Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 7: Bắt Đầu Bỏ Phiếu

Trước Sau
Tôi ngồi bên cạnh lắng tai nghe, nhưng mắt lại quan sát căn phòng của lão Trần Đầu, phòng này rất nhỏ, ngoài cái ti vi ra chỉ có thêm một cái giường và vài món treo trên tường, còn lại không có thêm bất cứ gì khắc. Trên giường bừa bộn vô cùng, mà ở góc giường, tôi vô tình nhìn thấy một cái quần lót màu đen, trên đó còn dính vết gì trắng trắng.

Tôi lắc đầu thu hồi ánh mắt, lão Trần Đầu vẫn đang thuật lại câu chuyện, nghe nói nữ sinh tự sát là một học sinh ưu tú, cả về ngoại hình hay thành tích học tập, đều là xuất sắc. Nói tới đây, lão Trần Đầu thở dài: “Một người như vậy, đang yên đang lành tự dưng tự sát.”

“Thì ra là vậy.” Diệp Nhã Tuyết gật gù, giống như phát hiện được điều gì đó, đôi mắt cô ấy sáng lên.

“Được rồi, bây giờ tụi con phải đi rồi, khi nào rảnh lại tới chơi với ông ạ.” Diệp Nhã Tuyết nói. Một lát sau, chúng tôi cáo từ, trước khi xoay người rời đi, tôi có liếc nhìn lão Trần Đầu một cái.

Trên đường quay về lớp học, Diệp Nhã Tuyết duyên dáng hỏi tôi: “Cậu nói xem, chuyện nữ sinh kia tự sát có liên quan gì tới việc lớp mình bị nguyền rủa không?”

“Chắc là không đâu.” Tôi lắc đầu nói: “Nếu sau khi chết, cô ấy biến thành quỷ để báo thù, thì cũng đâu có liên can gì tới chúng ta, cô ấy tự sát cách đây ba năm, mà lúc đó chúng ta vẫn còn học trung học sơ cở.”

“Uừ, vậy thì xem như vô dụng rồi.” Diệp Nhã Tuyết buồn bã.

“Nhưng ít ra chuyện này cũng cho chúng ta biết được ngôi trường của chúng ta không hề yên bình như lời bọn họ nói, nhất định bọn họ đang giấu diếm một chuyện gì đó.” Tôi bình tĩnh phân tích.

“Cậu nói đúng, chúng ta sẽ không bỏ cuộc.” Diệp Nhã Tuyết nói xong, nét buồn bã trên mặt đã tan biến đi, cô ây tự tin quơ một quả đấm, ưỡn ngực lên, khiến tôi không khỏi ngây người.

Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, Diệp Nhã Tuyết mới phát hiện không ổn, nổi giận liếc tôi một cái, sau đó bước nhanh chân. Cô ấy hùng hồn đi về phía trước, mái tóc đen tuyền bay trong gió, nhìn thấy dáng hình thanh xuân tươi đẹp của cô ấy, ánh mắt tôi trở nên si mê.



Lý Mạc Phàm đi bên cạnh nói với tồi: “Trương Vỹ, cậu thích cậu ấy à?”

Tôi giật mình, sau đó cười gượng lắc đầu, tự giễu: “Tớ đâu có tư cách đó.”

Sau khi chúng tôi đến phòng học, các tổ khác cũng lục tục trở về, mỗi tổ thu được vài tin tức khác nhau, những tin này đều chỉ là những tin vụn vặn, còn có vài cái tin vịt nữa.

Phòng học nhanh chóng đông lên, chuyện này quan hệ tới sống còn của từng người trong lớp, dù là người thích nói đùa nhất, lúc này cũng nghiêm túc cực kỳ.

“Các cậu hãy kể lại tin tức mà tổ mình thu được đi.” Quan Ngọc đứng trên bục nói.

“Để tớ nói trước, tớ nghe được thông tin, vào ba năm trước, ở ký túc xá nữ của trường có một nữ sinh tự sát.” Diệp Nhã Tuyết giơ tay lên, sau đó những người khác cũng nhao nhao tham gia.

“Tớ cũng nghe được tin này, còn biết đó là nữ sinh năm cuối, cũng học ở chuyên văn.” Cao Chấn nói.

“Vậy thì nhằm nhò gì, tớ nói cho các cậu biết một tin động trời.” Người nói là Vương Vũ, cậu ấy đứng phắt dậy, dương dương tự đắc: “Tớ vừa mới gọi điện thoại cho anh họ của tớ, nhờ anh ấy phái thuộc hạ đi điều tra địa chỉ của ngôi trường này, các cậu có đoán được kết quả là gì không? Ngôi trường này trước đây là một bãi tha ma!”

Cái tin trường học vốn là một bãi tha ma khiến cho tất cả mọi người chấn động, nhưng sau đó có người nói: “Thế thì sao, có rất nhiều trường học được xây dựng trên bãi tha ma, chuyện này có gì kỳ quái đâu?”

Vương Vũ nghe vậy thì nghẹn họng, nhưng cậu ấy lập tức phản ứng lại ngay, vội nói: “Nghe nói ngôi trường này trước đây là một nghĩa địa, chôn rất nhiều người, nghe đâu lúc thi công xây trường đã đào lên không biết bao nhiêu bộ hài cốt, nói không chừng lớp mình bị nguyền rủa cũng có liên quan tới mồ mã đó.”



“Không đâu, nếu như vậy thì các lớp khác cũng phải bị chứ, cớ gì chỉ có mỗi lớp của chúng ta?” Tề Giai Vĩ nói. Vương Vũ đơ người, á khẩu không trả lời được.

“Đợt bỏ phiếu đầu tiên là do Trần Phong khởi xướng, nhưng sau khi Trần Phong chết rồi, người đề xuất chắc chắn không phải là Trần Phong rồi, có người đã thay cậu ấy. Chúng ta muốn kết thúc lời nguyền này, thì phải nghĩ cách tìm được người đó.” Đoan Mộc Hiên đột nhiên đứng lên nói.

Có một cái tên như thần tượng trong một bộ phim, cũng có gia cảnh mà nhiều người mơ ước, đây là Đoan Mộc Hiên, cậu ấy có ngoại hình cao ráo tuấn tú, cha còn là chủ tịch một tập đoàn lớn, tài sản trong nhà bèo lắm cũng vài chục triệu.

Cậu ấy cũng học rất giỏi, kết quả cuối kỳ đứng đầu cấp, mỗi ngày không biết có bao nhiêu nữ sinh lớp khác tới hỏi thăm cậu ấy. Cậu ấy đi học không đều, đôi khi lại chạy ra ngoài trong giờ học, nhưng giáo viên cũng kệ. Tuy bình thường ở lớp cậu ấy rất cứng đầu, nhưng vẫn không có ai dám gây chuyện với cậu ấy.

“Đúng là nên lôi người đó ra, đó là cách duy nhất để có thể biết được chân tướng chuyện Trần Phong đã chết.” Cao Chấn nói.

“Trong lớp mình có ai biết mật mã tài khoản của Trần Phong không, biết đâu dùng tài khoản của cậu ấy loại từng thành viên ra cho đến khi giải tán nhóm, thì sẽ kết thúc được chuyện này.” Đoan Mộc Hiên nói.

“Nếu nói vậy, lớp mình có mấy bạn rất thân với Trần Phong, chắc sẽ biết mật mã của cậu ấy.” Cao Chấn vui mừng nói. Ánh mắt của chúng tôi lập tức dồn lên người Vương Vũ, trong lớp này, cậu ấy thân với Trần Phong nhất.

“Các cậu đừng có nhìn tớ như vậy, tuy tớ thân với Trần Phong, nhưng cũng không biết mật mã tài khoản của cậu ấy đâu.” Vương Vũ nhún vai nói. Những bạn thân khác của Trần Phong cũng đều trả lời như vậy.

“Vậy thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để mặc đợt bỏ phiếu tiếp tục sao, tới giờ đã chết hai người rồi đó.” Quan Ngọc tiếc nuối nói.

“Xem ra trước mắt đành phải vậy, cho đến khi tìm ra hung thủ núp phía sau.” Đoan Mộc Hiên bình tĩnh trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau