể không thừa nhận rằng, nếu không có cô, e rằng, lớp mình chẳng còn trật tự gì nữa rồi.” Tôi cười khẩy, Lý Mạc Phàm ngồi bên cạnh, hơi giật mình, sau đó gật đầu: “Cậu nói đúng, lão đại, có mặt cô chủ nhiệm ở đây, Vương Vũ sẽ không dám kiêu căng như vậy.”

“Được rồi, chúng ta cần phải làm gì đó.” Tôi nói với Lý Mạc Phàm, thời gian này, rất nhiều người trong lớp chọn cách chạy trốn, cũng có một vài người chấp nhận cam chịu số phận, nhưng tôi thì không.

Tôi tin chắc, mình có đủ khả năng cứu được cả lớp, mặc dù tôi không có hứng thú là Chúa cứu thế gì gì đó, nhưng nếu có thể thoát khỏi trò chơi tử thần này, thì tôi sẽ cố gắng bằng mọi giá.

Lúc này, đợt bỏ phiếu mới lại sắp diễn ra, nếu không tìm được cách ngăn cản nó, thì cả lớp cũng chẳng thể nào may mắn thoát khỏi, trò chơi Mora tử thần vừa rồi, đã hại chết tới hai người.



Nếu lần sau tiếp tục như vậy nữa, thì người chết không chỉ có hai người đâu, sớm muộn gì cũng là cả lớp, vì vậy, dù muốn hay không tôi cũng nhất định phải nghĩ ra giải pháp thoát khỏi lời nguyền.

“Giờ chúng ta làm gì?” Lý Mạc Phàm thắc mắc.

“Tất nhiên là đến kho lưu trữ hồ sơ của trường rồi, biết đâu chúng ta sẽ điều tra được gì đó.” Tôi nói thẳng.

“Tối nay sao?” Lý Mạc Phàm nhìn tôi hỏi lại.

“Dĩ nhiên rồi, ngôi trường này chắc chắn có bí mật, tớ cảm thấy, nếu tìm được manh mối, biết đâu sẽ vạch rõ chân tướng của nó.” Tôi nghiêm túc trả lời.

“Được, tớ đi cùng cậu.” Lý Mạc Phàm nghiến rang đầy quyết tâm, đúng lúc này, Diệp Nhã Tuyết chạy đến, cô ấy dịu dàng nhìn tôi, hỏi: “Hai người các cậu đang thì thầm gì đó?”

“Không có gì, đang tính đến kho hồ sơ của trường xem thử thôi.” Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệp Nhã Tuyết, hôm nay, Diệp Nhã Tuyết mặc một chiếc đầm liền, vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu, tóc xõa ngang vai, hai tay chắp sau lưng, đôi mắt nghiêm nghị nhìn tôi chằm chằm.

“Thật sao?” Diệp Nhã Tuyết nghi ngờ hỏi lại.

“Tất nhiên là thật!” Tôi vội vã trả lời Diệp Nhã Tuyết.

“Vậy thì tốt, tớ cũng muốn đi cùng.” Diệp Nhã Tuyết nói.

“Uhm…” Tôi thở dài, sau đó ba chúng tôi đi thẳng đến kho hồ sơ của trường, kho hồ sơ nằm ở tầng một, ở đây tuy vắng vẻ, nhưng lại được bảo vệ nghiêm ngặt.

Ban ngày, bảo vệ trường thường xuyên tuần tra qua đây, vả lại, còn có cả giáo viên trực ban, có thể nói, muốn vào bên trong, còn khó hơn lên trời, thêm nữa, chúng tôi lại chẳng có chìa khóa kho hồ sơ này.



Càng được canh phòng nghiêm ngặt thì càng chứng tỏ nơi này cất giữ thứ quan trọng, ba chúng tôi nhẹ nhàng đi vào, đang chuẩn bị tra xét thì đã bị Trương Đại Ngưu phát hiện.

Anh ấy là bảo vệ của trường, thân hình cường tráng, nghe nói là bộ đội xuất ngũ, Trương Đại Ngưu hỏi chúng tôi: “Các cậu tới đây làm gì?”

“Dạ đâu có, tụi em đang muốn đi tới dãy nhà phía trước thôi.” Tôi vội vàng giải thích.

“Ừ, vậy thì đi nhanh đi, chỗ này không phải là một nơi nên ở lại lâu.” Trương Đại Ngưu liếc liếc, chúng tôi cũng gật gật đầu rồi đành phải rời đi.

Lúc về đến sân trường, ba chúng tôi tiếp tục bàn bạc.

“Bây giờ phải làm thế nào mới có thể lẻn vào kho hồ sơ của trường đây?”

“Không có chìa khóa, mà cho dù lấy được chìa khóa thì cũng khó mà vào được.”

“Nói đến chìa khóa, chắc chắn là hiệu trưởng đang giữ.”

“Không lẽ chúng ta phải đến phòng hiệu trưởng sao?”

Chúng tôi càng bàn luận sôi nổi, tò mò về kho hồ sơ của trường càng tang cao, nhưng mà, việc cần làm bây giờ, là phải lấy được chìa khóa, chuyện này thật sự rất khó, nên chúng tôi đành phải tìm cách khác.

Lúc này Quan Ngọc đã đi tới, cô ấy nói với tôi: “Trương Vỹ, cậu có phát hiện được gì không? Giờ lớp mình đã vậy rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian thôi.”

Tôi nhìn Quan Ngọc và nói hết suy nghĩ của mình, bây giờ toàn bộ lớp học đang giống như lời Quan Ngọc nói, hơn một nửa đã từ bỏ việc điều tra, chọn lối sống vô tri vô giác, chỉ còn vài người đang cố tìm cách thoát khỏi lời nguyền này mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau